Lâm Tuyết và mấy người Hạ Hữu Huy vì xuất thân gia đình nên biết rất nhiều tin tức mà người thường không biết được.
Lại cộng thêm thiên phú của bọn họ đều rất tốt, trong tình huống như thế này sẽ tạo thành một bước trước, từng bước từng bước, khoảng cách giữa người thường và bọn họ sẽ càng lúc càng lớn.
Đương nhiên, nếu như thiên phú của người yêu nghiệt, thì đương nhiên có thể từ sau vượt lên trước.
Nhưng vấn đề là trên thế giới này, thiên phú của người bình thường đạt đến cấp độ yêu nghiệt thì có mấy ai chứ?
Hơn nữa, trong lòng Trần Sở cũng hiểu rõ, Lâm Tuyết mời hắn tham gia vào xã đoàn là có liên quan đến việc hắn hoàn thành Trúc Cơ trong vòng nửa tháng, thiên phú trung đẳng, không tính là quá kém.
Chuyện này cũng không nói là đám người Lâm Tuyết hiểu hiện thực, mà là rồng không ở cùng rắn.
Chỉ qua một lúc, trong lòng Trần Sở liền phân tích ra cái lợi và cái hại, sau đó uyển chuyển mà nói:
- Có thể để cho tôi suy nghĩ mấy ngày không?
- Được.
Lâm Tuyết có hơi dừng lại, nghe ra được đây là Trần Sở đang uyển chuyển từ chối.
Chỉ là cô không nghĩ ra tại sao nam sinh tên Trần Sở nà lại từ chối gia nhập vào xã đoàn rõ ràng là có lợi đối với hắn.
Không chỉ có Lâm Tuyết, những người khác cũng có chút bất ngờ.
Các cô đương nhiên là không biết, trên người của Trần Sở có quá nhiều bí mật, đối với một vài chỗ tốt khi tham gia vào xã đoàn, thì hắn cảm thấy một mình yên tĩnh tu luyện sẽ càng tốt hơn.
……
- Lão Hạ, cậu không hỏi tôi tại sao lại muốn từ chối gia nhập vào xã đoàn của các cậu?
- Lười hỏi, A Sở cậu chắc chắn là có lý do của mình.
Ăn cơm trưa, sau khi Trần Sở nhã nhặn từ chối mọi người thì liền ai đi đường nấy,
Trần Sở muốn đi đến bộ hậu cần để đổi tài nguyên tu luyện, Hạ Hữu Huy xung phong nhận việc dẫn đường, trên đường đi Trần Sở có chút bất ngờ, Hạ Hữu Huy rõ ràng là không hỏi hắn tại sao lại từ chối.
- Đúng rồi, A Sở, cậu hoàn thành Trúc Cơ trong nửa tháng, dựa theo quy định thì mỗi tháng có thể nhận được 3 điểm cống hiến, không thể dùng linh tinh đâu đó.
- Nếu như có người tìm cậu để thu điểm cống hiến, ngươi hãy trực tiếp cho hắn một quyền, bảo hắn cút đi.
- Còn có người thu mua điểm cống hiến.
- Đương nhiên, điểm cống hiến là thứ mà tất cả mọi người đều không đủ dùng.
Hạ Hữu Huy giải thích nói:
- Trong tình huống bình thường, đổi điểm cống hiến của trường học là một so với một ngàn, ở chợ đen là so sánh với ba ngàn, nhưng đều là có tiền mà không mua được.
- Nhất là đối với những học sinh mới đến như chúng ta, điểm cống hiện quan trọng hơn, có thể đổi lấy tài nguyên mà trên thị trường không có ở bộ hậu cần.
- Mà lần đầu tiên mua sắm tài nguyên tu luyện của mỗi một học sinh mới, nhân viên nhà trường đều sẽ giảm giá 90%.
- Ví dụ tiếp theo cậu muốn đổi một Tinh huyết Bá Tượng, một phần ở trên thị trường là cần năm chục ngàn đồng, đồng thời người bình thường đều không mua được, nhưng đổi điểm cống hiến thì chỉ cần 20 điểm.
- Còn có các loại như vũ khí, đao kiếm hợp kim cấp một phổ thông, giá cả ở bên ngoài là 30 ngàn, 50 ngàn một món, nhưng đổi ở trường học thì chỉ cần 10 điểm cống hiến.
- Ngoại trừ cái đó ra, nếu như cậu muốn tu luyện công pháp khác thì cũng cần đổi bằng điểm cống hiến, vậy nên mọi người đều thiếu thứ này, có người đã đến thu mua điểm cống hiến của học sinh mới.
- Một vài tân sinh Trúc Cơ mới, trong tình huống không biết rõ sự quan trọng của điểm cống hiến, liền không nhịn được sự mê hoặc mà đổi 1 điểm lấy 3000, thậm chí là giá 5000.
- Hàng năm đều có loại tình huống này, những học sinh đã bán điểm cống hiến kia đi chẳng mấy chốc đều sẽ hối hận.
- Tại sao trường học lại không nhắc nhở những tân sinh kia?
Trần Sở không kiềm nổi sự nghi hoặc.
Hạ Hữu Huy nhún nhún vai:
- Trường học cũng không phải là bảo mẫu, tài nguyên cơ bản đều đã chuẩn bị ổn thỏa cho cậu rồi, tự cậu không nhịn được sự mê hoặc, trách ai chứ?
- Cũng đúng.
Trần Sở gật đầu.
Ở thế giới này vẫn là người bình thường chiếm đa số, đối với những học sinh cấp ba của gia đình bình thường mà nói, 1 điểm cống hiến có thể bán được mấy ngàn đồng, đúng là sự mê hoặc rất lớn.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đã đi đến bộ hậu cần ở toàn nhà D.
Vừa đi vào đại sảnh làm việc, liền có một vài học sinh lớn hơn bọn họ nhìn lại, bên trong có một học sinh tóc vàng vô cùng nhiệt tình.
- Học đệ, có suy nghĩ bán điểm cống hiến không? Chỉ cần 1 điểm cống hiến, là có thể bán được 5000 đồng.
Hạ Hữu Huy không đợi Trần Sở mở miệng, tức giận nói:
- Cút, có bao xa thì cút bấy xa, mấy tên này chính là rác rưởi hút máu tân sinh.
Người nam sinh tóc vàng kia nhíu mắt lại, trên mình tản ra khí tức nguy hiểm nhàn nhạt, trầm giọng nói:
- Học đệ, ta chỉ là hỏi thăm giao dịch bình thường, không cần phải nói chuyện khó nghe như thế.
- Ta khuyên ngươi dùng giọng khách sáo một chút, ta cũng không phải là tân sinh lớp 10.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook