Ký Ức Ai Cập
-
Chương 59: Gây khó dễ (3)
Izumin kết thúc buổi đàm luận một cách nhanh chóng, hôm nay anh đã hứa với Daria, đưa nàng đến làng gốm sứ ngoại ô thành Hatussa. Nàng bảo, nếu như có thể tìm ra phương pháp làm gốm mới, có thể sẽ ngăn chặn được nguy cơ bùng phát bệnh dịch thổ tả lần nữa.
Anh không hiểu lắm, việc làm gốm sứ thì có liên quan gì đến việc chữa bệnh, nhưng nàng chỉ mỉm cười bí ẩn, từ tốn nói cho anh nghe. "Người biết không, thực ra có những loài vật sống, nhỏ đến nỗi chúng ta không thể thấy bằng mắt thường." Nàng dừng lại, cầm lấy cái bát ở trước mặt mình.
"Nếu em nói không sai, thì hầu như chén bát của người dân thường được làm bằng bùn đúc, hay các vật liệu dễ bị bám bẩn. Sẽ không như gốm sứ sử dụng trong cung, được tráng một lớp men để định hình cũng như làm đẹp cho chén bát." Nói xong nàng lại đập vỡ cái bát trước mặt anh, nàng cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ của chiếc bát.
"Chính chất liệu men này, tạo cho chén bát một độ trơn nhất định, khi tẩy rửa cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Những mầm bệnh thổ tả cũng vậy, nếu chúng bám vào chén bát ăn hằng ngày, thì nguy cơ lây lan thành đại dịch là không thể tránh khỏi".
Daria vừa nói vừa tiếp tục công việc của mình. Anh để mặc cho nàng nói, vì anh cũng rất muốn biết nàng sẽ làm những gì.
"Nhưng mà loại men để tráng này, hoàn toàn không có khả năng đến tay người dân sử dụng. Giá ca của nó rất đắt, ai lại không đủ tiền để nuôi sống gia đình mà lại đem đi mua những thứ như men tráng gốm chứ?" Izumin lau tay cho nàng, gạt những mảnh vụn của cái bát ra khỏi bàn tay nhỏ bé của nàng.
Daria không nói nữa, vì nàng tin chắc hoàng tử Izumin dã hiểu ra ý định của nàng. Quả nhiên là như vậy, nàng suy nghĩ không hề sai, Izumin đã hoàn toàn hiểu được nàng đang muốn làm gì.
Nàng muốn tạo ra loại chén bát vừa có khả năng dễ tẩy rửa vết bẩn, vừa có giá thành thấp phù hợp với đại đa số người dân. Anh ngẩng đầu nhìn nàng, trang phục Hittite rất hợp với nàng, làm tôn lên vẻ đẹp mềm mại tỏa nắng của nàng.
Cho dù giờ đây nàng đã không còn là nữ hoàng của Ai Cập, nhưng tấm lòng của nàng vẫn luôn nghĩ về dân chúng, Asisu. . . trách nhiệm của nàng lớn đến mức, nàng không thể nghĩ nhơi dù một giây sao?
Izumin nheo mắt nhìn nàng, dặt lên trán nàng một nụ hôn thuần thúy, anh khoác lên người nàng chiếc áo choàng thêu hoa diên vĩ: "Tất cả những điều nàng mong muốn, ta đều sẽ thực hiện bằng được.".
Nàng nhìn anh, tại sao thái độ của anh lại không vui khi thấy nàng nghĩ ra được ý tưởng này vậy? Thật ra, nàng đang cố gắng vì anh, tất cả những gì nàng đang làm đều gián tiếp ủng hộ cho vị trí của anh.
Nàng muốn mình hữu ích khi đứng bên cạnh vị quốc vương tương lai của Hittite, nàng không muốn núp dứoi thân phận con gái nghị viên trưởng. Hay chỉ dừng lại ở vị trí vương phi Hittite, vợ của Izumin, nàng muốn nắm tay anh, chia sẻ và lo lắng cho đất nước này cùng với anh.
Vì nàng yêu anh, nàng nguyện vứt bỏ tự do mà nàng khao khát, kể cả khi anh có hứa sẽ đem đến tự do cho nàng. Nhưng anh có hiểu rằng. . . mọi thứ nàng đang cố gắng, đều chỉ vì anh hay không?
Izumin bước ra khỏi cung điện, vừa đi vừa nhớ lại sự việc ngày hôm ấy, cuộc nói chuyện giữa anh và nàng. Nhưng có lẽ hôm nay, anh sẽ không thể đúng hẹn được với nàng, vì em gái của anh, Mattamune, đang chờ anh ngoài cửa điện.
Kirke lo lắng nhìn tiểu thư của mình đến làng gốm sứ một mình mà không đợi hoàng tử Izumin. Mặc kệ mối bận tâm của bà, sự tập trung của nàng đang dồn tất cả vào những nghệ nhân trước mặt.
Làm gốm không hề đơn giản một chút nào, để tìm ra cách tạo men tráng, trước hết nàng phải biết đồ gốm được tạo ra thế nào. Những người nghệ nhân rất hứng thú với người con gái thú vị này, những gì họ biết được, đều cố gằng truyền đạt hết cho nàng.
Trong khi nàng đang say sưa với những gì mới học được, thì trong một góc tối, có một kẻ đang phải kiềm nén bản thân mình đến chừng nào. Để có thể không chạy đến ôm lấy nàng vào lòng: "Asisu! Asisu của ta, nàng vẫn còn sống!".
"Mitamune!Ta không có thời gian đùa với em. " Izumin nheo mắt nhìn cô em gái trước mặt mình. Nhưng đối với nàng, một cái nheo mắt của anh không là gì cả, "Chỉ vì một cô gái xa lạ tên Daria hay Saria gì đó, mà anh đã quên mất người anh yêu nhất là ai luôn sao? "
Mitamune tức giận hét lên, nàng chịu đủ rồi, tùng ngày qua nhìn anh nàng sống như mà chỉ biết đến cái cô quận chúa kia. Khiến nàng cảm thấy tội lỗi vô cùng, Asisu nhắm mắt chưa được bao lâu, anh trai nàng lại có thể yêu người con gái khác.
Cảm giác giống như Asisu không hề tồn tại, dễ dàng biến mất như Mattamune vậy. Ánh mắt bi thương của nàng làm Izumin đau lòng, anh biết nàng luôn âm thầm xem Asisu như Mattamune ngày trước.
Anh không nói nhiều, trực tiếp nắm lấy tay của cô rồi kéo đi, để cô thấy nàng, để cô biết nàng vẫn chưa chết, để ánh mắt bi thương áy không còn trên mặt cuả nàng nữa.
Ganzu nhìn nàng, hắn cảm thấy tim mình nghạt thở, vì cứu sống nàng trong tháp Babel, mà hắn được quốc vương hết sức trọng dụng. Nhưng cha của hắn lại không may mắn như vậy, ông ta lại không thoát khỏi án tử hình.
Sau cái chết của cha, hắn rời khỏi Babylon ngay lập tức, hắn muốn ngao du bốn phương để quên đi nàng. Và cả những nỗi đâu mất người thân của hắn, hắn muốn quên đi tất cả.
Ông trời cũng thật biết cách trêu ngươi, ở tại Hittite này, hắn lại có thể gặp được nàng. Hắn sợ nếu hắn chạm vào nàng, nàng sẽ biến mất như chưa từng xuất hiện.
Kirke khom người quỳ bên cạnh Daria, nhìn nàng tập trung vào bàn quay gốm, vừa nói: "Tiểu thư! Nô tỳ sẽ đi lấy nước cho ngưới". Daria vẫn mải mê với công việc, nàng gât dầu khẽ với bà.
Từ lúc mới đến đây, Kỉke đã phát hiện ra có người đang theo dõi bọn họ. Với bản năng của một sát thủ lão luyện, làm sao bà lại không phát giác ra kia chứ. Nhưng điều khiến bà chần chừ chưa chịu ra tay, là vì bà không nhận ra sát ý của kẻ đó.
Cẩn thận vẫn hơn, bà phải đi xem một chút mới được, không chỉ có bà nhận ra sự hiênh diện cua Ganzu, mà ngay cả Daria cũng đã phát hiện ra hắn. Chính nàng cũng rất tò mò, kẻ ấy là ai vậy?
Ở bên cạnh Kirke không lâu, nhưng làm sao nàng lại không biết Kirke là một sát thủ kia chứ. Cha của nàng đang lo sợ điều gì? Mà ngay cả ngừuoi luôn kề cận bên nàng như Kirke cũng phải có năng lực đáng sợ như vậy.
Khi nàng đang thả hồn vào những suy nghĩ ấy, bất chợt một cảm giác khác lạ ập đến khiến nàng rùng mình. Theo bản năng tự vệ, Daria gạt phăng cái lọ gốm sứ vừa thành hình về phía ấy.
Những mảnh vỡ văng ra tung tóe khắp nơi, tiếng gốm sứ vỡ nát khi đụng phải kẻ lạ mặt. Daria nhanh chóng xoay người lai, đối diện nàng là một cô gái khá kỳ lạ.
Trên người cô mặc trang phục của chiến binh Amazon, vóc dáng khá cao lớn, thanh kiếm trong tay gạt bỏ những thứ mà nàng ném đến. Nàng lùi lại phía sau, bàn tay nàng dẫn siết chặt, Kirke không có ở đây, nếu cô ta có ý định giết nàng, nàng chỉ có thể cố gắng hết sức để tránh né.
Dường như cô gái kia rất vui mừng khi nhìn thấy nàng, bàn tay của cô vươn đến muốn ôm lấy nàng, miệng thì gọi tên một ai đó: "A. . . Asisu!". Daria càng lùi về phía sau hơn nữa, lại là cái tên này, Asisu? Cô ta là ai vậy? Nàng và cô ta có liên quan gì đến nhau cơ chứ?
Tại sao ai cũng nhầm nàng với cô ta, cô ta là ai? Là AI? Câu hoi ấy cứ gào thét trong đầu nàng.
Hulia nhận ra thái độ kỳ lạ của nàng, cô liên tục nói, cố ý đến gần nàng hơn nữa: "Asisu, là tôi đây, Hulia đây? Nàng không nhớ ta sao?". Nói xong cô đưa thanh kiếm trong tay đến trước mắt Asisu, để chuôi kiếm mạ vàng lọt vào tầm mắt của nàng.
"Đây là món quà nàng tặng ta, ở đây còn có dòng chữ do nàng tự tay viết, nàng không nhận ra sao?", Daria ngứoc nhìn chuôi kiếm lấp lấnh. Ở đó quả thật có dòng chữ viết bằng ký tự Ai Cập, "Chiến binh của Sekhmet.".
CHuyện này là sao, đấy chính là nét chữ của nàng, tại sao nàng lại không nhớ gì cả?
Daria đã không chú ý đến phía sau lưng nàng là chiếc bàn đặt đầy đồ gốm.nàng chạm phải chúng, khiến chúng ngã nhào, rơi xuống đất, từng tiếng vỡ giòn tan đập thẳng vào tai nàng. Mọi thứ, mọi thứ . . . của nàng. . . đâu rồi?
Tiếng gào thét trong đầu Daria làm bùng lên cơn đau mãnh liệt, hòa với những mảnh gốm vỡ tan trước mắt. Những ký ức của nàng ào ạt như cơn lũ tràn về, xoáy nhanh như cơn lốc càn quét.
Nó rút cạn sức lực của nàng, khiến nàng phải hét lên trong đau đớn: "KHÔNGGGGGGGGGGG!".
Ai Cập, quê hương của nàng, nơi nàng sinh ra và lớn lên trong sự đùm bọc của sông Nile vĩ đại. Em trai của nàng, phụ vương. . . tất cả mọi thứ của nàng, . . Daria ngất lịm đi trong vòng tay của Hulia.
Kể từ giờ phút này, chỉ cần nàng tỉnh lại, cơn giân dữ của nàng sẽ bùng phát không có điểm kết. Tại sao vậy Izumin, tại sao vậy? Ta đã rất yêu ngươi cơ mà, tại sao lại chia cách ta với Ai Cập.
Cha của ta, ông ấy đã. . . không còn trên thế giới này nữa rồi, phụ vương của con. . . pharaoh của con. . .
Một người con gái không được gặp cha mình lần cuối, đã là nỗi đau đớn như thế nào? Nhưng vì nàng,cha nàng lại ra đi mãi mãi, sự đâu đớn này ai có thể hiểu được đây?
Anh không hiểu lắm, việc làm gốm sứ thì có liên quan gì đến việc chữa bệnh, nhưng nàng chỉ mỉm cười bí ẩn, từ tốn nói cho anh nghe. "Người biết không, thực ra có những loài vật sống, nhỏ đến nỗi chúng ta không thể thấy bằng mắt thường." Nàng dừng lại, cầm lấy cái bát ở trước mặt mình.
"Nếu em nói không sai, thì hầu như chén bát của người dân thường được làm bằng bùn đúc, hay các vật liệu dễ bị bám bẩn. Sẽ không như gốm sứ sử dụng trong cung, được tráng một lớp men để định hình cũng như làm đẹp cho chén bát." Nói xong nàng lại đập vỡ cái bát trước mặt anh, nàng cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ của chiếc bát.
"Chính chất liệu men này, tạo cho chén bát một độ trơn nhất định, khi tẩy rửa cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Những mầm bệnh thổ tả cũng vậy, nếu chúng bám vào chén bát ăn hằng ngày, thì nguy cơ lây lan thành đại dịch là không thể tránh khỏi".
Daria vừa nói vừa tiếp tục công việc của mình. Anh để mặc cho nàng nói, vì anh cũng rất muốn biết nàng sẽ làm những gì.
"Nhưng mà loại men để tráng này, hoàn toàn không có khả năng đến tay người dân sử dụng. Giá ca của nó rất đắt, ai lại không đủ tiền để nuôi sống gia đình mà lại đem đi mua những thứ như men tráng gốm chứ?" Izumin lau tay cho nàng, gạt những mảnh vụn của cái bát ra khỏi bàn tay nhỏ bé của nàng.
Daria không nói nữa, vì nàng tin chắc hoàng tử Izumin dã hiểu ra ý định của nàng. Quả nhiên là như vậy, nàng suy nghĩ không hề sai, Izumin đã hoàn toàn hiểu được nàng đang muốn làm gì.
Nàng muốn tạo ra loại chén bát vừa có khả năng dễ tẩy rửa vết bẩn, vừa có giá thành thấp phù hợp với đại đa số người dân. Anh ngẩng đầu nhìn nàng, trang phục Hittite rất hợp với nàng, làm tôn lên vẻ đẹp mềm mại tỏa nắng của nàng.
Cho dù giờ đây nàng đã không còn là nữ hoàng của Ai Cập, nhưng tấm lòng của nàng vẫn luôn nghĩ về dân chúng, Asisu. . . trách nhiệm của nàng lớn đến mức, nàng không thể nghĩ nhơi dù một giây sao?
Izumin nheo mắt nhìn nàng, dặt lên trán nàng một nụ hôn thuần thúy, anh khoác lên người nàng chiếc áo choàng thêu hoa diên vĩ: "Tất cả những điều nàng mong muốn, ta đều sẽ thực hiện bằng được.".
Nàng nhìn anh, tại sao thái độ của anh lại không vui khi thấy nàng nghĩ ra được ý tưởng này vậy? Thật ra, nàng đang cố gắng vì anh, tất cả những gì nàng đang làm đều gián tiếp ủng hộ cho vị trí của anh.
Nàng muốn mình hữu ích khi đứng bên cạnh vị quốc vương tương lai của Hittite, nàng không muốn núp dứoi thân phận con gái nghị viên trưởng. Hay chỉ dừng lại ở vị trí vương phi Hittite, vợ của Izumin, nàng muốn nắm tay anh, chia sẻ và lo lắng cho đất nước này cùng với anh.
Vì nàng yêu anh, nàng nguyện vứt bỏ tự do mà nàng khao khát, kể cả khi anh có hứa sẽ đem đến tự do cho nàng. Nhưng anh có hiểu rằng. . . mọi thứ nàng đang cố gắng, đều chỉ vì anh hay không?
Izumin bước ra khỏi cung điện, vừa đi vừa nhớ lại sự việc ngày hôm ấy, cuộc nói chuyện giữa anh và nàng. Nhưng có lẽ hôm nay, anh sẽ không thể đúng hẹn được với nàng, vì em gái của anh, Mattamune, đang chờ anh ngoài cửa điện.
Kirke lo lắng nhìn tiểu thư của mình đến làng gốm sứ một mình mà không đợi hoàng tử Izumin. Mặc kệ mối bận tâm của bà, sự tập trung của nàng đang dồn tất cả vào những nghệ nhân trước mặt.
Làm gốm không hề đơn giản một chút nào, để tìm ra cách tạo men tráng, trước hết nàng phải biết đồ gốm được tạo ra thế nào. Những người nghệ nhân rất hứng thú với người con gái thú vị này, những gì họ biết được, đều cố gằng truyền đạt hết cho nàng.
Trong khi nàng đang say sưa với những gì mới học được, thì trong một góc tối, có một kẻ đang phải kiềm nén bản thân mình đến chừng nào. Để có thể không chạy đến ôm lấy nàng vào lòng: "Asisu! Asisu của ta, nàng vẫn còn sống!".
"Mitamune!Ta không có thời gian đùa với em. " Izumin nheo mắt nhìn cô em gái trước mặt mình. Nhưng đối với nàng, một cái nheo mắt của anh không là gì cả, "Chỉ vì một cô gái xa lạ tên Daria hay Saria gì đó, mà anh đã quên mất người anh yêu nhất là ai luôn sao? "
Mitamune tức giận hét lên, nàng chịu đủ rồi, tùng ngày qua nhìn anh nàng sống như mà chỉ biết đến cái cô quận chúa kia. Khiến nàng cảm thấy tội lỗi vô cùng, Asisu nhắm mắt chưa được bao lâu, anh trai nàng lại có thể yêu người con gái khác.
Cảm giác giống như Asisu không hề tồn tại, dễ dàng biến mất như Mattamune vậy. Ánh mắt bi thương của nàng làm Izumin đau lòng, anh biết nàng luôn âm thầm xem Asisu như Mattamune ngày trước.
Anh không nói nhiều, trực tiếp nắm lấy tay của cô rồi kéo đi, để cô thấy nàng, để cô biết nàng vẫn chưa chết, để ánh mắt bi thương áy không còn trên mặt cuả nàng nữa.
Ganzu nhìn nàng, hắn cảm thấy tim mình nghạt thở, vì cứu sống nàng trong tháp Babel, mà hắn được quốc vương hết sức trọng dụng. Nhưng cha của hắn lại không may mắn như vậy, ông ta lại không thoát khỏi án tử hình.
Sau cái chết của cha, hắn rời khỏi Babylon ngay lập tức, hắn muốn ngao du bốn phương để quên đi nàng. Và cả những nỗi đâu mất người thân của hắn, hắn muốn quên đi tất cả.
Ông trời cũng thật biết cách trêu ngươi, ở tại Hittite này, hắn lại có thể gặp được nàng. Hắn sợ nếu hắn chạm vào nàng, nàng sẽ biến mất như chưa từng xuất hiện.
Kirke khom người quỳ bên cạnh Daria, nhìn nàng tập trung vào bàn quay gốm, vừa nói: "Tiểu thư! Nô tỳ sẽ đi lấy nước cho ngưới". Daria vẫn mải mê với công việc, nàng gât dầu khẽ với bà.
Từ lúc mới đến đây, Kỉke đã phát hiện ra có người đang theo dõi bọn họ. Với bản năng của một sát thủ lão luyện, làm sao bà lại không phát giác ra kia chứ. Nhưng điều khiến bà chần chừ chưa chịu ra tay, là vì bà không nhận ra sát ý của kẻ đó.
Cẩn thận vẫn hơn, bà phải đi xem một chút mới được, không chỉ có bà nhận ra sự hiênh diện cua Ganzu, mà ngay cả Daria cũng đã phát hiện ra hắn. Chính nàng cũng rất tò mò, kẻ ấy là ai vậy?
Ở bên cạnh Kirke không lâu, nhưng làm sao nàng lại không biết Kirke là một sát thủ kia chứ. Cha của nàng đang lo sợ điều gì? Mà ngay cả ngừuoi luôn kề cận bên nàng như Kirke cũng phải có năng lực đáng sợ như vậy.
Khi nàng đang thả hồn vào những suy nghĩ ấy, bất chợt một cảm giác khác lạ ập đến khiến nàng rùng mình. Theo bản năng tự vệ, Daria gạt phăng cái lọ gốm sứ vừa thành hình về phía ấy.
Những mảnh vỡ văng ra tung tóe khắp nơi, tiếng gốm sứ vỡ nát khi đụng phải kẻ lạ mặt. Daria nhanh chóng xoay người lai, đối diện nàng là một cô gái khá kỳ lạ.
Trên người cô mặc trang phục của chiến binh Amazon, vóc dáng khá cao lớn, thanh kiếm trong tay gạt bỏ những thứ mà nàng ném đến. Nàng lùi lại phía sau, bàn tay nàng dẫn siết chặt, Kirke không có ở đây, nếu cô ta có ý định giết nàng, nàng chỉ có thể cố gắng hết sức để tránh né.
Dường như cô gái kia rất vui mừng khi nhìn thấy nàng, bàn tay của cô vươn đến muốn ôm lấy nàng, miệng thì gọi tên một ai đó: "A. . . Asisu!". Daria càng lùi về phía sau hơn nữa, lại là cái tên này, Asisu? Cô ta là ai vậy? Nàng và cô ta có liên quan gì đến nhau cơ chứ?
Tại sao ai cũng nhầm nàng với cô ta, cô ta là ai? Là AI? Câu hoi ấy cứ gào thét trong đầu nàng.
Hulia nhận ra thái độ kỳ lạ của nàng, cô liên tục nói, cố ý đến gần nàng hơn nữa: "Asisu, là tôi đây, Hulia đây? Nàng không nhớ ta sao?". Nói xong cô đưa thanh kiếm trong tay đến trước mắt Asisu, để chuôi kiếm mạ vàng lọt vào tầm mắt của nàng.
"Đây là món quà nàng tặng ta, ở đây còn có dòng chữ do nàng tự tay viết, nàng không nhận ra sao?", Daria ngứoc nhìn chuôi kiếm lấp lấnh. Ở đó quả thật có dòng chữ viết bằng ký tự Ai Cập, "Chiến binh của Sekhmet.".
CHuyện này là sao, đấy chính là nét chữ của nàng, tại sao nàng lại không nhớ gì cả?
Daria đã không chú ý đến phía sau lưng nàng là chiếc bàn đặt đầy đồ gốm.nàng chạm phải chúng, khiến chúng ngã nhào, rơi xuống đất, từng tiếng vỡ giòn tan đập thẳng vào tai nàng. Mọi thứ, mọi thứ . . . của nàng. . . đâu rồi?
Tiếng gào thét trong đầu Daria làm bùng lên cơn đau mãnh liệt, hòa với những mảnh gốm vỡ tan trước mắt. Những ký ức của nàng ào ạt như cơn lũ tràn về, xoáy nhanh như cơn lốc càn quét.
Nó rút cạn sức lực của nàng, khiến nàng phải hét lên trong đau đớn: "KHÔNGGGGGGGGGGG!".
Ai Cập, quê hương của nàng, nơi nàng sinh ra và lớn lên trong sự đùm bọc của sông Nile vĩ đại. Em trai của nàng, phụ vương. . . tất cả mọi thứ của nàng, . . Daria ngất lịm đi trong vòng tay của Hulia.
Kể từ giờ phút này, chỉ cần nàng tỉnh lại, cơn giân dữ của nàng sẽ bùng phát không có điểm kết. Tại sao vậy Izumin, tại sao vậy? Ta đã rất yêu ngươi cơ mà, tại sao lại chia cách ta với Ai Cập.
Cha của ta, ông ấy đã. . . không còn trên thế giới này nữa rồi, phụ vương của con. . . pharaoh của con. . .
Một người con gái không được gặp cha mình lần cuối, đã là nỗi đau đớn như thế nào? Nhưng vì nàng,cha nàng lại ra đi mãi mãi, sự đâu đớn này ai có thể hiểu được đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook