Kỳ Thiên Lộ
Chương 42: Quan ti

" Di? Linh khí biến mất?"

Tần Tiểu Thiên lẳng lặng nhìn xem người tu chân trên bầu trời, mấy người này không nhận ra được gì, rất nhanh đã ngự kiếm rời đi.

Từ trang phục nhận ra đó là người của phái Thanh Thành.

Tần Tiểu Thiên chợt hiểu ra, tự mình đem linh khí tụ tập lại, dĩ nhiên sẽ ảnh hưởng đến chủ linh mạch, thời gian dài một chút, người tu chân phái Thanh Thành sẽ tìm được mình.

Linh mạch là căn bản của tu chân môn phái, tuyệt không cho phép người khác phái xâm chiếm.

Một năm nay, cả linh mạch phía sau núi Thanh Thành loạn bậy vo tròn, ngay cả cao thủ ẩn cư của phái Thanh Thành cũng bị kinh động, mời không ít bằng hữu tốt và môn hạ đệ tử đi ra lục soát, vốn đã phát hiện ra một chút đầu mối, nhưng Tần Tiểu Thiên kịp thời rút lui Tụ Linh cấm chế, linh khí tụ tập cùng một chỗ lập tức tiêu tán.

Bất quá, linh mạch của núi Thanh Thành nếu muốn khôi phục nguyên dạng, ít nhất cũng cần thời gian sáu, bảy năm.

Sau khi tiến vào Yên Lan Tung cảnh giới, Tần Tiểu Thiên khôi phục lại một chút tin tưởng, thân thể của hắn còn chưa được cường kiện như nguyên thân, tiên linh khí cũng rất thuần túy, không có những lực lượng rối loạn kiềm chế, có thể nhanh hơn phát ra các loại linh quyết và cấm chế, đối với việc khống chế phi kiếm cũng rất lưu sướng, hắn đã từ từ quen thuộc thân thể này.

Sơn cốc vẫn như trước, chẳng qua là có thêm một cái sơn động, Tần Tiểu Thiên dùng một đạo cấm chế phong tỏa miệng động, quyết định chính thức xuất quan.

Rời khỏi nơi ẩn cư, hắn do dự một chút, hướng phái Thanh Thành bay đi.

Thanh Thành chưởng môn Tiễn Lậu Chi nhìn thấy Tần Tiểu Thiên thì kinh ngạc, nói: " Đạo hữu, sao ngươi vẫn còn ở Thanh Thành?"

Tần Tiểu Thiên cảm thấy rất kỳ quái, nói: " Tại sao ta không thể ở Thanh Thành, a a, ta một mực bế quan tu luyện...thật ngại quá, bởi vì nghĩ thông suốt một vấn đề trong tu hành, chưa kịp nói với ngươi một tiếng, trong lúc ở Thanh Thành đã tìm một địa phương yên tĩnh tu luyện, hôm nay vừa mới xuất quan."

Tiễn Lậu Chi cau mày, nói: " Nga, nguyên lai là như vậy....ngươi có đi qua cổ trận?"

Tần Tiểu Thiên giờ mới biết là hành động của mình không giấu diếm được hắn, gật đầu nói: " Đúng vậy, từ trong cổ trận bị hất văng ra, a a."

Tiễn Lậu Chi nhàn nhạt nói: " Nghe nói ngươi chiếm được một kiện tiên khí...đạo hữu không cần khẩn trương, ta không phải vì kiện tiên khí mà ra tay với ngươi, nhưng những người khác thì nói không chừng, một mình ngươi phải cẩn thận."

Tần Tiểu Thiên nhìn chằm chằm đôi mắt Tiễn Lậu Chi, hỏi: " Là Tất Vũ Không nói sao?"

Tiễn Lậu Chi lộ ra tươi cười nói: " Yêu nhân rất tức giận...hậu quả rất nghiêm trọng."

Tần Tiểu Thiên lảo đảo một bước: " Yêu nhân?"

Tiễn Lậu Chi nói: " Trước Nguyên Anh kỳ...nàng ta là một nam nhân, sau khi đến Nguyên Anh kỳ...thì trở thành mỹ nữ, ân, ngàn vạn lần đừng ngay mặt mà kêu nàng ta là yêu nhân, nếu không...ngươi nhất định phải chết."

Thanh âm của hắn hốt nhiên chợt nhỏ xuống, sắc mặt cũng lộ vẻ rất thận trọng.

Tần Tiểu Thiên cảm giác được cả người phát lạnh, không trách được thoạt nhìn Tất Vũ Không cảm thấy rất kỳ quái, nguyên lai là vì nguyên nhân này. Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi nói: " Không nói, đánh chết ta cũng không nói! Được rồi, nàng tại sao tức giận?"

Tiễn Lậu Chi ngạc nhiên nói: " Ngươi không biết? Không phải ngươi đoạt tiên khí của nàng...nàng thả ra lời nói, ngươi phải sớm đem tiên khí trả lại cho nàng, nếu không..."

" A?" Tần Tiểu Thiên trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới Tất Vũ Không lại vô sỉ như vậy. Hắn thở dài một tiếng, thuật lại chuyện trải qua trong trận.

Tiễn Lậu Chi nghe xong, lạnh nhạt nói: " Không ai tin tưởng ngươi có thể từ trong tay Tất Vũ Không đoạt được tiên khí gì, tất cả mọi người cũng không phải kẻ ngu, tu vi của Tất Vũ Không đã đến trình độ đứng đầu, bằng ngươi thì đánh không lại, như vậy...có thể khẳng định, kiện tiên khí là ngươi có được trước, nàng nói như vậy, là để cho người khác không dám động thủ, nàng muốn đích thân đến cướp đoạt."

Trong lòng Tần Tiểu Thiên vừa căm tức vừa bất đắc dĩ, thực lực của Tất Vũ Không siêu quần, tự mình nếu có thể có được tu vi Kính Ngưng cảnh giới, mới có thể không cần sợ nàng, bây giờ còn yếu hơn một chút.

Hắn có thể tưởng tượng, trừ Tất Vũ Không ra, nhất định còn có cao thủ khác mơ ước kiện tiên khí này, tự mình sau này ra cửa cũng phải cẩn thận thật nhiều.

Tiễn Lậu Chi nói: " Lần này cổ trận cho ra hai kiện tiên khí, một kiện bị Cổ Phong lấy đi, một kiện ở trong tay ngươi, a a, vận khí của ngươi thật không tệ, cổ trận đã sớm đóng cửa, lần sau khởi động không biết sẽ tới khi nào."

Tần Tiểu Thiên gật đầu, hỏi: " Đào Nhất Diêu đạo trưởng đi đâu?"

Tiễn Lậu Chi đối với Đào Nhất Diêu không hề để ý gì nhiều, đó chẳng qua là người tu chân của một môn phái nhỏ, tu vi mới đến Tâm Động kỳ.

Hắn nói: " Nga, hắn đã sớm đi, sau khi ngươi mất tích thì rời đi núi Thanh Thành, cũng không nói là đi nơi nào." Hắn đối với Tần Tiểu Thiên thật ra phi thường có hứng thú, chỉ một cấm chế lô luyện khí, đã làm cho người rung động không thôi.

Hắn nhìn không thấu tu vi của Tần Tiểu Thiên, bởi vậy trong lòng đối với hắn còn một chút kiêng kỵ.

Tần Tiểu Thiên gật đầu không nói, đối với thời gian hắn đã không còn cảm giác gì, sau khi bước vào Lan Cảnh có thể sống lâu mấy trăm năm, sau khi tiến vào Yên Lan Tung cảnh giới, thì cũng giống như người tu chân Nguyên Anh kỳ, không có tác dụng của ngoại lực, cũng sẽ không tử vong.

Chỉ tạm ở lại một ngày, Tần Tiểu Thiên trịnh trọng cáo từ.

Hắn không muốn để cho Tất Vũ Không tìm tới, như vậy chẳng những sẽ liên lụy phái Thanh Thành, tự mình cũng không thể chạy trốn, khi thực lực chưa đủ, hắn không muốn nhìn thấy Tất Vũ Không.

Tần Tiểu Thiên không dừng lại ở thôn trấn phụ cận Thanh Thành, mà là trực tiếp đi tới thành đô phủ. Thật lâu không có uống rượu, nhìn thấy một nhà đại tửu lâu, hắn lập tức đi vào.

Lúc buổi trưa, trong tửu điếm náo nhiệt phi phàm.

Tần Tiểu Thiên ăn mặc rất bình thường, một thân bố bào màu xám, một đôi hài màu đen bằng vải, ngang hông đeo một chiếc túi màu đen, trang phục rất bình thường.

Trên đại sảnh của tửu điếm bày bảy, tám chục cái bàn, chỉ có số ít bàn trống.

Một tiểu nhị ân cần chào đón, hỏi: " Khách quan, muốn dùng gì? Là muốn một phòng trang nhã trên lầu, hay là ngồi trong đại sảnh?"

Tần Tiểu Thiên không muốn dùng thức ăn, nói: " Các loại trái cây, món ăn thì rau cải! Đừng đem thịt cá, mặc khác...có rượu gì ngon?"

Hắn ngồi vào một bàn trống, lại nói: " Phải là liệt tửu...trước tiên một vò, ta thưởng ngươi! Không đủ cho thêm." Hắn ném ra một khối bạc vụn, ước chừng là hai lượng.

Bên ngoài xông xáo lâu như vậy, hắn biết rõ bọn tiểu nhị, trước tiên ném bạc ra ngoài, thái độ của tiểu nhị ít nhất sẽ tốt hơn gấp đôi.

Cũng quả nhiên, trên mặt tiểu nhị lộ vẻ hưng phấn, gật đầu cúi người pha trà mang trái cây lên, rất nhanh trên bàn bày đủ loại trái cây bánh ngọt, còn có đủ các loại các dạng món ăn cùng một vò đại diện tửu nặng hai mươi mấy cân.

Trong lòng tiểu nhị nói thầm: " Chẳng lẽ còn bằng hữu tới? Làm sao lại gọi nhiều liệt tửu như vậy?"

Người khác đều dùng chung nhỏ uống rượu, Tần Tiểu Thiên dùng chén cỡ chén cơm, một chén rồi một ngụm, hắn thích cảm giác nóng cháy này, vừa uống rượu và nghe chung quanh nói chuyện. Trong đại sảnh hết sức ồn ào, chỉ cần muốn nghe, hắn đều cũng nghe được rõ ràng.

Theo thần thức tản ra, các loại tin tức chạy tới, đại bộ phận đều là chuyện thường ngày nhân gian, không có ý nghĩa.

Tần Tiểu Thiên thu hồi thần thức, biết chung quanh không có người tu chân, cảm thấy có chút nhàm chán, nghĩ thầm: " Không biết nguyên nhân thế nào, ô, ngàn vạn lần đừng biến thành một quái vật sống...đáng tiếc, đồ vật trên người cũng không mang đến được gì..."

" Đào lão không biết đã chạy đi đâu rồi, a a, nha đầu mê tiền tài kia không biết đã phát hết chưa...ai, Sài Đạt Tiến và Trương Thuần bọn họ vẫn còn đang ở Thản Bang Tinh chứ?"

Trong lúc suy nghĩ miên man, dã bỏ xuống một vò liệt tửu, lại lấy thêm một vò.

Trong tửu lâu náo nhiệt phi phàm, có rất nhiều tên lưu manh lường gạt chạy qua lại, một người mù cầm cờ, chống quải trượng, bên cạnh là một tiểu cô nương đang dìu hắn.

Tiểu cô nương rất gầy yếu, trong tay cầm một con bướm và một chiếc đũa, tiếng ca rất nhu hòa, chiếc đũa đánh vào con bướm phối hợp cùng tiếng ca, hiện ra một loại vận vị rất khác.

Tần Tiểu Thiên rất tò mò, ngoắc tiểu nhị tới, chỉ vào tiểu cô nương, nói: " Mời họ hát một khúc."

Thanh âm rất êm tai, nhẹ nhàng đi thẳng vào lòng.

Tần Tiểu Thiên nghe không hiểu ca từ của tiểu cô nương đang ca, nhưng hắn có thể giải thích được ý uẩn trong đó, mang theo một tia sầu bi bất đắc dĩ, còn mang theo hy vọng và ước mơ hướng tới tương lai trong cuộc sống.

Cho dù chung quanh một mảnh ồn ào, khúc điều mềm nhẹ không ngờ cũng còn động lòng người như vậy.

Tiểu cô nương ước chừng chỉ mười một, mười hai tuổi, trên người mặc bộ quần áo vải màu lam rách rưới, sắc mặt có vẻ tái nhợt, con ngươi linh động lóe lên quang mang cơ trí, ngón tay tung chiếc đũa đánh vào các bộ phận của con bướm, phát ra tiếng đinh đông dễ nghe, lão giả bên người nàng, khi thì xao kích tấm gỗ, hai người phối hợp không chút kẽ hở.

Tiếng ca mềm nhẹ biến mất tại không trung, Tần Tiểu Thiên ngơ ngác nhìn bát rượu, khó được bị tiếng ca cảm động qua một lần như vậy.

Trầm mặc thật lâu, cho đến khi lão giả cầm vân bản ho khan một tiếng, hắn mới thanh tỉnh lại, nói: " Có thể hát thêm một khúc nữa không?"

" Dạ! Khách quan lão gia."

Lại thêm một khúc, lần này không có cảm giác như vừa rồi, nhưng cũng rất động lòng người. Tần Tiểu Thiên nhẹ nhàng vỗ tay, nhìn tiểu cô nương nói: " Rất êm tai, ngươi tên là gì?"

Lão giả nói: " Khách quan lão gia, tổng cộng hai mươi đồng, một khúc là mười đồng, tạ lão gia thưởng."

Hắn vươn vân bản, cúi người xuống.

Tiểu cô nương trốn phía sau lão nhân, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Cho tới bây giờ không có khách quan lão gia hỏi qua tên nàng, người không có ý tốt vẫn hay có, lão nhân là người mù nhìn không thấy, nhưng trong lòng tiểu cô nương rất sợ hãi.

Tần Tiểu Thiên khẽ thở dài một cái, cầm điểm tâm trên bàn, bảo tiểu nhị gói lại, rồi cầm năm lượng bạc đưa qua, nói: " Điểm tâm cấp cho hài tử ăn, bạc thu đi."

Trong chiếc nhẫn cũng không thiếu bạc, hắn biết không thể cấp cho quá nhiều, chỉ lấy ra năm lượng, năm lượng này cũng đủ hù dọa hai ông cháu họ.

Lão nhân dùng tay bóp ngân lượng trong tay, kinh ngạc mở to miệng, không nghĩ tới hát một khúc ca có thể được bạc, cũng chính là năm lượng bạc.

Tiểu cô nương cầm bao điểm tâm, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, đi hát cũng có khách cho chút điểm tâm, bình thường chẳng qua chỉ là hai, ba cái.

Bánh ngọt đối với tiểu cô nương mà nói không cách nào chống đỡ được lực hấp dẫn, nàng nắm chặt trong tay, hôm nay hát hồi lâu cũng chưa được ăn gì, đã sớm đói bụng.

Hai người lắp bắp nói: " Khách..khách quan...khách quan lão gia, cái..này...quá..quá..." Hắn muốn nói cấp cho quá nhiều, nhưng vô luận thế nào cũng không nói ra miệng, năm lượng bạc này phải hát bao lâu? Hắn không nỡ trả trở về.

Tần Tiểu Thiên nói: " Được rồi, mau thu lại đi."

Lão nhân lôi kéo tiểu cô nương quỳ xuống nói: " Tạ gia thưởng."

Tần Tiểu Thiên nói: " Đi đi, mua cho hài tử chút gì để ăn."

Lão nhân và tiểu cô nương cúi đầu nói tạ ơn, sau đó thu hồi bạc, tiếp tục đi hát khắp đại sảnh.

Tần Tiểu Thiên tiếp tục lấy thêm vò liệt tửu, từ từ uống, lại thỉnh thoảng gọi chút thức ăn của bổn địa.

Đột nhiên, hắn quay đầu lại nhìn về phía cửa lớn, lập tức cúi đầu, uống một chén rượu.

Ngoài cửa tiến vào hai người quen, là người hắn không muốn nhìn thấy, nhưng lại không tránh khỏi, người tu chân cảm ứng rất ảo diệu, rất nhanh, hai người đã đi tới trước người Tần Tiểu Thiên.

" Đây không phải...Tần...sư huynh đó sao, hì hì, không nghĩ tới ngươi ở chỗ này uống rượu, hì hì..."

Tần Tiểu Thiên có chút bất đắc dĩ nói: " Tiễn Xuyến Nhi tiểu thư...Khúc Nhai đạo hữu, a a." Trong lòng hắn nói thầm: " Từ lúc nào ta thành sư huynh của ngươi rồi?"

Tiễn Xuyến Nhi nhìn xem thức ăn đầy bàn thì hoan hô một tiếng, ngồi vào bên cạnh Tần Tiểu Thiên, chụp một khối mứt nhét vào trong miệng, nói: " Ô, mười ngày qua không ăn gì, ô, quá ngon..." Tay không ngừng miệng không khép, đút đầy mứt mật, hàm hồ nói: " Tiểu nhị, thêm hai bàn...tiền...hắn trả..hì hì."

Khúc Nhai cười khổ đứng một bên, Tần Tiểu Thiên vội vàng nói: " Khúc đạo hữu, mời ngồi."

Trong lòng Khúc Nhai thầm kêu khổ, từ sau khi xuống núi, tự mình và Tiễn Xuyến Nhi chia làm một đường đi ra tán tài, không có ngày nào yên ổn, thật vất vả tan hết tiền tài, chuẩn bị trở về núi, không nghĩ tới trong thành đô phủ lại gặp Tần Tiểu Thiên, hắn liền cảm giác đại sự không hay.

Vẻ mặt Tiễn Xuyến Nhi cười mừng rỡ, nàng rất cao hứng, nguyên tưởng rằng Tần Tiểu Thiên đã sớm chạy mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ai ngờ hắn đang uống rượu trong thành đô phủ.

Kinh nghiệm một năm, đối với nàng mà nói quả nhiên là không sao chịu nổi, trơ mắt nhìn tiền tài ra đi, mình đã không cách nào ngăn cản, còn phải tự mình đi làm, chính là do tên bại hoại đang cười cười trước mắt mình, làm hại mình thảm biết bao, lần này vô luận thế nào cũng không dễ dàng buông tha hắn.

Không biết Tiễn Xuyến Nhi đói bụng bao lâu, nàng ăn tới nỗi hù dọa mọi người chung quanh, thực vật trên bàn bị đảo sạch, liệt tửu cũng mất mười cân.

Nàng sờ sờ bụng, phát ra hơi thở hô lỗ hô lỗ, trên mặt thỏa mãn, tựa như một con mèo nhỏ ăn no, rúc thân thể, nói: " Ô, cuối cùng cũng được ăn no một trận."

Khúc Nhai hận không được tìm một địa phương nào chui vào, quá dọa người rồi! Tu hành trăm năm, hắn tự nhận là mặt cũng đủ dày, nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, nói: " Sư muội!"

Tiễn Xuyến Nhi háy mắt nhìn hắn một cái, nói: " Quỷ hẹp hòi, không mua đồ ngon cho ta ăn."

Tần Tiểu Thiên cười cười nói: " Ăn no rồi phải không?"

Tiễn Xuyến Nhi nói: " No rồi." Rồi trả lại cho hắn một cái nháy mắt.

Tần Tiểu Thiên nhịn không được run run một chút, nói: " Vậy tốt, Khúc đạo hữu, Tiễn Xuyến Nhi tiểu thư, tại hạ còn có việc, cáo từ."

Hắn không muốn cùng Tiễn Xuyến Nhi dây dưa, cô nương này là một tài mê, thích nhất là vàng bạc châu báu, mình làm hại nàng mất đi tất cả tiền tài sở hữu, không bị nàng oán hận mới là lạ.

Tiễn Xuyến Nhi nhảy dựng lên, thần thái tự nhiên nói: " Hay a, hay a, đại sư huynh, ngươi về núi trước, ta cùng Tần đạo hữu đi làm việc...hì hì, rốt cuộc tìm được chén cơm rồi, ai, ngươi không phải nhỏ mọn như vậy chứ?"

Tần Tiểu Thiên ngẩn ngơ, không nghĩ tới Tiễn Xuyến Nhi thẳng tuột như thế, căn bản không cho mình cơ hội thoát khỏi nàng, nói: " Xin lỗi, ta có thói quen một mình...ách, đừng như vậy, ai..."

Nước mắt của Tiễn Xuyến Nhi như chuỗi xuyến cuồn cuộn rơi xuống, nàng chớp mắt to, bộ dáng như vô tội bị bỏ rơi.

Tần Tiểu Thiên thầm than, nha đầu này nếu đi đóng kịch, tuyệt đối là vạn người mê, nhưng chiêu này đối với hắn vô dụng, cười nói: " Tiễn Xuyến Nhi đổi thành Lệ Xuyến Nhi rồi, a a, đây là đưa cho ngươi."

Trong tay của hắn xuất hiện một thỏi vàng thật to, chừng hai cân.

Khúc Nhai ngồi không rên một tiếng, trong lòng không ngừng nhắc nhở: " Dọa người a, dọa người...trở về nhất định phải nói với sư tôn một chút, không thể để cho nàng thu tập tiền tài như vậy nữa."

Quang mang của vàng hấp dẫn đôi mắt của Tiễn Xuyến Nhi, nước mắt thoáng một giọt cũng không còn, quang mang của hoàng kim lâm vào trong mắt thật sâu, nàng vươn tay nhỏ ra bắt.

Ngón tay Tần Tiểu Thiên vừa động, thỏi vàng bỗng nhiên biến mất, nói: " Chỉ cần không đi theo ta, đĩnh vàng này là của ngươi." Nói xong thỏi vàng lại xông ra.

Nhược điểm trí mạng của Tiễn Xuyến Nhi chính là tiền tài, nàng nhìn thấy đồ vật loang loáng là không nhịn được, nhất là ánh sáng của vàng, thứ này đối với nàng lực dụ dỗ luôn dữ dội so với bất cứ thứ gì.

" Cho ta!" Tiễn Xuyến Nhi trở nên hung ác, thân thể có chút hơi nghiêng, bộ dáng tùy thời xông tới. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: qtruyen.net chấm c.o.m

Khúc Nhai thật sự nhịn không được, quát khẽ: " Sư muội!"

Tần Tiểu Thiên cũng không phải không muốn cho nàng, nói: " Nhanh, đáp ứng thì cho ngươi!"

" Ta đáp ứng!"

Tần Tiểu Thiên tựa như ném cục than trong tay, ném thỏi vàng trong tay ra ngoài.

Tiễn Xuyến Nhi liền chụp lấy, vui đến luôn miệng nói: " Oa, thật to, thật to..."

Khúc Nhai áy náy nói: " Tần đạo hữu, xin lỗi."

Tần Tiểu Thiên khoát tay nói: " Các ngươi quay trở về núi đi, ta cũng nên đi."

" Đừng đi!" Tiễn Xuyến Nhi chụp trúng ống tay áo của Tần Tiểu Thiên, nói: " Đừng nghĩ bỏ rơi được ta!"

Tần Tiểu Thiên có chút căm tức, nói: " Nói chuyện với ngươi không tính toán gì hết?"

Tiễn Xuyến Nhi hì hì cười nói: " Ta nói gì? Ta chẳng qua chỉ đáp ứng nhận lấy thỏi vàng, lại không có đáp ứng gì khác...hì hì."

Tần Tiểu Thiên không còn gì để nói: " A? Còn chối cãi..."

" Hì hì!"

Lúc này, ngoài cửa tửu lâu truyền đến một trận huyên náo, hòa lẫn trong tiếng kêu khóc.

Tần Tiểu Thiên nóng lòng thoát khỏi Tiễn Xuyến Nhi, nói: " Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Ta đi nhìn xem một chút."

Tiễn Xuyến Nhi lập tức nói: " Hay a, hay a, đi cùng, đi cùng..." Gắt gao nắm chặt ống tay áo của Tần Tiểu Thiên, đi theo hắn ra phía ngoài.

Tần Tiểu Thiên quay đầu lại nhìn Khúc Nhai, hắn cũng là bộ dáng không thể tránh được, hai người nhìn nhau cười khổ, hướng ngoài cửa đi đến.

Trước tửu lâu vây quanh một đám người, tiếng kêu khóc là từ nơi đây truyền đến.

Tần Tiểu Thiên nhướng mày, dùng sức tách đám người ra, chỉ thấy một lão nhân nằm trên mặt đất, trên trán chảy máu tươi, vân bản rơi xuống bên người, trên mặt đất còn rơi rớt tán lạc một bao mứt bánh điểm tâm, một tiểu cô nương quỳ gối bên lão nhân lớn tiếng kêu khóc, thanh âm tê ách không chịu nổi, chính là hai ông cháu hát xướng bán tiếng ca trong tửu lâu.

Một hán tử mặc quần áo màu đen đang cúi người lôi kéo áo của tiểu cô nương, cố gắng bắt nàng đứng lên, còn mấy hán tử khác cười hì hì đứng một bên.

Tần Tiểu Thiên không chút suy tư xông lên, một cước đá ra, hắc y hán tử kia kêu thảm thiết một tiếng, thân thể bay ra đụng vào đám người vây xem bên cạnh, trong tiếng binh bàng, ngã xuống ba bốn người. Hắn lạnh lùng hỏi: " Chuyện gì xảy ra?"

Mấy hán tử đang đứng cười một bên lập tức vây lên, không nói hai lời, mỗi người lập tức rút ra một vũ khí như chủy thủ, nhắm ngay Tần Tiểu Thiên đâm tới.

Tần Tiểu Thiên còn chưa kịp động thủ, Tiễn Xuyến Nhi đã phát tiêu trước, quyền đấm cước đá, ra tay rất nặng, trong chớp mắt, mấy người kia đều ngã nằm dưới đất co quắp.

Nàng nắm bắt tóc của một hán tử, nhấc lên quát: " Nói! Các ngươi là ai? Đang làm cái gì? Lão nhân kia thế nào rồi?"

Người nọ sợ choáng váng, chẳng qua chỉ hừ hừ, làm Tiễn Xuyến Nhi tức giận tát mạnh vào miệng hắn, trong tiếng điếc tai, hàm răng cùng máu đồng thời phun ra.

Tiễn Xuyến Nhi không kịp đề phòng, trên người bị dính lên chút máu, chỉ thấy sắc mặt nàng biến đổi, Khúc Nhai vội vàng quát: " Sư muội, đừng giết người!"

Tần Tiểu Thiên ngồi xổm người xuống, phát hiện lão nhân đã tắt thở, trong tay còn nắm chặt một thỏi bạc.

Hắn giật mình, đại khái hiểu rõ xảy ra chuyện gì, nhịn không được âm thầm than thở, năm lượng bạc lại hại một mạng người.

Mấy người kia chính là lưu manh địa phương, chuyên gia đi thu tiền bảo kê, ỷ vào chuyện đánh nhau, sai lầm lớn thì không phạm, nhưng lỗi nhỏ thì không ngừng, bị đưa vào nha môn quan phủ, bất quá đánh vài roi, sau khi đi ra lại làm bậy, cho nên không ai không sợ.

Lão nhân khi được năm lượng bạc thì bị một người trong đó nhìn thấy, lập tức tìm được một đám lưu manh, đợi hai ông cháu đi ra tửu lâu, liền tiến lên tra hỏi cướp đoạt. Lúc tranh đoạt thì đẩy trúng, lão nhân liền té ngã, đầu đụng vào tảng đá, liền mất mạng ngay tại chỗ.

Trong đó một hán tử muốn lôi kéo tiểu cô nương, cướp đoạt ngân lượng trong tay lão nhân, bị Tần Tiểu Thiên một cước đá bay. Quá trình rất đơn giản, chẳng qua bọn vô lại này không biết lão nhân đã chết.

Tần Tiểu Thiên không nhịn được lửa giận xung thiên, trong sự phẫn nộ còn bao hàm phần áy náy bên trong, lão nhân là vì mình cho năm lượng bạc mà chết.

Hắn quát: " Là ai đẩy?"

Tiễn Xuyến Nhi nhảy ra, luôn miệng nói: " Ta đi, ta đi hỏi!"

Người đến ngày càng nhiều, vây quanh một vòng lớn.

Người chết là chuyện lớn, chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người trong trấn đều chạy tới.

Người chết là phải do người của quan phủ xử lý. Không đợi Tiễn Xuyến Nhi thẩm vấn, đã có nha dịch bộ đầu nghe tin đến ngay.

Tửu lâu chết người, ông chủ tửu lâu không thoát khỏi liên quan, cho nên ông chủ cũng bị bộ đầu bắt lên gặp quan, còn phần Tần Tiểu Thiên cũng không được cho đi.

Tần Tiểu Thiên muốn biết quan phủ xử lý như thế nào, vì vậy đi theo mọi người lên gặp quan.

Có tiểu nhị hỗ trợ dùng cánh cửa đưa thi thể của lão nhân đi, một đám người hò hét nháo nhác đi tới huyện nha của thành đô thuộc hạ của thành đô phủ.

Đánh quan ti chính là viết giấy cáo trạng, có nha dịch tìm đến tiểu cô nương, để cho nàng tìm người viết cáo trạng, nếu không quan lão gia không chịu xử lý. Tiểu cô nương đã khóc đến hôn mê, hoàn toàn không biết làm sao.

Tần Tiểu Thiên nói: " Tiễn Xuyến Nhi, ngươi đi giúp tiểu cô nương."

Tiễn Xuyến Nhi lần này không đối nghịch cùng hắn, nàng cũng rất đồng tình tiểu cô nương, hô: " Ai đi thỉnh dùm một vị viết cáo trạng?"

Một nha dịch vội vàng nói: " Ta, ta đi! Cô nương, một giấy cáo trạng là hai xâu tiền, muốn tìm người viết giỏi thì ít nhất phải mười xâu, bỏ đi, xem bộ dáng ngươi cũng không phải người có tiền, hai xâu..đã là tiện nghi nhất rồi, ta chịu trách nhiệm tìm người cho."

Tiễn Xuyến Nhi kêu lên: " Uy! Quá đáng rồi nghe? Chỉ một giấy cáo trạng mà đòi hai xâu, ngươi chi bằng đi cướp đi!"

Hai xâu tiền chính là hai ngàn đồng tiền, đồng tiền khi đó vẫn rất giá trị, một bánh bao là một văn tiền, một bánh bao thịt lớn là ba văn tiền, một chén thịt chỉ cần sáu văn tiền, cho nên Tiễn Xuyến Nhi mới kêu lên quá đáng.

Tần Tiểu Thiên thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, vậy mà cũng trả giá nữa sao?

Nha dịch kia vẻ mặt khinh thường nói: " Không có tiền thì đừng có đánh quan ti."

Tiễn Xuyến Nhi trừng đôi mắt, quát: " Ngươi lặp lại lần nữa?"

Khúc Nhai vội vàng tiến lên, nếu còn để cho Tiễn Xuyến Nhi tiếp tục giao thiệp, thì sẽ chắc chắn nàng sẽ đánh nha dịch một trận.

Hắn nói: " Đây là mười lượng bạc, ngươi đi tìm người viết cáo trạng...nếu như không để người ta vừa lòng, đừng trách ta không khách khí đối với ngươi."

Hắn thân hình cao lớn, mặc hoa lệ, vừa mở miệng đã đem vẻ kiêu ngạo của nha dịch ép tới biến mất, nha dịch kia gật đầu cúi người, miệng liền đáp ứng.

Tiễn Xuyến Nhi thổi phi: " Mắt chó nhìn thấp người khác!"

Có tiền xử lý sự việc, Tần Tiểu Thiên bắt đầu nhận ra, trong nháy mắt nha dịch hay bộ đầu cũng đều trở nên cung kính, đối với hắn giống như với tổ tông.

Tiểu cô nương cũng bị đưa đến áp phòng, an bài thức ăn đơn giản, rửa mặt lau khăn trắng, tất cả đều là chiêu đãi tốt nhất.

Giấy cáo trạng viết xong, huyện quan lão gia thăng đường ngồi xuống, chúng nha dịch cầm đại côn cùng quát lên: " Uy....vũ....!"

Một đám người đều quỳ gối dưới đại đường, Tần Tiểu Thiên đứng ở phía sau nhìn xem.

Vụ án rất nhanh được hỏi rõ ràng, tiếp theo huyện quan kêu Tần Tiểu Thiên lên đường tra hỏi, hắn đã biết Tần Tiểu Thiên ra rất nhiều tiền bạc, con dê mập này đương nhiên không thể buông tha.

Tần Tiểu Thiên thản nhiên đi lên đại đường.

" Uy...vũ....!" Tiếng đe dọa reo lên.

Tần Tiểu Thiên nhịn không được bật cười, nhìn cảnh tượng thật quá buồn cười, uy vũ không phải là bày ra, mà là hô lên.

" Điêu dân lớn mật, dám can đảm nhìn thấy bổn quan mà không quỳ!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương