Kỷ Nguyên Máu
-
Chương 44: Người sống sót
Cả nhóm bắt đầu tiến vào khu vực mà Trần Phong đã chỉ. Con đường ngoài những xác chết và phương tiện giao thông nằm la liệt thì dường như không còn dấu tích của sinh vật sống nào cả. Tất nhiên là những thứ nhỏ như giun, kiến thì không nhắc đến làm gì.
Mọi người thận trọng di chuyển. Trong lúc đó Trần Phong không ngừng mở ra năng lực cảm nhận của mình để tiến hành quan sát. Dũng và Trần Phong đi trước, Huy và Nguyễn My phía sau, để cho Lê Thành ở giữa. Ngoài Trần Phong không tính đến thì Lê Thành là người duy nhất không có năng lực ở đây, thế nhưng tên này lại như bộ não của cả nhóm. Kế hoạch này cũng là của hắn đưa ra, vì vậy không có mặt hắn không được.
Tốc độ của mọi người không chậm, chẳng mấy chốc đã tiến vào khu vực cảnh báo gần một trăm năm mươi mét. Cảnh vật nơi đây vắng lặng, được ngăn cách với nhau bởi dòng sông Tô Lịch đen ngòm. Nhóm năm người bọn hắn đang đứng ở một bên bờ sông, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Lê Thành.
Tên này cúi gằm mặt vào bản đồ, không ngừng cau mày suy nghĩ, chốc chốc lại quay ra bên Trần Phong hỏi cái gì đó.
_Hai con quái vật đều ở phía trước. Một con bên trái ở dãy nhà chung cư bên kia bờ sông cách chúng ta một trăm mét. Một con còn lại xa hơn ngay phía bên phải cách một trăm năm mươi mét. Chúng ta có nên thử đi vòng qua một trong số chúng hay không?
Trần Phong lên tiếng hỏi.
_Đường vòng thì có, thế nhưng sẽ rất xa. Hơn nữa không thể đảm bảo được đi đường vòng liệu sẽ chạm trán phải quái vật khác hay không. Hai ngày nữa chúng ta phải di chuyển hộ tống một đám người bình thường khác. Vì vậy con đường an toàn này không chỉ cần ít nguy hiểm mà còn phải ngắn nhất có thể.
Lê Thành buông bản đồ xuống, vẻ mặt đăm chiêu.
_Nhưng mà không còn con đường nào khác rồi. Chẳng nhẽ phải nhảy xuống sông. Anh nhìn dòng sông đen kịt kia xem...
Dũng nửa đùa nửa thật lên tiếng.
_Nhảy sông?
Ánh mắt Lê Thành lóe lên tia sáng, Trần Phong và cả đám người cảm thấy có chút rợn người, không chừng tên này sẽ bắt cả đám nhảy sông thật. Sông Tô Lịch nổi tiếng về độ ô uế bẩn thỉu. Mặc dù nếu thật sự phải nhảy thì họ sẽ không ngại, nhưng nếu có thể tránh được thì tốt hơn.
_Chúng ta cứ nên đi thử đường vòng xem, dù sao vẫn còn hai ngày nữa.
Trần Phong lên tiếng, những người khác đồng tình phụ họa.
_Thôi được, thử men theo bên phải của con quái vật này để đi, tốt nhất là đừng vòng ra quá xa.
Lê Thành thu lại ánh mắt lấp lánh, gật đầu đồng ý.
Cả nhóm bắt đầu men theo đường biên bên phải, vòng sang bên cạnh khu vực của con quái vật thứ hai mà đi. Năng lực cảm nhận của Trần Phong không ngừng mở ra, mặc dù tinh thần của hắn bị tiêu hao nhưng vẫn trong khả năng chấp nhận được.
Bọn hắn tiến thêm được hai trăm mét nữa thì Trần Phong ra hiệu dừng lại.
_Con quái vật di chuyển, tốc độ chậm rãi nhưng lại đang tiến tới khu vực phía trước của chúng ta.
_Có lẽ nào nó đã phát hiện ra?
Sắc mặt mọi người trở nên căng thẳng, mặc dù họ có năng lực mới, thế nhưng chung quy vẫn chưa đối đầu với quái vật bao giờ.
_Tôi không nghĩ là vậy, nhưng chúng ta thử đi cách nó một đoạn nữa xem sao. Tiếp tục đi sang phải đi!
Trần Phong dẫn cả đám người đi tiếp sang mạn phải thêm hai trăm mét nữa. Phạm vi cảm nhận của Trần Phong giống như một quả cầu trên mặt đất. Lấy hắn làm tâm, không ngừng di chuyển theo hắn, bao phủ cảnh vật trong bán kính ba trăm mét.
Bất chợt Trần Phong dừng lại lần nữa. Sắc mặt hắn lộ vẻ khác lạ làm những người khác không khỏi cảm thấy bồn chồn.
_Có chuyện gì? Lại có quái vật? Hay là con quái vật kia đuổi theo?
_Không… không phải… là dấu hiệu sinh mệnh của người sống.
Trần Phong ngập ngừng nói. Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Vẫn có người còn sống? Từ lúc quái vật xuất hiện đã gần một tuần, khả năng có người còn sống sót là khá nhỏ. Trừ phi xuất hiện Trần Phong thứ hai hay người thức tỉnh như bọn họ.
_Có quái vật nào ở gần đó không?
Lê Thành lên tiếng hỏi.
_Không, con quái vật lúc nãy đã ngừng di chuyển, nó hiện tại đã vượt ra ngoài phạm vi cảm nhận của tôi, tức là cách chúng ta ít nhất ba trăm mét. Còn bên này trong gần hai trăm mét từ chỗ dấu hiệu sinh mệnh của người sống thì không có phát hiện quái vật.
_Có bao nhiêu người?
_Tôi cảm nhận được mười lăm đốm sáng sinh mệnh đang tụ lại một chỗ không hề di chuyển. Có điều kì lạ là độ mạnh yếu sinh mệnh của họ đều… y hệt nhau. Việc này rất lạ!
Trần Phong nhắm mắt lại cảm nhận lần nữa, sau đó mới trả lời.
_Tức là sao?
Lê Thành tò mò hỏi.
_Giải thích một cách dễ hiểu thì cường độ sinh mệnh của mọi người đều khác nhau, có mạnh, có yếu. Giống như dấu hiệu sinh mệnh của người đang khỏe mạnh sẽ hơn người đang ốm. Hoặc người già sẽ thua thanh niên trai tráng. Từ đó mà suy luận ra sẽ hiếm khi nào mà lại đồng đều như thế này.
Mọi người im lặng nhìn nhau, không ai có câu trả lời cho việc này.
“Cứu hay không cứu?”
Câu hỏi này đồng loạt hiện lên trong đầu các thành viên trong nhóm. Vào lúc như thế này mấy người đều vô thức đưa mắt nhìn về phía Trần Phong chờ hắn đưa ra quyết định. Lê Thành tựa như quân sư của cả đội, thế nhưng Trần Phong càng giống như là đội trưởng hơn. Một mình giết chết ba con quái vật, cái giá phải trả cũng không nhỏ. Hơn nữa việc hắn liều mạng cứu cô bé Linh Linh mọi người ở đây đều biết. Người như vậy sẽ luôn tạo cảm giác an toàn cho những người được hắn coi là bạn bè.
Trần Phong trầm ngâm một lúc, sau đó cắn răng đưa ra quyết định.
_Đến nhìn một cái, nếu thực sự có thể cứu được thì chúng ta ra tay giúp họ. Dù sao cũng chưa đi được xa, có thể đưa họ quay về khu tập thể một cách an toàn. Mọi người có ai phản đối gì không?
Không ai nói gì, dù sao lòng lương thiện trong họ vẫn còn. Cả nhóm quyết định tiến về khu vực mà Trần Phong cảm nhận được dấu hiệu sinh mệnh.
Mọi người thận trọng di chuyển. Trong lúc đó Trần Phong không ngừng mở ra năng lực cảm nhận của mình để tiến hành quan sát. Dũng và Trần Phong đi trước, Huy và Nguyễn My phía sau, để cho Lê Thành ở giữa. Ngoài Trần Phong không tính đến thì Lê Thành là người duy nhất không có năng lực ở đây, thế nhưng tên này lại như bộ não của cả nhóm. Kế hoạch này cũng là của hắn đưa ra, vì vậy không có mặt hắn không được.
Tốc độ của mọi người không chậm, chẳng mấy chốc đã tiến vào khu vực cảnh báo gần một trăm năm mươi mét. Cảnh vật nơi đây vắng lặng, được ngăn cách với nhau bởi dòng sông Tô Lịch đen ngòm. Nhóm năm người bọn hắn đang đứng ở một bên bờ sông, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Lê Thành.
Tên này cúi gằm mặt vào bản đồ, không ngừng cau mày suy nghĩ, chốc chốc lại quay ra bên Trần Phong hỏi cái gì đó.
_Hai con quái vật đều ở phía trước. Một con bên trái ở dãy nhà chung cư bên kia bờ sông cách chúng ta một trăm mét. Một con còn lại xa hơn ngay phía bên phải cách một trăm năm mươi mét. Chúng ta có nên thử đi vòng qua một trong số chúng hay không?
Trần Phong lên tiếng hỏi.
_Đường vòng thì có, thế nhưng sẽ rất xa. Hơn nữa không thể đảm bảo được đi đường vòng liệu sẽ chạm trán phải quái vật khác hay không. Hai ngày nữa chúng ta phải di chuyển hộ tống một đám người bình thường khác. Vì vậy con đường an toàn này không chỉ cần ít nguy hiểm mà còn phải ngắn nhất có thể.
Lê Thành buông bản đồ xuống, vẻ mặt đăm chiêu.
_Nhưng mà không còn con đường nào khác rồi. Chẳng nhẽ phải nhảy xuống sông. Anh nhìn dòng sông đen kịt kia xem...
Dũng nửa đùa nửa thật lên tiếng.
_Nhảy sông?
Ánh mắt Lê Thành lóe lên tia sáng, Trần Phong và cả đám người cảm thấy có chút rợn người, không chừng tên này sẽ bắt cả đám nhảy sông thật. Sông Tô Lịch nổi tiếng về độ ô uế bẩn thỉu. Mặc dù nếu thật sự phải nhảy thì họ sẽ không ngại, nhưng nếu có thể tránh được thì tốt hơn.
_Chúng ta cứ nên đi thử đường vòng xem, dù sao vẫn còn hai ngày nữa.
Trần Phong lên tiếng, những người khác đồng tình phụ họa.
_Thôi được, thử men theo bên phải của con quái vật này để đi, tốt nhất là đừng vòng ra quá xa.
Lê Thành thu lại ánh mắt lấp lánh, gật đầu đồng ý.
Cả nhóm bắt đầu men theo đường biên bên phải, vòng sang bên cạnh khu vực của con quái vật thứ hai mà đi. Năng lực cảm nhận của Trần Phong không ngừng mở ra, mặc dù tinh thần của hắn bị tiêu hao nhưng vẫn trong khả năng chấp nhận được.
Bọn hắn tiến thêm được hai trăm mét nữa thì Trần Phong ra hiệu dừng lại.
_Con quái vật di chuyển, tốc độ chậm rãi nhưng lại đang tiến tới khu vực phía trước của chúng ta.
_Có lẽ nào nó đã phát hiện ra?
Sắc mặt mọi người trở nên căng thẳng, mặc dù họ có năng lực mới, thế nhưng chung quy vẫn chưa đối đầu với quái vật bao giờ.
_Tôi không nghĩ là vậy, nhưng chúng ta thử đi cách nó một đoạn nữa xem sao. Tiếp tục đi sang phải đi!
Trần Phong dẫn cả đám người đi tiếp sang mạn phải thêm hai trăm mét nữa. Phạm vi cảm nhận của Trần Phong giống như một quả cầu trên mặt đất. Lấy hắn làm tâm, không ngừng di chuyển theo hắn, bao phủ cảnh vật trong bán kính ba trăm mét.
Bất chợt Trần Phong dừng lại lần nữa. Sắc mặt hắn lộ vẻ khác lạ làm những người khác không khỏi cảm thấy bồn chồn.
_Có chuyện gì? Lại có quái vật? Hay là con quái vật kia đuổi theo?
_Không… không phải… là dấu hiệu sinh mệnh của người sống.
Trần Phong ngập ngừng nói. Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Vẫn có người còn sống? Từ lúc quái vật xuất hiện đã gần một tuần, khả năng có người còn sống sót là khá nhỏ. Trừ phi xuất hiện Trần Phong thứ hai hay người thức tỉnh như bọn họ.
_Có quái vật nào ở gần đó không?
Lê Thành lên tiếng hỏi.
_Không, con quái vật lúc nãy đã ngừng di chuyển, nó hiện tại đã vượt ra ngoài phạm vi cảm nhận của tôi, tức là cách chúng ta ít nhất ba trăm mét. Còn bên này trong gần hai trăm mét từ chỗ dấu hiệu sinh mệnh của người sống thì không có phát hiện quái vật.
_Có bao nhiêu người?
_Tôi cảm nhận được mười lăm đốm sáng sinh mệnh đang tụ lại một chỗ không hề di chuyển. Có điều kì lạ là độ mạnh yếu sinh mệnh của họ đều… y hệt nhau. Việc này rất lạ!
Trần Phong nhắm mắt lại cảm nhận lần nữa, sau đó mới trả lời.
_Tức là sao?
Lê Thành tò mò hỏi.
_Giải thích một cách dễ hiểu thì cường độ sinh mệnh của mọi người đều khác nhau, có mạnh, có yếu. Giống như dấu hiệu sinh mệnh của người đang khỏe mạnh sẽ hơn người đang ốm. Hoặc người già sẽ thua thanh niên trai tráng. Từ đó mà suy luận ra sẽ hiếm khi nào mà lại đồng đều như thế này.
Mọi người im lặng nhìn nhau, không ai có câu trả lời cho việc này.
“Cứu hay không cứu?”
Câu hỏi này đồng loạt hiện lên trong đầu các thành viên trong nhóm. Vào lúc như thế này mấy người đều vô thức đưa mắt nhìn về phía Trần Phong chờ hắn đưa ra quyết định. Lê Thành tựa như quân sư của cả đội, thế nhưng Trần Phong càng giống như là đội trưởng hơn. Một mình giết chết ba con quái vật, cái giá phải trả cũng không nhỏ. Hơn nữa việc hắn liều mạng cứu cô bé Linh Linh mọi người ở đây đều biết. Người như vậy sẽ luôn tạo cảm giác an toàn cho những người được hắn coi là bạn bè.
Trần Phong trầm ngâm một lúc, sau đó cắn răng đưa ra quyết định.
_Đến nhìn một cái, nếu thực sự có thể cứu được thì chúng ta ra tay giúp họ. Dù sao cũng chưa đi được xa, có thể đưa họ quay về khu tập thể một cách an toàn. Mọi người có ai phản đối gì không?
Không ai nói gì, dù sao lòng lương thiện trong họ vẫn còn. Cả nhóm quyết định tiến về khu vực mà Trần Phong cảm nhận được dấu hiệu sinh mệnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook