Ký Sự Cướp Nàng Dâu
-
Chương 78
Thời Tiêu quả thật lo lắng bệnh của cha nàng, lại mặt ngày ấy nhìn khá tốt, nhưng có chút ho khan, sau khi uống mấy thang thuốc, ngược lại chuyển biến tốt, đợi qua trung thu, nàng và Diệp Trì đi thăm ông, mới biết không tốt, tìm Trương Bảo xem mạch xong đầu lắc đầu nói: "Lúc trước đã nói bệnh này căn bản vẫn còn, nếu như lại tái nhiều lần, liền khó trị." Nói Thái Y Viện có Khâu thái y sở trường trị bệnh phổi, ngược lại cũng mời đến thử một lần.
Những lời này quả thực dọa Thời Tiêu, trước kia lúc cha nàng bệnh, nàng không biết vụng trộm khóc bao nhiêu lần, chỉ sợ sau khi nương đi, cha nàng cũng vứt bỏ nàng, hôm nay tuy nói gả cho Diệp Trì, nhưng vừa nghĩ tới lời Trương Bảo nói, trong lòng vẫn sợ vô cùng.
Hôm nay và trước kia khác biệt, cha nàng bệnh, với tư cách cô dâu của Định thân vương phủ, cũng không thể thường xuyên ở trước mặt cha nàng hầu hạ thuốc thang, mặc dù Diệp Trì mời Khâu thái y, lại sai mấy người thích hợp đi qua đó, đến cùng cũng không phải mình, hôm nay được lão Vương phi nói, trong đầu Thời Tiêu một bên cảm kích lão Vương phi, một bên vội vàng bảo người chuẩn bị xe, hơi chỉnh đốn một chút liền xuất phủ đi phố nhỏ Tỉnh Thủy.
Mặc dù hôm nay là tiểu vương phi của Định thân vương địa vị cao quý, Thời Tiêu đi ra ngoài có thể đơn giản liền đơn giản, nhất là quay về phố nhỏ Tỉnh Thủy thăm cha nàng, không muốn cho mọi người biết, vì vậy xe thoải mái đơn giản, chỉ dẫn theo một bà tử, trong đầu sốt ruột, liền giục lái xe nhanh chút, mắt nhìn qua phố dài đằng trước, rẽ một cái đã đến, chợt nghe ngoài xe một hồi huyên náo.
Thời Tiêu còn chưa tới đẩy bức màn nhìn ra phía ngoài, chỉ nghe thấy ngựa rên rỉ một tiếng, xe ngựa liền mất đi khống chế, nhanh chóng vọt tới phía trước, lực độngkhiến cho Thời Tiêu ngã trái ngã phải, Thời Tiêu luống cuống, vô thức hô to Diệp Trì.
Bà tử đi theo bên ngoài, nào có nghĩ tới sẽ có biến cố lần này, đường này cũng đi tới lui không ít lần, rất an ninh, không ngờ từ phía sau chạy ra dã nha đầu cưỡi ngựa, đến trước mặt không biết làm sao lại vung một roi, roi da này lại vung lên mắt ngựa, con ngựa kia bị đau, tính điên cuồng bộc phát, Hi..i...iiii một tiếng quăng tay lái xe, phát điên chạy đi.
Bà tử sợ quá không biết làm thế nào, chợt trông thấy ngựa của tiểu vương gia nhà bà ở phía sau đầu, dường như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hô to một tiếng: "Tiểu vương gia, tiểu vương phi trong xe."
Diệp Trì hôm nay là cực kì nhàm chán, muội muội Tháp Na của Cáp Lộc Tán, chó má công chúa, quả thực chính là dã nha đầu, căn bản chưa từng thấy dã nữ nhân nào điên như vậy, Cửu công chúa so với nàng cũng có thể xưng là thiện lương văn tĩnh, hết lần này tới lần khác từ sau khi thấy hắn, liền cả ngày kéo hắn theo chân huynh muội bọn họ chơi đùa.
Cáp Lộc Tán cũng thế, tốt xấu gì cũng là Vương của một nước, tuy nói đến Đại Yến giao thiệp thuận tiện cưới vợ luôn, cũng không thể vui đến quên cả trời đất như thế, nhìn hai huynh muội này vui vẻ, hình như cũng quên mất mình là người cáp Bắc Quốc, cả ngày ở kinh thành ăn uống chơi đùa, cưỡi ngựa săn bắn, không làm được một chuyện đứng đắn nào.
Làm hại hắn bị Hoàng Thượng sai khiến tới tiếp đãi, cả ngày đi theo đám huynh muội bọn họ, đi sớm về trễ, ngay cả thời gian ở với nàng dâu nhỏ cũng không có, hắn đã vài ngày không ăn cơm với nàng dâu rồi, vả lại, cha vợ hắn còn bệnh nặng, hôm qua nói với Hoàng Thượng, không chịu nổi rồi, nếu không thì thay người đi, Hoàng Thượng nói bao nhiêu lời hay ý đẹp khẩn thiết, bảo hắn lại ở cùng với hai huynh muội này vài ngày.
Nếu Hoàng Thượng cứng rắn, tính nết Diệp tiểu gia nổi lên dứt khoát mặc kệ, nhưng Hoàng Thượng cứ như vậy, Diệp Trì một từ cũng không thốt ra được, đây không phải là sáng sớm bồi hai người này đi dạo hơn phân nửa con phố, sau đó Tháp Na liền mặc kệ, nói đi dạo những cửa hàng này không vui tí nào, không bằng đi ngoại ô phi ngựa săn bắn.
Nha đầu kia là một người hô mưa gọi gió, nói đi, liền xông bừa lên ngựa rồi xoay người về phía trước, còn bắt hắn đuổi theo nàng, Diệp Trì sờ lên túi đựng tên, nếu như không phải cân nhắc đến vấn đề hòa bình hai nước, hắn thật muốn một mũi tên bắn chết tai họa này, đuổi theo cái rắm, trên đường cái chạy ẩu như thế, lỡ đụng bị thương người thì làm làm sao bây giờ.
Nghĩ như vậy, Diệp Trì rớt lại phía sau một bước, ở bên cạnh Cáp Lộc Tán nói: "Ngươi đừng chỉ chiếu cố bản thân ngươi, cũng nên quản muội tử ngươi, không sợ ngươi giận, chứ muội tử ngươi như vậy, nếu ở Đại Yến chúng ta chỉ có thể chết già trong khuê phòng thôi, không có hán tử nào muốn lấy vị này về nhà đâu."
Nửa tháng tới đây, Diệp Trì và Cáp Lộc Tán đã hết sức quen thuộc, gia hỏa này và muội tử hắn không giống nhau, nói tiếng Quan thoại vô cùng lưu loát, nghe nói mẫu thân hắn là nữ nhân Đại Yến, cho nên mượn một chút lí do này, coi như muốn trèo lên quan hệ với Đại Yến, bước kế tiếp còn muốn lấy một công chúa Đại Yến trở về làm Vương Hậu.
Cửu công chúa định cho Hứa Minh Chương, vạn tuế gia sẽ hạ chỉ phong Trấn Viễn Hầu phủ Phong Cẩm Phong là An Bình quận chúa, chọn ngày lành tháng tốt thành hôn, ngày tốt cũng không xa chính là ba ngày sau, ở kinh thành thành lễ, lại quay về Cáp Bắc Quốc của hắn, cho nên, Diệp Trì cũng coi như thấy được ánh rạng đông, chỉ cần Cáp Lộc Tán vừa đi, hắn liền có thời gian ở cùng nàng dâu rồi, cũng không cần lại cùng nha đầu ngốc Tháp Na này cả ngày chạy lung tung.
Vốn còn nghĩ thế, hôm nay cùng huynh muội này đi ngoại ô phi ngựa trở về sớm một chút, nhìn xem có thể cùng nàng dâu nhỏ đi thăm cha vợ hay không, cha vợ hắn bị bệnh cũng không được tốt.
Tính toán rất thuận lợi, lại chưa nghĩ đến Tháp Na lúc này như bà điên sắp đụng phải xe ngựa của vợ hắn, Diệp Trì vừa thấy bà tử hầu hạ trước mặt vợ hắn, trái tim suýt chút nữa đã nhảy ra, lại nghe bà tử này nói, suýt nữa bị hù chết, trong lòng nói, bà điên, nếu vợ hắn có gì bất trắc, tiểu gia giết chết cả nhà ngươi.
Đánh ngựa đuổi tới, nhưng đã chậm hơn Cáp Lộc Tán một bước, Cáp Lộc Tán nghe xong bà tử nói tiểu vương phi, liền tựa như đánh máu gà, thúc vào bụng ngựa liền chạy ra ngoài, không biết còn tưởng là vợ của hắn.
Cáp Lộc Tán cỡi ngựa bắn cung tương đối lợi hại, đặc biệt là con ngựa hắn ngồi kia, là Hãn Huyết Bảo Mã ngày đi nghìn dặm, cho dù Diệp Trì cưỡi Ô Vân Truy Tuyết đuổi theo, so sánh với ngựa của Cáp Lộc Tán, cũng không thể hơn được.
Cho nên, Cáp Lộc Tán trước một bước đuổi theo lên xe ngựa, đợi ngựa của hắn lướt vượt qua con ngựa đang hoảng sợ, rút ra bảo đao trên lưng, giơ tay chém xuống, đầu ngựa rơi xuống đất, xe ngựa rốt cuộc ngừng lại.
Lúc Diệp Trì đuổi đi lên, Cáp Lộc Tán đã trước một bước đẩy cửa xe ra, Thời Tiêu cho là hôm nay mình sẽ chết chắc, không ngờ bỗng nhiên được cứu, kinh hoảng chưa bình tĩnh lại được, chỉ thấy xe cửa mở ra, một đôi mắt màu xanh biếc.
Thời Tiêu còn chưa kịp thấy rõ khuôn mặt người này, người này liền bị gạt ra, tiếp theo nàng nhìn thấy Diệp Trì, vừa nhìn thấy Diệp Trì, Thời Tiêu cuối cùng nhịn không được nhào tới, Diệp Trì kéo nàng vào trong ngực ôn nhu nói: "Không sợ, không sợ, có gia ở đây."
Sau một lát, Thời Tiêu mới ổn định lại tâm thần, nhớ tới đây là trên đường cái, mặc dù là phu thê, ngang nhiên ôm nhau như thế cũng là không ổn, vội vàng từ trong lòng ngực của hắn đi ra, vừa muốn hỏi hắn tại sao lại ở chỗ này, liếc mắt một cái trông thấy một nửa con ngựa trên mặt đất, trong dạ dày lập tức cuộn trào, oẹ một tiếng phun ra.
Diệp Trì vô cùng sợ hãi, vội vàng dặn dò Đắc Lộc đi chuẩn bị kiệu, nửa ôm nửa đỡ vợ hắn cách xa con ngựa một chút, thấy bên cạnh có một quán trà, dứt khoát đỡ vợ hắn đi vào bên trong ngồi xuống, gọi chưởng quầy muốn chén trà cho nàng súc miệng, lại móc khăn ra lau lau khóe môi cho nàng.
Hành động của hai người này trong nhà sớm đã nhìn quen, Diệp Trì thì cam tâm tình nguyện hầu hạ vợ hắn, Đắc Lộc cũng buồn bực, tiểu gia nhà bọn họ phải nói là chủ nhân quần áo đến vươn tay cơm đến há miệng, trước kia cũng không thấy hầu hạ ai, nếu là lão Vương Phi, cùng lắm thì bưng trà, đấm bóp chân đã khủng khiếp lắm rồi, hôm nay thì hay rồi, phàm là chuyện cận thân với tiểu vương phi, đều bị tiểu gia nhà bọn họ ôm đồm.
Vốn trước mặt Vương Phi nên phân phối mấy nha đầu hầu hạ, nhưng tiểu vương gia lại nói không cần, về sau Đắc Lộc nhìn ý tứ này, rốt cuộc đã rõ, là không cần, việc hầu hạ tiểu vương phi đều bị tiểu gia nhà bọn họ giành hết, nha đầu có đến cũng không có chuyện gì làm, vì vậy, trong nội viện tiểu vương phi, một người nha đầu cũng không có, cận thân hầu hạ, trừ gia nhà bọn họ ra chính là hai bà tử, tuy nói có chút không hợp quy củ, nhưng nhìn tiểu gia và tiểu vương phi lúc này ân ái nhiệt tình, Đắc Lộc ngược lại cảm thấy, không có nha đầu cũng tốt, bớt được không ít chuyện.
Đắc Lộc nhìn đã quen, nhưng người khác lại chưa từng thấy, đặc biệt là huynh muội Cáp Lộc Tán, nhận thức Diệp Trì cũng được nửa tháng, chỗ nào gặp qua Diệp Trì như vậy.
Ngày đầu tiên hai người gặp mặt, Sùng Nhân đế giật dây phía dưới, Cáp Lộc Tán liền cùng Diệp Trì tựu dùng luận võ đề danh, chân thực đánh một trận, sở dĩ thân cận với Diệp Trì, cũng là một trận này sinh ra một chút ý tứ luyến tiếc anh hùng.
Đây là Sùng Nhân đế lén lút nói ra với Diệp Trì, Diệp Trì liếc mắt một cái nhìn thấu Hoàng Thượng, bĩu môi nói: "Hoàng Thượng không phải là tay chân ngứa ngáy, bản thân mình không thể đi lên, mới bảo ta lên trước đi đánh tiểu tử kia một trận, ra oai phủ đầu với hắn, tránh cho tiểu tử họ Cáp kia, dã tâm bành trướng, nghĩ ngợi lung tung, tiến tới sinh ra ý nghĩ không nên có.
Một câu làm cho Sùng Nhân đế vui vẻ nói: "Thế nào, bảo ngươi thay trẫm đi lên, ngươi còn ủy khuất hả, ngươi nói thử xem ngươi đã gây cho trẫm bao nhiêu phiền toái rồi, từ chỗ trẫm cưỡm đi bao nhiêu thứ tốt, nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời, ngay lúc này nếu ngươi bị Cáp Lộc Tán thu thập, đừng nói mặt của ngươi, ngay cả mặt của trẫm cũng bị ngươi vứt sạch, được rồi, ngươi cũng đừng ủy khuất nữa, ngươi ngó ngó xem chỗ trẫm có thứ gì ngươi thấy hợp ý, trẫm cho ngươi chọn đem về."
Diệp Trì nghe xong, liền nhớ lại cha vợ nhà hắn, cha vợ nhà hắn hôm nay bệnh càng nặng lại càng nhớ tới chuyện trước kia, hôm kia hắn tranh thủ ghé qua thăm, cha vợ kéo tay của hắn, không ngừng nhắc tới đồ gia truyền của Thời Gia, tâm tâm niệm niệm chính là bốn bức mặt quạt tổ tiên truyền thừa lại, luôn nói mấy đời truyền thừa lại tốt thế nào, đến đời ông lại bị cháy mất, ngày sau xuống dưới cửu tuyền còn mặt mũi nào gặp tổ tông Thời Gia.
Cha vợ nhà hắn đúng là cố chấp, thật ra Hoàng Thượng ban thưởng Nghiên Sơn minh và San Hô bút giá đồ, tuy không thể so với mặt quạt bảo bối, nhưng đó là hai việc khác nhau, Diệp Trì lúc này nhớ tới cha vợ nhà hắn, lại nghĩ tới những Tao Lão Đầu của Như Ý quán trong cung, nghe nói vẽ cổ họa gì gì đó, chính là không nhìn thấy cũng có thể mô phỏng 8, 9 phần 10.
Bốn bức mặt quạt của nàng dâu nhà này, một bức lấy được từ trong tay người cậu khốn nạn đoản mệnh của Hứa Minh Chương, Hứa Minh Chương về sau lại đưa tới một bức, còn lại hai bức nếu có thể bảo đám Tao Lão Đầu Như Ý quán vẽ, đem ra ngoài đến thật giả cũng khó phân biệt, tốt xấu gì cũng có thể khiến cha vợ hài lòng.
Nghĩ đến đây, Diệp Trì liền nói với Sùng Nhân đế, cái gì cũng không muốn, chỉ muốn Như Ý quán vẽ hai bức mặt quạt, Sùng Nhân đế ngược lại đồng ý, nói chuyện hôm nay cũng không sai biệt lắm, Diệp Trì còn muốn hôm nay tiến cung đi Như Ý quán ngó ngó, nếu được, cầm qua cho lão nhạc phụ, không chừng cao hứng, bệnh liền đỡ hơn phân nửa.
Không ngờ lão nhạc phụ bệnh còn chưa hết, nàng dâu bảo bối suýt tý nữa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhớ tới ban nãy, Diệp tiểu gia nghĩ mà sợ, nếu không phải hắn kịp thời đi đến chỗ này, Cáp Lộc Tán quyết định thật nhanh chém đầu ngựa, vợ hắn...
Nghĩ đến đây, âm trầm trừng mắt Tháp Na, hết lần này tới lần khác Tháp Na lại là một người không có ánh mắt, ở bên ngoài quán trà chưa hiểu rõ đã dùng tiếng Quan thoại la to: "Diệp Trì, đi thôi, cùng nữ nhân rề rà cái gì."
Thấy Diệp Trì không đi ra, dậm chân một cái chạy vào, đưa tay tới kéo Diệp Trì, Diệp Trì sớm không kiên nhẫn rồi, lập tứv hất nàng ra: "Cút."
Tháp Na nào gặp qua Diệp Trì hung dữ như vậy, sợ tới mức thụt lui hai bước, dường như mới phát hiện nữ nhân trong ngực Diệp Trì, mặt liền biến sắc, giơ lên một ngón tay chỉ Thời Tiêu: "Ngươi chính là Vương Phi của Diệp Trì ư, Cáp Bắc Quốc chúng ta có một quy củ, hai nam nhân nếu như nhìn trúng một nữ nhân, liền quyết đấu, thắng mới có thể làm trượng phu của nữ nhân kia, ta thích Diệp Trì, hai chúng ta cũng tỷ thí một chút."
Tiếng chim của Tháp Na pha trộn tiếng Quan Thoại, cộng thêm thông dịch chạy tới bên cạnh, Thời Tiêu rốt cuộc hiểu rõ, công chúa cáp Bắc Quốc này vừa ý Diệp Trì rồi...
Những lời này quả thực dọa Thời Tiêu, trước kia lúc cha nàng bệnh, nàng không biết vụng trộm khóc bao nhiêu lần, chỉ sợ sau khi nương đi, cha nàng cũng vứt bỏ nàng, hôm nay tuy nói gả cho Diệp Trì, nhưng vừa nghĩ tới lời Trương Bảo nói, trong lòng vẫn sợ vô cùng.
Hôm nay và trước kia khác biệt, cha nàng bệnh, với tư cách cô dâu của Định thân vương phủ, cũng không thể thường xuyên ở trước mặt cha nàng hầu hạ thuốc thang, mặc dù Diệp Trì mời Khâu thái y, lại sai mấy người thích hợp đi qua đó, đến cùng cũng không phải mình, hôm nay được lão Vương phi nói, trong đầu Thời Tiêu một bên cảm kích lão Vương phi, một bên vội vàng bảo người chuẩn bị xe, hơi chỉnh đốn một chút liền xuất phủ đi phố nhỏ Tỉnh Thủy.
Mặc dù hôm nay là tiểu vương phi của Định thân vương địa vị cao quý, Thời Tiêu đi ra ngoài có thể đơn giản liền đơn giản, nhất là quay về phố nhỏ Tỉnh Thủy thăm cha nàng, không muốn cho mọi người biết, vì vậy xe thoải mái đơn giản, chỉ dẫn theo một bà tử, trong đầu sốt ruột, liền giục lái xe nhanh chút, mắt nhìn qua phố dài đằng trước, rẽ một cái đã đến, chợt nghe ngoài xe một hồi huyên náo.
Thời Tiêu còn chưa tới đẩy bức màn nhìn ra phía ngoài, chỉ nghe thấy ngựa rên rỉ một tiếng, xe ngựa liền mất đi khống chế, nhanh chóng vọt tới phía trước, lực độngkhiến cho Thời Tiêu ngã trái ngã phải, Thời Tiêu luống cuống, vô thức hô to Diệp Trì.
Bà tử đi theo bên ngoài, nào có nghĩ tới sẽ có biến cố lần này, đường này cũng đi tới lui không ít lần, rất an ninh, không ngờ từ phía sau chạy ra dã nha đầu cưỡi ngựa, đến trước mặt không biết làm sao lại vung một roi, roi da này lại vung lên mắt ngựa, con ngựa kia bị đau, tính điên cuồng bộc phát, Hi..i...iiii một tiếng quăng tay lái xe, phát điên chạy đi.
Bà tử sợ quá không biết làm thế nào, chợt trông thấy ngựa của tiểu vương gia nhà bà ở phía sau đầu, dường như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hô to một tiếng: "Tiểu vương gia, tiểu vương phi trong xe."
Diệp Trì hôm nay là cực kì nhàm chán, muội muội Tháp Na của Cáp Lộc Tán, chó má công chúa, quả thực chính là dã nha đầu, căn bản chưa từng thấy dã nữ nhân nào điên như vậy, Cửu công chúa so với nàng cũng có thể xưng là thiện lương văn tĩnh, hết lần này tới lần khác từ sau khi thấy hắn, liền cả ngày kéo hắn theo chân huynh muội bọn họ chơi đùa.
Cáp Lộc Tán cũng thế, tốt xấu gì cũng là Vương của một nước, tuy nói đến Đại Yến giao thiệp thuận tiện cưới vợ luôn, cũng không thể vui đến quên cả trời đất như thế, nhìn hai huynh muội này vui vẻ, hình như cũng quên mất mình là người cáp Bắc Quốc, cả ngày ở kinh thành ăn uống chơi đùa, cưỡi ngựa săn bắn, không làm được một chuyện đứng đắn nào.
Làm hại hắn bị Hoàng Thượng sai khiến tới tiếp đãi, cả ngày đi theo đám huynh muội bọn họ, đi sớm về trễ, ngay cả thời gian ở với nàng dâu nhỏ cũng không có, hắn đã vài ngày không ăn cơm với nàng dâu rồi, vả lại, cha vợ hắn còn bệnh nặng, hôm qua nói với Hoàng Thượng, không chịu nổi rồi, nếu không thì thay người đi, Hoàng Thượng nói bao nhiêu lời hay ý đẹp khẩn thiết, bảo hắn lại ở cùng với hai huynh muội này vài ngày.
Nếu Hoàng Thượng cứng rắn, tính nết Diệp tiểu gia nổi lên dứt khoát mặc kệ, nhưng Hoàng Thượng cứ như vậy, Diệp Trì một từ cũng không thốt ra được, đây không phải là sáng sớm bồi hai người này đi dạo hơn phân nửa con phố, sau đó Tháp Na liền mặc kệ, nói đi dạo những cửa hàng này không vui tí nào, không bằng đi ngoại ô phi ngựa săn bắn.
Nha đầu kia là một người hô mưa gọi gió, nói đi, liền xông bừa lên ngựa rồi xoay người về phía trước, còn bắt hắn đuổi theo nàng, Diệp Trì sờ lên túi đựng tên, nếu như không phải cân nhắc đến vấn đề hòa bình hai nước, hắn thật muốn một mũi tên bắn chết tai họa này, đuổi theo cái rắm, trên đường cái chạy ẩu như thế, lỡ đụng bị thương người thì làm làm sao bây giờ.
Nghĩ như vậy, Diệp Trì rớt lại phía sau một bước, ở bên cạnh Cáp Lộc Tán nói: "Ngươi đừng chỉ chiếu cố bản thân ngươi, cũng nên quản muội tử ngươi, không sợ ngươi giận, chứ muội tử ngươi như vậy, nếu ở Đại Yến chúng ta chỉ có thể chết già trong khuê phòng thôi, không có hán tử nào muốn lấy vị này về nhà đâu."
Nửa tháng tới đây, Diệp Trì và Cáp Lộc Tán đã hết sức quen thuộc, gia hỏa này và muội tử hắn không giống nhau, nói tiếng Quan thoại vô cùng lưu loát, nghe nói mẫu thân hắn là nữ nhân Đại Yến, cho nên mượn một chút lí do này, coi như muốn trèo lên quan hệ với Đại Yến, bước kế tiếp còn muốn lấy một công chúa Đại Yến trở về làm Vương Hậu.
Cửu công chúa định cho Hứa Minh Chương, vạn tuế gia sẽ hạ chỉ phong Trấn Viễn Hầu phủ Phong Cẩm Phong là An Bình quận chúa, chọn ngày lành tháng tốt thành hôn, ngày tốt cũng không xa chính là ba ngày sau, ở kinh thành thành lễ, lại quay về Cáp Bắc Quốc của hắn, cho nên, Diệp Trì cũng coi như thấy được ánh rạng đông, chỉ cần Cáp Lộc Tán vừa đi, hắn liền có thời gian ở cùng nàng dâu rồi, cũng không cần lại cùng nha đầu ngốc Tháp Na này cả ngày chạy lung tung.
Vốn còn nghĩ thế, hôm nay cùng huynh muội này đi ngoại ô phi ngựa trở về sớm một chút, nhìn xem có thể cùng nàng dâu nhỏ đi thăm cha vợ hay không, cha vợ hắn bị bệnh cũng không được tốt.
Tính toán rất thuận lợi, lại chưa nghĩ đến Tháp Na lúc này như bà điên sắp đụng phải xe ngựa của vợ hắn, Diệp Trì vừa thấy bà tử hầu hạ trước mặt vợ hắn, trái tim suýt chút nữa đã nhảy ra, lại nghe bà tử này nói, suýt nữa bị hù chết, trong lòng nói, bà điên, nếu vợ hắn có gì bất trắc, tiểu gia giết chết cả nhà ngươi.
Đánh ngựa đuổi tới, nhưng đã chậm hơn Cáp Lộc Tán một bước, Cáp Lộc Tán nghe xong bà tử nói tiểu vương phi, liền tựa như đánh máu gà, thúc vào bụng ngựa liền chạy ra ngoài, không biết còn tưởng là vợ của hắn.
Cáp Lộc Tán cỡi ngựa bắn cung tương đối lợi hại, đặc biệt là con ngựa hắn ngồi kia, là Hãn Huyết Bảo Mã ngày đi nghìn dặm, cho dù Diệp Trì cưỡi Ô Vân Truy Tuyết đuổi theo, so sánh với ngựa của Cáp Lộc Tán, cũng không thể hơn được.
Cho nên, Cáp Lộc Tán trước một bước đuổi theo lên xe ngựa, đợi ngựa của hắn lướt vượt qua con ngựa đang hoảng sợ, rút ra bảo đao trên lưng, giơ tay chém xuống, đầu ngựa rơi xuống đất, xe ngựa rốt cuộc ngừng lại.
Lúc Diệp Trì đuổi đi lên, Cáp Lộc Tán đã trước một bước đẩy cửa xe ra, Thời Tiêu cho là hôm nay mình sẽ chết chắc, không ngờ bỗng nhiên được cứu, kinh hoảng chưa bình tĩnh lại được, chỉ thấy xe cửa mở ra, một đôi mắt màu xanh biếc.
Thời Tiêu còn chưa kịp thấy rõ khuôn mặt người này, người này liền bị gạt ra, tiếp theo nàng nhìn thấy Diệp Trì, vừa nhìn thấy Diệp Trì, Thời Tiêu cuối cùng nhịn không được nhào tới, Diệp Trì kéo nàng vào trong ngực ôn nhu nói: "Không sợ, không sợ, có gia ở đây."
Sau một lát, Thời Tiêu mới ổn định lại tâm thần, nhớ tới đây là trên đường cái, mặc dù là phu thê, ngang nhiên ôm nhau như thế cũng là không ổn, vội vàng từ trong lòng ngực của hắn đi ra, vừa muốn hỏi hắn tại sao lại ở chỗ này, liếc mắt một cái trông thấy một nửa con ngựa trên mặt đất, trong dạ dày lập tức cuộn trào, oẹ một tiếng phun ra.
Diệp Trì vô cùng sợ hãi, vội vàng dặn dò Đắc Lộc đi chuẩn bị kiệu, nửa ôm nửa đỡ vợ hắn cách xa con ngựa một chút, thấy bên cạnh có một quán trà, dứt khoát đỡ vợ hắn đi vào bên trong ngồi xuống, gọi chưởng quầy muốn chén trà cho nàng súc miệng, lại móc khăn ra lau lau khóe môi cho nàng.
Hành động của hai người này trong nhà sớm đã nhìn quen, Diệp Trì thì cam tâm tình nguyện hầu hạ vợ hắn, Đắc Lộc cũng buồn bực, tiểu gia nhà bọn họ phải nói là chủ nhân quần áo đến vươn tay cơm đến há miệng, trước kia cũng không thấy hầu hạ ai, nếu là lão Vương Phi, cùng lắm thì bưng trà, đấm bóp chân đã khủng khiếp lắm rồi, hôm nay thì hay rồi, phàm là chuyện cận thân với tiểu vương phi, đều bị tiểu gia nhà bọn họ ôm đồm.
Vốn trước mặt Vương Phi nên phân phối mấy nha đầu hầu hạ, nhưng tiểu vương gia lại nói không cần, về sau Đắc Lộc nhìn ý tứ này, rốt cuộc đã rõ, là không cần, việc hầu hạ tiểu vương phi đều bị tiểu gia nhà bọn họ giành hết, nha đầu có đến cũng không có chuyện gì làm, vì vậy, trong nội viện tiểu vương phi, một người nha đầu cũng không có, cận thân hầu hạ, trừ gia nhà bọn họ ra chính là hai bà tử, tuy nói có chút không hợp quy củ, nhưng nhìn tiểu gia và tiểu vương phi lúc này ân ái nhiệt tình, Đắc Lộc ngược lại cảm thấy, không có nha đầu cũng tốt, bớt được không ít chuyện.
Đắc Lộc nhìn đã quen, nhưng người khác lại chưa từng thấy, đặc biệt là huynh muội Cáp Lộc Tán, nhận thức Diệp Trì cũng được nửa tháng, chỗ nào gặp qua Diệp Trì như vậy.
Ngày đầu tiên hai người gặp mặt, Sùng Nhân đế giật dây phía dưới, Cáp Lộc Tán liền cùng Diệp Trì tựu dùng luận võ đề danh, chân thực đánh một trận, sở dĩ thân cận với Diệp Trì, cũng là một trận này sinh ra một chút ý tứ luyến tiếc anh hùng.
Đây là Sùng Nhân đế lén lút nói ra với Diệp Trì, Diệp Trì liếc mắt một cái nhìn thấu Hoàng Thượng, bĩu môi nói: "Hoàng Thượng không phải là tay chân ngứa ngáy, bản thân mình không thể đi lên, mới bảo ta lên trước đi đánh tiểu tử kia một trận, ra oai phủ đầu với hắn, tránh cho tiểu tử họ Cáp kia, dã tâm bành trướng, nghĩ ngợi lung tung, tiến tới sinh ra ý nghĩ không nên có.
Một câu làm cho Sùng Nhân đế vui vẻ nói: "Thế nào, bảo ngươi thay trẫm đi lên, ngươi còn ủy khuất hả, ngươi nói thử xem ngươi đã gây cho trẫm bao nhiêu phiền toái rồi, từ chỗ trẫm cưỡm đi bao nhiêu thứ tốt, nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời, ngay lúc này nếu ngươi bị Cáp Lộc Tán thu thập, đừng nói mặt của ngươi, ngay cả mặt của trẫm cũng bị ngươi vứt sạch, được rồi, ngươi cũng đừng ủy khuất nữa, ngươi ngó ngó xem chỗ trẫm có thứ gì ngươi thấy hợp ý, trẫm cho ngươi chọn đem về."
Diệp Trì nghe xong, liền nhớ lại cha vợ nhà hắn, cha vợ nhà hắn hôm nay bệnh càng nặng lại càng nhớ tới chuyện trước kia, hôm kia hắn tranh thủ ghé qua thăm, cha vợ kéo tay của hắn, không ngừng nhắc tới đồ gia truyền của Thời Gia, tâm tâm niệm niệm chính là bốn bức mặt quạt tổ tiên truyền thừa lại, luôn nói mấy đời truyền thừa lại tốt thế nào, đến đời ông lại bị cháy mất, ngày sau xuống dưới cửu tuyền còn mặt mũi nào gặp tổ tông Thời Gia.
Cha vợ nhà hắn đúng là cố chấp, thật ra Hoàng Thượng ban thưởng Nghiên Sơn minh và San Hô bút giá đồ, tuy không thể so với mặt quạt bảo bối, nhưng đó là hai việc khác nhau, Diệp Trì lúc này nhớ tới cha vợ nhà hắn, lại nghĩ tới những Tao Lão Đầu của Như Ý quán trong cung, nghe nói vẽ cổ họa gì gì đó, chính là không nhìn thấy cũng có thể mô phỏng 8, 9 phần 10.
Bốn bức mặt quạt của nàng dâu nhà này, một bức lấy được từ trong tay người cậu khốn nạn đoản mệnh của Hứa Minh Chương, Hứa Minh Chương về sau lại đưa tới một bức, còn lại hai bức nếu có thể bảo đám Tao Lão Đầu Như Ý quán vẽ, đem ra ngoài đến thật giả cũng khó phân biệt, tốt xấu gì cũng có thể khiến cha vợ hài lòng.
Nghĩ đến đây, Diệp Trì liền nói với Sùng Nhân đế, cái gì cũng không muốn, chỉ muốn Như Ý quán vẽ hai bức mặt quạt, Sùng Nhân đế ngược lại đồng ý, nói chuyện hôm nay cũng không sai biệt lắm, Diệp Trì còn muốn hôm nay tiến cung đi Như Ý quán ngó ngó, nếu được, cầm qua cho lão nhạc phụ, không chừng cao hứng, bệnh liền đỡ hơn phân nửa.
Không ngờ lão nhạc phụ bệnh còn chưa hết, nàng dâu bảo bối suýt tý nữa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhớ tới ban nãy, Diệp tiểu gia nghĩ mà sợ, nếu không phải hắn kịp thời đi đến chỗ này, Cáp Lộc Tán quyết định thật nhanh chém đầu ngựa, vợ hắn...
Nghĩ đến đây, âm trầm trừng mắt Tháp Na, hết lần này tới lần khác Tháp Na lại là một người không có ánh mắt, ở bên ngoài quán trà chưa hiểu rõ đã dùng tiếng Quan thoại la to: "Diệp Trì, đi thôi, cùng nữ nhân rề rà cái gì."
Thấy Diệp Trì không đi ra, dậm chân một cái chạy vào, đưa tay tới kéo Diệp Trì, Diệp Trì sớm không kiên nhẫn rồi, lập tứv hất nàng ra: "Cút."
Tháp Na nào gặp qua Diệp Trì hung dữ như vậy, sợ tới mức thụt lui hai bước, dường như mới phát hiện nữ nhân trong ngực Diệp Trì, mặt liền biến sắc, giơ lên một ngón tay chỉ Thời Tiêu: "Ngươi chính là Vương Phi của Diệp Trì ư, Cáp Bắc Quốc chúng ta có một quy củ, hai nam nhân nếu như nhìn trúng một nữ nhân, liền quyết đấu, thắng mới có thể làm trượng phu của nữ nhân kia, ta thích Diệp Trì, hai chúng ta cũng tỷ thí một chút."
Tiếng chim của Tháp Na pha trộn tiếng Quan Thoại, cộng thêm thông dịch chạy tới bên cạnh, Thời Tiêu rốt cuộc hiểu rõ, công chúa cáp Bắc Quốc này vừa ý Diệp Trì rồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook