Ký Ức Ai Cập
-
Chương 21: Giữa chợ gặp lại người quen
Author: Lakshmi.
May mắn cho ta lần này vết thương chỉ bị nứt một phần nhỏ, không đến nổi chảy máu đến chết, chẳng qua với sự làm quá lên của Hassan, ta chính thức bị Menfuisu cấm túc trên giường. Đề phòng trường hợp Menfuisu nổi điên lên khi Carol 'vô tình' lọt vào tầm mắt hắn, ta dứt khoát đưa Carol đến bên cạnh mình để tiện bề 'chăm sóc'.
Sau khi tỉnh lại, ngoài khóc lóc sợ hãi và luôn miệng nói muốn về nhà ra, hầu như Carol đều ổn cả, hình như đã biết việc mình làm liên lụy đến ta. Cho nên cô ấy cũng rất biết hợp tác không chạy loạn nữa, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở bên cạnh ta trò chuyện, chăm sóc tận tình.
Ta nhẩm tính thời gian mình nằm trên giường đến tuần thứ hai, thì đã không thể chịu nổi nữa rồi. Nếu còn tiếp tục nằm nữa, không khéo ta sẽ mọc rễ bám trên giường luôn mất, nửa uy hiếp nửa cầu xin, ta đã đàm phán thành công với Hassan để ta được xuất cung một chuyến.
Hassan cau có mặt mày nhìn ta: "Phải mang theo ám vệ, không được chạy lung tung, luôn có người đi cùng, nếu mệt phải lên tiếng,. . ." Ta nín lặng nghe Hassan dặn dò, sau một hồi mới thốt ra được một câu: "Hassan! Anh làm bà ngoại rồi à? Sao giống bà ngoại nhà người ta thế?.". Lần này đến lượt Hassan nín lặng, may mắn cho ta ở lĩnh vực đấu khẩu này anh vẫn luôn thua ta.
Nhìn Carol suốt ngày ủ dột lượn qua lượn lại trước mặt, lại không có cách nào đuổi đi, nhìn khuôn mặt của Carol làm ta tự hỏi mình có lừa ăn gạt uống gì cô ta hay không, mà sao Carol cứ phải đeo bộ mặt như vậy. Thế là ta quyết định mang theo cô ta luôn cho an toàn, ta không thể đang ở ngoài cung mà phân thân chạy về cứu cô ta như lần trước được.
Unasu và Minue được Menfuisu phái theo bảo vệ ta, hắn không như Hassan chỉ dặn dò đúng một câu: "Vạn nhất phải cẩn thận!." Ta gật đầu với hắn. Hắn cũng biết tính tình của ta, nếu hắn ngăn cản thế nào ta cũng tìm cách trốn đi, vậy thay vì phập phồng lo sợ, cử theo người bảo vệ là an toàn.
Ta thay một chiếc váy mềm mại, sợi vải trơn bóng trắng mịn, khoác thêm một cái áo choàng thêu hoa sen tinh tế, ta mang theo tốp người rời khỏi cung. Có vẻ như Carol cực kỳ thích thú với chuyến đi lần này, hết ngó đông rồi lại ngó tây, đặt ra câu hỏi liên miên không ngớt.
"Lệnh bà còn mệt! Cô nên giữ im lặng thì hơn." Đến người dễ tính như Ruka cũng phải gắt lên, Carol lập tức im bặt, nhưng tinh thần đam mê khảo cổ lại nhanh chóng phát huy. Được một lúc Carol lại bắt đầu thao thao về những kiến thức của mình, ta ra hiệu mặc kệ cô ấy, chúng ta tiếp tục đi.
Khu chợ vì lần đại tiệc này của hoàng cung mà trở nên xô bồ hơn hẳn, các lái buôn gần như đổ về thành Tebe này, mang theo những sản vật hiếm lạ. Carol rất nhanh bị thu hút bởi những thứ này, liên tục bám lấy các thương nhân dò hỏi, ta nhìn Ruka một cái, hắn cử ra mấy người đi theo sau Carol bảo vệ.
Ta còn có việc phải làm không rảnh để ý cô ta, Lita cũng đến đây nhân dịp vũ hội, tìm cô ấy mới là mục đích ta xuất cung lần này. "Unasu! Ngươi đi theo cô gái sông Nile đi, ở bên ta đã có Ruka và Minue rồi." Ta hạ lệnh cho Unasu, hắn đánh mắt với Minue và Ruka một cái rồi nhanh chóng theo sau Carol.
Ta tiến sâu vào nơi tập trung nhiều lái buôn đến nhất, vẫn không tìm thấy tung tích Lita ở đâu. Rõ ràng trong thư đã hẹn sẽ gặp nhau ở khu chợ này mà!
Bất chợt có một đám đông tụ tập ồn ào, thu hút sự chú ý của Carol, cô nhanh chóng chen chân vào đám người, đến khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Carol thoáng sững người. Chính giữa có một cậu bé đang gào khóc, bị một người đàn ông nắm lấy một tay đặt trên tảng đá, ông giơ cao cánh tay còn lại, cầm một cái rìu chuẩn bị chặt xuống.
"Dừng lại!." Carol hét lên, lao nhanh về phía đứa trẻ, giằn lấy nó từ tay tên đao phủ. Tên đao phủ tức giận hét lên: "Cô có biết nó phạm tội ăn cắp hay không? Theo luật pháp phải chịu tội chặt tay.".
Carol ôm đứa trẻ trong lòng, "Nhưng nó chỉ là một đứa trẻ, các người không thể làm vậy.". Tên đao phủ đen mặt: "Luật pháp là luật pháp, cô đừng có cản trở!." Nói rồi hắn tiến lên giằng lấy đứa bé.
Khi Unasu đến nơi đã thấy cảnh tượng giằng co này rồi, hắn vội lao vào ngăn cản tên đao phủ, Carol bị đẩy té ngã dưới đất để lộ mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Người dân xung quanh liền xôn xao: "Cô ấy chính là con gái nữ thần sông Nile!", "Ồ! Mái tóc vàng mới rực rỡ làm sao!.",. . .
Tên đao phủ cũng nhận ra Carol chính là cô gái sông Nile trong lời đồn, nhưng hắn lại không hề lo sợ giận dữ quát: "Cô gái sông Nile thì sao chứ? Cô là hoàng phi tương lai của Ai Cập thì phải biết tôn trọng luật lệ Ai Cập, không thể ỷ mình là con gái nữ thần mà cao ngạo như vậy!.". Carol được Unasu đỡ ngồi dậy, nghe thấy lời hắn nói, không biết phải phản bác thế nào, chỉ biết lắp bắp: "Nhưng . . . nhưng. . . nó chỉ là một đứa bé. . .".
Tên đao phủ vẫn quát to: "Dù thế nó vẫn phạm tội! Phải bị xử lý theo pháp luật!.", "Nói rất hay! Vậy việc ngươi xúc phạm hoàng phi tương lai của Ai Cập thì phải tính làm sao đây?." Từ trong đám đông một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên.
Mọi con mắt đều đổ dồn về phía người vừa nói, chẳng qua khi thấy nàng bỏ chiếc mũ áo choàng xuống để lộ ra khuôn mặt thật, thì tất cả đều quỳ rạp dưới chân nàng: "Lệnh bà! Lệnh. . . bà Asisu!.". Asisu bước đến bên cạnh tên đao phủ khiến hắn sợ đến nổi bật ngửa ra sau, rồi lại lồm cồm bò dậy dập đầu run sợ: "Thư. . .a nữ ho. . àng!. . .".
Nàng vẫn lạnh lùng nhìn hắn, hỏi lại lần nữa: "Nếu đứa bé đáng bị chặt tay! Vậy nhà ngươi có mấy cái mạng để mà chén đây!.", tên đao phủ cứng họng dập đầu trước nàng: "Xin nữ hoàng tha tội, là tôi tớ hèn mọn đã sai lầm. . .", "Ta không phải người bị ngươi xúc phạm!." Nàng cắt ngang lời hắn nói.
Hắn nhìn Carol sau lưng Asisu, vừa quỳ vừa lết đến bên cô mà dập đầu, Carol không chịu nổi khi nhìn thấy ông ta như vậy: "Tôi tha thứ cho ông!.". Nàng vừa nói xong tên đao phủ mừng rỡ như điên, dập đầu thêm mấy cái rồi lật đật chạy mất.
Asisu nhìn đến đứa trẻ bên cạnh nàng, trong mắt lóe lên một tia dịu dàng cực hạn, nàng ngồi xuống lau đi những giọt nước mắt trên mặt nó: "Là một người đàn ông thì không nên rơi lệ! Nào nói cho ta biết, còn bao nhiêu người giống như em nữa? Tại sao phải đi ăn cắp để kiếm sống? Từ từ kể lại cho ta nghe nhé!." Lời nói của Asisu mọi người đều nghe thấy, giọng nói nhẹ nhàng còn hơn cơn gió vờn mặt nước. Sự ấm áp lan tỏa không che giấu, đây chính là nữ hoàng của họ, niềm kiêu hãnh của họ, lệnh bà Asisu.
Trong lúc này, nàng không biết hành động của mình đã lọt vào mắt của hai người nọ, cô gái kéo tay áo anh mình sững sốt : "Anh! Người ấy không phải Aisu sao? Lần đầu tiên em gặp cô ấy cũng như vậy! Anh, cô ấy vẫn còn sống ư, sao lại ở Ai Cập này? Còn nữa, tại sao bọn họ lại quỳ xuống trước cô ấy. . .".
Izumin ngắt lời Mitamune: "Im lặng nào, em sẽ làm mọi người chú ý mất, hãy quay lại chỗ Lita đi, còn lại anh sẽ tìm hiểu." Mitamune vẫn nhìn về phía Asisu không chớp mắt, nói là Aisu thì cũng không phải, mà nếu như nói Aisu lớn lên sẽ như thế thì mới đúng. Mitamune miễn cưỡng gật đầu, mang theo hộ vệ trở lại chỗ Lita.
Giải quyết xong vụ đứa trẻ, ta cũng bị bại lộ thân phận nữ hoàng của mình, tìm không thấy Lita lại vướng vào rắc rối do Carol gây ra, tâm trạng của ta không thể nói là tốt được. Quay qua quay lại, ta nhìn Unasu một cái: "Unasu! Cô gái sông Nile đâu?." Unasu chỉ vào khoảng trống bên cạnh mình: "Thưa lệnh bà! Ở. . . Hả! Đâu mất rồi!." Unasu hốt hoảng.
Ta phải dựa vào Ruka mới đứng vững được, "Lệnh bà! Người không sao chứ?." Ruka sợ hãi đỡ lấy ta, ta lắc đầu dùng tay xoa xoa trán: "Mau chia ra tìm Carol cho ta! Ta đứng đây đợi các ngươi!.". Minue nhìn ta: "Nhưng thưa lệnh bà! . . ." Ta liếc hắn một cái: "Đi mau!." Ta gằn giọng.
Bọn họ miễn cưỡng tuân lệnh tản ra tìm Carol, một mình ta đứng dưới gốc cây dừa trú nắng, cảm thấy hơi choáng váng ta bước hụt chân: "Ôi!.". Cứ tưởng đã té xuống đất, ai ngờ lại được một người đỡ lấy từ phía sau.
Ta còn chưa kịp đứng vững đã bị giọng nói của hắn làm cho run người: "Đã lâu không gặp, thứ phi Aisu của ta!.", là hắn, tên hoàng tử của Hittite. "Iz. . . Izumin!." Ta ngạc nhiên gọi tên hắn. Đáng lẽ ra đến đại tiệc ta mới gặp được hắn, sao hắn lại có thể ở đây được.
Hắn khẽ cười trước giọng điệu của nàng, xoay người nàng lại, bế cơ thể bé nhỏ của nàng lên cao, nhìn thẳng vào mắt của nàng: "Năm năm rồi mà nàng vẫn nhớ tên ta! Ta rất vui!." Hắn gật đầu hài lòng, đúng như hắn đoán nàng lớn lên cực kỳ xinh đẹp, lay động như hoa sen thanh khiết say đắm.
Hình bóng hắn nhung nhớ ngày đêm giờ đang ở trong tay mình, Izumin nở nụ cười thỏa mãn. Asisu kinh ngạc bị hắn bế lên cao, đối diện khuôn mặt của hắn, năm năm làm thay đổi rất nhiều thứ.
Đứng trước mặt nàng là một người đàn ông trưởng thành, năm tháng không mài mòn phong thái của hắn, mà còn tạo nên sự cuốn hút phong trần lãng tử. Trong một khoảnh khắc, Asisu dường như bị nụ cười của hắn mê hoặc, trái tim khẽ đập chệch nhịp hai tiếng.
Ruka tìm được Carol đang bị cuốn hút bởi trò xiếc biểu diễn trên đường, cô gái sông Nile này thật phiền phức, lệnh bà cũng đã quá nhân từ rồi. Khi hắn đưa Carol đang ngượng ngùng cho Miune và Unasu trông coi, bọn họ nhanh chóng quay lại nơi nữ hoàng đang đợi.
Đập vào mắt họ là khung cảnh đẹp đến chói mắt, chủ nhân của hắn đang nhìn nữ hoàng Asisu mà mỉm cười dịu dàng, ánh mặt trời sau lưng tỏa sáng rạng ngời. Minue là người có phản ứng đầu tiên, hắn rút kiếm ra chỉ vào Izumin: "Tên kia, mau buông lệnh bà Asisu ra!.".
Izumin vẫn không Asisu ra, quay đầu cau mày nhìn Minue: "Bỏ vũ khí xuống đi, Minue! Và bỏ ta ra được rồi, Izu!.". Izumin nhẹ nhàng đặt Asisu xuống, mắt vẫn không rời khỏi Minue, hóa ra là tên yêu thầm nàng, không tệ!.
Ta giải thích qua loa về sự xuất hiện của Izumin chỉ vô tình giúp ta, Minue và Unasu không yên tâm đòi điều tra lý lịch của hắn cặn kẽ. Ta lau mồ hôi trên trán, ngày hôm nay còn sợ chưa đủ phiền toái sao? "Về cung thôi! Ta rất mệt!.".
Chuyển dời sự chú ý của Minue và Unasu thành công, ta nhanh chóng trở về cung, mặc kệ Izumin và Ruka liếc mắt đưa tình. Hôm nay, ta rất mệt moỉ, người cần tìm thì không thấy, không cần tìm lại xuất hiện.
Đáng lẽ ta không nên xuất cung vào hôm nay, bất ngờ gặp lại Izumin làm ta lạnh cả người. Bất giác nhớ lại buổi tối trong phòng của hắn cách đây năm năm trước, một cơn ớn lạnh nữa lại chạy dọc sóng lưng.
Izumin! Con người này, phải tránh xa hắn mới được. Đột nhiên, ta quên mất chưa tạo điều kiện để hắn gặp Carol, tình yêu đích thực của lòng hắn.
Ta nở nụ cười lạnh lùng nhìn Ruka khiến hắn phải né tránh! Sắp có kịch hay để xem rồi đây!
Menfuisu và Hassan đợi ta trở về, ta cũng có việc cần bàn với họ về bệnh dịch ở khu làng của đứa bé ban nãy. Carol được ra ngoài cả ngày nên tâm trạng cũng tốt hơn không ít, bên môi đã nở nụ cười nhiều hơn.
Imhotep vẫn săn đón Carol như thường lệ, ca ngợi vẻ đẹp và sự thông thái của cô ta, ta không quan tâm nhiều. Bàn xong chính sự, ta nhanh chóng trở về tẩm cung nghỉ ngơi. Ta thật sự rất mệt mỏi!
Trong giấc mơ của nàng, có hình bóng của thiếu niên sỡ hữu mái tóc bạch kim năm năm về trước, bốn người bọn họ ngồi ngoài vọng đình trò chuyện đến quên thời gian.
Lần đầu gặp hắn, trong ánh mắt của nàng tràn đầy bi thương và phẫn nộ, lần thứ hai gặp lại chỉ tràn ngập hình bóng của hắn trong đáy mắt, một cảm giác đã ngủ yên nhiều năm từ từ trỗi dậy. Xâm chiếm trái tim nàng!
May mắn cho ta lần này vết thương chỉ bị nứt một phần nhỏ, không đến nổi chảy máu đến chết, chẳng qua với sự làm quá lên của Hassan, ta chính thức bị Menfuisu cấm túc trên giường. Đề phòng trường hợp Menfuisu nổi điên lên khi Carol 'vô tình' lọt vào tầm mắt hắn, ta dứt khoát đưa Carol đến bên cạnh mình để tiện bề 'chăm sóc'.
Sau khi tỉnh lại, ngoài khóc lóc sợ hãi và luôn miệng nói muốn về nhà ra, hầu như Carol đều ổn cả, hình như đã biết việc mình làm liên lụy đến ta. Cho nên cô ấy cũng rất biết hợp tác không chạy loạn nữa, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở bên cạnh ta trò chuyện, chăm sóc tận tình.
Ta nhẩm tính thời gian mình nằm trên giường đến tuần thứ hai, thì đã không thể chịu nổi nữa rồi. Nếu còn tiếp tục nằm nữa, không khéo ta sẽ mọc rễ bám trên giường luôn mất, nửa uy hiếp nửa cầu xin, ta đã đàm phán thành công với Hassan để ta được xuất cung một chuyến.
Hassan cau có mặt mày nhìn ta: "Phải mang theo ám vệ, không được chạy lung tung, luôn có người đi cùng, nếu mệt phải lên tiếng,. . ." Ta nín lặng nghe Hassan dặn dò, sau một hồi mới thốt ra được một câu: "Hassan! Anh làm bà ngoại rồi à? Sao giống bà ngoại nhà người ta thế?.". Lần này đến lượt Hassan nín lặng, may mắn cho ta ở lĩnh vực đấu khẩu này anh vẫn luôn thua ta.
Nhìn Carol suốt ngày ủ dột lượn qua lượn lại trước mặt, lại không có cách nào đuổi đi, nhìn khuôn mặt của Carol làm ta tự hỏi mình có lừa ăn gạt uống gì cô ta hay không, mà sao Carol cứ phải đeo bộ mặt như vậy. Thế là ta quyết định mang theo cô ta luôn cho an toàn, ta không thể đang ở ngoài cung mà phân thân chạy về cứu cô ta như lần trước được.
Unasu và Minue được Menfuisu phái theo bảo vệ ta, hắn không như Hassan chỉ dặn dò đúng một câu: "Vạn nhất phải cẩn thận!." Ta gật đầu với hắn. Hắn cũng biết tính tình của ta, nếu hắn ngăn cản thế nào ta cũng tìm cách trốn đi, vậy thay vì phập phồng lo sợ, cử theo người bảo vệ là an toàn.
Ta thay một chiếc váy mềm mại, sợi vải trơn bóng trắng mịn, khoác thêm một cái áo choàng thêu hoa sen tinh tế, ta mang theo tốp người rời khỏi cung. Có vẻ như Carol cực kỳ thích thú với chuyến đi lần này, hết ngó đông rồi lại ngó tây, đặt ra câu hỏi liên miên không ngớt.
"Lệnh bà còn mệt! Cô nên giữ im lặng thì hơn." Đến người dễ tính như Ruka cũng phải gắt lên, Carol lập tức im bặt, nhưng tinh thần đam mê khảo cổ lại nhanh chóng phát huy. Được một lúc Carol lại bắt đầu thao thao về những kiến thức của mình, ta ra hiệu mặc kệ cô ấy, chúng ta tiếp tục đi.
Khu chợ vì lần đại tiệc này của hoàng cung mà trở nên xô bồ hơn hẳn, các lái buôn gần như đổ về thành Tebe này, mang theo những sản vật hiếm lạ. Carol rất nhanh bị thu hút bởi những thứ này, liên tục bám lấy các thương nhân dò hỏi, ta nhìn Ruka một cái, hắn cử ra mấy người đi theo sau Carol bảo vệ.
Ta còn có việc phải làm không rảnh để ý cô ta, Lita cũng đến đây nhân dịp vũ hội, tìm cô ấy mới là mục đích ta xuất cung lần này. "Unasu! Ngươi đi theo cô gái sông Nile đi, ở bên ta đã có Ruka và Minue rồi." Ta hạ lệnh cho Unasu, hắn đánh mắt với Minue và Ruka một cái rồi nhanh chóng theo sau Carol.
Ta tiến sâu vào nơi tập trung nhiều lái buôn đến nhất, vẫn không tìm thấy tung tích Lita ở đâu. Rõ ràng trong thư đã hẹn sẽ gặp nhau ở khu chợ này mà!
Bất chợt có một đám đông tụ tập ồn ào, thu hút sự chú ý của Carol, cô nhanh chóng chen chân vào đám người, đến khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Carol thoáng sững người. Chính giữa có một cậu bé đang gào khóc, bị một người đàn ông nắm lấy một tay đặt trên tảng đá, ông giơ cao cánh tay còn lại, cầm một cái rìu chuẩn bị chặt xuống.
"Dừng lại!." Carol hét lên, lao nhanh về phía đứa trẻ, giằn lấy nó từ tay tên đao phủ. Tên đao phủ tức giận hét lên: "Cô có biết nó phạm tội ăn cắp hay không? Theo luật pháp phải chịu tội chặt tay.".
Carol ôm đứa trẻ trong lòng, "Nhưng nó chỉ là một đứa trẻ, các người không thể làm vậy.". Tên đao phủ đen mặt: "Luật pháp là luật pháp, cô đừng có cản trở!." Nói rồi hắn tiến lên giằng lấy đứa bé.
Khi Unasu đến nơi đã thấy cảnh tượng giằng co này rồi, hắn vội lao vào ngăn cản tên đao phủ, Carol bị đẩy té ngã dưới đất để lộ mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Người dân xung quanh liền xôn xao: "Cô ấy chính là con gái nữ thần sông Nile!", "Ồ! Mái tóc vàng mới rực rỡ làm sao!.",. . .
Tên đao phủ cũng nhận ra Carol chính là cô gái sông Nile trong lời đồn, nhưng hắn lại không hề lo sợ giận dữ quát: "Cô gái sông Nile thì sao chứ? Cô là hoàng phi tương lai của Ai Cập thì phải biết tôn trọng luật lệ Ai Cập, không thể ỷ mình là con gái nữ thần mà cao ngạo như vậy!.". Carol được Unasu đỡ ngồi dậy, nghe thấy lời hắn nói, không biết phải phản bác thế nào, chỉ biết lắp bắp: "Nhưng . . . nhưng. . . nó chỉ là một đứa bé. . .".
Tên đao phủ vẫn quát to: "Dù thế nó vẫn phạm tội! Phải bị xử lý theo pháp luật!.", "Nói rất hay! Vậy việc ngươi xúc phạm hoàng phi tương lai của Ai Cập thì phải tính làm sao đây?." Từ trong đám đông một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên.
Mọi con mắt đều đổ dồn về phía người vừa nói, chẳng qua khi thấy nàng bỏ chiếc mũ áo choàng xuống để lộ ra khuôn mặt thật, thì tất cả đều quỳ rạp dưới chân nàng: "Lệnh bà! Lệnh. . . bà Asisu!.". Asisu bước đến bên cạnh tên đao phủ khiến hắn sợ đến nổi bật ngửa ra sau, rồi lại lồm cồm bò dậy dập đầu run sợ: "Thư. . .a nữ ho. . àng!. . .".
Nàng vẫn lạnh lùng nhìn hắn, hỏi lại lần nữa: "Nếu đứa bé đáng bị chặt tay! Vậy nhà ngươi có mấy cái mạng để mà chén đây!.", tên đao phủ cứng họng dập đầu trước nàng: "Xin nữ hoàng tha tội, là tôi tớ hèn mọn đã sai lầm. . .", "Ta không phải người bị ngươi xúc phạm!." Nàng cắt ngang lời hắn nói.
Hắn nhìn Carol sau lưng Asisu, vừa quỳ vừa lết đến bên cô mà dập đầu, Carol không chịu nổi khi nhìn thấy ông ta như vậy: "Tôi tha thứ cho ông!.". Nàng vừa nói xong tên đao phủ mừng rỡ như điên, dập đầu thêm mấy cái rồi lật đật chạy mất.
Asisu nhìn đến đứa trẻ bên cạnh nàng, trong mắt lóe lên một tia dịu dàng cực hạn, nàng ngồi xuống lau đi những giọt nước mắt trên mặt nó: "Là một người đàn ông thì không nên rơi lệ! Nào nói cho ta biết, còn bao nhiêu người giống như em nữa? Tại sao phải đi ăn cắp để kiếm sống? Từ từ kể lại cho ta nghe nhé!." Lời nói của Asisu mọi người đều nghe thấy, giọng nói nhẹ nhàng còn hơn cơn gió vờn mặt nước. Sự ấm áp lan tỏa không che giấu, đây chính là nữ hoàng của họ, niềm kiêu hãnh của họ, lệnh bà Asisu.
Trong lúc này, nàng không biết hành động của mình đã lọt vào mắt của hai người nọ, cô gái kéo tay áo anh mình sững sốt : "Anh! Người ấy không phải Aisu sao? Lần đầu tiên em gặp cô ấy cũng như vậy! Anh, cô ấy vẫn còn sống ư, sao lại ở Ai Cập này? Còn nữa, tại sao bọn họ lại quỳ xuống trước cô ấy. . .".
Izumin ngắt lời Mitamune: "Im lặng nào, em sẽ làm mọi người chú ý mất, hãy quay lại chỗ Lita đi, còn lại anh sẽ tìm hiểu." Mitamune vẫn nhìn về phía Asisu không chớp mắt, nói là Aisu thì cũng không phải, mà nếu như nói Aisu lớn lên sẽ như thế thì mới đúng. Mitamune miễn cưỡng gật đầu, mang theo hộ vệ trở lại chỗ Lita.
Giải quyết xong vụ đứa trẻ, ta cũng bị bại lộ thân phận nữ hoàng của mình, tìm không thấy Lita lại vướng vào rắc rối do Carol gây ra, tâm trạng của ta không thể nói là tốt được. Quay qua quay lại, ta nhìn Unasu một cái: "Unasu! Cô gái sông Nile đâu?." Unasu chỉ vào khoảng trống bên cạnh mình: "Thưa lệnh bà! Ở. . . Hả! Đâu mất rồi!." Unasu hốt hoảng.
Ta phải dựa vào Ruka mới đứng vững được, "Lệnh bà! Người không sao chứ?." Ruka sợ hãi đỡ lấy ta, ta lắc đầu dùng tay xoa xoa trán: "Mau chia ra tìm Carol cho ta! Ta đứng đây đợi các ngươi!.". Minue nhìn ta: "Nhưng thưa lệnh bà! . . ." Ta liếc hắn một cái: "Đi mau!." Ta gằn giọng.
Bọn họ miễn cưỡng tuân lệnh tản ra tìm Carol, một mình ta đứng dưới gốc cây dừa trú nắng, cảm thấy hơi choáng váng ta bước hụt chân: "Ôi!.". Cứ tưởng đã té xuống đất, ai ngờ lại được một người đỡ lấy từ phía sau.
Ta còn chưa kịp đứng vững đã bị giọng nói của hắn làm cho run người: "Đã lâu không gặp, thứ phi Aisu của ta!.", là hắn, tên hoàng tử của Hittite. "Iz. . . Izumin!." Ta ngạc nhiên gọi tên hắn. Đáng lẽ ra đến đại tiệc ta mới gặp được hắn, sao hắn lại có thể ở đây được.
Hắn khẽ cười trước giọng điệu của nàng, xoay người nàng lại, bế cơ thể bé nhỏ của nàng lên cao, nhìn thẳng vào mắt của nàng: "Năm năm rồi mà nàng vẫn nhớ tên ta! Ta rất vui!." Hắn gật đầu hài lòng, đúng như hắn đoán nàng lớn lên cực kỳ xinh đẹp, lay động như hoa sen thanh khiết say đắm.
Hình bóng hắn nhung nhớ ngày đêm giờ đang ở trong tay mình, Izumin nở nụ cười thỏa mãn. Asisu kinh ngạc bị hắn bế lên cao, đối diện khuôn mặt của hắn, năm năm làm thay đổi rất nhiều thứ.
Đứng trước mặt nàng là một người đàn ông trưởng thành, năm tháng không mài mòn phong thái của hắn, mà còn tạo nên sự cuốn hút phong trần lãng tử. Trong một khoảnh khắc, Asisu dường như bị nụ cười của hắn mê hoặc, trái tim khẽ đập chệch nhịp hai tiếng.
Ruka tìm được Carol đang bị cuốn hút bởi trò xiếc biểu diễn trên đường, cô gái sông Nile này thật phiền phức, lệnh bà cũng đã quá nhân từ rồi. Khi hắn đưa Carol đang ngượng ngùng cho Miune và Unasu trông coi, bọn họ nhanh chóng quay lại nơi nữ hoàng đang đợi.
Đập vào mắt họ là khung cảnh đẹp đến chói mắt, chủ nhân của hắn đang nhìn nữ hoàng Asisu mà mỉm cười dịu dàng, ánh mặt trời sau lưng tỏa sáng rạng ngời. Minue là người có phản ứng đầu tiên, hắn rút kiếm ra chỉ vào Izumin: "Tên kia, mau buông lệnh bà Asisu ra!.".
Izumin vẫn không Asisu ra, quay đầu cau mày nhìn Minue: "Bỏ vũ khí xuống đi, Minue! Và bỏ ta ra được rồi, Izu!.". Izumin nhẹ nhàng đặt Asisu xuống, mắt vẫn không rời khỏi Minue, hóa ra là tên yêu thầm nàng, không tệ!.
Ta giải thích qua loa về sự xuất hiện của Izumin chỉ vô tình giúp ta, Minue và Unasu không yên tâm đòi điều tra lý lịch của hắn cặn kẽ. Ta lau mồ hôi trên trán, ngày hôm nay còn sợ chưa đủ phiền toái sao? "Về cung thôi! Ta rất mệt!.".
Chuyển dời sự chú ý của Minue và Unasu thành công, ta nhanh chóng trở về cung, mặc kệ Izumin và Ruka liếc mắt đưa tình. Hôm nay, ta rất mệt moỉ, người cần tìm thì không thấy, không cần tìm lại xuất hiện.
Đáng lẽ ta không nên xuất cung vào hôm nay, bất ngờ gặp lại Izumin làm ta lạnh cả người. Bất giác nhớ lại buổi tối trong phòng của hắn cách đây năm năm trước, một cơn ớn lạnh nữa lại chạy dọc sóng lưng.
Izumin! Con người này, phải tránh xa hắn mới được. Đột nhiên, ta quên mất chưa tạo điều kiện để hắn gặp Carol, tình yêu đích thực của lòng hắn.
Ta nở nụ cười lạnh lùng nhìn Ruka khiến hắn phải né tránh! Sắp có kịch hay để xem rồi đây!
Menfuisu và Hassan đợi ta trở về, ta cũng có việc cần bàn với họ về bệnh dịch ở khu làng của đứa bé ban nãy. Carol được ra ngoài cả ngày nên tâm trạng cũng tốt hơn không ít, bên môi đã nở nụ cười nhiều hơn.
Imhotep vẫn săn đón Carol như thường lệ, ca ngợi vẻ đẹp và sự thông thái của cô ta, ta không quan tâm nhiều. Bàn xong chính sự, ta nhanh chóng trở về tẩm cung nghỉ ngơi. Ta thật sự rất mệt mỏi!
Trong giấc mơ của nàng, có hình bóng của thiếu niên sỡ hữu mái tóc bạch kim năm năm về trước, bốn người bọn họ ngồi ngoài vọng đình trò chuyện đến quên thời gian.
Lần đầu gặp hắn, trong ánh mắt của nàng tràn đầy bi thương và phẫn nộ, lần thứ hai gặp lại chỉ tràn ngập hình bóng của hắn trong đáy mắt, một cảm giác đã ngủ yên nhiều năm từ từ trỗi dậy. Xâm chiếm trái tim nàng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook