Là Ai Dụ Ai
-
Chương 30
Đứng trong góc âm u phía ngoài phòng, Dịch Thủy Phong vẻ mặt hờ hững. Đối với đoạn đối thoại kia nàng chẳng để ý. Ở nhà họ Dịch tất cả giá trị của nàng là trừ yêu còn nàng sống hay chết chả ai để ý. Những người này bao gồm cả phụ thân của nàng.
Cho nên cứ để bọn họ mộng tưởng hưởng vinh hoa phú quý đi, chỉ là…mộng chung quy cũng sẽ có một ngày phải tỉnh, sau khi tỉnh sẽ thế nào nhỉ?
Nàng lặng yên lui về sau, bước qua hành lang uốn khúc, vòng qua cái ao nhỏ, nhìn từng ngọn cây cọng cỏ ở nhà họ Dịch. Đây là lần cuối cùng có thể nhìn thấy những thứ này, sau hôm nay nàng sẽ bỏ chữ “Dịch” này xuống.
” Biểu ca!” Giọng nói lo lắng cùng với tiếng bước chân gấp gáp khiến Dịch Thủy Phong nhanh chóng ẩn thân sau cây cột gần đó.
” Muộn thế này biểu ca vẫn muốn đi à?” Dịch Thủy Vũ giữ chặt ống tay áo của Trác An Nhai, vẻ mặt buồn rầu.
” Thủy Vũ, trời tối rồi muội đi nghỉ đi.” Trác An Nhai lạnh nhạt nói.
” Vậy còn biểu ca?” Dịch Thủy Vũ không chịu buông tay.
” Huynh? Huynh còn có việc phải xử lý.”
” Muội biết, huynh lại muốn đi Di Thúy Uyển gặp con tiểu tiện nhân kia đúng không.” Nàng lớn tiếng chất vấn.
” Câm mồm!” Trác An Nhai lớn tiếng mắng.
” Câm mồm, huynh bảo muội câm mồm?” Dịch Thủy Vũ cười thê thảm, ” Rõ ràng chỉ là một con tiểu tiện nhân có cánh tay ngọc ngàn người gối huynh lại xem như bảo vật. Huynh phải biết huynh sắp trở thành phu quân của muội.” Một tháng nữa bọn họ sẽ thành thân nhưng hắn lại…
” Huynh biết, huynh cũng nói rồi huynh sẽ lấy muội.”
” Đúng rồi, chỉ là cưới muội mà thôi.” Nàng chua sót trả lời. Hình như nàng phải nuốt tất cả quả đắng.
Nhìn Dịch Thủy Vũ một lúc rồi Trác An Nhai không nói thêm gì xoay người bỏ đi.
” Biểu ca!” Nàng lại gọi hắn, ” Ngày nào huynh cũng đến Di Thúy Uyển gặp ả có phải do ả…có khuôn mặt hơi giống Thủy Phong không?”
Dợm bước chân, Trác An Nhai nói giọng hàm hồ: ” Muội đang nói bậy gì vậy?”
” Thật ra người huynh thương là Thủy Phong đúng không?” Giọng Thủy Vũ lạnh lẽo vang lên.
Đáp lại nàng chỉ là những bước chân dần dần đi xa.
” Ha ha… Ha ha ha…” Dịch Thủy Vũ ngẩng đầu nhìn trời cười khổ, ” Thua, ta đã thua rồi, Dịch Thủy Phong, ngươi đã đoán được kết cục này phải không! Ngươi đi trừ yêu cho dù không còn mạng trở về thì biểu ca cũng sẽ nhớ ngươi cả đời! Thật ra ngươi sớm đã tính đến kết cục này phải không!” Giống như đang phát điên, nàng ta la hét trút những uất ức trong lòng nhưng sau đó vang lên là tiếng khóc thút thít.
Lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, Dịch Thủy Phong híp híp mắt.
Tâm trạng của nàng vô cùng bình tĩnh, giống như đang xem một màn trình diễn đơn thuần. Nàng…chung quy cũng chỉ là một nữ nhân ích kỷ, cho dù nhìn thấy Thủy Vũ và biểu ca thế kia cũng như một khán giả bàng quan đứng bên ngoài.
Lần này cũng nên thật sự trả lại họ cho bọn họ rồi.
Nhìn Thủy Vũ đang khóc thút thít lần cuối Dịch Thủy Phong lặng lẽ bước ra khỏi phủ nhà họ Dịch.
Phân Huyễn đang đứng dưới ánh trăng bên ngoài phủ chờ nàng, mái tóc màu bạc cùng với đôi mắt vàng nhìn mê hoặc dị thường.
” Kết thúc rồi?” Hắn hỏi. Trong giọng nói lạnh lùng có sự quan tâm xen lẫn.
” Ừ.” Nàng cười cười, bước đến trước mặt, vùi đầu vào trong ngực hắn, ” Phân Huyễn, từ nay về sau chúng ta vĩnh viễn không cách xa.”
” Được.” Hắn đáp lời.
Đó là…lời ước hẹn vĩnh hằng.
Năm mươi năm sau
Mái tóc đen biến thành mái đầu bạc, khuôn mặt hồng hào nay đã điểm nếp nhăn.
” Phân Huyễn.” Dịch Thủy Phong nhìn nếp nhăn trên tay mình lại nhìn về phía người đang dưỡng thần dưới tàng cây. Năm mươi năm đã để lại nhiều dấu vết trên thân thể nàng nhưng với hắn chỉ như giây lát mà thôi.
” Sao vậy?” Hắn giương mắt đôi mắt có đôi con ngươi màu vàng lên nhìn nàng.
” Ta già rồi.” Dịch Thủy Phong cười nhạt nói.
” Vậy thì sao?”
” Chàng vẫn bộ dáng như xưa kìa.” Nàng nhìn khuôn mặt hắn đáp.
” Nàng để ý?”
” Con người ai cũng phải già đi cho nên ta không để ý.” Nàng cười, bước đến bên cạnh hắn, xoa mái tóc màu bạc của hắn, ” Ta chỉ không nỡ bỏ chàng thôi.”
Nàng không nỡ bỏ, nàng sợ mình chết đi rồi sẽ bỏ hắn cô đơn lẻ loi, ” Phân Huyễn, đời này ta có nói ta yêu chàng chưa?” Lấy chiếc lược bên mình, nàng bắt đầu chải tóc cho hắn.
” Chưa.” Hắn lẳng lặng đáp.
” Vậy thì kiếp sau ta nhất định sẽ nói cho chàng ba chữ kia.”
” Nàng đang ước định à?”
” Ừ ước định.” Nàng nhìn những sợi tóc trắng như mây trong tay, ” Cho nên kiếp sau chàng nhất định phải đến tìm ta, giữa biển người mênh mông tìm ta.”
Trăm năm sau
Chiến tranh xảy ra khắp nơi, triều đình hỗn loạn.
Thiên hạ có hợp tất phân.
Dưới thời loạn lạc thây chất khắp nơi.
Một cô bé lẻ loi ngã xuống đống thi thể tìm thứ gì đó để ăn. Trong chiến loạn việc trở thành cô nhi là chuyện thường tình.
Vỏ cây, rễ cỏ đã trở thành thức ăn ngon trong mắt cô bé, nàng nhét từng miếng từng miếng vào trong miệng. Đối với nàng mà nói động tác này như một bản năng của cơ thể.
Đột nhiên một chồm sáng màu bạc thoáng hiện từ xa, một nam nhân bước ra từ ánh sáng trắng ấy, một thân áo trắng phiêu nhiên xuất trần, mái tóc dài màu bạc được một cây trâm thuý ngọc giữ lấy, một vài sợi buông rơi trên bả vai.
Da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, đôi con ngươi màu vàng ẩn hiên mị sắc lại tản mát sự nhu hòa.
Nam nhân kia bước từng bước một đến gần cô bé, sau đó đôi môi thắm sắc chậm rãi mở ra: ” Phong Nhi.” Hắn quỳ nửa gối trước mặt nàng gọi. Giọng nói trong trẻo mang theo sự khàn khàn đặc biệt.
Cô bé ngu ngơ. Đã lâu lắm rồi nàng không nói chuyện với ai bởi vì xung quanh nàng chỉ toàn xương trắng. Người trước mắt mê huyễn không giống người thường, vô cùng mỹ lệ và sạch sẽ.
” Ngươi…đang gọi ta à?” Nàng mở miệng thì thào, giọng khàn khàn bởi lâu không nói.
” Ừ.” Nam nhân gật đầu.
” Nhưng ta không phải là Phong Nhi.” Nàng lắc đầu nói.
” Vậy nói cho ta biết kiếp này nàng tên là gì?” Hắn hỏi, gương mặt vẫn là biểu tình cố chấp.
Nàng trầm mặc, hạ mi mắt, nhìn đất bẩn dính trong lòng bàn chân. Rất lâu sau đó mới nói: ” Lục, Tiểu Lục.” Trong hồi ức của nàng, rất lâu trước đây từng có người gọi nàng như thế.
” Tiểu Lục à? Ta biết rồi, vậy sau này ta sẽ gọi nàng là Tiểu Lục.” Hắn nói, vươn hai cánh tay ôm nàng vào lòng. Tên gọi đối với hắn cũng chỉ là một cách xưng hô, cái không thay đổi là linh hồn ước định đời đời kiếp kiếp với hắn.
” Ngươi là ai?” Nàng bị động nằm trong lòng hắn, bộ ngực ấm áp của hắn khiến nàng có cảm giác an tâm.
” Ta sao?” Giọng hắn nhẹ nhàng truyền vào tai nàng, ” Ta là yêu ma của nàng, chỉ thuộc về nàng…”
Bất kể là bao lâu, bất kể nàng có biến thành hình dạng gì hắn đều nhất định sẽ tìm được nàng. Sau đó thực hiện ước định kiếp trước cùng nàng hứa hẹn.
Điều này hắn biết là vĩnh viễn sẽ không thay đổi…
— Hoàn-
Cho nên cứ để bọn họ mộng tưởng hưởng vinh hoa phú quý đi, chỉ là…mộng chung quy cũng sẽ có một ngày phải tỉnh, sau khi tỉnh sẽ thế nào nhỉ?
Nàng lặng yên lui về sau, bước qua hành lang uốn khúc, vòng qua cái ao nhỏ, nhìn từng ngọn cây cọng cỏ ở nhà họ Dịch. Đây là lần cuối cùng có thể nhìn thấy những thứ này, sau hôm nay nàng sẽ bỏ chữ “Dịch” này xuống.
” Biểu ca!” Giọng nói lo lắng cùng với tiếng bước chân gấp gáp khiến Dịch Thủy Phong nhanh chóng ẩn thân sau cây cột gần đó.
” Muộn thế này biểu ca vẫn muốn đi à?” Dịch Thủy Vũ giữ chặt ống tay áo của Trác An Nhai, vẻ mặt buồn rầu.
” Thủy Vũ, trời tối rồi muội đi nghỉ đi.” Trác An Nhai lạnh nhạt nói.
” Vậy còn biểu ca?” Dịch Thủy Vũ không chịu buông tay.
” Huynh? Huynh còn có việc phải xử lý.”
” Muội biết, huynh lại muốn đi Di Thúy Uyển gặp con tiểu tiện nhân kia đúng không.” Nàng lớn tiếng chất vấn.
” Câm mồm!” Trác An Nhai lớn tiếng mắng.
” Câm mồm, huynh bảo muội câm mồm?” Dịch Thủy Vũ cười thê thảm, ” Rõ ràng chỉ là một con tiểu tiện nhân có cánh tay ngọc ngàn người gối huynh lại xem như bảo vật. Huynh phải biết huynh sắp trở thành phu quân của muội.” Một tháng nữa bọn họ sẽ thành thân nhưng hắn lại…
” Huynh biết, huynh cũng nói rồi huynh sẽ lấy muội.”
” Đúng rồi, chỉ là cưới muội mà thôi.” Nàng chua sót trả lời. Hình như nàng phải nuốt tất cả quả đắng.
Nhìn Dịch Thủy Vũ một lúc rồi Trác An Nhai không nói thêm gì xoay người bỏ đi.
” Biểu ca!” Nàng lại gọi hắn, ” Ngày nào huynh cũng đến Di Thúy Uyển gặp ả có phải do ả…có khuôn mặt hơi giống Thủy Phong không?”
Dợm bước chân, Trác An Nhai nói giọng hàm hồ: ” Muội đang nói bậy gì vậy?”
” Thật ra người huynh thương là Thủy Phong đúng không?” Giọng Thủy Vũ lạnh lẽo vang lên.
Đáp lại nàng chỉ là những bước chân dần dần đi xa.
” Ha ha… Ha ha ha…” Dịch Thủy Vũ ngẩng đầu nhìn trời cười khổ, ” Thua, ta đã thua rồi, Dịch Thủy Phong, ngươi đã đoán được kết cục này phải không! Ngươi đi trừ yêu cho dù không còn mạng trở về thì biểu ca cũng sẽ nhớ ngươi cả đời! Thật ra ngươi sớm đã tính đến kết cục này phải không!” Giống như đang phát điên, nàng ta la hét trút những uất ức trong lòng nhưng sau đó vang lên là tiếng khóc thút thít.
Lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, Dịch Thủy Phong híp híp mắt.
Tâm trạng của nàng vô cùng bình tĩnh, giống như đang xem một màn trình diễn đơn thuần. Nàng…chung quy cũng chỉ là một nữ nhân ích kỷ, cho dù nhìn thấy Thủy Vũ và biểu ca thế kia cũng như một khán giả bàng quan đứng bên ngoài.
Lần này cũng nên thật sự trả lại họ cho bọn họ rồi.
Nhìn Thủy Vũ đang khóc thút thít lần cuối Dịch Thủy Phong lặng lẽ bước ra khỏi phủ nhà họ Dịch.
Phân Huyễn đang đứng dưới ánh trăng bên ngoài phủ chờ nàng, mái tóc màu bạc cùng với đôi mắt vàng nhìn mê hoặc dị thường.
” Kết thúc rồi?” Hắn hỏi. Trong giọng nói lạnh lùng có sự quan tâm xen lẫn.
” Ừ.” Nàng cười cười, bước đến trước mặt, vùi đầu vào trong ngực hắn, ” Phân Huyễn, từ nay về sau chúng ta vĩnh viễn không cách xa.”
” Được.” Hắn đáp lời.
Đó là…lời ước hẹn vĩnh hằng.
Năm mươi năm sau
Mái tóc đen biến thành mái đầu bạc, khuôn mặt hồng hào nay đã điểm nếp nhăn.
” Phân Huyễn.” Dịch Thủy Phong nhìn nếp nhăn trên tay mình lại nhìn về phía người đang dưỡng thần dưới tàng cây. Năm mươi năm đã để lại nhiều dấu vết trên thân thể nàng nhưng với hắn chỉ như giây lát mà thôi.
” Sao vậy?” Hắn giương mắt đôi mắt có đôi con ngươi màu vàng lên nhìn nàng.
” Ta già rồi.” Dịch Thủy Phong cười nhạt nói.
” Vậy thì sao?”
” Chàng vẫn bộ dáng như xưa kìa.” Nàng nhìn khuôn mặt hắn đáp.
” Nàng để ý?”
” Con người ai cũng phải già đi cho nên ta không để ý.” Nàng cười, bước đến bên cạnh hắn, xoa mái tóc màu bạc của hắn, ” Ta chỉ không nỡ bỏ chàng thôi.”
Nàng không nỡ bỏ, nàng sợ mình chết đi rồi sẽ bỏ hắn cô đơn lẻ loi, ” Phân Huyễn, đời này ta có nói ta yêu chàng chưa?” Lấy chiếc lược bên mình, nàng bắt đầu chải tóc cho hắn.
” Chưa.” Hắn lẳng lặng đáp.
” Vậy thì kiếp sau ta nhất định sẽ nói cho chàng ba chữ kia.”
” Nàng đang ước định à?”
” Ừ ước định.” Nàng nhìn những sợi tóc trắng như mây trong tay, ” Cho nên kiếp sau chàng nhất định phải đến tìm ta, giữa biển người mênh mông tìm ta.”
Trăm năm sau
Chiến tranh xảy ra khắp nơi, triều đình hỗn loạn.
Thiên hạ có hợp tất phân.
Dưới thời loạn lạc thây chất khắp nơi.
Một cô bé lẻ loi ngã xuống đống thi thể tìm thứ gì đó để ăn. Trong chiến loạn việc trở thành cô nhi là chuyện thường tình.
Vỏ cây, rễ cỏ đã trở thành thức ăn ngon trong mắt cô bé, nàng nhét từng miếng từng miếng vào trong miệng. Đối với nàng mà nói động tác này như một bản năng của cơ thể.
Đột nhiên một chồm sáng màu bạc thoáng hiện từ xa, một nam nhân bước ra từ ánh sáng trắng ấy, một thân áo trắng phiêu nhiên xuất trần, mái tóc dài màu bạc được một cây trâm thuý ngọc giữ lấy, một vài sợi buông rơi trên bả vai.
Da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, đôi con ngươi màu vàng ẩn hiên mị sắc lại tản mát sự nhu hòa.
Nam nhân kia bước từng bước một đến gần cô bé, sau đó đôi môi thắm sắc chậm rãi mở ra: ” Phong Nhi.” Hắn quỳ nửa gối trước mặt nàng gọi. Giọng nói trong trẻo mang theo sự khàn khàn đặc biệt.
Cô bé ngu ngơ. Đã lâu lắm rồi nàng không nói chuyện với ai bởi vì xung quanh nàng chỉ toàn xương trắng. Người trước mắt mê huyễn không giống người thường, vô cùng mỹ lệ và sạch sẽ.
” Ngươi…đang gọi ta à?” Nàng mở miệng thì thào, giọng khàn khàn bởi lâu không nói.
” Ừ.” Nam nhân gật đầu.
” Nhưng ta không phải là Phong Nhi.” Nàng lắc đầu nói.
” Vậy nói cho ta biết kiếp này nàng tên là gì?” Hắn hỏi, gương mặt vẫn là biểu tình cố chấp.
Nàng trầm mặc, hạ mi mắt, nhìn đất bẩn dính trong lòng bàn chân. Rất lâu sau đó mới nói: ” Lục, Tiểu Lục.” Trong hồi ức của nàng, rất lâu trước đây từng có người gọi nàng như thế.
” Tiểu Lục à? Ta biết rồi, vậy sau này ta sẽ gọi nàng là Tiểu Lục.” Hắn nói, vươn hai cánh tay ôm nàng vào lòng. Tên gọi đối với hắn cũng chỉ là một cách xưng hô, cái không thay đổi là linh hồn ước định đời đời kiếp kiếp với hắn.
” Ngươi là ai?” Nàng bị động nằm trong lòng hắn, bộ ngực ấm áp của hắn khiến nàng có cảm giác an tâm.
” Ta sao?” Giọng hắn nhẹ nhàng truyền vào tai nàng, ” Ta là yêu ma của nàng, chỉ thuộc về nàng…”
Bất kể là bao lâu, bất kể nàng có biến thành hình dạng gì hắn đều nhất định sẽ tìm được nàng. Sau đó thực hiện ước định kiếp trước cùng nàng hứa hẹn.
Điều này hắn biết là vĩnh viễn sẽ không thay đổi…
— Hoàn-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook