Khoảng thời gian này cũng có rất nhiều học sinh đang đọc sách, ví dụ như Trần Sở nhìn thấy ở bên chỗ cửa số có một cô gái tóc dài đang ngồi ở nơi đó.
Ánh mặt trời vàng chối xuyên thấu qua thủy tinh, chiếu lên khuôn mặt trắng hồng kia, ngũ quan lập thể, từng sợi tóc rũ xuống, giống như một bản vẽ khuôn mặt hoàn mỹ.
Trần Sở không nhịn được đi đến, hô lên:
- Lạc Phi, hôm nay cậu cũng đến trường học sao?
Cô gái ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy là hắn thì trên mặt liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt, khẽ gật đầu:
- Ừm, vừa mới đến, cậu đã kết thúc tu luyện hôm nay rồi sao?
- Cũng gần như thế, buổi tối trở về lại luyện thêm một lần là được.
Nói xong, Trần Sở đi đến ngồi xuống ở đối diện cô, kỳ lạ nói:
- Cậu cực kì thích xem những thứ này sao?
Khoảng thời gian này hắn thường xuyên nhìn thấy Lạc Phi đang đọc những kinh thư Đạo gia này, tu luyện dường như cũng không còn cố gắng như trước nữa.
Lạc Phi suy nghĩ một chút, khẽ nói:
- Thực ra tôi đọc sách cũng là một loại tu luyện.
- Tu luyện sao?
Trần Sở dừng lại.
Lạc Phi giơ tay lên, vén sợi tóc trên trán ra phía sau tai, nhìn vào Trần Sở:
- Trần Sở, cậu đã từng nghe nói đến độ phù hợp Chân Võ chưa?
Trần Sở gật đầu:
- Đã từng nghe lão Hạ nhắc đến.
- Đã từng nghe là tốt.
Trên mặt Lạc Phi lộ ra một nụ cười:
- Công pháp mà tôi tu luyện tương đối đặc biệt, cần phải khiến cho trái tim ở trong một trạng thái quên mình kỳ ảo linh hoạt, trong trạng thái này thì sẽ tu luyện ít nhưng công lớn.
- Khoảng thời gian này, tôi đã từng thử qua rất nhiều cách, sau đó phát hiện xem những kinh thư Đạo gia và Phật gia này có trợ giúp với tôi, có thể khiến cho tâm linh của tôi yên tĩnh.
Lời nói của Lạc Phi khiến cho Trần Sở có chút suy nghĩ:
- Nói như vậy, mỗi ngày Lý Văn Văn ngoại trừ tu luyện thì chính là ăn đồ ăn vặt, bánh ngọt, đó cũng là đang tìm trạng thái phù hợp với công pháp sao?
Lạc Phi lắc đầu:
- Không phải, cô ấy chỉ đơn thuần là thích ăn.
Được thôi, hóa ra là không phải.
Lý Văn Văn là Lâm Tuyết là thành viên của một xã đoàn, vậy nên cũng thường xuyên ở chung một chỗ với Lạc Phi, cộng thêm Hạ Hữu Huy, vậy nên Trần Sở cũng xem như có quen biết.
Khoảng thời gian này, mỗi lục Trần Sở gặp phải cô gái tên là Lý Văn Văn kia, cô ấy không phải là đăng ăn vặt thì chính là đang trên đường ăn vặt.
Chưa đến nửa tháng, khuôn mặt đáng yêu cũng mập hơn một vòng, vừa rồi Trần Sở còn cho rằng cô ấy giống như Lạc Phi, đang tìm trạng thái phù hợp, không nghĩ rằng là không phải.
Chẳng lẽ cô ấy không sợ sẽ trở nên mập xấu sao?
Lúc này, cô gái tóc dài ở đối diện bỗng nhiên nói ra:
- À đáng rồi, Trần Sở, nghe nói buổi sáng cậu đã so tài một trận với Lục Hải Đào, kết quả thế nào?
- Sao cậu lại biết chuyện này?
Trần Sở có chút bất ngờ.
- Buổi sáng có bạn học nhìn thấy hai người đang giao thủ, đã truyền ra ở trong lớp, Lý Văn Văn nói cho tôi biết.
Thì ra là thế, Trần Sở khiêm tốn nói:
- Bọn tôi chỉ là đơn giản so tài một chút, không phân thắng bại.
Không phân thắng bại, nói cách khác thì chính là Lục Hải Đào đã thua sao.
Lạc Phi gật đầu một cái, sau đó khẽ cười nói:
- Lục Hải Đào tìm cậu luận bàn, chắc là bởi vì chuyện trước đó cậu đã từ chối vào nhóm, hắn chính là người trung thực luôn ủng hộ lớp trưởng.
- Hả, còn vì lí do này sao?
Trần Sở bất lực.
Hắn vốn cho là chuyện bàn luận buổi sáng chỉ là hai người tập võ đang đối luyện, không ngờ rằng còn có lí do này.
Lạc Phi phân tích nói:
- Lần này, hắn thua cậu một trận, sau này chắc là sẽ không đến tìm cậu gây phiền phức nữa, hi vọng cậu đừng để chuyện này ở trong lòng.
- Yên tâm đi, tôi còn không đến mức sẽ tính toán loại chuyện nhỏ nhặt này.
Trần Sở lắc đầu.
Lần này, hắn cũng không thua thiệt, đương nhiên sẽ không tính toán, nhưng không nghĩ rằng chỉ là vì chút chuyện nhỏ này mà lại bị người ta ghi lại, quả nhiên là tâm tính của thiếu niên.
Hay nói Trần Sở hắn thoạt nhìn rất dễ trêu chọc?
Sau đó, Trần Sở lại nói chuyện một lúc bới Lạc Phi, rồi mới cúi đầu đọc sách.
[Bạo Trảo Hùng biến dị: Biến dị từ gấu ngựa, thân dài trung bình sáu mét, da lông cứng rắn dày nặng, có thể ngăn cản súng đạn, lựu đạn cỡ trung, có thể dùng uy lực lớn như súng bắn tỉa để công kích đại não và trái tim.]
[Phong Hổ biến dị: Biến dị từ hổ Đông Bắc, từ đầu tới đuôi dài bảy mét, cao ba thước, da lông có thể ngăn cản súng đạn, tốc độ như gió, tính cách hung tàn, nhược điểm là ở phần bụng.]
[Vương Mãng hai đầu: Biến dị từ Vương Xà Nhãn Kính, thân dài 26 mét, ngoài thân mọc ra mảnh vảy kiên cố, có thể ngăn cản đạn hỏa tiễn và lựu đạn nổ tung…]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook