"Bắc Bắc, nhất định không thể nói cho mami nha ~". Một đường đi đến điểm hẹn ăn trưa với Tô Hướng Vãn, Tô Vị Tích vẫn không quên dặn dò Nam Hướng Bắc, "Để cho mami kinh hỉ nha".


"Được rồi, con yên tâm đi". Nam Hướng Bắc nắm tay đứa nhỏ, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Con nói với Bắc Bắc ba lần rồi đó Tiểu Tích à".


"Ai biểu Bắc Bắc nghe lời mami như vậy làm chi". Hướng tới Nam Hướng Bắc làm cái mặt quỷ, Tô Vị Tích càng ngày càng giống em nhỏ năm tuổi nhà người ta, nó chun mũi nói, "Tiểu bạch thỏ sợ đại lão hổ".


"Tiểu Tích con...". Nam Hướng Bắc lập tức cạn lời, cô dừng bước nghĩ nghĩ rồi cũng hết sức trẻ con bĩu môi nói, "Làm như con không sợ mami vậy".


"Cừu nhỏ là phải sợ đại lão hổ". Tô Vị Tích đúng lý hợp tình nói, "Hơn nữa Tiểu Tích là bé ngoan".


"Ta đây cũng thực ngoan chứ bộ?". Nam Hướng Bắc ngồi xổm, rất là ngây thơ cùng đứa nhỏ so đo, "Bắc Bắc so với con còn ngoan hơn".


"Bởi vậy mới nói Bắc Bắc không được để lộ chuyện này với mami đó". Tô Vị Tích vẻ mặt đứng đắn, "Bắc Bắc vốn là ngốc, chỉ nghĩ không cần nói cũng đã khiến cho mami biết rồi".


"......". Nam Hướng Bắc nhất thời không nói nên lời, lúc này mới choáng váng phát hiện mình như thế nào lại cùng bé con thảo luận loại vấn đề không hề ý nghĩa này, cư nhiên còn tự giác thừa nhận chính mình ngoan... Cũng không còn là con nít nhỏ nhít gì, ngoan cái gì mà ngoan?


"Dù sao thì Bắc Bắc cũng không được để cho mami biết, nếu mami mà biết...". Nói tới đây, Tô Vị Tích đưa tay lên đặt ở trên miệng, khẽ cắn ngón tay tựa hồ có chút buồn rầu, một hồi lâu mới nói, "Nếu để cho mami biết, con liền nói cho mami Bắc Bắc hôn hôn dì khác".


Trừng to mắt, vẻ mặt Nam Hướng Bắc như gặp phải quỷ nhìn Tô Vị Tích, "Con con con ... Con học ai mà nói như vậy!".


"Hơ?". Cùng Nam Hướng Bắc ở chung lâu ngày, ngay cả vẻ mặt lúc nói chuyện và ngữ khí đều có phần tương tự, Tô Vị Tích thành thật nói, "Là Tiểu Ny dạy con, bạn đó nói bạn muốn mua món đồ chơi nào liền nói như vậy với ba ba".


"......". Dở khóc dở cười lại chỉ biết sờ đầu Tô Vị Tích, Nam Hướng Bắc đứng lên, thở dài, "Được rồi, dù sao Bắc Bắc cam đoan sẽ không đem chuyện con học vẽ nói cho mami...".


Nói tới đây, ngừng vài giây rồi chuyển giọng nghiêm túc, "Bất quá cái chuyện mà Bắc Bắc hôn dì gì gì đó, về sau trăm ngàn lần không thể nói tới, biết chưa?".


"Vì sao?". Tô Vị Tích khó hiểu, "Mami sợ Bắc Bắc cùng dì khác đánh nhau ạ?".


"Đánh nhau?". Nam Hướng Bắc nhíu mày, không rõ cho nên chỉ liếc nhìn Tô Vị Tích một cái, lắc đầu, nắm tay bé con tiếp tục đi, đến quán ăn, cô mới bừng tỉnh nhận ra.


Thì ra "Đánh nhau" từ miệng Tiểu Tích là cái ý tứ kia!


Khó trách lúc trước mỗi lần cô nhắc tới "đánh nhau", mặt mày Tô Hướng Vãn ngay lập tức nghiêm trọng, lỗ tai thì đỏ bừng.


Mãi đến hôm nay mới hiểu được, Nam Hướng Bắc trong lòng phỉ nhổ bản thân quá mức trì độn, lại thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra với bạn học nhà trẻ của Tiểu Tích, như thế nào còn nhỏ xíu đã biết nhiều chuyện linh tinh lang tang như vậy.


"Đại sư tỷ, chị cảm thấy nhà trẻ hiện tại của Tiểu Tích thế nào?". Lúc ăn cơm, Nam Hướng Bắc nhịn không được mở miệng hỏi Tô Hướng Vãn.


"Huh?". Tô Hướng Vãn đang chuyên tâm gắp đồ ăn mình không thích từ trong bát qua cho Nam Hướng Bắc, nghe vậy liền kinh ngạc, "Rất tốt a, không phải em nói với chị đó là nhà trẻ tốt nhất thành phố Z sao?".


"A...., đúng là vậy". Nam Hướng Bắc cứng họng, thế này mới nhớ ra đây chính là nhà trẻ mình đề cử, nghĩ lại thì đây là nhà trẻ hàng đầu có tiếng quý tộc, nghe đâu toàn là gia đình giàu có thượng lưu, nói vậy thì chắc ba của cô nhóc tên gọi Tiểu Ny kia ở ngoài bê bối đã bị đứa nhỏ phát hiện rồi.


Nghĩ đến đây, Nam Hướng Bắc nhớ tới chính mình hồi nhỏ, cô quay qua nhìn Tô tiểu loli vẫn đang ngoan ngoãn ăn cơm, lại do dự nói, "Chị xem có muốn chuyển Tiểu Tích qua trường bình thường một chút không?".


Tô Hướng Vãn nhíu mày nhìn cô, buông đũa nghiêm túc hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao?".


"Không có, không có chuyện gì". Thấy nàng có vẻ hiểu lầm, Nam Hướng Bắc vội mở miệng giải thích, "Em chỉ cảm thấy, gia cảnh mấy đứa bé trong trường đó đều hơi phức tạp, sợ Tiểu Tích bị ảnh hưởng".


"Vậy à...". Tô Hướng Vãn nghe vậy mới giãn nét mặt, có chút đăm chiêu nhìn bé con của mình và Hướng Bắc, tự ngẫm trong chốc lát, "Thôi vẫn để cho con tiếp tục ở nơi đó đi, an ninh trường đó có vẻ tốt".


"Sao?" Ban đầu sửng sốt nhưng lập tức ý thức được nàng đây là lo lắng Khương Quảng Duy gây chuyện, Nam Hướng Bắc thấp giọng, "Cũng phải".


Đề tài chấm dứt tại đó, bầu không khí đang thoải mái cũng vì vậy thay đổi, lại một lát sau, Nam Hướng Bắc mở miệng, "Đúng rồi, chuyện chị muốn làm buổi sáng đã xong chưa?".


"Ừ". Tô Hướng Vãn nhẹ trả lời, vừa xoay đầu nhìn thấy Tô Vị Tích đang lặng lẽ đẩy miếng ớt xanh sang một bên, cau mày gọi, "Tô Vị Tích".


Thân mình thoáng run lên, vội vàng gắp miếng ớt xanh trở về, Tô Vị Tích thật cẩn thận quan sát thấy mami nhìn mình chằm chằm, nó vội nhét cả cơm lẫn thức ăn vào miệng, nhai nuốt vào.


Tô Hướng Vãn hài lòng thu hồi tầm mắt, "Con còn đang tuổi ăn tuổi lớn, không được kén ăn".


"Dạ!". Bé con nghe lời nhanh nhẹn gật đầu tỏ vẻ hiểu được, Nam Hướng Bắc ở bên cạnh nhìn xem không nhịn được cười.


Rốt cuộc là ai phía trước ghét bỏ cô rất nghe lời mami a, rõ ràng chính bản thân con bé còn nghe lời hơn không phải sao? Còn nữa, vừa nãy là ai đem toàn bộ nấm mình không thích ăn đẩy sang chén của cô, bây giờ cư nhiên không biết xấu hổ ở tại đây giáo huấn đứa nhỏ không được kén ăn... Hai mẹ con này, thật đúng là giống nhau.


Giống như đoán được Nam Hướng Bắc đang cười cái gì, Tô Hướng Vãn oán trách liếc nàng một cái, cầm đũa trực tiếp gắp miếng cà rốt trang trí chính giữa món ăn đặt vào chén của cô, tươi cười đắc ý nhìn nét mặt cô suy sụp. Tô Vị Tích ở bên cạnh còn lập tức phối hợp nói, "Bắc Bắc, không được kén ăn nha".


Đứa nhỏ này hiện tại đã biết Bắc Bắc nhà mình ghét nhất ăn cà rốt.


Yên lặng học động tác hồi nãy của Tô Vị Tích, đem cà rốt kèm cả cơm nhét vào miệng, đối diện hai đôi mắt cười cong cong của hai mẹ con, Nam Hướng Bắc âm thầm thở dài.


Ngay cả phúc hắc cùng lòng dạ hẹp hòi đều giống nhau như đúc.


"Hôm nay đã đi đâu chơi đó?". Ăn cơm xong trên đường về nhà, Tô Hướng Vãn lơ đãng hỏi một câu, Nam Hướng Bắc liếc nhìn Tô Vị Tích, ho nhẹ lên tiếng, "Tùy tiện đi dạo tản bộ, cũng không có gì đặc biệt".


Bé con đang tràn đầy khẩn trương nghe vậy mới nhè nhẹ thở ra.


Đem vẻ mặt hai người xem ở trong mắt, Tô Hướng Vãn trong lòng nghĩ, có lẽ Nam Hướng Bắc nổi lên tính tình trẻ con lại cùng con gái nàng làm mấy chuyện ngây thơ gì đó nên không truy vấn nữa.


"Tốt lắm, hiện tại chị có thể kể cho em nghe rồi". Về đến nhà, Tô Vị Tích vừa đi ngủ trưa, Nam Hướng Bắc liền khẩn cấp lôi kéo Tô Hướng Vãn trở về phòng, gương mặt thanh tú hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc đến thế này, "Chị đã đáp ứng sẽ nói hết cho em nghe".


"Được được được...". Giống như đang dỗ dành con nít, Tô Hướng Vãn cưng chiều nhìn cô, tùy ý cô kéo mình đến bên giường ngồi xuống, lúc này nàng mới điều chỉnh lại vẻ mặt, chăm chú nhìn cô bằng biểu tình nghiêm túc nhưng vẫn ẩn chứa nhu tình như nước.


"Lúc trước thiệt thòi em rồi, chị đảm bảo về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa". Sau khi đem hết thảy chuyện trước kia kể ra, Tô Hướng Vãn lần nữa khẳng định, hiển nhiên vẫn là thật áy náy bởi vì rối rắm trước đây của mình mà đã tổn thương Nam Hướng Bắc.


Nhìn Nam Hướng Bắc gật đầu, Tô Hướng Vãn nắm tay cô, mày hơi nhíu....từ cái hôm cùng Tây Giang Nguyệt ra ngoài ăn cơm về, bản thân bỗng nhiên ý thức được thì ra trước kia mình cũng là thích Tô Lâm, lại bỗng nhiên tự mình nghi ngờ không rõ cảm tình của mình đối với Nam Hướng Bắc là gì, có phải là yêu không, từng chút từng chút làm nàng rối rắm, sợ hãi, toàn bộ đều kể ra cho người ngồi bên cạnh nàng đang chăm chú lắng nghe, không có nửa phần che giấu.


Nam Hướng Bắc theo từng lời đối phương nói mà lòng không ngừng co thắt, hết co lại giãn, như thế lặp lại mấy lần, chân mày cô cũng nhíu chặt, cắn môi, rõ là đang sợ hãi.


Chuyện nguy cấp đến cỡ nào, vào lúc cô cái gì cũng không biết, Tô Hướng Vãn thậm chí đã nghĩ tới chia tay cô.


"Thật may, chị đã nghĩ thông suốt". Đem mọi chuyện trải qua mấy ngày nay đều kể lại, tầm mắt Hướng Vãn ngưng đọng trên mặt cô, thấy cô trầm ngâm lo lắng, còn có vẻ sợ hãi bất an, nàng đưa tay nắm chặt tay cô, mười ngón lồng vào nhau, "Vô luận đã trải qua như thế nào, người chị yêu hiện tại là em, từ lúc trong trò chơi quen biết em cho đến sau này gặp nhau ngoài đời thực, lý do chị yêu em bởi vì em là chính em, cùng chuyện của chị ấy không có nửa điểm quan hệ".


Người bên cạnh mang trong lòng tâm tình phức tạp nhìn lại nàng, chăm chú đối diện nàng thật lâu, hồi sau mới chậm rãi lên tiếng, "Nếu chị gái của chị trở lại thì sao?".


Biểu cảm thoáng cứng lại, Tô Hướng Vãn rũ mi, trên mặt rõ ràng xẹt qua một tia chần chờ nhưng rất nhanh chuyển sang kiên định, khóe môi cũng giương lên độ cong ôn nhu, "Chị đã nói rồi, mọi chuyện đều là quá khứ. Nếu chị ấy thật sự quay trở lại, vậy thì chị ấy cũng chỉ là chị gái của chị, không hơn".


Bướng bỉnh nhìn Tô Hướng Vãn hồi lâu, Nam Hướng Bắc rốt cuộc nói chuyện: "Là chị nói rồi đó nhé, về sau tình huống giống như vậy không được xảy ra nữa, không được bỗng nhiên đối xử với em như thế...".


"Ừ, chị cam đoan". Khuôn mặt Tô Hướng Vãn lộ ra ý cười nhu hòa, nàng nâng tay xoa hai má của cô, "Nhất định sẽ không".


"Được, em tin tưởng chị". Nam Hướng Bắc dùng sức gật đầu thật mạnh.


"Ahah..." Bị bộ dáng này của cô chọc bật cười, Hướng Vãn nghiêng thân mình, đẩy Nam Hướng Bắc ngã xuống giường, xoay người áp lên người cô, ý cười tràn ngập nhìn đôi mắt đang trừng lớn của đối phương rồi làm như vô tình thổi khí, giọng nói cũng trở nên mềm mại đáng yêu, "Tiểu Từ Tâm, em trước nay vẫn luôn ngốc muốn chết, ngày hôm qua bỗng nhiên trở nên như vậy là chuyện gì xảy ra nha".


"Sao cơ?". Nam Hướng Bắc ngẩn mặt ra, theo động tác ngày càng khiêu khích của Hướng Vãn, cô mới ý thức được cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ như trái chín, "Không... Không có chuyện gì hết a...".


"Phải không?". Tô Hướng Vãn cười đến càng thêm dụ dỗ, cúi thấp đầu xuống, môi dán vào tai Nam Hướng Bắc, "Có phải tại ngày đó nghe tiếng chị rên qua điện thoại, cho nên em mới bỗng nhiên biến thành như ngày hôm qua?".


"Đại, Đại sư tỷ...". Có chút không chịu nổi hít vào một hơi, sâu trong cơ thể lại có xúc động nào đó trồi lên, Nam Hướng Bắc siết chặt nắm tay cố kiềm nén.


"Không bằng, mình thử lại nhé?". Ở bên tai cô lại như có như không thổi nhẹ một hơi, Hướng Vãn cúi đầu cười, tiếp theo dùng một chất giọng mê người đến tận cùng, khe khẽ rên, "Tiểu Từ Tâm ~ muốn chị... ưm......".


"Tách" một cái, Nam Hướng Bắc nghe rõ thanh âm vang trong đầu mình, hệt như có cái gì đó vừa đứt dây, cô cắn răng, lật người lại áp Tô Hướng Vãn dưới thân.


Ngày hôm qua mới như vậy hai lần, hôm nay đại sư tỷ xinh đẹp đây còn có thể tiếp tục cố ý dụ hoặc cô, xem ra trước kia quả thực cô đã để nàng chịu ủy khuất, từ nay về sau phải bồi thường nàng thật tốt mới được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương