Ký Sự Thập Niên 60
C10: Thái độ

Lão Lưu mỉm cười, không đoái hoài đến bà ta.

Ngưu Thiên Phương có được câu trả lời từ Tần Vãn, bà ta dự định đến tìm Dương Hạo để nói cho rõ ràng mọi chuyện, việc này không hề liên quan đến bà ta. Còn nguyên nhân khiến Tần Vãn bị thương, bà ta cho rằng là do con bé bị té ngã, do con nhóc tự mình chịu đau mà không nói dẫn đến việc vết thương bị sưng to thành thế này.

"Chị Ngưu, đội trưởng Dương bảo tôi đến tìm chị, nói lũ lợn lại xổng chuồng, phiền chị nhanh chóng đi tìm chúng." Người đến vừa thở hổn hển vừa thuật lại tình hình.

Lúc này Ngưu Thiên Phương mới sực nhớ ra, hình như bà ta quên không đóng cửa chuồng lại khi cho chúng ăn!

"Vãn Vãn, dì đi tìm lợn trước, lát sẽ đến thăm con sau" Thân hình mập mạp theo lời nói dần biến mất.

Tần Vãn đợi bà ta đi khuất mới ngẩng đầu lên, xem ra phải để mỗi ngày của Ngưu Thiên Phương trôi qua bận rộn một chút, có như vậy bà ta mới không đến tìm cô gây rắc rối.

Trong ký ức của Tần Vãn, Ngưu Thiên Phương là một kẻ tàn nhẫn.

Không phải cô chưa bao giờ nghĩ đến việc trốn chạy trong suốt mấy chục năm ấy, ngay từ đầu cô đã bị trông coi chặt chẽ, không có cơ hội trốn thoát.

Sau đó gần như là bị đe dọa, chỉ cần cô không phối hợp sử dụng dị năng, Ngưu Thiên Phương liền cầm dao hướng về phía cổ tay của cháu trai lớn thẳng tay rạch xuống, rạch hai nhát thật sâu, máu tươi chảy ròng ròng, cho đến khi Tần Vãn ngoan ngoãn nghe lời, bà ta mới cầm máu cho đứa nhỏ.

Cho dù Tần Vãn không có cảm tình với bọn họ, cô vẫn phải thỏa hiệp.

Lão Lưu ngồi trên chiếc ghế đẩu cách Tần Vãn không xa, mỗi một hành động cử chỉ của cô ông đều trông thấy rõ ràng, mặc dù cô không nói cũng chẳng có động tác dư thừa nào, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn luôn biến đổi theo dòng suy nghĩ của cô, khác hẳn so với lúc Ngưu Thiên Phương ở đây.

Đứa bé này..


"Ông nội ơi, cháu đến thăm ông~ấy, con dâu nuôi từ bé, sao cô lại ở đây?" Chàng trai tươi cười rạng rỡ chạy vào phòng, khi trông thấy Tần Vãn, không khỏi kinh ngạc ra mặt.

Nhưng trên thực tế, anh ta nghe nói Tần Vãn bị đánh, hiện đang trị thương ở nhà lão Lưu, mới cố tình chạy tới xem sao.

Tần Vãn chẳng muốn nhìn đứa trẻ hư chuyên chạm vào vết thương của người khác này chút nào, nhắm mắt dưỡng thần, hiện tại cô vô cùng suy yếu.

"Vào đây với ông." Lão Lưu nhìn thoáng qua Tần Vãn, đem chàng trai kéo vào nhà trong.

Chàng trai không còn cách nào khác, khẽ vuốt mũi rồi lặng lẽ nói một câu gặp lại sau với Tần Vãn, rồi bước vào nhà trong.

Sau khi vào phòng, anh nhìn lão Lưu đang ngồi trên giường.

"Ông nội ơi, vết thương của cô ấy không có vấn đề gì chứ ạ?" Chàng trai nhỏ giọng hỏi, ngồi xuống bên cạnh lão Lưu.

Lão Lưu liếc anh ta một cái: "Chuyện của con bé không liên quan gì đến cháu, đừng có mà xen vào. Còn nữa, nhớ cho kỹ, ta là ông hai của cháu, không phải ông nội cháu."

Nếu lão già chết tiệt đó mà nghe được thằng nhóc này gọi như vậy, sẽ làm loạn lên cho mà xem.

Chàng trai thản nhiên xua tay: "Chẳng sao cả, đều là ông nội hết." Trọng điểm không phải ở chỗ đó, mà là vết thương của cô! Chỉ là ông nội không nói rõ, anh cũng không tiện truy hỏi.

Anh lục tìm trong túi áo, móc ra một bao giấy dầu: "Cháu cố ý mang cái này từ huyện về cho ông."


Lão Lưu mở bao giấy ra, thấy bên trong là nửa miếng đầu heo, ông thuận tay vỗ mấy cái vào sau ót của chàng trai: "Thằng nhóc nhà cháu xem như có lương tâm, còn biết hiếu thuận với ông." Tiếp đó chính là kiểu cũ: "Cháu tự xem lại mình đi, để cháu đi học thì cháu không đi, đã vậy cũng không đi làm công, cả ngày chỉ biết loay hoay.."

Chàng trai ngoáy tai mấy cái, có chút mất kiên nhẫn, lần nào nói cũng là bộ dạng này, cũng chẳng biết cô ấy thế nào rồi.

"Con nhóc này không phải người bình thường." Lão Lưu đột nhiên nói một câu không rõ đầu đuôi.

Chàng trai nãy giờ đang để tâm hồn treo ngược cành cây định hồn lại: "Cháu cũng không phải người bình thường." Anh vẫn luôn cảm thấy cô khác biệt so với những cô gái khác, cô không hề ồn ào, an an tĩnh tĩnh, đem đến cảm giác vô cùng thoải mái.

Lão Lưu nghe xong trợn mắt nhìn anh, chỉ muốn lập tức vỗ cho anh vài cái, nhưng lần này bị anh nhanh nhẹn tránh thoát.

"Mẹ cháu sẽ không đồng ý chuyện này, cháu nên từ bỏ đi."

Chàng trai trợn tròn mắt: "Ông ơi, ông nói xem mẹ cháu có nhiều con trai như vậy, mất một đứa, có lẽ cũng không quá đau lòng nhỉ?"

Nếu ông nội có thể ra ngoài làm con nuôi, tại sao anh lại không thể chứ? Dù sao ông nội cũng không có cháu trai, chủ ý này không tồi! Mẹ anh ngoài anh ra còn tận ba thằng con trai cơ mà.

"Chỉ là nếu việc nhận nuôi không thành công, ông sẽ không chịu trách nhiệm."

Chàng trai:.


Lần này xem như ông thắng.

Kể ra cũng đúng, cả cái đội này có ai mà không biết mẹ anh khó đối phó, ngay cả loại người vô liêm sỉ như Ngưu Thiên Phương còn chẳng dám đối đầu.

Vô lý đến đâu cũng có thể thắng thế ba phần với loại người này.

Phải làm sao đây, trông dáng vẻ kia của Tần Vãn cũng biết cô ấy chắc chắn không phải là đối thủ của mẹ anh, hơn nữa nếu đem cô dọa sợ thì chẳng tốt chút nào.

Hay là bỏ trốn nhỉ?

"Ông nội, cháu đi trước đây, lúc nào rảnh lại ghé thăm ông." Chàng trai chạy nhanh như bị lửa đốt mông, anh phải đi đếm lại số tiền riêng của mình.

Lão Lưu bị anh náo loạn như vậy, cũng rất lo lắng, thằng nhóc này ông nhìn từ nhỏ đến lớn, tính cách quật cường, chỉ sợ nó không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Nó thậm chí còn có loại suy nghĩ này, nếu Tần Vãn còn sống tại nhà Ngưu Thiên Phương..

Tần Vãn ở nhà ngoài vẫn hồn nhiên không biết kế hoạch của mình sắp bị phá sản chỉ bởi chàng trai đó.

Dương Hạo xong việc liền chạy đến nhà lão Lưu, nhất định phải mau chóng giải quyết sự việc, nếu không chỉ sợ đêm dài lắm mộng.

Người ta chẳng bao giờ chê náo nhiệt, lúc Ngưu Thiên Phương dẫn Tần Vãn trở về cũng chỉ nói một tiếng với đội trưởng, các xã viên mới lần lượt nghe được. Nhưng chuyện bóc trần vết thương của Tần Vãn ra cho mọi người xem, tất nhiên không thể thiếu quần chúng vây xem.

Ngưu Thiên Phương tìm lợn nửa ngày, mới đem được chúng nhốt hết vào chuồng.

Đợi lúc bà ta đến được được nhà lão Lưu, phần lớn mọi người trong đội đều đã tụ tập vây xem ở đây, chỉ chờ vai chính lên sân khấu.


"Này, chị Ngưu, sao giờ chị mới đến?"

Ngưu Thiên Phương chạy cả buổi trưa, hiện tại vô cùng mệt mỏi, đến nói cũng chẳng muốn nói, bà chỉ muốn biết việc này sẽ được giải quyết ra sao.

Thấy người cần đến đã đến, Dương Hạo ho nhẹ hai tiếng, ý bảo mọi người trật tự:

"Hôm nay việc tôi muốn nói, là vấn đề chỗ ở của Tần Vãn, tôi đã thu dọn lại chuồng heo nhà mình, tạm thời cô bé sẽ ăn ở tại nhà tôi."

Bây giờ nếu để con bé một mình trở về căn nhà rách ấy, anh không yên tâm, suy đi tính lại nhà mình dù sao cũng không nuôi heo, dọn dẹp một chút người cũng có thể ở được.

Ngưu Thiên Phương là người đầu tiên ra sức phản đối: "Con bé đang sống tốt tại nhà tôi, ngã một cái liền đổi nơi ở? Giữa trưa tôi còn đi hỏi con bé, nó nói không phải do con trai tôi đánh!" Bà ta không tin Tần Vãn thà ngủ ở chuồng heo cũng không chịu quay về cùng mình.

Dương Hạo nhìn Tần Vãn đang đứng ở cửa, cũng không hỏi cô, đợi cô tự mình lên tiếng.

Tần Vãn nhút nhát sợ hãi nhìn Ngưu Thiên Phương một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, cô không nói gì, hai bả vai hơi run lên.

Ngưu Thiên Phương tức đến phát run, trực tiếp xông lên, vào lúc bà ta sắp sửa chạm vào Tần Vãn, liền bị Dương Hạo cản lại.

"Mày mau nói ra sự thật đi! Khóc, khóc, mày khóc tang cho ai đấy!"

Dương Hạo lạnh lùng nhìn bà ta: "Ngay trước mặt cháu mà thím còn như vậy, con bé còn dám nói chuyện sao?"

Thái độ của Tần Vãn trong mắt mọi người là đang sợ hãi Ngưu Thiên Phương, cho dù cô thừa nhận không phải Trần Mãng đánh, cũng nhất định là do bị Ngưu Thiên Phương uy hiếp.

"Đứa nào đám bắt nạt mẹ tao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương