Ký Sự Phiên Vương Bệnh Kiều Sủng Thê
-
C19: Chương 19
Bùi Diên suýt chết đuối bỏ mình, tuy được Ban thị và nhóm nô tỳ dốc lòng quan tâm, hết tắm nước nóng rồi lại uống canh ấm. Nhưng đêm xuân trời giá rét, thân thể tiểu cô nương lại mảnh mai, đêm đó Ban thị canh giữ bên giường nữ nhi, phát hiện Bùi Diên sốt cao.
Nhìn khuôn mặt nhỏ tiều tụy đáng thương của nữ nhi, Ban thị càng đau lòng, càng tức giận.
Ấu nữ mà bà yêu thương nhất, Bùi Diên lớn tới chừng này, đây là hai tháng trải qua nhiều tai họa nhất, không phải đột nhiên phát bệnh lạ, thì lại bị kẻ xấu bắt cóc.
Nhưng chuyện hai lần trước, đều không khiến bà tức giận bằng việc tối nay.
Bùi Diên chưa từng phải chịu ấm ức lớn như vậy!
Ban thị vốn là hổ nữ tướng môn, sau khi gả cho Bùi thừa tướng, tính tình mới dần dần trở nên dịu dàng, kỳ thật trước khi Ban thị sinh Bùi Bật, cũng từng là nữ tử hiếu thắng, không thua đấng mày râu.
Chuyện này, Đậu phu nhân không thoát khỏi quan hệ, càng khiến họ liên tưởng, lần Bùi Diên bị bắt cóc trong ngày Tết Nguyên Đán, liệu có phải cũng do bà ta phái người làm?
Sau khi Ban thị và Bùi thừa tướng biết Bùi Diên bị Ngũ công chúa hãm hại, tất nhiên muốn tìm Đậu phu nhân ‘nói chuyện’, chuyện này tuyệt đối không có khả năng là trò đùa của tiểu hài tử, nhất định là do người lớn tính kế.
Nhưng cả Ban thị và Bùi thừa tướng đều cảm thấy kỳ quặc, nếu Đậu phu nhân thật sự muốn lợi dụng Ngũ công chúa để hại chết Bùi Diên, trả thù Bùi hoàng hậu, bà ta có thể lựa chọn phương pháp cao minh hơn, chứ không phải chọn loại biện pháp ngu ngốc, hại người còn tự bại lộ thân phận.
Cách làm này, chính là không thèm kiêng kị thế lực của Bùi gia và Ban gia, rất có ý cá chết lưới rách.
Cả đêm đó, cho dù là phu thê Bùi thừa tướng, hay Bùi Bật vừa tân hôn và thê tử Vương thị, đều không thể ngủ yên.
Sáng sớm hôm sau, việc này liền có đáp án ——
Chưởng quản binh lính quận Sóc Phương, Đậu Vi - cũng là huynh trưởng của Đậu phu nhân - đêm qua phát động binh biến.
Tuy Bùi hoàng hậu không có con nối dõi, nhưng phân vị cao quý, Đậu phu nhân lại vì hoàng đế sinh hạ Tam hoàng tử. Tam hoàng tử nhỏ hơn Thái Tử hai tuổi, hai năm trước được hoàng đế phong làm Tấn Dương Vương, ban đất phong.
Đại Lương là quốc gia lớn, ngoài ra còn có năm quận lớn, được coi là Phiên quốc, lần lượt là Thật Định Quốc, Đông Bình Quốc, Định Đào Quốc, Hoài Dương Quốc và Lục An Quốc.
Hôm nay, Tấn Dương Vương không ở trong lãnh thổ của mình.
Quốc quân một quốc gia lại rời khỏi Phiên Quốc, chạy đến thượng quận Sóc Phương tìm cậu y, Đậu Vi.
Ý nghĩ của Đậu phu nhân, người qua đường cũng biết.
Bà ta vốn cũng từng là ứng cử viên cho vị trí Hoàng Hậu, cạnh tranh bị thua, không cam lòng nhiều năm, nhà mẹ đẻ của Thái Tử lại không phải danh môn vọng tộc, không bằng Đậu gia, cũng không so được với Bùi gia. Hoàng đế có rất nhiều hài tử, lại chỉ cưng chiều mỗi nhi tử của nguyên phối, vừa đăng cơ liền phong Át Lâm làm Thái Tử.
Đậu phu nhân mơ ước vị trí Thái Tử bao nhiêu năm, cũng bất mãn với cách làm của hoàng đế từng ấy năm, bà ta có thể không thành Hoàng Hậu, nhưng con trai của bà ta nhất định phải kế thừa nghiệp lớn.
Hai nữ nhi của bà ta, một người đã sớm xuất giá, một người khác là Ngũ công chúa. Trong mắt bà ta, Ngũ công chúa chỉ là quân cờ, lợi dụng nàng ta giết Bùi Diên, khiến Bùi hoàng hậu thương tâm muốn chết, đạt thành mục đích của mình.
Còn kết cục của Ngũ công chúa, cho dù sống hay chết, bà ta cũng không quan tâm.
Ngày hôm sau, còn chưa tới giờ Thìn, hoa liễn của hoàng đế và Thái Tử từ Kiến Chương cung và Đông Cung xuất phát, ra chiếu chỉ lệnh văn võ trọng thần, đến phủ thừa tướng nghị sự.
Đậu phu nhân và Ngũ công chúa đã bị giam trong địa lao, hoàng đế tạm thời chưa lấy tánh mạng bọn họ, dù sao Ngũ công chúa cũng là cốt nhục của ông ta, ông ta vẫn có chút thương xót đứa con gái này.
Bùi Hao và ông ngoại của Bùi Diên, Ban Quân thân là thống lĩnh bắc quân, tự nhiên cũng phải mặc quan phục tới phủ thừa tướng, Bùi Hao đứng bên cạnh Ban Quân, đi theo các đại nhân nghe báo cáo và thảo luận mọi chuyện.
Những năm gần đây Hung nô phương Bắc nhiều lần quấy nhiễu dân chúng, mà vùng Sóc Phương do Đậu Vi tay cầm trọng binh quản lý, nếu đối phương thế tới rào rạt, lấy tình hình binh lính trong thượng kinh bây giờ không nhất định có thể thành công chống đỡ trọng binh Sóc Phương công phạt.
Nếu hoàng đế muốn xuất binh từ kinh thành, điều binh ở hai châu Ích Kinh, thì phải đi qua Tần Lĩnh và sông Hoài, trèo đèo lội suối tất nhiên sẽ tốn mấy ngày. Nếu xuất quân từ Dự Châu vòng qua, lộ trình quá xa xôi.
Nhưng, nếu Dĩnh Quốc Phủ Viễn Vương có thể phái binh chi viện, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
Đêm qua, hoàng đế phái kỵ binh suốt đêm đưa thư tới Phủ Viễn Vương, muốn Phủ Viễn Vương phái binh tương trợ. Hoàng đế hạ lệnh cho chư hầu, Phủ Viễn Vương không thể trái ý.
Nhưng Dĩnh Quốc là quốc gia giáp biên với Đại Lương, Phủ Viễn Vương cũng là cựu thần cùng sát cánh chiến đấu với hoàng đế từ đầu, hoàng đế vẫn nguyện ý hạ thấp tư thái.
Hồi âm của Phủ Viễn Vương tới đúng lúc bọn họ đang nghị sự, được trình lên đại điện.
Trong thư, Phủ Viễn Vương đồng ý với hoàng đế sẽ phái binh chi viện.
Nhưng tiền đề là, trước ngày cốc vũ, hoàng đế cần để Tư Nghiễm bình an trở về Dĩnh Quốc, lấy binh đổi thế tử.
Tư Nghiễm thân là thế tử chư hầu, cũng đang ở trong điện nghe báo cáo và thảo luận phương pháp ứng phó, tin hàm của Phủ Viễn Vương vừa đến, tầm mắt triều thần trong điện đều dừng trên người vị thế tử trẻ tuổi này.
Hoàng đế và Thái Tử lặng lẽ nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Hôm nay Phủ Viễn Vương có thể phái binh chi viện thượng kinh, ngày mai ông ta cũng có thể phái binh đến công lược thượng kinh.
Chuyện thay đổi triều đại chỉ trong một cái chớp mắt, giờ đồng ý để Tư Nghiễm về Dĩnh Quốc không khác gì thả hổ về rừng, sớm muộn cũng có một ngày, giang sơn Át gia của ông ta không dung được loại người như Tư Thầm và Tư Nghiễm.
Hoàng đế mặc long bào đen, ngồi trên chính điện, biểu tình lạnh nhạt, rất có khí thế đế vương.
Ánh mắt ông ta thâm trầm nhìn Tư Nghiễm trong điện, sau khi thái giám lặng lẽ tới nói nhỏ, sắc mặt hoàng đế không khỏi biến đổi.
“Trước khi đi, thần còn muốn hiến tặng bệ hạ và điện hạ một thứ.”
Tư Nghiễm chắp tay, cung kính nói với hoàng đế.
Trong lòng hoàng đế đã có phỏng đoán, vẫn ra vẻ trấn định hỏi Tư Nghiễm: “Ái khanh có lễ vật gì muốn dâng cho trẫm?”
Chỉ thấy Tư Nghiễm vỗ tay mấy tiếng, từ ngoài điện có mấy người Hồ bước vào, chín người bọn họ khiêng một cái lồng sắt to lớn, mọi người tập trung nhìn vào, trong lồng sắt là sói đen hung dữ nhất của vùng tái ngoại đang ngủ say.
Tuy con sói đó vẫn đang ngủ say, nhưng dáng vẻ vẫn toát ra vẻ hung ác, tàn độc.
Tư Nghiễm liếc nhìn người Hồ cầm đầu một cái, những người Hồ tuân lệnh, liền đánh thức sói đen.
Sau khi sói đen tỉnh lại, phát ra âm thanh khè khè thấp thấp, ánh mắt nó càng sắc bén, khát máu hơn những con sói bình thường.
Hung thú chính là hung thú, ngay cả khi bị nhốt trong lồng, vẫn có thể làm con người sợ hãi.
Triều thần trong điện theo bản năng lui về hai bên, Bùi Hao nhìn thấy sói đen, ánh mắt trở nên thị huyết kích động, hắn rõ ràng đang cực kỳ hưng phấn.
Ban Quân kịp thời ngăn Bùi Hao lại phía sau, không cho hắn tới gần con sói đó.
Đứa cháu ngoại này của ông, cứ vừa nhìn thấy hung thú, là lại trở nên hiếu chiến, hận không thể xông lên phía trước, chém giết với đám dã thú.
Thái giám hầu cạnh hoàng đế lập tức mở miệng mắng Tư Nghiễm: “Lớn mật! Ở trước mặt bệ hạ, sao ngươi dám dẫn con hung thú này vào điện?”
Con sói này sinh sống ở tái ngoại, đến từ Dĩnh Quốc, Tư Nghiễm đã sớm sai người chuẩn bị tốt.
Hoàng đế vẫy vẫy tay, thái giám im lặng, hoàng đế lại hỏi: “Ái khanh, ngươi tặng con sói đen này cho trẫm, là ý gì?”
Tư Nghiễm khí chất ôn nhã, ngữ khí khi nói chuyện vân đạm phong khinh, trả lời: “Tuy rằng con sói này hung hãn, nhưng da lông lại là thượng phẩm. Thần hiến tặng bệ hạ chó sói, tất nhiên là muốn vì bệ hạ lột da chế thành áo bào.”
Giọng Thái Tử lộ ra tức giận hỏi: “Đã muốn da thú, vậy sao ngươi không trực tiếp lột da xong rồi mới trình lên?”
Tư Nghiễm vẫn bình tĩnh, ý cười bên môi không giảm, nhưng lại khiến người khác cảm thấy không rét mà run.
Toàn bộ bách quan trong triều đều cảm thấy, loại nhân tài như hắn là đáng sợ nhất.
Người này bên ngoài thì văn nhã ôn hòa, nhưng nội tâm đầy tàn nhẫn, dã tâm bừng bừng.
Tư Nghiễm nói: “Đương nhiên trước khi con sói này biến thành áo bào cho bệ hạ và điện hạ. Thần thỉnh cầu bệ hạ, có thể bắt ác nữ Đậu thị chịu lang hình.”
Lang hình?
Sắc mặt bách quan trong điện đều biến đổi.
Mệt cho hắn còn có thể nghĩ ra hình phạt này!
Lang hình đó là vứt phạm nhân vào lồng sắt, sau đó dùng chủy thủ vẽ ra vài vết thương chảy máu, đánh thức dã lang đói bụng đã lâu, kích thích bản tính hung tàn của nó, nhốt chung phạm nhân và dã lang với nhau, mặc chúng tự sinh tự diệt.
Kết cục của người trong lồng, nhất định sẽ bị ác lang cắn xé đến chết.
Cảnh tượng như vậy, chỉ ngẫm lại, họ đã không rét mà run.
Đôi mắt hoàng đế hơi liếc.
Chuyện tới hiện giờ, ông ta chỉ có thể đáp ứng thỉnh cầu của Tư Nghiễm.
Không, đây không phải là thỉnh cầu, là yêu cầu.
Mẫu thân hắn bị Đậu thị hãm hại, bị lăng nhục đến chết, hoàng đế biết.
Cho tới hôm nay, hoàng đế mới biết ý đồ khi Tư Nghiễm nhập kinh, cũng đoán được người liên thủ cùng hắn chính là Hoàng Hậu của ông ta, Bùi Lệ Cơ.
Bùi hoàng hậu vẫn luôn cho rằng, người hại chết nữ nhi của bà là Đậu phu nhân, cho nên trước khi Tư Nghiễm chưa rời khỏi Phủ Viễn Vương đến thượng kinh, sợ là đã muốn liên thủ với Tư Nghiễm.
Người hại chết nữ nhi của hoàng hậu, kỳ thật không phải Đậu thị, mà là chính ông ta.
Nhưng chuyện này, sẽ vĩnh viễn bị chôn trong đáy lòng ông ta.
Thần sắc hoàng đế dần khôi phục như thường.
May mà, Bùi hoàng hậu không còn năng lực sinh dục. Cho dù thế lực Bùi gia có mạnh hơn nữa, cho dù ông ta có sủng ái Bùi hoàng hậu hơn nữa, chỉ cần Bùi hoàng hậu không có con nối dõi, Bùi gia sẽ không tạo thành bất kỳ uy hiếp gì với ông ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook