Ý định tắm rửa tự nhiên vì Tô Mạc Che login mà tan biến, Nam Hướng Bắc nằm dựa người lên bàn nhìn một đôi bạch y đang làm ruộng, khoé miệng vẽ nên nụ cười dị thường ấm áp.


"Từ Tâm, chị nghe điện thoại một chút." Trong tai nghe truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc phục hồi tinh thần, gõ một chữ "Ừ" trong trò chơi, thấy bạch y nữ tử dừng động tác, có lẽ vì nữ nhân bên kia máy tính đã đứng dậy nghe điện thoại, Nam Cung Từ Tâm cũng dừng nhân vật của mình, đứng đó một lúc lâu rồi chạy cách ra đoạn ngắn, vung cuốc tiếp tục làm ruộng.


"Mẹ." Đứng dậy đi đến bên giường cầm lấy điện thoại đang không ngừng vang lên, thanh âm Tô Hướng Vãn như trước ôn nhu ,"Không có gì...... Dạ, sắp ngủ."


Ngừng một lát, khuôn mặt dễ nhìn kia lộ ra vẻ chần chờ, mày cũng hơi cau lại, Tô Hướng Vãn mím môi vài giây, nhẹ nhàng thở dài,"Dạ".


Trầm mặc nắm điện thoại, Tô Hướng Vãn xoay người đưa mắt nhìn máy tính cách đó không xa, không thấy rõ bên trong đó Nam Cung Từ Tâm đang làm cái gì, mày càng nhíu chặt, qua hồi lâu mới mở miệng, thanh âm so với phía trước lạnh hơn không ít,"Mẹ biết con rất ngoan...... ừ, không được phiền đến ông bà ngoại có biết không? Tốt lắm, ngủ sớm chút đi, đã khuya ...... Ừ, ngủ ngon."


Thả điện thoại xuống, giơ tay xoa xoa mắt, Tô Hướng Vãn lại thở dài, đi trở về trước máy tính, mới ngồi xuống liền nhìn đến Nam Cung Từ Tâm đang ngồi trung bình tấn cách nàng không xa, mà phía sau Nam Cung Từ Tâm là một hình trái tim được kết từ nhiều đoá hoa màu hồng phấn nhẹ nhàng lay động trong gió, thoạt nhìn cực kỳ lãng mạn.


Tâm tình không vui vì cuộc điện thoại kia bỗng chốc hoá hư không, Tô Hướng Vãn nhịn cười, đeo tai nghe, "Từ Tâm, em ngồi trung bình tấn làm cái gì?"


Bỗng nhiên nghe giọng nói làm cho bị doạ......phía bên này, Nam Hướng Bắc lần đầu nghiên cứu động tác của nhân vật trong trò chơi vội làm cho nó đứng thẳng dậy, quẫn bách một lúc mới gõ ra hai chữ: "Run tay......".


Vốn là, hôm nay ở phi trường lúc chờ máy bay, cô lấy điện thoại lên diễn đàn game, thấy có người chỉ cách làm ruộng tạo được hình trái tim, cho nên thừa dịp có Tô Mạc Che bên cạnh làm thử xem sao, đợi cho tất cả xong hết rồi, hoa cũng nở ra, cô cảm thấy hẳn là nên tìm tư thế tạo dáng thích hợp một chút, ai biết cô mới nhấp một cái thì nhân vật kẹt ở động tác kia, kết quả cô lại ngồi trung bình tấn trước mảng hoa hình tim tươi đẹp...


Càng xui xẻo chính là thần thông kiểu gì mà cô vừa bị đứng hình thì Tô Mạc Che lại trở về máy tính chứ, muộn hơn một chút không được sao?!


Lại là run tay...... Tô Hướng Vãn che miệng khẽ cười.


Nghe khá rõ tiếng cười khẽ, gò má nguyên bản có chút nóng bỏng của Nam Hướng Bắc dần dần khôi phục về độ ấm bình thường, nghĩ đến hành động của mình có thể làm cho Tô Hướng Vãn lộ ra tươi cười, cô cũng cười ngây ngô theo, thuận tay liền phát ra cái mặt cười trong trò chơi.


Điều khiển chuột làm cho Tô Mạc Che di chuyển vài bước về phía trái tim, khi đến gần hơn một chút, Tô Hướng Vãn chớp mi mắt, tiếng cười khẽ cũng ngừng lại,"Hoa cẩm chướng màu hồng phấn...... Hôm nay không phải ngày của mẹ đâu Từ Tâm".
<*cẩm chướng hồng tượng trưng cho ngày của mẹ>


"Khụ......" Nam Hướng Bắc lập tức bị sặc nước miếng, hai má sắp trở về trắng nõn bởi vì kịch liệt ho khan thoáng cái lại đỏ bừng.


"Đừng nói là em không biết cẩm chướng hồng tượng trưng cho ngày của mẹ nha?". Lúc hỏi ra câu đầu không thấy được đáp lại, giống như đoán được bên kia Nam Cung Từ Tâm đang sầu não, Tô Hướng Vãn nén cười tiếp tục nói, "Thì ra tiểu Từ Tâm kính yêu đại sư tỷ đến vậy à".


Cái này càng làm Nam Hướng Bắc ho lợi hại hơn, vội bưng cốc trà bên cạnh uống một ngụm to, đợi bớt ho mới nhanh chóng gõ bàn phím giải thích.


Nam Cung Từ Tâm: "Màu hồng phấn chỉ có hoa hồng và cẩm chướng thôi a!!!!!!!!".
Nam Cung Từ Tâm: "Ý em là thời gian cẩm chướng nở hoa có vẻ nhanh hơn!!!!!!!!".
Nam Cung Từ Tâm: "Đại sư tỷ em không có ý tứ kia, chị đừng hiểu lầm a a a a a!!!!!!".


"Vậy sao?" Cong lên khóe miệng lại là một trận cười nhẹ, tay trái chống cằm, tay phải tiếp tục di chuyển chuột mang bạch y nữ tử đến đứng cạnh Nam Cung Từ Tâm, Tô Hướng Vãn chăm chú nhìn bạch y thiếu niên bên hông có đeo ống sáo dài, nâng cao thanh âm, "Nói cách khác Từ Tâm là muốn trồng mân côi màu hồng cho chị sao? Mân côi hồng đại biểu cho tình đầu thì phải".


Mở to mắt, không nghĩ tới hành động nhất thời cao hứng của mình lại làm Tô Mạc Che nghĩ như vậy, Nam Hướng Bắc đỏ mặt đặt hai tay lên phím muốn giải thích, nhưng trong khoảnh khắc đã dừng động tác.


Quả thật từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu cô thích một người, thích đến mức mỗi ngày đều chờ mong nghe thấy thanh âm của nàng, thích đến mức lần đầu tiên gặp mặt liền nguyện ý bản thân bị thương chứ không để nàng có chuyện gì nguy hiểm, thích đến mức mỗi giây mỗi phút rời xa đều nhớ thương nàng...Đây không phải mối tình đầu thì là cái gì?!


Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn phím, Nam Hướng Bắc không gõ tiếp nữa, chỉ ngơ người nhìn hai nhân vật bạch y nhỏ bé đứng phía trước đồng hoa hình tim hồng phấn, cắn môi hồi lâu sau, đưa ra quyết định.


Nếu thích thì cứ dũng cảm theo đuổi cho dù các nàng đều là nữ nhân.


Nói ra câu kia cũng chỉ là nói đùa thôi, ngày thường có thói quen trêu chọc người này, hôm nay cũng như vậy tiếp tục trêu Từ Tâm, không nghĩ rằng hiện tại cư nhiên cô không có phản ứng, khóe môi Tô Hướng Vãn chậm rãi hạ xuống, đôi mày thanh tú nhíu lại, há miệng muốn kêu Nam Cung Từ Tâm, trong nháy mắt nàng có loại cảm giác lo lắng không yên.


Nhưng vì cái gì mà không yên chứ? Nàng không phải biết Nam Cung Từ Tâm kỳ thật là cô gái nhỏ sao, nữ nhân cùng nữ nhân vui đùa như vậy không phải rất bình thường a?


Vấn đề cứ thế từng cái một chạy loạn trong đầu, Tô Hướng Vãn nhất thời có chút ngây người, nhấp mím môi, mở to mắt nhìn màn hình trò chơi, thẳng đến khi mảnh hoa tim màu hồng kia bắt đầu lần lượt héo rũ.


Nam Cung Từ Tâm: "Lần sau sẽ trồng mân côi hồng phấn cho đại sư tỷ, sẽ không héo nhanh vậy đâu .o[∩_∩]o~".


Từ headphone có thể nghe rõ tiếng hít thở bình tĩnh phía bên kia, Nam Hướng Bắc cưỡng chế nỗi lo trong lòng, đánh chữ xong, tay nhè nhẹ run, đến khi nghe được tiếng "Ừ" nhẹ nhàng đáp lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.


"Từ Tâm, chị muốn đi tắm rồi ngủ, em cũng ngủ sớm đi." Nàng không nhìn được lúc Nam Cung Từ Tâm gõ ra câu nói kia thì có cảm xúc gì, Tô Hướng Vãn nhắm rồi lại mở mắt, duy trì ngữ điệu nhu hòa nói với Từ Tâm.


Nam Cung Từ Tâm:"Được, em cũng tắm đi ngủ, đại sư tỷ ngủ ngon."


"Ừ, ngủ ngon." Tô Hướng Vãn nhẹ giọng trở về một câu, sau đó tắt voice, thâm sâu nhìn nhân vật thiếu niên có mang ống sáo bên người, lát sau mới lựa chọn thoát khỏi trò chơi, đóng máy tính, cầm áo ngủ vào phòng tắm.


Chẳng lẽ là......nàng thật có cảm giác với Nam Cung Từ Tâm?


Làn nước ấm chảy lên người, nghĩ đến điều này, Tô Hướng Vãn đang muốn nhắm mắt lại mạnh mẽ mở mắt, tay nắm vòi sen nhẹ run rẩy, nàng dựa vào vách tường có khảm men sứ màu trắng bóng loáng, nửa ngày không thể hoàn hồn.


Đồng dạng log out trò chơi, tắt máy tính, Nam Hướng Bắc ngược lại không theo kế hoạch tắm rửa phía trước, mà ra khỏi phòng đến nhà bếp mở tủ lạnh lấy lon coca, đi tới ban công mở nắp lon uống một ngụm, rồi bắt đầu xuất thần nhìn ngàn vạn ánh đèn thành phố trong đêm.


"Con là bị làm sao?" Từ phòng mình đi ra, miệng còn ngậm điếu thuốc, Nam Cực liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng con gái, đi qua đứng dựa vào cửa ban công nói, "Suốt cả đêm thấy con thấp thỏm không yên, không biết nghĩ cái gì nữa".


"Ba à" Nam Hướng Bắc uống một ngụm coca, nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, xoay người nhìn về phía ba mình,"Ba làm sao có thể sống cùng mẹ được, cảm thấy......ba mẹ bên nhau có vẻ thật khó tin".


"Biến, có con gái nhà ai nói chuyện với ba mình vậy không." Liếc sang con gái, Nam Cực rít khói thuốc, nhớ về chuyện cũ, "Làm sao ở bên nhau, đương nhiên là yêu thương nhau mới sống cùng được".


"Nhưng con vẫn cảm thấy mẹ thích nhất là công việc". Nam Hướng Bắc nhìn ba ba, cũng không có như ngày thường hay trêu gọi ông là "bố già".


"Ba không cảm thấy khoảng cách với mẹ ngày càng xa hay sao?"


"Đúng vậy, mẹ con quả thật thích nhất công tác." Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay đã muốn tàn, Nam Cực lắc đầu, lại cười cười,"Cho nên tên của con là Nam Hướng Bắc a, Hướng Bắc Hướng Bắc, ta cuối cùng vẫn là hướng về mẹ con, bà ấy muốn như thế nào thì cứ như thế đó".


Sớm biết tên mình có điển cố, Nam Hướng Bắc lại nghiêng đầu suy nghĩ, không tiếp tục truy vấn chuyện ba mẹ nữa, tiếp theo đứng thẳng người, nhìn ba mình, thu lại thần sắc, ngữ khí đứng đắn mà nghiêm túc,"Ba, con nghĩ chuyển nghề đến hàng không dân dụng".


Đang đắm chìm trong hồi ức, thình lình nghe được con gái nói lời này, Nam Cực nhíu mày, nhìn cô chằm chằm,"Vì người con thích hay sao?"


Đứng thẳng người, hai tay buông thõng bên hông, Nam Hướng Bắc thẳng tắp đối diện cùng ba mình, không có nửa phần do dự, "Đúng vậy, nàng là tiếp viên hàng không."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương