Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ
-
Chương 19: Nam tử tóc đen thần bí
Lúc bọn họ rời khỏi thành, Lâm Linh kinh ngạc phát hiện Mặc Lâm đã chờ sẵn ở ngoài.
“Săn bắn kết thúc, ta đến đưa bọn ngươi về thành.“Mặc Lâm mỉm cười, sau khi lên ngựa nhìn chăm chú vào Arthur, ý vị thâm trường liếc Lâm Linh một cái, “Làm rất tốt.”
“Cái gì?“Nàng có chút không hiểu.
Mặc Lâm dùng một loại âm thanh chỉ có nàng và hắn mới có thể nghe thấy, “Ngươi đã cứu lấy tình yêu củakỵsĩBoralias, làm tốt lắm.”
“Được gì không?”
“Đó chỉ là một nhiệm vụ thêm vào, nếu như không hoàn thành được thì cũng không ảnh hưởng đến toàn bộ trò chơi, nhưng nếu như hoàn thành thì sẽ có được một món quà bất ngờ.” Ánh mắt của hắn như biển rộng mênh mông, “Tương lai sẽ có lúc ngươi được sự trợ giúp của nó.”
“Vậy sao……” Nàng đột nhiên phản ứng,“Nói như vậy thì tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngươi?” Thấy hắn gật gật đầu, nàng lại càng buồn bực,“Vậy cũng không nói sớm, hại ta sợ bóng sợ gió, còntưởngrằng sắp bị đem đi bán……”
Hắn cười ra tiếng,“Yên tâm, ngươi tuyệt đối không thua hai bao lúa mạch đâu.” Hắn vẫn nhìn nàng,“Ta xem, ít nhất cũng phải đáng hai cái đầu heo.”
“Sư phụ, các người nhanh lên, tuyết càng lúc càng lớn.” Arthur quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, nhẹ giương roi thúc ngựa rời đi.
“Ta lập tức tới ngay.” Mặc Lâm như gió giục ngựa vượt qua.
Ách —— nàng bóng lưng hai người rời xa, nắm chặt hai đấm, hai người nàng ghét nhất bây giờ chính là Mặc Lâm với Arthur!
Một trận gió lạnh thổi tới, bóng cây lắc lư, trong rừng truyền đến vài tiếng kêu thê lương của cú mèo, nàng rùng mình một cái, vội vàng giựt cương ngựa quýnh quáng đuổi theo.
“Này, hai người các ngươi chậm một chút, chờ ta với! Thật đáng sợ a ———- cứu mạng!!”
——— ——————–
Cuộc sống trong trò chơi ngày lại một ngày trôi qua, nháy mắt, băng tuyết đã bắt đầu tan dần, không lâu sau đó, mùa xuân sẽ tới.
Lâm Linh một bên hà hơi, một bên cho thêm củi vào lò sưởi, trong lòng mong ngóng cái mùa đông gian nan này mau qua một chút. Mấy ngày trước, Mặc Lâm rời khỏi nơi này, nói là muốn đi La Mã một chuyến. Bình thường lúc nói chuyện phiếm, Lâm Linh cũng hiểu rõ hoàn cảnh thời đại hiện tại giống như trong lịch sử, lúc này quần đảo England vẫn còn đang dưới trướng đế quốc La Mã, nên sau khi Arthur trở thành quốc vương tương lai hẳn là còn một chặng đường rất dài.
Mặc Lâm đi La Mã, nhất định cũng có chuyện trọng yếu muốn làm đi.
Nhưng nàng mong chờ nhất chính là chờ tới đầu xuân, nếu nàng có thể thông qua đợt kiểm tra của Mặc Lâm thì có thể trở về thế giới hiện thực. Qua được bài kiểm tra của hắn chắc cũng không có vẫn đề gì, bởi vì cho dù tuyết rơi dày đặc hay trời đổ mưa đá, Arthur bắt buột nàng phải luyện tập, nhưng lại vẫn trưng một bộ dáng hung ác.
Hắn nhất định rất hối hận đã không đem nàng bán đi đổi hai cái bao lúa……
Nghĩ đến đây – nàng liền thở dài, ôi, nếu có thể sớm trở về thì tốt rồi, nàng thật sự rất nhớ ba ba mụ mụ, cũng muốn đi thăm bệnh ngoại công. Chờ đến khi trở về có rất nhiều chuyện muốn làm đây.
Nhưng rốt cục có nên quay lại trò chơi không?
“Lâm Linh, cô có ở trong đó không?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng Khải. Lâm Linh da đầu tê rần, cái lỗ tai của nàng lại phải bị hành hạ rồi……
“Tới đây.” Nàng phủ thêm một lớp áo khoác, chậm rãi mở cửa, Khải cười mịch mịch thò đầu vào, tiện tay kéo người phía sau lưng lại,“Hôm nay tôi cũng lôi theo Arthur tới, vừa lúc cùng nhau……”
Nói được một nửa, ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt của nàng, tiếp theo khóe miệng đột nhiên co quắp lại, hắn cùng Arthur đồng thời hóa đá ……
Lâm Linh kinh ngạc nhìn hai người trước mặt trong nháy mắt biến thành pho tượng, chợt nhớ tới cái gì, duỗi tay sờ mặt, nhất thời sợ hãi kêu a một tiếng, xong đời rồi, cư nhiên quên mất mình đang đắp mặt nạ!!
——— —————-
Hai người rốt cục từ trạng thái kinh hách định thần trở lại,“Lâm Linh, cô đây là đang làm gì vậy?”
Lâm Linh gỡ từng mảnh mặt nạ xuống khỏi mặt mình, nhẹ nhàng nói,“Dưỡng ẩm da.”
“A?” Khải trên mặt viết một chữ không hiểu thật to.
“Nơi này khí hậu khô ráo như vậy, da tay của ta càng ngày càng khô, tuy ta hiện giờ chỉ mới 16 tuổi, nhưng phải bổ sung vitamin và độ ẩm thích hợp mới ……”
Arthur cùng Khải liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời cùng lộ ra vẻ mặt ta chả hiểu cô đang nói cái gì.
“Trước ngồi xuống đi đã.” Khải lôi kéo Arthur ngồi trên tấm thảm trải gần lò sưởi, rất tự nhiên đoạt mấy cái đệm lớn do chính tay Lâm Linh may, thoải mái dựa vào, duỗi chân duỗi lưng, hắng hắng giọng, chuẩn bị bắt đầu tiếp tục câu chuyện Bà Tám hôm nay.
“Được rồi, các cậu có muốn uống gì không? Ta đi lấy giúp cho.” Vì để tránh khỏi ma âm của Khải xỏ vào tai, Lâm Linh biểu hiện tính tích cực chủ động hiếm thấy.
“Mang cho tôi chút rượu nho nhưỡng từ năm trước ấy.” Khải nhún vai.“Nhưng để cho nữ hầu đi lấy là được rồi.”
“Để cô ta đi đi.” Arthur mở miệng nói,“Dù sao cô ấy cũng đâu khác gì nữ hầu.”
Không được tức giận, không được tức giận, mình nên quen với giọng điệu ác khẩu của hắn mới đúng, cứ coi như hắn là không khí đi, Lâm Linh tự an ủi chính mình, đi tới cạnh cửa, cầm lên một cái đệm dựa, cười cười,“Đệm dựa có đủ không ta cho ngươi một cái nhé.” Nói xong, nàng dốc toàn lực hung hăng ném cái đệm kia bay đi, xoay người bỏ đi, phía sau truyền đến thanh âm của Khải,“Arthur, ngươi làm sao vậy!”
Môi nàng giương lên, sợ là càng ngày mình càng có khuynh hướng bạo lực ……
Lúc tới phòng bếp, nữ hầu tên Ngải Kỳ đang làm việc ở đây đưa nàng xuống dưới hầm nhưỡng rượu dưới tòa thành. Cái hầm nhưỡng rượu này là một trong sáu hầm dưới tòa thành, trừ lúc lấy rượu, bình thường cũng không có người lui tới.
“Tiểu thư Lâm Linh, nơi này tối đen một mảnh, thật đáng sợ a.” Ngải Kì thử nhìn vào trong thăm dò một chút, nhưng lại sợ không dám bước tiếp.
Lâm Linh mặc dù cũng mao cốt tủng nhiên (nổi da gà), nhưng ở trước mặt Ngải Kì, nàng lại không muốn lộ ra bộ dáng sợ hãi, đành phải kiên trì đến cùng nói,“Vậy cô đứng ở chỗ này chờ tôi đi lấy.”
Vừa đi vào cái hầm tối như mực này, tay cầm nến của Lâm Linh không khỏi có chút run rẩy, nàng men theo hành lang hẹp dài dẫn đến phía trước, trong mảng yên tĩnh chỉ nghe phan phác tiếng tim mình nhảy loạn. Biết thế nàng đã không bàn ra cái loại đề nghị này……
Đi tới chỗ chất rượu thật vất vả, nàng cẩn thận bước qua, cúi người xem xét số năm đã nhưỡng ghi trên thùng rượu. Đúng lúc đó đột nhiên có một âm nhanh nhỏ truyền từ phía sau thùng rượu, Lâm Linh cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, cơ hồ sẽ ném ngọn nến bỏ chạy, lúc nàng chuẩn bị tư thế hành động, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một thứ, nhất thời thân thể cứng đờ, trong nháy mắt cảm thấy máu trong người đóng băng hết cả……
Ở sau thùng gỗ lộ ra một cánh tay nhợt nhạt!
“Săn bắn kết thúc, ta đến đưa bọn ngươi về thành.“Mặc Lâm mỉm cười, sau khi lên ngựa nhìn chăm chú vào Arthur, ý vị thâm trường liếc Lâm Linh một cái, “Làm rất tốt.”
“Cái gì?“Nàng có chút không hiểu.
Mặc Lâm dùng một loại âm thanh chỉ có nàng và hắn mới có thể nghe thấy, “Ngươi đã cứu lấy tình yêu củakỵsĩBoralias, làm tốt lắm.”
“Được gì không?”
“Đó chỉ là một nhiệm vụ thêm vào, nếu như không hoàn thành được thì cũng không ảnh hưởng đến toàn bộ trò chơi, nhưng nếu như hoàn thành thì sẽ có được một món quà bất ngờ.” Ánh mắt của hắn như biển rộng mênh mông, “Tương lai sẽ có lúc ngươi được sự trợ giúp của nó.”
“Vậy sao……” Nàng đột nhiên phản ứng,“Nói như vậy thì tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngươi?” Thấy hắn gật gật đầu, nàng lại càng buồn bực,“Vậy cũng không nói sớm, hại ta sợ bóng sợ gió, còntưởngrằng sắp bị đem đi bán……”
Hắn cười ra tiếng,“Yên tâm, ngươi tuyệt đối không thua hai bao lúa mạch đâu.” Hắn vẫn nhìn nàng,“Ta xem, ít nhất cũng phải đáng hai cái đầu heo.”
“Sư phụ, các người nhanh lên, tuyết càng lúc càng lớn.” Arthur quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, nhẹ giương roi thúc ngựa rời đi.
“Ta lập tức tới ngay.” Mặc Lâm như gió giục ngựa vượt qua.
Ách —— nàng bóng lưng hai người rời xa, nắm chặt hai đấm, hai người nàng ghét nhất bây giờ chính là Mặc Lâm với Arthur!
Một trận gió lạnh thổi tới, bóng cây lắc lư, trong rừng truyền đến vài tiếng kêu thê lương của cú mèo, nàng rùng mình một cái, vội vàng giựt cương ngựa quýnh quáng đuổi theo.
“Này, hai người các ngươi chậm một chút, chờ ta với! Thật đáng sợ a ———- cứu mạng!!”
——— ——————–
Cuộc sống trong trò chơi ngày lại một ngày trôi qua, nháy mắt, băng tuyết đã bắt đầu tan dần, không lâu sau đó, mùa xuân sẽ tới.
Lâm Linh một bên hà hơi, một bên cho thêm củi vào lò sưởi, trong lòng mong ngóng cái mùa đông gian nan này mau qua một chút. Mấy ngày trước, Mặc Lâm rời khỏi nơi này, nói là muốn đi La Mã một chuyến. Bình thường lúc nói chuyện phiếm, Lâm Linh cũng hiểu rõ hoàn cảnh thời đại hiện tại giống như trong lịch sử, lúc này quần đảo England vẫn còn đang dưới trướng đế quốc La Mã, nên sau khi Arthur trở thành quốc vương tương lai hẳn là còn một chặng đường rất dài.
Mặc Lâm đi La Mã, nhất định cũng có chuyện trọng yếu muốn làm đi.
Nhưng nàng mong chờ nhất chính là chờ tới đầu xuân, nếu nàng có thể thông qua đợt kiểm tra của Mặc Lâm thì có thể trở về thế giới hiện thực. Qua được bài kiểm tra của hắn chắc cũng không có vẫn đề gì, bởi vì cho dù tuyết rơi dày đặc hay trời đổ mưa đá, Arthur bắt buột nàng phải luyện tập, nhưng lại vẫn trưng một bộ dáng hung ác.
Hắn nhất định rất hối hận đã không đem nàng bán đi đổi hai cái bao lúa……
Nghĩ đến đây – nàng liền thở dài, ôi, nếu có thể sớm trở về thì tốt rồi, nàng thật sự rất nhớ ba ba mụ mụ, cũng muốn đi thăm bệnh ngoại công. Chờ đến khi trở về có rất nhiều chuyện muốn làm đây.
Nhưng rốt cục có nên quay lại trò chơi không?
“Lâm Linh, cô có ở trong đó không?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng Khải. Lâm Linh da đầu tê rần, cái lỗ tai của nàng lại phải bị hành hạ rồi……
“Tới đây.” Nàng phủ thêm một lớp áo khoác, chậm rãi mở cửa, Khải cười mịch mịch thò đầu vào, tiện tay kéo người phía sau lưng lại,“Hôm nay tôi cũng lôi theo Arthur tới, vừa lúc cùng nhau……”
Nói được một nửa, ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt của nàng, tiếp theo khóe miệng đột nhiên co quắp lại, hắn cùng Arthur đồng thời hóa đá ……
Lâm Linh kinh ngạc nhìn hai người trước mặt trong nháy mắt biến thành pho tượng, chợt nhớ tới cái gì, duỗi tay sờ mặt, nhất thời sợ hãi kêu a một tiếng, xong đời rồi, cư nhiên quên mất mình đang đắp mặt nạ!!
——— —————-
Hai người rốt cục từ trạng thái kinh hách định thần trở lại,“Lâm Linh, cô đây là đang làm gì vậy?”
Lâm Linh gỡ từng mảnh mặt nạ xuống khỏi mặt mình, nhẹ nhàng nói,“Dưỡng ẩm da.”
“A?” Khải trên mặt viết một chữ không hiểu thật to.
“Nơi này khí hậu khô ráo như vậy, da tay của ta càng ngày càng khô, tuy ta hiện giờ chỉ mới 16 tuổi, nhưng phải bổ sung vitamin và độ ẩm thích hợp mới ……”
Arthur cùng Khải liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời cùng lộ ra vẻ mặt ta chả hiểu cô đang nói cái gì.
“Trước ngồi xuống đi đã.” Khải lôi kéo Arthur ngồi trên tấm thảm trải gần lò sưởi, rất tự nhiên đoạt mấy cái đệm lớn do chính tay Lâm Linh may, thoải mái dựa vào, duỗi chân duỗi lưng, hắng hắng giọng, chuẩn bị bắt đầu tiếp tục câu chuyện Bà Tám hôm nay.
“Được rồi, các cậu có muốn uống gì không? Ta đi lấy giúp cho.” Vì để tránh khỏi ma âm của Khải xỏ vào tai, Lâm Linh biểu hiện tính tích cực chủ động hiếm thấy.
“Mang cho tôi chút rượu nho nhưỡng từ năm trước ấy.” Khải nhún vai.“Nhưng để cho nữ hầu đi lấy là được rồi.”
“Để cô ta đi đi.” Arthur mở miệng nói,“Dù sao cô ấy cũng đâu khác gì nữ hầu.”
Không được tức giận, không được tức giận, mình nên quen với giọng điệu ác khẩu của hắn mới đúng, cứ coi như hắn là không khí đi, Lâm Linh tự an ủi chính mình, đi tới cạnh cửa, cầm lên một cái đệm dựa, cười cười,“Đệm dựa có đủ không ta cho ngươi một cái nhé.” Nói xong, nàng dốc toàn lực hung hăng ném cái đệm kia bay đi, xoay người bỏ đi, phía sau truyền đến thanh âm của Khải,“Arthur, ngươi làm sao vậy!”
Môi nàng giương lên, sợ là càng ngày mình càng có khuynh hướng bạo lực ……
Lúc tới phòng bếp, nữ hầu tên Ngải Kỳ đang làm việc ở đây đưa nàng xuống dưới hầm nhưỡng rượu dưới tòa thành. Cái hầm nhưỡng rượu này là một trong sáu hầm dưới tòa thành, trừ lúc lấy rượu, bình thường cũng không có người lui tới.
“Tiểu thư Lâm Linh, nơi này tối đen một mảnh, thật đáng sợ a.” Ngải Kì thử nhìn vào trong thăm dò một chút, nhưng lại sợ không dám bước tiếp.
Lâm Linh mặc dù cũng mao cốt tủng nhiên (nổi da gà), nhưng ở trước mặt Ngải Kì, nàng lại không muốn lộ ra bộ dáng sợ hãi, đành phải kiên trì đến cùng nói,“Vậy cô đứng ở chỗ này chờ tôi đi lấy.”
Vừa đi vào cái hầm tối như mực này, tay cầm nến của Lâm Linh không khỏi có chút run rẩy, nàng men theo hành lang hẹp dài dẫn đến phía trước, trong mảng yên tĩnh chỉ nghe phan phác tiếng tim mình nhảy loạn. Biết thế nàng đã không bàn ra cái loại đề nghị này……
Đi tới chỗ chất rượu thật vất vả, nàng cẩn thận bước qua, cúi người xem xét số năm đã nhưỡng ghi trên thùng rượu. Đúng lúc đó đột nhiên có một âm nhanh nhỏ truyền từ phía sau thùng rượu, Lâm Linh cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, cơ hồ sẽ ném ngọn nến bỏ chạy, lúc nàng chuẩn bị tư thế hành động, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một thứ, nhất thời thân thể cứng đờ, trong nháy mắt cảm thấy máu trong người đóng băng hết cả……
Ở sau thùng gỗ lộ ra một cánh tay nhợt nhạt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook