Trong phòng bếp, Trần Sở mổ bụng từng con cá lớn cỡ nửa bàn tay, sau khi anh rửa sạch nội tạng liền để ở một bên, không bao lâu đã lấp đầy rổ.
Lầu hai, Lục Giác Lực Vinh dài bốn mươi bảy cen-ti-mét đang nằm nửa gục xuống bàn, cái đầu to như trứng ngỗng lớn hơi nâng lên, cặp mắt màu đỏ hai bên đầu và ba cặp sừng dựng đứng, tựa như một đầu con sư tử nhỏ.
Tuy lúc này phân thân của anh cũng chưa phải lớn lắm, nhưng trên mình đã dần dần xuất hiện cảm giác áp bách của sinh vật ăn thịt.
Trần Sở đặt chậu cá chứa thịt ở trước mặt phân thân, ý thức chuyển động, ngay lập tức phân thân cá cóc há to mồm, cắn một cái xé rách một con cá.
Dưới hai hàm răng sắc bén bé nhỏ của phân thân, thịt cá dễ dàng bị xé rách, mấy cái liền bị nhai nát nuốt xuống dưới, tốc độ ăn kinh người.
Ăn, tiêu hóa, trưởng thành.
Rất nhanh một dĩa cá hơn ba ký đã bị ăn sạch, đồng thời phân thân cá cóc biến lớn một vòng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, thân dài lên đến bốn mươi tám cm.
Ăn uống no đủ, phân thân gục xuống bàn nằm tiêu hóa.
Trần Sở thì ngồi trên ghế như có điều suy nghĩ, suy nghĩ tới việc lần tới sẽ dung hợp gien nào với phân thân.
Phân thân có thể tiến hóa dung hợp gien thiên phú của những sinh vật khác, để nó nắm giữ khả năng vô hạn.
Nhưng thời điểm lựa chọn quá cũng là một loại nhức đầu, bởi vì côn trùng và động vật có quá nhiều năng lực khác nhau, rất nhiều năng lực mạnh đến nỗi làm cho nhân loại đều không thể lý giải.
Ví dụ như bọ Hổ có tốc độ di chuyển hơn hai trăm lần trong nháy mắt, tôm tít có tốc độ công kích bạo phát siêu âm, còn có…
……….
Buổi sáng, trên đường đến trường, Trần Hổ đeo ba lô đi ở phía trước.
Lúc này, Trần Hổ nhìn thấy tiệm bánh bao ở ven đường, cảm thấy còn hơi đói, hắn quay đầu nhìn về phía Trần Sở, lúc muốn nói gì đó thì đột nhiên liền sững sờ, ngạc nhiên nói.
- Anh, hình như gần đây anh đã cao hơn một chút rồi.
Trần Sở tùy ý nói:
- Anh biết, chắc là vì tu luyện.
Cá cóc tiến hóa, tăng thêm 3 điểm thể chất, khoảng thời gian này tu luyện Chú Thể Quyết, vận chuyển khí huyết, cường hóa cơ thể, cũng tăng thêm 2 điểm thể chất.
Trong loại tình huống này, chiều cao của Trần Sở chẳng những từ một mét bảy tăng lên đến một mét bảy ba, thân hình vốn dĩ gầy gò cũng đã có cảm giác bắp thịt hơn một chút, cao thẳng.
Ngay cả sắc mặt của anh bình thường tái nhợt cũng đã có chút hồng hào hơn, thoạt nhìn càng tuấn tú khỏe mạnh hơn.
- Tu luyện còn có thể trưởng thành cơ thể sao? Đáng tiếc, em mới có 13 tuổi, chưa thể tu luyện.
Trần Hổ có chút thèm muốn, sau đó chỉ vào tiệm bánh bao.
- Anh, em vẫn còn hơi đói, muốn ăn hai cái bánh bao.
Trần Sở kỳ lạ mà nhìn qua hắn:
- Muốn ăn thì mua đi.
- Hắc hắc, em không có tiền.
Trần Sở nhướng mày:
- Không phải mới cho em tiền sinh hoạt vào hôm thứ 2 sao?
- Chuyện đó, gần đây sức ăn của em đã lớn hơn, đã ăn hết rồi.
Ánh mắt của Trần Hổ lơ lửng, không dám nhìn thẳng vào Trần Sở.
- Thật sao?
Trần Sở biểu thị nghi ngờ.
Bởi vì buổi trưa đều giải quyết ở tiệm cơm, vậy nên mỗi tuần Trần Sở đều sẽ cho Trần Hổ tiền sinh hoạt, ngoại trừ chỗ đó ra thì mỗi ngày còn cho một chút tiền xài vặt.
Tuy là không nhiều, nhưng chắc là vẫn đủ cho hắn dùng mới đúng.
Về phần bản thân Trần Sở, xin lỗi, hắn là người quản sinh hoạt ở trong nhà, chi tiêu mỗi tháng ở trong nhà đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, bình thường tan học đều phụ trách đi mua đồ nấu ăn.
Chỉ là gần đây muốn thêm chất dinh dưỡng, vậy nên thức ăn ở trong nhà có hơi thiếu một chút.
Chẳng lẽ là nguyên nhân này.
Trần Sở suy nghĩ một chút, lấy ra 100 từ trong túi ra đưa cho em trai mình, tức giận nói:
- Cầm lấy đi, còn có, lần sau hết tiền thì nói sớm một chút.
Sức mua ở thế giới này cũng không khác gì lắm so với Địa Cầu ở kiếp trước của Trần Sở, một bát mì khoảng 10 đồng, hôm nay là thứ tư, 100 đồng cũng đủ để cho Trần Hổ dùng mấy ngày.
Trần Sở vốn định chỉ cho hắn 50 đồng, nhưng nhìn thấy Trần Hổ mới 13 tuổi mà đã lộ ra thân hình cao lớn uy mãnh, cảm thấy 50 đồng có lẽ không đủ để cho em trai mình ăn.
- Cảm ơn anh.
Trần Hồ vui vẻ nhận lấy tiền, mua hai cái bánh bao lớn, mở miệng há to, mấy miếng là đã ăn hết.
Hai người đi đến giao lộ ở đầu đường, một bên khác có mấy cô gái mặc đồng phục cấp 2 đi đến, sau khi nhìn thấy Trần Hổ thì liền vẫy tay với hắn.
- Trần Hổ, nhanh lên một chút.
- Đợi tôi một chút, anh, em đi trước đây.
- Đi đi.
Trần Hổ cười ha hả chạy đến.
- Trần Hổ, người kia là anh của cậu sao?
- Đúng vậy.
- Trần Hổ, anh của cậu thật là đẹp trai.
- Đúng vậy, anh tôi là đẹp trai nhất, hơn nữa thành tích học tập cũng rất tốt, lúc khi vào cao trung, đứng đầu bên nam, hiện giờ đang tu luyện Chân Võ.
- Quao, anh của cậu thật là lợi hại.
Trần Sở nghe thấy âm thanh đối thoại mơ hồ từ phía xa truyền đến, lắc đầu.
…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook