Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền
Chương 179: Lớp học hè hào môn

Tuy mấy ngày nay trên Thiên Bác vô cùng náo nhiệt, lưu lượng bạo trướng! Nhưng khiến người khó có thể tin chính là trong khoảng thời gian này Thiên Bác cư nhiên không loạn một chút nào, ngược lại cảnh múa ca rất là thanh bình?

Điều này thật sự khiến người không thể không thán phục sức chiến đấu của các vị phụ huynh!

Ai có thể nghĩ đến mới mấy ngày ngắn ngủn, những tài khoản phát ngôn kỳ dị, còn có ý đồ mang tiết tấu đều bị bọn họ báo cáo, hơn nữa kỳ dị chính là những cái tài khoản đó chỉ cần bị báo cáo, còn hoàn toàn theo một phong cách chuẩn, khiến cho thủy quân hoặc là antifan trên Thiên Bác hiện tại chỉ cần nhìn thấy tài khoản có avatar hình các trung lão niên lập tức đều trở nên nghe tiếng sợ vỡ mật, nói chuyện nhu thuận không chịu được, chỉ sợ khiến những bác trai bác gái đó nhìn khó chịu đem mình đi báo cáo.

Rốt cuộc Thiên Bác tuy rằng có thể mở tài khoản phụ, nhưng tài khoản phụ cũng không thể mở vô hạn đi? Đều là số lượng có hạn thôi!

......

Vốn dĩ Lạc Vân Thanh không thích lướt Thiên Bác cho nên cậu hẳn là không phát hiện tình huống lần này, nhưng vì bên người cậu cũng không thiếu mấy vị cơm có thể không ăn nhưng tuyệt đối không thể thiếu Thiên Bác, vì thế khi bọn họ phát hiện hiện tượng này lập tức nói cho cậu, sau đó bắt đầu mùi ngon thảo luận với nhau.

Có vài người tin tức linh thông thậm chí còn đem hoàn chỉnh nguyên nhân, diễn biến, kết quả toàn bộ tìm ra, chuyện xưa lên xuống chập trùng thật sự khiến người vỗ bàn cảm khái đồng thời mang theo khoái cảm dị thường.

Lạc Vân Thanh cũng không tham dự vào cuộc thảo luận của bọn họ, cậu chỉ cười tủm tỉm ở một bên ăn dưa, giống như người bọn họ nói kia cũng không phải là mình vậy.

Tận đến khi mọi người chưa đã thèm kết thúc cái đề tài này, Triệu Gia Doanh mới @cậu.

【 Triệu Gia Doanh: Vân Thanh, học kỳ sau cậu còn ở trong phòng thí nghiệm của giáo sư Ân Kỳ không? Lớp chúng ta có người thi được vào! 】

【 Thái Tử Thành: Cùng muốn hỏi +1】

【 Vương Phiên Phiên: Cùng muốn hỏi +2】

【 Lạc Vân Thanh:...... Không ở, tôi rời đi rồi. 】

【 Triệu Gia Doanh: Σ(⊙▽⊙ " a không thể nào? Nhanh như vậy liền rời đi? Noah thưởng vừa mới ra các cậu liền giải tán sao? 】

Triệu Gia Doanh là tưởng tỏ vẻ sự kinh ngạc của bản thân, nhưng có lẽ vì lời nói quá mức mang theo hàm nghĩa khác, những lời này vừa mới nói ra hắn đã bị người khác thảo phạt.

Cái gì mà gọi là nhanh như vậy liền rời đi? Cái gì mà gọi là Noah thưởng vừa mới ra liền giải tán?

Cái này giống như  Lạc Vân Thanh là kẻ vong ân phụ nghĩa vậy, bình thường hợp tác tách ra bị nói thành như vậy khiến mọi người không hài lòng, sôi nổi vén tay áo, chuẩn bị "phun nước bọt thảo phạt".

【 Phạm Thắng Cao: Triệu Gia Doanh cậu chơi game đến váng đầu rồi sao? Lời của cậu vừa rồi là có mấy nghĩa? Rất có nghĩa khác đấy! Không biết nói chuyện thì đừng nói nữa có được  không? 】

【 Từ Hiểu Tuệ:...... Triệu Gia Doanh cậu biết mấy lời này rất thiếu đánh hay không? Cậu muốn chết à. 】

【 Trương Khâm Lễ: Muốn xé nát cậu. 】

【 Triệu Gia Doanh:......o(╥﹏╥)o】

【 Thái Tử Thành: Được rồi, mọi người đều bớt tranh cãi, cậu ta chắc chắn không có ý gì đâu, chúng ta ở chung lâu như vậy, còn không hiểu cậu ta sao? 】

Nghe được lớp trưởng thanh minh hộ mình, Triệu Gia Doanh vội vàng gật đầu, ngón tay lập tức lách ca lách cách đánh một đoạn dài trả lời.

【 Triệu Gia Doanh: Tôi thật sự là cái ý kia...tôi chính là biểu đạt không rõ ràng lắm, không tin các cậu ngẫm lại cái thành tích môn quốc ngữ của tôi là có thể hiểu được....các cậu đừng hiểu lầm tôi.....cho tôi 100 lá gan tôi cũng không dám đâu! Vân Thanh cậu nghe tôi giải thích, tôi.....】

【 Lạc Vân Thanh: Đừng khẩn trương, tôi biết cậu không phải cố ý. 】

【 Triệu Gia Doanh: Cảm ơn cảm ơn, đội trưởng cảm ơn cậu nhé, tôi cuối cùng cũng hàm oan đến tuyết! Bi kịch....tôi thật sự không phải có ý tứ kia đâu, mọi người nhất định phải in tôi. 】

【 Thái Tử Thành: Được rồi, mọi người đều tin cậu, được chưa? Cậu cứ im miệng trước đi, chúng ta nói chính sự trước. Đầu tiên tôi ở đây đại diện cho cả lớp chúc mừng đội trưởng của chúng ta —— bạn học Lạc Vân Thanh đạt được danh sách đề cử đoàn đội sáng tạo của Noah thưởng của chất lỏng gen thực vật, các bạn cùng vỗ tay nào? Nhiệt liệt vỗ tay. 】

【 Thái Tử Thành: Khụ khụ, được rồi, hiện tại quay lại vấn đề chính, mọi người còn nhớ trong lễ đính hôn của Vân Thanh ngày trước đã xảy ra việc gì chưa? Hiện tại đã nghĩ hè, cho nên lớp học hè xác định sẽ mở,giáo sư muốn cho mấy người lớp chúng ta tới hỗ trợ. 】

【 Triệu Gia Doanh: Cáo từ 】

【 Vương Phiên Phiên: Cáo từ 】

【 Phạm Thắng Cao: Cáo từ 】

Có câu không nói thì không chết, mấy người nói cáo từ liền bị bắt làm tráng đinh, mà người thông minh không lên tiếng, coi như mình đã rời đi, kết quả thật đúng là toàn thân lui về.

(ノ`□")ノ⌒┻━┻.......này là cái loại thao tác hỗn đản gì! Rõ ràng lúc trước còn nói chuyện phiếm sao có thể một giây liền có việc?

......

Cái lớp học hè của đám con cái hào môn con nhà giàu này tuy cũng không phải Lạc Vân Thanh đưa ra hứa hẹn, cũng không phải cậu khởi xướng, nhưng cậu hiểu đây là các giáo sư thương cậu muốn cậu được thông thuận, cho nên về tình về lý cậu đều nên đi xem.

Vì thế ngày hôm sau Lạc Vân Thanh dậy rất sớm đưa Leonard đi làm rồi tới lớp học của hệ thực vật hè này được tận dụng làm lớp học hè của học viện Liên bang đệ nhất.

Mới vừa đi vào chỉ thấy chỗ ngồi ngày thường là một đám bạn học nhưng hiện tại thay đổi một đám gương mặt, bên trong ngồi đầy một đám hoặc không tình nguyện, hoặc đầy mặt hưng phấn, hoặc thấp thỏm bất an...đứa nhỏ.

Mà những đứa nhỏ đó giờ phút này đang dùng cùng một loại ánh mắt buồn bực nhìn bốn người trên bục giảng - Vương Phiên Phiên, Triệu Gia Doanh, Thái Tử Thành, Phạm Thắng Cao.

Còn bốn người này thì cũng dùng ánh mắt càng buồn bực hơn nhìn lại bọn họ, mặc kệ là học sinh hay là trợ giáo, toàn bộ hành trình mọi người đều chưa nói một câu, tập thể ở bên trong mắt to trừng mắt nhỏ.

Bỗng nhiên tiếng đập cửa vang lên ~

Quay đầu, chỉ thấy Lạc Vân Thanh gấp ngón tay mỉm cười đứng ở ngoài cửa.

Ánh mắt đầu tiên khi thấy cậu toàn trường yên tĩnh, sau đó bọn nhỏ trong phòng học nhịn không được khe khẽ lên tiếng.

"CMN anh ta còn dám tới, nếu không phải bởi vì anh ta, hiện tại tôi còn đang ngủ ngon lành, anh ta không sợ bị chúng ta đánh chết sao."

"Tiểu Minh cậu kiềm chế một chút, cậu đã quên trước khi đi mẹ cậu đã nói gì với cậu sao? Nếu cậu lại xằng bậy, tương lai cậu 1 năm sẽ không có tiền tiêu vặt, cho nên cậu đừng gây chuyện."

"......"

"Lạc Vân Thanh thật là lợi hại, nhìn cũng không thấy lớn hơn chúng ta bao nhiêu, vì cái gì người ta đều đã lấy được giải thưởng của Liên Bang? Mà hiện tại còn có trong danh sách đề cử Noah thưởng, thật sự là quá lợi hại."

"Tuy anh ta rất lợi hại tôi cũng rất bội phục, nhưng tôi thật sự không muốn đi học, cho nên vì cái gì muốn kéo tôi tới trường học? Nhà của chúng ta có tiền như vậy, cho dù về sau tôi chẳng làm gì nằm tiêu cả đời cũng không hết đống tiền đó. Huống chi ba mẹ tôi khác với ba mẹ cậu, bọn họ cũng không phải học sinh của trường học viện Liên bang đệ nhất, thành tích của bọn họ so với tôi còn kém hơn, vì cái gì lại yêu cầu cao đến như vậy, còn cả ngày nói thành tích của tôi không tốt, thành tích không tốt mới đúng là con ruột của bọn họ chứ, bọn họ cũng không di truyền đầu óc học tập cho tôi."

"......"

Tuy là mọi người nói thầm rất khẽ, nhưng thính lực của Lạc Vân Thanh rất tốt.

Nhìn một đám nhóc con kiệt ngạo khó thuần, bộ dáng phóng đãng bất kham, Lạc Vân Thanh tâm huyết dâng trào đưa ra quyết định, mà cái quyết định này cũng khiến cho đám thiếu niên ngồi trong phòng học này hiểu được cái gì là nỗ lực, cái gì là vất vả, cái gì là thanh xuân.

Nghĩ tới bản thân có lẽ sẽ vì Liên bang giảm bớt một hai tên bại gia tử không học vấn không nghề nghiệp, Lạc Vân Thanh lộ ra tươi cười vui vẻ, hàng răng trắng đều kia vô cớ khiến người giật thót cả mình.

Khi cậu lộ ra tươi cười, đám thiếu niên thiên chân vô tà trong phòng học cũng không hiểu sao cảm thấy một cỗ lạnh lẽo, không khỏi run run một chút.

"Bàn trên đem điều hòa tăng lên một chút, lạnh quá."

"Mẹ nó, bảo các ngươi đem điều hòa tăng lên một chút không nghe thấy sao?"

"Triệu Minh cậu có ý gì, sao cậu không tự đi mà làm? Mẹ nó cậu cho rằng cậu là ai, nơi này có người là người hầu của nhà cậu sao? Nhờ người hỗ trợ làm ơn giọng điệu khách khí một chút."

"......"

Nhìn một đám thiếu niên không biết đã là lần thứ mấy vì một vài lý do không thể hiểu được liền cãi cọ nhau, bốn người trợ giáo trên bục giảng khuôn mặt không chút động dung.

Sau khi cùng Lạc Vân Thanh rời khỏi đây, một đám người mới nhịn không được phun tào đám tiểu quỷ này thật khó dạy, quả thực không giống với người bình thường một chút nào, chỉ bởi vì một ít việc cỏn con thiếu chút nữa liền đánh nhau, hơn nữa nói như thế nào cũng không nghe.

Vừa mới bắt đầu Thái Tử Thành còn làm người tốt đi hòa giải, kết quả nào biết đám tiểu quỷ kia không cảm kích thì thôi, còn trào phúng hắn!

Trào phúng hắn? Không thể nhịn!

"Cứ như vậy cũng không phải biện pháp, đánh cũng không được mắng cũng không xong, mọi người có biện pháp gì có thể khiến đám người tràn đầy tinh lực này dừng lại được hay không?"

Những người khác nghe được liên tục gật đầu, trong miệng nói là mọi người, thực tế toàn bộ mọi người đều chờ mong nhìn về phía Lạc Vân Thanh và Thái Tử Thành, chỉ hi vọng hai người bọn họ có thể đưa ra một cái kiến nghị tốt.

Thái Tử Thành thì có thể có biện pháp nào, nếu có hắn đã sớm dùng còn chờ tới bây giờ sao? Vì thế những người liên quan đem ánh mắt tập trung ở trên người Lạc Vân Thanh, kỳ vọng cậu có thể cho một cái kiến nghị dùng được.

Kết quả Lạc Vân Thanh thật đúng là mở miệng: "Chúng ta cho bọn chúng một đợt quân huấn phát tiết hết tinh lực là được rồi! Đến lúc đó lại quy định một cái thời gian tiêu chuẩn nghiêm khắc, bọn họ cũng không có thời gian tác oai tác quái."

"Quân huấn?"

"Cái này có thể."

"Nhưng mà người nhà bọn chúng sẽ đồng ý sao?" Có người chần chờ.

Lạc Vân Thanh gật đầu mỉm cười nói: "Cứ để tôi lo."

Nếu Lạc Vân Thanh đã đem một bộ phận khó nhất ôm lấy, những người khác hoàn toàn không có ý kiến.

Bọn họ tràn đầy tin tưởng đối với Lạc Vân Thanh, thậm chí sau khi trở lại phòng học còn thương hại nhìn đám thiếu niên cái gì cũng không biết vài lần, sau đó thương thương lượng lượng chế định một kế hoạch huấn luyện táng tận thiên lương.

Cùng ngày đưa ra kế hoạch bọn họ còn tưởng rằng phải đợi vài ngày mới có thể áp dụng được, nhưng mấy người không nghĩ tới Lạc Vân Thanh cư nhiên có hiệu suất làm việc cao như vậy. Buổi tối liền ở trong nhóm thông báo với bọn họ đã làm tốt câu thông với các phụ huynh, để mọi người cứ buông tay đi làm.

Thậm chí các vị phụ huynh vì để kế hoạch này tiến hành càng thuận lợi còn cung cấp mười mấy quân nhân xuất ngũ làm huấn luyện viên, không chỉ như thế, ngay cả chỗ ở, quần áo, còn có vật dung hàng ngày đều có người lượng lớn cung cấp!

"Đệch, Vân Thanh cậu thật trâu bò, cậu nói gì để thu phục đám phụ huynh đó thế?" Còn tưởng phải mất rất nhiều sức lực nữa chứ.

Còn có thể thu phục như thế nào, lấy tiền đồ để thuyết phục chứ chi!

Những người làm ba làm mẹ đó cho dù có kỳ ba, nhưng có mấy ai có thể làm lơ tiền đồ của con cái nhà mình chứ?

Chỉ cần kế hoạch này đó có tác dụng với con cái nhà bọn họ, người sáng suốt vừa thấy đều biết nên chọn như thế nào.

Đau lòng? Vẫn là thôi đi, dù sao cũng lắm chính là hai tháng, có đau lòng thì cũng phải nhịn, thật sự không được thì đến lúc đó đi làm nhiều chút, khai thác nhiều nghiệp vụ một chút, bận rộn nhiều tự nhiên cũng sẽ quên mất chút "việc nhỏ" này.

Đương nhiên quan trọng nhất chính là cần phải cho đám tiểu bối này hiểu được một chút trời cao đất rộng, bọn họ không thể nhẫn tâm để dạy dỗ, trong khi đó người khác nguyện ý dẫm vào vũng nước đục này ngươi còn không hài lòng?

Hơn nữa lâm thời đám thân gia bối cảnh của đám nhãi con lớp học thêm này đều tương đương nhau, cùng đồng cam cộng khổ một đoạn thời gian tích cóp chút tình hữu nghị, hoặc là nhà ai xem vừa mắt nhà nào thì còn có thể định ra cái hôn nhân, này rất tốt nha, tất cả đều là nhân mạch cùng hợp tác tương lai!

Kết quả đám nhãi con chỉ đơn thuần là tới đọc sách cũng thấy mệt bị chính ba mẹ của mình "bán đứng".

Chờ tới ngày hôm sau chán đến chết đi học, bọn họ phát hiện chờ mình không còn là các thầy cô giáo hòa ái dễ gần nữa, mà là mười mấy sát thần cao lớn cường tráng, ăn mặc trang phục phỏng chế quân trang sắc mặt đen xì.

Đám nhãi con: Σ(⊙▽⊙ " a

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương