Là Ai Dụ Ai
-
Chương 15
Mà Tiểu Lan vỗ vỗ lồng ngực bị kinh hồn nói: ” Sao có khả năng tiểu thư yêu con hồ yêu đó chứ, người mà tiểu thư yêu rõ ràng là Trác thiếu gia.”
” Tiểu Lan.” Một tiếng quát nhẹ nhàng vang lên đột nhiên khiến cho không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, ” Hiện tại ta không yêu bất kỳ ai cả, đương nhiên hai người các ngươi là ngoại lệ.”
Tiểu Lan ngập ngừng muốn mở miệng. Mà Tiểu Mai lại nhịn không được nói: ” Tiểu thư vì sao ngươi lại luôn phủ nhận tình cảm của mình, rõ ràng ngươi thích Trác thiếu gia…”
” Không phải phủ nhận mà là biết rõ mộng tưởng của mình là cái gì.” Dịch Thủy Phong mở miệng nói, ” Cái mà ta yêu là biểu ca trước đây đã thương yêu ta không phải một biểu cau sau khi lớn lên vẫn không quyết định được khi đứng giữa ta và Thủy Vũ.” Đối với tình cảm của bản thân trước giờ nàng chưa từng giấu diếm hai nha hoàn tình như tỷ muội này.
” Cho nên tiểu thư mới mấy ngày liên tiếp không gặp Trác thiếu gia à?” Tiểu Mai hỏi. Vốn tưởng rằng sau khi Trác thiếu gia tới, tiểu thư nhất định sẽ thường xuyên đi đi lại lại, không ngờ rằng mấy ngày nay ngược lại tiểu thư chỉ ở cùng với hồ yêu.
” Chính ta cũng không rõ nữa.” Chỉ là cảm thấy gặp mặt cũng không biết nên nói cái gì. Khoảng cách giữa biểu ca và nàng hình như càng ngày càng xa, nụ cười của hắn khắc trong hồi ức của nàng cũng càng lúc càng mơ hồ.
Thì ra… Nàng cũng là người thay đổi tính cách!
Cười giễu mình, nàng đứng lên nói: ” Ta sẽ đi gặp biểu ca.” Bởi vì trốn tránh không thích hợp với nàng.
Tim đập…tựa hồ kịch liệt hơn bình thường.
Ở trong lòng âm thầm đùa cợt sự để ý của bản thân, Dịch Thủy Phong chậm rãi đẩy cánh cửa mở rộng ra.
Người ở trong phòng ngước lên nhìn theo tiếng cửa mở, nhìn thấy nàng thì rất kinh ngạc nói: ” Thủy Phong?”
” Là ta, biểu ca.” Nàng hơi hơi cúi khẽ chào, chậm rãi đi vào.
” Ta còn cho rằng ngươi sẽ không tới gặp ta nữa.” Trác An Nhai nghênh đón nàng bằng gương mặt có vui mừng cùng nghi ngờ.
” Sao lại thế, ngươi là biểu ca của ta không phải sao?” Nàng cười nói, ngẩng đầu nhìn bốn phía của khách phòng, ” Biểu ca mấy ngày nay ở chỗ này ở có quen không? Tiểu Mai, Tiểu Lan có hầu hạ biểu ca chu đáo không?”
” Ta…” Hắn nhìn thấy nàng cười tươi như hoa, há to mồm.
” Nghe Tiểu Mai nói, đã nhiều ngày nay biểu ca cơ hồ không có ra khỏi cửa phòng, kỳ thật thành Phương Châu có không ít danh thắng có thể tham quan, không bằng ta nói Tiểu Mai dẫn ngươi đi dạo nhé?”
” Thế còn ngươi?” Hắn buột miệng.
” Ta?” Nàng lẳng lặng cười, ” Ta còn có chút chuyện nên hơi bận sợ rằng không có thời gian theo bồi biểu ca đi dạo thành Phương Châu.”
” Thật thế à?” Gương mặt hắn có nổi thất vọng mơ hồ, đôi mắt hơi hơi hạ xuống, hắn không muốn tiếp tục nhìn thấy nụ cười của nàng, ” Thủy Phong, có phải ngươi…có ngươi vẫn còn hận ta?” Miệng gian nan mới nói ra được những lời hắn vẫn luôn mơ tưởng hỏi.
” Hận?” Nàng ngẩn ra. Nụ cười dần dần biến mất mà chuyển thành một loại biểu tình bình thản: ” Ta không rõ, có điều chữ hận này quá trầm trọng cho nên ta không muốn hận.” Nàng nói nhẹ nhàng.
” Là không muốn hận à?” Trác An Nhai chua sót nói, ” Cho dù ngươi hận ta cũng phải thôi, là ta không bảo vệ được ngươi, thậm chí vẫn cùng Thủy Vũ…”
” Điểm chính yếu là biểu ca, ngươi thích Thủy Vũ.” Nàng ngắt lời hắn, ” Cho dù ngươi có từng thích ta thì ngươi càng thích Thủy Vũ hơn đúng không?” Đối với cảm tình biểu ca không bao giờ quả quyết, mà nàng không có cách nào thích ứng được chuyện này.
” Ta… Ta phải…” Hắn muốn nói lại thôi. Thủy Phong kiên cường, mà Thủy Vũ lại nhu nhược, nếu hai nữ tử này cùng đứng trước mặt hắn bảo hắn lựa chọn, hắn chỉ biết người kiên cường có thể một mình sống sót, mà người nhu nhược lại sẽ vô cùng đau khổ.
” Ta biết rõ.” Tâm tư của hắn sao nàng lại không rõ. Cho nên nàng nhường, cho nên nàng bỏ đi. Rất nhiều chuyện chỉ cần lùi bước thì sẽ không tiếp tục bị đủ loại phiền não quấy rầy, ” Hiện tại đối với ta mà nói, ngươi chỉ là biểu ca mà thôi.”
Có thể không yêu nhưng lại không thể không để ý. Cho dù có muốn che đậy hồi ức thế nào đi chăng nữa thì trong lòng vẫn tồn tại cảm giác.
Có phải chỉ là…biểu ca…mà thôi à? Lồng ngực nhói lên một cảm giác khó hiểu, là khổ, là chua xót, là đau! Trác An Nhai đột nhiên nắm lấy bờ vai người trước mắt, nói với dung nhan hắn đã từng mơ thấy vô số lần: ” Không phải! Ta…” Hắn không muốn nàng dùng thái độ xa lạ như thế kia mà quay mặt nhìn hắn.
Từ lúc nàng còn bé hắn đã làm bạn nàng. Nhìn thấy nàng học leo cây, nhìn thấy nàng học viết chữ, nhìn thấy nàng bị thương hết lần này tới lần khác, nhìn thấy nàng bức nước mắt trở về trong hốc mắt, dùng nụ cười để ngụy trang sự kiên cường của bản thân… Tất cả mọi thứ của nàng hắn đã từng hiểu rõ.
Nhưng mà chỉ có một khoảng thời gian hai năm nàng lại bắt đầu khiến hắn cảm thấy xa lạ.
Khẽ chau mày, Dịch Thủy Phong nhìn biểu tình kích động của Trác An Nhai. Trong ấn tượng của nàng, biểu ca rất ít khi có thần tình như thế này, phảng phất như đang muốn liều mạng bắt được thứ gì vậy.
” Ta ấy, thích nhìn biểu ca cười.” Nàng để mặc hắn nắm chặc bờ vai của mình, chậm rãi đưa hai tay lên áp vào hai gò má hắn, ” Bởi vì lúc ta còn ở nhà họ Dịch đấy là thứ quý giá duy nhất ta mơ ước. Mỗi lần nhìn thấy biểu ca cười ta đều cảm thấy mọi việc dễ dàng, cho dù có không vui như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ biến nó thành nỗi buồn nhất thời. Cho nên thần tình hiện tại không hợp với ngươi gì cả.”
” Thủy Phong!” Hắn thống khổ trầm ngâm. Hai tay vô lực rủ xuống.
Nàng thối lui từng bước, không thể tiếp tục nhìn vẻ mặt thống khổ của hắn, ” Biểu ca ngươi vì việc trừ yêu mới tới tìm ta là thật tâm hi vọng ta sẽ vì Dịch gia trừ yêu hay chỉ là đã lâu không gặp ta cho nên muốn tới thăm ta?”
” Ta…” Hắn hơi do dự dừng lại một lát sau đó mới trả lời, ” Chỉ là muốn đi thăm ngươi sống như thế nào thôi.”
” Thật không?” Nàng cười, cười vô cùng thư thái. Dường như chỉ một câu nói của hắn đã lấp đầy những thiếu sót trong hai năm qua, thì ra nàng cũng là một nữ nhân dễ thoả mãn… ” Ta ở chỗ này sống rất tự tại cho nên ngươi có thể không cần lo lắng cho ta nữa.”
Hoài bão của hắn quá nhỏ, không thể chứa được hai nữ nhân cho nên chỉ cần một người buông tay thì có thể giúp hắn thành đạt.
Mà nàng từ đầu đến cuối chỉ muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười hồn nhiên trong hồi ức thời niên thiếu của mình mà thôi…
Nàng cười còn hắn đứng bên cạnh ngơ ngẩn nhìn nàng.
Ngoài cửa sổ, trên nhánh cây cao cao có một hình bóng, mái tóc dài ánh bạc buông rơi trên bả vai, đôi con ngươi màu vàng nhìn chăm chú vào người trong nhà.
Thì ra nàng cũng có thể cười tươi như thế kia? Cười đến…hết sức ngọt ngào…
” Tiểu Lan.” Một tiếng quát nhẹ nhàng vang lên đột nhiên khiến cho không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, ” Hiện tại ta không yêu bất kỳ ai cả, đương nhiên hai người các ngươi là ngoại lệ.”
Tiểu Lan ngập ngừng muốn mở miệng. Mà Tiểu Mai lại nhịn không được nói: ” Tiểu thư vì sao ngươi lại luôn phủ nhận tình cảm của mình, rõ ràng ngươi thích Trác thiếu gia…”
” Không phải phủ nhận mà là biết rõ mộng tưởng của mình là cái gì.” Dịch Thủy Phong mở miệng nói, ” Cái mà ta yêu là biểu ca trước đây đã thương yêu ta không phải một biểu cau sau khi lớn lên vẫn không quyết định được khi đứng giữa ta và Thủy Vũ.” Đối với tình cảm của bản thân trước giờ nàng chưa từng giấu diếm hai nha hoàn tình như tỷ muội này.
” Cho nên tiểu thư mới mấy ngày liên tiếp không gặp Trác thiếu gia à?” Tiểu Mai hỏi. Vốn tưởng rằng sau khi Trác thiếu gia tới, tiểu thư nhất định sẽ thường xuyên đi đi lại lại, không ngờ rằng mấy ngày nay ngược lại tiểu thư chỉ ở cùng với hồ yêu.
” Chính ta cũng không rõ nữa.” Chỉ là cảm thấy gặp mặt cũng không biết nên nói cái gì. Khoảng cách giữa biểu ca và nàng hình như càng ngày càng xa, nụ cười của hắn khắc trong hồi ức của nàng cũng càng lúc càng mơ hồ.
Thì ra… Nàng cũng là người thay đổi tính cách!
Cười giễu mình, nàng đứng lên nói: ” Ta sẽ đi gặp biểu ca.” Bởi vì trốn tránh không thích hợp với nàng.
Tim đập…tựa hồ kịch liệt hơn bình thường.
Ở trong lòng âm thầm đùa cợt sự để ý của bản thân, Dịch Thủy Phong chậm rãi đẩy cánh cửa mở rộng ra.
Người ở trong phòng ngước lên nhìn theo tiếng cửa mở, nhìn thấy nàng thì rất kinh ngạc nói: ” Thủy Phong?”
” Là ta, biểu ca.” Nàng hơi hơi cúi khẽ chào, chậm rãi đi vào.
” Ta còn cho rằng ngươi sẽ không tới gặp ta nữa.” Trác An Nhai nghênh đón nàng bằng gương mặt có vui mừng cùng nghi ngờ.
” Sao lại thế, ngươi là biểu ca của ta không phải sao?” Nàng cười nói, ngẩng đầu nhìn bốn phía của khách phòng, ” Biểu ca mấy ngày nay ở chỗ này ở có quen không? Tiểu Mai, Tiểu Lan có hầu hạ biểu ca chu đáo không?”
” Ta…” Hắn nhìn thấy nàng cười tươi như hoa, há to mồm.
” Nghe Tiểu Mai nói, đã nhiều ngày nay biểu ca cơ hồ không có ra khỏi cửa phòng, kỳ thật thành Phương Châu có không ít danh thắng có thể tham quan, không bằng ta nói Tiểu Mai dẫn ngươi đi dạo nhé?”
” Thế còn ngươi?” Hắn buột miệng.
” Ta?” Nàng lẳng lặng cười, ” Ta còn có chút chuyện nên hơi bận sợ rằng không có thời gian theo bồi biểu ca đi dạo thành Phương Châu.”
” Thật thế à?” Gương mặt hắn có nổi thất vọng mơ hồ, đôi mắt hơi hơi hạ xuống, hắn không muốn tiếp tục nhìn thấy nụ cười của nàng, ” Thủy Phong, có phải ngươi…có ngươi vẫn còn hận ta?” Miệng gian nan mới nói ra được những lời hắn vẫn luôn mơ tưởng hỏi.
” Hận?” Nàng ngẩn ra. Nụ cười dần dần biến mất mà chuyển thành một loại biểu tình bình thản: ” Ta không rõ, có điều chữ hận này quá trầm trọng cho nên ta không muốn hận.” Nàng nói nhẹ nhàng.
” Là không muốn hận à?” Trác An Nhai chua sót nói, ” Cho dù ngươi hận ta cũng phải thôi, là ta không bảo vệ được ngươi, thậm chí vẫn cùng Thủy Vũ…”
” Điểm chính yếu là biểu ca, ngươi thích Thủy Vũ.” Nàng ngắt lời hắn, ” Cho dù ngươi có từng thích ta thì ngươi càng thích Thủy Vũ hơn đúng không?” Đối với cảm tình biểu ca không bao giờ quả quyết, mà nàng không có cách nào thích ứng được chuyện này.
” Ta… Ta phải…” Hắn muốn nói lại thôi. Thủy Phong kiên cường, mà Thủy Vũ lại nhu nhược, nếu hai nữ tử này cùng đứng trước mặt hắn bảo hắn lựa chọn, hắn chỉ biết người kiên cường có thể một mình sống sót, mà người nhu nhược lại sẽ vô cùng đau khổ.
” Ta biết rõ.” Tâm tư của hắn sao nàng lại không rõ. Cho nên nàng nhường, cho nên nàng bỏ đi. Rất nhiều chuyện chỉ cần lùi bước thì sẽ không tiếp tục bị đủ loại phiền não quấy rầy, ” Hiện tại đối với ta mà nói, ngươi chỉ là biểu ca mà thôi.”
Có thể không yêu nhưng lại không thể không để ý. Cho dù có muốn che đậy hồi ức thế nào đi chăng nữa thì trong lòng vẫn tồn tại cảm giác.
Có phải chỉ là…biểu ca…mà thôi à? Lồng ngực nhói lên một cảm giác khó hiểu, là khổ, là chua xót, là đau! Trác An Nhai đột nhiên nắm lấy bờ vai người trước mắt, nói với dung nhan hắn đã từng mơ thấy vô số lần: ” Không phải! Ta…” Hắn không muốn nàng dùng thái độ xa lạ như thế kia mà quay mặt nhìn hắn.
Từ lúc nàng còn bé hắn đã làm bạn nàng. Nhìn thấy nàng học leo cây, nhìn thấy nàng học viết chữ, nhìn thấy nàng bị thương hết lần này tới lần khác, nhìn thấy nàng bức nước mắt trở về trong hốc mắt, dùng nụ cười để ngụy trang sự kiên cường của bản thân… Tất cả mọi thứ của nàng hắn đã từng hiểu rõ.
Nhưng mà chỉ có một khoảng thời gian hai năm nàng lại bắt đầu khiến hắn cảm thấy xa lạ.
Khẽ chau mày, Dịch Thủy Phong nhìn biểu tình kích động của Trác An Nhai. Trong ấn tượng của nàng, biểu ca rất ít khi có thần tình như thế này, phảng phất như đang muốn liều mạng bắt được thứ gì vậy.
” Ta ấy, thích nhìn biểu ca cười.” Nàng để mặc hắn nắm chặc bờ vai của mình, chậm rãi đưa hai tay lên áp vào hai gò má hắn, ” Bởi vì lúc ta còn ở nhà họ Dịch đấy là thứ quý giá duy nhất ta mơ ước. Mỗi lần nhìn thấy biểu ca cười ta đều cảm thấy mọi việc dễ dàng, cho dù có không vui như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ biến nó thành nỗi buồn nhất thời. Cho nên thần tình hiện tại không hợp với ngươi gì cả.”
” Thủy Phong!” Hắn thống khổ trầm ngâm. Hai tay vô lực rủ xuống.
Nàng thối lui từng bước, không thể tiếp tục nhìn vẻ mặt thống khổ của hắn, ” Biểu ca ngươi vì việc trừ yêu mới tới tìm ta là thật tâm hi vọng ta sẽ vì Dịch gia trừ yêu hay chỉ là đã lâu không gặp ta cho nên muốn tới thăm ta?”
” Ta…” Hắn hơi do dự dừng lại một lát sau đó mới trả lời, ” Chỉ là muốn đi thăm ngươi sống như thế nào thôi.”
” Thật không?” Nàng cười, cười vô cùng thư thái. Dường như chỉ một câu nói của hắn đã lấp đầy những thiếu sót trong hai năm qua, thì ra nàng cũng là một nữ nhân dễ thoả mãn… ” Ta ở chỗ này sống rất tự tại cho nên ngươi có thể không cần lo lắng cho ta nữa.”
Hoài bão của hắn quá nhỏ, không thể chứa được hai nữ nhân cho nên chỉ cần một người buông tay thì có thể giúp hắn thành đạt.
Mà nàng từ đầu đến cuối chỉ muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười hồn nhiên trong hồi ức thời niên thiếu của mình mà thôi…
Nàng cười còn hắn đứng bên cạnh ngơ ngẩn nhìn nàng.
Ngoài cửa sổ, trên nhánh cây cao cao có một hình bóng, mái tóc dài ánh bạc buông rơi trên bả vai, đôi con ngươi màu vàng nhìn chăm chú vào người trong nhà.
Thì ra nàng cũng có thể cười tươi như thế kia? Cười đến…hết sức ngọt ngào…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook