Ký Sự Những Năm 80
Chương 23: - Không mời mà tới

Mưa mỗi lúc một to, gió vẫn nối đuôi nhau ào ào từng đợt liên tục, tiếng gió rít gào vù vù chui vào khe cửa gỗ tràn vào căn phòng nhỏ, nhưng ba người nằm trên giường không còn cảm thấy lạnh nữa.

" Mẹ." Đinh Đinh nằm trong lòng Dương Tịnh thì thầm, cùng Dương Tịnh trò chuyện, Đang Đang đã chìm vào giấc ngủ.

" Hửm?" Dương Tịnh đáp.

" Mẹ, mẹ còn lạnh không?" Cánh tay nhỏ của Đinh Đinh gắt gao ôm cổ Dương Tịnh.

" Không lạnh nữa, rất ấm áp." Dương Tịnh thủ thỉ.

" Vậy chúng ta ngủ thôi."

" Ừm, ngủ thôi."

Một tấm chăn bông màu xanh lục được lót phía dưới, một tấm khác thì ba mẹ con cùng nhau đắp, ấm áp mà vượt qua một đêm mưa to gió thét gào.

Sáng sớm hôm sau, mưa cũng đã tạnh gió cũng đã ngừng, bầu trời xanh cao thăm thẳm đẹp không sao tả xiết, hít một hơi cảm nhận rõ cái lạnh của những ngày đầu mùa, người lạnh đến nỗi run lên, hoàn toàn không cách nào mặc quần áo ngắn tay ra đường. Đồng phục của Dương Tịnh là áo sơmi dài đến khủy tay, nếu cô ngồi làm việc ở trong văn phòng thì chắc không thành vấn đề, nhưng Đinh Đinh Đang Đang muốn đến trường tiểu học chơi đùa, quần áo bọn nhỏ mặc quá mỏng, nhất định sẽ cảm lạnh.

Cuối cùng cũng cân nhắc xong, Dương Tịnh đã chuẩn bị bữa sáng, Đinh Đinh Đang Đang ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn cơm, còn Dương Tịnh tranh thủ đi một chuyến đến nhà máy Lợi Dân gặp kế toán Trương, muốn lấy trước vài cái bánh thử, cô cầm từ xưởng thực phẩm về bốn năm cái bánh trung thu, sau đó đưa ba cái giao cho Lý Vân.

Lý Vân nhìn kĩ một lúc, rồi nói: " Mấy cái này là cho mọi người ăn thử sao?"

Dương Tịnh gật đầu: " Đúng rồi ạ."

" Dương Tịnh, một cái bánh trung thu những hai hào năm xu, cho người ta ăn như vậy thì tiếc quá." Lý Vân cầm bánh trung thu luyến tiếc, đây cũng đâu phải đậu phộng, quả táo, lấy một hai cái nếm thử cũng không có gì đáng ngại, đây là một cái bánh trung thu hai hào năm xu, lại cho ăn thử tận ba cái, mất biết bao nhiêu tiền, chừng này đủ để mua đồ ăn cho hai ba ngày ấy chứ, Lý vân đem bánh trung thu đưa lại cho Dương Tịnh, nói: " Hay là, em mang cho Đinh Đinh Đang Đang ăn đi, bọn nhỏ chắc chắc sẽ thích ăn."

Dương Tịnh có thể hiểu được tâm lý tiết kiệm của thế hệ trước, cô lấy một cái dao đến, đem bánh trung thu cắt thành nhiều miếng nhỏ, nói: " Chị Lý, em muốn cho mọi người nếm thử trước, nếu người ta thấy ngon thì sẽ mua, không ngon thì không mua, mua bán tự nguyện, không sao đâu chị."

Lý Vân tuy trong lòng không muốn nhưng nếu Dương Tịnh đã nói thế thì cô sẽ làm theo.

Dương Tịnh ngập ngừng trong chốc lát rồi lại nói: " Chị Lý, em nhờ chị một chuyện được không?"

" Chuyện gì? Em nói đi?" Lý Vân hỏi.

Dương Tịnh có chút khó xử mà nói: " Bây giờ em phải đến lò gạch một chuyến, cầm tiền về sẽ dẫn Đinh Đinh Đang Đang đi mua quần áo ấm, tại bây giờ trời cũng trở lạnh rồi, hai đứa nhỏ đang ngồi ở trên phòng, khi nào rảnh chị giúp em lên nhìn một chút, nếu không ngoan thì chị cứ nói giúp em hai câu."

Lý Vân cũng hiểu tâm trạng của Dương Tịnh, đặt biệt gần đây Dương Tịnh còn phải chi rất nhiều khoản như tiền nhà, tiền nhập hàng, tiền ăn uống sinh hoạt, một mình cô gái trẻ gồng gánh mọi thứ, thực sự không dễ dàng, vậy mà cô cũng chưa bao giờ nghe Dương Tịnh oán than câu nào, không tự sa ngã, mà luôn tìm cách vươn lên, cho dù ba mẹ con chỉ có một bộ quần áo nhưng vẫn luôn ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, tuy là Lý Vân lớn hơn Dương Tịnh gần hai mươi tuổi nhưng thật lòng là đối với cô Dương Tịnh vô cùng bội phục và tin tưởng, có thể giúp được Dương Tịnh cô vô cùng sẵn lòng, bởi vậy nhiệt tình mở miệng nói: " Tất nhiên được, không thành vấn đề, chị sẽ trông nom bọn nhỏ cẩn thận."

" Chị Lý, cảm ơn chị." Dương Tịnh nói.

" Khách khí làm gì, đều là người một nhà cả."

" Vậy bây giờ em đi nhé."

" Được, nhớ chú ý an toàn."

" Dạ."

Lý Vân nhìn bóng dáng mảnh khảnh tràn đầy sức sống của Dương Tịnh mà thở dài, thật là một cô gái tốt, về sau cô mà có đứa con dâu như Dương Tịnh thì tốt quá.

Lý Vân vừa thu hồi tầm mắt, rốt cuộc người trên lầu hai cũng chịu rời giường.

" Tào Quân Lượng, Tào Quân Lượng, trước sân nhà theo hướng đông, có một tiệm bán bánh bao sáng, anh mua giúp em với Tiểu Hồng hai cái bánh bao nha." Tần Khả Khả ở trong phòng kêu: " Em đưa tiền cho anh, bây giờ lạnh quá, không muốn rời khỏi giường chút nào."

" Được, không cần đưa tiền." Tào Quân Lượng trả lời.

Lý Vân liếc mắt nhìn lên lầu, nói thầm một câu: " Đồ con gái lười biếng."

Mà lúc này, Dương Tịnh đã xách túi đi ra đường lớn trán xi măng, bởi vì tối qua mưa rền gió dữ, trừ bỏ con đường xi măng thì ở đâu cũng lầy lội bùn đất, chỉ có thể đi bộ.

Dương Tịnh nắm thật chặt chiếc túi trong tay, trong túi chính là sổ sách và hóa đơn của Lý Phương Nguyên, vì hôm nay phải đi một chuyến đến lò gạch nên cô đã lên kế hoạch, mục đích là hướng Lý Phương Nguyên đẩy mạnh tiêu thụ bánh trung thu.

Cô biết làm việc ở lò gạch rất vất vả, nhưng thực sự kiếm được tiền. Đặt biệt là ở thị trường vừa mới thức tỉnh của thập niên 80.

Lý Phương Nguyên có tiền, mà hôm nay cô đặc biệt cần dùng đến tiền, không sai, là hôm nay, cô cần tiền gấp để mua quần áo cho Đinh Đinh Đang Đang, cho nên cô muốn thử một lần, một khi anh ta đồng ý mua, chắc chắn sẽ mua không ít.

Nghĩ trong lòng như vậy, Dương Tịnh có chút khẩn trương, cô ở hiện đại chỉ biết đọc sách, làm việc, công tác, mọi chuyện đều êm ả thuận lợi, có ba mẹ có anh trai hết mực yêu thương, cô chưa bao giờ vì tiền mà phát sầu, ba mẹ và anh trai luôn sợ cô thiếu thốn, chu cấp đầy đủ không thiếu thứ gì. Cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày cô vì đồng tiền mà rơi vào hoàn cảnh ngặt nghèo này.

Nếu Lý Phương Nguyên không đồng ý thì sao đây?

Dương Tịnh tính toán, nếu Lý Phương Nguyên không muốn mua bánh trung thu, thì cô sẽ tới nhà máy Lợi Dân ứng trước một tháng tiền lương, giải quyết vấn đề trước mắt đã, nhất định trời sẽ không tuyệt đường người, Dương Tịnh tự an ủi chính mình.

Chỉ chốc lát sau, Dương Tịnh cuối cùng cũng tới lò gạch Kiến Quân, cô hít một hơi thật sâu để bình ổn cảm xúc, sau đó tự động viên chính mình, không cần phải sợ. Dương Tịnh đi vào nhà máy tìm Lý Phương Nguyên.

Lý Phương Nguyên đang đứng chỗ lò nung gạch chỉ huy, công nhân đi tới đi lui đẩy xe chở gạch, mồ hôi tuôn như mưa.

" Lý tổng." Dương Tịnh đi lên phía trước, cười kêu.

Lý Phương Nguyên quay đầu nhìn Dương Tịnh, lập tức ngạc nhiên nói: " A, Dương Tịnh, cô đến rồi hả, đi đi đi, chỗ này khói bụi bẩn lắm, chúng ta vào văn phòng nói chuyện."

Dương Tịnh đi theo Lý Phương Nguyên ra khỏi lò gạch tiến vào văn phòng, Lý Phương Nguyên lại chỗ bồn rửa tay, rửa mặt, vớ lấy khăn lông lau soạt vài cái, xong xuôi mới hỏi: " Giấy tờ giải quyết xong hết rồi sao?"

" Vâng."

" Cô làm tốc độ thật đấy." Lý Phương Nguyên cười.

Dương Tịnh cười tiếp lời: " Đồ của Lý tổng tôi nào dám chậm trễ."

Dương Tịnh như đang nịnh nọt, Lý Phương Nguyên nhìn ra được, trong lòng thầm nghĩ, cô gái này có lẽ không chỉ đến để giao giấy tờ.

" Lý tổng, anh kiểm tra đi, có mấy vấn đề, tôi cần anh giải đáp một chút." Dương Tịnh lấy sổ sách từ trong túi ra, không cẩn thận rơi ra một chiếc bánh trung thu được đóng gói tỉ mỉ.

Lý Nguyên Phương nhìn thấy được, hỏi: " Cái này là gì thế? Trông rất đẹp."

" Đây là bánh trung thu."

" Bánh trung thu?"

" Phải." Dương Tịnh cười, trên mặt bình tĩnh nói: " Chút nữa thì quên, Lý tổng đây là bánh trung thu sản xuất ở xưởng của chúng tôi, cố ý mang đến cho ngài nếm thử."

" Ai da, khách khí quá." Lý Phương Nguyên mặt mày hớn hở.

" Nào có khách khí, để cảm ơn ngài đã giúp tôi có được công việc này, hơn nữa Tết trung thu không phải nên ăn bánh trung thu đoàn viên hay sao. Ông chủ xưởng thực phẩm của chúng ta đều phát cho nhân viên trong công ty sáu cái bánh, ngụ ý sáu thuận: tâm thuận, ý thuận, tình thuận, tài thuận, khí thuận, sự nghiệp thuận. Ông chủ có tiền là điềm tốt, công nhân viên chức vui vẻ, làm việc hăng hái say mê. Còn bánh này là ông chủ phát cho tôi, nói là ý thuận, sự nghiệp thuận." Dương Tịnh âm thanh dễ nghe mà nói.

Lý Phương Nguyên là người làm ăn, vừa nghe đến sáu thuận liền có cảm thụ giống nhau, ai làm ăn mà không thích tiền tài sung túc chứ, huống chi Dương Tịnh đã giải thích như vậy, hắn cảm thấy việc tặng bánh trung thu vào ngày Tết trung thu thế này không phải ý tưởng tồi, có thể như Dương Tịnh nói " ông chủ có tiền, công nhân vui vẻ, làm việc hăng hái say mê." Lý Nguyên Phương bẻ đôi bánh trung thu ra, là nhân đậu xanh, hắn ăn hai miếng, bên ngoài thơm ngon, bên trong mềm ngọt, không tồi, ăn rất ngon, hắn mở miệng hỏi: " Cái này bao nhiêu tiền một bánh?"

" Cái này, do xưởng chúng tôi sản xuất nên giá ba hào sáu xu, nếu mua bên ngoài thì khoảng bốn năm hào gì đấy, loại bánh này ăn rất ngon." Dương Tịnh cười, sau đó đưa sổ sách cho Lý Phương Nguyên xem xét: " Lý tổng, ngài xem một chút chỗ hóa đơn này..." Dương Tịnh hoàn toàn không đề cập đến chuyện bánh trung thu, tựa như cô chỉ đơn thuần mang sổ sách giấy tờ đến giao.

Lý Nguyên Phương nôn nóng hỏi: " Nếu tôi mua với số lượng lớn, thì có được lấy giá ưu đãi không?"

" Sao ạ?" Dương Tịnh hơi đơ người.

" Chuyện bánh trung thu."

Dương Tịnh vẻ mặt nhẹ nhàng bình tĩnh, thật ra trong lòng đã bồn chồn, thấp thỏm liệu Lý Phương Nguyên có muốn mua hay không, nụ cười như cũ nói: " Lý tổng, nếu ngài thích ăn, ngày mai tôi sẽ mang năm sáu cái đến tặng ngài, chứ mua cái gì? Không cần học theo ông chủ chúng tôi đâu, rất lãng phí tiền."

" Dương Tịnh, đừng nói như vậy, tôi cảm thấy ông chủ cô làm rất tốt đấy chứ." Lý Phương Nguyên nói.

Dương Tịnh cười không nói.

" Cô xem cô nói sáu cái thuận kia, tôi cảm thấy là điềm tốt, sáu cái bánh trung thu có bao nhiêu đâu, cứ phát cho nhân viên, nhân viên trong lòng sẽ cảm kích ông chủ, không phải sao? Đây chính là thuận lòng đôi bên." Lý Phương Nguyên cao hứng nói.

Dương Tịnh cười: " Lý tổng quả nhiên là Lý tổng, là người nhìn xa trông rộng."

" Đừng tâng bốc tôi như thế, năm nay nhà máy kiếm được không tồi, vậy đi, tôi sẽ đặt 888 cái bánh trung thu từ nhà máy của cô, phát cho công nhân mỗi người sáu cái, phát xong còn dư tôi tặng cho hết cho cô, cô nói xem vừa sáu vừa tám, như vậy có thuận lợi phát đạt không?" Lý Phương Nguyên đột nhiên hỏi.

Dương Tịnh sửng sốt, trên mặt bình đạm nhưng trong lòng mừng như điên, nói: " Khá hay đấy ạ."

" Vậy cô giúp tôi hỏi ông chủ cô xem đơn đặt hàng của tôi có lấy được giá ba hào sáu xu không?"

Dương Tịnh cười.

" Cười cái gì?

Dương Tịnh cười nói: " Lý tổng, 888 cái là đơn hàng lớn, để tôi nói với ông chủ, nhất định phải lấy cho ngài giá tốt nhất rồi."

" Vậy được, quyết định vậy đi." Lý Phương Nguyên nói.

" Lát nữa trở về tôi sẽ báo cho ông chủ đơn hàng này, nhưng mà Lý tổng trước tiên kiểm tra sổ sách đã." Dương Tịnh lại lần nữa chuyển chủ đề " chính sự" sang chuyện khác.

" Được." Lý Nguyên Phương cùng Dương Tịnh trao đổi vấn đề giấy tờ, xong xuôi, Dương Tịnh cũng không hề đề cập đến chuyện bánh trung thu, nhưng Lý Phương Nguyên kiên quyết muốn giao tiền trước cho Dương Tịnh.

Dương Tịnh nói: " Lý tổng, không cần vội, cứ chừ giao bánh đến rồi hẳn đưa tiền."

" Đưa sớm đưa muộn gì cũng phải đưa, Dương Tịnh lần này vất vả cho cô, đợi khi Trần Chính trở về, tôi sẽ mới hai người một bữa." Lý Phương Nguyên kéo ngăn tủ rút ra 320 đồng, đưa cho Dương Tịnh.

Dương Tịnh sửng sốt một chút, 888 cái bánh trung thu tổng cộng là 319 đồng 6 hào 8 xu, Dương Tịnh từ trong túi lấy ra ba hào hai xu thối lại cho Lý Phương Nguyên.

Lý Phương Nguyên hơi kinh ngạc, âm thầm dựng ngón tay cái cho hành động chuyên nghiệp của cô.

Lúc này, nhân viên làm việc cho lò gạch Kiến Quân biết tin Lý Nguyên Phương muốn mua bánh trung thu phát quà cho công nhân viên thì lập tức sôi sục kinh ngạc.

" Lý tổng thật sự đồng ý mua bánh thu thu phát cho chúng ta sao?"

" Thật, là cô gái lúc nãy nói với hắn mấy câu, hắn đồng ý mua luôn."

" Nói mua là hắn mua thật? Cô gái nào mà lợi hại vậy?"

" Cô gái trẻ hình như là kế toán, mới đến lò gạch được mấy lần đã hiểu rõ tính tình của Lý tổng, nói mấy câu thuận lợi cho sự nghiệp gì đó... Lý tổng liền đáp ứng mua luôn."

" Đúng là thông minh. Hiểu thấu tâm tư người khác thì vạn sự đều sẽ dễ như trở bàn tay."

" Đúng vậy, đúng vậy."

Công nhân viên chức trong lò gạch vui vẻ phấn khởi, càng thêm tán dương khả năng của Dương Tịnh.

Mà Dương Tịnh lúc này chẳng những cầm 320 đồng mà còn cầm thêm 15 đồng tiền tính toán sổ sách cho đợt tiếp theo, cứ như vậy cô đã thu được vào túi gần 100 đồng.

Một trăm đồng, một trăm đồng, aa!!

Cô kích động muốn hét lớn, thật sự không nghĩ tới mọi chuyện thuận lợi như vậy, cô thật sự kiếm được tiền để mua quần áo mới cho Đinh Đinh Đang Đang rồi, còn có thể mua chăn nữa, Dương Tịnh tay ôm túi, thiếu chút nữa rơi lệ. Lòng bàn tay cô lúc này thấm đẫm mồ hôi, cô biết một người làm ăn như Lý Phương Nguyên, nếu muốn anh ta giúp cô đẩy mạnh việc tiêu thụ bánh trung thu thì nhất định phải đánh trúng tâm lý của một ông chủ muốn làm giàu, tuy nhiên không nên quá thể hiện việc bản thân cần sự hợp tác của anh ta, nếu không sẽ vào thế bất lợi, còn làm đối phương phản cảm không cần thiết. Dương Tịnh từng bước hướng anh ta đến với chủ đích của mình, có trời mới biết lúc đó nhìn mặt cô bình tĩnh vậy thôi chứ trong lòng đã run lên vì lo sợ anh ta sẽ từ chối.

Thật may, cô đã thành công còn nhận được một đơn hàng lớn ngoài mong đợi.

Một trăm đồng!!!!

Dương Tịnh đưa tay sờ đến tiền trong túi, cả người bỗng nhẹ nhàng hẳn lên, cô mang 255 đồng đi tìm kế toán Trương, bà ấy nghe được đơn đặt hàng lớn thì cực kỳ vui vẻ, nhanh chóng dặn dò công nhân đóng gói bánh trung thu thành từng thùng, đưa đến lò gạch Kiến Quân, công nhân viên trong công ty hay tin ông chủ muốn phát bánh trung thu thì vui mừng hào hứng.

Lý Phương Nguyên nhìn bánh trung thu, gật đầu, cô nhóc Dương Tịnh này đúng là làm việc nhanh nhẹn, thông minh lanh lợi, đúng thật khó tìm, nếu có thể chiêu mộ cô ấy đến đây làm thì hay quá rồi, Lý Phương Nguyên nghĩ.

Mà lúc nay Dương Tịnh đã cầm tiền trên tay đi tới cửa hàng thời trang trẻ em Phùng Thanh, Dương Tịnh hoài nghi nhà thiết kế ở cửa hàng này cũng giống mình, xuyên đến đây, bằng không ở thế kỉ 20, sao lại có thể có những thiết kế theo hướng hiện đại xinh đẹp như thế này?

Dương Tịnh mua thêm hai bộ đồ nhung có gắn mũ ở cửa hàng thời trang trẻ em, một bộ màu xám trước ngực có đầu hổ, một bộ màu hồng trước ngực có đầu mèo, cực kỳ đáng yêu, mua thêm hai đôi giày thể thao và hai đôi vớ. Ngoài ra còn mua thêm chăn bông cùng một ít vật dụng khác, tổng cộng tiêu hết hơn bốn mươi đồng.

Dương Tịnh hai tay xách đầy đồ hướng về phía nhà trọ, cô phát hiện mình thay đổi rất nhiều, trước kia ở thế kỷ 21, đi dạo phố xách vài món đồ đã than mệt, còn bây giờ nào là quần áo, chăn màn, giày, đồ ăn, thịt cá, toàn bộ đều treo hết trên người, lại còn có thể bước đi như bay hướng về nhà, có lẽ là do " làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ" nhỉ.

Nhưng mà khi cô còn chưa đến cổng, liền nhìn thấy Tôn tiểu Hồng và Tào Quân Lượng từ trong nhà trọ đi ra, tay Tôn Tiểu Hồng cầm hành lý, hình như là rời đi. Rời đi càng tốt, Dương Tịnh ước gì bọn họ đừng bao giờ quay trở lại đây nữa.

Tôn Tiểu Hồng nhìn thấy Dương Tịnh tay xách nách mang y hệt một bà thím mới đi chợ về, liền cảm thấy bản thân danh giá hơn hẳn, nghênh nghênh cằm nhìn Dương Tịnh.

Tào Quân Lượng tiến lên nói: " Để anh giúp cho."

" Không cần." Dương Tịnh vòng qua hai người bọn họ, đi vào sân, vừa vào được vài bước thì nghe tiếng reo của Đinh Đinh Đang Đang: " Mẹ ơi, mẹ về rồi!!"

Ngay sau đó hai đứa nhóc nhanh chóng lao tới.

" Mẹ, để con cầm giúp mẹ." Đinh Đinh lên tiếng.

" Mẹ, con cầm cái này cho, đưa đây con cầm cho." Đang Đang nói.

Hai tiểu gia hỏa vội vàng giúp Dương Tịnh xách đồ.

Tào Quân Lượng quay đầu lại nhìn.

Tôn Tiểu Hồng hắt giọng: " Đi thôi, chị với cô của em đang chờ chúng ta đó."

Tào Quân Lượng gật gật đầu.

Dưới sự giúp đỡ của Lý Vân và Đinh Đinh Đang Đang thì cuối cùng Dương Tịnh cũng mang hết đống đồ lên lầu hai, cô vừa mới mang quần áo ra thì đôi mắt của hai đứa nhóc tức khắc phát sáng, cực kỳ lóa mắt.

" Mẹ! Đây là cho con sao?" Đinh Đinh không thể tin được hỏi.

" Đúng vậy, đều mua cho các con."

" Thật sao?"

" Thật." Dương Tịnh mỉm cười.

Đinh Đinh lập tức dùng đôi bàn tay nhỏ che mặt lại, sau đó thẹn thùng bổ nhào vào lòng Dương Tịnh, vươn cánh tay ôm chầm cổ cô, khuôn mặt nhỏ vùi vào cổ Dương Tịnh, thỏ thẻ gọi: " Mẹ!"

" Sao thế?" Dương Tịnh ôm cậu nhóc, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.

" Mẹ!"

" Làm sao vậy?"

" Mẹ!"

" Mẹ đây."

Đinh Đinh lại kêu: "Mẹ!"

Dương Tịnh không nhịn được, cười hỏi: " Đồng chí Đinh Đinh lại cảm động nữa sao?"

" Ưm, mẹ, con cảm động quá, vô cùng cảm động, vô cùng yêu mẹ."

" Mẹ, a a a, lúc nãy anh trai không tìm thấy mẹ thì khóc nhè đó!" Đang Đang ôm bộ quần áo màu hồng phấn trong lòng, chớp chớp đôi mắt lấp lánh như thủy tinh nhìn Dương Tịnh nói.

Đinh Đinh xoay đầu nói: " Em cũng khóc nhè còn gì."

" Em em em, em khóc sau đó không khóc nữa, em là con gái còn không khóc, anh là con trai còn khóc, anh khóc, anh khóc, khóc nhè không phải bé ngoan." Đang Đang nghiêm túc lên án.

Dương Tịnh bị bộ dáng phồng má đáng yêu của Đang Đang chọc cười, duỗi tay ôm cả Đang Đang vào trong lòng.

Sau đó Đinh Đinh Đang Đang mặc thử quần áo mới mua, nhưng Dương Tịnh nói cần phải giặt qua đã rồi mới mặc được, vì thế hai đứa nhỏ cởϊ qυầи áo mới đưa cho Dương Tịnh giặt, treo ở trong sân, Đinh Đinh Đang Đang một chốc lại ra xem, một chốc lại chạy ra xem, lo sợ sẽ có người trộm mất.

Đặc biệt là Đang Đang, cô nhóc nhìn bộ quần áo màu hồng phấn đang phơi trước mặt, gặp ai đi qua thì lập tức hỏi: " Đây là quần áo của con, có đẹp không?" Sau đó lui người ra phía sau, chỉ vào đôi giày đang mang hỏi: "Còn đây là giày mới mẹ mới mua cho con, có đẹp không?"

Rốt cuộc đến buổi chiều, mặt trời cũng đã xuống núi, không khí lạnh dần, Đinh Đinh Đang Đang cuối cùng cũng có cơ hội mặt quần áo mới xuống sân chơi, tức khắc nhận được rất nhiều lời khen ngợi, Đinh Đinh Đang Đang vốn đã xinh đẹp đáng yêu, mặc quần áo mới vào nữa thì càng nổi bật hơn, mọi người cũng không tiếc lời khen ngợi.

" Mẹ, ngày mai mẹ cũng đi mua quần áo mới cho mình đi." Đinh Đinh kéo tay Dương Tịnh nói.

" Được." Dương Tịnh gật đầu.

Ngày hôm trước, bánh trung thu ở siêu thị bán được không tồi, Lý Vân nói bán được hơn ba mươi cái, Dương Tịnh chuẩn bị hôm nay sẽ đặt xưởng làm nhiều hơn một chút. Nhưng trước đó, cô muốn nghe theo lời yêu cầu của đồng chí Đinh Đinh, mua một bộ quần áo cho bản thân đã.

Lúc này Dương Tịnh đang nhìn gương chải tóc.

Đinh Đinh Đang Đang mặc quần áo mới chạy tung tăng ở sân, hai đứa nhóc này từ hôm qua khi nhìn thấy quần áo mới liền hứng phấn, buổi tối còn phải ôm quần áo mới chịu ngủ, sáng sớm, Dương Tịnh còn chưa tỉnh thì hai tiểu gia hỏa đã sớm bò dậy, tự mình mặt quần áo mới, không muốn cởi ra.

Dương Tịnh bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục chải tóc, đúng lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn.

" Mẹ!!"

" Mẹ ơi!"

Đinh Đinh Đang Đang nóng vội kêu lên, dường như sắp có chuyện lớn xảy ra.

Dương Tịnh lập tức quay đầu.

Khuôn mặt nhỏ của hai đứa trắng bệch, cùng chạy về phía Dương Tịch, tay nhỏ chỉ xuống dưới lầu nói: " Mẹ, họ tới, bọn họ tới rồi."

" Ai tới?" Dương Tịnh hỏi.

" Bà ngoại." Đang Đang trợn đôi mắt nói, hình như đã bị dọa cho hoảng sợ.

" Còn có mợ nữa!" Đinh Đinh nói tiếp.

Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng?

Dương Tịnh sửng sốt, bọn họ tới đây làm gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương