Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền
-
Chương 204: Tạo một ngoại lệ
Quyết định để bác sĩ tham dự vào lần tuyển chọn người này của Lạc Vân Thanh là chính xác! Lựa chọn danh sách người để tiến hành thử nghiệm lâm sàng thật không phải việc người bình thường có thể làm!
Dù sao nếu không phải tới tuyệt cảnh không còn đường sống, người bình thường sẽ đi báo danh sao?
Đừng nói đùa, có lẽ thật sự có người như vậy sẽ báo danh, nhưng trên thế giới càng có rất nhiều người tiếc mạng, những người tiếc mạng này chỉ cần còn có hi vọng sống sót phần lớn bọn họ đối với loại tân dược chưa trải qua thử nghiệm lâm sàng này ôm thái độ bình tĩnh quan vọng, chỉ có người không còn hi vọng mới sẽ như ong vỡ tổ đi báo danh, cho nên có thể nghĩ khi bản thân bị cự tuyệt bọn họ sẽ trở nên điên cuồng như thế nào!
Người bệnh đại biểu không chỉ là một người, sau lưng bọn họ chính là bạn bè thân thích của mình, là một gia đình, việc cướp đoạt cơ hội sống sót của người khác như này những người thân thuộc đó sao có thể không nháo, đừng nói bọn họ, ngay cả một vài người qua đường trách trời thương dân cũng nhịn không được nháo lên theo.
Thậm chí có một vài dân chúng kích động còn cố ý đi tới cửa bộ ngành liên quan tiến hành kháng nghị, yêu cầu sửa đổi pháp luật, mà bộ ngành liên quan cũng vì việc này mở không biết bao nhiêu hội nghị không ngủ không nghỉ.
Dựa theo tình huống bình thường, vì mọi người đều không biết tân dược sẽ có tác dụng phụ như thế nào đối với cơ thể con người, cho nên hợp lý đợt thử nghiệm và nhân số thử nghiệm là để bảo đảm an toàn cho bệnh nhân, nhưng mà....cái "nước thuốc hi vọng" này lại khác, vì nó nhằm vào chữa trị cho đám người bị bệnh nan y!
Cái gì gọi là bệnh nan y? Thông tục dễ hiểu chính là dùng phương pháp chữa bệnh hiện tại căn bản không thể chữa khỏi, chỉ có thể chờ chết!
Mà hiện tại bọn họ có một hi vọng cho chữa trị, nhưng cái hi vọng này lại bởi vì luật pháp mà bị bóp chết, nhóm người bệnh có thể không nổi điên sao? Sao có thể!
Khi mọi người biết Lạc Vân Thanh đem người đá ra là vì lý do gì, cho nên dân chúng lý trí không nháo Lạc Vân Thanh, ngược lại có tổ chức đi tới cửa các bộ ngành liên quan tĩnh tọa kháng nghị.
Đặc biệt là những người nhà của những người bệnh bị loại, một đám hai mắt đỏ ngầu nhìn tòa nhà chính phủ, bộ dáng âm trầm kia thật sự khiến người sợ hãi những người đó một giây sẽ biến thành phần tử khủng bố tiến vào tập kích đám người đã đập nát hi vọng của bọn họ.
......
"Vấn đề ngày hôm nay chúng ta cần thảo luận là việc thử nghiệm lâm sàng của "nước thuốc hi vọng" có cần phải gia tăng thêm nhiều nhân số thực nghiệm hay không." Chủ tọa hội nghị nghiêm túc đưa ra vấn đề thảo luận, sau đó ý bảo mọi người mở ra website ghi lại lời nhắn của dân chúng.
"Tôi tin mọi người cũng đã nhìn thấy những lời nhắn của đông đảo dân chúng bên dưới website và trên Thiên Bác, rất nhiều người hi vọng ban ngành liên quan có thể tăng thêm nhân số tiến hành thử nghiệm lâm sàng của "nước thuốc hi vọng", hiện tại mọi người hãy phát biểu ý kiến của từng người cho mọi người nghe."
Nam nhân trung niên vừa nói xong, nam nhân ngồi ở một chỗ trên bàn tròn bên kia hắn lập tức nói tiếp: "Tôi cảm thấy không được, tuy xem hiệu quả của "nước thuốc hi vọng" trước mắt rất tốt, nhưng tân được dù sao cũng là tân dược, nhìn chung Liên bang có mấy ngàn năm lịch sử, chưa từng xuất hiện loại việc không hạn chế số lượng thực nghiệm tân dược như vậy."
Sau khi nam nhân nói xong, người có ý kiến tương đồng sôi nổi lên tiếng theo.
"Tôi cũng đồng ý với cái nhìn này, tân dược dù sao cũng là tân dược, bên trong có rất nhiều tác dụng phụ và vấn đề còn chưa có thực nghiệm ra, tùy tiện để nhiều dân chúng tham dự như vậy, xảy ra vấn đề ai có thể chịu trách nhiệm."
"......"
"Tôi không đồng ý với ý kiến trên, dù sao mọi người đều biết bệnh gen là bệnh nan y, mà người bệnh muốn tham dự vào tiến hành thí nghiệm lâm sàng cơ bản đều là người bệnh đang ở giai đoạn cuối, bọn họ đã không còn bao lâu thời gian để sống, hiện tại xuất hiện thuốc điều trị bệnh gen, rõ ràng có cơ hội cho bọn họ sống sót, chẳng lẽ muốn vì những cái quy định cứng nhắc đó mà bóp chết hi vọng sinh tồn của bọn họ hay sao?"
"Vấn đề thực nghiệm tân dược có nguy hiểm mọi người đều biết, những người nhà nguyện ý báo danh và tham gia đó đương nhiên cũng biết, chỗ tôi có một tư liệu mọi người có thể nhìn xem...người báo danh lần này cơ hồ đều là người mắc bệnh gen giai đoạn cuối, nói cách khác bọn họ đã không còn bao nhiêu ngày để sống nữa, dùng những ngày ngắn ngủi này đổi lấy hi vọng chữa khỏi, tôi cảm thấy đáng giá."
"Tôi không ủng hộ cái nhìn của Lăng bộ trưởng, tuy trong đám người xin này có người bị bệnh gen giai đoạn cuối, nhưng dựa theo tình huống chữa trị bình thường, tình huống tốt ít nhất cũng có thể sống thêm hai ba năm nữa, nếu tân được có tác dụng thì đến lúc đó cũng có thể dùng."
Nghe thấy loại lời nói não tàn này, Lăng bộ trưởng châm chọc cười cười, liếc nhìn người nào đó vừa nói chuyện một cái, không nhịn được bắt đầu trào phúng: "Nhà có tiền thì đương nhiên không quan tâm chút tiền chữa trị đó, nhưng là đối với dân chúng bình thường mà nói bọn họ có thể gánh vác được phí chữa trị hai ba năm này sao? Đừng nói bọn họ, ngay cả tôi cũng không nhất định có thể gánh vác nổi."
Bởi vì những lời này của Lăng bộ trưởng, một vài người ở đây mặt đỏ không nói lời nào, sau một hồi trầm mặc mới có người thật cẩn thận đánh vỡ cục diện bế tắc, để mọi người lần nữa quay lại đề tài chính.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, "nước thuốc hi vọng" xuất hiện đúng là mang tới ánh bình minh cho Liên bang, đặc biệt là đối với những người mắc bệnh gen mà nói, "nước thuốc hi vọng" chính là một cái vé đi thông từ địa ngục lên thiên đường.
Cho nên cho dù có một vài người ngoan cố trước sau đều cho rằng không nên mở ra đèn xanh cho "nước thuốc hi vọng", nhưng bọn họ không chống lại nổi ý dân, nhưng qua 10 ngày, cuộc tranh chấp này liền hạ màn, ban ngành liên quan thoái nhượng.
Hiện tại chỉ cần có thể cung cấp giấy chứng nhận người bệnh đã ở giai đoạn cuối đều có thể tự nguyện tham gia thực nghiệm tân dược, thậm chí Liên bang còn cung cấp một khoản chi phí chuyên dụng cho những người bệnh này sử dụng, cách làm tri kỷ này khiến người cảm động đến rơi nước mắt.
Đương nhiên cách làm này đối với người bệnh bình thường mà nói là một chuyện tốt, nhưng đối với mà nói lại không phải là như vậy, bởi vì Liên bang mở ra cho Lạc Vân Thanh một cánh cửa tiện lợi, cho nên bọn họ yêu cầu có quyền lợi giám sát, vì thế ban ngành liên quan sau khi trưng cầu ý kiến Lạc Vân Thanh liền phái mấy nhân viên tới tham dự vào công việc thực nghiệm lâm sàng.
Bên trong mấy người được phái tới lúc đầu có một tên chày gỗ, ỷ vào mình là người có quan hệ, mới tới được mấy ngày liền đem người có thể đắc tội hoàn toàn đắc tội, mặc kệ những đồng sự khác uyển chuyển hoặc trực tiếp nhắc nhở cũng vô dụng.
Loại người này Lạc Vân Thanh không quen hắn, trực tiếp thông báo người bên trên đổi một người.
Lần này còn đáng tin cậy, người tới không phải là người có quan hệ, mà là công nhân an phận thủ thường không thích yêu sách.
Người giám sát không yêu sách, còn có thể làm nhìn chằm chằm, vì thế Lạc Vân Thanh liền không quan tâm tới việc thuốc thang nữa, mà là toàn tâm toàn ý chuẩn bị hôn lễ của mình.
......
Vì "nước thuốc hi vọng" đột nhiên xuất hiện, lại bởi vì hôn lễ của cậu và Leonard sắp bắt đầu, cho nên Lạc Vân Thanh phát hiện một vài lão nhân đã "không màng thế sự" trong thời gian này bỗng nhiên sôi nổi xuất đầu lộ diện.
Một nhà Horae là gia tộc đệ nhất Liên bang không sai, nhưng những lão nhân đó gia thế cũng không kém, huống chi người ta còn là ông nội bà nội, cụ nội của đám anh em, bạn bè, bạn thân, cho nên hai người thật đúng là ngượng ngùng từ chối, chỉ có thể đi thăm hỏi từng người.
Thăm hỏi xong còn phải sửa sang lại danh sách, sau đó còn phát thiệp mời cho từng người.
Lạc Vân Thanh nhìn tốc độ in và phát thiệp mời như vậy quá chậm chắc chắn không được, cho nên cho người thiết kế in ấn một loạt thiệp mời để trống phần tên họ, thuận tiện cho bọn họ tùy thời có thể ghi vào.
Sự thật chứng minh biện pháp này của Lạc Vân Thanh rất tốt, bởi vì mấy ngày sau không chỉ là những trưởng bối đó, thậm chí có một vài tiền bối trong giới học thuật, giới y thuật cũng thông qua giáo sư của cậu tìm tới cậu.
Nhìn từng vị tiền bối vì nước vì dân vì Liên bang làm ra cống hiến to lớn, hơn nữa còn là bạn tốt của thầy mình, Lạc Vân Thanh có chút buồn bực đồng thời lại có chút cao hứng, đương nhiên cũng có chút sùng bái!
Trò chuyện một chút, cảm thấy người này thật là lợi hại, người kia thật là cơ trí, nhưng người khác thật là trâu bò....
Vì thế thuận tay lại đem thiệp mời phát ra vô số.
Đặc biệt là sau khi tham gia mấy đợt hội tụ trong giới với bọn họ xong, Lạc Vân Thanh phát hiện bản thân không hiểu sao biến thành "gái hồng lâu", mà thiệp mời kết hôn đã sớm đưa ra không biết bao nhiêu là tấm.
......
"Sao em đột nhiên lại mời nhiều người tham gia lễ cưới như vậy?"
Nhìn danh sách mới Lạc Vân Thanh đưa cho mình, Leonard kinh ngạc không thôi.
Đặc biệt là khi nhìn thấy những cái tên nghe nhiều đến mức thuộc lòng trên danh sách lại càng khó hiểu.
Vân Thanh đây là đem người trong giới học thuật một lưới bắt hết sao? Sao tất cả đều là lão đại trong giới học thuật vậy?
Nghe được Leonard nói Lạc Vân Thanh lấy lòng cười cười: "Những người này đều là khi tham gia tụ hội nhận thức, ngày chúng ta kết hôn bọn họ cũng không có việc gì, vì thế đều muốn tới tham dự hôn lễ của chúng ta, để chúc phúc cho chúng ta."
Không có chuyện gì? Leonard vẻ mặt hắc tuyến!
Mấy lão đại giới học thuật, giới khoa học này thật sự sẽ không có việc gì sao? Bọn họ không phải là có việc hay không có việc cũng đều ngốc trong phòng thí nghiệm mới đúng hay sao?
Loại việc tập thể tới tham dự hôn lễ này thật giống như có chút hủy tính cách thiết lập?
"Em vui là được." Leonard kéo kéo gương mặt tươi cười, tâm lý có chút không hăng say.
Tuy nhóm người này đến chắc chắn sẽ đề cao địa vị của Lạc Vân Thanh, nhưng nghĩ tới bọn họ nói chuyện về đề tài học thuật liền tiến vào cảnh giới vô ngã, Leonard lập tức cảm thấy bản thân thực đáng thương.
Ngày thường muốn tranh sủng với phòng thí nghiệm cũng đã thực thảm, vì sao lúc kết hôn còn phải phòng bị một đám lão nhân lão thái tranh sủng với mình chứ?
Nghĩ đến đây, Leonard cảm thấy bản thân hẳn là phải đòi chút lợi tức với Vân Thanh mới được.
Vì thế sau một đêm hoang đường Lạc Vân Thanh thở hổn hển nghe Leonard "oán giận" ở bên tai nhịn không được lộ ra một vẻ mặt dở khóc dở cười.
"Anh nghĩ cái gì vậy?"
Bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai rắn chắc kiên định của Leonard, Lạc Vân Thanh đối với người ngay cả dấm của phòng thí nghiệm cũng ăn thật sự là không có biện pháp.
Nhưng mà cậu cũng bắt đầu tỉnh lại, bản thấy mấy năm nay hình như đúng là không quan tâm hắn bằng thí nghiệm?
"Chẳng lẽ không phải sao?" Leonard u oán lên án.
Nói tới đây hắn thật sự cảm thấy bản thân thực thảm! Phi thường thảm! Cực độ thảm!
Đối tượng người khác ghen là người, nhưng đối tượng hắn ghen cư nhiên là cái phòng thí nghiệm lạnh lẽo này? Đây chẳng lẽ là chỗ đáng thương của người tìm một nhân viên nghiên cứu sống qua sao?
"......"
"Ngủ đi, đừng nghĩ quá nhiều." Nghe Leonard thanh thanh lên án, khuôn mặt Lạc Vân Thanh run rẩy.
"Không ngủ, anh muốn bồi thường." Giọng nói Leonard ám ách vang lên bên tai Lạc Vân Thanh muốn bồi thường, ánh mắt nhìn về phía Lạc Vân Thanh giống như là nhìn chằm chằm con mồi chặt chẽ không tha.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt đào hoa hơi mở của Lạc Vân Thanh có chút mị hoặc, vệt hồng nhàn nhạt ở đuôi mắt giống như yêu tinh quyến rũ Leonard tới thần trí không rõ.
Vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng nhìn gương mặt anh tuấn của Leonard, Lạc Vân Thanh cuối cùng vẫn ỡm ờ cùng hắn tới một lần "yêu tinh đánh nhau", tới khi kết thúc hai mắt cậu đã buồn ngủ tới mức không mở ra được.
Nghe thanh âm chợt xa chợt gần nho nhỏ của Leonard vang lên bên tai, trong cảm giác nửa mê nửa tỉnh cậu tựa hồ cảm thấy bản thân bị ôm vào phòng tắm, chậm rãi thần ngủ giáng lâm, Lạc Vân Thanh tinh thần thả lỏng lâm vào giấc mộng say xưa.
Dù sao nếu không phải tới tuyệt cảnh không còn đường sống, người bình thường sẽ đi báo danh sao?
Đừng nói đùa, có lẽ thật sự có người như vậy sẽ báo danh, nhưng trên thế giới càng có rất nhiều người tiếc mạng, những người tiếc mạng này chỉ cần còn có hi vọng sống sót phần lớn bọn họ đối với loại tân dược chưa trải qua thử nghiệm lâm sàng này ôm thái độ bình tĩnh quan vọng, chỉ có người không còn hi vọng mới sẽ như ong vỡ tổ đi báo danh, cho nên có thể nghĩ khi bản thân bị cự tuyệt bọn họ sẽ trở nên điên cuồng như thế nào!
Người bệnh đại biểu không chỉ là một người, sau lưng bọn họ chính là bạn bè thân thích của mình, là một gia đình, việc cướp đoạt cơ hội sống sót của người khác như này những người thân thuộc đó sao có thể không nháo, đừng nói bọn họ, ngay cả một vài người qua đường trách trời thương dân cũng nhịn không được nháo lên theo.
Thậm chí có một vài dân chúng kích động còn cố ý đi tới cửa bộ ngành liên quan tiến hành kháng nghị, yêu cầu sửa đổi pháp luật, mà bộ ngành liên quan cũng vì việc này mở không biết bao nhiêu hội nghị không ngủ không nghỉ.
Dựa theo tình huống bình thường, vì mọi người đều không biết tân dược sẽ có tác dụng phụ như thế nào đối với cơ thể con người, cho nên hợp lý đợt thử nghiệm và nhân số thử nghiệm là để bảo đảm an toàn cho bệnh nhân, nhưng mà....cái "nước thuốc hi vọng" này lại khác, vì nó nhằm vào chữa trị cho đám người bị bệnh nan y!
Cái gì gọi là bệnh nan y? Thông tục dễ hiểu chính là dùng phương pháp chữa bệnh hiện tại căn bản không thể chữa khỏi, chỉ có thể chờ chết!
Mà hiện tại bọn họ có một hi vọng cho chữa trị, nhưng cái hi vọng này lại bởi vì luật pháp mà bị bóp chết, nhóm người bệnh có thể không nổi điên sao? Sao có thể!
Khi mọi người biết Lạc Vân Thanh đem người đá ra là vì lý do gì, cho nên dân chúng lý trí không nháo Lạc Vân Thanh, ngược lại có tổ chức đi tới cửa các bộ ngành liên quan tĩnh tọa kháng nghị.
Đặc biệt là những người nhà của những người bệnh bị loại, một đám hai mắt đỏ ngầu nhìn tòa nhà chính phủ, bộ dáng âm trầm kia thật sự khiến người sợ hãi những người đó một giây sẽ biến thành phần tử khủng bố tiến vào tập kích đám người đã đập nát hi vọng của bọn họ.
......
"Vấn đề ngày hôm nay chúng ta cần thảo luận là việc thử nghiệm lâm sàng của "nước thuốc hi vọng" có cần phải gia tăng thêm nhiều nhân số thực nghiệm hay không." Chủ tọa hội nghị nghiêm túc đưa ra vấn đề thảo luận, sau đó ý bảo mọi người mở ra website ghi lại lời nhắn của dân chúng.
"Tôi tin mọi người cũng đã nhìn thấy những lời nhắn của đông đảo dân chúng bên dưới website và trên Thiên Bác, rất nhiều người hi vọng ban ngành liên quan có thể tăng thêm nhân số tiến hành thử nghiệm lâm sàng của "nước thuốc hi vọng", hiện tại mọi người hãy phát biểu ý kiến của từng người cho mọi người nghe."
Nam nhân trung niên vừa nói xong, nam nhân ngồi ở một chỗ trên bàn tròn bên kia hắn lập tức nói tiếp: "Tôi cảm thấy không được, tuy xem hiệu quả của "nước thuốc hi vọng" trước mắt rất tốt, nhưng tân được dù sao cũng là tân dược, nhìn chung Liên bang có mấy ngàn năm lịch sử, chưa từng xuất hiện loại việc không hạn chế số lượng thực nghiệm tân dược như vậy."
Sau khi nam nhân nói xong, người có ý kiến tương đồng sôi nổi lên tiếng theo.
"Tôi cũng đồng ý với cái nhìn này, tân dược dù sao cũng là tân dược, bên trong có rất nhiều tác dụng phụ và vấn đề còn chưa có thực nghiệm ra, tùy tiện để nhiều dân chúng tham dự như vậy, xảy ra vấn đề ai có thể chịu trách nhiệm."
"......"
"Tôi không đồng ý với ý kiến trên, dù sao mọi người đều biết bệnh gen là bệnh nan y, mà người bệnh muốn tham dự vào tiến hành thí nghiệm lâm sàng cơ bản đều là người bệnh đang ở giai đoạn cuối, bọn họ đã không còn bao lâu thời gian để sống, hiện tại xuất hiện thuốc điều trị bệnh gen, rõ ràng có cơ hội cho bọn họ sống sót, chẳng lẽ muốn vì những cái quy định cứng nhắc đó mà bóp chết hi vọng sinh tồn của bọn họ hay sao?"
"Vấn đề thực nghiệm tân dược có nguy hiểm mọi người đều biết, những người nhà nguyện ý báo danh và tham gia đó đương nhiên cũng biết, chỗ tôi có một tư liệu mọi người có thể nhìn xem...người báo danh lần này cơ hồ đều là người mắc bệnh gen giai đoạn cuối, nói cách khác bọn họ đã không còn bao nhiêu ngày để sống nữa, dùng những ngày ngắn ngủi này đổi lấy hi vọng chữa khỏi, tôi cảm thấy đáng giá."
"Tôi không ủng hộ cái nhìn của Lăng bộ trưởng, tuy trong đám người xin này có người bị bệnh gen giai đoạn cuối, nhưng dựa theo tình huống chữa trị bình thường, tình huống tốt ít nhất cũng có thể sống thêm hai ba năm nữa, nếu tân được có tác dụng thì đến lúc đó cũng có thể dùng."
Nghe thấy loại lời nói não tàn này, Lăng bộ trưởng châm chọc cười cười, liếc nhìn người nào đó vừa nói chuyện một cái, không nhịn được bắt đầu trào phúng: "Nhà có tiền thì đương nhiên không quan tâm chút tiền chữa trị đó, nhưng là đối với dân chúng bình thường mà nói bọn họ có thể gánh vác được phí chữa trị hai ba năm này sao? Đừng nói bọn họ, ngay cả tôi cũng không nhất định có thể gánh vác nổi."
Bởi vì những lời này của Lăng bộ trưởng, một vài người ở đây mặt đỏ không nói lời nào, sau một hồi trầm mặc mới có người thật cẩn thận đánh vỡ cục diện bế tắc, để mọi người lần nữa quay lại đề tài chính.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, "nước thuốc hi vọng" xuất hiện đúng là mang tới ánh bình minh cho Liên bang, đặc biệt là đối với những người mắc bệnh gen mà nói, "nước thuốc hi vọng" chính là một cái vé đi thông từ địa ngục lên thiên đường.
Cho nên cho dù có một vài người ngoan cố trước sau đều cho rằng không nên mở ra đèn xanh cho "nước thuốc hi vọng", nhưng bọn họ không chống lại nổi ý dân, nhưng qua 10 ngày, cuộc tranh chấp này liền hạ màn, ban ngành liên quan thoái nhượng.
Hiện tại chỉ cần có thể cung cấp giấy chứng nhận người bệnh đã ở giai đoạn cuối đều có thể tự nguyện tham gia thực nghiệm tân dược, thậm chí Liên bang còn cung cấp một khoản chi phí chuyên dụng cho những người bệnh này sử dụng, cách làm tri kỷ này khiến người cảm động đến rơi nước mắt.
Đương nhiên cách làm này đối với người bệnh bình thường mà nói là một chuyện tốt, nhưng đối với mà nói lại không phải là như vậy, bởi vì Liên bang mở ra cho Lạc Vân Thanh một cánh cửa tiện lợi, cho nên bọn họ yêu cầu có quyền lợi giám sát, vì thế ban ngành liên quan sau khi trưng cầu ý kiến Lạc Vân Thanh liền phái mấy nhân viên tới tham dự vào công việc thực nghiệm lâm sàng.
Bên trong mấy người được phái tới lúc đầu có một tên chày gỗ, ỷ vào mình là người có quan hệ, mới tới được mấy ngày liền đem người có thể đắc tội hoàn toàn đắc tội, mặc kệ những đồng sự khác uyển chuyển hoặc trực tiếp nhắc nhở cũng vô dụng.
Loại người này Lạc Vân Thanh không quen hắn, trực tiếp thông báo người bên trên đổi một người.
Lần này còn đáng tin cậy, người tới không phải là người có quan hệ, mà là công nhân an phận thủ thường không thích yêu sách.
Người giám sát không yêu sách, còn có thể làm nhìn chằm chằm, vì thế Lạc Vân Thanh liền không quan tâm tới việc thuốc thang nữa, mà là toàn tâm toàn ý chuẩn bị hôn lễ của mình.
......
Vì "nước thuốc hi vọng" đột nhiên xuất hiện, lại bởi vì hôn lễ của cậu và Leonard sắp bắt đầu, cho nên Lạc Vân Thanh phát hiện một vài lão nhân đã "không màng thế sự" trong thời gian này bỗng nhiên sôi nổi xuất đầu lộ diện.
Một nhà Horae là gia tộc đệ nhất Liên bang không sai, nhưng những lão nhân đó gia thế cũng không kém, huống chi người ta còn là ông nội bà nội, cụ nội của đám anh em, bạn bè, bạn thân, cho nên hai người thật đúng là ngượng ngùng từ chối, chỉ có thể đi thăm hỏi từng người.
Thăm hỏi xong còn phải sửa sang lại danh sách, sau đó còn phát thiệp mời cho từng người.
Lạc Vân Thanh nhìn tốc độ in và phát thiệp mời như vậy quá chậm chắc chắn không được, cho nên cho người thiết kế in ấn một loạt thiệp mời để trống phần tên họ, thuận tiện cho bọn họ tùy thời có thể ghi vào.
Sự thật chứng minh biện pháp này của Lạc Vân Thanh rất tốt, bởi vì mấy ngày sau không chỉ là những trưởng bối đó, thậm chí có một vài tiền bối trong giới học thuật, giới y thuật cũng thông qua giáo sư của cậu tìm tới cậu.
Nhìn từng vị tiền bối vì nước vì dân vì Liên bang làm ra cống hiến to lớn, hơn nữa còn là bạn tốt của thầy mình, Lạc Vân Thanh có chút buồn bực đồng thời lại có chút cao hứng, đương nhiên cũng có chút sùng bái!
Trò chuyện một chút, cảm thấy người này thật là lợi hại, người kia thật là cơ trí, nhưng người khác thật là trâu bò....
Vì thế thuận tay lại đem thiệp mời phát ra vô số.
Đặc biệt là sau khi tham gia mấy đợt hội tụ trong giới với bọn họ xong, Lạc Vân Thanh phát hiện bản thân không hiểu sao biến thành "gái hồng lâu", mà thiệp mời kết hôn đã sớm đưa ra không biết bao nhiêu là tấm.
......
"Sao em đột nhiên lại mời nhiều người tham gia lễ cưới như vậy?"
Nhìn danh sách mới Lạc Vân Thanh đưa cho mình, Leonard kinh ngạc không thôi.
Đặc biệt là khi nhìn thấy những cái tên nghe nhiều đến mức thuộc lòng trên danh sách lại càng khó hiểu.
Vân Thanh đây là đem người trong giới học thuật một lưới bắt hết sao? Sao tất cả đều là lão đại trong giới học thuật vậy?
Nghe được Leonard nói Lạc Vân Thanh lấy lòng cười cười: "Những người này đều là khi tham gia tụ hội nhận thức, ngày chúng ta kết hôn bọn họ cũng không có việc gì, vì thế đều muốn tới tham dự hôn lễ của chúng ta, để chúc phúc cho chúng ta."
Không có chuyện gì? Leonard vẻ mặt hắc tuyến!
Mấy lão đại giới học thuật, giới khoa học này thật sự sẽ không có việc gì sao? Bọn họ không phải là có việc hay không có việc cũng đều ngốc trong phòng thí nghiệm mới đúng hay sao?
Loại việc tập thể tới tham dự hôn lễ này thật giống như có chút hủy tính cách thiết lập?
"Em vui là được." Leonard kéo kéo gương mặt tươi cười, tâm lý có chút không hăng say.
Tuy nhóm người này đến chắc chắn sẽ đề cao địa vị của Lạc Vân Thanh, nhưng nghĩ tới bọn họ nói chuyện về đề tài học thuật liền tiến vào cảnh giới vô ngã, Leonard lập tức cảm thấy bản thân thực đáng thương.
Ngày thường muốn tranh sủng với phòng thí nghiệm cũng đã thực thảm, vì sao lúc kết hôn còn phải phòng bị một đám lão nhân lão thái tranh sủng với mình chứ?
Nghĩ đến đây, Leonard cảm thấy bản thân hẳn là phải đòi chút lợi tức với Vân Thanh mới được.
Vì thế sau một đêm hoang đường Lạc Vân Thanh thở hổn hển nghe Leonard "oán giận" ở bên tai nhịn không được lộ ra một vẻ mặt dở khóc dở cười.
"Anh nghĩ cái gì vậy?"
Bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai rắn chắc kiên định của Leonard, Lạc Vân Thanh đối với người ngay cả dấm của phòng thí nghiệm cũng ăn thật sự là không có biện pháp.
Nhưng mà cậu cũng bắt đầu tỉnh lại, bản thấy mấy năm nay hình như đúng là không quan tâm hắn bằng thí nghiệm?
"Chẳng lẽ không phải sao?" Leonard u oán lên án.
Nói tới đây hắn thật sự cảm thấy bản thân thực thảm! Phi thường thảm! Cực độ thảm!
Đối tượng người khác ghen là người, nhưng đối tượng hắn ghen cư nhiên là cái phòng thí nghiệm lạnh lẽo này? Đây chẳng lẽ là chỗ đáng thương của người tìm một nhân viên nghiên cứu sống qua sao?
"......"
"Ngủ đi, đừng nghĩ quá nhiều." Nghe Leonard thanh thanh lên án, khuôn mặt Lạc Vân Thanh run rẩy.
"Không ngủ, anh muốn bồi thường." Giọng nói Leonard ám ách vang lên bên tai Lạc Vân Thanh muốn bồi thường, ánh mắt nhìn về phía Lạc Vân Thanh giống như là nhìn chằm chằm con mồi chặt chẽ không tha.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt đào hoa hơi mở của Lạc Vân Thanh có chút mị hoặc, vệt hồng nhàn nhạt ở đuôi mắt giống như yêu tinh quyến rũ Leonard tới thần trí không rõ.
Vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng nhìn gương mặt anh tuấn của Leonard, Lạc Vân Thanh cuối cùng vẫn ỡm ờ cùng hắn tới một lần "yêu tinh đánh nhau", tới khi kết thúc hai mắt cậu đã buồn ngủ tới mức không mở ra được.
Nghe thanh âm chợt xa chợt gần nho nhỏ của Leonard vang lên bên tai, trong cảm giác nửa mê nửa tỉnh cậu tựa hồ cảm thấy bản thân bị ôm vào phòng tắm, chậm rãi thần ngủ giáng lâm, Lạc Vân Thanh tinh thần thả lỏng lâm vào giấc mộng say xưa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook