Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ
-
Chương 25: Xuất phát đến hồ tìm kỵ sĩ
Ôm một tia hy vọng, nàng hướng mắt về phía quần áo và kết quả là phi thường thất vọng phát hiện quần áo đều đã bị nàng ném vào cái hố giặt, nói cách khác, trừ khối khăn lông trong tay nàng không có gì để che thân cả.
Làm sao bây giờ…… Nàng ai oán liếc ra ngoài cửa, tất cả người hầu đều bị nàng đuổi đi cả rồi, nhưng bi thảm hơn là chẳng lẽ tính ở đây cả buổi tối?
Chắc chắn sẽ bị biến thành một món đồ chua ……
Hay là đem đám quần áo ướt sũng kia mặc vào lại? Ít nhất còn hơn là trần trụi không có gì?
Ngay lúc tay nàng đang luống cuống, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Có người tới! Chẳng lẽ là người hầu? Nghe tiếng bước chân hình như là – nam nhân. Trong lòng nàng vui vẻ, mặc kệ nam hầu hay nữ hầu, giờ nàng chẳng quan tâm nhiều như vậy làm gì, chỉ cần giúp nàng cầm tới quần áo để thay là được rồi!
“Bên ngoài là Rick hay Sandy thế? Làm phiền ngươi giúp ta lấy một bộ quần áo để thay có được không?” Nàng vội vàng lên tiếng xin giúp đỡ.
Ngoài cửa đột nhiên im bặt, tiếp theo, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Lâm Linh rối rắm cầm lấy thành bồn tắm, thái độ người này gì mà, cứ thoắt ẩn thoắt hiện vậy.
Chẳng bao lâu sau, nữ hầu Sandy ôm một xấp quần áo vội vã chạy đến, lúc này nàng đối với Lâm Linh quả thật giống như thiên sứ……
“Sandy, cô tới rất đúng lúc ……” Nàng kích động lau nước mắt.
Sandy buông quần áo, cười cười nói,“Tiểu thư, cô cứ việc thay quần áo, tôi ra ngoài trước.”
Lâm Linh liên tục gật đầu, trước khi nàng bước ra khỏi cửa không nhịn được hỏi một câu,“Sandy sao cô biết tôi quên cầm quần áo để thay?”
Sandy cười cười nói,“Thật ra tôi cũng không biết, là Arthur điện hạ cầm quần áo bảo tôi đem đến cho cô.”
Arthur? Lâm Linh nhất thời nghĩ quẫn, nguyên lai người vừa mới đứng ở ngoài kia chính là — Arthur?
Thật không ngờ cũng có lúc người kia hảo tâm như vậy. Nếu hắn thật sự chán ghét mình thì đã coi như không nghe thấy cũng không nghĩ tới……
Nàng nhanh chóng thay quần áo, vải nhung Flannel nhẹ nhàng cọ xát da tay của nàng, mang theo một loại mùa xuân ấm áp.
Trong lòng cũng giống như được một loại tình cảm ấm áp lấp đầy —
Lại là một ngày mới bắt đầu.
Ánh nắng rạng đông chiếu vào khe hở duy nhất từ cửa sổ, hạt bụi trong không khí lười biếng di động trong cột sáng. Lâm Linh chầm chập rời khỏi giường, đạp xuống tấm thảm lông dê mềm mại dưới chân, đi vô cùng thoải mái. Nàng duỗi cái lưng mỏi như một con mèo, đi về phía cửa sổ. Chiếc rèm cửa sổ được thêu cẩn thận mấy đường viền hoa màu trắng, êm ái bay theo trong gió qua lại mắt cá chân nàng.
Từ cửa sổ có thể thấy được lầu chính và sườn tây của tòa thành, lâu tiền là một mảnh trồng rất nhiều cỏ, cứ đến đầu xuân là lại trải ra một tấm thảm dài màu xanh lục nhạt, mấy hòn đá cuội đem đường rẽ thành bốn năm hướng theo quy tắc hình học. Nữ hầu đang quét sạch mấy mẩu đá vụn trên đường, tưới nước vào thảm cỏ.
Cách đó không xa, ven hồ cây cối vờn quanh, lá cây buông xuống, những đóa hoa nở rộ, trong hồ có mấy con thiên nga đen bơi lội, đúng là một phong cảnh đặc biệt trong tòa thành. Thiên nga vậy mà cũng có màu đen, lông nó đen bóng, cái cổ nhỏ dài uốn lượn, di chuyển tư thế, mang theo phong cách nguyên thủy cổ xưa cùng kỳ dị chuyển động.
Thật là một buổi sáng an tĩnh xinh đẹp a.
Lâm Linh thay một bộ quần áo, xuống dưới lầu đánh răng rửa mặt. Lúc này kem đánh răng châu Âu kem chỉ dùng khói bụi than củi trộn với mật làm thành, nàng còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy người ta làm kem đánh răng thì ngây người, than củi + mật? Này, này có thể đánh răng sao?
Dùng chung với mật, tốt hơn hết là dùng biện pháp của lão tổ tông – dùng bản chải chà còn đáng tin hơn. Như vậy chắc hiệu quả hơn một ít so với mật đi? Nhiều lúc nàng thật hoài nghi bọn Arthur có phải sau này đều được chú răng không.
Chuẩn bị xong xuôi nàng ngồi xuống bàn ăn bữa sáng.
Khải vừa thấy nàng liền mừng rỡ kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, liên phanh nói,“Lâm Linh, sao cô chưa nói tiếng nào đã đi? Lần sau đừng như thế nữa, ít nhất cũng phải báo với chúng ta một tiếng chứ!”
Lâm Linh ngượng ngùng cười,“Chẳng phải tôi đã quay lại rồi sao.” Vừa nói nàng vừa len lén liếc nhìn Arthur ngồi phía đối diện. Đối phương tựa hồ hoàn toàn không có chú ý tới nàng, hết sắc chăm chú uống ly sữa của mình.
Nàng không khỏi âm thầm cảm thán một chút, quý tộc quả là quý tộc, ngay cả ăn bánh kem tư thế cũng ưu nhã như vậy.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt màu tím nổi lên một ý cười trào phúng, như nhắc nàng về vụ bê bối hôm qua.
Lâm Linh vội vàng cúi đầu, tối qua thật sự rất mất mặt, quên cầm quần áo đã rất xui xẻo rồi, càng xui xẻo hơn là hắn đã biết ……
“Arthur, vài ngày nữa các con xuất phát đi.” Mặc Lâm đột nhiên mở miệng.
Arthur nhíu nhíu mi,“Sư phụ, thật sự phải đi cùng nàng sao?”
“Đương nhiên, nàng sẽ giúp chúng ta.” Mặc Lâm khẽ mỉm cười.
“Giúp? Con thấy cô ngốc này chỉ gây trở ngại chứ chả giúp được gì.” Arthur không khách khí trả lời một câu.
Lâm Linh trừng mắt nhìn hắn một cái, hung hăng cắn bánh mì trong tay, chỉ nghe “rắc” một tiếng, nàng lập tức bịt mồm như cắn phải vật gì, ăn nói không rõ ràng,“Ui da, trong bánh mì có cục đá!”
Bá tước phu nhân thử nhìn kỹ vào trong nhân bánh mì, không khỏi thấp giọng nói,“Thượng Đế a, là hoa tai của ta……”
Khải đồng tình nhìn nàng,“Lâm Linh, nhiều người ăn như vậy, như thế nào cô lại chọn trúng cái bánh mì này…… Thật là kỳ quái”
Lúc này nàng đã đau đến không nói nên lời, kỳ quái, cái gì kỳ quái, bởi vì nàng vốn là người siêu cấp xui xẻo a!
Đúng lúc đó có một chuyện khá bất ngờ, Arthur đưa ly sữa qua, tức giận nói,“Uống cái này đi! Đến ăn bánh mì mà cũng như thế, thật là hết nói nổi mà!”
Lâm Linh kinh ngạc nhìn hắn, không thể nào, mình nằm mơ à?
Tiếp nhận ly sữa, trong lòng nàng dâng lên một tia cảm động nho nhỏ, mặc dù tên kia thái độ vẫn ác trước sau như một, nhưng là lần đầu tiên phá lệ làm thế này a……
U u, không được, nghĩ nữa nàng sẽ cảm động đến khóc mất.
“Còn không uống?” Hắn không kiên nhẫn thúc giục.
“Ân, cũng nên uống.” Nàng cảm động cầm lấy cái ly, nuốt một ngụm lớn, còn chưa kịp nuốt xuống cổ họng thì lại phì một tiếng phun hết cả ra!
“Cô ngốc, sao ngay cả sữa cũng không uống?” Arthur khóe miệng co quắp một chút.
“Arthur! Sao ngươi lại bỏ nhiều muối vào sữa như vậy?” Lâm Linh hầm hầm trừng mắt nhìn hắn, ráng nhịn, không được rồi, tên kia dám thừa dịp này trả thù nàng!
Arthur ngẩn ra, duỗi tay đoạt cái ly từ tay nàng nhấp một ngụm, không khỏi nhíu nhíu mày, sao lại mặn thế này? Nhưng hắn nhớ khi nãy cho rất nhiều đường vào mà…… Ánh mắt của hắn di chuyển trên bàn, lập tức phát hiện ra mình đã nhầm ly muối với ly đường……
Tuy nhiên, Arthur tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận mình sai. Vì vậy hắn hừ một tiếng hỏi ngược lại,“Vậy thì thế nào?”
Lâm Linh nhất thời chán nản, còntưởngtâm hắn thật sự thiện lương, nguyên lai là cố ý muốn chính mình……
“Không có gì cả.” Nàng đột nhiên đứng dậy, cầm ly sữa đi tới bên cạnh Arthur, nghiêng ly đổ hết sữa lên đầu của hắn……
Dù sao trên ti vi cũng làm thế, cũng nên cho hắn biết một chút người thành thật không dễ bị khi dễ.
Không khí chung quanh như thoáng ngưng lại. Vợ chồng bá tước nhìn mặt nhau không biết nên nói cái gì. Mặc Lâm bên môi mỉm cười, còn Khải vẻ mặt đồng tình nhìn sữa trắng từ từ chảy từ trên đầu Arthur xuống……
Arthur thân là người trong cuộc nhưng vẫn cư nhiên duy trì thái độ bình tĩnh khótưởngtượng, tay cầm khăn lông nhẹ nhàng lau sữa ở trên mặt, trong đôi mắt tím bắn ra hỏa quang về phía Lâm Linh, khóe miệng bứt lên một nụ cười hung tợn,“Cô ngốc, trên đường ta nhất định sẽ hảo hảo mà chiếu cố ngươi.”
Nghe thấy hắn nhe răng trợn mắt nói hai chữ “chiếu cố”, Lâm Linh đột nhiên dự cảm nàng sắp đến nơi đáng sợ tai vạ nào đó.
Rõ cũng là một đạo lý.
Nhất thời xúc động sẽ gây chết người.
Làm sao bây giờ…… Nàng ai oán liếc ra ngoài cửa, tất cả người hầu đều bị nàng đuổi đi cả rồi, nhưng bi thảm hơn là chẳng lẽ tính ở đây cả buổi tối?
Chắc chắn sẽ bị biến thành một món đồ chua ……
Hay là đem đám quần áo ướt sũng kia mặc vào lại? Ít nhất còn hơn là trần trụi không có gì?
Ngay lúc tay nàng đang luống cuống, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Có người tới! Chẳng lẽ là người hầu? Nghe tiếng bước chân hình như là – nam nhân. Trong lòng nàng vui vẻ, mặc kệ nam hầu hay nữ hầu, giờ nàng chẳng quan tâm nhiều như vậy làm gì, chỉ cần giúp nàng cầm tới quần áo để thay là được rồi!
“Bên ngoài là Rick hay Sandy thế? Làm phiền ngươi giúp ta lấy một bộ quần áo để thay có được không?” Nàng vội vàng lên tiếng xin giúp đỡ.
Ngoài cửa đột nhiên im bặt, tiếp theo, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Lâm Linh rối rắm cầm lấy thành bồn tắm, thái độ người này gì mà, cứ thoắt ẩn thoắt hiện vậy.
Chẳng bao lâu sau, nữ hầu Sandy ôm một xấp quần áo vội vã chạy đến, lúc này nàng đối với Lâm Linh quả thật giống như thiên sứ……
“Sandy, cô tới rất đúng lúc ……” Nàng kích động lau nước mắt.
Sandy buông quần áo, cười cười nói,“Tiểu thư, cô cứ việc thay quần áo, tôi ra ngoài trước.”
Lâm Linh liên tục gật đầu, trước khi nàng bước ra khỏi cửa không nhịn được hỏi một câu,“Sandy sao cô biết tôi quên cầm quần áo để thay?”
Sandy cười cười nói,“Thật ra tôi cũng không biết, là Arthur điện hạ cầm quần áo bảo tôi đem đến cho cô.”
Arthur? Lâm Linh nhất thời nghĩ quẫn, nguyên lai người vừa mới đứng ở ngoài kia chính là — Arthur?
Thật không ngờ cũng có lúc người kia hảo tâm như vậy. Nếu hắn thật sự chán ghét mình thì đã coi như không nghe thấy cũng không nghĩ tới……
Nàng nhanh chóng thay quần áo, vải nhung Flannel nhẹ nhàng cọ xát da tay của nàng, mang theo một loại mùa xuân ấm áp.
Trong lòng cũng giống như được một loại tình cảm ấm áp lấp đầy —
Lại là một ngày mới bắt đầu.
Ánh nắng rạng đông chiếu vào khe hở duy nhất từ cửa sổ, hạt bụi trong không khí lười biếng di động trong cột sáng. Lâm Linh chầm chập rời khỏi giường, đạp xuống tấm thảm lông dê mềm mại dưới chân, đi vô cùng thoải mái. Nàng duỗi cái lưng mỏi như một con mèo, đi về phía cửa sổ. Chiếc rèm cửa sổ được thêu cẩn thận mấy đường viền hoa màu trắng, êm ái bay theo trong gió qua lại mắt cá chân nàng.
Từ cửa sổ có thể thấy được lầu chính và sườn tây của tòa thành, lâu tiền là một mảnh trồng rất nhiều cỏ, cứ đến đầu xuân là lại trải ra một tấm thảm dài màu xanh lục nhạt, mấy hòn đá cuội đem đường rẽ thành bốn năm hướng theo quy tắc hình học. Nữ hầu đang quét sạch mấy mẩu đá vụn trên đường, tưới nước vào thảm cỏ.
Cách đó không xa, ven hồ cây cối vờn quanh, lá cây buông xuống, những đóa hoa nở rộ, trong hồ có mấy con thiên nga đen bơi lội, đúng là một phong cảnh đặc biệt trong tòa thành. Thiên nga vậy mà cũng có màu đen, lông nó đen bóng, cái cổ nhỏ dài uốn lượn, di chuyển tư thế, mang theo phong cách nguyên thủy cổ xưa cùng kỳ dị chuyển động.
Thật là một buổi sáng an tĩnh xinh đẹp a.
Lâm Linh thay một bộ quần áo, xuống dưới lầu đánh răng rửa mặt. Lúc này kem đánh răng châu Âu kem chỉ dùng khói bụi than củi trộn với mật làm thành, nàng còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy người ta làm kem đánh răng thì ngây người, than củi + mật? Này, này có thể đánh răng sao?
Dùng chung với mật, tốt hơn hết là dùng biện pháp của lão tổ tông – dùng bản chải chà còn đáng tin hơn. Như vậy chắc hiệu quả hơn một ít so với mật đi? Nhiều lúc nàng thật hoài nghi bọn Arthur có phải sau này đều được chú răng không.
Chuẩn bị xong xuôi nàng ngồi xuống bàn ăn bữa sáng.
Khải vừa thấy nàng liền mừng rỡ kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, liên phanh nói,“Lâm Linh, sao cô chưa nói tiếng nào đã đi? Lần sau đừng như thế nữa, ít nhất cũng phải báo với chúng ta một tiếng chứ!”
Lâm Linh ngượng ngùng cười,“Chẳng phải tôi đã quay lại rồi sao.” Vừa nói nàng vừa len lén liếc nhìn Arthur ngồi phía đối diện. Đối phương tựa hồ hoàn toàn không có chú ý tới nàng, hết sắc chăm chú uống ly sữa của mình.
Nàng không khỏi âm thầm cảm thán một chút, quý tộc quả là quý tộc, ngay cả ăn bánh kem tư thế cũng ưu nhã như vậy.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt màu tím nổi lên một ý cười trào phúng, như nhắc nàng về vụ bê bối hôm qua.
Lâm Linh vội vàng cúi đầu, tối qua thật sự rất mất mặt, quên cầm quần áo đã rất xui xẻo rồi, càng xui xẻo hơn là hắn đã biết ……
“Arthur, vài ngày nữa các con xuất phát đi.” Mặc Lâm đột nhiên mở miệng.
Arthur nhíu nhíu mi,“Sư phụ, thật sự phải đi cùng nàng sao?”
“Đương nhiên, nàng sẽ giúp chúng ta.” Mặc Lâm khẽ mỉm cười.
“Giúp? Con thấy cô ngốc này chỉ gây trở ngại chứ chả giúp được gì.” Arthur không khách khí trả lời một câu.
Lâm Linh trừng mắt nhìn hắn một cái, hung hăng cắn bánh mì trong tay, chỉ nghe “rắc” một tiếng, nàng lập tức bịt mồm như cắn phải vật gì, ăn nói không rõ ràng,“Ui da, trong bánh mì có cục đá!”
Bá tước phu nhân thử nhìn kỹ vào trong nhân bánh mì, không khỏi thấp giọng nói,“Thượng Đế a, là hoa tai của ta……”
Khải đồng tình nhìn nàng,“Lâm Linh, nhiều người ăn như vậy, như thế nào cô lại chọn trúng cái bánh mì này…… Thật là kỳ quái”
Lúc này nàng đã đau đến không nói nên lời, kỳ quái, cái gì kỳ quái, bởi vì nàng vốn là người siêu cấp xui xẻo a!
Đúng lúc đó có một chuyện khá bất ngờ, Arthur đưa ly sữa qua, tức giận nói,“Uống cái này đi! Đến ăn bánh mì mà cũng như thế, thật là hết nói nổi mà!”
Lâm Linh kinh ngạc nhìn hắn, không thể nào, mình nằm mơ à?
Tiếp nhận ly sữa, trong lòng nàng dâng lên một tia cảm động nho nhỏ, mặc dù tên kia thái độ vẫn ác trước sau như một, nhưng là lần đầu tiên phá lệ làm thế này a……
U u, không được, nghĩ nữa nàng sẽ cảm động đến khóc mất.
“Còn không uống?” Hắn không kiên nhẫn thúc giục.
“Ân, cũng nên uống.” Nàng cảm động cầm lấy cái ly, nuốt một ngụm lớn, còn chưa kịp nuốt xuống cổ họng thì lại phì một tiếng phun hết cả ra!
“Cô ngốc, sao ngay cả sữa cũng không uống?” Arthur khóe miệng co quắp một chút.
“Arthur! Sao ngươi lại bỏ nhiều muối vào sữa như vậy?” Lâm Linh hầm hầm trừng mắt nhìn hắn, ráng nhịn, không được rồi, tên kia dám thừa dịp này trả thù nàng!
Arthur ngẩn ra, duỗi tay đoạt cái ly từ tay nàng nhấp một ngụm, không khỏi nhíu nhíu mày, sao lại mặn thế này? Nhưng hắn nhớ khi nãy cho rất nhiều đường vào mà…… Ánh mắt của hắn di chuyển trên bàn, lập tức phát hiện ra mình đã nhầm ly muối với ly đường……
Tuy nhiên, Arthur tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận mình sai. Vì vậy hắn hừ một tiếng hỏi ngược lại,“Vậy thì thế nào?”
Lâm Linh nhất thời chán nản, còntưởngtâm hắn thật sự thiện lương, nguyên lai là cố ý muốn chính mình……
“Không có gì cả.” Nàng đột nhiên đứng dậy, cầm ly sữa đi tới bên cạnh Arthur, nghiêng ly đổ hết sữa lên đầu của hắn……
Dù sao trên ti vi cũng làm thế, cũng nên cho hắn biết một chút người thành thật không dễ bị khi dễ.
Không khí chung quanh như thoáng ngưng lại. Vợ chồng bá tước nhìn mặt nhau không biết nên nói cái gì. Mặc Lâm bên môi mỉm cười, còn Khải vẻ mặt đồng tình nhìn sữa trắng từ từ chảy từ trên đầu Arthur xuống……
Arthur thân là người trong cuộc nhưng vẫn cư nhiên duy trì thái độ bình tĩnh khótưởngtượng, tay cầm khăn lông nhẹ nhàng lau sữa ở trên mặt, trong đôi mắt tím bắn ra hỏa quang về phía Lâm Linh, khóe miệng bứt lên một nụ cười hung tợn,“Cô ngốc, trên đường ta nhất định sẽ hảo hảo mà chiếu cố ngươi.”
Nghe thấy hắn nhe răng trợn mắt nói hai chữ “chiếu cố”, Lâm Linh đột nhiên dự cảm nàng sắp đến nơi đáng sợ tai vạ nào đó.
Rõ cũng là một đạo lý.
Nhất thời xúc động sẽ gây chết người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook