Ký Sự Những Năm 80
-
Chương 19: - Bọn họ là ai?
Đôi giày cao gót của Tần Khả Khả dừng lại, quay đầu nhếch miệng: "Nói Dương Tịnh." Thái độ thập phần kiêu ngạo.
Lý Vân nhìn không được nữa, định tiến lên lý luận một phen.
Dương Tịnh duỗi tay giữ chặt cô ấy, sau đó nói: " Chị Lý, chúng ta không chấp với mấy loại tiểu nhân."
Tần Khả Khả vừa nghe xong, toàn bộ cơ thể lập tức di chuyển đến trước mặt Dương Tịnh, chất vấn: " Dương Tịnh, cô nói ai là tiểu nhân?"
Dương Tịnh học theo bộ dáng vừa rồi của Tần Khả Khả, kiêu ngạo hất cằm, cười: " Nói Tần Khả Khả."
"Phì" một tiếng, Lý Vân mới vừa rồi còn mặt mày tức giận bây giờ cũng không nhịn được cười ra tiếng, cô ấy còn cho rằng Dương Tịnh cứ tùy ý để Tần Khả Khả mắng, không nghĩ tới là chờ Tần Khả Khả rơi vào hố, Dương Tịnh đúng là thông minh, dễ dàng khiến cho Tần Khả Khả không ngóc lên được, cái này gọi là ăn miếng trả miếng.
Tần Khả Khả nhất thời không biết làm gì, phẫn nộ trừng mắt.
Lý Vân che miệng cười trộm.
Dương Tịnh thần sắc tự nhiên.
Tần Khả Khả giờ phút này hoàn toàn không biết đáp trả lại kiểu gì, tức tối chỉ vào mặt Dương Tịnh: " Dương Tịnh, cô cứ chờ đi, chờ đến khi các người nghèo như ăn mày tôi sẽ cười vào mặt." Tần Khả Khả nổi giận đùng đùng đi lên lầu hai, giày cao gót cộp cộp cộp cộp theo tiếng bước chân giận dữ của chủ nhân.
" Đừng để ý cô ta." Lý Vân liếc mắt nhìn Tần Khả Khả một cái, nói: " Chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được."
" Dạ." Dương Tịnh gật đầu, cô cũng không để ý cô ta, bây giờ đúng là cô rất nghèo, nỗ lực kiếm tiền còn không kịp, thời gian đâu mà để ý đến Tần Khả Khả.
" Được rồi chúng ta đến phòng xem xem nên bày trí như thế nào cho thích hợp." Lý Vân nói.
Dương Tịnh gật đầu, tiếp theo cùng Lý Vân bày biện siêu thị, bởi vì tài chính eo hẹp nên việc bố trí khá đơn sơ, tổng cộng có bốn ngăn, ba ngăn đặt song song để đựng thục phẩm còn một ngăn bàn thì đặt ở phía cửa sổ nhằm làm quầy tính tiền.
Bố trí đơn giản nhưng Lý Vân lại cảm thấy Dương Tịnh an bày vô cùng hoàn hảo, cực kỳ vừa lòng. Dương Tịnh không khỏi suy nghĩ, xem ra thời đại khác nhau thì mắt nhìn cũng khác nhau.
" Vậy ngày mai sẽ lấy hàng hóa sao?" Lý Vân hỏi.
Dương Tịnh gật đầu cười: " Nhưng mà trước tiên chúng ta phải làm cơm chiều đã." Nói xong Dương Tịnh nhìn về phía Đang Đang.
Cô bé đã đói bụng rồi, tay nhỏ cho vào trong túi đựng đậu phộng, vừa muốn ăn vừa muốn để dành cho chú, bàn tay nhỏ cứ đảo qua đảo lại, bộ dạng khó xử cùng luyến tiếc không biết phải làm sao này vô cùng đáng yêu.
" Được, đi nấu cơm." Lý Vân nhìn Đang Đang cười.
Dương Tịnh vừa nhận được 30 đồng tiền thù lao kiếm được từ chỗ lò gạch Kiến Quân nên muốn khao chính mình cùng Đinh Đinh Đang Đang một bữa, cô cố ý đi mua nửa con gà, cắt khoai tây thành những khối lớn, nêm nếm gia vị, đem khoai tây và gà lên bếp nướng, Đinh Đinh Đang Đang cao hứng nhảy loạn cả lên.
Hai đứa nhóc ăn đến khi tay và miệng đều bóng dầu, nhìn Dương Tịnh dựng ngón tay cái nói: " Mẹ, mẹ quá tuyệt vời."
" Cảm ơn lời khen của đồng chí Đinh Đinh và lời khích lệ của đồng chí Đang Đang, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực nhiều hơn nữa." Dương Tịnh cười nói.
" Không cần nỗ lực, mẹ như vậy là quá giỏi rồi." Đinh Đinh nói.
" Vậy con cũng phải nỗ lực, đến khi mẹ giao siêu thị cho con quản lý, còn con kiếm tiền nuôi mẹ và Đang Đang, như thế nào?" Dương Tịnh nói.
Đinh Đinh một bên liếm tay nhỏ một bên nói: " Yên tâm, cứ giao cho con."
" Cảm ơn con, đồng chí Đinh Đinh."
" Mẹ, không cần khách khí."
Dương Tịnh bị bộ dáng ông cụ non của Đinh Đinh làm cho bật cười, buổi tối khi ngồi vào bàn tính toán sổ sách, nhớ tới lời nói của Đinh Đinh, không nhịn được cười rộ lên, sau đó thở dài một tiếng, xem ra không thể quay về thế kỉ 21 rồi, vậy trước mắt cứ nỗ lực để có một tương lai tốt đẹp vậy.
Hôm nay cô hoàn thành xong công việc sớm, sau đó mang theo Đinh Đinh đi dạo một vòng để tham khảo giá cả từ các tiểu thương khác, như vậy có thể điều chỉnh giá cho phù hợp, tỷ như:
Muối viên, ba hào hai xu một cân.
Đường cát trắng, tám hào một xu một cân.
Bánh ngọt quai chèo, bốn xu một cái.
Trái cây đường, một xu một viên.
Que diêm, ba xu một hộp.
.....
Sau khi tham khảo giá cả thị trường, Dương Tịnh viết thành một danh sách, đồng thời đem giá thực phẩm của nhà máy Lợi Dân viết ra để so sánh chênh lệch, tính toán xem có thể kiếm được bao nhiêu tiền lời.
Đến khi Dương Tịnh đem thương phẩm trong siêu thị Đinh Đang định hết giá cả thì ánh trăng cũng đã treo lên từ bao giờ, Dương Tịnh đang định đi ngủ, Đinh Đinh rầm rì mà tỉnh.
" Mẹ, mẹ ơi." Đinh Đinh híp mắt, giọng ngái ngủ gọi.
" Đinh Đinh, sao thế?" Dương Tịnh hỏi.
Đinh Đinh ngồi dậy, mắt mở to, sau đó hướng đến mép giường tuột xuống dưới đất, đứng ở mép giường, đôi tay nhỏ dụi dụi mắt, nói: " Mẹ, con muốn đi tiểu."
Dương Tịnh bật cười, buổi tối ăn nướng nên uống khá nhiều nước, bây giờ bị buồn nên tỉnh, cô tiến đến mép giường, bế Đinh Đinh lên: " Đi, đi tiểu."
Đinh Đinh vừa mới tiểu xong liền ghé vào người Dương Tịnh ngủ thiếp đi luôn, Dương Tịnh ôm cậu nhóc lên giường, sau đó vuốt ve mặt nhỏ của Đang Đang, hỏi: " Đang Đang, Đang Đang, muốn đi tiểu không?"
Đang Đang hừ hừ một tiếng.
Dương Tịnh thấy cô nhóc không có dấu hiệu tỉnh, cô nhẹ nhàng lấy chăn mỏng đắp lên người Đinh Đinh Đang Đang.
Hôm nay cô dùng xe của Trần Chính đi làm, Đang Đang ngồi phía trước, Đinh Đinh ngồi yên sau.
" Mẹ, sao mẹ không lái xe?" Đinh Đinh hỏi.
Dương Tịnh cười nói: " Mẹ sợ khi lái sẽ làm các con ngã."
" Vậy sao hôm nay mẹ lại mang xe đi làm." Đinh Đinh chính là ông cụ non hay tò mò.
" Bởi vì trưa nay tan tầm, mẹ muốn đem hàng hóa về bán."
" Bán cái gì vậy mẹ." Đinh Đinh lại hỏi.
Dương Tịnh vừa dắt xe đi vừa giải đáp toàn bộ thắc mắc của Đinh Đinh, khi đến trường tiểu học, cô để Đinh Đinh Đang Đang chơi ở vườn trường còn cô thì dắt xe đạp đến nhà xe, sau đó đi đến phòng tài vụ giải quyết công việc, cô đến tìm kế toán Trương nói ra ý tưởng kinh doanh của mình và nói việc sẽ nhập hàng hóa từ nhà máy Lợi Dân.
Kế toán Trương nghe xong thì vui vẻ không thôi. Bà ấy ngoài chức vụ kế toán thì còn là một nhân viên nghiệp vụ của nhà máy, nếu lấy hàng từ tay bà để bán thì hằng năm bà ấy sẽ được trích phần trăm, trong nhà máy không có mấy người lương cao bằng kế toán Trương, càng đừng nói cuối năm còn được chia hoa hồng.
Dương Tịnh đã tổng hợp toàn bộ số hàng hóa cần lấy nên mới đến nói chuyện với kế toán Trương.
" Ý tưởng không tồi, tôi đồng ý! Là phụ nữ thì nên cố gắng vươn lên đoạt lấy thành tựu." Kế toán Trương lập tức đánh tiếng nói: " Dương Tịnh, cứ đến nói bọn họ một tiếng, cô giảm cho con 10%."
Dương Tịnh nghe xong lập tức phấn chấn, như vậy có thể kiếm được chút tiền, cao hứng mà nói: " Cảm ơn kế toán Trương, cái kia, con có thể đặt cọc trước 50% không, bởi vì......." Bây giờ cô thật sự không có nhiều tiền.
" Được, tất nhiên rồi, con còn là nhân viên của nhà máy nữa, sợ cái gì, không thành vấn đề!" Kế toán Trương hào phóng nói: " Khi nào có tiền thì trả tiếp, không có thì để muộn chút cũng không sao, nhưng cái gì cũng phải rõ ràng rành mạch là được."
" Vâng, cảm ơn kế toán Trương." Dương Tịnh cười đáp ứng.
" Được rồi, được rồi, làm việc đi." Kế toán Trương nói.
" Vâng." Dương Tịnh gật đầu: " Con nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc của văn phòng."
" Cái này cô biết." Kế toán Trương cười.
Dương Tịnh trở lại bàn làm việc, không kiềm chế được kích động, một lúc sau mới bình tĩnh được, sau đó cô bắt đầu liệt kê các loại hàng hóa, tính toán nên thêm bớt số lượng bao nhiêu cho hợp lý, ở thế kỉ 21 cô chưa từng mở cửa hàng hay siêu thị tương tự, nhưng mấy vấn đề về tài vụ, về tồn kho thì cô nắm trong lòng bàn tay.
Cho nên, cô tính cứ lấy mỗi loại một ít trước, để mọi người khi đến mua hàng biết ở siêu thị sẽ bán những loại mặt hàng gì. Hằng tháng cứ căn cứ vào doanh số, theo đó mà nhập hàng cho phù hợp. Nếu thiếu cái gì, cô có thể bổ sung ngay khi đi làm về từ nhà máy.
Dương Tịnh liệt kê xong, tính giá cả, cần phải có 50 đồng, cứ đặt cọc trước 30 đồng, đây là giới hạn rồi. Cô thừa dịp đi vệ sinh thì đến nhìn Đinh Đinh Đang Đang một cái, sau đó đem danh sách đến chỗ xưởng lấy hàng.
Lúc còn chưa nghỉ ca trưa thì đã có người mang một bao tải hàng hóa đến đưa cho Dương Tịnh.
Trùng hợp Tần Khả Khả cũng đang có mặt ở đấy, liếc liếc mắt nhìn bao tải, hừ cười một tiếng, âm thanh tràn đầy sự khinh thường cùng ghét bỏ, chỉ có vài cái hàng hóa đó mà cũng đòi kinh doanh kiếm tiền? Đúng là mơ mộng viễn vông.
Dương Tịnh căn bản không để ý đến cô ta, lúc tan tầm thì dẫn Đinh Đinh Đang Đang đến nhà ăn ăn cơm trưa, sau đó đem bao tải cột vào yên sau xe đạp, Đang Đang ngồi phía trước, Đinh Đinh dùng tay nhỏ vịn bao tải, đi theo phía sau.
" Mẹ ơi." Đang Đang lên tiếng.
" Sao thế?" Dương Tịnh hỏi.
" Cái kia, cái kia, đồ ăn trong bao kia con có thể ăn sao?" Đang Đang quay đầu hỏi Dương Tịnh.
" Không thể!" Đinh Đinh nghiêm khắc kêu lên một tiếng.
" Anh, vì sao?" Đang Đang quay đầu lại hỏi.
" Ngồi yên, đừng xoay người, coi chừng ngã bây giờ." Dương Tịnh nhắc nhở Đang Đang.
Đang Đang ngồi thẳng người lại, hỏi tiếp: " Anh ơi, vì sao em không thể ăn?"
" Đây là để bán, em mà ăn thì còn gì mà bán nữa?" Đinh Đinh nói.
Đang Đang nhìn về phía Dương Tịnh.
Dương tịnh gật đầu: " Đồng chí Dương Đinh Đinh nói đúng rồi. Nếu không có tiền thì sẽ không mua được quần áo mới cho hai đứa."
" Vậy, vậy, vậy được rồi ạ. Mẹ, con không ăn kẹo nữa." Đang Đang mềm mại nói.
" Ngoan." Dương Tịnh cười nói.
Ba mẹ con cứ như vậy đẩy một xe hàng trên chiếc xe đạp, cô bé thì ngồi trên xe, cậu nhóc thì ngồi ở phía sau dùng tay đỡ lấy tải.
Tần Khả Khả lại chạy như bay lướt qua ba người họ, nhưng tốc độ lần này so với lần trước chậm hơn rất nhiều, cho nên chuẩn xác quẹo xe vào đầu hẻm, lúc lái xe đến nhà trọ, liếc mắt nhìn một cái " Siêu thị Đinh Đang" trước mặt, sau đó nghĩ đến cái bao tải đầy hàng kia, trong mắt đầy sự ghét bỏ, lập tức đi vào sân, vừa vặn nhìn thấy Uông Lệ Mẫn thì lên tiếng cười chào hỏi.
Uông Lệ Mẫn cũng cười đáp lại: " Tan ca rồi à."
Tần Khả Khả cười, lại hỏi: " Dì Uông, Trần Chính đi đã mấy ngày rồi, bao giờ anh ấy về vậy ạ?"
" Nó nói là mấy ngày nữa."
" Dạ." Tần Khả Khả hơi buồn, cười cười, dựng xe đạp đi lên lầu hai, mắt không tự chủ được nhìn về phía phòng Trần Chính, Trần Chính đi đâu, làm gì? Đi đã mấy ngày rồi còn chưa quay về nữa? Haiizz, không nghĩ nữa, phiền chết được. Tần Khả Khả trong lòng buồn bực mở cửa phòng, vừa đi vào, dọn dẹp một lát, đang chuẩn bị đi ngủ thì dưới lầu truyền đến âm thanh nói chuyện ồn ào, sau đó còn có tiếng pháo nổ bùm bùm.
Tần Khả Khả hoảng sợ, ai lại bắn pháo vào giờ này chứ, mở cửa phòng ra, đang muốn phát hỏa, nhìn xuống dưới lầu thì nhìn thấy mọi người đứng tụm lại một chỗ dưới lầu một.
Dương Tịnh, Lý Vân, Đinh Đinh Đang Đang trong tay đều cầm kẹo đi quanh sân.
" Đây là khai trương cửa hàng sao."
Đinh Đinh lập tức tiến đến đưa cho ông cụ hai viên kẹo rồi nói: " Ông ơi, cho ông ăn kẹo, đây là kẹo của cửa hàng nhà con, về sau ông nhớ đến đây mua đồ nha."
Đinh Đinh bộ dáng nhiệt tình đáng yêu, chọc không ít người cười vui vẻ, ông cụ cũng cười rộ lên ha hả, có không ít người đến xem náo nhiệt.
Tần Khả Khả đứng trên lầu nhìn xuống, trong lòng thầm mắng, mẹ là dạng người gì thì con cũng y như vậy, Dương Tịnh không phải cái đèn cạn dầu, hai đứa con cũng không khác gì, mới có ba tuổi mà đã biết nịnh nọt người khác như vậy, đúng là đáng ghét hết chỗ nói. Cô ta còn đang nghiến răng cành cạch thì nhìn thấy Uông Lệ Mẫn ở dưới lầu cười ha hả cùng hàng xóm nói chuyện, cô ta không dám làm ra điều gì lỗ mãng trước mặt mẹ Trần Chính, liếc liếc con mắt nhìn cái siêu thị bé tí tẹo kia, ai oán, thầm cầu cho Dương Tịnh buôn bán ế ẩm, phá sản luôn càng tốt.
Còn có, Tôn Tiểu Hồng sao còn chưa chịu đến đây nữa, thư cô ta đã gửi đi mấy ngày rồi mà, một chút hồi âm cũng không có, Tần Khả Khả buồn bực xoay người trở về phòng, " Rầm" một cái đem cửa đóng lại.
Tiếng đóng cửa " rầm " này cũng chỉ có mình Tần Khả Khả tự nghe, dưới lầu không ai nghe thấy cả. Hàng xóm dưới lầu vui vẻ ăn kẹo khai trương cửa hàng của Dương Tịnh, Dương Tịnh cười nói: " Nhân lúc có mọi người ở đây, cháu định sẽ đốt pháo khai trương luôn, bằng không lại quấy rầy mọi người ngủ trưa thì không hay."
" Được đấy, được đấy, vừa đúng lúc mọi người tan ca về, giờ đốt pháo thì càng nhiều người biết càng hay." Có hàng xóm nói.
" Đúng vậy."
" Lúc này đốt là hợp lý đấy."
"......"
Nhóm hàng xóm đứng tán gẫu, sau đó hỏi đến đề tài sản phẩm trong cửa hàng, Dương Tịnh nói: " Ngày đầu tiên khai trương, các loại thực phẩm, hàng hóa sẽ được giảm giá 20%."
Lý Vân vừa nghe xong, vội vàng kéo góc áo Dương Tịnh, hỏi nhỏ: " Dương Tịnh, giảm giá 20% liệu có bị lỗ không?"
Dương Tịnh cười nói: " Ngày đầu khai trương, không vấn đề gì cả."
" Vậy, chúng ta, chúng ta........"
" Không sao đâu, coi như hôm nay quảng cáo các loại sản phẩm có trong siêu thị, với lại chỉ giảm giá hôm nay, ngày mai sẽ bán lại với giá như bình thường." Dương Tịnh nói.
Mọi người vừa nghe được giảm giá 20%, lại nghe Lý Vân nói gì lỗ vốn với không lỗ vốn, ai cũng biết Lý Vân được cái thật thà, lại nghĩ đến, đây đều là hàng hóa nhập từ nhà máy Lợi Dân, vừa rồi có so sánh giá cả bên ngoài với giá cả trong cửa hàng của Dương Tịnh không chênh lệch bao nhiêu, Lý Vân ban nãy còn nói lỗ gì đó, phỏng chừng là phí hao tổn khi bán ra, nhất định là đáng mua, lại đang được giảm giá, liền sau đó có một người mở miệng hỏi: " Muối viên bao nhiêu tiền một cân vậy?"
" Hai hào sáu xu một cân." Dương Tịnh trả lời.
Hàng xóm nghe xong, âm thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên bán rẻ hơn sáu xu so với cửa hàng khác, hàng xóm tính toán rồi quyết định mau liền hai cân.
" Chị Lý, lấy hai bao muối viên cho bác Vương giúp em đi ạ." Dương Tịnh nói.
Lý Vân vội vàng đáp, sau đó chạy vào siêu thị, nội tâm có chút kích động, không nghĩ tới vừa khai trương đã có người mua, bình thường ở nhà luôn buồn chán cùng mệt mỏi, bây giờ thì ngập tràn tin tưởng vào tương lai, tất cả đều là nhờ công của Dương Tịnh, Lý Vân nhanh nhẹn cầm hai bao muối viên ra.
Mới vừa ra tới, liền thấy người khác đưa tiền cho Dương Tịnh, Dương Tịnh một bên cầm tiền, một bên nói: " Chị Lý, Chị Hứa mua năm cái bánh ngọt quai chèo."
" Chị Lý, trong hộc bàn có 5 hộp diêm, chị lấy cho chú Chu ba hộp."
" Chị Lý, bánh kem trái cây nữa nhé..."
"....."
Lý Vân chưa từng nghĩ ngày đầu tiên đã đắt khách như vậy, vui tới nỗi miệng không khép lại được, mặc dù làm việc ở cửa hàng bận rộn như vậy nhưng vẫn rất vui vẻ.
Đinh Đinh với thân phận là người tiếp quản siêu thị trong tương lai, cậu làm sao mà có thể ngồi yên được. Vừa nghe mẹ nói tên thực phẩm, cậu nhóc lập tức chạy vào gian chứa hàng hóa, nhưng mà cậu không phân biệt được hàng hóa cần lấy là cái gì, đứng xem xét cả nửa ngày cuối cùng cũng xác định được mục tiêu, nhưng lại bị Lý Vân nhanh tay cầm mất.
" Cái kia, cái kia...." Đinh Đinh quay đầu giọng nhỏ xíu nói với Lý Vân, nhưng Lý Vân đang quá bận, cậu nhóc tự mình nói nhỏ: " Con, con cũng muốn bán hàng."
Dương Tịnh nhìn bộ dáng ủy khuất của ông cụ non nhà mình mà bật cười, sau đó tùy ý để Đinh Đinh Đang Đang chạy lung tung, siêu thị Đinh Đang ồn ào náo nhiệt được một lúc, hàng xóm cũng đã mua được đồ mình cần, sôi nổi rời đi.
Siêu thị nhỏ bây giờ chỉ còn Dương Tịnh, Lý Vân cùng Đinh Đinh Đang Đang.
" Dương Tịnh, nãy giờ bán được bao nhiêu rồi?" Lý Vân hỏi.
Dương Tịnh cười nói: " Chị Lý, chị thử đoán xem bao nhiêu."
" Mười đồng?"
" Không, là 30 đồng." Dương Tịnh nói.
Lý Vân vừa nghe xong thì đôi mắt mở to kinh ngạc: " Thật? 30 đồng lận á, vậy chúng ta lời được bao nhiêu?"
" Khoảng 3 đồng." Dương Tịnh ước chừng.
3 đồng tiền?
Lý Vân vừa ngạc nhiên với năng lực tính toán của Dương Tịnh, vừa giật mình vì lời những 3 đồng tiền. Một ngày đã kiếm được 3 đồng, không, mới nửa ngày, mới đầu cô ấy nghĩ Dương Tịnh quyết định mở siêu thị chỉ là muốn Đinh Đinh Đang Đang ăn quà vặt không cần tiền mà thôi, không ngờ kiếm được không ít.
3 đồng, một ngày 3 đồng, mười ngày 30 đồng, một tháng 90 đồng, gần 100 đồng rồi, ôi, cái này, cái này không phải kiếm được rất nhiều tiền sao.
" Mấy ngày sau sẽ không kiếm được nhiều như hôm nay đâu." Dương Tịnh đột nhiên nói.
Lý Vân sửng sốt: " Vì sao?"
" Bởi vì hôm nay chúng ta giảm giá còn ngày mai thì không, trở lại với giá như bình thường, cho nên từ ngày mai trở đi tiền lời kiếm được cũng sẽ thay đổi."
Lý Vân nghe không hiểu lắm, hỏi: " Vì sao hôm nay em lại giảm giá?"
Dương Tịnh cười cười, đi đến cửa sổ, nói: " Chị Lý, lại đây nghe này."
Lý Vân lập tức bước sang chỗ cửa sổ, đưa tai ghé sát, mơ hồ nghe được một cuộc đối thoại.
" Sao hôm nay mua nhiều bánh quai chèo thế? Được miễn phí à?
" Không phải miễn phí mà là giảm 20%, so với giá cửa hàng khác thì rẻ hơn một xu đó, hồi trước mấy đứa nhỏ ở nhà thèm ăn, hôm nay thừa dịp giảm giá nên mua luôn hai cái."
" Mua ở đâu thế?"
" Chỗ nhà của cảnh sát Trần có một cái siêu thị Đinh Đang mới mở, toàn bộ đều được giảm giá 20%, nên muốn mua thì mau nhanh lên, không là hết đó."
" Chỗ đó có siêu thị á?"
"....."
Lý Vân nháy mắt thông suốt, Dương Tịnh chính là muốn quảng cáo, nếu thông báo khắp nơi sẽ rất hiệu quả, sẽ được nhiều người biết đến. Lý Vân cười rộ lên, đối với Dương Tịnh càng ngày càng khâm phục và tin tưởng.
" Có ai ở nhà không?" Chỗ cửa sổ lớn có người gọi to.
" Có! Có đây! Chú muốn mua gì?" Không đợi Dương Tịnh, Lý Vân đã lên tiếng giúp, Đinh Đinh cũng mở miệng nói chuyện: " Ông, ông muốn mua gì ạ?"
Người đàn ông tập trung nhìn, trong siêu thị là một cậu bé, độ ba bốn tuổi, khuôn mặt nho nhỏ thịt thịt, lớn lên nhất định rất đẹp trai, người đàn ông cười rộ lên nói: " Ông muốn mua ba bao muối, bốn cái bánh quai chèo."
" Dạ được." Đinh Đinh lập tức quay đầu nhìn về phía Dương Tịnh, nghiêm túc hỏi: " Mẹ, bao nhiêu tiền?"
Dương Tịnh cười đi tới: " Trước tiên phải lấy đồ cho người ta, sau đó mới lấy tiền, tiền trao cháo múc, sao có thể chưa đưa đồ liền lấy liền hửm?"
Đinh Đinh biết mình làm không đúng, ngượng ngùng tiến lên ôm chân Dương Tịnh, đem khuôn mặt nhỏ chôn vào chân, nói: " Ai da, con quên mất."
" Lần sau sẽ nhớ chứ?"
" Sẽ nhớ." Cậu nhóc gật đầu thật mạnh.
Cả bữa trưa có rất nhiều người đến mua hàng, Lý Vân chưa làm quen hết được, Dương Tịnh ở lại siêu thị giúp đỡ, thuận tiện thiết kế một bảng liệt kê giá cả của tất cả các loại hàng hóa để tránh Lý Vân nhớ nhầm. Bởi vậy, cô không ngủ trưa, Đinh Đinh Đang Đang hưng phấn quá nên cũng không ngủ.
Thời gian ca chiều cũng đến, Dương Tịnh nói vài câu với Lý Vân sau đó dẫn Đinh Đinh Đang Đang đi làm.
Buổi chiều ở phòng tài vụ, mọi người đều được phân công xuống xưởng kiểm kê hàng hóa, trong văn phòng chỉ còn lại Dương Tịnh và chị Hoàng.
Chị Hoàng cũng đã sắp hoàn thành xong công việc, mở miệng hỏi: " Dương Tịnh, Tết Trung thu này em có về nhà không?"
Trung thu? Mới đây mà đã đến Trung thu rồi sao?
" Trung thu được nghỉ sao ạ?" Dương Tịnh hỏi.
" Đúng vậy, lần này trùng hợp là Trung thu và Quốc Khánh sát ngày nhau, hôm qua kế toán Trương có nói, nhà máy chúng ta sẽ được nghỉ ít nhất hai ngày. Em có về nhà không?"
Về nhà? Dương Tịnh nghĩ đến thôn Sơn Loan, Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng thì đầu liền đau, cô mang Đinh Đinh Đang Đang bỏ đi phỏng chừng hai người kia còn vui vẻ mà cười vì trút được gánh nặng nữa ấy chứ, không về, nhất quyết không về, Dương Tịnh trả lời: " Em không về."
Sắp đến Trung thu, cô phải nghĩ biện pháp kiếm thêm tiền mới được, phải nhanh mua quần áo mới cho Đinh Đinh Đang Đang, mùa thu cũng không còn mấy ngày, mùa đông sắp tới rồi nên nhất định phải sắp sửa nhiều thứ. Ở thời đại này, hàng nông sản rất phổ biến nhưng những sản phẩm điện tử hay quần áo gì đó thì rất khó để mua, phải tranh thủ kiếm tiền, cũng không thể để Đinh Đinh Đang Đang đông cứng vì lạnh được.
Chị Hoàng nhìn Dương Tịnh với ánh mắt phức tạp, suy nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng: " Dương Tịnh, em ly hôn rồi sao?"
Ly hôn? Dương Tịnh sửng sốt.
Chị Hoàng nói nhanh: " Chị không có ý gì đâu, thời buổi này ly hôn cũng phải chuyện gì to tát, không hợp liền tan thôi. Chỉ là hôm nay chị có sửa sang tư liệu của công nhân trong nhà máy, chuẩn bị để phát quà Trung thu, nhưng nhìn thấy trên hồ sơ của em chỉ viết Đinh Đinh Đang Đang là thành viên gia đình, cho nên chị mới hỏi. Em yên tâm, chuyện này chị thề sẽ không nói cho ai biết."
Dương Tịnh tự hỏi, phải nói sao bây giờ, kỳ thật thì chuyện của nguyên chủ cô cũng không nắm rõ.
Chị Hoàng thấy Dương Tịnh không nói lời nào, coi như thầm thừa nhận chuyện ly hôn, sau đó liền nói: " Không sao, nhưng một mình nuôi con sẽ rất vất vả, nếu như chị tìm được người nào tốt, nhất định sẽ giới thiệu cho em. Không sao cả."
" Chị Hoàng, em cảm ơn." Dương Tịnh cảm ơn lòng tốt của chị Hoàng.
Chị Hoàng thở dài một tiếng, Dương Tịnh vừa xinh đẹp vừa giỏi gian, tên nào mắt mù mà không biết quý trọng vậy chứ, càng nghĩ cô càng thấy đau lòng thay Dương Tịnh, mở miệng nói: " Dương Tịnh, em yên tâm, chị nhất định sẽ tìm cho em một người vừa yêu em vừa thương Đinh Đinh Đang Đang, tìm một người đàn ông thật tốt cho em, nhất định!"
Dương Tịnh chỉ biết cười gượng.
Đúng lúc này, nghe được âm thanh trẻ con truyền đến: " Em gái, em đừng khóc, sắp đến rồi, đừng khóc mà, ngoan."
Là Đinh Đinh.
Dương Tịnh cả kinh, Đinh Đinh sao lại đến đây giờ này, cô vội vàng từ trên ghế đứng lên.
" Con em sao?" Chị Hoàng hỏi.
" Vâng."
" Nhanh, mau ra xem có chuyện gì."
Dương Tịnh vội vàng hướng ra phía cửa mà đi, lúc này Đinh Đinh đã dắt tay nhỏ của Đang Đang đến, nói: " Mẹ ơi."
" Sao lại thế này?" Ánh mắt Dương Tịnh nhìn Đinh Đinh sau đó nhìn sang Đang Đang, hai bím tóc của cô bé đã bị bung ra bù xù, khuôn mặt nhỏ dính đầy bùn, đôi mắt đáng thương chớp chớp liên tục, không mở ra nổi.
" Mẹ, em gái ở trường chạy đi chơi thì bị té ngã, sau đó liền khóc hu hu, nói muốn tìm mẹ, vẫn luôn khóc nên cô giáo bảo con dắt em đến đây tìm mẹ." Đinh Đinh giải thích.
" Là bị ngã đau đấy, nên mới khóc lớn như vậy, chắc là buồn ngủ rồi, trẻ con đều vậy cả mà." Chị Hoàng nói.
" Vâng. Giữa trưa bận quá, hai đứa nhỏ còn chưa kịp ngủ." Dương Tịnh nói, ôm Đang Đang vào trong lòng, duỗi tay lau sạch khuôn mặt nhỏ đáng thương đầy nước mắt.
" Mẹ ơi, con buồn ngủ." Đang Đang nói.
" Được, mẹ ôm con ngủ, lần sau buồn ngủ thì nói mẹ, đùng khóc đừng nháo, biết không?" Dương Tịnh nhẹ nhàng nói, vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ, phát hiện trên trán sưng đỏ một mảng, bình thường Đang Đang rất ngoan, hôm nay lại khóc lớn như vậy, chắc là ngã rất đau, Dương Tịnh đau lòng ôm cô bé.
" Dạ, mẹ ơi ngủ." Đang Đang nằm trong lòng Dương Tịnh, mới một giây sau đã ngủ luôn.
Việc Đinh Đinh Đang Đang đến làm gián đoạn chủ đề " ly hôn", về sau chắc chị Hoàng cũng không nói về chuyện này nữa, Dương Tịnh yên lòng, nếu chị Hoàng truy hỏi kỹ hơn, cô thật sự không biết phải trả lời như thế nào.
Giờ tan tầm buổi chiều, Dương Tịnh lại bắt đầu sầu não, bởi vì Đang Đang còn chưa tỉnh.
Dương Tịnh và Đinh Đinh mắt to trừng mắt nhỏ, làm sao đây?
" Mẹ, hay là đánh thức em gái dậy đi." Đinh Đinh nói.
Dương Tịnh nhìn Đang Đang ngủ say sưa, trên trán sưng đỏ, đau lòng gọi Đang Đang dậy, đồng nghiệp cũng ra về gần hết, chiều nay cô có mua thêm hàng hóa, buộc hết vào xe đạp.
Dương Tịnh ôm Đang Đang quay đầu xe, liền nhìn thấy cách đó không xa, một bóng dáng cao lớn đĩnh đạt, là Trần Chính.
Trần Chính một thân cảnh phục, soái khí bất phàm, bước chân vững vàng ở khu xưởng nhìn nhìn xung quanh, tựa như đang tìm kiếm gì đó.
" Cảnh sát Trần." Dương Tịnh gọi.
Trần Chính nghiêng đầu nhìn sang, hơi hơi mỉm cười, hướng phía bên này đi tới.
" Chú." Đinh Đinh kêu lên một tiếng.
Trần Chính sờ sờ đầu nhỏ của Đinh Đinh.
" Cảnh sát Trần, anh về khi nào thế?" Dương Tịnh hỏi.
" Về lúc chiều." Trần Chính nhìn Đang Đang đang nằm trong lòng Dương Tịnh, Dương Tịnh cười nói: " Giữa trưa không ngủ nên bây giờ ngủ rất say."
" Để tôi ôm cho." Trần Chính ôm lấy Đang Đang đang ngủ, nói: " Đi thôi."
Dương Tịnh hơi hơi giật mình, hỏi: " Anh tới đây là......."
" Tới tìm xe đạp."
Dương Tịnh lúc này mới ngượng ngùng, nói: " Thật ngại quá, do hôm nay phải lấy hàng nên mới mượn xe của anh."
" Không có gì đâu." Trần Chính ôm Đang Đang, nhìn thấy cục u sưng to trên trán, hỏi: " Đầu Đang Đang bị làm sao vậy?"
" Vừa rồi chạy chơi nhanh quá nên vấp ngã."
Trần Chính nhìn không nói lời nào.
Dương Tịnh xoay người đẩy xe đạp, Đinh Đinh cũng theo sau.
Trần Chính thả chậm bước chân chờ Dương Tịnh, hỏi thăm tình hình gần đây.
Dương Tịnh đặt Đinh Đinh lên ghế trước của xe đạp, cười nói: " Siêu thị Đinh Đang vừa mới khai trương hôm nay, sau này thế nào thì chưa biết được."
" Dù sao cứ bán trước đã, không sao đâu." Trần Chính nói.
Dương Tịnh cười: " Ừm." Dương Tịnh ngược lại hỏi: " Anh thì sao? Chuyện của anh giải quyết xong chưa?"
" Xong rồi." Trần Chính gật đầu đáp.
" Đúng rồi, chuyện Lý tổng lần trước, chính là Lý Phương Nguyên, tôi làm xong sổ sách, anh ấy đưa tôi 30 đồng, còn nói là giải quyết giấy tờ lần sau, chuyện này rất cảm ơn anh, nhờ có anh giới thiệu nên tôi mới có thể kiếm được tiền để mở siêu thị. Tôi sẽ mời anh một bữa cơm xem như lời cảm ơn."
Khuôn mặt đơ của Trần Chính cuối cùng cũng lộ ra chút nhu hòa, hỏi: " Có thể đi xem phim không?"
Dương Tịnh nghĩ nghĩ, xem một bộ phim hình như chỉ tốn khoảng 3-4 hào, so với kiếm được 30 đồng thì đúng là không cần nói, vì thế gật đầu đồng ý: " Được."
Khi hai người đang nói chuyện thì Đang Đang cũng đã tỉnh, tay nhỏ dụi mắt, nhìn về phía Trần Chính, ngẩn ngơ kêu lên: " Chú sao?"
"Ừm." Trần Chính cười.
"Chú về rồi sao?"
" Đúng vậy."
Đang Đang lập tức quay đầu nhìn Dương Tịnh cười vui vẻ, nói: " Mẹ ơi, chú trở về rồi này." Giống như đã quên mất việc cái trán đang bị đau.
" Đúng vậy, đúng vậy, chú của con đã trở về." Dương Tịnh cười rộ lên.
" Dương Tịnh."
Dương Tịnh còn đang cười thì nghe được ai đó gọi tên mình.
Dương Tịnh, Trần Chính theo âm thanh nhìn qua, liền nhìn thấy một thanh niên cao cao gầy gầy đứng cách đó không xa, Dương Tịnh vừa nhìn thấy, bỗng nhiên trái tim trong lồng ngực đập mạnh " thình thịch, thình thịch", loại cảm giác này, tựa như mùa hè khi cô lên cao trung, trên đường về nhà đụng phải người con trai mình thầm mến, lúc ấy trong lồng ngực cũng đập thình thịch giống như bây giờ.
" Dương Tịnh." Người kia lại kêu lên tiếng nữa.
Lồng ngực phập phồng mãnh liệt.
Trần Chính quay đầu nhìn Dương Tịnh.
Dương Tịnh thẳng tắp nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước cổng nhà trọ."
" Tào Quân Lượng!" Lúc này, Tần Khả Khả và một cô gái nữa từ phía trong đi ra cổng: " Tào Quân Lượng, anh làm gì..........." Tần Khả Khả cùng cô gái kia quay đầu thì nhìn thấy Dương Tịnh, bước chân dừng lại.
Dương Tịnh nhìn về phía cô gái xa lạ đang đứng bên cạnh người đàn ông, cô đột nhiên nhớ tới hôm đó Tần Khả Khả có gửi một bức thư, trên phong bì có ghi mấy chữ: " Tôn Tiểu Hồng "
Tôn Tiểu Hồng ?
Dương Tịnh thầm đánh giá cô gái đứng cách đó không xa, từ khuôn mặt, thân hình, diện mạo đều tựa tựa Tôn Đại Hồng, cô gái này và Tôn Đại Hồng có quan hệ gì?
" Mẹ, chị gái kia gọi mợ là chị gái" Đinh Đinh đột nhiên chỉ vào cô gái nói.
Quả nhiên, cô gái Tôn Tiểu Hồng này chính là em gái Tôn Đại Hồng, nhưng mà cô ta đến đây làm gì? Còn Tào Quân Lượng là ai? Vì sao khi cô nhìn anh ta thì cảm xúc lại trở nên như vậy? Chẳng lẽ là bị cảm xúc của Dương Tịnh thật ảnh hưởng?
" Dương Tịnh." Tào Quân Lượng tiến bước định đi đến trước mặt Dương Tịnh.
Tôn Tiểu Hồng tiến lên, giữ chặt tay Tào Quân Lượng, nói: " Tào Quân Lượng, anh muốn làm gì? Anh đã đồng ý với em cái gì quên rồi sao?"
______________________________________________________________________________
~ Lão Đường: Tình hình hiện tại thì lịch đăng bình thường sẽ là mỗi ngày một chương nghen, nhưng nếu chap quá dài thì có thể là hai ngày 1 chương nhé. Tui sẽ cố gắng dịch nhanh để trữ chương, nhỡ mà deadline có dí thì mọi người vẫn có chương mới để đọc. Love you
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook