Hạ Hữu Huy suy nghĩ một chút:
- Sự khác biệt đầu tiên chính là hạn mức cao nhất, công pháp cao cấp có thể tu luyện đến Lục Trọng Thiên, cấp thấp thì chỉ có thể tu luyện đến Tam Trọng Thiên.
Hắn vừa nói xong, Trần Sở liền nghi ngờ mà hỏi:
- Công pháp cấp cao cũng chỉ có thể tu luyện đến Lục Trọng Thiên thôi sao? Ta nhớ là cảnh giới Võ đạo không phải có Cửu Trọng Thiên sao?
Trần Sở vẫn cho là công pháp cao cấp có thể tu luyện đến Cửu Trọng Thiên.
Hạ Hữu Huy lắc đầu:
- Tất nhiên là có công pháp có thể tu luyện đến Cửu Trọng Thiên, nhưng là thuộc về đỉnh cấp bí truyền, không chỉ là có yêu cầu cực cao đối với thiên phú, mà còn cực kỳ trần quý.
- Phải biết rằng, vài thập niên trước căn bản là không có công pháp tu luyện, mọi người đều là tự mình tìm tòi, cộng thêm một vài nguyên nhân khác, toàn thế giới đều vô cùng hỗn loạn.
- Sau này, có nhiều người đi rồi, cũng liền tạo ra đường đi, dần dần có công pháp hình thái ban đầu, sau đó không ngừng hoàn thành lý niệm, cảnh giới, đẳng cấp.
- Vậy nên ngươi đừng nhìn thấy là tu luyện Long Tượng Công chỉ có thể tu luyện đến Tam trọng thiên, nếu như là đặt ở niên đại ban đầu, thì đã đủ để cho vô số người đánh nhau bể đầu rồi.
- Hơn nữa, về việc tu luyện công pháp cấp thấp giới hạn chỉ có Tam trọng thiên, nhưng không đại biểu là ngươi không thể đột phá Tứ trọng thiên, chỉ là công pháp ở phía sau là cần tự ngươi thôi diễn.
- Thì ra là thế.
Trần Sở gật đầu.
Hạ Hữu Huy tiếp tục nói:
- Cho dù là hiện tại, cũng chỉ có ở trường học thì mới có thể thoải mái nhận được công pháp hoàn chỉnh, ngươi muốn tu luyện ở bên ngoài là cực kỳ khó.
- Tuy rằng ở những Thành thị lớn kia có Võ quán nhận đồ đệ, nhưng ở trong đó chẳng những thu phí đắt kinh khủng, hơn nữa công pháp truyền thừa còn rất đơn giản, đa phần các công pháp đều là cấp thấp.
- Giống như công pháp cao cấp mà ta tu luyện, nếu như là đi đến mấy Võ quán cao cấp kia để học, không có học phí mười vạn thì cũng đừng suy nghĩ đến, hơn nữa, mỗi lần sẽ chỉ truyền thụ một tầng.
- Học phí mười vạn, còn chỉ có thể học một tầng, vậy những học sinh Thiên tài như các ngươi…
Trần Sở trừng mắt nhìn, đột nhiên phát hiện ra một con đường phát tài.
Phải biết rằng trong trường học ít nhất cũng có hơn một trăm người tu luyện công pháp cao cấp.
- Ta biết ngươi đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng ta khuyên ngươi vẫn là đừng nghĩ nữa, ngươi cho rằng thỏa thuận trước đó mà ngươi ký là cái gì?
Hạ Hữu Huy liếc mắt.
- Còn có, những tân sinh như chúng ta chỉ có thể học được nội dung ba tầng đầu của công pháp cao cấp, công pháp phía sau cần dùng điểm cống hiến để đổi.
- Ngoại trừ chuyện đó ra, mỗi một bộ công pháp đều có đặc điểm riêng của mình, dễ dàng phân biệt, nếu như ai dám tự mình truyền ra ngoài thì rất dễ bị phát hiện.
- Đến lúc đó tìm hiểu nguồn gốc, một khi bị bắt được thì hậu quả rất nghiêm trọng, vậy nên sẽ không có ai vì chút tiền đó mà bất chấp nguy hiểm.
- Hơn nữa, mười vạn một tầng là phí học tập chính đáng, vụng trộm cũng không đáng tiền như thế, cuối cùng cho dù ngươi là người mua hay là người bán thì cũng đều có nguy hiểm rất lớn.
- Vậy nên người có tiền có thế không cần thiết phải mua, có thể thông qua con đường chính quy khác mà nhận được, người không có tiền thì lại mua không nổi.
Nói đến đây, Hạ Hữu Huy nhún vai:
- Hơn nữa công pháp cao cấp cũng không quan trọng như trong tưởng tượng của ngươi, hạch tâm của ba Liên bang lớn là tài nguyên độc quyền, công pháp đỉnh cấp và bí điển.
Tuy là toàn Thế giới đều gia nhập vào các hợp quốc Liên bang, nhưng bởi vì nguyên nhân tự trị, thực ra là giống như là một trận doanh liên minh nhân loại hơn, nội bộ phân tán.
Trong đó lấy ba quốc gia cường quốc nhất làm chủ, mười mấy quốc gia trung đẳng cùng với mười mấy quốc gia nhỏ tạo thành.
- Bí điển.
Trong mắt Trần Sở lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hạ Hữu Huy lắc đầu:
- Đừng hỏi ta, ta cũng không biết bí điển là gì, ta chỉ là nghe ca ca ta nhắc đến thôi.
Lúc này, Hạ Hữu Huy bỗng nhiên nói:
- A Sở, nghe nói mấy ngày trước Lục Hải Đào đã chịu phải lỗ vốn ở trong tay của ngươi, thế nào, có muốn mở mang kiến thức về uy lực của công pháp cao cấp hay không.
- Đối luyện với ngươi sao?
- Hắc hắc, thế nào, có sợ hay không?
Đã qua giờ ăn cơm trưa, Trần Sở nghỉ ngơi một lát rồi liền cùng với Hạ Hữu Huy đi tìm một phòng học để chuẩn bị luận bàn, chỉ là còn chưa bắt đầu thì đã có mấy quần chúng đến vây xem.
Đối mặt với ánh mắt hỏi thăm của Trần Sở, Lạc Phi mỉm cười:
- Hạ Hữu Huy nói cho bọn ta biết, kêu bọn ta đến để cổ vũ cho ngươi, sợ chút nữa sẽ đánh cho ngươi khóc.
Trần Sở lập tức bất lực, hắn nhìn có yếu ớt như thế sao?
Hơn nữa còn chưa bắt đầu, ai thắng ai thua thì còn không biết rõ đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook