Trần Sở chẳng những không thấy sợ hãi với năng lực tiêu hóa và tốc độ trưởng thành này, ngược lại ánh mắt của hắn sáng lên.
Nếu chỉ là Lục Giác Long bình thường, cực hạn giống loài chỉ khoảng ba mươi centimet, bởi vậy dù Trần Sở có thể tự nhiên khống chế thì thế nào? Dùng để làm gì?
Đây chính là một thế giới đáng sợ có đạn hạt nhân nổ khắp nơi, cường giả tu luyện có thể đánh chìm mẫu hạm hàng không.
Nhưng bây giờ, hình như hắn nhìn thấy được ánh sáng tương lai...
Trần Sở đè xuống kích động trong lòng, lại đi đến tủ lạnh dưới lầu lấy ra một ít thịt tôm đã xé vụn, hắn cảm giác con cá cóc kia còn có thể ăn nữa, tiếp tục đút nó.
Rất nhanh, nó đã ăn hết lượng thịt tôm gấp đôi ngày thường.
Cho đến lúc này, thân thể của nó mới truyền đến cảm giác hơi chắc bụng.
Đồng thời loại cảm giác tiến hóa kia lại xuất hiện lần nữa, từng tia từng tia ấm áp truyền khắp toàn thân phân thân nó, kèm theo cảm giác ngứa ngáy, thân thể trở nên to hơn bằng mắt thường cũng có thể thấy được.
Tiếp theo, trước mắt Trần Sở hiện lên một dòng chữ trong suốt.
……….
- Phân thân cá cóc của ngài thu được một điểm tiến hóa vì ăn lượng lớn thức ăn.
- Giao diện thuộc tính đang được thiết lập... Thiết lập thành công.
Kèm theo hai dòng chữ trong suốt hiện lên, lúc Trần Sở đang ngạc nhiên, một khung giao diện trong suốt hiện lên ở trước mắt hắn.
Thể chất: 7 (người thường: 10)
Lực lượng: 7
Nhanh nhẹn: 6
Tinh thần: 10
Thiên phú: Linh Hồn Phân Liệt
Bản phân thân: Cá Axolotl [sinh vật sống lưỡng cư bình thường, khi trưởng thành chiều dài cơ thể có thể đạt tới ba mười centimet, chiến lực 0 ]
Cấp bậc: Không
Thiên phú: Không
Điểm tiến hóa: 1/10 [ khi điểm tiến hóa tích đầy, có thể bắt đầu tiến hóa ]
- Giao diện thuộc tính...
Trần Sở chậm chậm thở ra một hơi, đè xuống niềm vui sướng ở đáy lòng.
Trần Sở là một người thích thích đọc tiểu thuyết, xem anime, chơi game nửa trạch nam lúc rảnh rỗi, tự nhiên hắn dễ dàng chấp nhận bất ngờ này.
Hơn nữa hắn biết đại khái vì sao cá Axolotl lại trở thành phân thân của hắn, có liên quan đến thiên phú Linh Hồn Phân Liệt kia của hắn.
Ánh mắt hắn đảo qua các hạng số liệu, ngoại trừ thuộc tính tinh thần, thuộc tính khác đều thấp hơn người bình thường một chút, Trần Sở không có cảm thấy bất ngờ.
Thân thể này của hắn rất yếu.
Tiếp đó, ánh mắt của hắn rơi vào trên số liệu thiên phú Phân Thân, khóe miệng của hắn hơi hơi nhếch lên.
Giao diện thuộc tính chỉ tồn tại ở trong huyễn tưởng, chỉ cần ăn liền có thể tích lũy điểm tiến hóa Phân Thân, dưới loại tình huống này, hắn cảm giác mình đời này tùy tiện ăn cũng có thể sống không tệ.
- Khục... Bình tĩnh, bình tĩnh.
Sau khi trải qua cảm giác xúc động, Trần Sở dần dần bình tĩnh lại.
Tiếp theo, hắn lại nghiên cứu giao diện thuộc tính một hồi, đáng tiếc vẫn không có gì thu hoạch.
... ...
Tám giờ sáng, trên lối đi bộ bên đường, Trần Sở mặc áo sơ-mi tay ngắn màu trắng, quần tây dài màu đen, đi giày da, đón ánh mặt trời trên đường đến trường học.
Nơi này không thể không nói, kiểu dáng đồng phục ở thế giới này rất dễ nhìn, sau khi hắn mặc vào trên người, cả người hắn đều như có tinh thần hơn.
Lúc này, Trần Hổ đi bên cạnh vừa hâm mộ nói:
- Anh, anh mặc bộ đồng phục này vào trông thật đẹp trai nha.
Bởi vì từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, sắc mặt của Trần Sở vẫn luôn trắng bệch, lộ ra làn da trắng nõn, đồng thời ngũ quan cực kỳ anh tuấn, còn đẹp hơn so với rất nhiều nữ sinh.
Hắn cao một mét bảy, không phải cực cao, nhưng có chút gầy gò, khi bước đi dáng người thẳng tắp, rất có khí chất, mang đến cho người khác một loại cảm giác thiếu niên đẹp trai ốm yếu.
- Thấy cũng được.
Trần Sở tương đối hài lòng với chuyện này, vui mừng vì sau khi xuyên không không phải bộ dáng xấu xí, chiều cao khiêm tốn.
Trái ngược với anh mình, em trai Trần Hổ có dáng người to con, mới mười ba tuổi hắn đã cao 1m75, thân thể vạm vỡ, khoẻ mạnh kháu khỉnh.
Hôm nay, không chỉ là Trần Sở khai giảng, Trần Hổ cũng như thế, hai người một người học cấp 2, một người học cấp 3.
Đồng thời trường học ở chung một khu, nhưng trường học của Trần Hổ gần hơn một chút, đi bộ khoảng hơn 20 phút, còn trường cấp 3 của Trần Sở phải đi hơn nửa giờ, cách một con đường.
- Anh, nghe nói sau khi lên cấp ba, các học sinh có thể học tập Chân Võ chân chính, nếu có thiên phú tốt còn có thể được quốc gia trọng điểm bồi dưỡng.
Trần Sở lắc đầu:
- Muốn đạt tới tiêu chuẩn được quốc gia bồi dưỡng thật không đơn giản.
Trần Hổ quơ quơ quả đấm:
- Anh, em tin tưởng anh, anh khẳng định làm được.
- ... Em cảm thấy một con ma bệnh có cơ thể yếu ớt như anh, thiên phú tu luyện sẽ rất tốt?
Trần Sở cũng không có lòng tin gì đối với sự tin tưởng mù quáng của Trần Hổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook