Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ
-
Chương 14: Thông điệp của hoa Cosmos (một loại hoa cúc)
Lại một ngày mới bắt đầu.
Nắng sớm chiếu qua cửa sổ rọi vào phòng ăn làm tất cả đồ vật cũng phủ lên một tầng màu vàng ấm áp, thông thấu mà không chói mắt. Giữa phòng đặt một cái bàn gỗ dài có phủ khăn trắng, bốn chân chống đỡ là bốn trụ đá hoa cương màu trắng, lúc này cũng như tỏa ra một vầng sáng màu vàng nhạt.
Lúc ăn điểm tâm, Lâm Linh vô ý nhìn thấy hai cái mắt gấu mèo trên mặt Arthur, quả nhiên hắn thật sự mất ngủ.
“Arthur, sao hôm nay sắc mặt kém vậy?” Khải lo lắng hỏi một câu.
“Không có gì.” Arthur ánh mắt xẹt nhanh qua Lâm Linh, bưng chén dĩa xung quanh tống hết đồ ăn vào miệng.
“Arthur, đó là thau rửa tay!” Khải còn chưa kịp can thì Arthur đã hớp hết nửa chậu.
Lâm Linh ngồi một bên nhịn cười đến muốn nội thương, xem ra trò đùa ngày hôm qua của nàng đã để lại một bóng ma trong đầu Arthur.
Mặc Lâm khẽ cười cười, thấp giọng nói,“Hiếm khi thấy được Arthur mơ hồ như thế.”
“Arthur, con không sao chớ?” Ái Khắc Luân Bá tước cũng có chút kinh ngạc.
“Không có gì.” Arthur giật giật khóe miệng, tâm lý càng thêm hoài nghi, chẳng lẽ vì linh hồn của mình thật sự đã bị giam lại nên mới hành động kỳ quặc như vậy?
Arthur đáng thương hoàn toàn không ý thức được nguyên nhân là do mình thiếu ngủ nên mới thành ra như vậy.
Mà Lâm Linh sau khi lau n lần bàn tay dính đầy dầu của mình thì quyết tâm dự định làm ra đũa trước đã.
Điểm tâm trôi qua, khóa ma pháp của hắn bắt đầu rồi.
Nhờ bình thường phải học nhiều bài để tham gia các cuộc luyện thi nên lý thuyết ma pháp lúc trước nàng học vẫn nhớ rất rõ. Thấy ánh mắt kinh ngạc của Mặc Lâm làm nàng rất muốn nói cho hắn biết rằng, nếu như đây là một bài kiểm tra, không chừng toàn bộ các trường đại học nàng đều được thông qua, bởi vì đều là bị buộc a……
Đến xuất sư biểu của Gia Cát Lượng nàng còn thuộc làu làu thì sợ gì một tí lý thuyết ma pháp đơn giản này?
“Nhớ không tồi, xem ra rất nhanh là có thể dạy ngươi phong hệ ma pháp rồi.” Mặc Lâm gật gật đầu,“Ta sẽ cho ngươi năng lực điều khiển gió, bởi vì năng lực này trong tương lai sẽ vô cùng hữu dụng lúc chiến tranh.”
Năng lực điều khiển gió…… Lâm Linh lâm vào ảotưởngcủa chính mình, có cảm giác rất oai…… Chỉ cần nàng cao hứng, hôm nay khiển gió Đông Nam, ngày mai khiển gió Tây Bắc…… điều khiển được gió Đông Tây Nam Bắc thì thành vòi rồng rồi……
Oa, cũng không phải là chơi mạt chược!
Mặc Lâm thấy nàng vẻ mặt quái dị, biết tưtưởngcủa nàng đã có chút lệch hướng, kéo nàng ra khỏi tưtưởngkỳ quái……“Hôm nay Arthur bị sao thế?” Hắn đột nhiên mở miệng hỏi.
Nàng đang nghĩ vẩn vơ bỗng nhiên bị kéo lại, ngẩn người nói,“Không biết a. Ta đâu phải hắn.”
“Còn nói không biết.” Hắn nheo một chút đôi mắt màu lam,“Mới nãy ta hỏi qua hắn, vất vả lắm hắn mới nói ra ngươi dùng ma khí bắt đi linh hồn của hắn, chả trách hôm nay hắn cứ hồn bay phách lạc.”
“Ha ha……” Nàng cười khan,“Thật ra là do điện thoại di động của ta thôi, ai kêu hắn luôn gây khó dễ cho ta làm gì……”
“Hôm qua không phải hắn đã cứu ngươi sao?”
“Cũng không phải là hắn tình nguyện.”
“Lâm Linh, tương lai ngươi sẽ phải trợ giúp Arthur vương, cho nên đừng làm quan hệ giữa ngươi và hắn xấu đi.” Mặc Lâm ý vị thâm trường (xâu xa, để nguyên cho hay) nhìn nàng một cái.
“Nhưng giờ hình như hắn càng ngày càng chán ghét ta.” Lâm Linh cúi đầu,“Tuy nhiên cũng không thể trách hắn được, ta đúng thật là rất vô dụng. Cưỡi ngựa cũng không được bắn cung cũng không xong, cái gì cũng làm hỏng hết cả.”
Mặc Lâm giương lên một tia cười lười biếng, vỗ nhẹ đầu của nàng,“Đừng nản chí thế, từ từ sẽ đến, tuy nhiên nếu ngươi không hoàn thành được bài kiểm tra của ta, ngươi sẽ không thể trở về được đâu.”
Lâm Linh chôn đầu vào đầu gối,“Ta, ta cũng không phải là chưa thử qua, nhưng ngay cả con ngựa kia cũng khi dễ ta, ngay cả mấy chuyện nhỏ xíu cũng làm không được, còn nói cái gì hoàn thành trò chơi.”
Gió nhẹ lướt qua đình viện, trong gió thoang thoảng mùi thơm cây cỏ nhẹ nhàng khoan khoái dịu lòng người.
“Như vậy, ngươi tính bỏ cuộc sao?” Thanh âm của hắn hòa cùng gió thu thổi lại.
Lâm Linh do dự một chút, gật gật đầu,“Nếu như ta nói muốn bỏ cuộc, ngươi sẽ đưa ta trở về sao?”
Mặc Lâm tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, hai mắt híp như hào quang mùa thu mỏng manh sáng rỡ mà dịu mát mị hoặc.
“Lâm Linh, theo ta đến nơi này.”
Dải rừng phía sau tòa thành làm nàng ngạc nhiên, nàng không biết nguyên lai phía sau tòa thành lại có một mảng lớn hoa Cosmos như vậy.
Trên khắp thiên hạ này, hoa Cosmos màu nổi bật nhất là, trắng, hồng, tím …… Hoa Cosmos ôn nhu mà đáng yêu, phong nhã mà kích thích. Từng bông hoa nhu nhược hợp lại thành một đại vườn hoa, rung rinh trái phải trong gió như một vũ điệu Ba-lê nhẹ nhàng. Dù chỉ là một nhánh cũng khiến cho nó không ngừng ra hoa. Chạm vào nhau như thì thầm nói cái gì.
“Thật xinh đẹp!” Nàng cảm thán từ sâu trong nội tâm chính mình, ở hiện thực nàng đã từng gặp loài hoa này ở cửa hàng hoa nhưng lại chưa bao giờ thấy chúng kết lại thành một cánh đồng Cosmos đẹp như thế này.
“Hai năm trước nơi này còn là một mảnh đấthoangvậy mà không ngờ bây giờ đã sinh trưởng nhiều hoa Cosmos như vậy.” Mặc Lâm đứng bên cạnh một phiến hoa thấp giọng nói.
“Chúng nó đều là tự nhiên hết sao?” Nàng nghi hoặc hỏi.
“Ân, chắc là hạt giống theo gió bay đến nơi này.” Hắn mỉm cười,“Sức sống rất mãnh liệt đi.”
Lâm Linh khom lưng, đưa tay sờ sờ vuốt vuốt một đóa Cosmos màu đỏ, cảm thán nói,“Thật sự là nghĩ không ra, nhìn qua giống như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay đi vậy.”
“Đóa hoa cúc nhìn yếu kém như thế nhưng cho dù có bị gió to thổi ngã cũng không bao giờ nhận thua mà tiếp tục nở rộ, nhìn như nhu nhược nhưng kỳ thật cũng rất kiên cường. Vẻ yếu kém khôngtưởngbề ngoài đã tạo thành bản tính tồn tại của nó.” Mặc Lâm ý vị thâm trường nhìn nàng,“Cho nên, ý nghĩa của hoa Cosmos là — kiên cường. Cố gắng sinh tồn, kiên cường tuyệt không bao giờ bỏ cuộc.”
Ngón tay Lâm Linh run lên một chút, một loại cảm xúc không rõ nên lời, giống như mùa xuân tuyết tan hòa thành dòng nước chạy lại trong lòng, nàng ngắm hoa cúc không ngừng lắc lư trong gió, nở một nụ cười thuần túy.
“Ta đã hiểu rõ tại sao Mặc Lâm muốn dẫn ta đến dải rừng này.”
Mặc Lâm cười cười,“Vô luận là trò chơi hay hiện thực, đều chính là ngươi. Cho nên nếu ngươi bỏ cuộc trong trò chơi của mình thì cũng chính là bỏ cuộc trong cuộc sống ở hiện thực.” Hắn nhìn như tùy ý hỏi,“Còn nhớ điều thứ tư trong tám điều luật củakỵsĩkhông?”
“Trách nhiệm?” Nàng thốt ra.
“Đúng vậy, trách nhiệm. Lúc ngươi khởi động trò chơi này thì ngươi có trách nhiệm phải hoàn thành nó, phải kiên cường cũng là trách nhiệm của ngươi.
Cái này trong trò chơi và hiện thực cũng giống nhau mà thôi.”
Một giọt sương từ cánh hoa Cosmos mềm mại trượt xuống lòng bàn tay nàng, lành lạnh. Nàng nắm chặt tay, hít một hơi,“Ta, ta sẽ cố thử lại xem.”
“Đây chính là ngươi nói a, cô gái hoa Cosmos.” Hắn ranh mãnh híp lại con ngươi.
Lâm Linh khóe miệng dãn ra, khì khì một tiếng bật cười.
Thế là sau này vào mỗi buổi tối đều thấy một cô gái lén lén lút lút lẻn vào chuồng ngựa, sau đó mặt mũi bầm dập bị đá ra,táo, cà rốt với lê trong tay bay theo tán loạn……
Đêm nay cũng không ngoại lệ, Lâm Linh mang theo một xô nước lại bước chân vào chuồng ngựa, cười dài đứng trước mặt Triel,“Triel, không bằng đêm nay ta giúp ngươi kỳ cọ thân thể, có biết là muốn làm một con ngựa đẹp thì việc bảo trì thân thể là một điều trọng yếu, như vậy thì mới có nhiều con theo đuổi a.”
Triel không thèm nghe quay đầu đi, giật giật cái lỗ tai.
Lâm Linh cầm cái bàn chải chà ngựa, thần bí hề hề nói,“Đây chính là bàn chải cải tiến của ta a, cam đoan khiến ngươi thoải mái vô cùng.” Nói rồi nàng đem bàn chải chà vài cái lên thân Triel. Triel muốn đá nàng nhưng cái cán của cái bàn chải quá xa, không tài nào với tới. Sau vài lần kỳ cọ, tựa hồ cũng cảm thấy có chút thoải mái, cũng không còn mạnh liệt thể hiện tâm tình chán ghét nàng, lúc được kỳ cọ khoái chí vẫn trầm thấp hí vài tiếng.
Tâm lý Lâm Linh vui hẳn lên, xem ra chiêu này rất hữu dụng!
Kỳ cọ khắp người cho Triel sạch sẽ xong nàng cũng mệt lả cả người, tuy nhiên nàng vẫn rất mừng vì sự phục vụ của nàng cuối cùng cũng có kết quả, chính là lúc nàng lại gần nó nó đã không còn muốn đá bay nàng.
“Triel ngày mai ta lại quay lại nha.” Nàng hướng mắt về phía Triel, xách đồ ra khỏi chuồng ngựa.
Lúc nàng rời đi không lâu, một bóng người chui vào chuồng ngựa, vỗ nhẹ đỉnh đầu Triel, Triel lập tức dịu ngoan cọ cọ tay hắn.
“Thật đúng là – đồ ngốc……” Khóe miệng thiếu niên dẫn lên một tia buồn cười.
Quay lại cuộc sống bình thường, một ngày nọ lúc ăn cơm chiều, mọi người kinh ngạc phát hiện chén đĩa bên cạnh mình nhiều hơn một thứ gì đó.
“Thứ này là dĩa ăn, sử dụng sẽ dễ dàng hơn.” Lâm Linh vừa nói vừa làm mẫu như thế nào sử dụng dĩa ăn, nàng cũng không bất ngờ với phản ứng của mọi người, mấy ngày hôm trước nhờ Khải giúp mình tước mấy đầu gỗ làm mấy cái dĩa ăn thì hắn cũng làm một bộ dáng giật mình.
Mà việc này cũng thật kỳ quái, lần đầu tiên từ lúc đến đây nàng lại có tâm tình làm việc này.
Bá tước phu nhân nhìn nàng dùng dĩa ăn thoải mái đưa một miếng thịt bỏ vào miệng thì đột nhiên nở nụ cười,“Thật đúng là một thứ thú vị, như vậy khi ăn vẫn sẽ giúp chúng ta bảo trì tư thế ưu nhã.” Nói rồi bà cũng cầm dĩa ăn phía bên phải lên dùng thử.
Thấy bá tước phu nhân dùng thì mọi người còn lại cũng bắt đầu tò mò học theo.
“Ngươi lại dùng cái gì vậy?” Arthur đột nhiên nhìn thoáng qua chiếc đũa trên tay nàng.
“A, đây là một loại dụng cụ ăn khác, tuy nhiên đối với các ngươi mà nói cách dùng khó hơn một chút.” Nàng vừa nói vừa dùng đôi đũa gắp cây cãi bắp bỏ vào trong miệng.
Ôi, thức ăn rau dưa thời Trung cổ mùi vị vẫn thật sự rất nhạt nhẽo, mặc dù không ít người coi ăn là để sống, thậm chí sinh mệnh nhân loại là không thể thiếu, nhưng sách dạy nấu ăn cũng rất ít ghi lại rau dưa tinh khiết để chế tạo món ăn, đa số chỉ đảm đương làm bạn thức ăn, cho nên phương pháp làm rau dưa rất thiếu thốn. Hơn nữa thức ăn rau dưa thông thường của châu Âu hiện giờ cũng không có ở thời Trung cổ. Như cây khoai tây, đậu đỏ, cà chua, ớt, ngô đều được phát hiện sau cuộc cải cách sau thế kỷ 15, bắt đầu từ châu Mỹ dẫn vào châu Âu, thêm một quãng thời gian dằng dặc tranh giành mới chậm rãi dung nhập từ điển các món ăn của châu Âu.
Trò chơi này lập trình thật đúng là tuân thủ lịch sử đây……
Nếu như giờ ở trong hoa viên mà nướng BBQ thì thích cỡ nào a.
“Ta muốn dùng cái này.” Arthur chỉ vào đôi đũa của nàng nói.
“Nhưng là…… Rất khó a.”
“Không gì có thể làm khó được ta.” Trong mắt của hắn lộ ra tính trẻ con cố chấp.
Trán nàng hiện lên một chữ rối rắm thật to, đưa đũa cho hắn.
Hắn không khách khí nhận lấy, không nhịn được lập tức sử dụng.
“Lạch cạch”…… Một miếng thịt rớt.
“Lạch cạch”…… Một mảnh rau dưa rớt.
“Lạch cạch”…… Lần này là chiếc đũa rớt.
Cả phòng ăn lạnh ngắt như tờ, tất cả mọi người miệt mài sử dụng dụng cụ ăn kiểu mới, chỉ có một mình Arthur ở nơi này không ngừng phát ra âm thanh rớt đũa.
Làm sao bây giờ? Nàng thật sự nín cười đến nỗi bụng muốn rút gân luôn rồi.
Nàng len lén ngẩng đầu nhìn mọi người một cái, phu thê bá tước dùng khăn ăn che dấu ý cười trên môi, Khải đã nhịn đến mức mặt mày đỏ bừng, giữa hai gian lông mày của Mặc Lâm cũng khơi mào vài phần ý cười.
Mãi cho đến khi mọi người ăn xong thì Arthur vẫn ở lại không ngừng tiếp tục phấn đấu gắp thức ăn.
Nắng sớm chiếu qua cửa sổ rọi vào phòng ăn làm tất cả đồ vật cũng phủ lên một tầng màu vàng ấm áp, thông thấu mà không chói mắt. Giữa phòng đặt một cái bàn gỗ dài có phủ khăn trắng, bốn chân chống đỡ là bốn trụ đá hoa cương màu trắng, lúc này cũng như tỏa ra một vầng sáng màu vàng nhạt.
Lúc ăn điểm tâm, Lâm Linh vô ý nhìn thấy hai cái mắt gấu mèo trên mặt Arthur, quả nhiên hắn thật sự mất ngủ.
“Arthur, sao hôm nay sắc mặt kém vậy?” Khải lo lắng hỏi một câu.
“Không có gì.” Arthur ánh mắt xẹt nhanh qua Lâm Linh, bưng chén dĩa xung quanh tống hết đồ ăn vào miệng.
“Arthur, đó là thau rửa tay!” Khải còn chưa kịp can thì Arthur đã hớp hết nửa chậu.
Lâm Linh ngồi một bên nhịn cười đến muốn nội thương, xem ra trò đùa ngày hôm qua của nàng đã để lại một bóng ma trong đầu Arthur.
Mặc Lâm khẽ cười cười, thấp giọng nói,“Hiếm khi thấy được Arthur mơ hồ như thế.”
“Arthur, con không sao chớ?” Ái Khắc Luân Bá tước cũng có chút kinh ngạc.
“Không có gì.” Arthur giật giật khóe miệng, tâm lý càng thêm hoài nghi, chẳng lẽ vì linh hồn của mình thật sự đã bị giam lại nên mới hành động kỳ quặc như vậy?
Arthur đáng thương hoàn toàn không ý thức được nguyên nhân là do mình thiếu ngủ nên mới thành ra như vậy.
Mà Lâm Linh sau khi lau n lần bàn tay dính đầy dầu của mình thì quyết tâm dự định làm ra đũa trước đã.
Điểm tâm trôi qua, khóa ma pháp của hắn bắt đầu rồi.
Nhờ bình thường phải học nhiều bài để tham gia các cuộc luyện thi nên lý thuyết ma pháp lúc trước nàng học vẫn nhớ rất rõ. Thấy ánh mắt kinh ngạc của Mặc Lâm làm nàng rất muốn nói cho hắn biết rằng, nếu như đây là một bài kiểm tra, không chừng toàn bộ các trường đại học nàng đều được thông qua, bởi vì đều là bị buộc a……
Đến xuất sư biểu của Gia Cát Lượng nàng còn thuộc làu làu thì sợ gì một tí lý thuyết ma pháp đơn giản này?
“Nhớ không tồi, xem ra rất nhanh là có thể dạy ngươi phong hệ ma pháp rồi.” Mặc Lâm gật gật đầu,“Ta sẽ cho ngươi năng lực điều khiển gió, bởi vì năng lực này trong tương lai sẽ vô cùng hữu dụng lúc chiến tranh.”
Năng lực điều khiển gió…… Lâm Linh lâm vào ảotưởngcủa chính mình, có cảm giác rất oai…… Chỉ cần nàng cao hứng, hôm nay khiển gió Đông Nam, ngày mai khiển gió Tây Bắc…… điều khiển được gió Đông Tây Nam Bắc thì thành vòi rồng rồi……
Oa, cũng không phải là chơi mạt chược!
Mặc Lâm thấy nàng vẻ mặt quái dị, biết tưtưởngcủa nàng đã có chút lệch hướng, kéo nàng ra khỏi tưtưởngkỳ quái……“Hôm nay Arthur bị sao thế?” Hắn đột nhiên mở miệng hỏi.
Nàng đang nghĩ vẩn vơ bỗng nhiên bị kéo lại, ngẩn người nói,“Không biết a. Ta đâu phải hắn.”
“Còn nói không biết.” Hắn nheo một chút đôi mắt màu lam,“Mới nãy ta hỏi qua hắn, vất vả lắm hắn mới nói ra ngươi dùng ma khí bắt đi linh hồn của hắn, chả trách hôm nay hắn cứ hồn bay phách lạc.”
“Ha ha……” Nàng cười khan,“Thật ra là do điện thoại di động của ta thôi, ai kêu hắn luôn gây khó dễ cho ta làm gì……”
“Hôm qua không phải hắn đã cứu ngươi sao?”
“Cũng không phải là hắn tình nguyện.”
“Lâm Linh, tương lai ngươi sẽ phải trợ giúp Arthur vương, cho nên đừng làm quan hệ giữa ngươi và hắn xấu đi.” Mặc Lâm ý vị thâm trường (xâu xa, để nguyên cho hay) nhìn nàng một cái.
“Nhưng giờ hình như hắn càng ngày càng chán ghét ta.” Lâm Linh cúi đầu,“Tuy nhiên cũng không thể trách hắn được, ta đúng thật là rất vô dụng. Cưỡi ngựa cũng không được bắn cung cũng không xong, cái gì cũng làm hỏng hết cả.”
Mặc Lâm giương lên một tia cười lười biếng, vỗ nhẹ đầu của nàng,“Đừng nản chí thế, từ từ sẽ đến, tuy nhiên nếu ngươi không hoàn thành được bài kiểm tra của ta, ngươi sẽ không thể trở về được đâu.”
Lâm Linh chôn đầu vào đầu gối,“Ta, ta cũng không phải là chưa thử qua, nhưng ngay cả con ngựa kia cũng khi dễ ta, ngay cả mấy chuyện nhỏ xíu cũng làm không được, còn nói cái gì hoàn thành trò chơi.”
Gió nhẹ lướt qua đình viện, trong gió thoang thoảng mùi thơm cây cỏ nhẹ nhàng khoan khoái dịu lòng người.
“Như vậy, ngươi tính bỏ cuộc sao?” Thanh âm của hắn hòa cùng gió thu thổi lại.
Lâm Linh do dự một chút, gật gật đầu,“Nếu như ta nói muốn bỏ cuộc, ngươi sẽ đưa ta trở về sao?”
Mặc Lâm tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, hai mắt híp như hào quang mùa thu mỏng manh sáng rỡ mà dịu mát mị hoặc.
“Lâm Linh, theo ta đến nơi này.”
Dải rừng phía sau tòa thành làm nàng ngạc nhiên, nàng không biết nguyên lai phía sau tòa thành lại có một mảng lớn hoa Cosmos như vậy.
Trên khắp thiên hạ này, hoa Cosmos màu nổi bật nhất là, trắng, hồng, tím …… Hoa Cosmos ôn nhu mà đáng yêu, phong nhã mà kích thích. Từng bông hoa nhu nhược hợp lại thành một đại vườn hoa, rung rinh trái phải trong gió như một vũ điệu Ba-lê nhẹ nhàng. Dù chỉ là một nhánh cũng khiến cho nó không ngừng ra hoa. Chạm vào nhau như thì thầm nói cái gì.
“Thật xinh đẹp!” Nàng cảm thán từ sâu trong nội tâm chính mình, ở hiện thực nàng đã từng gặp loài hoa này ở cửa hàng hoa nhưng lại chưa bao giờ thấy chúng kết lại thành một cánh đồng Cosmos đẹp như thế này.
“Hai năm trước nơi này còn là một mảnh đấthoangvậy mà không ngờ bây giờ đã sinh trưởng nhiều hoa Cosmos như vậy.” Mặc Lâm đứng bên cạnh một phiến hoa thấp giọng nói.
“Chúng nó đều là tự nhiên hết sao?” Nàng nghi hoặc hỏi.
“Ân, chắc là hạt giống theo gió bay đến nơi này.” Hắn mỉm cười,“Sức sống rất mãnh liệt đi.”
Lâm Linh khom lưng, đưa tay sờ sờ vuốt vuốt một đóa Cosmos màu đỏ, cảm thán nói,“Thật sự là nghĩ không ra, nhìn qua giống như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay đi vậy.”
“Đóa hoa cúc nhìn yếu kém như thế nhưng cho dù có bị gió to thổi ngã cũng không bao giờ nhận thua mà tiếp tục nở rộ, nhìn như nhu nhược nhưng kỳ thật cũng rất kiên cường. Vẻ yếu kém khôngtưởngbề ngoài đã tạo thành bản tính tồn tại của nó.” Mặc Lâm ý vị thâm trường nhìn nàng,“Cho nên, ý nghĩa của hoa Cosmos là — kiên cường. Cố gắng sinh tồn, kiên cường tuyệt không bao giờ bỏ cuộc.”
Ngón tay Lâm Linh run lên một chút, một loại cảm xúc không rõ nên lời, giống như mùa xuân tuyết tan hòa thành dòng nước chạy lại trong lòng, nàng ngắm hoa cúc không ngừng lắc lư trong gió, nở một nụ cười thuần túy.
“Ta đã hiểu rõ tại sao Mặc Lâm muốn dẫn ta đến dải rừng này.”
Mặc Lâm cười cười,“Vô luận là trò chơi hay hiện thực, đều chính là ngươi. Cho nên nếu ngươi bỏ cuộc trong trò chơi của mình thì cũng chính là bỏ cuộc trong cuộc sống ở hiện thực.” Hắn nhìn như tùy ý hỏi,“Còn nhớ điều thứ tư trong tám điều luật củakỵsĩkhông?”
“Trách nhiệm?” Nàng thốt ra.
“Đúng vậy, trách nhiệm. Lúc ngươi khởi động trò chơi này thì ngươi có trách nhiệm phải hoàn thành nó, phải kiên cường cũng là trách nhiệm của ngươi.
Cái này trong trò chơi và hiện thực cũng giống nhau mà thôi.”
Một giọt sương từ cánh hoa Cosmos mềm mại trượt xuống lòng bàn tay nàng, lành lạnh. Nàng nắm chặt tay, hít một hơi,“Ta, ta sẽ cố thử lại xem.”
“Đây chính là ngươi nói a, cô gái hoa Cosmos.” Hắn ranh mãnh híp lại con ngươi.
Lâm Linh khóe miệng dãn ra, khì khì một tiếng bật cười.
Thế là sau này vào mỗi buổi tối đều thấy một cô gái lén lén lút lút lẻn vào chuồng ngựa, sau đó mặt mũi bầm dập bị đá ra,táo, cà rốt với lê trong tay bay theo tán loạn……
Đêm nay cũng không ngoại lệ, Lâm Linh mang theo một xô nước lại bước chân vào chuồng ngựa, cười dài đứng trước mặt Triel,“Triel, không bằng đêm nay ta giúp ngươi kỳ cọ thân thể, có biết là muốn làm một con ngựa đẹp thì việc bảo trì thân thể là một điều trọng yếu, như vậy thì mới có nhiều con theo đuổi a.”
Triel không thèm nghe quay đầu đi, giật giật cái lỗ tai.
Lâm Linh cầm cái bàn chải chà ngựa, thần bí hề hề nói,“Đây chính là bàn chải cải tiến của ta a, cam đoan khiến ngươi thoải mái vô cùng.” Nói rồi nàng đem bàn chải chà vài cái lên thân Triel. Triel muốn đá nàng nhưng cái cán của cái bàn chải quá xa, không tài nào với tới. Sau vài lần kỳ cọ, tựa hồ cũng cảm thấy có chút thoải mái, cũng không còn mạnh liệt thể hiện tâm tình chán ghét nàng, lúc được kỳ cọ khoái chí vẫn trầm thấp hí vài tiếng.
Tâm lý Lâm Linh vui hẳn lên, xem ra chiêu này rất hữu dụng!
Kỳ cọ khắp người cho Triel sạch sẽ xong nàng cũng mệt lả cả người, tuy nhiên nàng vẫn rất mừng vì sự phục vụ của nàng cuối cùng cũng có kết quả, chính là lúc nàng lại gần nó nó đã không còn muốn đá bay nàng.
“Triel ngày mai ta lại quay lại nha.” Nàng hướng mắt về phía Triel, xách đồ ra khỏi chuồng ngựa.
Lúc nàng rời đi không lâu, một bóng người chui vào chuồng ngựa, vỗ nhẹ đỉnh đầu Triel, Triel lập tức dịu ngoan cọ cọ tay hắn.
“Thật đúng là – đồ ngốc……” Khóe miệng thiếu niên dẫn lên một tia buồn cười.
Quay lại cuộc sống bình thường, một ngày nọ lúc ăn cơm chiều, mọi người kinh ngạc phát hiện chén đĩa bên cạnh mình nhiều hơn một thứ gì đó.
“Thứ này là dĩa ăn, sử dụng sẽ dễ dàng hơn.” Lâm Linh vừa nói vừa làm mẫu như thế nào sử dụng dĩa ăn, nàng cũng không bất ngờ với phản ứng của mọi người, mấy ngày hôm trước nhờ Khải giúp mình tước mấy đầu gỗ làm mấy cái dĩa ăn thì hắn cũng làm một bộ dáng giật mình.
Mà việc này cũng thật kỳ quái, lần đầu tiên từ lúc đến đây nàng lại có tâm tình làm việc này.
Bá tước phu nhân nhìn nàng dùng dĩa ăn thoải mái đưa một miếng thịt bỏ vào miệng thì đột nhiên nở nụ cười,“Thật đúng là một thứ thú vị, như vậy khi ăn vẫn sẽ giúp chúng ta bảo trì tư thế ưu nhã.” Nói rồi bà cũng cầm dĩa ăn phía bên phải lên dùng thử.
Thấy bá tước phu nhân dùng thì mọi người còn lại cũng bắt đầu tò mò học theo.
“Ngươi lại dùng cái gì vậy?” Arthur đột nhiên nhìn thoáng qua chiếc đũa trên tay nàng.
“A, đây là một loại dụng cụ ăn khác, tuy nhiên đối với các ngươi mà nói cách dùng khó hơn một chút.” Nàng vừa nói vừa dùng đôi đũa gắp cây cãi bắp bỏ vào trong miệng.
Ôi, thức ăn rau dưa thời Trung cổ mùi vị vẫn thật sự rất nhạt nhẽo, mặc dù không ít người coi ăn là để sống, thậm chí sinh mệnh nhân loại là không thể thiếu, nhưng sách dạy nấu ăn cũng rất ít ghi lại rau dưa tinh khiết để chế tạo món ăn, đa số chỉ đảm đương làm bạn thức ăn, cho nên phương pháp làm rau dưa rất thiếu thốn. Hơn nữa thức ăn rau dưa thông thường của châu Âu hiện giờ cũng không có ở thời Trung cổ. Như cây khoai tây, đậu đỏ, cà chua, ớt, ngô đều được phát hiện sau cuộc cải cách sau thế kỷ 15, bắt đầu từ châu Mỹ dẫn vào châu Âu, thêm một quãng thời gian dằng dặc tranh giành mới chậm rãi dung nhập từ điển các món ăn của châu Âu.
Trò chơi này lập trình thật đúng là tuân thủ lịch sử đây……
Nếu như giờ ở trong hoa viên mà nướng BBQ thì thích cỡ nào a.
“Ta muốn dùng cái này.” Arthur chỉ vào đôi đũa của nàng nói.
“Nhưng là…… Rất khó a.”
“Không gì có thể làm khó được ta.” Trong mắt của hắn lộ ra tính trẻ con cố chấp.
Trán nàng hiện lên một chữ rối rắm thật to, đưa đũa cho hắn.
Hắn không khách khí nhận lấy, không nhịn được lập tức sử dụng.
“Lạch cạch”…… Một miếng thịt rớt.
“Lạch cạch”…… Một mảnh rau dưa rớt.
“Lạch cạch”…… Lần này là chiếc đũa rớt.
Cả phòng ăn lạnh ngắt như tờ, tất cả mọi người miệt mài sử dụng dụng cụ ăn kiểu mới, chỉ có một mình Arthur ở nơi này không ngừng phát ra âm thanh rớt đũa.
Làm sao bây giờ? Nàng thật sự nín cười đến nỗi bụng muốn rút gân luôn rồi.
Nàng len lén ngẩng đầu nhìn mọi người một cái, phu thê bá tước dùng khăn ăn che dấu ý cười trên môi, Khải đã nhịn đến mức mặt mày đỏ bừng, giữa hai gian lông mày của Mặc Lâm cũng khơi mào vài phần ý cười.
Mãi cho đến khi mọi người ăn xong thì Arthur vẫn ở lại không ngừng tiếp tục phấn đấu gắp thức ăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook