Toàn thân trở nên cứng ngắc, tựa hồ bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, Nam Hướng Bắc cứ thế yên lặng ngồi trước máy tính, trước mắt mơ mơ hồ hồ, không thấy rõ cả màn hình.


Đồng dạng bị hoảng sợ còn có Tô Hướng Vãn, đợi lúc phản ứng lại được, nàng lập tức nhăn mày, giơ tay tháo tai nghe xuống, đưa mắt nhìn Nam Cung Từ Tâm ở bên trong, hơi chột dạ mà không biết loại chột dạ này đến từ đâu.


Cắn môi dưới, nhìn Tô Vị Tích đang ôm cái gối nhỏ đứng ở cửa phòng sợ sệt nhìn mình, Tô Hướng Vãn một lần nữa cầm lấy headphone, khống chế thanh âm, thản nhiên nghe không ra cảm xúc, "Từ Tâm, chị có chút việc, chút nữa nói sau".


Nói xong không đợi Nam Cung Từ Tâm phản ứng đã tắt voice, Tô Hướng Vãn đứng lên đi đến trước mặt Tô Vị Tích, nhướng đôi mày xinh đẹp, thanh âm cũng lạnh hơn, không thấy chút ôn nhu nào như khi nói chuyện với Nam Cung Từ Tâm,"Ta đã nói cái gì?"


Ngửa đầu, sợ hãi nhìn nữ nhân mang gương mặt băng giá, Tô Vị Tích ôm chặt cái gối, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn có chút tái nhợt, giọng nói be bé kèm theo ít ỏi quật cường:"Nhưng mà...".


"Không thể." Tô Hướng Vãn bặm môi, ánh mắt cũng lạnh lẽo, "Về phòng con đi."


Cúi gầm mặt xuống, thoạt nhìn rất chán nản, Tô Vị Tích cứ đứng im ôm gối, thật lâu không có động tĩnh.


Nhìn dáng vẻ con bé như vậy, sắc mặt Tô Hướng Vãn trầm xuống, ánh mắt rất nhanh chuyển sang phức tạp.


"Con..... Con nhớ mami......" Thanh âm như trước lí nhí, chẳng qua xung quanh quá mức yên tĩnh, Tô Hướng Vãn vẫn nghe rõ ràng câu nói đứt quãng, còn mang theo điểm run run thút thít, hiển nhiên là nó bị nàng làm sợ hãi, lại không chịu lùi bước.


"Ta đã nói, con muốn năm tuổi rồi, nên độc lập." Sắc mặt hơi hòa hoãn nhưng ngữ khí không lưu tình, Tô Hướng Vãn giơ ngón tay chỉ về căn phòng trước đó đã sắp xếp cho Tô Vị Tích,"Đã khuya, lập tức đi vào ngủ".


Ngẩng đầu nhìn nhìn Tô Hướng Vãn, nước mắt lã chã trên mặt, Tô Vị Tích đưa đôi tay nhỏ bé lên dụi mắt, thấy người phía trước nghiêm mặt giống như có thể bùng nổ lửa giận bất cứ lúc nào, chung quy không dám tiếp tục dây dưa, hít hít cái mũi nói, "Mami ngủ ngon".


"Ừ, ngủ ngon".


Nhìn Tô Vị Tích ôm gối ngoan ngoãn trở về phòng, Tô Hướng Vãn mới giãn mày ra, xoay người đi tới máy tính, ngồi xuống vô lực tựa vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, không biết ánh đèn quá mức chói mắt hay sao mà nàng bất giác nhắm mắt lại.


Không biết chút gì về tình hình giữa mẹ con Tô Hướng Vãn, mãi cho đến thời điểm Tô Hướng Vãn tắt voice, Nam Hướng Bắc còn chưa hoàn hồn, loạn thành một mảnh, chỉ có thể nghe thanh âm non nớt kia lặp đi lặp lại trong đầu "Mami".


Đứng ở cửa phòng, Nam Cực cau mày nhìn con gái giống như hồn lìa khỏi xác, giơ tay gõ cửa phòng lần nữa, không thấy cô có phản ứng, ông trực tiếp tiến vào vỗ lên vai,"Nam Hướng Bắc".


Cả người bật run rồi lập tức đứng dậy, Nam Hướng Bắc giật mình nhìn ba ba, lấy tay vuốt ngực bình ổn tâm tình.


"Con đang làm gì vậy?" Đưa mắt nhìn máy tính của cô, bởi vì thời gian chờ quá lâu nên màn hình đã tối đen, Nam Cực hoài nghi nhìn con gái,"Gõ cửa phòng con mấy lần cũng không thấy con có phản ứng".


Tầm mắt Nam Cực nhìn về phía máy tính làm cho con tim Nam Hướng Bắc lại nảy lên, rồi lập tức nhớ ra Tô Hướng Vãn đã sớm cắt đứt tán gẫu, cô lộ ra nụ cười miễn cưỡng,"Không có gì, ngẩn người một chút".


"Ừ". Thấy cô không muốn nói, Nam Cực cũng không truy vấn tiếp, chỉ đăm chiêu nhìn cô,"Mẹ con kêu con gọi điện cho bà ấy".


"Dạ". Gật gật đầu, trên thực tế thứ hiện lên trong đầu cô lúc này chính là cảnh cô đã đáp ứng với ba ba, Nam Hướng Bắc lần nữa xuất thần .


Thấy cô như thế, Nam Cực nhíu nhíu mày, không nói thêm, đành thở dài trong lòng, xoay người rời khỏi phòng cô.


Con gái quả nhiên trưởng thành rồi, đều đã biết yêu đương.


"Ta mặc kệ người con thích là đẹp hay xấu, có bệnh gì không tiện nói ra hay không, cũng mặc kệ tính tình thế nào, chỉ có một điều con cần nhớ kỹ, vô luận con thích người ấy nhiều bao nhiêu, chỉ cần đó là người có chồng rồi thì con không được tiếp tục dây dưa, có nghe rõ không?"


Không biết ba ba rời phòng khi nào nhưng lời ông nói cứ lặp lại mãi trong đầu, Nam Hướng Bắc nắm chặt tay, hồi lâu sau, nở nụ cười bi thương.


Đại sư tỷ, thì ra không những có chồng mà còn có con sao?


Từ Tâm......không có cơ hội cưới chị rồi.


Một ngày trải qua vui vẻ, trải qua chán nản rồi lại trải qua cảm động, đến bây giờ cả trái tim giống như bị ném vào hố băng, Nam Hướng Bắc vô lực ngồi xuống ghế, khẽ nhích chuột, màn hình hiện lên cảnh rừng trúc, đom đóm cùng gió mát vờn quanh, Nam Cung Từ Tâm và Tô Mạc Che đứng đối diện nhau, hồi lâu không nói gì, nhưng tất nhiên đã có bất đồng với khi nãy.


"Đại sư tỷ, em log out, gọi điện nói chuyện với mẹ xong liền tắm rửa đi ngủ, chị ngủ sớm nha, ngủ ngon." Không biết lúc này Tô Hướng Vãn đang làm gì, nghĩ tới nữ nhân dịu dàng kia đang nhẹ giọng dỗ cho đứa nhỏ ngủ, bên cạnh còn có người đàn ông không thấy rõ mặt, tươi cười nhìn các nàng, tay Nam Hướng Bắc có chút run run gõ chữ, cuối cùng lưu luyến nhìn Tô Mạc Che, tắt trò chơi.


Phòng ngủ yên tĩnh không nghe thấy tiếng động nào, Tô Hướng Vãn vẫn duy trì tư thế ngồi dựa lưng ghế, ngửa đầu nhắm mắt, rốt cuộc cũng thở ra một hơi, lúc mở mắt, hốc mắt hơi phiếm hồng, nàng đứng lên đi thẳng vào phòng tắm để rửa mặt. Khi nàng trở lại ghế ngồi, nhìn màn hình trò chơi, chỉ có một mình bạch y nữ tử đứng trong rừng trúc dưới ánh trăng, không còn ai khác.


Lông mi run rẩy, tình cảnh này làm tim nàng nhói đau, Tô Hướng Vãn nhìn dòng chữ Nam Cung Từ Tâm lưu lại, nhẹ cắn môi dưới, mở danh sách hảo hữu, quả nhiên cái tên đó từ phát sáng đã chuyển sang tối mờ, thật giống như tâm tình của nàng.


[ bang hội ] Ngô Kiệt Tào: cái thằng tiểu Túng này, lại chạy, vừa định kêu hắn cùng đi đánh quái.
[ bang hội ] Mạc Cao Khoa: Ôi chao, hiếm khi hôm nay ta log out muộn, cái thằng Tiểu Túng này, cũng không nói xem tâm trạng được đại sư tỷ đáp ứng lời cầu hôn là như thế nào.
[ bang hội ] Âu Dương Vô Khuyết: Ô, đại sư tỷ còn online, đại sư tỷ đại sư tỷ, cùng nhau đánh Băng Hoả đảo đi!
[ bang hội ] Ngô Kiệt Tào:=.= cái đồ khờ Vô Khuyết, tiểu Túng thoát nick rồi, khẳng định đại sư tỷ cũng muốn log out, hai người họ cho tới bây giờ đều là cùng nhau log out.
[ bang hội ] Phó Quân Quân: Đúng đó, ngươi không thấy mỗi lần bang hội thông báo đại sư tỷ thoát hệ thống, lập tức cũng báo tiểu Túng off luôn sao? Đồ chậm tiêu.
[ bang hội ] Âu Dương Vô Khuyết: Ặc......


Bạch y nữ tử như trước cô độc đứng nơi rừng trúc, Tô Hướng Vãn nhìn mấy người nói chuyện trong kênh bang hội, sau lúc lâu mới lộ ra nụ cười chua xót, thoát khỏi trò chơi.


"Từ Tâm......" Nhưng vừa đóng lại máy tính, tầm mắt Tô Hướng Vãn lại hoảng hốt dừng ở headphone,"...nghe thấy rồi sao?".


Mà cho dù nghe được, vì cái gì lại phải log out? Giận sao? Hay chỉ là trùng hợp?


Thở dài, Tô Hướng Vãn đứng lên, đi đến tủ lấy quần áo vào phòng tắm, cởi đồ trực tiếp mở nước ấm, để nước chảy dọc xuống từ đỉnh đầu, giống như làm vậy có thể giúp nàng thanh tỉnh một ít.


Nàng quả nhiên điên rồi, cho dù trước đây đã từng trải qua, hiện giờ tình cờ quen biết một người thích nữ nhân, chẳng lẽ cũng thích người ta ?? Làm sao nàng có thể cứ đi vào vết xe đổ ấy?


Hơn nữa, đêm qua không phải đã nghĩ kỹ sẽ giữ khoảng cách với Từ Tâm sao, vì cái gì hôm nay lại không nhịn được...làm ra chuyện này?


Nhìn vách tường phòng tắm trơn bóng, nước ấm phun lên người, Tô Hướng Vãn lâm vào trầm tư thật sâu, đầu óc cứ mơ hồ, bởi vì chuyện tối nay mà vừa bất an vừa khổ sở.


Sau khi tắt máy, nghĩ đến lời ba nói, Nam Hướng Bắc cầm lấy di động, nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ từ mẹ, cô vội vàng gọi lại, "Mẹ".


Trong điện thoại là một thanh âm thản nhiên trước sau như một, còn hơi uy nghiêm, "Làm gì không nghe điện thoại?"


"A......" Nam Hướng Bắc hơi ngập ngừng, bối rối tìm cớ, "Con... vừa rồi con...A, trước đó để chế độ im lặng, con quên chỉnh trở lại".


"Sao nói chuyện mà cứ ấp a ấp úng ?" Giọng nói đó càng có vẻ nghiêm khắc vài phần, mang theo điểm hoài nghi,"Con nói dối?"


"Không có." Biết mẹ ghét nhất bị người ta lừa gạt, Nam Hướng Bắc vội phủ nhận,"Con chỉ là...... Chỉ là vừa lúc đang suy nghĩ một chuyện".


"Vậy sao?".


"Dạ". Biết mẹ cô nhất định vẫn còn nghi ngờ, nhưng không cách nào nói cho bà biết giờ phút này lòng cô có bao nhiêu rối loạn, thậm chí không dám để lộ ra nửa điểm ủ rũ, Nam Hướng Bắc bất giác đứng thẳng người, tầm mắt quét lung tung, cuối cùng rơi xuống móc khoá bánh bao trên bàn, cô đi qua cầm lấy nó, nắm chặt.


"Ừ". Không tiếp tục truy cứu, chất giọng nghiêm khắc nhẹ nhàng hơn một chút, "Mẹ nghe nói, con tính chuyển nghề đến hàng không dân dụng?".


Thân mình cứng đờ, cô luôn biết dù mẹ bận rộn đến thế nào thì vẫn rất chú ý đến tình hình bên trong quân đội của cô, không nghĩ tới ba ba mới dặn dò bên kia làm thủ tục cho cô thì buổi tối mẹ đã biết, Nam Hướng Bắc há miệng thở dốc, cưỡng chế cảm xúc bối rối, cố gắng tự hỏi nên dùng lý do gì để trả lời, hơn nữa không thể để mẹ giận chó đánh mèo lên người ba cô, "Dạ".


"Cũng tốt." Nhưng không như cô dự kiến, bà chỉ nói,"Trước giờ mẹ đều không ủng hộ con tiếp tục ở quân đội, nếu muốn chuyển nghề thì cứ chuyển đi, quan hệ bên trong hàng không dân dụng không giống quân đội, qua đó nên học hỏi thêm, qua vài năm cũng tiện giúp việc cho mẹ".


Nam Hướng Bắc trầm mặc cúi đầu, mở lòng bàn tay ra nhìn cái móc khoá, nửa ngày không nói gì.


Cho tới nay mẹ cô vẫn không hoàn toàn đồng ý cho cô làm phi công, nhưng với cô mà nói, có thể bay giữa bầu trời là chuyện rất tốt đẹp, cũng bởi vì ý nghĩ này nên lúc trước cô mới điền chí nguyện là đại học hàng không, sau đó lại vào quân đội làm phi công.


Nay, cô vì Tô Hướng Vãn mà lựa chọn rời bỏ quân đội, nhưng vẫn hy vọng có thể đến hàng không dân dụng làm cơ trưởng, không hề vì ái tình buông tha giấc mộng, mà chính là vừa theo đuổi khát vọng vừa theo đuổi tình yêu.


Nhưng hiện giờ cô nhận ra tình yêu đã hoá thành bọt biển hư ảo, vậy thì giấc mộng của cô......nên tiếp tục thế nào đây? Có phải vẫn muốn cố chấp, lựa chọn đến bên cạnh Tô Hướng Vãn hay không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương