Kỳ Thiên Lộ
-
Chương 26: Phiền não tên khất cái
Tần Tiểu Thiên cảm thấy rất khó chịu, từ một nhân vật giống như thần tiên, hốt nhiên bị biến thành một tên tiểu ăn mày. Còn chưa vào thành đã bị một tên lão ăn mày mắng chửi, thật sự là đáng giận.
Hắn nhịn không được mắng: " Lão vương bát đản mắng chửi ai đó?" Những lời này đúng là một bẫy rập.
Cũng quả nhiên, lão ăn mày kia mắng: " Lão vương bát đản chửi mắng ngươi!"
Cửa thành truyền đến một mảnh hống cười. Tần Tiểu Thiên đảo mắt qua: " Má của ta ơi, sao lại có nhiều tên ăn mày như vậy?" Hai bên đường trong thành ngồi hai hàng ăn mày, một đám đang gãi đầu, vài người nhếch môi, lộ ra hàm răng vàng, hì hì ha ha nhìn xem náo nhiệt.
Lão ăn mày trong tay cũng có gậy đánh chó, hắn thẹn quá thành giận giơ gậy lên, nói: " Đánh chết ngươi tên tiểu vương bát đản!" Rồi liên tục đập xuống.
Tần Tiểu Thiên trước kia là hảo thủ đánh nhau, hôm nay mặc dù khí lực thân thể nhỏ nhắn yếu kém, nhưng ánh mắt cùng thủ đoạn đều còn, nhìn thấy hắn giơ gậy đánh tới, không hoảng hốt không vội vàng nghiêng người tránh né, gậy đánh chó trong tay đột nhiên nhếch lên.
Hắn thấp lùn nhỏ nhắn, một gậy của hắn vừa đúng lúc đánh ngay vào giữa háng lão ăn mày, còn chưa dùng sức, chẳng qua là nhẹ nhàng đẩy lên.
Lão ăn mày hét thảm một tiếng, hai tay bụm hạ bộ, cây gậy trong tay ném thật xa, lăn lộn trên mặt đất.
Tần Tiểu Thiên đã đánh thì không hề nương tay, gậy đánh chó quét ngang qua, nện lên mũi lão ăn mày, lão ăn mày đau đến nằm dài trên mặt đất.
Hốt nhiên, Tần Tiểu Thiên cảm giác được cả người như nhũn ra, hắn biết thân thể mình bây giờ quá yếu, vừa mới động hai cái, đã thở hồng hộc.
Mấy tên ăn mày ngay cửa thành đều trợn to đôi mắt, một đám bất khả tư nghị nhìn Tần Tiểu Thiên, một tráng hán đứng lên, trên người hắn cũng ăn mặc rách rưới, nhưng rõ ràng so với mấy tên ăn mày khác thì tốt hơn một chút.
Tráng hán ánh mắt lạnh lùng, vài bước đã đi tới trước người Tần Tiểu Thiên, cúi người xuống, cười cười nói: " Nhị cẩu tử, mới một ngày không gặp đã bản lãnh hơn nhiều rồi, không ngờ dám đánh lão Mã? Có phải cũng muốn đánh cả ta không a? Hừ hừ, muốn chết có phải hay không?" Hắn so với Tần Tiểu Thiên cao hơn một cái đầu, thân thể cũng cường tráng, một bộ dáng khí thế hung hung.
" Nhị cẩu tử? Mụ nội nó đây là tên gì vậy?"
Tần Tiểu Thiên dở khóc dở cười, không biết thế nào mà cả tên ăn mày mà cũng khi dễ người. Hắn không nói gì, gậy đánh chó mạnh mẽ nhếch lên, cũng với thủ pháp giống nhau, một gậy lại đánh trống hạ bộ của đại hán.
Đại hán kia bay bổng lên không trung còn chưa kịp rơi xuống, hạ bộ đau nhức làm cho hắn phải thảm hào, đầu mới cúi thấp xuống, tay che ngang hạ bộ, lại tiếp tục lọt vào một kích thật hung hăng, một gậy đập tới lại quỳ rạp trên mặt đất.
Chứng kiến hai người lăn lộn trên mặt đất kêu thảm, đám ăn mày cũng bị hù dọa, một đám có hư tâm cúi đầu. Ai cũng nghĩ không ra, bình thường một tiểu tử ai cũng có thể khi dễ, không ngờ lại có thể đánh ngã hai người lợi hại nhất.
Tần Tiểu Thiên đến bây giờ còn có chút ngây thơ, hắn dùng gậy đánh chó chỉ vào một tên ăn mày hỏi: " Nơi này là chỗ nào?"
" Song Long Trấn."
Tần Tiểu Thiên lắc đầu nói: " Ta biết nơi này là Song Long Trấn, ta là hỏi...Song Long Trấn thuộc về nơi nào?"
" Không biết!"
Một tên ăn mày nhỏ giọng nói: " Cả đám chúng ta chỉ ở Song Long Trấn xin cơm...xa nhất chỉ đi đến Duyên Châu Phủ."
" Duyên Châu Phủ? Sơn Đông?"
Một tên ăn mày đứng trước người Tần Tiểu Thiên đột nhiên lộ ra ánh mắt hoảng sợ, Tần Tiểu Thiên cũng không quay đầu lại, mạnh mẽ ngồi xuống, gậy đánh chó trong tay quét ngược về phía sau.
Tên đại hán ăn mày vạn vạn không có nghĩ đến, đánh lén mà cũng đánh không lại Tần Tiểu Thiên, cây gậy trong tay quét hụt trống không.
Hắn bước về phía trước một bước, lại giơ gậy lên, chợt thấy một trận đau nhức, một cây gậy đánh chó hung hăng đâm vào trong bụng dưới, nếu thấp xuống một chút, hậu quả thật không chịu nổi.
Hắn kêu lên một tiếng đau đơn, ôm bụng mắng: " Con mẹ nó...tiểu vương bát đản quá giảo hoạt...a nha!"
Tần Tiểu Thiên công kích liên tục không ngừng, hắn xoay người dựng lên, một gậy đánh lên mặt đối phương, " ba" một tiếng, trên mặt đám ăn mày không đành lòng chút nào.
Tần Tiểu Thiên quát: " Ngươi còn chưa chịu thôi..." Cây gậy trút xuống không ngừng.
Tên đại hán ăn mày rốt cuộc khuất phục, vẫn luôn miệng nói: " Đừng đánh nữa...ta, ta...phục rồi, phục rồi!" Hắn làm sao vẫn không thông, ngày hôm qua tên tiểu ăn mày còn bị đánh chỉ còn nửa cái mạng đuổi ra khỏi Song Long Trấn, hôm nay lại trở nên lợi hại như thế, không ngờ lại có thể đánh cho mình không còn lực hoàn thủ, nghĩ thầm: " Chẳng lẽ nhị cẩu tử bị quỷ bám lên người?"
" Bây giờ là triều đại gì?"
Ánh mắt những tên khất cái giống như đang ngây ngốc ra.
" Đại Tống triều!"
Tần Tiểu Thiên cảm thấy mình giống như một tên ngu ngốc, hắn mở to miệng: " A? Má của ta ơi..." Nghĩ thầm: " Không được rồi, thần khí Thiên Diễn của Thanh Đế cũng thật quá khoa trương, không ngờ lại làm cho mình trở lại Đại Tống triều để đi thể ngộ cảnh giới gì đó. Đại Tống? Là Bắc Tống hay là Nam Tống? Duyên Châu phủ...hình như đang ở Sơn Đông, hình như Đại Tống triều...hẳn là phải rất phồn vinh a, sao lại có nhiều ăn mày như vậy?"
" Ai là hoàng đế? Là niên hiệu nào?"
Lần này không có người trả lời hắn, đám ăn mày há hốc mồm nhìn hắn, tựa hồ cũng không hiểu rõ ràng, nhị cẩu tử vì sao lại đối với niên hiệu có hứng thú.
Thêm một hồi lâu, mới có người nói: " Không biết a, ai mà để ý tới niên hiệu gì, chỉ cần có cơm ăn là được, nhị cẩu tử...ngươi muốn làm gì?"
Nhị cẩu tử? Tần Tiểu Thiên thiếu chút nữa mở miệng mắng to, tên này thật quá khó nghe.
Nhưng thật ra đám ăn mày này xưng hô lẫn nhau cũng không hề đứng đắn nghiêm chỉnh, nghe bọn hắn xưng hô lẫn nhau, cái gì mà trụ tử (cây cột), khảm nhân( khảm nhi), thổ dương nhân(thổ dương nhi), oa đầu.....tất cả cùng một loại xưng hô, là thời đại nông dân, rất ít có tên chính thức, dân gia thường dùng tên xấu xí để gọi con mình.
Tần Tiểu Thiên thật vất vả mới dằn được tức giận, hỏi: " Đi Duyên Châu phủ như thế nào?"
Tên đại hán ăn mày nằm trên mặt đất, hắn bị Tiểu Thiên đánh không nhẹ, rướn cổ nói: " Đi Duyên Châu phủ là hướng bắc! Ngươi...ngươi muốn đi?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Đương nhiên, ở chỗ này xin cơm, sớm muộn sẽ chết đói, chi bằng đi tới thành thị, thì cơ hội sống càng nhiều hơn."
Lời này lập tức khiến cho đám ăn mày cộng minh, ở Song Long Trấn xin cơm, tổng cộng chỉ có mười mấy tên ăn mày bọn họ, nhưng tất cả đều ăn không đủ no, Song Long Trấn dù sao quá nhỏ.
Đám ăn mày luôn bài xích lẫn nhau, nhị cẩu tử chính là bị bọn họ đuổi ra, không cho hắn tiếp tục ăn xin tại Song Long Trấn, vì chết đói ở bên ngoài, cho nên mới bị Tần Tiểu Thiên kí sinh.
Tên ăn mày lão Mã ôm thân dưới, khó khăn đứng lên mắng: " Tiểu vương bát đản...ách, nhị cẩu tử, tiểu tử ngươi thật độc.." Hắn nhảy trên mặt đất, cẩn cẩn thận thận buông tay ra, sắc mặt tái nhợt nói: " Đau chết ta rồi."
Trong lòng hắn hiểu rõ ràng, tất cả đều bị nhị cẩu tử đánh phục khí, tự mình chỉ sợ sẽ không được đám ăn mày xem là nhị gia tử nữa.
Đám ăn mày nghị luận rối rít, Tần Tiểu Thiên nhưng lại cúi đầu trầm tư. Nơi này là thế giới do Thiên Diễn hình thành? Hay là do Thiên Diễn nghịch chuyển thời gian, đem linh hồn của mình nhập vào? Là thật? Là ảo? Trong lúc nhất thời hắn suy nghĩ không ra.
Trở về thì không có khả năng, chẳng lẽ an tâm làm một tên ăn mày của Đại Tống triều? Quả thật buồn cười.
Kí sinh trong cơ thể tên ăn mày, không có nghĩa là mình phải nhất định làm một tên ăn mày, chỉ cần có thể khôi phục tu vi, thiên hạ mặc cho ta tung hoành!
Trong chốc lát, Tần Tiểu Thiên đã nghĩ thông suốt con đường sau này mình phải đi, ngoại trừ tiếp tục tu luyện Cổ tiên pháp môn, ngoài ra không cần để ý gì khác.
Hắn ngẩng đầu nhìn đám ăn mày, không nói thêm gì, nhẹ nhàng vung gậy gỗ lên, tiêu sái nói: " Cáp, các ngươi từ từ thương lượng, ta đi đây, ha ha." Mới vừa nói xong, trong bụng một trận cô lỗ vang lên, cảm giác đói bụng lại nảy lên.
" Uy! Tên to con, cấp chút thức ăn đi."
Tên đại hán ăn mày hỏi: " Ăn xong thì rời đi Song Long Trấn?"
Tần Tiểu Thiên phản ứng thật nhanh, biết người này là sợ mình đoạt đi vị trí của hắn, không khỏi cười to nói: " Không sai, không sai! Ăn xong phải đi."
Tên đại hán ăn mày không chút do dự từ trong lòng ngực móc ra một chuỗi đồng tiền, ước chừng có ba mươi đồng, nói: " Cho ngươi, nói chuyện giữ lời!"
Tần Tiểu Theien chụp lấy đồng tiền rồi xoay người đi vào trong trấn nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện: " Thỏa đáng, ngươi có mời ta lưu lại cũng không thể!"
Trấn nhỏ chỉ có một con đường, từ đầu trấn đến đuôi trấn ước chừng ba trăm thước khoảng cách, trên đường chỉ có số ít người đi lại, làm cho người ta có cảm giác nhàn nhã nhẹ nhàng. truyện được lấy tại qtruyen.net
Nhà nhà hộ hộ khói tỏa không ngừng, Tần Tiểu Thiên nhìn thấy một tiệm cơm nhỏ, ở cửa đặt một khay hình tròn, bên trên có một cái nắp cao chừng nửa người, khói trắng nồng đậm, nghe được hương thơm, tựa hồ đang chưng bánh bao.
Tần Tiểu Thiên mới vừa đứng ở cửa, một tên tiểu nhị liền đuổi đi, nói: " Nhị cẩu tử, ngươi có hiểu quy củ hay không? Có phải buổi sáng không thoải mái a." Thị trấn nhỏ, cơ hồ người trong trấn đều nhận thức hết đám ăn mày.
Tần Tiểu Thiên cũng không nói chuyện, chỉ đưa chuỗi đồng tiền trong tay hoảng động một cái.
Tên tiểu nhị kia kinh ngạc nói: " Yêu? Chẳng lẽ ngươi...chưởng quỹ, chưởng quỹ..."
Một lão giả tóc hoa râm đi ra, nói: " Tiểu hỏa a, tên gì? Đây không phải là nhị cẩu tử hay sao? Tiểu Hỏa, cho hắn một cái bánh bao, ai, đứa bé thật đáng thương."
Tên tiểu nhị nói: " Chưởng quỹ, hắn muốn mua."
Tần Tiểu Thiên nguyên lai đã nắm chặt gậy đánh chó, nếu như tiểu nhị và chưởng quỹ dám khi dễ người, hắn sẽ lập tức phản kích, không nghĩ lão chưởng quỹ nói ra lời như vậy, bàn tay nắm chặt cây gậy không khỏi buông lỏng ra, cầm đồng tiền trong tay đặt lên cái bàn ngay cửa.
Lão chưởng quỹ nói: " Nga, mua bao nhiêu bánh bao?"
Một văn đồng tiền có thể mua được hai bánh bao.
Tổng cộng ba mươi hai văn đồng tiền, Tần Tiểu Thiên mua bốn mươi bốn cái bánh bao, dùng mười văn đồng tiền thay đổi một cái bao, ước chừng cũng đựng được.
Lão chưởng quỹ nói: " Tiểu Hỏa, đi lấy chén canh tới, nhị cẩu tử, uống xong canh rồi hãy đi."
Sáng sớm còn chưa có khách, Tần Tiểu Thiên cũng không khách khí, ăn bánh bao, uống canh nóng. Nhưng thật ra tới bây giờ, hắn cũng là lần đầu tiên ăn những thực vật thô tháo, nhưng cảm giác đói đến điên cuồng, làm cho hắn cảm giác đây là món ăn ngon nhất thiên hạ, và chén canh lớn kia uống thật ngon.
Chỉ chốc lát, sáu cái bánh bao và canh đậu đã ăn hết, hắn không dám ăn nhiều, sợ thân thể yếu ớt không chịu nổi, những bánh bao còn lại toàn bộ thu nhiếp vào trong chiếc nhẫn trữ vật.
Tiểu nhị đi ra thu dọn chén thì bị dọa cho hoảng sợ: " A? Toàn bộ ăn xong rồi? Ai, nhị cẩu tử, nhìn không ra, ngươi có thể ăn nhiều như vậy a!"
Tần Tiểu Thiên nhếch miệng, cười nói: " Cảm ơn chén canh của ngươi, tiểu nhị, đi Duyên Châu đi thế nào?"
Lão chưởng quỹ bên trong nghe thấy kinh ngạc đi tới, hỏi: " Nhị cẩu tử, ngươi muốn đi Duyên Châu phủ?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Đúng vậy, rất xa phải không?"
Lão chưởng quỹ lắc đầu nói: " Đoạn đường đó cũng không phải dễ đi, từ nơi này đi qua, cũng có mấy sơn trại, không phải đoàn thương đội lớn thì không ai dám đi, ngươi một người mà dám đi?"
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Sơn tặc? Cường đạo thổ phỉ, a a, ta chỉ là một tên ăn mày, bọn họ bắt ta để làm chi?"
Lão chưởng quỹ nói: " Vậy ngươi tự mình cẩn thận, đi hướng bắc, tốt nhất đi theo một đại thương đội, an toàn một chút, tiểu Hỏa, cho hắn thêm một bao bánh bao."
Hỏa tiểu nhị dùng lá sen bao thêm bốn cái bánh bao, nói: " Chưởng quỹ tâm tính thiện lương, cầm đi."
Tần Tiểu Thiên chỉ đành tiếp nhận, nói: " Cảm ơn." Xoay người rời đi.
Thân thể nguyên lai vốn là một tên ăn mày, tự mình lại không phải là ăn mày, bất quá trong lòng hắn cũng rất cảm kích lão chưởng quỹ, người này thật vô cùng phúc hậu.
Rời đi Song Long Trấn không lâu, Tần Tiểu Thiên tìm tới quan đạo, gọi là quan đạo nhưng cũng là con đường đất, chẳng qua bằng phẳng hơn con đường mòn kia, hơn nữa cũng tương đối rộng rãi.
Cổ đại và hiện đại có khác biệt rất lớn, người thưa thớt, ra khỏi thành trấn thôn trang thì cơ hồ không gặp được bóng khói, khắp nơi đều là núi hoang dã lĩnh, trên đường đi cả ngày cũng không nhìn thấy được vài bóng người, đường bộ khó đi hơn nhiều so với đường thủy.
Trên đường cũng có thể nhìn thấy số ít người đi đường, đó thường là tiểu hành thương hoặc là những gia đình thân thích, thương đội đại quy mô thì không nhìn thấy, những nơi có ruộng đồng thì cũng có người, bất quá ruộng đồng cũng không nhiều.
Tần Tiểu Thiên sau khi đi ra khỏi Song Long Trấn, dọc theo quan đạo vẫn đi theo hướng bắc, lúc trời tối, đi tới bên một con sông nhỏ, tắm rửa giặt giũ thân thể một chút, thuận tiện giặt tẩy quần áo rách rưới, vừa cẩn thận gội sạch tóc.
May là tìm được một cây có quả cây có thể dùng gội đầu, nhờ vậy có thể gội sạch tóc, sau đó, hắn ngồi ở bờ sông tu luyện, mãi cho đến sáng sớm ngày thứ hai mới chấm dứt.
Bởi vì có một lần kinh nghiệm tu luyện, lần này tu luyện tiến hành rất thuận lợi, sau khi tu luyện, thì cảm giác thân thể hơi thoáng cường tráng một chút, không còn cảm giác cực độ suy yếu như trước.
Phương thức đi đường của cổ đại và hiện đại hoàn toàn khác nhau, điều kiện tốt có lẽ còn có một xe ngựa xe bò, hoặc là cưỡi ngựa cưỡi lừa, điều kiện kém toàn là nhờ vào hai chân, vạn thủy thiên sơn cũng phải dùng hai chân bước đi.
Tần Tiểu Thiên cảm thấy phi thường không quen, hắn là người từng biết phi hành, hơn nữa đã bắt đầu học thuấn di, hốt nhiên mất đi tất cả năng lực từng có, phải nhờ vào hai chân trường đồ bạt thiệp( đường dài bước đi), tư vị này thật sự khó chịu.
Người đúng là một loại động vật kỳ quái, bất luận gian khổ cỡ nào, thời gian dài cũng từ từ có thói quen.
Trên đường ước chừng hai mươi mấy ngày, Tần Tiểu Thiên dần dần thích ứng phương thức đi bộ như thế. Hắn dùng thời gian đi đường cũng không nhiều, đại bộ phận thời gian đều trốn trong bụi rậm tu luyện.
Ngoài thời gian đi đường, còn phải sưu tầm thức ăn và thảo dược, săn bắt một chút thỏ hoang gà rừng, bây giờ hắn dùng hòn đá có thể chuẩn xác đánh trung tiểu động vật cách năm mươi bước.
Một buổi trưa, Tần Tiểu Thiên dùng cây gậy đánh chó, thiêu hai còn gà rừng, đó là dùng hòn đá đánh bắt được con mồi, chuẩn bị tối sẽ nướng lên ăn, hắn theo quan đạo một đường đi tới, trong miệng hừ hừ cười nhỏ.
Mấy ngày qua, hắn đã hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần kiên trì tu luyện, sớm muộn sẽ đạt tới tu vi lúc trước, bây giờ có gấp cũng không tác dụng.
Trải qua hơn mười ngày rèn luyện và tu luyện, thân thể Tần Tiểu Thiên từ từ cường tráng lên, mặc dù chỉ cao một thước sáu, nhưng thể trọng tăng thêm rất nhiều, trên người cũng không còn gầy ốm trơ cả xương, bây giờ, hắn tự tin đánh thắng cả một tráng hán.
Hết thảy từ lúc bắt đầu cảm giác cũng không hơn gì, nhưng đây lại là một loại thể nghiệm mới lạ, trước kia hắn không có khả năng thể ngộ được biến hóa này.
Tần Tiểu Thiên mỗi ngày đều chuyên tâm tu luyện, rõ ràng nắm chắc mỗi một biến hóa của thân thể, cùng với quá khứ tu luyện tu vi tăng lên rất nhanh thì không giống, cảnh giới tu luyện lần này đã mang theo cùng tu vi ngang bằng.
Hắn nguyên lai thân thể đã đạt tới Yên Lan Tung cảnh giới, cũng chính là cảnh giới sau khi nhập môn, mà thân thể bây giờ cũng chỉ là con người bình thường, cho nên chỉ có thể nhờ cảnh giới tăng lên tu vi, bổ sung bộ phận thiếu thốn của cảnh giới lúc trước, như vậy mới có thể rèn luyện được trụ cột tu luyện thật kiên chắc.
Từ xa xa mơ hồ truyền đến thanh âm, Tần Tiểu Thiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đường lớn phía sau đằng khởi trận trận bụi mù, bụi mù rất nhạt, bởi vậy hắn nhìn thấy hết sức rõ ràng, nghĩ thầm: " Có lẽ là một thương đội?"
Cũng quả nhiên đúng là một đại thương đội, ước chừng có tới năm sáu chục xe lớn, lại thêm một xe bò màu xanh, khoang xe thật lớn, hàng hóa trên xe dùng lưới cỏ bao trùm.
Hơn hai trăm tám mươi người, trong đó có hơn một trăm đại hán, đầu đội nón, trên người đeo yêu đao, trong tay còn cầm theo đại đao, đó là phác đao đặc hữu của Tống triều. Tất cả mọi người đang đi bộ.
Tần Tiểu Thiên đứng ở ven đường chờ đoàn xe đi qua. những đại hán này đều mặc quần áo màu xám hoặc màu lam, mồ hôi chảy đầy, từ bên cạnh đi qua có thể nghe được mùi hôi chua.
Ngay từ đầu còn có mấy đại hán nhìn kỹ hắn, rất nhanh mọi người cũng không xem hắn vào mắt. Trong lòng hắn không nhịn được buồn cười, bộ dáng của mình thật sự không có tính uy hiếp chút nào.
Đoàn xe rất nhanh đi qua, Tần Tiểu Thiên không nhanh không chậm theo sát, hắn không thể đến gần những người này, cho dù tiến gần, cũng sẽ không có người để ý tới, thế đạo bây giờ ngay cả tên ăn mày nhỏ cũng không bằng con mèo con chó.
Sắc trời dần dần hôn ám xuống tới, phía trước một mảnh huyên hiêu, chi thương đội tìm được một địa phương tương đối bằng phẳng bắt đầu hạ trại, đoàn xe làm thành vòng tròn, có người đem cỏ cho bò ăn, vài đống lửa hùng hùng dấy lên.
Tần Tiểu Thiên xa xa quan sát, hắn không muốn đi tới gần để rồi lại bị đuổi đi, tự mình tìm một chỗ đất trống tránh gió, nhặt một ít cành cây khô, dùng một hòn đá bén nhọn đâm vào cánh con gà rừng, móc ra nội tạng, từ trong chiếc nhẫn móc ra chút ít thảo dược nhét vào trong con gà, dùng bùn đất bao quanh con gà, đào cái hố trên mặt đất, đốt lửa.
Cách làm của ăn mày chỉ có thể ứng cấp, nhưng thật ra ăn cũng không ngon lắm, chân chính ngon lành thật sự chính là cải tạo qua, phải cần rất nhiều quá trình. Nhưng bây giờ mới là gà ăn mày chính tông, đích xác là phương thức ăn gà của đám ăn mày.
Hai con gà ăn mày, Tần Tiểu Thiên cảm giác rất thoải mái, hai còn gà rừng nhồi thảo dược, cũng đủ bổ sung doanh dưỡng cần thiết cho thân thể.
Chiếu theo công khóa thường lệ mỗi ngày, hắn dập tắt đống lửa, một lần nữa tìm một địa phương bí ẩn, khoanh chân ngồi đàng hoàng bắt đầu tu luyện.
Lúc rạng sáng, trong lòng Tần Tiểu Thiên hốt nhiên chợt động, lập tức tỉnh táo lại, hắn có một loại cảm giác bất an mãnh liệt, cầm cây gậy đánh chó lặng lẽ đi tới hướng thương đội, rất nhanh đã đi tới phụ cận thương đội.
Trên bầu trời không có ánh trăng chiếu sáng, dưới sự chiếu sáng của những đống lửa, hắn chứng kiến chung quanh có những cái bóng, trong lòng cả kinh: " Cường đạo? Thổ phỉ?" Vừa định thối lui ra sau, thì mấy bóng đen đã tới gần, hắn vội vàng cúi thấp thân thể.
" Sát a!"
Chung quanh đột nhiên sáng lên rất nhiều cây đuốc, Tần Tiểu Thiên bên cạnh cũng không có cây cối, hắn không còn chỗ ẩn thân, lúc này bị người phát hiện, một thanh phác đao liền chém xuống.
Gậy đánh chó trong tay Tần Tiểu Thiên mạnh mẽ điểm lên cổ tay của người cầm đao, thân thể tránh né qua một bên, kêu to: " Oa, giết người, cứu mạng a..." Nhanh chân bỏ chạy.
Người nọ một đao vô ích, chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, mắng to: " Mẹ ngươi, chém chết ngươi!"
Không đợi hắn phát tiêu, một tiểu đầu mục bên cạnh quát mắng: " Hỗn đản, mau xông lên!" Chúng thổ phỉ đã sớm thấy rõ trang phục của Tần Tiểu Thiên, đó là một tên ăn mày.
Tần Tiểu Thiên còn tưởng rằng mình có thể thoát thân, ai ngờ một đại hán trốn sau thân cây, hắn vừa mới thối lui đến bên cạnh cây, đã bị đại hán kia nắm lấy cổ, không đợi hắn quay đầu lại, đại hán kia tay đã phát lực, ném hắn ra ngoài.
Cách đó không xa là một thân cây đại thụ, Tần Tiểu Thiên nghênh đầu bay tới, nếu đụng đầu vào, cho dù không chết, thì cũng sẽ bị đụng đến chết khiếp. Những ngày tu luyện đã không uổng phí, hắn súc đầu lại, bả vai đụng vào thân cây, một trận đau nhức, thân thể rơi xuống.
" Tam gia hảo thủ đoạn!" Có người khen.
Đại hán kia sau khi ra tay cũng không thèm nhìn lại, quát: " Theo ta sát!" Rồi dẫn theo đại đội hướng tới doanh địa.
Tần Tiểu Thiên nằm dài trên mặt đất giả chết.
Lúc này cũng chỉ có thể như thế, hắn có lẽ có thể đánh thắng hai, ba đại hán, nhưng nếu năm, sáu đại hán vây lại, hơn nữa mọi người cầm binh khí trong tay, hắn không có nắm chắc. Tuy thân thể này không ra gì, nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua, bởi vậy chỉ có con đường giả chết.
Nhưng giả chết cũng có người không buông tha, thổ phỉ đại đội vọt tới, một tên hán tử nhỏ gầy lại lưu lại, dùng yêu đao trong tay nhẹ nhàng chọt tới. Trong khoảnh khắc hắn thu đao, Tần Tiểu Thiên mạnh nhảy lên, chỉ thoáng chút đã xô ngã hắn, trong tay đột nhiên xuất hiện một hòn đá nhọn, gắt gao dí sát yết hầu của hắn.
" Muốn chết thì ngươi cứ động! Nói, các ngươi là ai?"
Người nọ sợ đến choáng váng, hắn cho là Tần Tiểu Thiên đã bị đánh chết, không nghĩ tới hắn lại nhảy lên, lắp bắp nói: " Ngươi...ngươi...ngươi chết...tạc thi...quỷ a!"
Hắn rốt cuộc dùng chính phán đoán của mình, tam trại chủ ra tay làm sao có thể lưu lại người sống? Vậy chỉ có trá thi giải thích mà thôi.
Tần Tiểu Thiên không khỏi cười rộ lên, người này hiển nhiên là vì muốn tránh bị giết chết, len lén lưu lại chuẩn bị chiếm tiện nghi. Hắn cười đáp: " Đừng kêu loạn, ngươi nhìn qua có con quỷ nào giống như ta không?" Vừa nói vừa thu hồi hòn đá bén nhọn.
Cánh tay người nọ vừa động, lặng lẽ cầm yêu đao giơ lên. Tần Tiểu Thiên cười đáp: " Muốn cho người khác chết...thường thường là mình bị chết nhanh hơn, ngươi tin hay không?"
Tay của người nọ nhất thời không dám động, hắn cũng không phải người ngu, tên ăn mày trước mắt rất đặc biệt, suy nghĩ một chút nói: " Ngươi muốn thế nào?"
" Không có gì, chỉ cần không dính líu tới ta là được, ân, ta phải đi, hy vọng ngươi không nên coi thường vọng động, hắc hắc."
Tần Tiểu Thiên nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, hắn cần một hoàn cảnh yên tĩnh tu luyện, nhưng còn chưa rời đi, một đội thổ phỉ từ sau lưng hai người chạy lại, trong đó có một đầu mục quát: " Hầu tử, sao ngươi ở chỗ này? Mẹ ngươi, ngươi lại núp ở phía sau nữa!"
Người nọ cười đến sắc mặt trắng bệch, vội la lên: " Không phải, đại bản ca, là do vị tiểu huynh đệ này muốn gia nhập...cho nên..."
Tần Tiểu Thiên biết đã không đi được nữa, bọn cường đạo đại hán chung quanh, chỉ một người một đao là đủ lấy cái mạng nhỏ của mình.
Trong lòng hắn hốt nhiên chợt động, đám thổ phỉ này coi như không tệ, ngoại trừ đánh cướp, đại bộ phận thời gian sẽ rảnh rỗi, vì vậy nói: " Đúng vậy, tiểu tử cũng thích ăn thịt, uống rượu chén lớn, lại thích vàng bạc, tiểu tử ra mắt đại bản ca." Thuận miệng hắn nói.
Tên cướp được gọi là hầu tử âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ Tần Tiểu Thiên nói một câu: " Đại vương tha mạng a." Vậy coi như hoàn toàn xong đời rồi.
Đại bản nhìn lướt qua Tần Tiểu Thiên, nhìn thiếu niên gầy yếu này không có cảm giác gì, nói: " Cho hắn một cây đao, các hài nhi, theo ta xông lên!"
Có người ném cho Tần Tiểu Thiên một thanh yêu đao cũ kỹ, chuôi đao cũng đã muốn sút ra, nắm trong tay, thân đao còn lung lay, cây đao này còn có khả năng chém người sao?
Tần Tiểu Thiên cũng không muốn dùng đao chém người, hắn đi theo đại đội cường đạo, bắp chân như bay nhanh, nhưng bước tiến lại nhỏ nhất, rất nhanh đã rơi vào mặt sau của đội ngũ.
Lại nhìn sang hầu tử, so với hắn còn muốn hơn, bước tiến cũng rất nhỏ. Hai nan huynh nan đệ này nhìn nhau một cái, không hẹn mà lộ ra một tia mỉm cười.
Hầu tử nhỏ giọng nói: " Huynh đệ, ngươi tên gì?" Sau khi đi tới Đại Tống triều, người thứ nhất chính thức hỏi tên của Tần Tiểu Thiên, không ngờ lại là một tên thổ phỉ gầy yếu.
" Tiểu Thiên, ngươi gọi ta là Tiểu Thiên là được."
" Ta họ Trương, tên là Trương Hậu, trên giang hồ có một xước hào, gọi là Hầu tử."
Hắn tựa hồ rất đắc ý với xước hào của mình, lại nói: " Tiểu Thiên, sau này ngươi đi theo Hầu tử ca, cho ngươi mỗi ngày ăn thịt, như thế nào? Hư, chúng ta trốn ở chỗ này, chờ một chút sẽ xông lên."
Trong lòng Tần Tiểu Thiên buồn cười, người này vừa nhận thức mình, đã vội vã thu tiểu đệ.
Thương đội và thổ phỉ thế cùng lực địch, song phương chết thảm trọng, bất quá đám thổ phỉ lại có tăng viện, nhân số cũng nhiều, năm sáu trăm tiểu lâu la, hơn nữa còn có ba vị trại chủ võ công không tệ, thương đội chết tăng nhiều, dần dần ngăn cản không được, vòng phòng ngự do đoàn xe làm thành đã bị phá vỡ mấy nơi.
Trương Hậu nhỏ giọng nói: " Ngô, không sai biệt lắm, chúng ta lên, nhớ kỹ, đừng chạy ào vào vòng xe, ở bên ngoài nhặt tiện nghi, đi theo ta."
Tần Tiểu Thiên không cách nào ngăn cản thổ phỉ giết người, nhưng tự mình khẳng định sẽ không giết người, hắn đi theo Trương Hậu tới trước vòng xe, giơ thanh yêu đao cũ kỹ, hai người giống như con ruồi, chạy lăng quăng khắp nơi, nhưng vẫn không hề chạy vào trong vòng xe. Hán tử thương đội bắt đầu phá vòng vây, hơn hai trăm tám mươi người, chết hơn phân nửa, chỉ có hơn năm mươi người lao ra vòng vây, tứ tán bỏ chạy.
Một đại hán đang bỏ chạy bỗng nhiên gặp được Trương Hậu và Tần Tiểu Thiên, ác hung hăng nói: " Giết một người đủ vốn, giết hai người có lời, để mạng lại!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook