Ký Sự Hồi Quy
Chapter 46 Hổ không phải luôn là vua, cáo không phải luôn là giặc

 

Nếu chỉ có mình tôi thì tôi đã ổn định gia nhập Hiệp hội Lính đánh thuê Đỏ. Không, chỉ là tôi sẽ không bao giờ tham gia Hội Blue. Theo quan điểm của tôi, đây chính là một công hội đã đứng trên bờ vực đổ vỡ. Không kể tới nơi này còn được điều hành bởi một nhóm các cụ ông chẳng đóng góp cái gì chỉ ăn không ngồi rồi. 

 

Nếu suy nghĩ hợp lý và cân nhắc kỹ càng, thì việc họn Hội Blue là hoàn toàn không hợp lý.

 

Tôi biết đó là do những người như Lee Seolho, người hạ bệ công hội với cái tính nóng như lửa của mình. Ngay cả Lee Sang-hee cũng có lỗi khi cho phép các thành viên trong hội của cô ấy ngỗ ngược như vậy dù chỉ là một sự xúc phạm nhỏ nhất.

 

Bảo sao những công hội khác lúc nào cũng coi họ như không khí. Chính họ là người một tay làm cho người khác có cảm giác việc tham gia Hội Blue giống như mạo hiểm bước chân lên một con tàu đang chìm - chưa đặt mông ngồi ổn đã bị chết bất đắc kỳ tử.

 

Chắc chẳng có gì lạc thú hơn việc tham gia một hội như Hiệp hội Lính đánh thuê Đỏ và chứng kiến ​​Hội Blue sụp đổ, nhưng tôi cũng không quá tự tin vào kỹ năng của mình.

 

Chúng tôi không thể mong đợi sự thay đổi đến chỉ vì chúng tôi đã tham gia Hội Blue. Điều đó sẽ không chỉ đối với tôi mà còn đối với Kim Hyunsung. Nhà lãnh đạo xảo quyệt của chúng tôi vẫn rất cẩn thận.

 

Tuy nhiên, Kim Hyunsung rõ ràng muốn tham gia Blue. Ngay từ đầu tôi cũng đã nhận ra điều này.

 

Tất nhiên, tôi cũng không nghĩ đến bất kỳ lựa chọn nào khác, nhưng cho đến thời điểm này, mọi người đều nghĩ rằng đó sẽ là quyết định tốt nhất. Tôi chỉ chắc chắn một điều.

 

Cho dù đó là tương lai xa hay gần, tham gia Blue sẽ có lợi hơn nhiều so với tham gia Red.

 

Chúng tôi đã được coi là một đội nhóm có tiềm năng cao, vì vậy chúng tôi không cần thiết phải tìm kiếm một con đường khác chỉ vì con đường chúng tôi nhắm đến có vẻ khó khăn. Song song với đó, sẽ thật vô lý nếu tôi rút lui chỉ vì một vài ông già điên rồ.

 

Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ hoàn toàn bỏ qua sự thật này.

 

‘Sự an toàn của mình.’

 

Sự an toàn của tôi là quan trọng nhất. Lý do tìm Cha Hee-ra ngay từ đầu là để đảm bảo an toàn cho tôi. Tên tuổi của cô ta đủ sức đè nặng tất cả mọi người ở đây.

 

Tôi không thể tin tưởng vào kế hoạch của Kim Hyunsung mãi được. Tôi cũng phải tìm những cách khác để bảo vệ mình.

 

‘Mình có thể xử lý nó.'

 

Một công hội đầy những ông già già yếu? Tôi có thể xử lý điều đó. Tôi ghét cờ bạc, nhưng cảm thấy bây giờ là lúc cần thiết để chơi.

 

“Ý cậu là Hiệp hội Lính đánh thuê Đỏ?”

 

“Tôi đi tìm cô ta một chút.”

 

“Tại sao lại đột nhiên…”

 

“Tôi có chuyện cần nói với Nữ hoàng đánh thuê."

 

“Với Cha Hee-ra? Cậu đang nghiêm túc sao?”

 

Tôi mạnh mẽ gật đầu.

 

Biểu cảm của Kim Hyunsung cho thấy sự không chắc chắn của cậu ta trong khi Park Deokgu và Jung Hayan có vẻ vô cùng tích cực phản đối ý kiến ​​này.

 

Phản ứng của họ không phải là không có lý, và tôi cũng biết điều đó. Rốt cuộc, tại sao tôi lại phải quay lại với chính người phụ nữ nguy hiểm đã công khai hôn tôi trước mặt mọi người?

 

Jung Hayan dường như là người bị ảnh hưởng nhiều nhất, vì khuôn mặt của cô ấy đã chuyển sang một màu nhợt nhạt kinh hoảng.

 

“Anh…”

 

“Đại ca… Đại ca làm thế làm gì?”

 

“Vì lợi ích của nhóm.”

 

“Anh…” Vẻ mặt căng thẳng của Jung Hayan khiến tôi lo lắng. Rốt cuộc, tôi vẫn chưa giải thích mọi chuyện với cô ấy kể từ khi vụ việc xảy ra, và bây giờ, khi nghe tin tôi sẽ nói chuyện với Cha Hee-ra một lần nữa, tôi lại nhận ra một tin xấu.

 

Thành thật mà nói, tôi rất lo lắng về cái kiểu trò chuyện giữa chúng tôi, nhưng nếu điều này có nghĩa là tôi sẽ có được một phương án dự phòng an toàn khác, thì tôi sẵn sàng chấp nhận rủi ro.

 

“Tôi có thể biết lý do sao?”

 

Lúc này thì cũng không cần nói dối làm gì.

 

“Tôi nghĩ tôi cần một hậu thuẫn. Sau khi mọi việc ổn thỏa tôi sẽ nói cho cậu biết chi tiết hơn.”

 

“À….Tôi hiểu rồi.” Biểu hiện của Kim Hyunsung cho thấy cậu ta không phản đối kế hoạch của tôi. Có lẽ cậu ta cũng biết tại sao tôi lại làm điều này, và vì vậy không có bất kì lý do gì để ngăn cản tôi.

 

Tuy nhiên khuôn mặt Jung Hayan vẫn tràn đầy sợ hãi. Cô ấy sợ hãi tôi sẽ thay thế vị trí của cô ấy bằng Cha Hee-ra, nhưng tất nhiên, không phải vậy.

 

Môi cô ấy hé mở, gần như muốn xen vào giữa cuộc trò chuyện của tôi và Kim Hyunsung. Tuy nhiên, với nhiều kiềm chế, cô ấy không nói. Park Deokgu thực tế cũng vậy.

 

Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc khiến Jung Hayan bình tĩnh lại bằng cách nắm tay cô ấy một lúc.

 

“Anh sẽ về sớm.”

 

“Được.. Được rồi.”

 

Khi nhìn thấy phản ứng bình thường của Jung Hayan - tức là đỏ mặt - thì má cô ấy mới có chút màu trở lại. Park Deokgu dường như cũng vui lên khi nghe điều này, và một nụ cười nở trên khuôn mặt. Anh bắt đầu quay lưng bỏ đi, nhưng cô ấy lại mở miệng níu giữ.

 

“Anh… Đừng đi.”

 

“Sẽ không mất nhiều thời gian.”

 

“Nhưng…”

 

“Tin anh. Anh sẽ nói chuyện chúng ta với cô ta. Đừng lo lắng.”

 

“Nhưng… Anh…Em cũng sẽ đi.”

 

“Anh đi một mình thì tốt hơn.”

 

“Anh…” Giọng cô ấy nhỏ dần.

 

Đó là một tình huống hơi mong đợi, nhưng ngay cả tôi cũng cảm thấy ớn lạnh khi Jung Hayan im lặng. Tuy nhiên, điều quan trọng đối với tôi là phải làm điều này, vì nó cũng sẽ giúp ích cho cả nhóm.

 

Tuy Jung Hayan có tài năng đến thế nào thì thời điểm hiện tại cô ấy cũng chẳng thể bảo vệ tôi được.  

 

Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ấy vào tường. Cô ấy giật mình, không thể tin được tôi sẽ làm vậy.

 

“A-Anh…”

 

Tôi không nói. Thay vào đó, tôi dùng tay nâng cằm cô ấy.

 

Mặt Jung Hayan ngay lập tức đỏ như trái cà chua trước hành động táo bạo của tôi. Cô ấy chớp mắt nhìn tôi, một, hai lần, cố gắng hiểu tôi định làm gì.

 

“Anh… Anh…”

 

Tôi từ từ bắt đầu đưa mặt mình lại gần cô ấy hơn, nhìn cô ấy dịu dàng đến mức cô ấy khó có thể phản ứng lại.

 

Và sau đó, tôi hôn cô ấy.

 

Thực sự không có cảm xúc. Chỉ là một nụ hôn nhỏ đơn giản, nhưng với Jung Hayan dường như là quá đủ. Sau khi tôi vòng tay quanh cô ấy, tăng sâu nụ hôn, lưỡi của chúng tôi bắt đầu quấn lấy nhau.

 

Tôi chưa định đi xa đến mức này, nhưng dường như điều đó không thành vấn đề. Hiện tại, tôi phải xoa dịu cảm xúc cô ấy lại đã.

 

Đôi tay cô ấy nắm lấy tóc tôi kéo kéo khiến cho da đầu đột nhiên tê dại, nhưng nụ hôn và cách cô ấy cuồng nhiệt ôm tôi khiến cho cảm giác tê dại đó trở nên dễ chịu và đầy kích thích.

 

"Ah…"

 

Tôi chỉ định hôn cô ấy, nhưng có vẻ như Jung Hayan không nghĩ vậy. Cô ấy không ngừng nhấm nháp môi dưới của tôi và ôm chặt lấy tôi, những khao khát tiềm ẩn của cô ấy hiện ra trên bề mặt. Vì điều này, tôi thật khó để thoát khỏi cô ấy.

 

Chỉ sau khi cô ấy nhận ra rằng tôi cần phải lấy lại hơi thở của mình, tôi mới có thể lùi lại. Tuy nhiên, biểu hiện ham muốn của Jung Hayan đã thu hút tôi thành công một lần nữa.

 

“Anh, anh, anh…”

 

Tôi hôn cô ấy một lần nữa. Không có lý do gì để trốn tránh thân mật với cô ấy. Đã dại dột một lần thì thêm lần nữa cũng không mất nắm gạo.

 

Tôi không biết đó có phải là ý định hay không, nhưng Jung Hayan đã bắt đầu cắn và mút lưỡi của tôi. Cảm giác hơi đau nổi lên, mặc cho không nhất thiết phải thích nó, nhưng tôi cũng không phàn nàn về điều này.

 

Chỉ sau vài giây, Jung Hayan mới nhận ra chúng tôi đang làm gì, và cô ấy quay lại nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Tôi mỉm cười, ghé vào tai cô ấy rồi thì thầm.

 

“Anh thích em.”

 

Khi nghe những lời của tôi, tôi có thể thấy cô ấy đang cố gắng kìm chế niềm vui của mình.

 

“Em cũng vậy…em…em yêu anh…”

 

“Anh muốn có thể bảo vệ những gì chúng ta có bây giờ.”

 

Một nửa những gì tôi đã nói là chân thành. Thật tệ, cô ấy không biết ẩn ý mà tôi muốn truyền đạt bằng lời nói của mình.

 

“Em cũng vậy… Em cũng vậy…”

 

“Anh không muốn bị thương.”

 

“Em cũng thế!”

 

“Đó là lý do tại sao điều này là cần thiết. Chúng ta cần phải có mối quan hệ tốt với Cha Hee-ra vì căn cơ của chúng ta vẫn chưa bền chắc để đứng vững ở nơi này.”

 

“Em… Em cũng không mạnh…”

 

“Em có hiểu tại sao anh lại làm vậy không?”

 

“Em…”

 

“Sẽ ổn tôi. Cứ tin anh đi.”

 

Jung Hayan ngậm miệng lại, biểu hiện của cô ấy dần hiện sự phức tạp. Tôi có thể đoán cô ấy đang nghĩ gì, nhưng cũng không muốn tìm tòi đến cùng.

 

Thay vào đó, tôi siết chặt tay cô ấy và trao cho cô ấy một nụ hôn nhẹ.

 

Đây không phải là vấn đề lớn. Cô ấy sẽ hiểu.

 

Jung Hayan dường như biết rằng tôi đang ở trong tình thế bị khinh rẻ, nhưng tôi chỉ định có một cuộc trò chuyện với Cha Hee-ra. Tôi cũng không buồn giải thích.

 

'Tốt.'

 

Rốt cuộc, chẳng ai có thể thực sự tin tưởng vào một người phụ nữ không thể đoán trước được.

 

Dù sao thì, sau những gì mà tôi đã đạt được ngày hôm nay, Jung Hayan chắc chắn sẽ đắm chìm trong sự trưởng thành của cô ấy nhiều hơn một chút kể từ bây giờ. Tuy nhiên, tôi biết cô ấy vẫn lo lắng về việc tôi sẽ đến gặp Cha Hee-ra.

 

Tôi không thể làm gì khác. Tôi phải cười. Cô ấy cứ lo lắng vì những thứ không đâu.

 

“Lần sau sẽ không xảy ra điều tương tự.”

 

"Nhưng…"

 

“Anh yêu em.”

 

“A… Em…”

 

Từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ nói những câu như vậy, nhưng bây giờ tôi đã mở miệng bật thốt lên điều đó. Chân của Jung Hayan loạng choạng, gần như cô ấy sắp khuỵu xuống.

 

Sau khi hôn lên trán cô ấy một lần nữa, tôi bắt đầu đi.

 

Một số kế hoạch của tôi đã không diễn ra như dự định. Tôi đã kết thúc mối quan hệ mập mờ của mình với Jung Hayan vì hoàn cảnh hiện tại để chuyển sang một giai đoạn cảm tình táo bạo hơn nhiều.

 

Tất nhiên, điều này không nhất thiết có nghĩa là đó là một điều xấu. Mối quan hệ của chúng tôi đã trở nên bền chặt hơn, đồng nghĩa chúng tôi càng thêm gắn bó. Đây chính là một lợi thế giúp tôi về lâu về dài. 

 

‘Ông già điên.’

 

Không chỉ Jung Hayan mới thiếu sức mạnh thích hợp. Tôi cũng vậy. Vì vậy, chúng tôi phải tìm cách khắc phục khuyết điểm này.

 

Lắc đầu để loại bỏ những suy nghĩ này, tôi tiếp tục đi ra ngoài, đầu óc tôi đã chuyển sang chế độ phân tích.

 

Không lâu sau tôi đến được nơi mà Hiệp hội Lính đánh thuê Đỏ đang ở. Một thành viên của công hội, cậu ta giật mình rồi bắt đầu chạy đến.

 

“Anh đến đây làm gì?”

 

“Tôi đến để gặp Cha Hee-ra.”

 

“A!  Anh có thể đợi một chút được không?”

 

“Tất nhiên.”

 

Cảm giác như họ đã đợi tôi suốt thời gian qua.

 

“Anh chỉ cần vào trong thôi. Cô ấy đang ở phòng cuối cùng.”

 

“Được rồi, cảm ơn.”

 

Vừa đi, tôi vừa cố gắng tìm những từ thích hợp để nói. Tuy nhiên, không dễ dàng để làm được như vậy trong tình huống như thế này.

 

‘Mày không nên quan tâm đến Cha Hee-ra, Lee Kiyoung.’

 

Nếu tôi thực sự dự định gia nhập Hiệp hội Lính đánh thuê Đỏ, thì có lẽ toàn bộ tình hình hiện tại sẽ thay đổi. Thật không may, lúc này không được.

 

Tôi gõ cửa. Một giọng nói lập tức phát ra từ bên trong.

 

“Mời vào.”

 

“Cảm ơn.”

 

Vừa mở cửa, tôi thấy một người phụ nữ quen thuộc đang nằm trên giường và ngáp dài. Cô ta vẫn mặc trang phục táo bạo như cũ, mái tóc đỏ rực và phóng khoáng như ngày nào.

 

Giống như lần trước, tôi loay hoay không biết nhìn ở đâu, nhưng lấy lại tinh thần nhanh hơn. Tôi quyết định nhìn chằm chằm vào mắt cô ta.

 

“Anh thay đổi suy nghĩ rồi sao?”

 

“Không phải.”

 

“Vậy thì… Anh phải giải thích tại sao lại chọn đến đây một mình. Tôi đang ngủ rất là ngon, rồi lại đột nhiên bị anh đánh thức. Thành thật mà nói, điều này chẳng vui chút nào. Tôi không thể cứ bình tĩnh ngồi nhìn cô gái trẻ mà anh đi cùng muốn lấy anh làm người yêu của cô ấy được đâu.” 

 

Tôi chợp mắt. Tôi chợt quên mất mình đã định bắt đầu câu chuyện của mình như thế nào. Cả đời này, tôi không thể hiểu được người phụ nữ này.

 

Một người có tự động trở nên miễn nhiễm với sự xấu hổ khi họ nhận thức được mình trông như thế nào không? Tôi không biết.

 

Khi tôi ở vị trí để đưa ra lời đề nghị, tôi cần phải tự tin như cô ta. Hít một hơi thật sâu, tôi thu thập lại suy nghĩ của mình và thốt ra những gì tôi đã định nói từ trước đến nay.

 

“Tôi muốn cô trở thành nhà tài trợ cho chúng tôi.”

 

Sự im lặng đến choáng người đột nhiên bao trùm.

 

Sau một vài giây, Cha Hee-ra đã bình phục vẻ mặt ngạc nhiên và đối mặt với tôi bằng một biểu cảm nghiền ngẫm khó hiểu.

 

“Hmm… anh thực sự rất thú vị.”

 

'Cô ta nói cái vẹo gì thế…?.'

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương