Ký Sự Những Năm 80
-
Chương 37: - Nghĩ cách kiếm tiền
Chướng mắt chỗ nào?
Đại Quân đưa mắt cẩn thận đánh giá vị trí đặt chiếc máy làm bắp bung của mình, nhìn trái nhìn phải, rõ ràng đặt ở đây không vấn đề gì mà.
" Chướng mắt chỗ nào?" Đại Quân nghi hoặc nhìn Trần Chính, hỏi.
Dương Tịnh và Tần Khả Khả cũng chuyển mắt nhìn Trần Chính.
Trần Chính cau mày, vẫn như cũ nói: " Đẩy sang một bên đi."
Đại Quân đành phải dùng xe bò đặt máy làm bắp bung lên, đẩy dựa vào tường, sau đó lại vui vẻ mỉm cười trả lời Dương Tịnh: " Cũng sắp rồi, chắc là ngày mai hoặc ngày kia sẽ bắt đầu, đến lúc đó nếu kiếm được lời sẽ mời cô và hai đứa nhỏ đi ăn thịt dê nướng."
" Được rồi." Dương Tịnh đồng ý.
Tần Khả Khả đứng một bên trợn mắt, làm sao có thể kiếm được tiền từ cái máy nát này chứ? Đúng là thần kinh! Tần Khả Khả khịt mũi khinh thường, cất bước rời đi.
Dương Tịnh vui vẻ hỏi: " Đại Quân, tôi có thể đặt trước không?"
" Sao?" Đại Quân hỏi.
" Chính là đặt trước bắp bung!" Dương Tịnh nói.
Đại Quân sửng sốt nhìn Dương Tịnh, hắn còn chưa khai trương đã có người đặt trước.
" Thật sao?" Đại Quân hỏi.
" Thật."
" Vì sao?"
Dương Tịnh cười nói: " Tôi mở cửa hàng Đinh Đang ở chỗ này, có thể bán các loại đồ ăn vặt, nếu anh sợ bán không được thì có thể bán cho tôi."
Đại Quân quay đầu nhìn Trần Chính, nói: " Trần Chính, cô ấy nói thật sao?"
" Phải, tôi làm chứng." Trần Chính nói.
Đại Quân đôi mắt sáng rực nói: " Dương Tịnh, không được hối hận nhé."
Dương Tịnh gật đầu: " Không hối hận, chỉ sợ anh làm không kịp thôi."
" Đừng mạnh miệng." Đại Quân tưởng tượng, còn chưa khai trương đã có người mua, lòng đầy vui sướng, nhanh chóng nâng xe bò, chuẩn bị kéo về nhà.
" Làm gì vậy?" Dương Tịnh vươn tay cản lại.
" Tất nhiên là kéo về nhà nghiên cứu cách làm bắp bung." Đại Quân nói.
" Vậy thì cứ nghiên cứu ở đây đi, nơi này nhiều người qua lại, có thể thu hút tò mò của người khác, đến lúc khai trương có khi sẽ bán được nhiều hơn một chút.
" Trần Chính liệu có đồng ý không?" Đại Quân ngượng ngùng nhìn về phía Trần Chính, vừa rồi cậu ấy còn bảo đặt máy ở đây làm chướng mắt.
Dương Tịnh quay đầu nhìn Trần Chính.
" Được rồi, cứ để đây đi." Trần Chính mặt không biểu cảm nói.
Dương Tịnh lại nhìn Đại Quân, Đại Quân lập tức kéo xe bò, đem chiếc máy đẩy vào sân nhà trọ.
Dương Tịnh nhìn Trần Chính, thấy mặt anh vẫn đang bạnh ra, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Trần Chính phát hiện cô đang cười, sắt mặt hơi hòa hoãn, dắt xe đạp đẩy vào sân, sau đó ôm Đang Đang đặt xuống đất, xách bao tải đi vào siêu thị, lúc đi ra thì liền cùng Đại Quân sửa sang lại chiếc máy làm bắp bung.
Dương Tịnh rửa tay rửa mặt cho Đinh Đinh Đang Đang ở lầu hai, xong xuôi liền để hai đứa nhỏ ngủ trưa, sau đó cô xuống lầu cùng Trần Chính và Đại Quân sửa lại máy.
Khi nhỏ Dương Tịnh rất thích ăn bắp bung, cô cũng hay đứng xem người ta làm nhưng không có nghĩa là biết sử dụng.
Trần Chính và Đại Quân xem qua cấu tạo của máy một lần, sau đó lấy gạo đổ vào, Đại Quân nhanh chóng khởi động động cơ, tiếng máy nổ ' thịch thịch' vang lên, không bao lâu sao từ ống lần lượt đổ ra bắp bung thành phẩm.
" Ra rồi này." Dương Tịnh vươn tay định cầm lấy.
Trần Chính nhanh tay nắm lấy tay cô, nói: " Cẩn thận, còn nóng." Trần Chính như bỏng lập tức buông tay cô ra, sau đó duỗi tay lấy bắp bung, chiếc máy vẫn tiếp tục hoạt động, Trần Chính lúc này mới quay đầu hỏi Dương Tịnh: " Có nóng không?"
Dương Tịnh nhìn anh cười: " Không có."
" Ai da, ai da, thành công rồi, ra nữa này." Đại Quân nhìn ống bắp bung dài ngoằng, vui vẻ mà cầm lấy, sai đó há miệng cắn: " Ơ, có vị ngọt?"
" Bởi vì lúc nãy tôi có cho thêm một ít đường hóa học vào." Dương Tịnh nói.
" Thực sự rất ngon." Đại Quân cắn liền mấy miếng, còn đem đến siêu thị Đinh Đang đưa cho Lý Vân nếm thử, Lý Vân liên tục khen ngon.
Bởi vì chiếc máy bắp bung vang lên không ngừng, khiến không ít người tò mò đến xem tình hình.
Dương Tịnh không ngần ngại chia cho mọi người, ai đến đều cho người ta một đoạn nếm thử, điều này khiến cho Lý Vân nóng ruột không thôi, kéo Dương Tịnh lại hỏi: " Cái này làm bằng gì vậy?"
" Bằng gạo ạ." Dương Tịnh trả lời.
" Gạo của em?"
" Không phải, là của cảnh sát Trần."
Lý Vân lại hỏi: " Vậy cũng không thể chia cho người khác ăn được, tiền gạo này tốn không biết bao nhiêu tiền? Không lẽ em muốn siêu thị Đinh Đang kinh doanh cái này?"
" Đúng vậy." Dương Tịnh gật đầu.
" Vậy thì cũng không thể hào phóng như vậy được, cho người ta nếm thử thì cho một ít thôi, em cho một đoạn dài quá." Nói xong, Lý Vân nhanh tay cầm lấy bắp bung trong tay Dương Tịnh bẻ thành ba đoạn đưa cho ba người nếm thử.
Sau khi mấy đứa nhỏ ăn xong nhưng vẫn muốn ăn nữa nên người lớn phải mua thêm, nhưng Dương Tịnh và Đại Quân vẫn chưa định giá, Dương Tịnh liền quyết định cho thêm mấy đứa nhỏ một cây mang về, ngày mai mới bắt đầu bán lấy tiền.
Lý Vân trách Dương Tịnh quá hào phóng, sao lại không lấy tiền, lấy vài xu cũng được mà.
Người lớn có chút xấu hổ, nhưng Dương Tịnh kiên trì không nhận tiền nên bọn họ đành phải cầm lấy, liên tục cảm ơn Dương Tịnh, trên đường về gặp ai cũng nói siêu thị Đinh Đang có bán bắp bung.
Đại Quân nhìn thấy mọi người ai cũng yêu thích bắp bung nên càng nể Dương Tịnh, dựng ngón cái khen ngợi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thật không nhìn ra cô gái trông gầy gầy nhược nhược vậy mà đúng là có năng lục, chẳng trách tên mặt lạnh vạn năm không đổi như Trần Chính lại bảo vệ cô chặt chẽ như vậy, lần trước lúc ăn thịt dê nướng, hắn chỉ mới liếc mắt nhìn tay Dương Tịnh thôi đã bị Trần Chính tặng cho vẻ mặt âm u giống như muốn đấm hắn đến nơi vậy.
" Được rồi, hôm nay chỉ vậy thôi, anh dừng máy lại đi." Dương Tịnh đột nhiên nói.
Đại Quân hỏi: " Tại sao?"
" Bây giờ đang giữa trưa, để mọi người nghỉ ngơi đã, không cần vội." Dương Tịnh nói.
Đại Quân lúc này mới dừng lại, nhìn ra ngoài sân, thấy vắng người qua lại hơn, tuy nhiên điều này cũng không ngăn được niềm vui của Đại Quân, cười nói với Dương Tịnh: " Dương Tịnh, nhìn không ra cô cũng thật nhanh trí, còn biết thêm đường vào nữa."
" Tôi làm việc ở nhà máy thực phẩm mà." Dương Tịnh nói.
" Đúng vậy, đúng vậy, suýt chút nữa quên mất." Đại Quân vô tâm vô phế cười rộ lên, sau đó hỏi: " Vậy kế tiếp chúng ta sẽ làm gì?"
" Đến chỗ tôi rồi chúng ta cùng nhau thương lượng giá cả." Dương Tịnh nói xong thì chợt nhớ ra Đinh Đinh Đang Đang đang ngủ trong phòng, chắc không thể đến phòng cô được.
Lúc này Trần Chính mới chen vào nói: " Đến chỗ tôi đi."
" Vậy cũng được." Dương Tịnh nói.
Dương Tịnh và Đại Quân đi theo Trần Chính tiến vào phòng anh, cách bày trí của phòng Trần Chính cũng giống phòng Dương Tịnh nhưng diện tích tổng thể lớn hơn nhiều, hơn nữa còn vô cùng gọn gàng ngăn nắp, không nhìn thấy một hạt bụi, rộng rãi sáng sủa, chẳng trách Uông Lệ Mẫn lại nói ' Con trai dì sạch sẽ hơn cả con gái', sự thật rõ ràng là phòng Trần Chính gọn gàng sạch sẽ hơn phòng cô.
" Ngồi nói chuyện đi, anh đi rót nước." Trần Chính nói.
" Ừm." Dương Tịnh gật đầu.
Nói là cùng Đại Quân thảo luận về vấn đề giá cả, nhưng thật ra Dương Tịnh đang tính chi phí hao tổn, đánh giá thị trường và tính toán lợi nhuận. Đại Quân ngồi ngốc ở một bên, bởi vì những thứ Dương Tịnh nói, viết còn vẽ ra nữa, hắn thật sự không hiểu, vò đầu bứt tai ngồi nghe.
Trần Chính ngồi ở vị trí không xa nhìn Dương Tịnh, lúc này Dương Tịnh đang mặc áo sơmi trắng, tóc toàn bộ đều được cô búi lên, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, đường viền cổ áo hơi hở ra, phía dưới là..... Trần Chính nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, cúi đầu uống nước.
" Được rồi, Đại Quân anh xem một chút." Dương Tịnh nói, đưa quyển sổ đến trước mặt Đại Quân: " Anh xem, trước tiên là vấn đề chiều dài bắp bung, tôi đã tính toán rõ ràng, tôi cho rằng....."
Đại Quân nhìn nhưng còn số dày đặc trên quyển sổ, sau đó nói: " Dương Tịnh, cô đừng làm khó tôi mà, cô nói xem bao nhiêu tiền một cái là được."
Dương Tịnh nhìn Đại Quân rồi nói: " Ba xu một cái, anh kiếm được một ít tôi cũng kiếm được một ít."
" Được, vậy chốt ba xu một cái, đều nghe theo cô." Đại Quân không chút nghĩ ngợi liền nói.
" Vậy chờ đến chiều khi tan tầm thì chúng ta bắt tay vào bắt đầu làm." Dương Tịnh nói.
" Nhanh vậy sao?" Đại Quân hỏi.
Dương Tịnh hỏi lại: " Anh không muốn kiếm tiền sao?"
" Có, đương nhiên muốn."
" Vậy đến lúc đó, anh và chị Lý bỏ sức, tôi bỏ tiền, chúng ta cùng nhau kiếm tiền."
" Được." Đại Quân thật sự quá nghèo, vừa nghe đến kiếm tiền thì lập tức lên dây cót tinh thần, buổi chiều liền bắt đầu, hắn cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, bỗng chốc đứng dậy, để lại một câu: " Tôi phải đi khoe cho bố mới được." Sau đó ra khỏi phòng Trần Chính, nhanh chóng xuống lầu.
Dương Tịnh nhìn thấy bộ dáng này của Đại Quân, bất đắc dĩ bật cười, lướt mắt nhìn Trần Chính thì thấy anh đang nhìn mình không chớp mắt, cô nhanh chóng thu dọn giấy bút, đứng dậy nói: " Cảnh sát Trần, cảm ơn anh đã cho chúng tôi mượn phòng." Sau đó đi ra phía cửa.
Nhưng Trần Chính lại nhanh hơn một bước, nhanh tay chặn cửa lại.
Dương Tịnh nhướng mày hỏi: " Sao thế? Không định cho tôi đi sao?"
Trần Chính nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Dương Tịnh, rõ ràng là đang khiêu khích, trong lòng ngứa ngáy hận không thể, hận không thể đem cô...... Cuối cùng vẫn nhịn xuống những xáo động trong lòng hỏi: " Anh có thể giúp gì không?"
Dương Tịnh cười: " Để tôi ra ngoài."
" Còn gì nữa?" Trần Chính hỏi.
" Chắc hai ngày nữa, bếp lò trong phòng cũng tắt, tới lúc đó tôi tìm anh nhóm lửa giúp." Dương Tịnh nhìn anh nói.
Trần Chính nghe xong, trong lòng khó nén được niềm vui sướng, Dương Tịnh nói những lời này là có ý tứ phải không, có phải là đồng ý hẹn hò?
Chờ đến khi Dương Tịnh rời đi, Trần Chính vẫn đứng cười ngốc nghếch.
Dương Tịnh trở lại phòng mình, tâm tình vui vẻ, hôm qua cô còn đang lo lắng phải kiếm thêm tiền bằng cách nào thì hôm nay Đại Quân lại mang máy làm bắp bung đến, vậy thì Đinh Đinh Đang Đang sẽ có quần áo ấm mới cho mùa đông rồi.
Dương Tịnh thoáng nhìn đồng hồ trên tường, đến giờ phải đi làm, cô lúc này cũng không cảm thấy buồn ngủ, đi rửa mặt, sau đó đến giường gọi hai đứa nhỏ thức dậy: " Đinh Đinh, Đang Đang."
Đinh Đinh Đang Đang ăn rất khỏe, đều béo lên không ít, Dương Tịnh duỗi tay sờ sờ mặt hai đứa, làn da mềm mại, trắng trẻo, cô sờ đến nghiện, thì thầm tự nói chuyện: " Bảo bối, rổt cuộc Trần Chính có phải bố của hai đứa không? Phải hay không đây? Sao không thấy cậu các con trả lời thư, còn Tôn Tiểu Hồng sao đột nhiên lại biến mất không thấy tăm hơi, a, con trai, tỉnh rồi sao?"
Đinh Đinh bị Dương Tịnh sờ mặt mà tỉnh dậy.
Đinh Đinh vẫn còn buồn ngủ, ngáp một cái sau đó duỗi tay ôm cổ Dương Tịnh làm nũng: " Mẹ, con muốn ăn kẹo."
" Được, lát nữa đến trường mẹ sẽ cho con hai viên kẹo."
" Dạ."
Buổi chiều Trần Chính đưa Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang đến nhà máy thực phẩm Lợi Dân, đến nơi, Trần Chính ôm Đinh Đinh Đang Đang đặt xuống đất, nói: " Anh đi đây, buổi tối tan tầm sớm thì sẽ đến đón ba mẹ con."
" Ừm." Dương Tịnh gật đầu.
Trần Chính nhìn Dương Tịnh thật lâu, sau đó lái xe đạp rời đi.
Dương Tịnh dắt Đinh Đinh Đang Đang đến trường tiểu học, sau đó đến văn phòng tài vụ làm việc, đột nhiên nghĩ đến bắp bung rất dễ bị ẩm, nếu bán không hết thì sẽ bị dịu, khẳng định không thể bán được nữa, như vậy bắt buộc phải cần bao nilon, Dương Tịnh nghĩ ngay đến xưởng chứa bao nilon của nhà máy, có thể mua vài cái về dùng, chắc phải mua bao lớn?
Dương Tịnh tự mình đến xưởng số 6 một chuyến, thông qua một nhân viên trong xưởng, cầm lấy bao nilon đi ra thì bị Tần Khả Khả chặn lại.
" Dương Tịnh, cô có thủ tục lấy túi nilon trong xưởng của chúng tôi không?" Tần Khả Khả nổi giận đùng đùng hỏi.
" Cô muốn thủ tục gì?" Dương Tịnh hỏi.
" Tôi là tổ trưởng phân xưởng số 6, mọi người mọi việc trong xưởng này đều do tôi quản lý, việc cô tự ý lấy túi nilon mà không được sự đồng ý sẽ quy vào tội ăn cắp đồ, vi phạm nghiêm trọng quy định của nhà máy, đi, cùng tôi đi gặp kế toán Trương." Tần Khả Khả lôi kéo Dương Tịnh hướng về phía phòng tài vụ, trong lòng cô ta đang cực kỳ vui sướng, lần này cuối cùng cũng trả được thù rồi.
Dương Tịnh hỏi lại: " Tần Khả Khả, cô xác định muốn kéo tôi đến gặp kế toán Trương?"
" Tất nhiên."
" Cô không hối hận?" Dương Tịnh cười hỏi.
Dương Tịnh mỉm cười, Tần Khả Khả lập tức chột dạ, nhưng cô ta cho rằng Dương Tịnh chỉ đang giả bộ mạnh miệng, vì thế cường ngạnh trả lời: " Đừng có làm bộ làm tịch, cứ gặp kế toán Trương là rõ."
" Được." Dương Tịnh nhanh nhẹn đồng ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook