Ký Ức Đẹp Nhất
-
Chương 57: Tráng Chí Lăng Dương
Biên tập: Thiên Duyên
_____
Những năm gần đây, không phải Từ Gia và Vệ Lăng Dương hoàn toàn không liên lạc.
Mấy năm đầu lúc Vệ Lăng Dương đi, ngoài gọi điện qua điện thoại, Vệ Lăng Dương còn thường xuyên nhắn tin QQ cho Từ Gia, nói với cậu nghe tình hình ở Mỹ của mình, hai người dằn nén tình cảm trong lòng, ân cần thăm hỏi tựa như hai người bạn bình thường.
Ai cũng không nói đến chuyện chia tay, và cũng không nhắc thời gian hai năm yêu nhau, như thể hồi ức được cẩn thận cất vào hộp, sợ vừa đụng vào sẽ tan vỡ ngay.
Ngay cả lần Vệ Lăng Dương đến B thành tìm Từ Gia, cũng chỉ khi rời đi hắn mới kìm lòng chẳng đặng mà ôm cậu.
Từ Gia tiễn Vệ Lăng Dương ra sân bay hai lần, lần đầu không dám gọi hắn, lần hai không dám níu kéo hắn, có những cảnh tượng lặp đi mấy lần, cuối cùng kết quả vẫn giống nhau.
Từ Gia ngẩn người nhìn ảnh chụp, từ khi Vệ Lăng Dương đi, cậu thường xuyên ngẩn người như thế, chẳng phải đang đắn đo điều gì, chỉ là bất giác cảm thấy hoang hoải, trong tiềm thức chỉ đọng lại tên của một người.
Ngồi im như vậy một lúc, Từ Gia mới vươn tay tắt ảnh, Đa Đa liền duỗi móng đẩy màn hình laptop, đầu nhìn trái nhìn phải mấy lần, dường như đang tìm bóng dáng Vệ Lăng Dương, tìm không được đành tủi thân quay đầu nhìn Từ Gia, miệng “ư ử” vài tiếng.
“Đa ca ngoan.” Từ Gia cố định laptop trên đùi, tay còn lại chụp lên đầu nó an ủi, “Chỉ là ảnh chụp thôi, đừng kích động.”
“Gâu?” Đa Đa không hiểu ý, lỗ tai rũ xuống nhìn cậu, mắt rơm rớm, “Gâu?”
Lúc trước Vệ Lăng Dương đi trong vội vã, Đa Đa căn bản không có cơ hội đi tiễn hắn, một thời gian dài sau khi hắn đi, Đa Đa suốt ngày cứ ỉu xìu, không phải nằm trong góc ôm bóng rổ của Vệ Lăng Dương, thì chạy tới Vệ gia ngủ một ngày, không ăn không uống cũng không động, cuối cùng bà Khương hết cách, đành gọi điện đến trường cho Từ Gia, Từ Gia mới dẫn nó về.
Chó là một loại động vật trung thành có tình nghĩa, nhất là Đa Đa của cậu và Vệ Lăng Dương.
“Đừng khóc.” Từ Gia mỉm cười, thay nó vuốt bộ lông mượt mà, rồi trêu chọc, “Mày đã một bó tuổi rồi, khóc cái gì mà khóc.”
Từ năm 2006 đến nay đã là 2014, Đa Đa đã được 8 tuổi, tuổi thọ trung bình của Golden từ 12 đến 15 năm, tính ra thì nó đã già rồi.
Nghĩ đến đây, tay Từ Gia bỗng ngừng lại, nhìn Đa Đa lừ đừ nằm sấp bên cạnh cậu, trong ánh mắt pha đầy bất đắc dĩ.
Thời gian vô tình như nước, cậu có rất nhiều năm để chờ, nhưng Đa Đa thì không, cậu không thể cam đoan liệu Đa Đa có còn đủ sức chờ ngày Vệ Lăng Dương trở về hay không.
Cậu lặng lẽ thở dài, thu hồi suy nghĩ của mình, đang định đóng máy tính thì đột nhiên có tin nhắn của Di Nhạc.
Di Nhạc: Ghi âm xong rồi sao? Tốc độ nhanh quá! Ôm Gia của tui! (づ ̄3 ̄)づ╭
Di Nhạc: Nghe xong rồi! Giỏi quá đi! Vỗ tay cho Gia của tớ! Một lần qua!
Di Nhạc: Ngày mai tớ sẽ share cho lão đại nghe, nếu không thành vấn đề thì quyết định thế nhé ~
Không biết có phải Di Nhạc online suốt 24 giờ hay không, Từ Gia nhớ mỗi lần cậu nhắn tin, cô đều trả lời ngay, bây giờ đã là rạng sáng rồi.
Mạc Vong Lưu Niên: Sao Nhạc Nhạc còn chưa ngủ?
Di Nhạc: Đang nghe thử âm, mấy ngày nay nhận được không ít file âm, tớ tính quyết định CV cho kỳ đầu luôn, làm sớm một chút ~
Di Nhạc: Ngặt nỗi thử âm của Nguyên Chiêu có tí phiền phức, tìm mấy CV quen thuộc đều không thích hợp, cứ tiếp tục thế này tớ phải công khai chiêu mộ người mất QAQ
Tuy Từ Gia chỉ lồng tiếng cho Mộ Khinh Y, nhưng cá nhân cậu rất thích tiểu thuyết 《Bích lạc hoàng tuyền》, cũng từng vì nội dung về Nguyên Chiêu và Chu Thạch Bích mà nghiên cứu hai vai này, cho nên rất rõ điều kiện của nhân vật Nguyên Chiêu.
Trước đó có nói, sau khi Chiêu phi chết, Nguyên Chiêu được Chiêu đế đưa đến Y cốc — sống cách biệt với thế gian mười một năm. Giai đoạn đầu, tính cách Nguyên Chiêu ôn nhuận như ngọc, lòng mang thiên hạ, nhưng sau này, nhân vật kia hắc hóa, đối với hắn, giết người diệt tộc chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn thu phục và xâm lược mà thôi, khơi mào kíp nổ chiến tranh bốn nước cùng lắm chỉ vì tranh giành thiên hạ.
Thực ra trong lòng Nguyên Chiêu, hắn chưa từng quên chân tướng mẫu phi mình tử vong, cũng chưa từng quên sau khi mẫu phi mất, ngày nào hắn cũng như đi trên băng mỏng, không phải trong lòng không hận, mà là tích lũy mối hận ấy ở một nơi không ai nhìn thấy, cho dù là Chu Thạch Bích lớn lên cùng hắn cũng không biết trong lòng hắn có mãnh thú.
Trong lúc chẳng ai hay, hắn ngấm ngầm chuẩn bị thực lực trở mình, tất cả ẩn nhẫn và khuất phục chỉ vì chờ đợi thời cơ kích hợp phản kích mà thôi.
Từ Gia biết vấn đề Di Nhạc đau đầu nằm ở đâu, vì Nguyên Chiêu giai đoạn đầu ôn nhuận như ngọc rất dễ suy diễn, nhưng tính cách sau này chuyển hoán quá lớn, khó mà nắm bắt được.
Di Nhạc tiếp tục khóc lóc kể lể với Từ Gia trên QQ, nói mình sầu tới mức tóc sắp chạm da đầu, gửi kèm một loạt emo khóc lớn.
Từ Gia đắn đo, trả lời đối phương.
Mạc Vong Lưu Niên: Cậu gửi một phần nội dung thử âm của Nguyên Chiêu cho tớ đi.
Di Nhạc: Éc éc?!
Mạc Vong Lưu Niên: Tớ thử xem.
Di Nhạc: Ớ?! Bảo bối, mặc dù cậu muốn giúp tớ tớ rất cảm động! Nhưng mà …
Mạc Vong Lưu Niên: Sao?
Di Nhạc: Nguyên Chiêu là công, cậu là thụ mà.
Mạc Vong Lưu Niên: ……
Từ Gia không biết đáp lại thế nào, nghĩ tới quan hệ mình với Vệ Lăng Dương, phát hiện cô nói không sai, không biết phải nói gì chuyển thành hết cách phản bác.
Mặc dù nói vậy nhưng Di Nhạc vẫn nhanh chóng gửi nội dung thử âm của Nguyên Chiêu sang, Từ Gia nhìn sơ một lần tìm cảm xúc, lồng tiếng cho Nguyên Chiêu rồi gửi cô.
Mấy phút sau, khung trò chuyện bị dấu chấm than của Di Nhạc oanh tạc, cửa sổ rung liên hồi chứng tỏ bị buzz thường xuyên, cuối cùng cô mới gửi tiếng người sang cho cậu.
Từ Gia vừa nhận máy, bên kia đã truyền tới giọng nói hưng phấn của Di Nhạc:
“Gia Gia Gia Gia Gia!!! Cậu quá lợi hại! Không ngờ cảm giác này cậu thể hiện được, tâm lý hắc hóa của Nguyên Chiêu được nắm bắt rất chuẩn, sao cậu lợi hại quá vậy?!”
“Không cần khoa trương.” Từ Gia cười nói, “Tớ dựa theo lý giải của mình để thử thôi.”
“Không khoa trương chút nào, thật sự rất giỏi!” Di Nhạc nhấn mạnh lần nữa, cô đã hợp tác với Từ Gia khá lâu nên vô cùng rõ ưu thế của cậu, biết cậu có thể nhanh nhập vào bất luận nhân vật gì, nắm bắt tâm lý nhân vật và tình cảm đến mức độ biến thái, nếu không phải thanh giọng không phù hợp, cô thật sự muốn để Từ Gia trực tiếp phối âm cho Nguyên Chiêu.
Sau một lúc khích lệ Từ Gia như một fan não tàn, cô không nhịn được hỏi:
“Gia Gia, cậu nói tớ biết sao cậu làm được vậy? Tớ phát hiện cậu biến đổi tâm lý nhân vật lợi hại lắm luôn ấy!!”
“Cứ thử là được.” Từ Gia giải thích bâng quơ, không nhắc đến năm đó mình bị mất ngủ nghiêm trọng cộng thêm chướng ngại tâm lý, sắm hai vai diễn lặp đi lặp lại nhiều lần, vờ như Vệ Lăng Dương chưa từng đi.
Trò chuyện với Di Nhạc một hồi, cậu thoát khỏi QQ, phủ lên Đa Đa một tấm thảm, sau đó ôm máy tính về phòng.
……
Hôm sau, Từ Gia mang Đa Đa về chỗ Khương Yến, vừa vào nhà, cô nhóc đang xem TV trên sofa lập tức hớn hở gọi “Anh ơi”, rồi nhảy xuống chạy về phía cậu.
Cô nhóc này là em gái cùng mẹ khác cha với cậu — Tinh Tinh, năm nay đã được 8 tuổi, rất thân với Từ Gia, lần nào Từ Gia đến cũng quấn quýt không cho cậu đi.
Từ Gia thấy nhóc chạy bình bịch bèn sợ nó ngã, vội vàng đỡ người:
“Tinh Tinh chậm chút nào, coi chừng ngã.”
“Không sợ!” Cô nhóc không thèm để ý, kéo tay Từ Gia nhảy nhót vào phòng.
Bà Khương đang chuẩn bị cơm trưa trong phòng bếp nghe tiếng Tinh Tinh, buông thức ăn trong tay, thấy Từ Gia đến thì lộ ra nụ cười từ ái:
“Gia Gia về rồi à, chuẩn bị ăn cơm đây, con ngồi đó đi, bà gọi điện kêu ông ngoại con về.”
“Để con gọi cho, ngoại cứ làm đi.” Từ Gia nói với bà, ôm Tinh Tinh đặt trên sofa, sau đó gọi điện cho ông Khương, gọi xong thì vào phòng bếp phụ bà Khương chuẩn bị cơm trưa.
Sau khi ăn xong, Khương Yến gọi Từ Gia vào thư phòng, lấy một cái túi giấy từ kệ sách đưa cậu:
“Bác sĩ Hàn bảo con nhờ ông ấy tìm giúp, hôm đó trùng hợp mẹ đi ngang qua phòng khám nên người ta bảo mẹ mang về.”
Từ Gia lấy sách khỏi túi giấy, là quyển sách trước đó cậu nhờ bác sĩ tâm lý của mình tìm giúp, cậu bỏ sách vào lại rồi nói với Khương Yến:
“Cảm ơn mẹ.”
“Nói với mẹ mấy lời này làm chi.” Khương Yến nhìn cậu với vẻ không đồng ý, lại nói, “Bác sĩ Hàn bảo có rảnh con qua chỗ ông ấy một chuyến, đã lâu rồi con không qua đó.”
“Dạ.” Từ Gia không từ chối, gật đầu đồng ý, thấy bà lộ vẻ mặt lo lắng bèn an ủi vài câu.
Ở bên Khương Yến chơi cùng Tinh Tinh một ngày, đến tối Từ Gia về nơi mình ở, vừa về nhà đã nhận được tin Di Nhạc kéo mình vào đoàn kịch 《Bích lạc hoàng tuyền》.
Trong nhóm không có nhiều người, ngoài nhân viên chế tác thì CV tạm thời chỉ có cậu, Thẩm Tiêu lồng tiếng cho Bách Lý Càn cùng Yến Vô Thanh lồng tiếng cho Chu Thạch Bích, ngoài ra còn có tác giả 《Bích lạc hoàng tuyền》 — Văn Ý Tô.
Thẩm Tiêu và Yến Vô Thanh đều là người quen ngoài đời với Từ Gia, staff cũng là người hợp tác nhiều lần, tính ra toàn là người quen, chỉ có Văn Ý Tô là lần đầu tiên gặp.
Mặc dù không biết Văn Ý Tô, nhưng Từ Gia nghe nói đối phương rất lạnh lùng nên hơi lo, bèn gửi một emo xin chào, khiến cậu ngạc nhiên là đối phương cũng gửi lại một cái emo y chang.
Di Nhạc hành động rất mau, chỉ trong vòng một tuần đã hoàn thành xong kịch bản cho kỳ đầu tiên, 《Bích lạc hoàng tuyền》 tổng cộng gồm 50 vạn chữ, Di Nhạc định kéo dài thời gian mỗi kỳ, chia thành bốn, mỗi kỳ chia làm thượng với hạ.
“Hội thanh chế tác” là xã đoàn bí mật tầm trung, có sức kêu gọi rất lớn, sau khi gửi thư chiêu mộ CV cho 《Bích lạc hoàng tuyền》 và post weibo thông báo, có không ít CV tới thử âm, trải qua sàng lọc thì ngoài Nguyên Chiêu chưa tìm được, các vai khác đã được quyết định đâu ra đấy.
Tính cách Nguyên Chiêu trước sau khác biệt quá nhiều, để tìm một CV phù hợp, Di Nhạc đã suýt phát điên, thề rằng không tìm được người thích hợp cô sẽ trực tiếp ăn shit, qua đó có thể thấy cô đã sắp hấp hối, nhưng mấy người trong diễn đàn đều cực kỳ vô tình lướt comment ngồi chờ.
Từ Gia cũng lướt bình luận cùng mọi người, định lén tìm Di Nhạc câu thông thì nghe đâu cô đã tìm được người, vội vàng gửi âm cho Văn Ý Tô, không bao lâu sau, trong nhóm có thêm một thành viên với.
— Thông báo hệ thống: [Soạn kịch cái nào] Di Tiểu Nhạc mời [Tráng Chí Lăng Dương] gia nhập nhóm.
_____
Những năm gần đây, không phải Từ Gia và Vệ Lăng Dương hoàn toàn không liên lạc.
Mấy năm đầu lúc Vệ Lăng Dương đi, ngoài gọi điện qua điện thoại, Vệ Lăng Dương còn thường xuyên nhắn tin QQ cho Từ Gia, nói với cậu nghe tình hình ở Mỹ của mình, hai người dằn nén tình cảm trong lòng, ân cần thăm hỏi tựa như hai người bạn bình thường.
Ai cũng không nói đến chuyện chia tay, và cũng không nhắc thời gian hai năm yêu nhau, như thể hồi ức được cẩn thận cất vào hộp, sợ vừa đụng vào sẽ tan vỡ ngay.
Ngay cả lần Vệ Lăng Dương đến B thành tìm Từ Gia, cũng chỉ khi rời đi hắn mới kìm lòng chẳng đặng mà ôm cậu.
Từ Gia tiễn Vệ Lăng Dương ra sân bay hai lần, lần đầu không dám gọi hắn, lần hai không dám níu kéo hắn, có những cảnh tượng lặp đi mấy lần, cuối cùng kết quả vẫn giống nhau.
Từ Gia ngẩn người nhìn ảnh chụp, từ khi Vệ Lăng Dương đi, cậu thường xuyên ngẩn người như thế, chẳng phải đang đắn đo điều gì, chỉ là bất giác cảm thấy hoang hoải, trong tiềm thức chỉ đọng lại tên của một người.
Ngồi im như vậy một lúc, Từ Gia mới vươn tay tắt ảnh, Đa Đa liền duỗi móng đẩy màn hình laptop, đầu nhìn trái nhìn phải mấy lần, dường như đang tìm bóng dáng Vệ Lăng Dương, tìm không được đành tủi thân quay đầu nhìn Từ Gia, miệng “ư ử” vài tiếng.
“Đa ca ngoan.” Từ Gia cố định laptop trên đùi, tay còn lại chụp lên đầu nó an ủi, “Chỉ là ảnh chụp thôi, đừng kích động.”
“Gâu?” Đa Đa không hiểu ý, lỗ tai rũ xuống nhìn cậu, mắt rơm rớm, “Gâu?”
Lúc trước Vệ Lăng Dương đi trong vội vã, Đa Đa căn bản không có cơ hội đi tiễn hắn, một thời gian dài sau khi hắn đi, Đa Đa suốt ngày cứ ỉu xìu, không phải nằm trong góc ôm bóng rổ của Vệ Lăng Dương, thì chạy tới Vệ gia ngủ một ngày, không ăn không uống cũng không động, cuối cùng bà Khương hết cách, đành gọi điện đến trường cho Từ Gia, Từ Gia mới dẫn nó về.
Chó là một loại động vật trung thành có tình nghĩa, nhất là Đa Đa của cậu và Vệ Lăng Dương.
“Đừng khóc.” Từ Gia mỉm cười, thay nó vuốt bộ lông mượt mà, rồi trêu chọc, “Mày đã một bó tuổi rồi, khóc cái gì mà khóc.”
Từ năm 2006 đến nay đã là 2014, Đa Đa đã được 8 tuổi, tuổi thọ trung bình của Golden từ 12 đến 15 năm, tính ra thì nó đã già rồi.
Nghĩ đến đây, tay Từ Gia bỗng ngừng lại, nhìn Đa Đa lừ đừ nằm sấp bên cạnh cậu, trong ánh mắt pha đầy bất đắc dĩ.
Thời gian vô tình như nước, cậu có rất nhiều năm để chờ, nhưng Đa Đa thì không, cậu không thể cam đoan liệu Đa Đa có còn đủ sức chờ ngày Vệ Lăng Dương trở về hay không.
Cậu lặng lẽ thở dài, thu hồi suy nghĩ của mình, đang định đóng máy tính thì đột nhiên có tin nhắn của Di Nhạc.
Di Nhạc: Ghi âm xong rồi sao? Tốc độ nhanh quá! Ôm Gia của tui! (づ ̄3 ̄)づ╭
Di Nhạc: Nghe xong rồi! Giỏi quá đi! Vỗ tay cho Gia của tớ! Một lần qua!
Di Nhạc: Ngày mai tớ sẽ share cho lão đại nghe, nếu không thành vấn đề thì quyết định thế nhé ~
Không biết có phải Di Nhạc online suốt 24 giờ hay không, Từ Gia nhớ mỗi lần cậu nhắn tin, cô đều trả lời ngay, bây giờ đã là rạng sáng rồi.
Mạc Vong Lưu Niên: Sao Nhạc Nhạc còn chưa ngủ?
Di Nhạc: Đang nghe thử âm, mấy ngày nay nhận được không ít file âm, tớ tính quyết định CV cho kỳ đầu luôn, làm sớm một chút ~
Di Nhạc: Ngặt nỗi thử âm của Nguyên Chiêu có tí phiền phức, tìm mấy CV quen thuộc đều không thích hợp, cứ tiếp tục thế này tớ phải công khai chiêu mộ người mất QAQ
Tuy Từ Gia chỉ lồng tiếng cho Mộ Khinh Y, nhưng cá nhân cậu rất thích tiểu thuyết 《Bích lạc hoàng tuyền》, cũng từng vì nội dung về Nguyên Chiêu và Chu Thạch Bích mà nghiên cứu hai vai này, cho nên rất rõ điều kiện của nhân vật Nguyên Chiêu.
Trước đó có nói, sau khi Chiêu phi chết, Nguyên Chiêu được Chiêu đế đưa đến Y cốc — sống cách biệt với thế gian mười một năm. Giai đoạn đầu, tính cách Nguyên Chiêu ôn nhuận như ngọc, lòng mang thiên hạ, nhưng sau này, nhân vật kia hắc hóa, đối với hắn, giết người diệt tộc chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn thu phục và xâm lược mà thôi, khơi mào kíp nổ chiến tranh bốn nước cùng lắm chỉ vì tranh giành thiên hạ.
Thực ra trong lòng Nguyên Chiêu, hắn chưa từng quên chân tướng mẫu phi mình tử vong, cũng chưa từng quên sau khi mẫu phi mất, ngày nào hắn cũng như đi trên băng mỏng, không phải trong lòng không hận, mà là tích lũy mối hận ấy ở một nơi không ai nhìn thấy, cho dù là Chu Thạch Bích lớn lên cùng hắn cũng không biết trong lòng hắn có mãnh thú.
Trong lúc chẳng ai hay, hắn ngấm ngầm chuẩn bị thực lực trở mình, tất cả ẩn nhẫn và khuất phục chỉ vì chờ đợi thời cơ kích hợp phản kích mà thôi.
Từ Gia biết vấn đề Di Nhạc đau đầu nằm ở đâu, vì Nguyên Chiêu giai đoạn đầu ôn nhuận như ngọc rất dễ suy diễn, nhưng tính cách sau này chuyển hoán quá lớn, khó mà nắm bắt được.
Di Nhạc tiếp tục khóc lóc kể lể với Từ Gia trên QQ, nói mình sầu tới mức tóc sắp chạm da đầu, gửi kèm một loạt emo khóc lớn.
Từ Gia đắn đo, trả lời đối phương.
Mạc Vong Lưu Niên: Cậu gửi một phần nội dung thử âm của Nguyên Chiêu cho tớ đi.
Di Nhạc: Éc éc?!
Mạc Vong Lưu Niên: Tớ thử xem.
Di Nhạc: Ớ?! Bảo bối, mặc dù cậu muốn giúp tớ tớ rất cảm động! Nhưng mà …
Mạc Vong Lưu Niên: Sao?
Di Nhạc: Nguyên Chiêu là công, cậu là thụ mà.
Mạc Vong Lưu Niên: ……
Từ Gia không biết đáp lại thế nào, nghĩ tới quan hệ mình với Vệ Lăng Dương, phát hiện cô nói không sai, không biết phải nói gì chuyển thành hết cách phản bác.
Mặc dù nói vậy nhưng Di Nhạc vẫn nhanh chóng gửi nội dung thử âm của Nguyên Chiêu sang, Từ Gia nhìn sơ một lần tìm cảm xúc, lồng tiếng cho Nguyên Chiêu rồi gửi cô.
Mấy phút sau, khung trò chuyện bị dấu chấm than của Di Nhạc oanh tạc, cửa sổ rung liên hồi chứng tỏ bị buzz thường xuyên, cuối cùng cô mới gửi tiếng người sang cho cậu.
Từ Gia vừa nhận máy, bên kia đã truyền tới giọng nói hưng phấn của Di Nhạc:
“Gia Gia Gia Gia Gia!!! Cậu quá lợi hại! Không ngờ cảm giác này cậu thể hiện được, tâm lý hắc hóa của Nguyên Chiêu được nắm bắt rất chuẩn, sao cậu lợi hại quá vậy?!”
“Không cần khoa trương.” Từ Gia cười nói, “Tớ dựa theo lý giải của mình để thử thôi.”
“Không khoa trương chút nào, thật sự rất giỏi!” Di Nhạc nhấn mạnh lần nữa, cô đã hợp tác với Từ Gia khá lâu nên vô cùng rõ ưu thế của cậu, biết cậu có thể nhanh nhập vào bất luận nhân vật gì, nắm bắt tâm lý nhân vật và tình cảm đến mức độ biến thái, nếu không phải thanh giọng không phù hợp, cô thật sự muốn để Từ Gia trực tiếp phối âm cho Nguyên Chiêu.
Sau một lúc khích lệ Từ Gia như một fan não tàn, cô không nhịn được hỏi:
“Gia Gia, cậu nói tớ biết sao cậu làm được vậy? Tớ phát hiện cậu biến đổi tâm lý nhân vật lợi hại lắm luôn ấy!!”
“Cứ thử là được.” Từ Gia giải thích bâng quơ, không nhắc đến năm đó mình bị mất ngủ nghiêm trọng cộng thêm chướng ngại tâm lý, sắm hai vai diễn lặp đi lặp lại nhiều lần, vờ như Vệ Lăng Dương chưa từng đi.
Trò chuyện với Di Nhạc một hồi, cậu thoát khỏi QQ, phủ lên Đa Đa một tấm thảm, sau đó ôm máy tính về phòng.
……
Hôm sau, Từ Gia mang Đa Đa về chỗ Khương Yến, vừa vào nhà, cô nhóc đang xem TV trên sofa lập tức hớn hở gọi “Anh ơi”, rồi nhảy xuống chạy về phía cậu.
Cô nhóc này là em gái cùng mẹ khác cha với cậu — Tinh Tinh, năm nay đã được 8 tuổi, rất thân với Từ Gia, lần nào Từ Gia đến cũng quấn quýt không cho cậu đi.
Từ Gia thấy nhóc chạy bình bịch bèn sợ nó ngã, vội vàng đỡ người:
“Tinh Tinh chậm chút nào, coi chừng ngã.”
“Không sợ!” Cô nhóc không thèm để ý, kéo tay Từ Gia nhảy nhót vào phòng.
Bà Khương đang chuẩn bị cơm trưa trong phòng bếp nghe tiếng Tinh Tinh, buông thức ăn trong tay, thấy Từ Gia đến thì lộ ra nụ cười từ ái:
“Gia Gia về rồi à, chuẩn bị ăn cơm đây, con ngồi đó đi, bà gọi điện kêu ông ngoại con về.”
“Để con gọi cho, ngoại cứ làm đi.” Từ Gia nói với bà, ôm Tinh Tinh đặt trên sofa, sau đó gọi điện cho ông Khương, gọi xong thì vào phòng bếp phụ bà Khương chuẩn bị cơm trưa.
Sau khi ăn xong, Khương Yến gọi Từ Gia vào thư phòng, lấy một cái túi giấy từ kệ sách đưa cậu:
“Bác sĩ Hàn bảo con nhờ ông ấy tìm giúp, hôm đó trùng hợp mẹ đi ngang qua phòng khám nên người ta bảo mẹ mang về.”
Từ Gia lấy sách khỏi túi giấy, là quyển sách trước đó cậu nhờ bác sĩ tâm lý của mình tìm giúp, cậu bỏ sách vào lại rồi nói với Khương Yến:
“Cảm ơn mẹ.”
“Nói với mẹ mấy lời này làm chi.” Khương Yến nhìn cậu với vẻ không đồng ý, lại nói, “Bác sĩ Hàn bảo có rảnh con qua chỗ ông ấy một chuyến, đã lâu rồi con không qua đó.”
“Dạ.” Từ Gia không từ chối, gật đầu đồng ý, thấy bà lộ vẻ mặt lo lắng bèn an ủi vài câu.
Ở bên Khương Yến chơi cùng Tinh Tinh một ngày, đến tối Từ Gia về nơi mình ở, vừa về nhà đã nhận được tin Di Nhạc kéo mình vào đoàn kịch 《Bích lạc hoàng tuyền》.
Trong nhóm không có nhiều người, ngoài nhân viên chế tác thì CV tạm thời chỉ có cậu, Thẩm Tiêu lồng tiếng cho Bách Lý Càn cùng Yến Vô Thanh lồng tiếng cho Chu Thạch Bích, ngoài ra còn có tác giả 《Bích lạc hoàng tuyền》 — Văn Ý Tô.
Thẩm Tiêu và Yến Vô Thanh đều là người quen ngoài đời với Từ Gia, staff cũng là người hợp tác nhiều lần, tính ra toàn là người quen, chỉ có Văn Ý Tô là lần đầu tiên gặp.
Mặc dù không biết Văn Ý Tô, nhưng Từ Gia nghe nói đối phương rất lạnh lùng nên hơi lo, bèn gửi một emo xin chào, khiến cậu ngạc nhiên là đối phương cũng gửi lại một cái emo y chang.
Di Nhạc hành động rất mau, chỉ trong vòng một tuần đã hoàn thành xong kịch bản cho kỳ đầu tiên, 《Bích lạc hoàng tuyền》 tổng cộng gồm 50 vạn chữ, Di Nhạc định kéo dài thời gian mỗi kỳ, chia thành bốn, mỗi kỳ chia làm thượng với hạ.
“Hội thanh chế tác” là xã đoàn bí mật tầm trung, có sức kêu gọi rất lớn, sau khi gửi thư chiêu mộ CV cho 《Bích lạc hoàng tuyền》 và post weibo thông báo, có không ít CV tới thử âm, trải qua sàng lọc thì ngoài Nguyên Chiêu chưa tìm được, các vai khác đã được quyết định đâu ra đấy.
Tính cách Nguyên Chiêu trước sau khác biệt quá nhiều, để tìm một CV phù hợp, Di Nhạc đã suýt phát điên, thề rằng không tìm được người thích hợp cô sẽ trực tiếp ăn shit, qua đó có thể thấy cô đã sắp hấp hối, nhưng mấy người trong diễn đàn đều cực kỳ vô tình lướt comment ngồi chờ.
Từ Gia cũng lướt bình luận cùng mọi người, định lén tìm Di Nhạc câu thông thì nghe đâu cô đã tìm được người, vội vàng gửi âm cho Văn Ý Tô, không bao lâu sau, trong nhóm có thêm một thành viên với.
— Thông báo hệ thống: [Soạn kịch cái nào] Di Tiểu Nhạc mời [Tráng Chí Lăng Dương] gia nhập nhóm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook