Ký Sự Những Năm 80
-
Chương 41: - Mặt dày một chút
Tào Quân Lượng vội vàng chạy vào sân nhà trọ, Tôn Tiểu Hồng cũng đuổi theo sau, khi hai người đến nơi thì không tìm thấy Dương Tịnh, đến Tần Khả Khả cũng không thấy bóng dáng, toàn bộ khu trọ vắng tanh.
" Đều đi xem kịch rồi sao?" Tôn Tiểu Hồng hỏi.
" Chắc là vậy." Tào Quân Lượng vừa dứt lời đã xoay người lại, chạy về phía đám đông, Tôn Tiểu Hồng vội vã đuổi theo.
Cùng lúc đó, Dương Tịnh và Lý Vân cũng đã đến nơi, sân khấu cao phía trên treo những tấm rèm màu xanh màu đỏ, trước rèm đặt một cái bàn đơn giản. Đối diện sân khấu chính là người xem, đông đúc, chen chúc nhau giành những vị trí tốt nhất, thi nhau hô to: " Cô ơi, nhanh lên, con chiếm được chỗ tốt rồi đây."
" Mẹ đây, ở chỗ này này."
" Ngồi đây, ngồi đây đi, chỗ này có thể nhìn rõ sân khấu."
" Đừng ngồi xa quá."
" Con đi cùng ai? Mẹ đâu rồi?"
" Hôm nay xướng tuồng gì vậy? Có diễn vở 'Võ Tòng đánh hổ' không vậy?
"......."
Đám đông náo nhiệt đứng ngồi xung quanh sân khấu, Đinh Đinh Đang Đang cũng bị bầu không khí làm cho hưng phấn: " Mẹ, mẹ ơi, nhiều người quá, nhiều người chưa kìa!"
Dương Tịnh ôm Đang Đang từ trên xe xuống, quay đầu nói: " Chị Lý, bây giờ tìm một chỗ tốt để ngồi trước đã."
" Không cần tìm, chị ngồi chỗ này luôn." Lý Vẫn lấy ghế từ xe đạp, tiện tay đặt ở ven đường nói: " Ngồi ở đây thôi, chỗ này vắng người, lát nữa kết thúc không phải chen lấn, về nhà cũng nhanh hơn."
" Chỗ này có thể nhìn thấy sân khấu sao?" Dương Tịnh hỏi.
" Có thể."
" Vậy được rồi." Dương Tịnh nhìn Đang Đang nói: " Đang Đang, con và thím Lý ngồi ở đây xem kịch, còn mẹ và anh trai đi bán đồ, được không?"
Đang Đang ngẩng đầu nhỏ lên nói: " Mẹ, con cũng muốn bán đồ."
" Con đi còn không vững, ở đây nhiều người như vậy, lỡ bị ngã thì phải làm sao?"
Đang Đang cúi đầu, ngón tay xoắn vào nhau, vẻ mặt ủ rủ, cô bé cũng muốn cùng mẹ đi bán đồ.
Dương Tịnh nhìn bộ dáng đáng yêu của Đang Đang, cười nói: " Đang Đang, mẹ để xe đạp ở đây, đồ đạt cũng ở chỗ này, con và thím Lý phải trông chừng cẩn thận, đừng để bị trộm mất, nếu có người đến mua thứ gì thì nhớ thu tiền, được không? Nhiệm vụ này rất quan trọng."
Đang Đang lập tức ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt tươi cười, vui vẻ đáp: " Dạ."
Ngay sau đó Dương Tịnh dựng xe bên cạnh chỗ ngồi của Lý Vân, bắt đầu đem bao hàng hóa mở ra, cô đã chuẩn bị cho mình một cái rổ đựng, để những túi bắp bung và hạt dưa vào rổ, sau đó cùng Đinh Đinh đi chào hàng, trước khi đi cô quay đầu nhìn Lý Vân nói: " Chị Lý, phiền chị để ý Đang Đang giúp em một lát nhé."
" Phiền với không phiền cái gì, cứ yên tâm mà đi, Đang Đang chị sẽ trông chừng, có người tới mua đồ thì chị sẽ bán." Lý Vân kéo Đang Đang lại bên cạnh, lại nói mỗi tháng cô cũng cầm tiền công từ Dương Tịnh.
" Vậy, cảm ơn chị nhiều." Dương Tịnh đưa tay dắt Đinh Đinh hướng vào đám đông mà đi.
" Dương Tịnh, nhớ chú ý cẩn thận."
" Vâng, em biết rồi." Dương Tịnh đáp lời.
Lý Vân ôm Đang Đang ngồi ở ven đường nhìn bóng dáng của Dương Tịnh và Đinh Đinh dần dần bị đám đông che khuất, trong lòng thực sự rất bội phục Dương Tịnh, chỉ mới có hai mươi tuổi, tuổi còn trẻ như vậy đã phải nuôi nấng hai đứa nhỏ, cũng chưa bao giờ than mệt than khổ, nuôi dưỡng giáo dục con cái vừa tốt vừa ngoan ngoãn không nói, Dương Tịnh còn là một cô gái toàn diện, muốn phong cách tây Dương Tịnh cũng có thể theo phong cách tây, so với người khác chỉ có hơn chứ không kém, như Tần Khả Khả chẳng hạn. Muốn bình dân có bình dân, ví như lúc này đây, cầm chiếc rổ trên tay hỏi người khác có muốn mua đồ không, đừng nói là cùng trang lứa với Dương Tịnh, đến cả Lý Vân cô đây từng tuổi này còn có chút xấu hổ, nhưng Dương Tịnh thì khác, biết co biết duỗi, những lúc thế này cô luôn cảm thấy Dương Tịnh không hề giống những người tầm thường mà lại giống một người cán bộ vì nhân dân phục vụ hơn.
Lý Vân không nhịn được ôm Đang Đang nói: " Đang Đang, mẹ của con thật sự không thể so sánh với với người thường."
Đang Đang lập tức tiếp lời, nói: " Đương nhiên, mẹ của con vô cùng lợi hại."
Dương Tịnh và Đinh Đinh bắt đầu cầm rổ đến chào hàng.
" Xin chào, vị đại ca có muốn mua hạt dưa không?" Dương Tịnh cười hỏi.
Đinh Đinh đi theo sau cũng hỏi: " Chú ơi, chú muốn ăn kẹo không? Kẹo nhà con đặc biệt ngon."
" Không mua, không mua." Người đàn ông xua xua tay từ chối.
Đinh Đinh ngẩng đầu nhìn Dương Tịnh, Dương Tịnh duỗi tay xoa đầu Đinh Đinh nói: " Không sao, chúng ta sẽ không từ bỏ, tiếp tục thôi."
" Vâng ạ." Đinh Đinh nắm tay Dương Tịnh tiếp tục đi.
" Chị ơi, chị muốn mua bắp bung không?" Dương Tịnh hỏi.
" Thím ăn bắp bung đi ạ."
" Không ăn không ăn."
Liên tục bị từ chối, có lẽ theo bản năng muốn từ chối đồ ăn từ người lạ, Dương Tịnh hỏi vài người, họ còn chưa nhìn xem đã trực tiếp mở miệng từ chối. Nếu cứ như vậy, một lát nữa tiếng chiêng tiếng trống vang lên sẽ không ai còn tâm trạng mua đồ nữa, đồ ăn cũng sẽ không bán hết được.
" Bán bắp bung, hạt dưa, kẹo ngọt đây." Lúc này Đinh Đinh lớn giọng rao.
Dương Tịnh cực kỳ đau lòng, ngồi xổm xuống trước mặt Đinh Đinh, hôn vào má cậu nhóc, nói: " Đồng chí Đinh Đinh, thưởng cho còn một cây bắp bung, được không?"
" Con không ăn đâu, muốn bán lấy tiền."
" Là mẹ thưởng cho con mà, cho hai cái."
" Vậy con sẽ lấy một cái, còn một cái để dành cho em gái." Đinh Đinh nói.
" Được." Dương Tịnh gật đầu, sau đó từ trong rổ lấy ra hai cây bắp bung, sỏ vào ngón cái và ngón trỏ của Đinh Đinh, Đinh Đinh vui vẻ mà nói: " Mẹ, cái này chơi vui quá."
Dương Tịnh cười, sau đó tiếp tục dắt Đinh Đinh xuyên qua đám đông.
" Bán bắp bung, hạt dưa, kẹo trái cây đây." Hai mẹ con Dương Tịnh cùng nhau rao to.
Đinh Đinh thỉnh thoảng cắn một ngụm bắp bung gắn trên tay, sau đó phe phẩy ngón tay kêu lên: " Bán bắp bung, hạt dưa, kẹo trái cây đây."
Ban đầu mọi người không hề chú ý đến Dương Tịnh, nhưng khi thấy Đinh Đinh đứng bên cạnh vừa ăn vừa phe phẩy bắp bung trên tay thì hấp dẫn không ít ánh mắt của trẻ con.
" Ăn ngon không?" Dương Tịnh hỏi Đinh Đinh.
Đinh Đinh gật đầu nói: " Siêu ngon." Lập tức khơi dậy sự tò mò và thèm ăn của bọn trẻ.
" Mẹ, con muốn ăn cái kia."
" Bà ơi, con muốn ăn cái kia."
" Bố, bố, mua cho con cái kia."
"....."
Bởi vì bọn trẻ bắt đầu ồn ào đòi mua đồ ăn nên người lớn lúc này mới chú ý đến mẹ con Dương Tịnh, vốn dĩ muốn đến đây xem kịch vui vẻ náo nhiệt, trẻ con có thể yên tĩnh để mình xem kịch chỉ còn một cách là mua cho chúng đồ ăn, lúc đó mới yên ổn ngồi xem được.
Cho nên trong đám người có một người đứng ra hỏi: " Cái kia gọi là gì thế? Bao nhiêu tiền một cây?"
Dương Tịnh còn chưa kịp trả lời thì Đinh Đinh đã nhanh chóng lên tiếng: " Cái này gọi là bắp bung, ba xu một cây, ăn rất ngon."
" Ôi, đứa trẻ này thật giỏi." Đinh Đinh vừa nói ra, lập tức khiến cho không ít bà mẹ cảm thấy vui vẻ, một cây có ba xu, như vậy cũng không đắt, mua.
" Tôi lấy hai cái." Người phụ nữ nói.
Dương Tịnh vội vàng lấy ra hai cây bắp bung đưa cho người phụ nữ, người kia lục trong túi lấy ra 1 hào đưa cho Đinh Đinh, Đinh Đinh thuần thục từ trong túi lấy ra bốn xu thối lại: " Thím ơi, tiền thừa đây ạ."
Người phụ nữ nhất thời sửng sốt há hốc mồm, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã biết tính tiền, thối tiền thừa cũng rất nhanh, đúng là khó tin, dạy thế nào hay vậy?
Đương nhiên là do Dương Tịnh dạy, nhận tiền thối tiền, tính toán, lễ phép, Đinh Đinh chính là học sinh xuất sắc, học cũng rất mau nữa.
Có người đầu tiên mua thì cũng có người thứ hai, thứ ba, khi thấy mọi người xung quanh ai ai cũng mua mà mình không mua thì không được, thế là đều sôi nổi muốn mua, Dương Tịnh và Đinh Đinh chạy qua chạy lại mấy bận cuối cùng bán cũng bán xong, thậm chí có người còn theo cô chạy đến ven đường để mua bắp bung và hạt dưa.
Lý Vân nhìn Dương Tịnh, hỏi: " Thật sự bán hết rồi?"
Dương Tịnh cười nói: " Vẫn chưa, vẫn còn thừa một rổ." Thật ra là do tâm lý đám đông, chỉ cần có một người mua thì sẽ có người tiếp theo mua, cứ thế mà bán được nhiều.
Lý Vân kinh ngạc nhìn Dương Tịnh, thật đúng là Dương Tịnh bán hết rồi, quá lợi hại.
Dương Tịnh cười cười nói: " Chị Lý, chị với Đang Đang ngồi chỗ này xem diễn kịch nhé, một lát nữa em và Đinh Đinh bán xong sẽ quay lại."
" Được, được, được." Lý Vân thấy hàng hóa đều bán xong nên cũng cảm thấy vui lây.
" Mẹ, mẹ nhớ nhanh quay lại nhé." Đang Đang một tay nắm cây bắp bung, ngọt ngào nói: " Con ở đây chờ mẹ và anh trai."
" Được, bảo bối."
Dương Tịnh lại dắt Đinh Đinh một lần nữa đi về phía đám đông, lúc này ánh đèn sân khấu cũng đã sáng lên, dưới khán đài bắt đầu xôn xao rộn ràng, Dương Tịnh nói: " Con trai, một rổ này có thể bán không hết được rồi."
" Không sao cả, bán không hết thì chúng ta mang về." Đinh Đinh nói.
" Được." Dương Tịnh bật cười.
Tiếng chiêng tiếng trống đã bắt đầu vang lên, Dương Tịnh vẫn còn thừa nửa rổ hàng, nhưng cô cũng không muốn đi tới đi lui nữa, Đinh Đinh chạy theo cô đã lâu chắc cũng mệt rồi, cô cũng muốn ngồi xuống ôm Đinh Đinh xem kịch, vì thế nói với Đinh Đinh: " Đi thôi, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, chúng ta quay về thôi."
" Dạ."
Lúc hai mẹ còn Dương Tịnh chuẩn bị đi thì có một người đàn ông trung niên gọi cô lại, nói: " Cô gái đợi đã, tôi muốn mua mấy cây bắp bung."
Dương Tịnh quay đầu lại nói: " Chào anh, anh muốn mua bao nhiêu."
Người đàn ông trung niên nhìn Dương Tịnh một cái, nghĩ nghĩ rồi nói: " Trong rổ còn bao nhiêu thì bán hết cho tôi đi."
" Chú, chú muốn mua đậu phộng không? Đậu phộng nhà con rất ngon." Đinh Đinh đứng bên cạnh nói: " Siêu thì Đinh Đang nhà con bán rất nhiều thứ ngon."
Người đàn ông trung niên nghe xong thì bật cười, nói: " Được rồi, còn thứ gì trong rổ thì bán hết cho tôi."
" A, được ạ." Dương Tịnh nhanh chóng đáp, tính tiền, sau đó đem toàn bộ số hàng hóa còn lại đưa cho người đàn ông, xách rổ không quay lại chỗ Lý Vân.
Lúc này tiếng chiêng trống vang lên, tiếng vỗ tay vang to dưới khán đài, Tào Quân Lượng và Tôn Tiểu Hồng cũng chạy đến nơi, trong lúc hỗn loạn đã bỏ lỡ bóng dáng Dương Tịnh.
" Dương Tịnh đi đâu rồi?" Tào Quân Lượng trong lòng bốc hỏa, nghe thấy tiếng ồn ào của chiêng trống cùng tiễng vỗ tay càng điên tiết hơn.
Nhưng Tôn Tiểu Hồng thì bị sự náo nhiệt này hấp dẫn, kéo kéo cánh tay Tào Quân Lượng nói: " Quân Lượng, chúng ta đi xem biểu diễn đi."
" Đừng có kéo tôi." Tào Quân Lượng hất tay Tôn Tiểu Hồng ra.
Tôn Tiểu Hồng sửng sốt.
" Ở đây nhiều người như vậy, lôi lôi kéo kéo bất tiện lắm." Tào Quân Lượng nhíu mày nói.
Tôn Tiểu Hồng nghe Tào Quân Lượng nói vậy ngược lại lộ ra vẻ mặt tươi cười nói: " Chúng ta ở đây xem biểu diễn, nói không chừng có thể nhìn thấy Dương Tịnh và Trần Chính đang ngồi xem ở đâu đó."
Tào Quân Lượng không phản đối, cùng Tôn Tiểu Hồng tìm một chỗ trống đứng, Tôn Tiểu Hồng nhìn lên sân khấu, theo dõi nhịp chiêng nhịp trống rộn ràng, một người hóa trang thành lão hổ đột nhiên xuất hiện, dưới khán đài ồ lên một tiếng.
Tào Quân Lượng mắt điếc tai ngơ, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa đám đông, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Dương Tịnh.
Dương Tịnh ôm Đinh Đinh còn Lý Vân ôm Đang Đang ngồi trên ghế xem diễn kịch.
" Lão hổ! Mẹ ơi, đó là lão hổ!" Đinh Đinh hô lên.
" Oaa, lão hổ." Đang Đang phấn khích vỗ tay.
Dương Tịnh thấy người ta hóa trang thành hổ, quay sang hỏi Lý Vân: " Chị Lý, vở kịch này tên gì vậy?"
Bởi vì tiếng chiêng tiếng trống ầm ĩ, Lý Vân lại xem rất chăm chú nên căn bản không nghe cô nói.
" Là Võ Tòng đánh hổ." Một giọng nói quen thuộc truyền tới.
Dương Tịnh quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Chính, sao lại chạy đến đây, còn ngồi bên cạnh cô từ bao giờ nữa.
" Sao anh lại ở đây, ngồi ở đây làm gì?" Dương Tịnh giận dỗi hỏi.
" Em nói gì?" Trần Chính duỗi người, cơ hồ đem lỗ tai dán sát vào môi cô nói: " Dương Tịnh, em nói gì tôi không nghe rõ, nói lại đi."
Vừa nhìn là biết anh đang cố ý, Dương Tịnh lấy tay đẩy anh ra, trừng mắt nhìn.
Trần Chính nhìn cô rồi mỉm cười.
Dương Tịnh mặc kệ anh, tiếp tục ngước mắt nhìn lên sân khấu xem kịch, Trần Chính lại một lần nữa ghé vào tai cô nói: " Em tức giận cái gì, người nên tức giận là anh mới phải?" Trần Chính hỏi.
Dương Tịnh im lặng không lên tiếng.
" Cùng anh hẹn hò có chỗ nào không tốt? Hai đứa nhỏ nếu là con anh anh sẽ nuôi, không phải con anh anh cũng sẽ nuôi, tại sao lại không được?" Trần Chính hỏi.
Sau khi Dương Tịnh nghe xong lời này thì lòng cô thật sự rung động, tự nhiên mà so sánh anh với Tào Quân Lượng, ý tứ của Tào Quân Lượng chính là muốn cô bỏ con để theo hắn, còn Trần Chính thì khác, anh muốn cả cô và con.
" Nếu con là của anh, anh sẽ dùng cả đời còn lại để bù đắp cho ba mẹ con em. Nếu không phải con anh, anh cũng sẽ dùng cả đời yêu thương hết mực, hơn nữa em là tái hôn còn anh là lần đầu kết hôn, đối tượng tốt như vậy em lời to rồi còn gì?" Trần Chính mặt dày nói.
" Tránh ra." Dương Tịnh duỗi tay đẩy Trần Chính ra, anh mới tái hôn, cả nhà anh mới tái hôn, Dương Tịnh giận dữ.
Trần Chính mấy ngày nay không hề thoải mái chút nào, ngày ăn không ngon, tối ngủ không yên, cuối cùng phải tìm đến cao thủ tình trường trong đồn xin lời khuyên làm thế nào để dỗ dành phụ nữa khi họ giận dỗi, thấy Dương Tịnh phản ứng như vậy trong lòng anh cực kỳ vui vẻ, anh nắm lấy tay Dương Tịnh đè lên ngực mình, nói: " Dương Tịnh, những lời anh nói đều là thật lòng, chúng ta giải quyết chuyện này bằng cách kết hôn đi!"
Cái tên lưu manh này, lợi dụng lúc đông người chiếm tiện nghi cô, may mà lúc nãy cô đặt Đinh Đinh ngồi xuống ghế, dùng thân mình che tầm mắt, nếu hai đứa nhỏ nhìn thấy thì cô không biết phải giấu mặt vào đâu nữa.
Một màn Trần Chính nắm tay Dương Tịnh đặt lên ngực mình đều bị Uông Lệ Mẫn và Tần Khả Khả ngồi ở hàng ghế phía sau nhìn thấy rõ ràng.
Tần Khả Khả lặng người mà nhìn.
Còn Uông Lệ Mẫn thì đôi mắt bốc hỏa, nếu hôm nay bà không trở về thì nào phát hiện được Trần Chính và Dương Tịnh lại làm ra chuyện này. Trần Chính ơi là Trần Chính, sao lại hồ đồ vậy con, biết bao nhiêu đứa con gái có thể hẹn hò sao cứ phải là Dương Tịnh chứ, con ơi là con... Tay Uông Lệ Mẫn run run, bà không thể chấp nhận được việc con trai mình kết hôn với một người phụ nữ đã có con, không được, nhất định không được, không thể để Dương Tịnh và hai đứa nhỏ tiếp tục trọ lại nhà mình nữa.
_______________________________________________________________________________
~ Lão Đường: Hé lô mn, thứ 7 tuần trước bận quá ko edit kịp nên hôm nay tui đã dùng nguyên ngày edit bù lại nhá, hic đói quá đi ăn đây. Chúc mn đọc truyện vui vẻ, love u
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook