Trần Sở có chút phân vân, lại chỉ vào rổ cá con đã chết trên mặt đất, hỏi:
- Còn loại cá mồi này thì sao?
- Năm tệ.
- Cho cháu mười cân cá mòi con (1 cân bên TQ=0.5968kg => 10 cân TQ=5,968kg)
Trong nhà chỉ có Trương Hiểu Lan có kinh tế thu nhập, áp lực sinh hoạt rất lớn, Trần Sở tự nhiên có thể tiết kiệm một chút thì tiết kiệm.
Trần Sở quét mã trả tiền, xách theo mười cân cá, còn mua vài món nấu buổi trưa và buổi tối, mới rời khỏi chợ.
Mỗi ngày Trương Hiểu Lan đi làm từ rất sớm, buổi tối rất muộn mới trở về, bởi vậy phần lớn thời gian đều là Trần Sở phụ trách làm cơm tối, Trần Hổ phụ trách rửa chén.
Về đến nhà, mới hơn mười giờ, Trần Hổ còn chưa có quay về.
Trần Sở cho chín cân cá con vào tủ lạnh đông lạnh, còn lại một cân làm sạch nội tạng, rửa sạch sẽ, cắt thành từng miếng nhỏ.
Cuối cùng, cũng được xem là thức ăn của bản thân, nên phải làm sạch sẽ một chút.
Buổi sáng đến bây giờ, phân thân cá cóc cũng chưa có ăn, sớm đã đói đến sôi bụng, Trần Sở trên đường trở về cũng cảm giác được phân thân truyền đến cảm giác vô cùng đói bụng.
Khi Trần Sở bưng lấy một khay thịt cá lên lầu, trên bàn, đôi mắt nhỏ như hạt vừng của cá cóc màu trắng kia đảo một vòng, dáng vẻ có vẻ hơi ngu ngốc.
Ý thức của Trần Sở hơi động, lực chú ý rơi vào trên thân cá cóc.
Lập tức cá cóc vốn uể oải nằm sấp, thì bốn chân thật nhỏ nhúc nhích, vội vàng bơi tới trước mặt đĩa bắt đầu ăn.
Không biết là lực lượng tinh thần không đủ, hay vì dùng chung một ý thức, khi lực chú ý của Trần Sở đặt trên bản thân, phân thân cá cóc sẽ rơi vào trạng thái ý thức yếu ớt.
Tuy là không đến mức ngu ngốc, nhưng phản ứng ứng biến sẽ rất chậm.
Đồng thời, khi ý thức của hắn khống chế phân thân, bản thể cũng phản ứng như thế, không cách nào khống chế hai thân thể cùng lúc một cách trôi chảy.
Đối với vấn đề này, trước mắt hắn cũng không biết giải quyết như thế nào, chỉ có thể nhìn sau này có thể tu luyện ra năng lực nhất tâm nhị dụng (1 suy nghĩ nhưng có thể điều khiển 2 luồng nhận thức) hay không.
Khi Trần Sở đang suy nghĩ, hắn khống chế ý thức, đút từng miếng thịt cá cho Lục Giác Long.
Những miếng thịt cá này vừa tiến vào dạ dày của nó, lập tức lấy tốc độ kinh người bị tiêu hóa, hoá thành một dòng nước ấm mỏng manh trải rộng toàn thân, trở thành chất dinh dưỡng phát triển.
Tiếp theo, toàn thân Lục Giác Long màu trắng tuyết lớn lên bằng tốc độ trưởng thành mà mắt thường có thể thấy được.
Năng lực tiêu hóa của phân thân cá cóc cực kỳ đáng sợ, mỗi lần ăn xong lượng thức ăn tương đương với thể tích cơ thể, sẽ biến lớn lên một centimet, cứ tuần hoàn như thế.
Cho đến khi tích lũy được 1 điểm tiến hóa, mới sẽ tiến vào trạng thái no bụng.
Dựa theo Trần Sở quan sát, thể tích phân thân một ngày có thể dài thêm bốn centimet, thu được 2 điểm điểm tiến hóa, tốn hai cân thức ăn, chỉ cần mấy ngày có thể đạt tới yêu cầu tiến hóa lần đầu tiên.
- Không biết nó tiến hóa sẽ biến thành cái gì, cá Axolotl phiên bản khổng lồ? Hay vẫn tiến hóa thành Lục Giác Long (ý chỉ rồng sáu sừng)?
…….
Buổi sáng trước khi ra cửa, Trần Sở chuẩn bị thức ăn buổi sáng cho phân thân cá cóc.
Nhưng khi chuẩn bị lên đường, hôm nay Trương Hiểu Lan còn chưa có đi làm, gọi bọn họ lại.
Cửa tiểu viện cũ kỹ, Trương Hiểu Lan ôn nhu giúp Trần Sở sửa sang cổ áo một chút, cô quan sát con trai lớn đã cao ngang mình, trong mắt tràn đầy cảm khái.
- Mẹ, còn có chuyện gì ư?
Trần Hổ đứng bên cạnh hơi nghi hoặc hỏi.
Trương Hiểu Lan ngắm nhìn xem hai đứa con trai, mỉm cười:
- Không có việc gì, chỉ có vài lời muốn nói với anh trai con và con, mới khai giảng, đừng cảm thấy áp lực quá lớn.
Trần Hổ không để ý nói:
- Chỉ là cấp 2 mà thôi, con tùy tiện học là có thể bắt kịp.
Trương Hiểu Lan ngắm nhìn đứa con trai thứ hai khoẻ mạnh kháu khỉnh, khẽ cười khổ, đứa con thứ hai tất nhiên không cần cô lo lắng, từ nhỏ đã thông minh hiếu động, thân thể với thành tích học tập đều rất tốt.
Cô lo lắng chính là đứa con lớn, sau khi vào cấp 3 có thể tu luyện Chân Võ, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thiên phú tu luyện.
Từ nhỏ cơ thể của đứa con lớn yếu ớt nhiều bệnh, cũng không phải là người có thể tu luyện võ đạo, mà hi vọng càng lớn thất vọng lại càng lớn, lỡ như bị đả kích...
Trần Sở bình tĩnh nói:
- Mẹ, không cần lo lắng, trong lòng con nắm chắc.
- ... Ừm được.
Trương Hiểu Lan há to miệng, cuối cùng vẫn không nói gì nữa.
Hai anh em Trần Sở tạm biệt Trương Hiểu Lan, đi đến trường học.
Trên đường đi có thể nhìn thấy rất nhiều học sinh mặc đồng phục, có người đi một mình, có vài người đi chung với nhau, một đường đùa giỡn chơi đùa, có người đạp xe đạp.
Trường học ở Liên Bang được phân chia vào một khu, tất cả học sinh đều học gần nhau, bởi vậy rất nhiều người mặc đồng phục giống Trần Sở hoặc Trần Hổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook