Ký Sự Những Năm 80
-
Chương 7: Lời mời làm việc
Editor: Purple.
"Tìm con?" Dương Tịnh hỏi.
"Không sai, lúc ở Huyện Thành có nói chuyện này con quên rồi sao?" Chú Trương cười hỏi lại.
Lúc này Dương Tịnh mới nhớ tới, buổi sáng cô đi Huyện Thành bán trứng gà, có gặp chú Trương, chú Trương mời cô đi tới chỗ của chú ấy tính toán sổ sách công nhân lao động, một tháng phát lương cho cô 30 đồng, lúc ấy cô không nghĩ nhiều, cũng không có đáp ứng hay cự tuyệt, chú Trương nói qua mấy ngày nữa mới cùng Hàn Thục Cầm nói chuyện, như thế nào buổi chiều liền tới rồi?
"Đã quên?" Chú Trương lại hỏi.
"Không quên, không quên." Dương Tịnh cười nói.
Chú Trương hỏi: "Vậy con suy xét như thế nào? Chị dâu đâu?" Chị dâu chính là chỉ Hàn Thục Cầm.
Dương Tịnh trầm tư một lát, mở miệng: "Chú Trương, con suy xét được, không cần hỏi mẹ con. Hai ngày nữa con sẽ đến chỗ của chú đi làm."
"Thật sự?" Chú Trương mừng rỡ không thôi, đầu năm nay tìm người biết tính toán sổ sách không dễ dàng, đặc biệt là Dương Tịnh hai xu cũng không tham lam, càng khó tìm được, cho nên ông ấy mới gấp không chờ được đi tìm Dương Tịnh, tính toán là sẽ tốn chút ít nước bọt, dù sao bây giờ cô bé này cũng không muốn ra bên ngoài làm việc, sợ gặp phải người xấu, Dương Tịnh như vậy là tự mình có chủ ý, thực sự khiến chú Trương lau mắt nhìn.
"Thật sự." Dương Tịnh mỉm cười nói.
Chú Trương mặt đầy tươi cười, có chút kích động: "Kia khi nào thì bắt đầu làm việc?"
Dương Tịnh nghĩ nghĩ, nói: "Chú Trương, nếu không thì như vậy, trước tiên chú cho con địa chỉ, con sắp xếp chút chuyện trong nhà, ước chừng khoảng bốn ngày, con sẽ đi tìm chú, có được không?"
"Được, đương nhiên là được." Chú Trương cao hứng còn không kịp.
Dương Tịnh cười nói: "Cứ quyết định như vậy đi."
Chú Trương vui vẻ không thôi, lập tức đem một gói đường đỏ cùng một gói kẹo sữa đang xách trong tay đưa cho Dương Tịnh, nói là cho hai đứa nhỏ ăn.
Dương Tịnh liên tục cự tuyệt.
Cuối cùng chú Trương nói: "Cứ coi như chú làm trưởng bối, đến xem đứa nhỏ cũng không được sao?"
Lúc này Dương Tịnh mới nhận lấy, vốn định mời chú Trương vào nhà ngồi trong chốc lát, nhưng chú Trương tương đối bận rộn, đành phải thôi.
Chú Trương vừa đi.
Dương Tịnh cúi đầu nhìn Đinh Đinh, Đang Đang.
Đinh Đinh, Đang Đang ngẩng khuôn mặt nhỏ, thẳng tắp nhìn Dương Tịnh, sau đó ánh mắt nhất trí dời về gói kẹo sữa trong tay Dương Tịnh, đồng thời nuốt nước miếng.
"Muốn ăn sao?" Dương Tịnh hỏi.
Đinh Đinh, Đang Đang hai mắt sáng lên, gật đầu: "Muốn ạ!"
"Vậy ăn!" Dương Tịnh ngồi ở trên ghế, duỗi tay bóc gói kẹo sữa.
"Mẹ ơi, có thể mở ra sao?"
"Có thể."
"Nhưng mợ sẽ tức giận."
"Mặc kệ cô ta, đây là kẹo của chúng ta, chúng ta muốn ăn liền ăn." Dương Tịnh bóc vỏ hai viên kẹo sữa cho vào trong miệng Đinh Đinh, Đang Đang, hai đứa trẻ nếm được vị ngọt, lập tức vui vẻ nhảy lên: "Mẹ ơi, ăn thật ngon, mẹ cũng ăn, mẹ cũng ăn đi."
Cả ngày Dương Tịnh chưa ăn gì, đói đến choáng váng, lúc này bóc một viên kẹo, cho vào trong miệng, sau một lát tinh thần tốt hơn.
Đinh Đinh luyến tiếc ăn kẹo sữa, ngậm trong miệng chốc lát, sau đó dùng tay lấy ra, lại đặt ở trong miệng ngậm, sau đó cao hứng ghé vào đùi Dương Tịnh nói: "Mẹ ơi, con thật hạnh phúc."
"Ăn một viên kẹo liền hạnh phúc?"
"Vâng vâng. Mẹ ơi, mẹ mau giấu kẹo đi, đừng để cho bà ngoại cùng mợ thấy được, bằng không, bọn họ không cho chúng ta ăn."
"Bọn họ thường xuyên không cho hai đứa ăn cái gì sao?" Dương Tịnh hỏi.
Đang Đang nói tiếp: "Mợ chỉ cho con với anh ăn một cái bánh bao, uống một nửa chén cháo, sau đó còn nói bị tụi con ăn đến nghèo, còn nói lại ăn nhiều, sẽ đuổi tụi con đi, cũng đuổi mẹ đi."
"Cho nên, hai đứa không ăn nhiều lắm?" Dương Tịnh hỏi.
Đinh Đinh, Đang Đang: "Vâng."
Dương Tịnh duỗi tay sờ đầu nhỏ Đinh Đinh, Đang Đang, hai đứa nhỏ vừa hiểu chuyện lại xinh đẹp, bởi vì không có cha làm chỗ dựa, mẹ lại vô dụng, ăn nhờ ở đậu, mỗi ngày ở trước mặt Hàn Thục Cầm cùng Tôn Đại Hồng giống như đang đi trên mặt băng mỏng, phải cẩn thận từng Ii từng tí, hai đứa trẻ chỉ mới ba tuổi, Dương Tịnh đau lòng một hồi, rồi sau đó cười nói: "Nói cho hai đứa một tin tức tốt."
"Tin tốt gì ạ?" Đinh Đinh hỏi.
"Mẹ có công việc."
"Mẹ ơi, công việc là gì?" Đang Đang hỏi.
"Công việc chính là phải làm việc, làm việc có thể kiếm được nhiều tiền, kiếm được tiền có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon, đều cho hai đứa ăn, có được không?"
Đinh Đinh, Đang Đang cùng kêu lên trả lời: "Được."
"Con cũng muốn làm việc." Đinh Đinh nói.
"Con cũng muốn." Đang Đang nói.
"Ngoan." Dương Tịnh lại sờ đầu hai đứa nhỏ, đứng dậy đem đường đỏ cùng kẹo sữa giấu đi, sau đó đi đến phòng bếp, Đinh Đinh, Đang Đang giống như hai cái đuôi nhỏ của Dương Tịnh, nhắm mắt đi theo đuôi, giọng đầy mùi sữa nói chuyện với Dương Tịnh.
Bất quá hiện tại Dương Tịnh quá đói bụng, cô không muốn nói chuyện, uống xong ít nước càng cảm thấy đói bụng, cô vào nhà chính, xoay người đi vào cửa hông, phát hiện trong nhà kề, có một thùng lúa mạch, bên cạnh là một túi bột mì cùng mấy chục quả trứng gà.
"Thật có tiền." Đinh Đinh cảm khái nói với Dương Tịnh, thật không nghĩ tới Tôn Đại Hồng giấu không ít thứ.
Dương Tịnh cười hỏi: "Đinh Đinh, Đang Đang, đêm nay chúng ta ăn mì sợi, được không?" Kỳ thật Dương Tịnh cũng không biết nấu ăn, nhưng cô từ nhỏ thích nhất là ăn mì sợi, khi còn nhỏ ba mẹ bận rộn nhiều việc, cô về ở cùng bà ngoại, bà ngoại vô cùng thích làm mì phở, cô cũng đi theo bà ngoại học nhào bột mì, cán bột, cán bánh tráng đều là những kĩ năng này, mì sợi là món cô có tay nghề tốt nhất.
Đinh Đinh, Đang Đang rốt cuộc chỉ là trẻ con, vừa nghe ăn lập tức đáp ứng, thời điểm Dương Tịnh làm mì sợi, hai đứa nhỏ tích cực nhóm lửa.
Nồi đất trong cũng khá giống bếp điện từ, Dương Tịnh nhớ rõ lúc mình sống cùng bà ngoại, mười mấy tuổi mới biết nhóm lửa nấu ăn.
Dương Tịnh nhịn không được kinh ngạc, Đinh Đinh, Đang Đang mới hơn ba tuổi, kĩ năng sinh hoạt cũng quá đỉnh rồi.
"Mẹ ơi, mẹ nhanh lên, nồi nóng rồi, có thể rót dầu." Đinh Đinh thúc giục.
"Mẹ ơi, nhanh lên." Đang Đang mềm mại nói.
Dương Tịnh cười nói: "Được."
Chỉ chốc lát sau, một nồi mì sợi trứng gà rau xanh thơm ngào ngạt làm xong, mì sợi màu trắng, rau màu xanh, trứng gà có màu vàng, để chung cực kỳ đẹp mắt.
Dương Tịnh, Đinh Đinh, Đang Đang bụng đã sớm đói kêu vang, lúc đang làm mì sợi, ba người nhịn không được mà nuốt nước miếng, lúc này ba người mỗi người một chén cuối xuống trước bàn trong nhà tranh hồng hộc ăn mì.
Đinh Đinh, Đang Đang không biết dùng đũa, bất quá hoàn toàn không làm chậm trễ hai đứa nhỏ ăn mì sợi, Dương Tịnh nhìn thấy thì bật cười, hai cục cưng này cũng thật dễ nuôi, hoàn toàn không kén ăn.
"Ăn no rồi sao?" Dương Tịnh nhìn cái trán đổ mồ hôi của Đinh Đinh, Đang Đang hỏi.
"Ợ." Đinh Đinh, Đang Đang đồng thời ợ một tiếng.
Dương Tịnh cười rộ lên: "Đó chính là no rồi."
Lúc này trời đã tối, Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng ở ủy ban thôn chưa trở về, Dương Tịnh đứng ở trong sân chốc lát, sau đó cùng Đinh Đinh, Đang Đang đem gà vịt cùng dê đuổi về trong chuồng, tiếp theo lại cùng Đinh Đinh, Đang Đang nấu một nồi nước ấm, đem Đinh Đinh, Đang Đang tắm rửa, bản thân cũng tắm rửa sạch sẽ.
Hai đứa nhỏ thật sự không làm người khác lo lắng, tắm xong liền nằm ở trên giường, không khóc cũng không quậy phá, ngoái đầu nhỏ nói chuyện cùng Dương Tịnh.
"Mẹ, quần áo chúng ta đều đã giặt sạch sao?" Đinh Đinh nhọc lòng hỏi, Đinh Đinh, Đang Đang hình như chỉ có một bộ quần áo, buổi tối tắm xong phải giặt sạch, bằng không ngày hôm sau phải mặc lại quần áo dơ, đây là Đinh Đinh nói cho Dương Tịnh biết, Dương Tịnh quả thật cũng không tìm được bộ quần áo nào khác ở trong phòng, hoặc là nói ba mẹ con Dương Tịnh thật không có nhiều quần áo, cô còn không có nhiều quần lót.
Dương Tịnh nói: "Đã giặt sạch."
"Mẹ ơi, mẹ thật là lợi hại!" Đinh Đinh nói.
"Mẹ ơi, mẹ vô cùng giỏi."Đang Đang nói.
Dương Tịnh đã quen khi mình được đứa bé ba tuổi khen, cười nói: "Cảm ơn."
Đinh Đinh, Đang Đang nói: "Không cần khách khí."
"Ngủ đi."
"Mẹ ơi, mẹ mau hôn con." Đinh Đinh nói.
Đang Đang cũng nói theo: "Mẹ ơi, mẹ cũng mau hôn con."
Dương Tịnh cười, thoạt nhìn Dương Tịnh rất yêu thương hai đứa nhỏ nha, cô cười cúi người, ở trên mặt hai đứa nhỏ, hôn một cái.
Đinh Đinh, Đang Đang cũng hôn Dương Tịnh.
Trong lòng Dương Tịnh vừa mềm vừa ngọt ngào như kẹo bông gòn, cười hỏi: "Có thể ngủ rồi được chưa?"
"Vâng." Hai đứa nhỏ vô cùng ăn ý, đồng thời nhắm mắt lại, chỉ vài giây liền ngủ, Dương Tịnh thử kêu hai đứa nhỏ, hai đứa đều đã ngủ say, sau đó Dương Tịnh nằm ở trên giường, nằm cạnh Đinh Đinh, Đang Đang, vừa mới nằm lên, toàn thân cô đều đau.
Một ngày, cô mới đến nơi này một ngày, một ngày này so với cô ở thế kỷ 21 tăng ca nửa tháng còn mệt hơn, hơn nữa mọi chuyện đều vô cùng huyền huyễn.
Đầu tiên cô có hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ vừa ngoan lại thông minh, cũng không biết cha của hai đứa là ai.
Tiếp theo cô có chị dâu lòng dạ hẹp hòi, đối với cô lúc nào cũng ác ý.
Cuối cùng cô có một người mẹ tựa hồ hơi thiên vị chị dâu.
... Quá vớ vẩn.
Dương Tịnh thật hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, sau đó cô ngủ một giấc, ngủ một giấc là có thể trở lại thế kỷ 21, có tăng ca thêm nữa tháng, cô cũng nguyện ý.
Cô nhắm mắt lại, khẩn cầu đây chỉ là giấc mơ của mình, chỉ cần tình lại, liền có thể thấy mẹ làm cho cô một bàn thịt kho tàu, cháo vịt, ớt xào trứng toàn đồ ăn ngon, chờ cô đến ăn, sau đó bạn bè lái xe chờ ở dưới lầu, mang cô đi hóng gió, uống rượu, ca hát.
Dương Tịnh suy nghĩ, lúc nãy cũng đã thấy hơi buồn ngủ, chỉ là cô mới vừa nhắm mắt lại, ngủ còn không đến mười phút, đột nhiên trong sân truyền đến một tiếng thét chói tai: "Dương Tịnh!"
Dương Tịnh bị dọa giật mình ngồi dậy, đưa mắt nhìn, vẫn là gian nhà tranh chật trội cũ nát, cũng không có trở lại thế kỷ 21, Dương Tịnh ngồi ở trên giường hoàn hồn.
"Dương Tịnh!" Lại một tiếng thét chói tai.
Dương Tịnh nhìn trên giường, Đinh Đinh, Đang Đang ngủ say bị dọa run lên, nhưng cũng không tỉnh, cô đắp chăn cho hai đứa nhỏ, lập tức xuống giường, mở cửa nhà tranh, ngẩng đầu liền thấy được Hàn Thục Cầm cùng Tôn Đại Hồng, bọn họ rốt cuộc đã trở lại, bọn họ đen mặt đứng trước cửa phòng bếp, trong phòng bếp đốt đèn dầu, kéo dài thân ảnh hai người, làm cho bóng dáng hai người có vẻ quỷ mị, cực kỳ dọa người.
"Tìm con?" Dương Tịnh hỏi.
"Không sai, lúc ở Huyện Thành có nói chuyện này con quên rồi sao?" Chú Trương cười hỏi lại.
Lúc này Dương Tịnh mới nhớ tới, buổi sáng cô đi Huyện Thành bán trứng gà, có gặp chú Trương, chú Trương mời cô đi tới chỗ của chú ấy tính toán sổ sách công nhân lao động, một tháng phát lương cho cô 30 đồng, lúc ấy cô không nghĩ nhiều, cũng không có đáp ứng hay cự tuyệt, chú Trương nói qua mấy ngày nữa mới cùng Hàn Thục Cầm nói chuyện, như thế nào buổi chiều liền tới rồi?
"Đã quên?" Chú Trương lại hỏi.
"Không quên, không quên." Dương Tịnh cười nói.
Chú Trương hỏi: "Vậy con suy xét như thế nào? Chị dâu đâu?" Chị dâu chính là chỉ Hàn Thục Cầm.
Dương Tịnh trầm tư một lát, mở miệng: "Chú Trương, con suy xét được, không cần hỏi mẹ con. Hai ngày nữa con sẽ đến chỗ của chú đi làm."
"Thật sự?" Chú Trương mừng rỡ không thôi, đầu năm nay tìm người biết tính toán sổ sách không dễ dàng, đặc biệt là Dương Tịnh hai xu cũng không tham lam, càng khó tìm được, cho nên ông ấy mới gấp không chờ được đi tìm Dương Tịnh, tính toán là sẽ tốn chút ít nước bọt, dù sao bây giờ cô bé này cũng không muốn ra bên ngoài làm việc, sợ gặp phải người xấu, Dương Tịnh như vậy là tự mình có chủ ý, thực sự khiến chú Trương lau mắt nhìn.
"Thật sự." Dương Tịnh mỉm cười nói.
Chú Trương mặt đầy tươi cười, có chút kích động: "Kia khi nào thì bắt đầu làm việc?"
Dương Tịnh nghĩ nghĩ, nói: "Chú Trương, nếu không thì như vậy, trước tiên chú cho con địa chỉ, con sắp xếp chút chuyện trong nhà, ước chừng khoảng bốn ngày, con sẽ đi tìm chú, có được không?"
"Được, đương nhiên là được." Chú Trương cao hứng còn không kịp.
Dương Tịnh cười nói: "Cứ quyết định như vậy đi."
Chú Trương vui vẻ không thôi, lập tức đem một gói đường đỏ cùng một gói kẹo sữa đang xách trong tay đưa cho Dương Tịnh, nói là cho hai đứa nhỏ ăn.
Dương Tịnh liên tục cự tuyệt.
Cuối cùng chú Trương nói: "Cứ coi như chú làm trưởng bối, đến xem đứa nhỏ cũng không được sao?"
Lúc này Dương Tịnh mới nhận lấy, vốn định mời chú Trương vào nhà ngồi trong chốc lát, nhưng chú Trương tương đối bận rộn, đành phải thôi.
Chú Trương vừa đi.
Dương Tịnh cúi đầu nhìn Đinh Đinh, Đang Đang.
Đinh Đinh, Đang Đang ngẩng khuôn mặt nhỏ, thẳng tắp nhìn Dương Tịnh, sau đó ánh mắt nhất trí dời về gói kẹo sữa trong tay Dương Tịnh, đồng thời nuốt nước miếng.
"Muốn ăn sao?" Dương Tịnh hỏi.
Đinh Đinh, Đang Đang hai mắt sáng lên, gật đầu: "Muốn ạ!"
"Vậy ăn!" Dương Tịnh ngồi ở trên ghế, duỗi tay bóc gói kẹo sữa.
"Mẹ ơi, có thể mở ra sao?"
"Có thể."
"Nhưng mợ sẽ tức giận."
"Mặc kệ cô ta, đây là kẹo của chúng ta, chúng ta muốn ăn liền ăn." Dương Tịnh bóc vỏ hai viên kẹo sữa cho vào trong miệng Đinh Đinh, Đang Đang, hai đứa trẻ nếm được vị ngọt, lập tức vui vẻ nhảy lên: "Mẹ ơi, ăn thật ngon, mẹ cũng ăn, mẹ cũng ăn đi."
Cả ngày Dương Tịnh chưa ăn gì, đói đến choáng váng, lúc này bóc một viên kẹo, cho vào trong miệng, sau một lát tinh thần tốt hơn.
Đinh Đinh luyến tiếc ăn kẹo sữa, ngậm trong miệng chốc lát, sau đó dùng tay lấy ra, lại đặt ở trong miệng ngậm, sau đó cao hứng ghé vào đùi Dương Tịnh nói: "Mẹ ơi, con thật hạnh phúc."
"Ăn một viên kẹo liền hạnh phúc?"
"Vâng vâng. Mẹ ơi, mẹ mau giấu kẹo đi, đừng để cho bà ngoại cùng mợ thấy được, bằng không, bọn họ không cho chúng ta ăn."
"Bọn họ thường xuyên không cho hai đứa ăn cái gì sao?" Dương Tịnh hỏi.
Đang Đang nói tiếp: "Mợ chỉ cho con với anh ăn một cái bánh bao, uống một nửa chén cháo, sau đó còn nói bị tụi con ăn đến nghèo, còn nói lại ăn nhiều, sẽ đuổi tụi con đi, cũng đuổi mẹ đi."
"Cho nên, hai đứa không ăn nhiều lắm?" Dương Tịnh hỏi.
Đinh Đinh, Đang Đang: "Vâng."
Dương Tịnh duỗi tay sờ đầu nhỏ Đinh Đinh, Đang Đang, hai đứa nhỏ vừa hiểu chuyện lại xinh đẹp, bởi vì không có cha làm chỗ dựa, mẹ lại vô dụng, ăn nhờ ở đậu, mỗi ngày ở trước mặt Hàn Thục Cầm cùng Tôn Đại Hồng giống như đang đi trên mặt băng mỏng, phải cẩn thận từng Ii từng tí, hai đứa trẻ chỉ mới ba tuổi, Dương Tịnh đau lòng một hồi, rồi sau đó cười nói: "Nói cho hai đứa một tin tức tốt."
"Tin tốt gì ạ?" Đinh Đinh hỏi.
"Mẹ có công việc."
"Mẹ ơi, công việc là gì?" Đang Đang hỏi.
"Công việc chính là phải làm việc, làm việc có thể kiếm được nhiều tiền, kiếm được tiền có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon, đều cho hai đứa ăn, có được không?"
Đinh Đinh, Đang Đang cùng kêu lên trả lời: "Được."
"Con cũng muốn làm việc." Đinh Đinh nói.
"Con cũng muốn." Đang Đang nói.
"Ngoan." Dương Tịnh lại sờ đầu hai đứa nhỏ, đứng dậy đem đường đỏ cùng kẹo sữa giấu đi, sau đó đi đến phòng bếp, Đinh Đinh, Đang Đang giống như hai cái đuôi nhỏ của Dương Tịnh, nhắm mắt đi theo đuôi, giọng đầy mùi sữa nói chuyện với Dương Tịnh.
Bất quá hiện tại Dương Tịnh quá đói bụng, cô không muốn nói chuyện, uống xong ít nước càng cảm thấy đói bụng, cô vào nhà chính, xoay người đi vào cửa hông, phát hiện trong nhà kề, có một thùng lúa mạch, bên cạnh là một túi bột mì cùng mấy chục quả trứng gà.
"Thật có tiền." Đinh Đinh cảm khái nói với Dương Tịnh, thật không nghĩ tới Tôn Đại Hồng giấu không ít thứ.
Dương Tịnh cười hỏi: "Đinh Đinh, Đang Đang, đêm nay chúng ta ăn mì sợi, được không?" Kỳ thật Dương Tịnh cũng không biết nấu ăn, nhưng cô từ nhỏ thích nhất là ăn mì sợi, khi còn nhỏ ba mẹ bận rộn nhiều việc, cô về ở cùng bà ngoại, bà ngoại vô cùng thích làm mì phở, cô cũng đi theo bà ngoại học nhào bột mì, cán bột, cán bánh tráng đều là những kĩ năng này, mì sợi là món cô có tay nghề tốt nhất.
Đinh Đinh, Đang Đang rốt cuộc chỉ là trẻ con, vừa nghe ăn lập tức đáp ứng, thời điểm Dương Tịnh làm mì sợi, hai đứa nhỏ tích cực nhóm lửa.
Nồi đất trong cũng khá giống bếp điện từ, Dương Tịnh nhớ rõ lúc mình sống cùng bà ngoại, mười mấy tuổi mới biết nhóm lửa nấu ăn.
Dương Tịnh nhịn không được kinh ngạc, Đinh Đinh, Đang Đang mới hơn ba tuổi, kĩ năng sinh hoạt cũng quá đỉnh rồi.
"Mẹ ơi, mẹ nhanh lên, nồi nóng rồi, có thể rót dầu." Đinh Đinh thúc giục.
"Mẹ ơi, nhanh lên." Đang Đang mềm mại nói.
Dương Tịnh cười nói: "Được."
Chỉ chốc lát sau, một nồi mì sợi trứng gà rau xanh thơm ngào ngạt làm xong, mì sợi màu trắng, rau màu xanh, trứng gà có màu vàng, để chung cực kỳ đẹp mắt.
Dương Tịnh, Đinh Đinh, Đang Đang bụng đã sớm đói kêu vang, lúc đang làm mì sợi, ba người nhịn không được mà nuốt nước miếng, lúc này ba người mỗi người một chén cuối xuống trước bàn trong nhà tranh hồng hộc ăn mì.
Đinh Đinh, Đang Đang không biết dùng đũa, bất quá hoàn toàn không làm chậm trễ hai đứa nhỏ ăn mì sợi, Dương Tịnh nhìn thấy thì bật cười, hai cục cưng này cũng thật dễ nuôi, hoàn toàn không kén ăn.
"Ăn no rồi sao?" Dương Tịnh nhìn cái trán đổ mồ hôi của Đinh Đinh, Đang Đang hỏi.
"Ợ." Đinh Đinh, Đang Đang đồng thời ợ một tiếng.
Dương Tịnh cười rộ lên: "Đó chính là no rồi."
Lúc này trời đã tối, Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng ở ủy ban thôn chưa trở về, Dương Tịnh đứng ở trong sân chốc lát, sau đó cùng Đinh Đinh, Đang Đang đem gà vịt cùng dê đuổi về trong chuồng, tiếp theo lại cùng Đinh Đinh, Đang Đang nấu một nồi nước ấm, đem Đinh Đinh, Đang Đang tắm rửa, bản thân cũng tắm rửa sạch sẽ.
Hai đứa nhỏ thật sự không làm người khác lo lắng, tắm xong liền nằm ở trên giường, không khóc cũng không quậy phá, ngoái đầu nhỏ nói chuyện cùng Dương Tịnh.
"Mẹ, quần áo chúng ta đều đã giặt sạch sao?" Đinh Đinh nhọc lòng hỏi, Đinh Đinh, Đang Đang hình như chỉ có một bộ quần áo, buổi tối tắm xong phải giặt sạch, bằng không ngày hôm sau phải mặc lại quần áo dơ, đây là Đinh Đinh nói cho Dương Tịnh biết, Dương Tịnh quả thật cũng không tìm được bộ quần áo nào khác ở trong phòng, hoặc là nói ba mẹ con Dương Tịnh thật không có nhiều quần áo, cô còn không có nhiều quần lót.
Dương Tịnh nói: "Đã giặt sạch."
"Mẹ ơi, mẹ thật là lợi hại!" Đinh Đinh nói.
"Mẹ ơi, mẹ vô cùng giỏi."Đang Đang nói.
Dương Tịnh đã quen khi mình được đứa bé ba tuổi khen, cười nói: "Cảm ơn."
Đinh Đinh, Đang Đang nói: "Không cần khách khí."
"Ngủ đi."
"Mẹ ơi, mẹ mau hôn con." Đinh Đinh nói.
Đang Đang cũng nói theo: "Mẹ ơi, mẹ cũng mau hôn con."
Dương Tịnh cười, thoạt nhìn Dương Tịnh rất yêu thương hai đứa nhỏ nha, cô cười cúi người, ở trên mặt hai đứa nhỏ, hôn một cái.
Đinh Đinh, Đang Đang cũng hôn Dương Tịnh.
Trong lòng Dương Tịnh vừa mềm vừa ngọt ngào như kẹo bông gòn, cười hỏi: "Có thể ngủ rồi được chưa?"
"Vâng." Hai đứa nhỏ vô cùng ăn ý, đồng thời nhắm mắt lại, chỉ vài giây liền ngủ, Dương Tịnh thử kêu hai đứa nhỏ, hai đứa đều đã ngủ say, sau đó Dương Tịnh nằm ở trên giường, nằm cạnh Đinh Đinh, Đang Đang, vừa mới nằm lên, toàn thân cô đều đau.
Một ngày, cô mới đến nơi này một ngày, một ngày này so với cô ở thế kỷ 21 tăng ca nửa tháng còn mệt hơn, hơn nữa mọi chuyện đều vô cùng huyền huyễn.
Đầu tiên cô có hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ vừa ngoan lại thông minh, cũng không biết cha của hai đứa là ai.
Tiếp theo cô có chị dâu lòng dạ hẹp hòi, đối với cô lúc nào cũng ác ý.
Cuối cùng cô có một người mẹ tựa hồ hơi thiên vị chị dâu.
... Quá vớ vẩn.
Dương Tịnh thật hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, sau đó cô ngủ một giấc, ngủ một giấc là có thể trở lại thế kỷ 21, có tăng ca thêm nữa tháng, cô cũng nguyện ý.
Cô nhắm mắt lại, khẩn cầu đây chỉ là giấc mơ của mình, chỉ cần tình lại, liền có thể thấy mẹ làm cho cô một bàn thịt kho tàu, cháo vịt, ớt xào trứng toàn đồ ăn ngon, chờ cô đến ăn, sau đó bạn bè lái xe chờ ở dưới lầu, mang cô đi hóng gió, uống rượu, ca hát.
Dương Tịnh suy nghĩ, lúc nãy cũng đã thấy hơi buồn ngủ, chỉ là cô mới vừa nhắm mắt lại, ngủ còn không đến mười phút, đột nhiên trong sân truyền đến một tiếng thét chói tai: "Dương Tịnh!"
Dương Tịnh bị dọa giật mình ngồi dậy, đưa mắt nhìn, vẫn là gian nhà tranh chật trội cũ nát, cũng không có trở lại thế kỷ 21, Dương Tịnh ngồi ở trên giường hoàn hồn.
"Dương Tịnh!" Lại một tiếng thét chói tai.
Dương Tịnh nhìn trên giường, Đinh Đinh, Đang Đang ngủ say bị dọa run lên, nhưng cũng không tỉnh, cô đắp chăn cho hai đứa nhỏ, lập tức xuống giường, mở cửa nhà tranh, ngẩng đầu liền thấy được Hàn Thục Cầm cùng Tôn Đại Hồng, bọn họ rốt cuộc đã trở lại, bọn họ đen mặt đứng trước cửa phòng bếp, trong phòng bếp đốt đèn dầu, kéo dài thân ảnh hai người, làm cho bóng dáng hai người có vẻ quỷ mị, cực kỳ dọa người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook