Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet
-
Chương 121
Cũng may cô gái trong phòng cởi áo xong thì cúi người xuống bắt đầu lột quần áo Tây Giang Nguyệt. Thừa dịp này, Nam Hướng Bắc nhanh chóng lách mình vào lẻn đến phía sau, đưa tay thủ thế chém xuống cổ người nọ vô cùng chuẩn xác, "bụp" một phát, người nọ lập tức bất tỉnh, ngã xuống giường.
Tây Giang Nguyệt đã muốn ngừng phản kháng nằm trên giường, bất thình lình sửng sốt trước tình huống, trong đôi mắt vẫn còn hoang mang. Nhưng đến lúc cô đối diện với Nam Hướng Bắc mới chợt ý thức được quần áo trên người mình đã cởi hết một nửa, liền vội vàng hô, "Quay đầu lại, không được nhìn!"
Tô Hướng Vãn nghe được thanh âm, nhẹ chân đi đến cửa, nhìn đến tình cảnh trong phòng mới vội vàng đi vào, thấy Nam Hướng Bắc nghe lời xoay người đưa lưng về phía Tây Giang Nguyệt, nàng tức giận nói, "Ngốc này, trước tiên phải cởi trói cho cậu ấy chứ."
"Ừ nhỉ." Nam Hướng Bắc trả lời, vội xoay người lại thì Tô Hướng Vãn đã đến bên người Tây Giang Nguyệt, trợn mắt liếc cô một cái, "Bây giờ không cần nữa, quay lại đi."
"Vâng." Thành thật đáp ứng, Nam Hướng Bắc một lần nữa xoay người đối diện vách tường, đợi cho Tô Hướng Vãn cởi trói Tây Giang Nguyệt mặc quần áo xong thì cô mới quay lại. Tay cào cào tóc, Nam Hướng Bắc nhìn cô gái nằm bẹp trên mặt đất, hạ mắt nhìn nhìn, "Người này làm sao bây giờ?".
Cũng chính lúc này, Nam Hướng Bắc bỗng nhiên phát hiện người nọ trông quen quen, cô nhíu mày nhìn chằm chằm cô ta một hồi lâu, cố gắng nhớ lại mình đã gặp ở đâu.
"Em làm gì nhìn cô ta hoài vậy?" Thấy cô nhìn chằm chằm cô gái bán khỏa thân kia không chớp mắt, Tô Hướng Vãn lập tức cảm thấy ghen, nàng tức giận nói, "Đẹp lắm sao?"
"Aa!" Hai má nháy mắt đỏ lên, Nam Hướng Bắc vội vàng ngẩng đầu nhìn Tô Hướng Vãn, trong mắt lộ ra vô tội, cô lắc đầu nguầy nguậy, "Không, không phải, em chỉ là cảm thấy hình như đã từng gặp qua người này."
"Sao?" Tô Hướng Vãn nghe vậy lại nhìn người kia một cái, nhẹ giọng xì một tiếng, "Đây là thư kí của Tây Giang Nguyệt em làm sao mà gặp qua?"
Nói đoạn nàng quay đầu nhìn Tây Giang Nguyệt, thấy gương mặt bình tĩnh của cô ấy nhìn chằm chằm người kia, trong mắt lại lộ ra hàn quang, đột nhiên nàng cảm thấy có chút buồn cười.
Ngày xưa Tây Giang Nguyệt là người phóng túng, dù chuyện của mình và Tô Lâm năm đó đả kích rất lớn đến cô ấy, nhưng đó cũng không phải là lý do cô ấy phóng túng như thế. Nay bị thư kí đối xử như vậy, sợ là do uống rượu mà hỏng việc đi.
"Cô ta là Liễu Phi Miên." Nhận thấy ánh mắt của Tô Hướng Vãn, Tây Giang Nguyệt vừa nói vừa tóm lấy sợi dây thừng Liễu Phi Miên vừa nãy dùng để trói mình, cũng không thèm để ý Liễu Phi Miên còn lõa phần thân trên, cô cúi xuống trói lại hai tay cô ta.
Tô Hướng Vãn và Nam Hướng Bắc nghe vậy vô cùng sửng sốt, hai người liếc nhau, tiếp theo nhìn Tây Giang Nguyệt nửa ôm nửa lôi Liễu Phi Miên thảy lên giường, Tô Hướng Vãn ho nhẹ một tiếng, "Cậu...... cậu tính làm gì vậy?"
"Đương nhiên là báo thù." Gương mặt diễm lệ lộ ra căm giận, Tây Giang Nguyệt nói, "cả đời tôi đây là lần đầu tiên bị một vố đau như vậy!"
"Vậy cậu định báo thù thế nào?" Tô Hướng Vãn nói, Nam Hướng Bắc thì nhìn người bị Tây Giang Nguyệt đặt trên giường còn đang bất tỉnh, lộ ra vẻ mặt quái dị.
Tây Giang Nguyệt sẽ không định "Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân" đấy chứ?
* Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân: Lấy đạo của người trả lại cho người, nôm na là gậy ông đập lưng ông.
"Liễu Nhứ Nhu tài khoản là xjy520, mật mã giống vậy." Không nhìn đến biểu cảm của Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn, Tây Giang Nguyệt nhìn chằm chằm người trên giường, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Ả chính là Liễu Phi Miên, chuyện ngoài đời tôi sẽ xử, còn trong trò chơi tùy hai người muốn dùng tài khoản của cô ta làm gì thì làm."
* Liễu Nhứ Nhu – 柳絮柔. Nhứ là bông tơ mềm của thực vật, liễu nhứ là bông liễu. Tơ kén cho vào nước sôi rồi gỡ ra, loại tinh gọi là miên , loại thô gọi là nhứ .
"......" Nam Hướng Bắc cùng Tô Hướng Vãn lại liếc nhau một cái, hai người đồng thời không nói gì, lại quả thật không biết nên xử lý chuyện này thế nào. Dù sao hai người họ nhiều lắm là bị bôi nhọ thanh danh trong trò chơi, ngoài đời thì cùng lắm là bị li gián mà thôi, còn Tây Giang Nguyệt mới thực sự là bị tổn hại...cái kia a......, vì thế đành phải nhìn nhau nhau gật đầu.
"Vậy cậu cẩn thận một chút." Tô Hướng Vãn một bên nói, một bên trong lòng nhẩm lại mật khẩu tài khoản Liễu Phi Miên, bỗng nhiên tựa như ý thức được cái gì đó, nàng nhìn phía Tây Giang Nguyệt, thấy cô ấy khoanh hai tay trước ngực đứng bên giường, biểu tình vẫn căm giận như trước, ánh mắt tóe lửa làm người đối diện dư hiểu cô đang tính toán xem nên trả thù người trên giường như thế nào.
Thấy Tây Giang Nguyệt chỉ gật đầu đáp lại mình, Tô Hướng Vãn âm thầm thở dài trong lòng, kéo Nam Hướng Bắc rời đi.
"Đại sư tỷ, cứ mặc kệ như vậy sao?" Nam Hướng Bắc lúc này rốt cuộc nhớ ra mình gặp qua cô gái kia khi nào. Đó là lúc cô và Tô Hướng Vãn giận nhau, ở trên đường gặp một cô gái nói chuyện kì quặc chính là cái người tên Liễu Nhứ Nhu kia, nay lại biết cô ta chính là Liễu Phi Miên, trong lòng Nam Hướng Bắc khó tránh khỏi có vướng mắc.
"Vậy em muốn xử lý như thế nào?" Tô Hướng Vãn nắm tay cô, tiếng nói ôn nhu.
"Hơ." Nam Hướng Bắc cũng không biết sao, bởi vì sau khi suy nghĩ cẩn thận, tuy rõ ràng Liễu Phi Miên trong trò chơi gây ra chuyện, nhưng ngoài đời ngoại trừ thuê thám tử theo dõi thì quả thật cũng không gây ra chuyện gì bất lợi cho mình, giờ hỏi cô muốn đối phó Liễu Phi Miên thế nào, cô cũng không biết nên làm gì.
"Lần trước chuyện La Khắc Địch, em cũng không biết làm sao đúng không?" Nắm chặt tay Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn cười khẽ một tiếng, "Lúc này hẳn là em cũng không muốn trả đũa Liễu Nhứ Nhu đâu?"
Nghe Tô Hướng Vãn nói như vậy, Nam Hướng Bắc nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, cô cười cười, nghĩ đến Tây Giang Nguyệt nói đến tài khoản mật mã kia, lại hạ mắt xuống, "Đại sư tỷ, mật khẩu tài khoản của Liễu Phi Miên, có phải nghĩa là......"
xjy ba chữ cái này, chẳng phải chính là chữ cái đầu tên Tây Giang Nguyệt hay sao? Về phần con số 520, chỉ sợ học sinh tiểu học cũng hiểu được nghĩa là gì.
* Tài khoản của Liễu Phi Miên là xjy520 chính là Xi Jiang Yue wo ai ni.
Tô Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn cô, liên tưởng đến quan hệ trước kia của mình và Tô Lâm lại còn Tây Giang Nguyệt, bất giác siết tay Nam Hướng Bắc, "Chuyện Tây Giang Nguyệt cùng Liễu Nhứ Nhu chúng ta không cần quản."
"Ừm." Nam Hướng Bắc gật gật đầu, vốn đang để Tô Hướng Vãn nắm tay, bỗng nhiên cô giãy ra, trong ánh mắt nghi hoặc của Tô Hướng Vãn, cô cầm tay nàng trở lại, mười ngón đan vào nhau, "Vậy em có thể dọn về rồi a."
"Ai nói." Nhìn hai bàn tay đan xen, Tô Hướng Vãn lộ ra nụ cười nhẹ, nghe được lời của Nam Hướng Bắc lại cố ý nghiêm mặt, "Hiện tại chúng ta đang là giai đoạn lấp lửng chưa rõ, không phải quan hệ người yêu."
"Sao cơ?" Nam Hướng Bắc đột ngột khựng người, nghiêng đầu nhìn Tô Hướng Vãn, vẻ mặt không thể tin được.
"Chị đã nói sẽ theo đuổi em." Tô Hướng Vãn nhịn cười nói, "Cho nên, chừng nào chị còn chưa theo đuổi được em thì chúng ta vẫn là nên ở riêng trước."
Nam Hướng Bắc trợn mắt há hốc, nhìn Tô Hướng Vẫn đang nói chuyện với bộ dạng nén cười.
Rút tay khỏi tay cô, Tô Hướng Vãn bật cười khanh khách, vuốt hai má Nam Hướng Bắc, nhẹ nhàng đi về phía trước.
Ngốc nghếch đứng tại chỗ, Nam Hướng Bắc nhìn bóng dáng kia càng lúc càng xa, vội vàng nhanh chân đuổi theo, "Nhưng hiện tại em cảm thấy là đã theo đuổi được rồi mà!"
Rõ ràng cô mới là người bị theo đuổi không phải sao? Theo đuổi được hay chưa bộ không phải do cô quyết định hả?
"Chị cảm thấy còn chưa được nha." Tô Hướng Vãn nghiêng đầu, hiếm hoi lộ ra vẻ mặt nghịch ngợm, còn khẽ cười hạ mi mắt, "Em cảm thấy thế nào không tính nha."
"......"
"Vẻ mặt như vậy là sao, bất mãn ư?"
"...... Không có."
"Tiểu Từ Tâm thực ngoan."
"......"
---
Vài ngày sau, Nam Hướng Bắc khôi phục công tác, mà Từ Nhiêu cũng xong xuôi điều tra báo cáo, kết thúc cuộc sống "đình chỉ bay" của mình.
"Làm sao mà nhìn như thiếu ngủ vậy?" Mới đến sân bay liền nhìn thấy Nam Hướng Bắc ngáp, Từ Nhiêu nhíu mày, tiếp theo phát huy sở trường chế nhạo, chọt khuỷu tay vào Nam Hướng Bắc, "Cho dù làm hòa rồi cũng không nên bất chấp thân thể vậy a?"
Nam Hướng Bắc run rẩy, một lúc mới phản ứng kịp lời Từ Nhiêu, lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, "Không phải đâu".
"Vậy thì đó là gì?" Từ Nhiêu còn lâu mới tin lời cô, trên mặt lộ vẻ cười không đứng đắn, "Đều lớn như vậy rồi còn thẹn thùng gì nữa."
"Không phải mà." Nam Hướng Bắc nói một câu, tiếp theo thần sắc chán nản gục đầu xuống, "Được như cơ trưởng nói thì tốt rồi."
"Hửm?" Từ Nhiêu thế này mới cảm thấy có cái gì không đúng, nhíu mày hỏi, "Đừng nói hai người còn giận nhau đó nha?"
"Cũng không phải." Nam Hướng Bắc thở dài, thấy thời gian còn sớm, cô liền cùng Từ Nhiêu ra ngoài đứng một lát, kể lại chuyện mấy ngày nay.
"Phìiii... ha ha ha!" Vừa nghe cô kể xong sự tình, Từ Nhiêu lập tức bật cười, càng cười càng to.
"Cơ trưởng......" Nam Hướng Bắc bất đắc dĩ nhìn chị.
"Tô Hướng Vãn thật lợi hại, ha ha ha." Từ Nhiêu vẫn tiếp tục cười, vừa nói vừa cười đến muốn đau hông,"Tối ngày nào trước khi ngủ cũng đều gọi điện thoại câu dẫn em, còn không cho em đi tìm cô ấy? Ha ha ha, tôi nói cô ấy đây là theo đuổi em hay câu dẫn, hay là tra tấn em đây? Cười chết tôi!"
Cào cào tóc, Nam Hướng Bắc ảo não nhìn bộ dáng đối phương càng cười càng hăng say, nhủ thầm cơ trưởng thật sự là không đứng đắn, mà ai kêu cô lại muốn tìm Từ Nhiêu hỏi cách đối phó tình huống này cơ chứ, đành để mặc chị ấy cười.
"Cho nên giờ em muốn biết làm sao đối phó phải không?" Một hồi sau, Từ Nhiêu rốt cuộc ngừng cười, chị mới hỏi.
"Phải!" Nam Hướng Bắc dùng sức gật đầu.
Ngày đó từ nhà Tây Giang Nguyệt rời đi, cô đưa Tô Hướng Vãn về nhà, nàng chính là không đồng ý cho cô dọn về, cô đành phải ngoan ngoãn về nhà mình, nhưng ai mà biết tối đó Tô Hướng Vãn lại gọi điện thoại cho cô, lấy danh nghĩa theo đuổi cô mà thực hiện hết những việc cô đã làm cho nàng. Cho nên sẽ kể chuyện xưa cho cô nghe, nhưng thực tế là......
"Đầu ngón tay nắm lấy lớp tất chân dùng chút sức, môi Thương Mặc dán lên môi Triệu Mạt Thương, cảm thụ được làn vải mỏng manh kia bị tay mình kéo rách từng chút, ngữ khí còn làm cho Triệu Mạt Thương cảm thấy toàn thân vô lực......"
Tác giả PR truyện của mình :")) (Hi, kiểm sát trưởng đại nhân)
Đại sư tỷ nhà mình rốt cuộc kiếm đâu ra tiểu thuyết như vậy, tại sao trước khi ngủ không đọc truyện cổ tích lại đọc mấy cái tình tiết này. Cái tên tác giả viết ra mấy tình tiết này rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy a! Đạo đức ở đâu! Toàn bộ bị chó gặm hết rồi sao?!
Nhớ đến chuyện xưa đêm qua Tô Hướng Vãn đọc cho mình nghe, còn có tình tiết trong truyện kia, hai má Nam Hướng Bắc hồng thấu, cô đưa tay cào tóc, cả người buồn rầu bứt rứt.
Từ Nhiêu nhìn bộ dáng đáng thương này của cô, bỗng nhiên hiểu được tâm tình Tô Hướng Vãn, cái bộ dạng yếu ớt này của người trước mặt, chậc chậc, thật sự là làm cho người ta nhịn không được muốn đùa giỡn khi dễ mà.
"Đến lúc này rồi em còn do dự cái gì?" Bất quá Nam Hướng Bắc coi như cũng là một nửa đồ đệ của mình, mình phải đưa tay tương trợ thôi. Vì thế chị đưa tay chụp lên đầu vai cô, "Dĩ nhiên là phải tìm cơ hội trực tiếp đẩy ngã."
Nam Hướng Bắc ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn chị một hồi, hai má càng đỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook