Là Ai Dụ Ai
-
Chương 1
Khánh Nguyên vương triều
Người với 2 giới tiên, yêu cùng tồn tại song song.
Người làm chủ nhân gian, sinh sống và tồn tại bình thường qua ngàn năm. Tiên không hỏi đến thế sự, tung tích mờ mịt. Yêu số lượng ngày càng ít, cũng giống như những người tu đạo ở trần gian khổ luyện để được thăng tiên.
Mọi việc vốn đang yên ổn, thế gian yên bình. Nhưng năng lực của yêu giới vốn đã mạnh hơn người phàm lại luôn tự kiêu về yêu lực của bản thân, hơn nữa thường xuyên thích gây rối cho loài người. Trong một khoảng thời gian ngắn, yêu nghiệt hoành hành khắp nhân gian.
Mọi người bắt đầu e ngại yêu ma cho nên quyết định trừ yêu. Vì vậy những ai có năng lực trừ yêu được gọi là pháp sư trừ yêu.
Người cùng yêu bắt đầu lâm vào thời kì hỗn loạn.
Dịch tộc là Pháp sư thế gia ở vương triều Khánh Nguyên.
Nghe nói, nguyên là một vị đạo sĩ khổ tu không muốn nhìn thấy yêu nghiệt hoành hành bạo ngược nhân loại cho nên bắt đầu trảm yêu trừ ma. Vốn không nghĩ chiếm được bất kỳ thanh danh nào nhưng yêu ma được tiêu diệt rất nhiều cho nên tự nhiên bị mọi người hết lời ca tụng.
Tổ trạch của Dịch gia nằm ở phía tây bắc kinh thành. Phong thuỷ cực tốt, tổ tiên của Dịch gia tuyển chọn rất nhiều năm mới quyết định được nới kiến trạch. Diện tích của nó rất lớn, trừ một vài vương phủ cùng với nơi ở của các quan lớn thì còn lại dều là sở hữu của Dịch gia.
Phía trên Đại sảnh đường có vài vị trưởng lão đang nói chuyện.
” Nghe nói Lục bộ thượng thư mới nhận chức rất coi trọng việc trừ yêu.” Đương gia đời thứ nhất của Dịch gia – Dịch Thiên vuốt vuốt chòm râu dài nói. Vì vị Lục bộ thượng thư tiền nhiệm không quan tâm lắm tới việc trừ yêu nên có thể nói trong vòng hai mươi năm qua địa vị của Dịch gia trong triều đình không có gì đặc biệt.
Đương nhiên cũng có nguyên nhân khách quan. Trải qua mấy trăm năm trừ yêu, số lượng yêu ma trên thế gian càng ngày càng thưa thớt. Những yêu ma có đạo hạnh thấp rất ít khi xuất hiện ở nơi đông người, thông thường đều tìm một nơi vắng vẻ ít người để tiếp tục tu hành.
Mà những yêu ma có chút đạo hạnh thì đều e ngại các Pháp sư trừ yêu cho nên bọn chúng luôn trốn tránh trong các sơn lâm, không để người ta phát hiện.
” Ta cũng nghe đồn về việc này, không biết có thật hay không.” Một vị trưởng lão khác là Dịch Đức tiếp lời.
” Chắc là thật, hôm qua ta có gặp thái phó, lúc ấy hắn cũng có nhắc tới chuyện trừ yêu.” Dịch nhân ở bên cạnh nói, gương mặt không thể che hết vẻ đắc ý. Dù sao có thể khiến cho thái phó hẹn gặp cũng xem là chuyện cực có mặt mũi rồi.
” Vậy ý của thái phó là?” Dịch Thiên, Dịch Đức cùng nhau nhìn về phía Dịch Nhân.
” Ý của thái phó là, trước tiên Dịch gia chỉ cần làm được một việc lớn thì tương lai Dịch gia sẽ được triều đình trọng dụng, cũng có thể nở mày nở mặt.” Dịch Nhân nhớ lại những lời đã nghe hôm qua.
Dịch Thiên thoáng trầm ngâm một chút : ” Vậy thái phó có nói chuyện mà Dịch gia cần xử lý là chuyện gì không?” Thái phó đặc ý triệu kiến nhất định sẽ không đơn giản như thế.
” Phải…” Dịch Nhân hơi ngập ngừng, sắc mặt không nhẹ nhàng như lúc nãy mà có vẻ ngưng trọng : ” Hiện nay ở Khánh Nguyên vương triều, yêu ma làm cho dân chúng sợ hãi nhất chính là đông Cường Nguyệt và tây Sở Trần. Thái phó nói, nếu có thể trừ khữ một trong hai yêu ma này thì Dịch gia sẽ được vào triều, thăng quan tiến chức.”
” Cường Nguyệt và Sở Trần?” sắc mặt của Dịch Thiên lập tức trắng bạch. Hai tên yêu ma này yêu lực rất mạnh, rất hiếm thấy, Pháp sư trừ yêu tầm thường căn bản không đủ khả năng trừ khữ chúng.
Cũng vì trừ hai yêu ma này mà có rất nhiều Pháp sư bị giết chết, số lượng không sao đếm hết, dần dà Cường Nguyệt và Sở Trần đã trở thành cấm kỵ trong miệng của các Pháp sư trừ yêu. Không phải bất đắc dĩ thì không ai đi trêu chọc hai tên yêu ma này.
Dịch Thiên nghiêng đầu, nhìn Dịch Đức ở một bên, sắc mặt cũng một mảnh tái nhợt.
Dịch Nhân gật đầu : ” Đúng là rất khó, nhưng mà Đại ca, Nhị ca, nếu chúng ta không tiêu diệt được một trong hai tên yêu ma này thì sợ rằng Dịch gia rất khó hồi phục được sự phồn hoa.” Một câu Vinh hoa phú quý đối với những người trong Dịch gia mà nói thủy chung chưa bao giờ tồn tại.
Dịch Thiên mấp máy môi : ” Vậy phái ai đi trừ yêu đây?”
” Cái này…” Dịch Nhân muốn nói lại thôi, ở Dịch gia, người có năng lực đi diệt trừ yêu ma cỡ này chỉ có một người, chỉ là… Ánh mắt hơi hơi hướng về phía Dịch Đức, lại phát hiện vẻ mặt của đối phương cũng đang muốn nói rồi lại thôi nhìn hắn.
Hắng giọng, vẫn là Dịch Đức mở miệng nói với Dịch Thiên : ” Đại ca, ta thấy, ở Dịch gia cũng chỉ có một người còn có thể thử một lần.”
” Nhưng mà, nói thế nào thì nàng cũng là người của Dịch gia, còn là nữ nhi của ngươi!” Ở Dịch gia thì Thiên Thiên là người có năng lực trừ yêu cao nhất thế nhưng nàng chỉ là một thiếu nữ 16 tuổi.
” Ta còn có biện pháp gì đây, chẳng lẽ còn muốn ta kéo cái gương mặt già này đi cầu nàng?”
” Nhưng…”
” Đợi một chút, nếu như thực sự phải nhờ nàng đi diệt trừ nhị yêu này thì có lẽ nên để An Nhai đi nói là tốt nhất.”
” An Nhai?” Dịch Thiên nhíu mày, ” Hắn có chịu không?”
” Chỉ cần đại ca có thể đáp ứng yêu cầu của hắn, sợ rằng hắn cầu còn không được.” Dịch Đức nói.
Dịch Thiên trầm mặc một lát, rốt cục dường như đã hạ quyết tâm khẽ gật đầu, ” Vậy chuyện này để An Nhai đi làm là tốt nhất.”
Người với 2 giới tiên, yêu cùng tồn tại song song.
Người làm chủ nhân gian, sinh sống và tồn tại bình thường qua ngàn năm. Tiên không hỏi đến thế sự, tung tích mờ mịt. Yêu số lượng ngày càng ít, cũng giống như những người tu đạo ở trần gian khổ luyện để được thăng tiên.
Mọi việc vốn đang yên ổn, thế gian yên bình. Nhưng năng lực của yêu giới vốn đã mạnh hơn người phàm lại luôn tự kiêu về yêu lực của bản thân, hơn nữa thường xuyên thích gây rối cho loài người. Trong một khoảng thời gian ngắn, yêu nghiệt hoành hành khắp nhân gian.
Mọi người bắt đầu e ngại yêu ma cho nên quyết định trừ yêu. Vì vậy những ai có năng lực trừ yêu được gọi là pháp sư trừ yêu.
Người cùng yêu bắt đầu lâm vào thời kì hỗn loạn.
Dịch tộc là Pháp sư thế gia ở vương triều Khánh Nguyên.
Nghe nói, nguyên là một vị đạo sĩ khổ tu không muốn nhìn thấy yêu nghiệt hoành hành bạo ngược nhân loại cho nên bắt đầu trảm yêu trừ ma. Vốn không nghĩ chiếm được bất kỳ thanh danh nào nhưng yêu ma được tiêu diệt rất nhiều cho nên tự nhiên bị mọi người hết lời ca tụng.
Tổ trạch của Dịch gia nằm ở phía tây bắc kinh thành. Phong thuỷ cực tốt, tổ tiên của Dịch gia tuyển chọn rất nhiều năm mới quyết định được nới kiến trạch. Diện tích của nó rất lớn, trừ một vài vương phủ cùng với nơi ở của các quan lớn thì còn lại dều là sở hữu của Dịch gia.
Phía trên Đại sảnh đường có vài vị trưởng lão đang nói chuyện.
” Nghe nói Lục bộ thượng thư mới nhận chức rất coi trọng việc trừ yêu.” Đương gia đời thứ nhất của Dịch gia – Dịch Thiên vuốt vuốt chòm râu dài nói. Vì vị Lục bộ thượng thư tiền nhiệm không quan tâm lắm tới việc trừ yêu nên có thể nói trong vòng hai mươi năm qua địa vị của Dịch gia trong triều đình không có gì đặc biệt.
Đương nhiên cũng có nguyên nhân khách quan. Trải qua mấy trăm năm trừ yêu, số lượng yêu ma trên thế gian càng ngày càng thưa thớt. Những yêu ma có đạo hạnh thấp rất ít khi xuất hiện ở nơi đông người, thông thường đều tìm một nơi vắng vẻ ít người để tiếp tục tu hành.
Mà những yêu ma có chút đạo hạnh thì đều e ngại các Pháp sư trừ yêu cho nên bọn chúng luôn trốn tránh trong các sơn lâm, không để người ta phát hiện.
” Ta cũng nghe đồn về việc này, không biết có thật hay không.” Một vị trưởng lão khác là Dịch Đức tiếp lời.
” Chắc là thật, hôm qua ta có gặp thái phó, lúc ấy hắn cũng có nhắc tới chuyện trừ yêu.” Dịch nhân ở bên cạnh nói, gương mặt không thể che hết vẻ đắc ý. Dù sao có thể khiến cho thái phó hẹn gặp cũng xem là chuyện cực có mặt mũi rồi.
” Vậy ý của thái phó là?” Dịch Thiên, Dịch Đức cùng nhau nhìn về phía Dịch Nhân.
” Ý của thái phó là, trước tiên Dịch gia chỉ cần làm được một việc lớn thì tương lai Dịch gia sẽ được triều đình trọng dụng, cũng có thể nở mày nở mặt.” Dịch Nhân nhớ lại những lời đã nghe hôm qua.
Dịch Thiên thoáng trầm ngâm một chút : ” Vậy thái phó có nói chuyện mà Dịch gia cần xử lý là chuyện gì không?” Thái phó đặc ý triệu kiến nhất định sẽ không đơn giản như thế.
” Phải…” Dịch Nhân hơi ngập ngừng, sắc mặt không nhẹ nhàng như lúc nãy mà có vẻ ngưng trọng : ” Hiện nay ở Khánh Nguyên vương triều, yêu ma làm cho dân chúng sợ hãi nhất chính là đông Cường Nguyệt và tây Sở Trần. Thái phó nói, nếu có thể trừ khữ một trong hai yêu ma này thì Dịch gia sẽ được vào triều, thăng quan tiến chức.”
” Cường Nguyệt và Sở Trần?” sắc mặt của Dịch Thiên lập tức trắng bạch. Hai tên yêu ma này yêu lực rất mạnh, rất hiếm thấy, Pháp sư trừ yêu tầm thường căn bản không đủ khả năng trừ khữ chúng.
Cũng vì trừ hai yêu ma này mà có rất nhiều Pháp sư bị giết chết, số lượng không sao đếm hết, dần dà Cường Nguyệt và Sở Trần đã trở thành cấm kỵ trong miệng của các Pháp sư trừ yêu. Không phải bất đắc dĩ thì không ai đi trêu chọc hai tên yêu ma này.
Dịch Thiên nghiêng đầu, nhìn Dịch Đức ở một bên, sắc mặt cũng một mảnh tái nhợt.
Dịch Nhân gật đầu : ” Đúng là rất khó, nhưng mà Đại ca, Nhị ca, nếu chúng ta không tiêu diệt được một trong hai tên yêu ma này thì sợ rằng Dịch gia rất khó hồi phục được sự phồn hoa.” Một câu Vinh hoa phú quý đối với những người trong Dịch gia mà nói thủy chung chưa bao giờ tồn tại.
Dịch Thiên mấp máy môi : ” Vậy phái ai đi trừ yêu đây?”
” Cái này…” Dịch Nhân muốn nói lại thôi, ở Dịch gia, người có năng lực đi diệt trừ yêu ma cỡ này chỉ có một người, chỉ là… Ánh mắt hơi hơi hướng về phía Dịch Đức, lại phát hiện vẻ mặt của đối phương cũng đang muốn nói rồi lại thôi nhìn hắn.
Hắng giọng, vẫn là Dịch Đức mở miệng nói với Dịch Thiên : ” Đại ca, ta thấy, ở Dịch gia cũng chỉ có một người còn có thể thử một lần.”
” Nhưng mà, nói thế nào thì nàng cũng là người của Dịch gia, còn là nữ nhi của ngươi!” Ở Dịch gia thì Thiên Thiên là người có năng lực trừ yêu cao nhất thế nhưng nàng chỉ là một thiếu nữ 16 tuổi.
” Ta còn có biện pháp gì đây, chẳng lẽ còn muốn ta kéo cái gương mặt già này đi cầu nàng?”
” Nhưng…”
” Đợi một chút, nếu như thực sự phải nhờ nàng đi diệt trừ nhị yêu này thì có lẽ nên để An Nhai đi nói là tốt nhất.”
” An Nhai?” Dịch Thiên nhíu mày, ” Hắn có chịu không?”
” Chỉ cần đại ca có thể đáp ứng yêu cầu của hắn, sợ rằng hắn cầu còn không được.” Dịch Đức nói.
Dịch Thiên trầm mặc một lát, rốt cục dường như đã hạ quyết tâm khẽ gật đầu, ” Vậy chuyện này để An Nhai đi làm là tốt nhất.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook