Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền
-
Chương 197: Bận rộn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Alice không phải nói đùa, nàng đã yên lặng chuẩn bị hôn lễ của Leonard và Lạc Vân Thanh đã nửa năm, muốn nhìn hai người kết hôn đến sắp điên rồi, nàng cảm thấy bản thân cùng lắm chỉ có thể chịu đựng hôn lễ được tổ chức trong vòng ba tháng đổ lại thôi.
Lạc Vân Thanh và Leonard thương lượng một hồi, cuối cùng đem quyền lựa chọn giao cho Alice, dù sao hai người bọn họ không có yêu cầu gì nhiều với thời gian tổ chức hôn lễ.
Trong suy nghĩ của bọn họ nếu đã đăng ký kết hôn rồi, vậy trên mặt pháp luật hai người đã sớm là phu phu, hôn lễ đối với bọn họ mà nói chỉ là nghi thức kết hôn bổ sung mà thôi!
"Vậy ba tháng sau đi." Quyền lựa chọn rơi vào tay mình, Alice ngược lại không muốn chọn thời gian quá sớm.
Dù sao hôn lễ của hào môn thế gia nhiều quy củ, tuy thời gian ngắn không nhất định là làm không tốt, nhưng đôi tân nhân và người nhà tuyệt đối sẽ rất mệt.
Hơn nữa đây là hôn lễ của đứa con duy nhất của mình! Cho dù Alice coi như đã chuẩn bị đầy đủ nhưng nàng còn muốn càng tốt thêm hơn nữa, có nhiều thời gian một chút, có lẽ người khác có thể đưa ra một cái phương án tiệc cười càng thêm hoàn mỹ cũng nên?
......
Hôn lễ trước nay đều rất mệt mỏi, cho dù bọn họ có thể mời rất nhiều người tới hỗ trợ xử lý sự tình, nhưng càng nhiều việc yêu cầu bản thân phải tham dự vào toàn bộ quá trình.
Cách thời gian kết hôn còn ba tháng, lễ phục hôn lễ của hai người đã bắt đầu định chế, thiết kế tiệc cưới và sảnh yến hội cũng phải tìm nhà thiết kế cao cấp tới thiết kế, danh sách khách mời càng là cần phải xét duyệt một lần nữa....
Alice trong lòng đang tính toán các mạng mục trong tiệc cưới nên không có tâm tình để ý tới ba đại nam nhân ngồi bên cạnh.
Nhưng nghĩ nghĩ nàng bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Đến lúc đó Vân Thanh sẽ không lại muốn vào phòng thí nghiệm chứ?
Nghĩ tới cậu tiến vào phòng thí nghiệm liền mất ăn mất ngủ, bộ dạng vạn sự không thèm quan tâm khiến Alice cảm thấy có nên không cho cậu vào phòng thí nghiệm trước khi hôn lễ kết thúc hay không?
Nhưng không nói nàng cũng biết yêu cầu này có chút làm khó người khác, cho nên Alice thực rồi rắm bản thân có nên làm "người xấu"" này không.
Cuối cùng vẫn là Lạc Vân Thanh luôn chú ý tới Alice thấy Alice như đang đi vào cõi thần tiên, một bên nhìn về phía mình một bên nhíu mày, biết nàng muốn nói việc gì đó khó xử với mình.
Nghĩ người một nhà không cần phải che giấu điều gì, Lạc Vân Thanh nhìn Alice trực tiếp mở miệng hỏi: "Mẹ có chuyện gì muốn hỏi con không?"
Đúng vậy, mẹ!
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Warren và Alice, nửa năm trước Lạc Vân Thanh liền thay đổi cách gọi, vốn dĩ lúc bắt đầu gọi mẹ có chút ngại ngùng, nhưng thời gian dài chậm rãi thành thói quen liền tự nhiên, chỉ cần mở miệng cơ hồ đều là gọi ba và mẹ, xưng hô chú và dì tựa hồ là việc của đời trước.
Lạc Vân Thanh hỏi, Alice nghĩ nghĩ vẫn thực do dự có nên mở miệng hay không, nghĩ tới nghĩ lui khi muốn mở miệng nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Lạc Vân Thanh nhìn mình, nội tâm lập tức hỏng mất.
Hu hu hu ~ nàng quá ích kỷ!
Nàng rõ ràng biết Vân Thanh yêu thích thí nghiệm như vậy, hơn nữa hiện tại thí nghiệm của cậu còn chưa có thành quả nữa, nàng sao có thể ba tháng liền không cho cậu vào phòng thí nghiệm chứ!
Phải biết rằng nhiều nhân viên nghiên cứu chỉ xuất hiện linh quang trong một giây đồng hồ khi đang làm thí nghiệm, nhưng đừng nên xem nhẹ một giây này, có lẽ mấu chốt thành công của toàn bộ thí nghiệm liền dựa vào một giây đồng hồ này đấy.
Hơn nữa hiện tại cách thời điểm hôn lễ còn có ba tháng!
Ba tháng a! Không phải ba ngày cũng không phải ba tuần, đó là ba tháng!
Một hạng mục nghiên cứu khoa học bị đứt đoạn ba tháng còn có thể thông thuận tiếp tục làm nữa hay không? Chỉ cần người biết một chút đều sẽ biết là không có khả năng.
Nghĩ tới đây, Alice quyết định tùy duyên.
Dù sao chắc chắn Vân Thanh sẽ không không đáng tin như vậy, những lúc khác cho dù không thể tham dự, nhưng ngày hôn lễ tuyệt đối sẽ xuất hiện!
Như vậy nàng chỉ phải kiên trì một cái nguyên tắc, đem những việc người khác có thể làm để cho người khác làm, thật sự không làm được thì lại nghĩ cách giải quyết, đây cũng là được mà.
Nghĩ tới đây, Alice hướng về phía Lạc Vân Thanh sáng lạn tươi cười, sau đó vẫy vẫy tay, lắc đầu liên tục nói: "Không có gì, không có gì, vừa rồi mẹ suy nghĩ tới hôn lễ của các con thôi."
Thấy Lạc Vân Thanh là vẻ mặt không tin nàng không có việc gì, Alice lại bồi thêm một câu: "Chính là nghĩ quá mê mẩn một chút."
Kỳ thật Lạc Vân Thanh vẫn không tin, thậm chí còn muốn hỏi cái gì, nhưng cuối cùng nghĩ nghĩ lại không xuất khẩu, ngược lại đoán được gì đó cậu sờ sờ cái mũi, nói với Warren và Alice tình hình thí nghiệm của mình.
Chờ cậu nói cái thí nghiệm trong tay đã thành công, hiện tại đang xin độc quyền, chờ độc quyền được duyệt liền bắt đầu tiến hành lâm sàng, Alice và Warren đều sợ ngây người.
"Chúng ta không phải đang nằm mơ chứ?"
Warren và Alice hai mặt nhìn nhau, luôn cảm thấy có một loại trôi nổi bềnh bồng.
Bọn họ biết đại khái phương hướng thí nghiệm của Lạc Vân Thanh, loại thí nghiệm khó khăn đến mức có thể so sánh với nằm mơ giữa ban ngày cư nhiên thành công?
Mới qua ba năm, Vân Thanh cư nhiên nghiên cứu chế tạo ra thuốc trị liệu bệnh gen!
Bệnh gen! Đó chính là bệnh nan y của thời đại tinh tế!
đánh giá như thế nào mới được.
......
Nếu đã định ra thời gian tổ chức hôn lễ cụ thể rồi, tổ bốn người đương nhiên không cho phép lại lãng phí thêm thời gian.
Trưa hôm đó Alice cho nhà thiết kế tới nhà đo đạc kích cỡ quần áo của mọi người.
Của Lạc Vân Thanh và Leonard đương nhiên là lễ phục kết hôn, làm trưởng bối Alice và Warren cũng phải định chế lễ phục tham dự tiệc cưới.
Chờ các nhà thiết kế đo đạc song số liệu của bốn người, đoàn đội tổ chức tiệc cưới cũng đã tới.
Một đám người mênh mông cuồn cuộn đem phòng khách nhét đến chật ních, cuối cùng vẫn là quản gia kinh nghiệm phong phú không nhìn nổi, đem một bộ phận không phải là nhà thiết kế quan trọng dịch tới khu nghỉ ngơi ngoài sân làm việc, mà những người phụ trách khác và chủ nhân cần bàn bạc kế hoạch thì ở lại trong phòng khách tiếp tục làm việc.
Liên tục làm đem một vài việc đều chuẩn bị xong, ngoại trừ Alice có thể bảo trì hứng thú bừng bừng, tinh lực tràn đầy ra, ba người khác liền giống như cây bị táp gió tinh thần uể oải.
Này còn không bằng tăng ca!
Xem ra phu nhân hào môn so với đại thiếu gia hào môn càng không dễ làm!
Giờ phút này ba người thực bội phục Alice muốn chết, giao tiếp với đám người kia còn mệt hơn cả đi làm thí nghiệm, nhưng nhìn Alice cư nhiên không thấy được chút mệt mỏi nào?
"Được rồi, ba con mấy người đi nghỉ ngơi đi, nhìn ba con mấy người, liền chút chuyện nhỏ này cũng có thể mệt thành như vậy, về sau phải làm thế nào mới được." Alice lắc đầu, hận sắt không thành thép nói.
"Leonard và Vân Thanh hôm nay không cần về biệt thự Lạc Nhật, liền ở lại nơi này đi, phòng của các con mỗi ngày đều được quét dọn sạch sẽ rồi."
"Nếu mệt, các con đi vào phòng nghỉ ngơi một chút." Nói xong Alice tinh thần no đủ chạy tới phòng bếp bàn bạc với đầu bếp về bữa tối ngày hôm nay.
Còn ba đại nhân nhân kéo bước chân nặng nề lên lầu nghỉ ngơi!
Mệt đến không muốn nói chuyện bữa tối các đại nam nhân cũng chỉ ăn qua loa đối phó một chút, sau đó dưới xạ tuyến tử vong của Alice lại từng người trở về phòng.
Nếu nam nhân không đáng tin cậy vậy chỉ có thể tự mình tới!
Alice tức giận một lát sau đó một người ngồi ở phòng khách phấn đấu, bận việc mấy tiếng đồng hồ mới trở về phòng.
Kết quả vừa vào phòng đã bị Warren ôm lấy.
Hai tay Warren ôm lấy mặt nàng, khuôn mặt đẹp trai ôn hòa lộ ra một nụ cười sủng nịnh: "Em nói xem sao em không mệt gì chứ, hôm nay bận việc cả ngày buổi tối còn muốn bận nữa sao? Đều không muốn nghỉ ngơi à? Hôn lễ của Vân Thanh bọn nó chắc chắn kịp, em cũng đừng nóng vội như vậy."
Nói chưa dứt lời, Warren vừa nói Alice nóng vội lại bắt đầu trở nên lo lắng.
Đi tới tiểu thư phòng thông với phòng ngủ, Alice đem danh sách khách mời lúc trước lấy ra sửa sang lại, nghiêm túc xem có chỗ nào cần điều chỉnh hay không.
Warren: Dở khóc dở cười.jpg
Đây là làm sao vậy?
Không thể không nói Warren ghen tị rồi!
Cho dù là hôn lễ của bọn họ lúc trước, Alice cũng không để bụng như vậy! Sao hiện tại tới hôn lễ của Leonard lại để bụng như vậy?
Phải biết rằng trong lòng Warren, Alice mới là chân ái, Leonard thật sự chỉ là ngoài ý muốn! Thấy chân ái quan tâm tới ngoài ý muốn như vậy sao có thể không ghen tị!
"Em đi nghỉ ngơi đi, còn ba tháng nữa mới tới hôn lễ mà, tuyệt đối đủ cho em bận việc."
Bất đắc dĩ đi qua, Warren thấy không khuyên được Alice liền chuyển sang xoa vai đấm lưng cho nàng.
Nào biết Alice ngại phiền liền đẩy hắn ra: "Anh thấy em nói với bọn nhỏ hôn lễ đổi thành tháng sau có được không?"
Warren: "....." tháng sau? Sẽ vội chết!
Nhưng hắn không thể cự tuyệt, như vậy rất không cho bà xã mặt mũi, vì thế uyển chuyển nói: "Sao lại đột ngột như vậy? Thời gian có thể không kịp hay không?"
Alice trừng hắn một cái: "Không phải lúc đó không biết thí nghiệm của Vân Thanh đã thành công sao."
Ách, hôn lễ và thí nghiệm thành công có liên quan gì tới nhau sao? Chẳng lẽ là vì thí nghiệm của Vân Thanh thành công, Alice liền không muốn cậu lại tiến vào phòng thí nghiệm, muốn dùng càng nhiều thời gian để chuẩn bị hôn lễ, để tránh lại bởi vì một ít sự việc dở khóc dở cười đẩy sự việc kéo dài sao?
Kết hôn đã vài chục năm, Alice chỉ cần nhìn một cái liền biết Warren đang suy nghĩ cái gì.
Hiểu được ông xã không get tới trọng điểm của mình, Alice chỉ có thể giải thích thêm lần nữa: "Warren anh nhìn xem, Vân Thanh rất nhanh liền trở thành anh hùng của Liên bang! Hơn nữa thằng bé còn đẹp như vậy, đến lúc đó còn không phải trở thành tình nhân trong mộng của mọi người sao? Lúc này tin tức kết hôn vừa ra, có người muốn quấy rối thì phải làm sao bây giờ?"
Alice lo lắng là có đạo lý, một nhà Horae hiện tại tuy là hào môn cao cấp nhất trong Liên bang, nhưng từ xưa tới nay người chết vì tiền chim chết vì mồi, trước kia tuyệt đối không có ai dám trêu chọc vào bọn họ!
Nhưng hiện tại! Lạc Vân Thanh nắm giữ trong tay chính là thuốc trị liệu bệnh nan y!
Bệnh gen! Mặc kệ là người giàu hay người thường, người bị bệnh gen chưa bao giờ thiếu!
Có loại thuốc cứu mạng này, lại liên hợp với giao thiệp sau lưng có lẽ không tới vài chục năm, tên tuổi đệ nhất gia tộc của Horae gia tại Liên bang có lẽ cũng phải đổi, còn phải sợ sao?
Warren cười, cảm thấy Alice lo lắng quá độ: "Alice em nghĩ nhiều rồi, với bộ dáng hộ thực kia của con trai em, sao có thể để người thực hiện được, hơn nữa anh dám khẳng định Vân Thanh rất thích Leonard, cũng rất thích nhà chúng ta, cho nên nó không thể nào bị người khác cướp đi."
Alice nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy có đạo lý, đương nhiên nói: "Đó là đương nhiên, Vân Thanh chính là con trai của Thanh Hải và Vân Tâm mà."
Nhưng mà......
"Vậy hôn lễ càng phải nỗ lực làm cho hoàn mỹ, cho nên hai người chúng ta hiện tại bắt đầu phải nỗ lực lên!"
Warren: "......"
Cảm ơn! Kỳ thật anh không muốn làm những việc này!
Chúng ta liền không thể phát huy truyền thống tốt đẹp của Horae gia, đem việc chuyên môn giao cho người có chuyên môn đi làm sao?
Alice không phải nói đùa, nàng đã yên lặng chuẩn bị hôn lễ của Leonard và Lạc Vân Thanh đã nửa năm, muốn nhìn hai người kết hôn đến sắp điên rồi, nàng cảm thấy bản thân cùng lắm chỉ có thể chịu đựng hôn lễ được tổ chức trong vòng ba tháng đổ lại thôi.
Lạc Vân Thanh và Leonard thương lượng một hồi, cuối cùng đem quyền lựa chọn giao cho Alice, dù sao hai người bọn họ không có yêu cầu gì nhiều với thời gian tổ chức hôn lễ.
Trong suy nghĩ của bọn họ nếu đã đăng ký kết hôn rồi, vậy trên mặt pháp luật hai người đã sớm là phu phu, hôn lễ đối với bọn họ mà nói chỉ là nghi thức kết hôn bổ sung mà thôi!
"Vậy ba tháng sau đi." Quyền lựa chọn rơi vào tay mình, Alice ngược lại không muốn chọn thời gian quá sớm.
Dù sao hôn lễ của hào môn thế gia nhiều quy củ, tuy thời gian ngắn không nhất định là làm không tốt, nhưng đôi tân nhân và người nhà tuyệt đối sẽ rất mệt.
Hơn nữa đây là hôn lễ của đứa con duy nhất của mình! Cho dù Alice coi như đã chuẩn bị đầy đủ nhưng nàng còn muốn càng tốt thêm hơn nữa, có nhiều thời gian một chút, có lẽ người khác có thể đưa ra một cái phương án tiệc cười càng thêm hoàn mỹ cũng nên?
......
Hôn lễ trước nay đều rất mệt mỏi, cho dù bọn họ có thể mời rất nhiều người tới hỗ trợ xử lý sự tình, nhưng càng nhiều việc yêu cầu bản thân phải tham dự vào toàn bộ quá trình.
Cách thời gian kết hôn còn ba tháng, lễ phục hôn lễ của hai người đã bắt đầu định chế, thiết kế tiệc cưới và sảnh yến hội cũng phải tìm nhà thiết kế cao cấp tới thiết kế, danh sách khách mời càng là cần phải xét duyệt một lần nữa....
Alice trong lòng đang tính toán các mạng mục trong tiệc cưới nên không có tâm tình để ý tới ba đại nam nhân ngồi bên cạnh.
Nhưng nghĩ nghĩ nàng bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Đến lúc đó Vân Thanh sẽ không lại muốn vào phòng thí nghiệm chứ?
Nghĩ tới cậu tiến vào phòng thí nghiệm liền mất ăn mất ngủ, bộ dạng vạn sự không thèm quan tâm khiến Alice cảm thấy có nên không cho cậu vào phòng thí nghiệm trước khi hôn lễ kết thúc hay không?
Nhưng không nói nàng cũng biết yêu cầu này có chút làm khó người khác, cho nên Alice thực rồi rắm bản thân có nên làm "người xấu"" này không.
Cuối cùng vẫn là Lạc Vân Thanh luôn chú ý tới Alice thấy Alice như đang đi vào cõi thần tiên, một bên nhìn về phía mình một bên nhíu mày, biết nàng muốn nói việc gì đó khó xử với mình.
Nghĩ người một nhà không cần phải che giấu điều gì, Lạc Vân Thanh nhìn Alice trực tiếp mở miệng hỏi: "Mẹ có chuyện gì muốn hỏi con không?"
Đúng vậy, mẹ!
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Warren và Alice, nửa năm trước Lạc Vân Thanh liền thay đổi cách gọi, vốn dĩ lúc bắt đầu gọi mẹ có chút ngại ngùng, nhưng thời gian dài chậm rãi thành thói quen liền tự nhiên, chỉ cần mở miệng cơ hồ đều là gọi ba và mẹ, xưng hô chú và dì tựa hồ là việc của đời trước.
Lạc Vân Thanh hỏi, Alice nghĩ nghĩ vẫn thực do dự có nên mở miệng hay không, nghĩ tới nghĩ lui khi muốn mở miệng nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Lạc Vân Thanh nhìn mình, nội tâm lập tức hỏng mất.
Hu hu hu ~ nàng quá ích kỷ!
Nàng rõ ràng biết Vân Thanh yêu thích thí nghiệm như vậy, hơn nữa hiện tại thí nghiệm của cậu còn chưa có thành quả nữa, nàng sao có thể ba tháng liền không cho cậu vào phòng thí nghiệm chứ!
Phải biết rằng nhiều nhân viên nghiên cứu chỉ xuất hiện linh quang trong một giây đồng hồ khi đang làm thí nghiệm, nhưng đừng nên xem nhẹ một giây này, có lẽ mấu chốt thành công của toàn bộ thí nghiệm liền dựa vào một giây đồng hồ này đấy.
Hơn nữa hiện tại cách thời điểm hôn lễ còn có ba tháng!
Ba tháng a! Không phải ba ngày cũng không phải ba tuần, đó là ba tháng!
Một hạng mục nghiên cứu khoa học bị đứt đoạn ba tháng còn có thể thông thuận tiếp tục làm nữa hay không? Chỉ cần người biết một chút đều sẽ biết là không có khả năng.
Nghĩ tới đây, Alice quyết định tùy duyên.
Dù sao chắc chắn Vân Thanh sẽ không không đáng tin như vậy, những lúc khác cho dù không thể tham dự, nhưng ngày hôn lễ tuyệt đối sẽ xuất hiện!
Như vậy nàng chỉ phải kiên trì một cái nguyên tắc, đem những việc người khác có thể làm để cho người khác làm, thật sự không làm được thì lại nghĩ cách giải quyết, đây cũng là được mà.
Nghĩ tới đây, Alice hướng về phía Lạc Vân Thanh sáng lạn tươi cười, sau đó vẫy vẫy tay, lắc đầu liên tục nói: "Không có gì, không có gì, vừa rồi mẹ suy nghĩ tới hôn lễ của các con thôi."
Thấy Lạc Vân Thanh là vẻ mặt không tin nàng không có việc gì, Alice lại bồi thêm một câu: "Chính là nghĩ quá mê mẩn một chút."
Kỳ thật Lạc Vân Thanh vẫn không tin, thậm chí còn muốn hỏi cái gì, nhưng cuối cùng nghĩ nghĩ lại không xuất khẩu, ngược lại đoán được gì đó cậu sờ sờ cái mũi, nói với Warren và Alice tình hình thí nghiệm của mình.
Chờ cậu nói cái thí nghiệm trong tay đã thành công, hiện tại đang xin độc quyền, chờ độc quyền được duyệt liền bắt đầu tiến hành lâm sàng, Alice và Warren đều sợ ngây người.
"Chúng ta không phải đang nằm mơ chứ?"
Warren và Alice hai mặt nhìn nhau, luôn cảm thấy có một loại trôi nổi bềnh bồng.
Bọn họ biết đại khái phương hướng thí nghiệm của Lạc Vân Thanh, loại thí nghiệm khó khăn đến mức có thể so sánh với nằm mơ giữa ban ngày cư nhiên thành công?
Mới qua ba năm, Vân Thanh cư nhiên nghiên cứu chế tạo ra thuốc trị liệu bệnh gen!
Bệnh gen! Đó chính là bệnh nan y của thời đại tinh tế!
đánh giá như thế nào mới được.
......
Nếu đã định ra thời gian tổ chức hôn lễ cụ thể rồi, tổ bốn người đương nhiên không cho phép lại lãng phí thêm thời gian.
Trưa hôm đó Alice cho nhà thiết kế tới nhà đo đạc kích cỡ quần áo của mọi người.
Của Lạc Vân Thanh và Leonard đương nhiên là lễ phục kết hôn, làm trưởng bối Alice và Warren cũng phải định chế lễ phục tham dự tiệc cưới.
Chờ các nhà thiết kế đo đạc song số liệu của bốn người, đoàn đội tổ chức tiệc cưới cũng đã tới.
Một đám người mênh mông cuồn cuộn đem phòng khách nhét đến chật ních, cuối cùng vẫn là quản gia kinh nghiệm phong phú không nhìn nổi, đem một bộ phận không phải là nhà thiết kế quan trọng dịch tới khu nghỉ ngơi ngoài sân làm việc, mà những người phụ trách khác và chủ nhân cần bàn bạc kế hoạch thì ở lại trong phòng khách tiếp tục làm việc.
Liên tục làm đem một vài việc đều chuẩn bị xong, ngoại trừ Alice có thể bảo trì hứng thú bừng bừng, tinh lực tràn đầy ra, ba người khác liền giống như cây bị táp gió tinh thần uể oải.
Này còn không bằng tăng ca!
Xem ra phu nhân hào môn so với đại thiếu gia hào môn càng không dễ làm!
Giờ phút này ba người thực bội phục Alice muốn chết, giao tiếp với đám người kia còn mệt hơn cả đi làm thí nghiệm, nhưng nhìn Alice cư nhiên không thấy được chút mệt mỏi nào?
"Được rồi, ba con mấy người đi nghỉ ngơi đi, nhìn ba con mấy người, liền chút chuyện nhỏ này cũng có thể mệt thành như vậy, về sau phải làm thế nào mới được." Alice lắc đầu, hận sắt không thành thép nói.
"Leonard và Vân Thanh hôm nay không cần về biệt thự Lạc Nhật, liền ở lại nơi này đi, phòng của các con mỗi ngày đều được quét dọn sạch sẽ rồi."
"Nếu mệt, các con đi vào phòng nghỉ ngơi một chút." Nói xong Alice tinh thần no đủ chạy tới phòng bếp bàn bạc với đầu bếp về bữa tối ngày hôm nay.
Còn ba đại nhân nhân kéo bước chân nặng nề lên lầu nghỉ ngơi!
Mệt đến không muốn nói chuyện bữa tối các đại nam nhân cũng chỉ ăn qua loa đối phó một chút, sau đó dưới xạ tuyến tử vong của Alice lại từng người trở về phòng.
Nếu nam nhân không đáng tin cậy vậy chỉ có thể tự mình tới!
Alice tức giận một lát sau đó một người ngồi ở phòng khách phấn đấu, bận việc mấy tiếng đồng hồ mới trở về phòng.
Kết quả vừa vào phòng đã bị Warren ôm lấy.
Hai tay Warren ôm lấy mặt nàng, khuôn mặt đẹp trai ôn hòa lộ ra một nụ cười sủng nịnh: "Em nói xem sao em không mệt gì chứ, hôm nay bận việc cả ngày buổi tối còn muốn bận nữa sao? Đều không muốn nghỉ ngơi à? Hôn lễ của Vân Thanh bọn nó chắc chắn kịp, em cũng đừng nóng vội như vậy."
Nói chưa dứt lời, Warren vừa nói Alice nóng vội lại bắt đầu trở nên lo lắng.
Đi tới tiểu thư phòng thông với phòng ngủ, Alice đem danh sách khách mời lúc trước lấy ra sửa sang lại, nghiêm túc xem có chỗ nào cần điều chỉnh hay không.
Warren: Dở khóc dở cười.jpg
Đây là làm sao vậy?
Không thể không nói Warren ghen tị rồi!
Cho dù là hôn lễ của bọn họ lúc trước, Alice cũng không để bụng như vậy! Sao hiện tại tới hôn lễ của Leonard lại để bụng như vậy?
Phải biết rằng trong lòng Warren, Alice mới là chân ái, Leonard thật sự chỉ là ngoài ý muốn! Thấy chân ái quan tâm tới ngoài ý muốn như vậy sao có thể không ghen tị!
"Em đi nghỉ ngơi đi, còn ba tháng nữa mới tới hôn lễ mà, tuyệt đối đủ cho em bận việc."
Bất đắc dĩ đi qua, Warren thấy không khuyên được Alice liền chuyển sang xoa vai đấm lưng cho nàng.
Nào biết Alice ngại phiền liền đẩy hắn ra: "Anh thấy em nói với bọn nhỏ hôn lễ đổi thành tháng sau có được không?"
Warren: "....." tháng sau? Sẽ vội chết!
Nhưng hắn không thể cự tuyệt, như vậy rất không cho bà xã mặt mũi, vì thế uyển chuyển nói: "Sao lại đột ngột như vậy? Thời gian có thể không kịp hay không?"
Alice trừng hắn một cái: "Không phải lúc đó không biết thí nghiệm của Vân Thanh đã thành công sao."
Ách, hôn lễ và thí nghiệm thành công có liên quan gì tới nhau sao? Chẳng lẽ là vì thí nghiệm của Vân Thanh thành công, Alice liền không muốn cậu lại tiến vào phòng thí nghiệm, muốn dùng càng nhiều thời gian để chuẩn bị hôn lễ, để tránh lại bởi vì một ít sự việc dở khóc dở cười đẩy sự việc kéo dài sao?
Kết hôn đã vài chục năm, Alice chỉ cần nhìn một cái liền biết Warren đang suy nghĩ cái gì.
Hiểu được ông xã không get tới trọng điểm của mình, Alice chỉ có thể giải thích thêm lần nữa: "Warren anh nhìn xem, Vân Thanh rất nhanh liền trở thành anh hùng của Liên bang! Hơn nữa thằng bé còn đẹp như vậy, đến lúc đó còn không phải trở thành tình nhân trong mộng của mọi người sao? Lúc này tin tức kết hôn vừa ra, có người muốn quấy rối thì phải làm sao bây giờ?"
Alice lo lắng là có đạo lý, một nhà Horae hiện tại tuy là hào môn cao cấp nhất trong Liên bang, nhưng từ xưa tới nay người chết vì tiền chim chết vì mồi, trước kia tuyệt đối không có ai dám trêu chọc vào bọn họ!
Nhưng hiện tại! Lạc Vân Thanh nắm giữ trong tay chính là thuốc trị liệu bệnh nan y!
Bệnh gen! Mặc kệ là người giàu hay người thường, người bị bệnh gen chưa bao giờ thiếu!
Có loại thuốc cứu mạng này, lại liên hợp với giao thiệp sau lưng có lẽ không tới vài chục năm, tên tuổi đệ nhất gia tộc của Horae gia tại Liên bang có lẽ cũng phải đổi, còn phải sợ sao?
Warren cười, cảm thấy Alice lo lắng quá độ: "Alice em nghĩ nhiều rồi, với bộ dáng hộ thực kia của con trai em, sao có thể để người thực hiện được, hơn nữa anh dám khẳng định Vân Thanh rất thích Leonard, cũng rất thích nhà chúng ta, cho nên nó không thể nào bị người khác cướp đi."
Alice nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy có đạo lý, đương nhiên nói: "Đó là đương nhiên, Vân Thanh chính là con trai của Thanh Hải và Vân Tâm mà."
Nhưng mà......
"Vậy hôn lễ càng phải nỗ lực làm cho hoàn mỹ, cho nên hai người chúng ta hiện tại bắt đầu phải nỗ lực lên!"
Warren: "......"
Cảm ơn! Kỳ thật anh không muốn làm những việc này!
Chúng ta liền không thể phát huy truyền thống tốt đẹp của Horae gia, đem việc chuyên môn giao cho người có chuyên môn đi làm sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook