Là Ai Dụ Ai
-
Chương 17
Một cảm giác khó hiểu lan rộng trong lòng hắn, cảm giác này khó chịu vô cùng rốt cuộc nó là gì?
” Ngươi… rốt cuộc ngươi đi hay là không đi?” Trác An Nhai mở miệng nói, chẳng qua hắn chỉ là một thư sinh nhu nhược, tuy rằng có quan hệ thân thích với trừ yêu thế gia Dịch gia nhưng hiểu biết về yêu ma vẫn chỉ dừng lại việc nghe người khác tường thuật lại mà thôi, đây là lần đầu tiên hắn thật sự nhìn thấy yêu ma.
” Ta đi hay không đi tới phiên ngươi hỏi à!” Tay hắn bắn ra một đốm hồ hỏa tỏa ra bốn phía xung quanh Trác An Nhai.
Trác An Nhai vốn đã sợ hãi cho nên sau khi nhìn thấy hồ hậu lòng bàn tay hắn càng đổ mồ hôi, không phải không muốn tránh né mà là chân cứ như bị đóng đinh tại chỗ không nhúc nhích được.
Đây chính là yêu ma? Một yêu ma có yêu lực có thể tùy ý công kích nhân loại, to lớn lạnh lùng không người nào có thể đoán trước, mà Thủy Phong…vẫn phải chiến đấu với những quái vaath như thế này sao? =”= *đạp* anh ấy có chỗ nào mà anh kêu là quái vật? tôi thấy anh đáng ghét hơn thì có
Một nhị tiểu thư bị mọi người chế giễu lại phải hết lần này tới lần khác dùng tính mạng của bản thân để chiến đấu với yêu ma…
Mắt Trác An Nhai toát ra sự áy náy cộng thương tiếc. Việc nghe người khác kể về yêu ma và bản thân tự mình nhìn thấy hoàn toàn khác nhau. Sợ hãi lan khắp cơ thể thậm chí hắn còn không có sức để chạy trốn, mà Thủy Phong…hình như hắn đã làm sai rất nhiều việc với nàng. Có lẽ nên nói hắn chưa từng lần nào làm đúng.
Tử sắc hồ hỏa rơi cạnh Trác An Nhai.
Phân Huyễn nhẹ nhàng bay xuống từ trên cây, bước từng bước một đến thân thể cương cứng phía trước: ” Ánh mắt của ngươi khiến người ta rất chán ghét.” Chán ghét bĩu môi, hắn duỗi ra tay phải đột nhiên bóp chặt cổ của đối phương, móng tay bén nhọn tùy lúc đều có thể vặn gảy cổ hắn.
Lòng Trác An Nhai chợt lạnh, hắn sắp chết? Hắn sẽ cứ thế này mà chết trong tay yêu ma kia? Hắn không thể hoàn thành lời hứa với Thủy Vũ? Cũng không có biện pháp nào an ủi Thủy Phong đang cô đơn?
Đến cuối cùng người làm cho hắn tiếc nuối nhất là Thủy Vũ hay là Thủy Phong? Cha này đến cuối vẫn không phân định rõ tình cảm của mình không đáng mặt đàn ông tí nào, tôi phi, anh đi chết đi, nhục quá =.=
“Phân Huyễn!” Giọng nói trách mắng đột nhiên vang tới từ tiền viện. Một nhân ảnh thở hồng hộc chạy vội tới bắt lấy cổ tay phải của hắn: ” Buông biểu ca ra!” Dịch Thủy Phong nhìn chòng chọc người trước mặt, thần sắc nghiêm túc nói.
” Hừ, ngươi ra lệnh cho ta?” Hắn khẽ hừ mũi, rất không vui nhíu mày lại.
Nàng không nói gì chỉ dùng ánh mắt chưa bao giờ nặng trĩu thế này nhìn hắn.
” Nếu như ta không chịu thì sao?” Nhẹ nhàng chớp hai hàng mi Phân Huyễn hỏi ngược lại.
” Vậy thì…ngươi còn nhớ lời mà ta đã nói không?”
Lời nói của nàng… Hắn nhẹ khép hai mắt xuống. Trong đầu hiện lên một câu nói.
Phân Huyễn, ngươi nhất định không thể làm tổn thương biểu ca, nếu không nghe lời cho dù ta có thích ngươi như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ buông tay.
Nàng ngụ ý là câu này à?
Hắn có thể cảm giác được bàn tay đang nắm cổ tay hắn của nàng hơi run rẩy. Nàng cũng đang sợ hãi à? Sợ hắn thật sự sẽ lấy mạng người trước mắt này?
Cho dù trước kia đối yêu ma ba ngàn năm Dịch Thủy Phong cũng chưa từng có giờ phút lo lắng như hôm nay. Tay Phân Huyễn vẫn đang bóp chặt cổ của biểu ca, có điều nàng vẫn không hiểu nàng sợ biểu ca chết hay là sợ sau khi biểu ca chết bản thân nên đối mặt thế nào với Phân Huyễn.
Cho nên…không thể, tuyệt đối không thể để Phân Huyễn giết biểu ca.
Rốt cục móng tay bén nhọn cũng trở nên trơn nhẵn, Phân Huyễn rút tay mình về, nghiêng người nói: ” Ta chỉ là vì…không thích bản thân dính máu của một nhân loại mà thôi.” Cho nên hắn không phải bởi vì lời nói của nàng mà tha mạng cho Trác An Nhai.
Cho nên…nàng có buông tay hay không hắn vốn không để ý.
Đúng, không để ý, hắn là yêu làm sao có thể đi để ý tới một nhân loại!
Hình bóng nhỏ gầy chậm rãi biến mất.
Dịch Thủy Phong vội vàng nhìn Trác An Nhai ở bên cạnh: ” Biểu ca, ngươi không sao chứ?” Tuy vừa rồi Phân Huyễn đã động sát cơ nhưng may là hắn xuống tay không nặng, trên cổ biểu ca bị trầy sơ chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được.
” Thủy Phong, hắn…vừa rồi là…” Trác An Nhai chưa hết kinh hồn hỏi.
” Hắn chính là tiểu hài mà ta nhận nuôi.” Nàng nhẹ nhàng cười an ủi sự kinh hoảng của hắn.
” Nhưng mà…ngươi, không phải ngươi nói nhận nuôi một tiểu hài hay sao…càng huống chi, đó…đó là yêu ma…” Nói đến phần sau Trác An Nhai hình như đã dùng hết sức không thể nói tiếp được.
” Đúng vậy, hắn là yêu ma.” Dịch Thủy Phong gật đầu, ” Hơn nữa còn là một con hồ yêu đấy.”
” Ngươi đã biết hắn là hồ yêu vậy mà còn để hắn ở trong nhà?”
Dịch Thủy Phong ngẩng đầu nhìn chân trời: ” Biểu ca, ngươi còn nhớ trước đây ta đã từng nói với ngươi gì không? Ta nói, ta hy vọng mình có thể có một yêu ma, một yêu ma chỉ thuộc về mình.” Mà trong nháy mắt nhìn thấy Phân Huyễn đó nàng liền cảm thấy ước nguyện khi bé thơ đã có thể thực hiện.
” Nhưng mà…nhưng mà hắn phải…” Con người và yêu ma làm sao có thể sống chung được?
” Ta là một người không dễ dàng hạ quyết định có điều một khi đã hạ quyết định sẽ không dễ thay đổi.” Mỉm cười nhạt, nàng dịu dàng nhìn hắn, ” Phân Huyễn là một yêu ma rất quan trọng với ta còn biểu ca là thân nhân duy nhất của ta cho nên ta sẽ không để Phân Huyễn thương tổn biểu ca nữa đâu.”
” Ngươi…” Trác An Nhai chấn kinh nhìn nụ cười của nàng. Trong phút chốc hắn hiểu vô luận hắn có nói gì cũng không có tác dụng.
” Nếu như đây là hi vọng của ngươi vậy ta sẽ không ngăn trở.” Hắn nợ Thủy Phong rất nhiều cho nên hắn thể ngăn cản cũng không có tư cách đi ngăn cản.
Nàng cười, ý cười càng sâu.” Vậy biểu ca ở đây nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
” Ừ.”
Hình bóng hắn xuyên qua giữa rừng núi, bóng cây từng đợt từng đợt xẹt qua cơ thể. Từ xa nhìn lại chỉ có thể thấy bóng trắng đang đung đưa.
Chán ghét tâm trạng hiện giờ, chán ghét sự tình hiện giờ thậm chí muốn hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh.
Hắn…rốt cuộc là hắn làm sao thế này?
” Vì sao? Người đó quan trọng với ngươi như vậy sao?” Thì thào tự hỏi không có người trả lời.
Phân Huyễn không ngừng băng giữa rừng núi. Phảng phất…trong trí nhớ của hắn đã rất lâu rất lâu không có chạy băng băng thế này.
” Ngươi… rốt cuộc ngươi đi hay là không đi?” Trác An Nhai mở miệng nói, chẳng qua hắn chỉ là một thư sinh nhu nhược, tuy rằng có quan hệ thân thích với trừ yêu thế gia Dịch gia nhưng hiểu biết về yêu ma vẫn chỉ dừng lại việc nghe người khác tường thuật lại mà thôi, đây là lần đầu tiên hắn thật sự nhìn thấy yêu ma.
” Ta đi hay không đi tới phiên ngươi hỏi à!” Tay hắn bắn ra một đốm hồ hỏa tỏa ra bốn phía xung quanh Trác An Nhai.
Trác An Nhai vốn đã sợ hãi cho nên sau khi nhìn thấy hồ hậu lòng bàn tay hắn càng đổ mồ hôi, không phải không muốn tránh né mà là chân cứ như bị đóng đinh tại chỗ không nhúc nhích được.
Đây chính là yêu ma? Một yêu ma có yêu lực có thể tùy ý công kích nhân loại, to lớn lạnh lùng không người nào có thể đoán trước, mà Thủy Phong…vẫn phải chiến đấu với những quái vaath như thế này sao? =”= *đạp* anh ấy có chỗ nào mà anh kêu là quái vật? tôi thấy anh đáng ghét hơn thì có
Một nhị tiểu thư bị mọi người chế giễu lại phải hết lần này tới lần khác dùng tính mạng của bản thân để chiến đấu với yêu ma…
Mắt Trác An Nhai toát ra sự áy náy cộng thương tiếc. Việc nghe người khác kể về yêu ma và bản thân tự mình nhìn thấy hoàn toàn khác nhau. Sợ hãi lan khắp cơ thể thậm chí hắn còn không có sức để chạy trốn, mà Thủy Phong…hình như hắn đã làm sai rất nhiều việc với nàng. Có lẽ nên nói hắn chưa từng lần nào làm đúng.
Tử sắc hồ hỏa rơi cạnh Trác An Nhai.
Phân Huyễn nhẹ nhàng bay xuống từ trên cây, bước từng bước một đến thân thể cương cứng phía trước: ” Ánh mắt của ngươi khiến người ta rất chán ghét.” Chán ghét bĩu môi, hắn duỗi ra tay phải đột nhiên bóp chặt cổ của đối phương, móng tay bén nhọn tùy lúc đều có thể vặn gảy cổ hắn.
Lòng Trác An Nhai chợt lạnh, hắn sắp chết? Hắn sẽ cứ thế này mà chết trong tay yêu ma kia? Hắn không thể hoàn thành lời hứa với Thủy Vũ? Cũng không có biện pháp nào an ủi Thủy Phong đang cô đơn?
Đến cuối cùng người làm cho hắn tiếc nuối nhất là Thủy Vũ hay là Thủy Phong? Cha này đến cuối vẫn không phân định rõ tình cảm của mình không đáng mặt đàn ông tí nào, tôi phi, anh đi chết đi, nhục quá =.=
“Phân Huyễn!” Giọng nói trách mắng đột nhiên vang tới từ tiền viện. Một nhân ảnh thở hồng hộc chạy vội tới bắt lấy cổ tay phải của hắn: ” Buông biểu ca ra!” Dịch Thủy Phong nhìn chòng chọc người trước mặt, thần sắc nghiêm túc nói.
” Hừ, ngươi ra lệnh cho ta?” Hắn khẽ hừ mũi, rất không vui nhíu mày lại.
Nàng không nói gì chỉ dùng ánh mắt chưa bao giờ nặng trĩu thế này nhìn hắn.
” Nếu như ta không chịu thì sao?” Nhẹ nhàng chớp hai hàng mi Phân Huyễn hỏi ngược lại.
” Vậy thì…ngươi còn nhớ lời mà ta đã nói không?”
Lời nói của nàng… Hắn nhẹ khép hai mắt xuống. Trong đầu hiện lên một câu nói.
Phân Huyễn, ngươi nhất định không thể làm tổn thương biểu ca, nếu không nghe lời cho dù ta có thích ngươi như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ buông tay.
Nàng ngụ ý là câu này à?
Hắn có thể cảm giác được bàn tay đang nắm cổ tay hắn của nàng hơi run rẩy. Nàng cũng đang sợ hãi à? Sợ hắn thật sự sẽ lấy mạng người trước mắt này?
Cho dù trước kia đối yêu ma ba ngàn năm Dịch Thủy Phong cũng chưa từng có giờ phút lo lắng như hôm nay. Tay Phân Huyễn vẫn đang bóp chặt cổ của biểu ca, có điều nàng vẫn không hiểu nàng sợ biểu ca chết hay là sợ sau khi biểu ca chết bản thân nên đối mặt thế nào với Phân Huyễn.
Cho nên…không thể, tuyệt đối không thể để Phân Huyễn giết biểu ca.
Rốt cục móng tay bén nhọn cũng trở nên trơn nhẵn, Phân Huyễn rút tay mình về, nghiêng người nói: ” Ta chỉ là vì…không thích bản thân dính máu của một nhân loại mà thôi.” Cho nên hắn không phải bởi vì lời nói của nàng mà tha mạng cho Trác An Nhai.
Cho nên…nàng có buông tay hay không hắn vốn không để ý.
Đúng, không để ý, hắn là yêu làm sao có thể đi để ý tới một nhân loại!
Hình bóng nhỏ gầy chậm rãi biến mất.
Dịch Thủy Phong vội vàng nhìn Trác An Nhai ở bên cạnh: ” Biểu ca, ngươi không sao chứ?” Tuy vừa rồi Phân Huyễn đã động sát cơ nhưng may là hắn xuống tay không nặng, trên cổ biểu ca bị trầy sơ chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được.
” Thủy Phong, hắn…vừa rồi là…” Trác An Nhai chưa hết kinh hồn hỏi.
” Hắn chính là tiểu hài mà ta nhận nuôi.” Nàng nhẹ nhàng cười an ủi sự kinh hoảng của hắn.
” Nhưng mà…ngươi, không phải ngươi nói nhận nuôi một tiểu hài hay sao…càng huống chi, đó…đó là yêu ma…” Nói đến phần sau Trác An Nhai hình như đã dùng hết sức không thể nói tiếp được.
” Đúng vậy, hắn là yêu ma.” Dịch Thủy Phong gật đầu, ” Hơn nữa còn là một con hồ yêu đấy.”
” Ngươi đã biết hắn là hồ yêu vậy mà còn để hắn ở trong nhà?”
Dịch Thủy Phong ngẩng đầu nhìn chân trời: ” Biểu ca, ngươi còn nhớ trước đây ta đã từng nói với ngươi gì không? Ta nói, ta hy vọng mình có thể có một yêu ma, một yêu ma chỉ thuộc về mình.” Mà trong nháy mắt nhìn thấy Phân Huyễn đó nàng liền cảm thấy ước nguyện khi bé thơ đã có thể thực hiện.
” Nhưng mà…nhưng mà hắn phải…” Con người và yêu ma làm sao có thể sống chung được?
” Ta là một người không dễ dàng hạ quyết định có điều một khi đã hạ quyết định sẽ không dễ thay đổi.” Mỉm cười nhạt, nàng dịu dàng nhìn hắn, ” Phân Huyễn là một yêu ma rất quan trọng với ta còn biểu ca là thân nhân duy nhất của ta cho nên ta sẽ không để Phân Huyễn thương tổn biểu ca nữa đâu.”
” Ngươi…” Trác An Nhai chấn kinh nhìn nụ cười của nàng. Trong phút chốc hắn hiểu vô luận hắn có nói gì cũng không có tác dụng.
” Nếu như đây là hi vọng của ngươi vậy ta sẽ không ngăn trở.” Hắn nợ Thủy Phong rất nhiều cho nên hắn thể ngăn cản cũng không có tư cách đi ngăn cản.
Nàng cười, ý cười càng sâu.” Vậy biểu ca ở đây nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
” Ừ.”
Hình bóng hắn xuyên qua giữa rừng núi, bóng cây từng đợt từng đợt xẹt qua cơ thể. Từ xa nhìn lại chỉ có thể thấy bóng trắng đang đung đưa.
Chán ghét tâm trạng hiện giờ, chán ghét sự tình hiện giờ thậm chí muốn hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh.
Hắn…rốt cuộc là hắn làm sao thế này?
” Vì sao? Người đó quan trọng với ngươi như vậy sao?” Thì thào tự hỏi không có người trả lời.
Phân Huyễn không ngừng băng giữa rừng núi. Phảng phất…trong trí nhớ của hắn đã rất lâu rất lâu không có chạy băng băng thế này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook