Khi Nam Hướng Bắc tỉnh lại, mấy người đồng nghiệp đã đi ra ngoài dạo phố từ lâu.


Cô mở mắt định cầm điện thoại lên xem giờ thì nhận ra có một cánh tay đang quàng ngang hông, trên vai cũng có sức nặng, cô nghiêng đầu thấy Tô Hướng Vãn đang tựa vào mình ngủ say, gương mặt thân thuộc này làm cô nhìn đến xuất thần.


Nam Hướng Bắc cứ thế trừng mắt nhìn chăm chăm, bởi vì đây là lần đầu tiên trong suốt hai ngày nay Tô Hướng Vãn chủ động tới gần cô.


Không đúng.


Cô nhớ trước đó mình có tỉnh dậy một lần, khi ấy Tô Hướng Vãn đã chủ động để cô nằm lên đùi rồi còn matxa đầu cho cô.


Nam Hướng Bắc không dám cử động, cô không biết bây giờ là mấy giờ, cũng không màng tới việc mình lỡ hẹn thì đồng nghiệp có bất mãn hay không, cô chỉ biết là mình không muốn đánh thức đại sư tỷ, muốn để cho đại sư tỷ dựa vào mình ngủ một giấc thật ngon.


"Từ Tâm..." cô nghe Tô Hướng Vãn thì thầm tên mình.


Tiếng gọi êm ái này làm sóng mũi Nam Hướng Bắc bỗng chốc cay cay, mắt cũng trở nên nhoà đi, giờ khắc này cô thật sự cảm thấy uỷ khuất.


Rõ ràng có quan tâm mình, thế sao còn lạnh nhạt với mình vậy chứ, sao còn cố tình bất hoà với mình?


Nước mắt gần như muốn trào ra, Nam Hướng Bắc chớp chớp mắt, cắn răng nín nhịn loại cảm giác khó chịu này, sau đó liền như vậy chăm chú nhìn Tô Hướng Vãn, không muốn suy nghĩ thêm bất cứ chuyện gì khác.


Nếu thời gian có thể ngưng tại buổi tối ngọt ngào kia thì tốt biết mấy, vậy thì mình cũng sẽ không có cảm giác khó chịu đáng ghét này.


Tô Hướng Vãn ngủ cũng không lâu, lúc nàng tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là Nam Hướng Bắc đang nghiêng đầu thất thần nhìn mình.


Tô Hướng Vãn nhíu mày chống tay ngồi dậy, Nam Hướng Bắc thấy nàng động cũng phục hồi tinh thần ngồi dậy theo, lòng tràn ngập bất an, "Đại sư tỷ?".


Tô Hướng Vãn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, "Còn đau đầu lắm không?".


Nam Hướng Bắc giơ tay sờ đầu, nghĩ tới đêm qua mình uống say bí tỉ, biểu tình trở nên ngượng ngùng, "Em đỡ hơn rồi...".


"...Xin lỗi...phiền chị phải chăm sóc em".


Tô Hướng Vãn sửng sốt, nhìn cô chằm chằm vài giây, trong lòng nàng có chút không vui, nhưng nàng cũng không nói thêm cái gì, chỉ đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, bưng chén canh giải rượu trở về giường đưa cho Nam Hướng Bắc, "Canh giải rượu đó, em uống đi".


"Uhm". Nam Hướng Bắc gật đầu, đón lấy chén canh từ tay Tô Hướng Vãn, uống một ngụm, lại ngẩng đầu lên hỏi, "Khách sạn này cũng phục vụ canh giải rượu sao?".


"Cơ trưởng Từ tự tay làm cho em". Tô Hướng Vãn nhàn nhạt đáp lời.


"Ặc-" Nam Hướng Bắc vừa mới uống thêm một ngụm liền bị sặc, ho liên tiếp không ngừng.


Nhìn đối phương bị sặc đến mặt mày nghẹn đỏ, bất mãn cùng ghen tuông trong lòng Tô Hướng Vãn tiêu biến, nàng vươn tay cầm lấy chén canh định đút Nam Hướng Bắc uống một muỗng để giảm bớt ho khan, Nam Hướng Bắc ngược lại trốn tránh, ho liên tiếp cũng không chịu uống thêm miếng nào.


Thấy Nam Hướng Bắc như thế, tim Tô Hướng Vãn cũng mềm nhũn rồi, nàng khẽ thở dài đi rót ly nước cho cô, lần này Nam Hướng Bắc thật ngoan ngoãn uống hai ngụm, vừa dứt cơn ho liền lên tiếng, "Em....em và cơ trưởng Từ không có gì đâu".


"Chị biết". Tô Hướng Vãn rút khăn giấy giúp cô lau miệng, nàng nhẹ giọng, "Em không cần giải thích".


"Em..." Nam Hướng Bắc nhìn nàng, mặt đỏ rần, mấp máy môi định nói tiếp nhưng Tô Hướng Vãn ngắt lời, "Em uống hết đi, sẽ dễ chịu hơn".


Nam Hướng Bắc lắc đầu một mực không chịu uống, thấy nàng bưng chén canh nhìn mình, cô mới yếu ớt nói, "Em....Tối hôm qua cơ trưởng Từ nói với em là chị ấy thích con gái".


"Uhm".


"Em..không phải là em tự mình đa tình. Chỉ là em cảm thấy, tránh một chút vẫn tốt hơn".


Tô Hướng Vãn im lặng nhìn Nam Hướng Bắc một lúc mới đặt chén canh xuống bàn, "Ở yên đây chờ chị".


"Sao?" Nam Hướng Bắc ngơ ngác nhìn nàng đứng dậy, đến khi Tô Hướng Vãn rời khỏi phòng cô vẫn chưa hoàn hồn.


Không biết qua thêm bao lâu, Tô Hướng Vãn chưa trở lại nhưng hồn Nam Hướng Bắc thì trở lại rồi, cô cắn môi rối rắm nhìn chén canh bên cạnh.


Đại sư tỷ biết rõ chén canh này là do cơ trưởng Từ làm, vậy mà còn kiên trì đút mình uống, tuy là muốn tốt cho mình nhưng mà ...chẳng lẽ chị ấy thật sự không để ý, chị ấy không ghen chút nào sao?


Nam Hướng Bắc thở dài, ngả người nằm xuống giường nhìn trần nhà đến phát ngốc.


Tiếng chuông cửa vang lên, đại khái chắc là Tô Hướng Vãn, cô vội vàng bật dậy, chân trần chạy ra mở cửa.


Tay Tô Hướng Vãn bưng chén canh giải rượu mình vừa tự làm, nàng hơi giương cằm ý bảo Nam Hướng Bắc đi vào.


Tâm tình Nam Hướng Bắc đúng là không cách nào giấu được, ánh mắt cô lấp lánh vẻ chờ mong. Tô Hướng Vãn thấy phản ứng của Nam Hướng Bắc thì vừa buồn cười vừa đau lòng.


Chỉ là canh giải rượu mà thôi....đồ ngốc này..thật đã bị mình dày vò đến mức vậy sao?


Tự tay đút Nam Hướng Bắc uống xong chén canh, Tô Hướng Vãn âm thầm hạ quyết định. Sau khi về nước, nghỉ ngơi thật tốt xong thì nàng sẽ đem mọi chuyện nói rõ ràng cùng Nam Hướng Bắc, không để mấy thứ linh tinh này quấn quýt trong lòng nữa.


Tô Hướng Vãn đã ra quyết định nên trên đường quay về, Nam Hướng Bắc cảm nhận rõ thái độ Tô Hướng Vãn đối với mình so với mấy ngày trước tốt lên nhiều.


Có điều khi cả hai về đến nơi, công ty lại bỗng nhiên thông báo ngày hôm sau Nam Hướng Bắc có chuyến bay đi Colombia, nói cách khác cô về nhà nghỉ ngơi được một đêm liền phải tiếp tục hành trình bay xa, đồng dạng bị như vậy còn có Từ Nhiêu.


Biết được tin này, Tô Hướng Vãn thật ngoài ý muốn. Về đến nhà, để Nam Hướng Bắc tắm rửa xong, nàng liền bảo cô ngủ sớm lấy lại sức, vì nhiệm vụ bay Nam Hướng Bắc đành an phận nghe theo.


Trưa hôm sau, Nam Hướng Bắc thay đồng phục kéo hành lý ra cửa, trước khi đi, Tô Hướng Vãn như trước giúp cô chỉnh lại cà vạt, giọng nói êm ái làm lòng người nghe như muốn tan ra, "Chờ em quay về, chị có lời muốn nói với em".


Tim đập loạn, Nam Hướng Bắc thẳng tắp nhìn Tô Hướng Vãn rồi gật đầu rời đi.


Nam Hướng Bắc đi công tác, Tô Vị Tích thì đi học ở nhà trẻ, Tô Hướng Vãn một mình không có việc gì làm nhưng lại không muốn ngủ không muốn chơi game hay xem ti vi gì hết, nàng bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, chậm rãi quét dọn từ phòng khách, khi đến phòng ngủ, nàng thấy trên bàn có cái máy mp3, đó là của Nam Hướng Bắc.


Tô Hướng Vãn cầm lên nhìn vài giây rồi đặt xuống, tiếp tục dọn phòng, xong hết thảy lại đi đón Tô Vị Tích, một ngày nhanh chóng trôi qua.


Buổi tối nàng mở máy tính vào game một chút, trước khi tắt máy, tầm mắt tình cờ nhìn đến cái mp3, nàng bỗng nhiên nổi lên tò mò không biết thường ngày Nam Hướng Bắc hay nghe những bản nhạc nào, vì thế Tô Hướng Vãn cầm máy mp3 trong tay, tắt đèn chuẩn bị lên giường nằm nghe.


Ai ngờ sau khi nằm xuống cắm tai nghe vào, thứ nghe được không phải là âm nhạc như nàng nghĩ. Bên trong chỉ có thanh âm quen thuộc, mang tất cả hồi ức trở về.


"Đồ ngốc này...." mp3 phát đến ba giờ sáng mới kết thúc, Tô Hướng Vãn ngồi dậy đặt máy lên bàn đầu giường, quay qua nhìn vị trí Nam Hướng Bắc thường nằm, nàng lẩm bẩm, "Quả thật...ngốc chết đi được".


Thì ra đồ ngốc kia có thể nhận ra mình ngay lần đầu tiên gặp mặt là vì vậy, chỉ bằng việc dựa vào thanh âm của mình...bởi vì thanh âm của mình đã khắc hoạ thật sâu trong lòng em ấy...


Khoé mắt nàng ươn ướt, có dòng nước trượt xuống dọc theo gò má, trong ngực lại mang cảm giác tê dại cùng ấm áp.


Máy bay đáp xuống sân bay ở Colombia, phụ lái và đáp máy bay là Nam Hướng Bắc một mình hoàn thành, toàn bộ hành trình đều lưu loát, khoang điều khiển bao gồm Từ Nhiêu và hai cơ trưởng đều âm thầm tán thưởng động tác của cô.


"Qua vài ngày nữa trên vai em hẳn là có thêm một vạch". Họp tổng kết chấm dứt, Từ Nhiêu nói với Nam Hướng Bắc.


Nam Hướng Bắc sờ sờ đầu, mỉm cười ngại ngùng, "Cám ơn Từ cơ trưởng".


"Đi thôi, trở về khách sạn". Từ Nhiêu duỗi thẳng thắt lưng nói, "Bay hai mươi bốn tiếng mệt chết rồi, nghỉ ngơi thật tốt mới được".


Nam Hướng Bắc cũng không nhiều lời, gật gật đầu theo Từ Nhiêu lên xe, đến khách sạn chào mọi người một tiếng liền đi về phòng mình.


Ở trong phòng ngâm nước nóng thư giãn, khoác áo choàng tắm đi ra, Nam Hướng Bắc tay lau khô tóc, mắt nhìn điện thoại di động, do dự không biết nên gọi điện cho Tô Hướng Vãn hay không...Trước đây mỗi lần bay đến đâu, cô đều tự giác gọi báo tin mình đến nơi bình an, nhưng mà hiện tại...


Đang lúc cô đắn đo, chuông điện thoại vang lên, Nam Hướng Bắc vội nghe máy, "Đại sư tỷ, em đến nơi rồi, vừa định gọi điện cho chị".


"Ừ, chị tính thời gian, chắc là em cũng đã về khách sạn".


"Uhm".


"Em đang làm gì?".


"Lau khô tóc".


"A...em vừa tắm xong?".


"Dạ".


Cứ như thế một người hỏi một người đáp, bầu không khí giữa hai người thập phần kì quái, Tô Hướng Vãn biết thành ra thế này là do lỗi của mình.


"Tiểu Từ Tâm ~" Giữa lúc lúng túng, Tô Hướng Vãn bỗng thay đổi ngữ điệu, thanh âm cũng trở nên mềm mại hơn bao giờ hết, "Hôm qua chị đã nghe xong mp3 của em".


"!!!!!!" Nam Hướng Bắc trợn tròn mắt, sắc mặt đại biến.


"Em thích thanh âm của chị đến vậy sao?". Dù không nghe người bên kia thốt lên tiếng nào, nàng vẫn đoán được vẻ mặt Nam Hướng Bắc giờ phút này, Tô Hướng Vãn nén cười, tiếp tục dùng chất giọng mê người, "Sao em không sớm nói cho chị biết chứ".


"Em...em...". Nam Hướng Bắc đỏ mặt lắp bắp, không biết nên nói cái gì cho tốt.


"Nếu biết em thích giọng chị như vậy thì chị đã sớm thoả mãn em rồi". Tô Hướng Vãn nhếch miệng, ánh mắt nồng đậm ý cười, "Tiểu Từ Tâm, muốn chị ..."


Tròng mắt muốn rớt ra ngoài, hai má ngày càng nóng bừng, Nam Hướng Bắc siết chặt điện thoại trong tay, hơi thở cũng tăng thêm dồn dập.


"Uhmm...Tiểu Từ Tâm...".


"A~~em thật giỏi nha, Từ Tâm...".


"Từ Tâm a~..ưmm..."


Thanh âm kiều mị không ngừng rót vào lỗ tai, tay Nam Hướng Bắc siết điện thoại đến nổi gân xanh, tay còn lại cũng nắm thành quyền, trái tim đập thình thịch, tốc độ gấp x lần bình thường, hơi thở rối loạn, trong mắt dĩ nhiên đã nhiễm một tầng dục vọng.


"Em nên ngủ rồi đó Tiểu Từ Tâm". Tô Hướng Vãn khôi phục giọng điệu, giống như người vừa mới rên trong điện thoại một giây trước không phải là nàng. "Chị không phiền em nữa, em nhanh ngủ đi, ngủ ngon~~".


Nói xong, Tô Hướng Vãn trực tiếp cúp máy, tưởng tượng dáng vẻ Nam Hướng Bắc lúc này nàng không khỏi bật cười.


Rốt cuộc nàng cũng tìm lại được cảm giác ban đầu, loại cảm giác mà chỉ cần nhìn đến người kia thì tâm tình liền có thể thả lỏng, loại cảm giác muốn trêu đùa người kia chỉ để nhìn vẻ mặt quẫn bách đáng yêu của em ấy, cảm giác này hoàn toàn khác khi nàng ở cùng chị gái.


Đây mới đúng là cảm giác đối với người mình yêu, khiến nàng thật muốn ỷ lại em ấy, muốn bốc đồng làm nũng cùng em ấy, loại cảm giác chỉ đặc biệt xuất hiện khi nàng đối mặt Nam Hướng Bắc.


Đặt điện thoại di động sang bên cạnh, Tô Hướng Vãn cầm lấy mp3, cúi đầu nhìn một lát, khóe môi cong lên nụ cười ngọt ngào.


Lúc này trong phòng khách sạn ở Colombia, cái người mặc áo choàng tắm vẫn cầm điện thoại đứng sững sờ, hồi sau bất ngờ quăng điện thoại lên giường, phát điên hét to vài tiếng "A a a a a!!!!!" chạy vọt vào phòng tắm.


--------
Ed: a a a thật lâu rồi mới gặp lại, có thể là thường xuyên cũng có thể không tiếp tục một cách thường xuyên được, nhưng mình sẽ cố gắng chương nào hay chương đó.
Mình cũng đổi bìa truyện, bìa là do một bạn vì thích truyện mà làm bìa tặng mình, thật ra bạn í gửi tặng cách đây 2 tháng rồi, mà tới giờ mình mới up truyện nên mới dám đổi.
╮( ̄▽ ̄"")╭


Cảm ơn bạn lần nữa ^-^ và cũng cảm ơn các bạn tuy thời gian đã lâu nhưng vẫn vào đọc truyện và thăm hỏi.
👩‍❤️‍👩

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương