Ký Sự Hậu Cung
-
Chương 214: Ngoại truyện 1
Edit: Anh Thơ.
Trăng sáng như nước.
Hôm nay đúng là ngày 15 tháng tám, là đêm trăng tròn.
Bất luận là gia đình phú quý hay là dân chúng bình dân thì ngày này luôn là ngày cả gia đình đoàn viên.
Tịch Nguyệt nhìn thấy mấy đứa bé hoạt bát sôi nổi, trong lòng vô cùng vui mừng.
Lúc này mấy đứa bé đã được bốn tuổi rồi, hoạt bát thi theo sau mấy ca ca, đùa giỡn ầm ĩ.
Tịch Nguyệt và Cảnh Đế nằm nghiêng trên xích, cả người Tịch Nguyệt đều rúc vào lòng Cảnh Đế.
"Người lớn tuổi đều nói 15 trăng sáng 16 trăng tròn. Nói như vậy, chúng ta cũng không phải đang nhìn mặt trăng tròn nhất nha." Tịch Nguyệt hơi nghịch ngợm nói.
Hai năm qua nàng đã quen thói sinh hoạt tùy ý như vậy.
Nói chuyện gì cũng không kiêng kị.
Cảnh Đế lại đặt một nụ hôn lên gương mặt nàng.
"Ngày mai lại ngắm là được rồi."
Tịch Nguyệt cười khanh khách.
"Hoàng Thượng đối xử với ta thật tốt." Tịch Nguyệt thuận theo ôm lấy cổ Cảnh Đế.
Cảnh Đế cười xoa đầu nàng: "Chỉ ngắm trăng đã là đối xử tốt với nàng thì trẫm có còn có lúc nào không đối xử tốt với nàng nữa? Bất luận là chuyện gì, trẫm đều lấy nàng làm trọng."
Tịch Nguyệt làm nũng cọ hai má vào mặt hắn.
Hai người nồng tình mật ý cũng không làm phiền đến mấy đứa bé. Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia trông coi mấy đứa bé cũng rất hài hòa.
Nghiêm Minh cũng chơi đùa cùng mấy đứa bé, không nhớ chút gì về chuyện trước đây, lúc đầu Tịch Nguyệt cũng hơi lo lắng nhưng hiện tại xem ra có thể hoàn toàn yên lòng.
Thậm chí ngay cả Thúy Văn cũng đã nói cậu bé không thể nào nhớ lại. Hiện tại nhìn huynh đệ bọn họ hòa thuận, không chỉ Tịch Nguyệt mà ngay cả Cảnh Đế cũng rất vui lòng.
Hắn hy vọng con của mình không phải trải qua những cuộc tranh giành ngôi vị khóc liệt.
Thấy tầm mắt của Tịch Nguyệt đặt trên người Kiều Kiều, Cảnh Đế biết nàng có hơi nòng vội. Từ khi mất đi đứa bé, Tịch Nguyệt vô cùng nóng ruột muốn có một đứa bé, khi hai người ở bên nhau nàng cũng bắt đầu chủ động hơn nhưng không biết vì sao vẫn không có thai.
Đối với chuyện này, từ trước đến giờ hắn đều cảm thấy mặc cho tự nhiên là được rồi.
Đưa tay chạm vào bụng dưới của nàng, Cảnh Đế cười, chỉ cần cố gắng là sẽ có thôi.
Mà hắn, sẽ vô cùng "cố gắng"
"Chủ tử, cháo táo đỏ gạo nếp mà người muốn đã làm xong rồi."
Lúc này ngoại trừ Cẩm Tâm thì người khác cũng không dám tới quấy rầy.
Tịch Nguyệt vội vàng đứng dậy, hôm nay không biết tại sao đột nhiên lại cảm thấy thèm ăn.
Nhưng mà chỉ mới nếm một miếng Tịch Nguyệt đã nhăn mặt lại.
"Cháo này sao lại tanh như vậy?" Tịch Nguyệt che miệng cảm thấy trong bụng cuồn cuộn như đang dậy sóng.
"Là sao?" Cảnh Đế tiện tay cũng nềm một miếng.
"Không có vị gì kỳ lạ mà, vẫn vô cùng ngọt ngấy." Tuy mấy đứa bé vừa mới uống canh cá phỉ thúy nhưng mà theo tay nghề của Xảo Ninh thì hẳn là sẽ không làm lẫn lộn hai thứ này với nhau mà.
Tịch Nguyệt nghi hoặc nếm một miếng lại cảm thấy buồn nôn, cảm thấy trong bụng có gì đó đang trào lên. Tịch Nguyệt kích động đứng dậy chạy về phía tịnh thất.
Cảnh Đế thấy nàng như vậy cũng đứng dậy theo.
Cẩm Tâm kích động đi theo phía sau Tịch Nguyệt.
"Chủ tử cảm thấy không khỏe ở đâu? Nô tỳ gọi Xảo Ninh qua."
Dứt lời liền muốn xoay người đi, Cảnh Đế đi theo phía sau Tịch Nguyệt thì trái lại, thì thảo nói: "Ta nói, chẳng lẽ là nàng có thai rồi?"
Hắn nhớ rõ nguyệt sự của nàng cũng đã chậm mấy ngày rồi.
"Hả?" Tịch Nguyệt nhất thời sửng sốt, ngơ ngác nhìn về phía Cảnh Đế.
Thấy dáng vẻ ngốc nghếch hồ đồ của nàng, Cảnh Đế đỡ nàng ra ngoài, thuận tiện nói với Cẩm Tâm: "Đi gọi Thúy Văn qua đây."
Nếu như thực sự mang thai vậy thực sự là việc vui lớn rồi, Cẩm Tâm biết chủ tử nóng lòng nên cũng không có phong phạm trầm ổn khi trước, vội vàng kích động chạy ra ngoài.
Không bao lâu sau Thúy Văn cũng hốt hoảng chạy vào.
Mọi người đều vô cùng chờ mong chuyện này.
Qủa nhiên, Tịch Nguyệt đúng là có thai một tháng, lúc nghe được điều ngày, Tịch Nguyệt ngơ ngác nở nụ cười, cao hứng đến ngẩn ngơ.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thiếp có thai, thiếp cuối cùng cũng có thai rồi...."
Mấy đứa bé nghe nói mẫu hậu có thai cũng vội vàng bu lại, vỗ vỗ bàn tay đầy đất.
"Ta muốn muội muội, ta muốn chải tóc cho nàng, ta còn muốn cho nàng ăn đồ ăn ngon, ta muốn muội muội..." Kiều Kiều nhảy nhót nói.
"Không cần muội muội, muốn đệ đệ, muốn đệ đệ. Tiểu Ngũ Nhi không thú vị, ta muốn một đệ đệ theo giúp ta đánh nhau...." Tiểu Tứ Nhi nghĩ không giống tỷ tỷ mình.
"Bốp!" Trên mông lập tức trúng một đạp của tỷ tỷ.
"Tranh đoạt với ta thì sẽ bị đánh." Kiều Kiều chẳng có tự giác của bé gái một chút nào.
"Các con đều phải ngoan ngoãn, bất luận là bé trai hay bé gái thì đều là đệ đệ muội muội của các con. Các con phải bảo vệ họ không bị bắt nay. Mấy ngày nay không có việc thì không cho phép làm phiền mẫu hậu, có biết không?" Cảnh Đế nhìn mấy đứa bé, dặn dò nói.
Mọi người đồng loạt gật đầu, trả lời: "Biết rồi ạ."
Lần này mang thai khiến cho Tịch Nguyệt vô cùng vui sướng, nàng cẩn thận bảo dưỡng, chỉ hy vọng đứa bé này an ổn sinh ra.
Chín tháng sau.
Cùng với từng tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, Cảnh Đế không để ý đến phòng sinh là nơi xui xẻo, sải bước tiến vào, ôm Tịch Nguyệt vào lòng.
Mọi người lặng lẽ cúi đầu không dám nói nhiều.
"Nguyệt Nhi, nàng xem, nàng lại sinh một đôi long phượng thai, nàng thật là giỏi, con gái của chúng ta, nàng đã trở lại..."
Tịch Nguyệt không kìm được nước mắt của mình, hai năm qua mặc dù rất viên mãn nhưng nàng vẫn nhớ đến đứa bé đã không còn của mình, hiện tại đứa bé cuối cùng cũng trở lại rồi.
Nhẹ nhàng cầm tay Cảnh Đế, nàng đã không còn sức nữa nhưng mà vẫn muốn giữ chặt hắn.
"Không được không, nào có ai trong tháng lại khóc chứ, khóc hỏng mắt thì làm sao bây giờ? Nàng không phải rất chờ mong đứa bé này sao? Nguyệt nhi của trẫm nên vui vẻ mới phải, sao lại khóc chứ? Nguyệt Nhi là người giỏi nhất trên đời này."
Tịch Nguyệt tuy rằng suy yếu nhưng vẫn lau nước mắt, vẻ mặt mang theo ý cười nói: "Ta nào có giỏi chứ, có nữ nhân nào không biết sinh đứa nhỏ chứ."
Nhưng vẻ mặt Cảnh Đế lại rất kiêu ngạo: "Nhưng người khác đương nhiên là không giỏi bằng Nguyệt Nhi, hai lần mang thai đã sinh ra năm đứa bé."
Tịch Nguyệt nhếch miệng: "Hoàng Thượng vì ta mà giải tán hậu cung, Nguyệt Nhi cũng không thể để con nối dòng của người thưa thớt..."
Thấy Hoàng Hậu nương nương ngày càng mệt mỏi, Chu ma ma không nhìn được, cắt ngang.
"Hoàng Thượng, người vẫn là mau mau đi ra đi, thân thể nương nương suy yếu phải ngủ nhiều một chút mới tốt."
Cảnh Đế đưa mắt nhìn, quả thực là như vậy. Đặt một nụ hôn lên trán Tịch Nguyệt, Cảnh Đế thâm tình nói: "Ta yêu nàng, bảo bối của ta."
Trăng sáng như nước.
Hôm nay đúng là ngày 15 tháng tám, là đêm trăng tròn.
Bất luận là gia đình phú quý hay là dân chúng bình dân thì ngày này luôn là ngày cả gia đình đoàn viên.
Tịch Nguyệt nhìn thấy mấy đứa bé hoạt bát sôi nổi, trong lòng vô cùng vui mừng.
Lúc này mấy đứa bé đã được bốn tuổi rồi, hoạt bát thi theo sau mấy ca ca, đùa giỡn ầm ĩ.
Tịch Nguyệt và Cảnh Đế nằm nghiêng trên xích, cả người Tịch Nguyệt đều rúc vào lòng Cảnh Đế.
"Người lớn tuổi đều nói 15 trăng sáng 16 trăng tròn. Nói như vậy, chúng ta cũng không phải đang nhìn mặt trăng tròn nhất nha." Tịch Nguyệt hơi nghịch ngợm nói.
Hai năm qua nàng đã quen thói sinh hoạt tùy ý như vậy.
Nói chuyện gì cũng không kiêng kị.
Cảnh Đế lại đặt một nụ hôn lên gương mặt nàng.
"Ngày mai lại ngắm là được rồi."
Tịch Nguyệt cười khanh khách.
"Hoàng Thượng đối xử với ta thật tốt." Tịch Nguyệt thuận theo ôm lấy cổ Cảnh Đế.
Cảnh Đế cười xoa đầu nàng: "Chỉ ngắm trăng đã là đối xử tốt với nàng thì trẫm có còn có lúc nào không đối xử tốt với nàng nữa? Bất luận là chuyện gì, trẫm đều lấy nàng làm trọng."
Tịch Nguyệt làm nũng cọ hai má vào mặt hắn.
Hai người nồng tình mật ý cũng không làm phiền đến mấy đứa bé. Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia trông coi mấy đứa bé cũng rất hài hòa.
Nghiêm Minh cũng chơi đùa cùng mấy đứa bé, không nhớ chút gì về chuyện trước đây, lúc đầu Tịch Nguyệt cũng hơi lo lắng nhưng hiện tại xem ra có thể hoàn toàn yên lòng.
Thậm chí ngay cả Thúy Văn cũng đã nói cậu bé không thể nào nhớ lại. Hiện tại nhìn huynh đệ bọn họ hòa thuận, không chỉ Tịch Nguyệt mà ngay cả Cảnh Đế cũng rất vui lòng.
Hắn hy vọng con của mình không phải trải qua những cuộc tranh giành ngôi vị khóc liệt.
Thấy tầm mắt của Tịch Nguyệt đặt trên người Kiều Kiều, Cảnh Đế biết nàng có hơi nòng vội. Từ khi mất đi đứa bé, Tịch Nguyệt vô cùng nóng ruột muốn có một đứa bé, khi hai người ở bên nhau nàng cũng bắt đầu chủ động hơn nhưng không biết vì sao vẫn không có thai.
Đối với chuyện này, từ trước đến giờ hắn đều cảm thấy mặc cho tự nhiên là được rồi.
Đưa tay chạm vào bụng dưới của nàng, Cảnh Đế cười, chỉ cần cố gắng là sẽ có thôi.
Mà hắn, sẽ vô cùng "cố gắng"
"Chủ tử, cháo táo đỏ gạo nếp mà người muốn đã làm xong rồi."
Lúc này ngoại trừ Cẩm Tâm thì người khác cũng không dám tới quấy rầy.
Tịch Nguyệt vội vàng đứng dậy, hôm nay không biết tại sao đột nhiên lại cảm thấy thèm ăn.
Nhưng mà chỉ mới nếm một miếng Tịch Nguyệt đã nhăn mặt lại.
"Cháo này sao lại tanh như vậy?" Tịch Nguyệt che miệng cảm thấy trong bụng cuồn cuộn như đang dậy sóng.
"Là sao?" Cảnh Đế tiện tay cũng nềm một miếng.
"Không có vị gì kỳ lạ mà, vẫn vô cùng ngọt ngấy." Tuy mấy đứa bé vừa mới uống canh cá phỉ thúy nhưng mà theo tay nghề của Xảo Ninh thì hẳn là sẽ không làm lẫn lộn hai thứ này với nhau mà.
Tịch Nguyệt nghi hoặc nếm một miếng lại cảm thấy buồn nôn, cảm thấy trong bụng có gì đó đang trào lên. Tịch Nguyệt kích động đứng dậy chạy về phía tịnh thất.
Cảnh Đế thấy nàng như vậy cũng đứng dậy theo.
Cẩm Tâm kích động đi theo phía sau Tịch Nguyệt.
"Chủ tử cảm thấy không khỏe ở đâu? Nô tỳ gọi Xảo Ninh qua."
Dứt lời liền muốn xoay người đi, Cảnh Đế đi theo phía sau Tịch Nguyệt thì trái lại, thì thảo nói: "Ta nói, chẳng lẽ là nàng có thai rồi?"
Hắn nhớ rõ nguyệt sự của nàng cũng đã chậm mấy ngày rồi.
"Hả?" Tịch Nguyệt nhất thời sửng sốt, ngơ ngác nhìn về phía Cảnh Đế.
Thấy dáng vẻ ngốc nghếch hồ đồ của nàng, Cảnh Đế đỡ nàng ra ngoài, thuận tiện nói với Cẩm Tâm: "Đi gọi Thúy Văn qua đây."
Nếu như thực sự mang thai vậy thực sự là việc vui lớn rồi, Cẩm Tâm biết chủ tử nóng lòng nên cũng không có phong phạm trầm ổn khi trước, vội vàng kích động chạy ra ngoài.
Không bao lâu sau Thúy Văn cũng hốt hoảng chạy vào.
Mọi người đều vô cùng chờ mong chuyện này.
Qủa nhiên, Tịch Nguyệt đúng là có thai một tháng, lúc nghe được điều ngày, Tịch Nguyệt ngơ ngác nở nụ cười, cao hứng đến ngẩn ngơ.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thiếp có thai, thiếp cuối cùng cũng có thai rồi...."
Mấy đứa bé nghe nói mẫu hậu có thai cũng vội vàng bu lại, vỗ vỗ bàn tay đầy đất.
"Ta muốn muội muội, ta muốn chải tóc cho nàng, ta còn muốn cho nàng ăn đồ ăn ngon, ta muốn muội muội..." Kiều Kiều nhảy nhót nói.
"Không cần muội muội, muốn đệ đệ, muốn đệ đệ. Tiểu Ngũ Nhi không thú vị, ta muốn một đệ đệ theo giúp ta đánh nhau...." Tiểu Tứ Nhi nghĩ không giống tỷ tỷ mình.
"Bốp!" Trên mông lập tức trúng một đạp của tỷ tỷ.
"Tranh đoạt với ta thì sẽ bị đánh." Kiều Kiều chẳng có tự giác của bé gái một chút nào.
"Các con đều phải ngoan ngoãn, bất luận là bé trai hay bé gái thì đều là đệ đệ muội muội của các con. Các con phải bảo vệ họ không bị bắt nay. Mấy ngày nay không có việc thì không cho phép làm phiền mẫu hậu, có biết không?" Cảnh Đế nhìn mấy đứa bé, dặn dò nói.
Mọi người đồng loạt gật đầu, trả lời: "Biết rồi ạ."
Lần này mang thai khiến cho Tịch Nguyệt vô cùng vui sướng, nàng cẩn thận bảo dưỡng, chỉ hy vọng đứa bé này an ổn sinh ra.
Chín tháng sau.
Cùng với từng tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, Cảnh Đế không để ý đến phòng sinh là nơi xui xẻo, sải bước tiến vào, ôm Tịch Nguyệt vào lòng.
Mọi người lặng lẽ cúi đầu không dám nói nhiều.
"Nguyệt Nhi, nàng xem, nàng lại sinh một đôi long phượng thai, nàng thật là giỏi, con gái của chúng ta, nàng đã trở lại..."
Tịch Nguyệt không kìm được nước mắt của mình, hai năm qua mặc dù rất viên mãn nhưng nàng vẫn nhớ đến đứa bé đã không còn của mình, hiện tại đứa bé cuối cùng cũng trở lại rồi.
Nhẹ nhàng cầm tay Cảnh Đế, nàng đã không còn sức nữa nhưng mà vẫn muốn giữ chặt hắn.
"Không được không, nào có ai trong tháng lại khóc chứ, khóc hỏng mắt thì làm sao bây giờ? Nàng không phải rất chờ mong đứa bé này sao? Nguyệt nhi của trẫm nên vui vẻ mới phải, sao lại khóc chứ? Nguyệt Nhi là người giỏi nhất trên đời này."
Tịch Nguyệt tuy rằng suy yếu nhưng vẫn lau nước mắt, vẻ mặt mang theo ý cười nói: "Ta nào có giỏi chứ, có nữ nhân nào không biết sinh đứa nhỏ chứ."
Nhưng vẻ mặt Cảnh Đế lại rất kiêu ngạo: "Nhưng người khác đương nhiên là không giỏi bằng Nguyệt Nhi, hai lần mang thai đã sinh ra năm đứa bé."
Tịch Nguyệt nhếch miệng: "Hoàng Thượng vì ta mà giải tán hậu cung, Nguyệt Nhi cũng không thể để con nối dòng của người thưa thớt..."
Thấy Hoàng Hậu nương nương ngày càng mệt mỏi, Chu ma ma không nhìn được, cắt ngang.
"Hoàng Thượng, người vẫn là mau mau đi ra đi, thân thể nương nương suy yếu phải ngủ nhiều một chút mới tốt."
Cảnh Đế đưa mắt nhìn, quả thực là như vậy. Đặt một nụ hôn lên trán Tịch Nguyệt, Cảnh Đế thâm tình nói: "Ta yêu nàng, bảo bối của ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook