Là Ai Dụ Ai
-
Chương 27
Đây có thể gọi là thiên kiếp của Cửu vĩ yêu hồ cũng là cơ hội trừ khử bọn họ của Pháp sư trừ yêu.
” Ừ.” Phân Huyễn gật đầu, ” Có điều bây giờ kỳ phản tu đã qua.” Nói cách khác hắn không còn điều gì e ngại cả.
Giấu sự sợ hãi trong lòng nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt háo hức nhìn hắn, ” Hóa ra Cửu vĩ yêu hồ giống như ngươi vậy.” Lúc còn sống nàng có thể nhìn thấy xem như đã may mắn rồi.
” Vì sao ngươi không sợ hãi?” Sự nghi ngờ ẩn hiện trong mắt hắn, dù là người hay yêu ma lúc biết hắn là Cửu vĩ yêu hồ đều vô cùng sợ hãi nhưng trong mắt nàng không có điều đó.
” Bởi vì đối với ta mà nói ngươi vẫn là Phân Huyễn.” Nàng nhẹ nhàng trả lời, nâng tay vuốt nhẹ mái tóc của hắn, đồng thời dựa người vào hắn, ” Phân Huyễn, ngươi ấm quá.” Sự ấm áp ấy khiến người ta tham lam muốn nhiều hơn.
” Đó là bởi vì ngươi quá lạnh.” Hắn nói, vẫn không đẩy nàng ra mà rút chiếc chăn nhung trắng trên giường vây quanh người nàng.
” Ừ…” Nàng nhắm mắt lại, chun chun mũi, ” Rất giống cảnh ngày xưa.” Dù cho vẻ ngoài của hắn thay đổi nhưng mùi hương mà nàng luôn nhớ mong vẫn làm cho nàng an tâm vô cùng.
Đôi hoàng mâu thâm sâu không thấy đáy, hắn bế nàng nhẹ nhàng đặt lại giường, ” Đừng đi chọc Cường Nguyệt với Sở Trần nữa, bọn họ không phải người ngươi có thể trừ khử đâu.”
Và hắn cũng không muốn thấy nàng lại bị thương.
Trên đại điện rộng lớn có một bóng người cao lớn đang ngồi trầm tư trên ghế ngọc. ( Chỗ này là ghế đá trong suốt như ngọc, mình tạm để vậy nhé mọi người
)
” Sở Trần.” Gióng nói lạnh lùng phát ra từ làn môi mỏng, bản tay phải của Phân Huyễn chống cằm, mắt nhìn chằm chằm một điểm trên mặt đất, ” Con người yếu đuối quá nhỉ!” Chỉ chạm nhẹ mà đã bị thương, không có nội đan để tự chửa trị chỉ có thể dựa vào ngoại vật tiến hành trị liệu.
” A?” Sở Trần đang quỳ trên sàn đá trước đại điện sững sờ.
” Pháp sư không có linh lực đều yếu ớt vậy à?” Phân Huyễn thì thào, trong đầu hiện ra bóng người nhu nhược với khuôn mặt nhợt nhạt, lúc bệnh dường như lúc nào nàng cũng có thể tuột khỏi tay khiến hắn hoảng hốt.
Tại sợ hắn lại sợ hãi? Hắn đang sợ điều gì? Hắn đang sợ nàng chết? Hay là…
Môi Sở Trần giật giật, không biết nên hồi đáp như thế nào.
” Quên đi.” Hắn nói chuyện này với y làm gì, ” Con người lúc bệnh thường ăn gì?” Hắn thay đổi chủ đề. Vì từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp vấn đề này cho nên nhất thời không biết nên làm thế nào.
” Hả?” Sở Trần lại sửng sốt, ” Thủ lĩnh đang nói Pháp sư kia?”
” Thế còn con người nào khác à?” Vài sợi tóc buông lơi trên gò má hắn phát ra sự lạnh lùng.
Do dự một lúc, Sở Trần mở miệng nói: ” Cháo hoặc là hoa quả gì đó ạ.” So với thủ lĩnh thì mặt này hắn có chút hiểu biết sơ.
” Hoa quả à…” Phân Huyễn lầm bầm, hiện giờ linh lực của Phong Nhi đã mất hoàn toàn cho nên không thể hấp thụ nội đan của yêu ma, vì thế nội đan bổ máu này nọ của thụ yêu đều vô dụng.
Sở Trần chưa kịp phản ứng thì hình bóng Phân Huyễn chợt lóe đã biến mất khỏi thạch điện.
” Thủ…” Sở Trần ngẩng đầu ngơ ngác nhìn chiếc ghế ngọc trống không, ” Không phải Thủ lĩnh đi…” Hắn nói không nên lời bởi vì ngay cả chính hắn cũng không dám tin điều này.
Y là vua của yêu giới lại có thể vì một con người bình thường mà đi hái hoa quả?
Không thể tin được!
Cảm giác ấm áp này nàng đã từng có.
Giống như lúc nằm trong lòng mẫu thân vậy, có điều…hình như có gì đó hơi khác.
” Nương, vì sao con nhất định phải đi trừ yêu ạ?” Tiểu nữ hài hỏi mẫu thân xinh đẹp của nàng.
Vị phu nhân xinh đẹp vuốt nhẹ mái tóc của cô bé, nhỏ nhẹ nói: ” Bởi vì yêu ma đều thương tổn con người mà con lại có linh lực có thể trừ bọn chúng.”
” Chẳng lẽ không phải tất cả con người đều có linh lực sao ạ?”
” Không phải, người có inh lực rất ít…rất ít…” Tuy đau lòng vì con gái còn bé đã phải chịu nỗi khổ trừ yêu nhưng nàng không thể làm gì khác. Do nàng quá yếu đuối, ngay cả cô con gái duy nhất của mình cũng không thể bảo vệ khiến cô phải chịu nổi khổ này.
Cô bé im lặng một hồi lâu, ” Nhưng con không thích giết yêu ma.” Mỗi lần máu tươi vung khắp nơi nàng vô cùng khó chịu, ” Chẳng lẻ không có yêu ma tốt nào sao mẫu thân?”
” Có lẽ có, có lẽ không. Có điều nếu con nhìn thấy loại yêu ma này thì nhất định phải trốn, tuyệt đối không được đối đầu với nó biết không.”
” Yêu ma như thế nào ạ?”
” Cửu vĩ yêu hồ. Lông toàn thân màu trắng sáng, có chín cái đuôi, xinh đẹp động lòng người. Nhưng cũng là yêu ma đáng sợ nhất bởi vì chưa từng có Pháp sư trừ yêu có thể giữ được mạng sống khi gặp nó.”
” Cửu vĩ yêu hồ? Vậy chắc xinh đẹp lắm nhỉ.” Cô bé thì thào, ánh mắt tràn đầy sự hiếu kỳ và khát khao, ” Nương, con ấy à, con muốn được sở hữu một yêu ma.” Cô bé nói giấc mộng của mình cho mẫu thân nghe.
” Hửm? Thế con muốn yêu ma như thế nào?”
” Khuyển yêu, một khuyển yêu trung thành…”
Mơ, lại nằm mơ, chỉ là giấc mơ này mang theo những hồi ức cũ.
Chậm rãi mở mắt ra, Dịch Thủy Phong nhìn khung cảnh màu trắng trước mắt. Lúc bé nương sẽ chẳng thể nào ngờ rằng nữ nhi của mình khi lớn thực sự sẽ gặp Cửu vĩ yêu hồ, nàng cũng không thể lường trước được bản thân thật sự sẽ gặp yêu ma trong truyền thuyết này.
Chợt một luồng yêu khí quen thuộc càng lúc càng đến gần, Dịch Thủy Phong thấy Phân Huyễn bước vào phòng, tay bê một khay hoa quả.
” Cho ta?” Nàng hơi nghiêng đầu hỏi.
Phân Huyễn không trả lời, chỉ đặt khay hoa quả đang bê lên bàn. Sau đó mặt không biểu tình bước đến bên giường, nắm lấy một bàn tay của nàng, dùng phương pháp sơ khai nhất – chậm rãi truyền yêu lực vào cơ thể nàng, trị vết thương do nàng chiến đấu để lại.
Vì hiện tại nàng là một người không có chút linh lực nào, không thể hấp thu bất kỳ loại nội đan nào nên chỉ có thể chữa thương bằng cách này.
Nàng bị động tiếp nhận yêu lực của hắn, đôi mắt chăm chú nhìn hắn, ” Thật ra ngươi không cần giúp ta chữa thương đâu, hai ngày nữa linh lực của ta sẽ tự khắc khôi phục.” Nàng mở miệng nói.
” Không cần?” Hắn hừ lạnh một tiếng. Đúng vậy, hắn không cần phải cẩn thận, dè dặt khi đối xử với nàng. Đáng lý ra hắn nên giết chết con người đã từng mạo phạm mình nhưng sâu thẳm trong tim hắn lại không nỡ, không có cách nào làm ngơ khi nàng phiền muộn, thế này là thế nào nhỉ? ” Hai ngày sau khôi phục lại linh lực, ngươi định thế nào?”
Nàng chớp chớp mắt, một lát sau mới trả lời: ” Không biết nữa.” Cho dù có lấy lại được linh lực thì nàng cũng không phải là đối thủ của Cường Nguyệt và Sở Trần. Nếu nhất định phải trừ hai yêu ma này nàng chỉ có thể chịu chết.
” Mạng của ngươi là của ta cho nên ngươi sống hay chết do ta quyết định.” Hắn nhìn chằm chằm nàng, bình tĩnh đáp.
Nàng giật mình sau đó mỉm cười, ” Ngươi quan tâm tới mạng của ta à?” Chỉ một câu nói đơn giản lại chứa đựng vô số hàm ý.
Phân Huyễn trầm mặc nửa buổi, rốt cục cũng phun ra hai chữ: ” Quan tâm.” Đúng vậy, bất luận dùng lý do gì để che dấu thì hắn cũng không thể tự thuyết phục bản thân. Hắn có thể tung hoành Ma giới lại không thể nào không quan tâm đến nữ tử này. Quan tâm, quan tâm quá nhiều. Quan tâm đến nhất cử nhất động của nàng, quan tâm tới từng lời nói cử chỉ của nàng, thậm chí quan tâm đến vị trí của bản thân trong lòng nàng, rốt cuộc thì hắn có vị trí gì trong lòng nàng.
Dịch Thủy Phong cười, nàng lặng lẽ cười. Là quan tâm à…không có ai quan tâm đến nàng, lại có một yêu ma quan tâm nàng, ” Nếu như ngươi thực sự quan tâm vậy mạng của ta là của ngươi.” Giọng nàng hơi mơ hồ.
” Đừng nghĩ đến chuyện trừ Cường Nguyệt và Sở Trần nữa. Ngươi không giết được bọn hắn đâu.” Phân Huyễn nói.
” Ừ.” Mạng của nàng hôm qua xem như đã trả cho nhà họ Dịch. Trải qua sống chết một lần là đủ rồi.
” Cũng không được nghĩ đến Trác An Nhai.” Hắn tiếp tục nói.
Nàng sửng sốt, ” Biểu ca?” Một người từ bé đã bước đi cùng nàng sao lại không nghĩ được chứ, ” Chuyện này sợ không được.” Nàng thật thà trả lời.
Hắn nhíu mày, ” Đến lúc này mà ngươi vẫn không quên được hắn?” Trác An Nhai, ba chữ kia giống như cây gai cắm rễ trong lòng hắn khiến hắn buồn bực không thôi.
” Không phải quên không được mà là không muốn quên.” Nàng nói, ” Biểu ca là người thân của ta, từ bé đến giờ luôn ở bên. Con người trải qua năm tháng thì sẽ trưởng thành, chính vì có nhiều chuyện xảy ra mới có thể lớn. Cho nên ta không muốn quên biểu ca, càng không muốn quên đi những năm tháng đã qua của mình.”
Ánh mắt nàng quá trong sáng, trong sáng đến nỗi hắn không cách nào hoài nghi điều gì.
Rút tay về, Phân Huyễn đứng lên, đưa lưng về phía Dịch Thủy Phong, ” Ta rất ích kỷ cho nên trước giờ không dễ dàng chấp nhận ai, vì vậy…một khi ta đã chấp nhận ngươi thì chân trời góc biển, trên trời dưới đất ngươi cũng đừng mong thoát khỏi ta, yêu ma suốt đời của ngươi chỉ có thể là ta.”
Nói xong không chờ nàng trả lời đã đi một mạch ra khỏi phòng, để lại một Dịch Thủy Phong tim đập mạnh và loạn nhịp.
” Ừ.” Phân Huyễn gật đầu, ” Có điều bây giờ kỳ phản tu đã qua.” Nói cách khác hắn không còn điều gì e ngại cả.
Giấu sự sợ hãi trong lòng nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt háo hức nhìn hắn, ” Hóa ra Cửu vĩ yêu hồ giống như ngươi vậy.” Lúc còn sống nàng có thể nhìn thấy xem như đã may mắn rồi.
” Vì sao ngươi không sợ hãi?” Sự nghi ngờ ẩn hiện trong mắt hắn, dù là người hay yêu ma lúc biết hắn là Cửu vĩ yêu hồ đều vô cùng sợ hãi nhưng trong mắt nàng không có điều đó.
” Bởi vì đối với ta mà nói ngươi vẫn là Phân Huyễn.” Nàng nhẹ nhàng trả lời, nâng tay vuốt nhẹ mái tóc của hắn, đồng thời dựa người vào hắn, ” Phân Huyễn, ngươi ấm quá.” Sự ấm áp ấy khiến người ta tham lam muốn nhiều hơn.
” Đó là bởi vì ngươi quá lạnh.” Hắn nói, vẫn không đẩy nàng ra mà rút chiếc chăn nhung trắng trên giường vây quanh người nàng.
” Ừ…” Nàng nhắm mắt lại, chun chun mũi, ” Rất giống cảnh ngày xưa.” Dù cho vẻ ngoài của hắn thay đổi nhưng mùi hương mà nàng luôn nhớ mong vẫn làm cho nàng an tâm vô cùng.
Đôi hoàng mâu thâm sâu không thấy đáy, hắn bế nàng nhẹ nhàng đặt lại giường, ” Đừng đi chọc Cường Nguyệt với Sở Trần nữa, bọn họ không phải người ngươi có thể trừ khử đâu.”
Và hắn cũng không muốn thấy nàng lại bị thương.
Trên đại điện rộng lớn có một bóng người cao lớn đang ngồi trầm tư trên ghế ngọc. ( Chỗ này là ghế đá trong suốt như ngọc, mình tạm để vậy nhé mọi người
)
” Sở Trần.” Gióng nói lạnh lùng phát ra từ làn môi mỏng, bản tay phải của Phân Huyễn chống cằm, mắt nhìn chằm chằm một điểm trên mặt đất, ” Con người yếu đuối quá nhỉ!” Chỉ chạm nhẹ mà đã bị thương, không có nội đan để tự chửa trị chỉ có thể dựa vào ngoại vật tiến hành trị liệu.
” A?” Sở Trần đang quỳ trên sàn đá trước đại điện sững sờ.
” Pháp sư không có linh lực đều yếu ớt vậy à?” Phân Huyễn thì thào, trong đầu hiện ra bóng người nhu nhược với khuôn mặt nhợt nhạt, lúc bệnh dường như lúc nào nàng cũng có thể tuột khỏi tay khiến hắn hoảng hốt.
Tại sợ hắn lại sợ hãi? Hắn đang sợ điều gì? Hắn đang sợ nàng chết? Hay là…
Môi Sở Trần giật giật, không biết nên hồi đáp như thế nào.
” Quên đi.” Hắn nói chuyện này với y làm gì, ” Con người lúc bệnh thường ăn gì?” Hắn thay đổi chủ đề. Vì từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp vấn đề này cho nên nhất thời không biết nên làm thế nào.
” Hả?” Sở Trần lại sửng sốt, ” Thủ lĩnh đang nói Pháp sư kia?”
” Thế còn con người nào khác à?” Vài sợi tóc buông lơi trên gò má hắn phát ra sự lạnh lùng.
Do dự một lúc, Sở Trần mở miệng nói: ” Cháo hoặc là hoa quả gì đó ạ.” So với thủ lĩnh thì mặt này hắn có chút hiểu biết sơ.
” Hoa quả à…” Phân Huyễn lầm bầm, hiện giờ linh lực của Phong Nhi đã mất hoàn toàn cho nên không thể hấp thụ nội đan của yêu ma, vì thế nội đan bổ máu này nọ của thụ yêu đều vô dụng.
Sở Trần chưa kịp phản ứng thì hình bóng Phân Huyễn chợt lóe đã biến mất khỏi thạch điện.
” Thủ…” Sở Trần ngẩng đầu ngơ ngác nhìn chiếc ghế ngọc trống không, ” Không phải Thủ lĩnh đi…” Hắn nói không nên lời bởi vì ngay cả chính hắn cũng không dám tin điều này.
Y là vua của yêu giới lại có thể vì một con người bình thường mà đi hái hoa quả?
Không thể tin được!
Cảm giác ấm áp này nàng đã từng có.
Giống như lúc nằm trong lòng mẫu thân vậy, có điều…hình như có gì đó hơi khác.
” Nương, vì sao con nhất định phải đi trừ yêu ạ?” Tiểu nữ hài hỏi mẫu thân xinh đẹp của nàng.
Vị phu nhân xinh đẹp vuốt nhẹ mái tóc của cô bé, nhỏ nhẹ nói: ” Bởi vì yêu ma đều thương tổn con người mà con lại có linh lực có thể trừ bọn chúng.”
” Chẳng lẽ không phải tất cả con người đều có linh lực sao ạ?”
” Không phải, người có inh lực rất ít…rất ít…” Tuy đau lòng vì con gái còn bé đã phải chịu nỗi khổ trừ yêu nhưng nàng không thể làm gì khác. Do nàng quá yếu đuối, ngay cả cô con gái duy nhất của mình cũng không thể bảo vệ khiến cô phải chịu nổi khổ này.
Cô bé im lặng một hồi lâu, ” Nhưng con không thích giết yêu ma.” Mỗi lần máu tươi vung khắp nơi nàng vô cùng khó chịu, ” Chẳng lẻ không có yêu ma tốt nào sao mẫu thân?”
” Có lẽ có, có lẽ không. Có điều nếu con nhìn thấy loại yêu ma này thì nhất định phải trốn, tuyệt đối không được đối đầu với nó biết không.”
” Yêu ma như thế nào ạ?”
” Cửu vĩ yêu hồ. Lông toàn thân màu trắng sáng, có chín cái đuôi, xinh đẹp động lòng người. Nhưng cũng là yêu ma đáng sợ nhất bởi vì chưa từng có Pháp sư trừ yêu có thể giữ được mạng sống khi gặp nó.”
” Cửu vĩ yêu hồ? Vậy chắc xinh đẹp lắm nhỉ.” Cô bé thì thào, ánh mắt tràn đầy sự hiếu kỳ và khát khao, ” Nương, con ấy à, con muốn được sở hữu một yêu ma.” Cô bé nói giấc mộng của mình cho mẫu thân nghe.
” Hửm? Thế con muốn yêu ma như thế nào?”
” Khuyển yêu, một khuyển yêu trung thành…”
Mơ, lại nằm mơ, chỉ là giấc mơ này mang theo những hồi ức cũ.
Chậm rãi mở mắt ra, Dịch Thủy Phong nhìn khung cảnh màu trắng trước mắt. Lúc bé nương sẽ chẳng thể nào ngờ rằng nữ nhi của mình khi lớn thực sự sẽ gặp Cửu vĩ yêu hồ, nàng cũng không thể lường trước được bản thân thật sự sẽ gặp yêu ma trong truyền thuyết này.
Chợt một luồng yêu khí quen thuộc càng lúc càng đến gần, Dịch Thủy Phong thấy Phân Huyễn bước vào phòng, tay bê một khay hoa quả.
” Cho ta?” Nàng hơi nghiêng đầu hỏi.
Phân Huyễn không trả lời, chỉ đặt khay hoa quả đang bê lên bàn. Sau đó mặt không biểu tình bước đến bên giường, nắm lấy một bàn tay của nàng, dùng phương pháp sơ khai nhất – chậm rãi truyền yêu lực vào cơ thể nàng, trị vết thương do nàng chiến đấu để lại.
Vì hiện tại nàng là một người không có chút linh lực nào, không thể hấp thu bất kỳ loại nội đan nào nên chỉ có thể chữa thương bằng cách này.
Nàng bị động tiếp nhận yêu lực của hắn, đôi mắt chăm chú nhìn hắn, ” Thật ra ngươi không cần giúp ta chữa thương đâu, hai ngày nữa linh lực của ta sẽ tự khắc khôi phục.” Nàng mở miệng nói.
” Không cần?” Hắn hừ lạnh một tiếng. Đúng vậy, hắn không cần phải cẩn thận, dè dặt khi đối xử với nàng. Đáng lý ra hắn nên giết chết con người đã từng mạo phạm mình nhưng sâu thẳm trong tim hắn lại không nỡ, không có cách nào làm ngơ khi nàng phiền muộn, thế này là thế nào nhỉ? ” Hai ngày sau khôi phục lại linh lực, ngươi định thế nào?”
Nàng chớp chớp mắt, một lát sau mới trả lời: ” Không biết nữa.” Cho dù có lấy lại được linh lực thì nàng cũng không phải là đối thủ của Cường Nguyệt và Sở Trần. Nếu nhất định phải trừ hai yêu ma này nàng chỉ có thể chịu chết.
” Mạng của ngươi là của ta cho nên ngươi sống hay chết do ta quyết định.” Hắn nhìn chằm chằm nàng, bình tĩnh đáp.
Nàng giật mình sau đó mỉm cười, ” Ngươi quan tâm tới mạng của ta à?” Chỉ một câu nói đơn giản lại chứa đựng vô số hàm ý.
Phân Huyễn trầm mặc nửa buổi, rốt cục cũng phun ra hai chữ: ” Quan tâm.” Đúng vậy, bất luận dùng lý do gì để che dấu thì hắn cũng không thể tự thuyết phục bản thân. Hắn có thể tung hoành Ma giới lại không thể nào không quan tâm đến nữ tử này. Quan tâm, quan tâm quá nhiều. Quan tâm đến nhất cử nhất động của nàng, quan tâm tới từng lời nói cử chỉ của nàng, thậm chí quan tâm đến vị trí của bản thân trong lòng nàng, rốt cuộc thì hắn có vị trí gì trong lòng nàng.
Dịch Thủy Phong cười, nàng lặng lẽ cười. Là quan tâm à…không có ai quan tâm đến nàng, lại có một yêu ma quan tâm nàng, ” Nếu như ngươi thực sự quan tâm vậy mạng của ta là của ngươi.” Giọng nàng hơi mơ hồ.
” Đừng nghĩ đến chuyện trừ Cường Nguyệt và Sở Trần nữa. Ngươi không giết được bọn hắn đâu.” Phân Huyễn nói.
” Ừ.” Mạng của nàng hôm qua xem như đã trả cho nhà họ Dịch. Trải qua sống chết một lần là đủ rồi.
” Cũng không được nghĩ đến Trác An Nhai.” Hắn tiếp tục nói.
Nàng sửng sốt, ” Biểu ca?” Một người từ bé đã bước đi cùng nàng sao lại không nghĩ được chứ, ” Chuyện này sợ không được.” Nàng thật thà trả lời.
Hắn nhíu mày, ” Đến lúc này mà ngươi vẫn không quên được hắn?” Trác An Nhai, ba chữ kia giống như cây gai cắm rễ trong lòng hắn khiến hắn buồn bực không thôi.
” Không phải quên không được mà là không muốn quên.” Nàng nói, ” Biểu ca là người thân của ta, từ bé đến giờ luôn ở bên. Con người trải qua năm tháng thì sẽ trưởng thành, chính vì có nhiều chuyện xảy ra mới có thể lớn. Cho nên ta không muốn quên biểu ca, càng không muốn quên đi những năm tháng đã qua của mình.”
Ánh mắt nàng quá trong sáng, trong sáng đến nỗi hắn không cách nào hoài nghi điều gì.
Rút tay về, Phân Huyễn đứng lên, đưa lưng về phía Dịch Thủy Phong, ” Ta rất ích kỷ cho nên trước giờ không dễ dàng chấp nhận ai, vì vậy…một khi ta đã chấp nhận ngươi thì chân trời góc biển, trên trời dưới đất ngươi cũng đừng mong thoát khỏi ta, yêu ma suốt đời của ngươi chỉ có thể là ta.”
Nói xong không chờ nàng trả lời đã đi một mạch ra khỏi phòng, để lại một Dịch Thủy Phong tim đập mạnh và loạn nhịp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook