Kỷ Nguyên Chuyên Nghiệp Toàn Cầu
2: Thức Tỉnh Nghề Nghệp Lang Băm


Lâm Ngọc không quan tâm tới điểm này, một mặt hán hiện tại không có lựa chọn, mặt khác hắn cũng không biết những ngươi này có thể nói cái gì.
Nguỵ Đào muốn tố cáo Lâm Ngọc nhưng bị Lâm Ngọc ngăn lại.
“Những người này đều là bạn cùng lớp, nếu như bọn họ nói ra lời này sau lưng, chúng ta không thể hy vọng ngươi làm tốt.” Nguỵ Đào vẫn có chút uỷ khuất.
“Quên đi, không cần lo lắng, ta trước đi tìm Lão Bản, ngươi ở chỗ này chờ ta.”
Lâm Ngọc không quan tâm, anh nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm của mình đang nhì xung quanh, có lẽ anh là người duy nhất trong lớp đã thức tỉnh và dường như anh là ngươif duy nhất có đủ tư cách.
“Mau đi thức tỉnh một cái hiếm thấy chức nghiệp, ta chờ ngươi trưởng thành, ta chờ ngươi tin tức tốt.”
Nguỵ Đào vỗ vỗ Lâm Ngọc vai, trên mặt nở nụ cười, tựa hồ đối với Lâm Ngọc tràn đầy tin tưởng.
“Chắc chắn rồi.” Lâm Ngọc nói vài câu chiếu lệ rồi vội vàng đi về phía thầy Trần.
Nhìn thấy Lâm Ngọc đi tới, Trần sư phụ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Lâm Ngọc tạm thời thay đổi chủ ý, hắn cũng sẽ gặp rắc rối.
“Lâm Ngọc, ngươi đến rồi, ta đã đợi ngươi rồi.

Nhanh lên, chúng ta lập tức bắt đầu.” Nói xing, Trần lão sư không khỏi kéo Lâm Ngọc về phía quảng trường trung tâm, nơi hôm nay thức tỉnh.

sẽ diễn ra.
Thấy thầy Trần muốn không nói, Lâm Ngọc cũng vui vẻ, tuy rằng đã có được một ít ký ức, nhưng những ký ức này quá lộn xộn, tuân theo nguyên tắc nói nhiều, phạm nhiều, nói ít cũng không sao.
Đến trung tâm quảng trường, ngoài một số giáo viên và một số nhân viên, những người còn lại ở đây chỉ có những người đang có ý định thức tỉnh như Lâm Ngọc.
Trong số họ chỉ có khoảng chục người, Lâm Ngọc không có ấn tượng gì với những người này.

Kiếp trước anh cũng là một otaku, ngoài việc luyện tập hàng ngày, anh còn là việc bán thời gian và làm việc bán thời gian.

Vì điểm tốt của anh ấy nên không ai trong lớp biết đến anh ấy.
“Bây giờ mọi người đã ở đây rôi, chúng ta bắt đầu thôi.”
Người nói chuyệ là một ngưởi đàn ông trung niên oai vệ vung tay lên, một viên pha lê không màu xuất hiện trên tay Lâm Ngọc.
“Vẫn còn phải nói mấy câu vớ vẩn, trước hết là mừng vì cậu không lùi bước.


Thứ hai, nếu cậu đã thức tỉnh được một nghề phù hợp, Cục thăm dò của Căn cứ Liên bang số 9 hoan nghênh cậu gia nhập.”
“Bây giờ, hãy đặt Viên đá Thức tỉnh lên trán bạn và sử dụng sức mạnh đồng hành của bạn dể mở Viên đá Thức tỉnh trong tay bạn.”
Người đàn ông trung niên không nói nhảm và bắt đầu ngay khi mọi người có mặt.
Lâm Ngọc có thể cảm nhận rõ ràng sự khinh thường cuẩ anh ta, nhưng anh ta dường như hiểu rằng có lẽ anh ta là một nhân vật lớn.

Cho dù anh ta không phải một nhân vật lớn, với kỹ năng vừa rồi, anh ta chắc chắn là một chuyên gia khá giỏi.
Và họ chỉ là một nhóm con bạc.

Có bao nhiêu con bạc bước vào sòng bác có thể quay lại với đầy đủ tiền lương?
Lâm Ngọc không hề do dự, trực tiếp bắt đầu trong khi những người khác vẫn còn hơi choáng váng.

Hơn nữa, lúc này anh đã đuổi kịp chuyện du hành thời gian.

Chẳng phải chỉ là một cuộc xổ số sao? Đừng đến.

Tất cả các truyền thuyết vàng đều tiếc nuối cho thân phận của người du hành thời gian.
Đối với sự quyết đoán của Lâm Ngọc, người đàn ông trung niên tuy không có số liệu nghiên cứu cụ thể nhưng niềm tin vững chắc đối với viên đá thức tỉnh có nahr hưởng nhất định.
Chỉ là hắn không có nhiều hy vọng, Viên đá Thức tỉnh đã toả sáng ở một thời kỳ nhất định, nhưng đó cũng là tổn thất của rất nhiều người, thành quả và nỗ lực hoàn toàn không tương xứng.
Lâm Ngọc không cảm nhận được nhiều về sự chú ý của ông chủ.

Lúc này anh chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, như thể đang trở về cơ thể của mẹ mình, và sức mạnh đồng hành bị ức chế đã thành công đột phá lên cấp độ đầu tiên.
Sự thức tỉnh có thể rất nhanh hoặc rất chậm.

Tuy Lâm Ngọc là người thức tỉnh đầu tiên nhưng những người phía sau đã thức tỉnh xong, hắn vẫn mang vẻ mặt say sưa
Từ Lâm có hứng thú nhìn Lâm Ngọc, mặc dù không có sự phân biệt giữa nghề nghiệp cao và thấp, nhưng theo thống kê chưa đầy đủ, thời gian thức tỉnh càng lâu thì khả năng đạt được tài năng cao càng lớn.

“Đừng làm phiền đúa trẻ đó.

Thống kê về nghề nghiệp của người khác hẳn là khá tốt.”
Từ Lâm chưa bao giờ rời mắt khỏi Lâm Ngọc, hắn vốn chỉ để ý đến những người khác một chút, loại chuyện này chỉ là trùng hợp, nhưng hắn không ngờ lần này sẽ có chuyện tốt sảy ra.
“Đã đếm xong, có ba người nhặt rác, bốn người nông dân, một người ăn xin, một nhân viên báo chí, một người tắm rửa, một người bắn súng, một người đã thức tỉnh thiên phú, còn một người cong chua thức tỉnh hoàn toàn.”
Dữ liệu nhanh chóng được tổng hợp.

Ngoại trừ xạ thủ, các nghề khác đều ở mức trung bình.

Tuy nhiên, Từ Lâm hơi ngạc nhiên khi biết rằng co người đã đánh thức tài năng của họ.
Nghề nghiệp cao thấp tuy không có sự phân biệt nhưng tài năng lại có sự khác biệt.
Người ta có cơ hội nhận được tài năng sau khi thức tỉnh nghề nghiệp, nhưng người thức tỉnh tự nhiên có thể thức tỉnh ở giai đoạn sau, nhưng người sử dụng đá thúc tỉnh có thể biết kết quả ngay tại chỗ.
Nhân tài được chia thành tài năng nghề nghiệp và tài năng cá nhân.

Về lý thuyết, con người có thể thức tỉnh hai tài năng, nhưng những người như vậy rất hiếm.
Tài năng từ thấp đến cao có thể chia thành trắng bình thường, xanh suất sắc, tím sử thi, huyền thoại vàng và thần thoại đỏ.

Chỉ cần có tài năng phù hợp, nghề nghiệp vụn vặt có thể cất cánh.
“Tài năng nào đã được đánh thức?” Từ Lâm hơi rời mắt khỏi Lâm Ngọc.

Anh chú ý đến Lâm Ngọc vì nhiều khả năng anh sẽ đánh thức tài năng của mình theo thời gian, nhưng anh không ngờ rằng lại có một điều bất ngờ.
“Thạch Thiên là một kẻ nhặt rác chuyên nghiệp, tài năng của hắn là đòn chí mạng may mắn màu trắng.

Có rất ít khả năng hắn sẽ có được những gì đó có lợi cho mình khi đi hoang.”

“Tài năng khá tốt, đáng tiếc là người da trắng.

Hãy hỏi xem anh ta có muốn gia nhập đội thám hiểm hay không.” Từ Lâm hơi lắc đầu thất vọng.

đều có.

Xác suất kích thích hoạt và vật phẩm thu được không tốt lắm nhưng vẫn chấp nhận được với tư cách là người mở hộp.

Nhóm khám phá cần những tài năng như vậy.
Lâm Vũ ngơ ngác mở mắt ra, lúc này viên đá thưc tỉnh trong tay hắn đang tân hưởng cảm giác đó, nhưng sự kết thúc đột ngột khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu.
“Anh bạn trẻ, hãy nói cho tôi biết nghề nghiệp của anh.

Anh đã thức tỉnh lâu như vậy, chắc hản tài năng của anh đã thức tỉnh rồi phải không?”
Từ Lâm đến chỗ Lâm Ngọc, hắn đã đợi nửa giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người thức tỉnh lâu như vậy.
Lâm Ngọc ngơ ngác nhìn nguòi đàn ông trung niên trước mặt.

Anh vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
“Lâm Ngọc, đây là thám hiểm khoa Hứa tiên sinh, Hứa tiên sinh đang hỏi ngươi một chuyện.” Trần lão sư nhìn thấy Lâm Ngọc ngơ ngác, không khỏi tiến lên nhắc nhở.
“Không sao đâu, chỉ cân tập trung là có thể thấy được kỹ năng chuyên nghiệp.”
Từ Lâm xua tay, tâm tình vui ve vì đã thu hoạch được một cây giống tôt, nếu thích hợp thì có thể dẫn hắn đến bộ phận thăm dò, dù sao cũng sẽ có quan hệ tình cảm.
Lâm Ngọc tập trung chú ý, trước mặt hiện lên một dòng chữ, trông giống như bảng dữ liệu trò chơi trực tuyến
[Tên: Lâm Vũ]
[Sức mạnh tài năng của tình bạn: Giai đoạn 1 và Giai đoạn 0]
[tài năng:? ? ?]
[Nghề nghiệp: lang băm]
[Tài năng nghề nghiệp: Tự học không cần thầy(vàng) (mỗi ngày học ngẫu nhiên một kỹ năng nghề nghiệp)] (không nghi ngờ gì, bạn là thiên tài, và thế giới thiên tài không cần thầy, hoặc anh ta không dựa vào về giáo viên, có thể rất Bạn sẽ sớm gặp khó khăn trong việc lựa chọn kỹ năng.)
[Kỹ năng chuyên nghiệp:
Kỹ năng bị động: [Hành nghề y mà không cần giấy phép (bạn có thể sử dụng tất cả các kỹ năng chuyên môn y tế và có khả năng xảy ra đòn chí mạng rất nhỏ)] (Chỉ cần tôi không có giấy phép, luật pháp không thể kiểm soát tôi.

Dù bạn mắc bệnh gì,tôi cũng dám chữa khỏi cho bạn, còn những đòn chí mạng, bạn có tin vào phép màu không?)

[Học hành không giỏi (tất cả các biện pháp điều trị đều có khả năng cao đạt được hiệu quả ngược lại)] (tôi chỉ là một lang băm, bạn có thể yêu cầu tôi bao nhiêu?)
Kỹ năng chủ động: [Bộ ba khoáng sinh © LV.1 (có thể loại bỏ hâu hết các tác động tiêu cực và phục hồi một lượng máu nhất định)] (Bạn có chắc thuốc của mình chưa hết hạn không? Có lẽ bạn có thể đặt cược vào một phép màu.)
Bảng dữ liệu hơi dài, nhưng Lâm Ngọc nhìn thoáng qua đã thấy huyền thoại vàng bắt mắt.
Anh ta cũng đã nghe nói đến tài năng nghề nghiệp, nhưng không ngờ lại tìm được vàng trong hố xí, chỉ là nghề này có vẻ hơi giống một cái bẫy.
Mặc dù có chút bẫy nhưng vẫn không che giấu được niềm vui của anh khi có được huyề thoại vàng.

Đây là lần duy nhất anh không hề thua thiệt.
Tuy rằng có chút hưng phấn, nhưng vẫn là ở bên ngoài có chuyện gì, cũng phải đóng của lại, từ từ xem một chút, phát hiện trên mặt ông chủ không có chút nào bất mãn.
“Tiểu Lâm, bạn đã đọc xong chưa?” Từ Lâm nở một nụ cười trên khuôn mặt nghiêm túc.
“Từ tiên sinh, nghề nghiệp của tôi là bác sĩ lang băm, tôi đã nhận được tài năng xanh, tôi có xác suất nhất định để học hỏi kỹ năng y tế của người khác.”
Lời nói dối của Lâm Ngọc không hề sai chút nào, đây cũng là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng của anh.

Anh vốn là một đứa trẻ mồ côi, truyền thuyết vàng son thực sự gây chấn động.
Tuy nói là phiên bản yếu tự học phiên bản yếu nhưng vẫn là tài năng tốt, hai bên có quan hệ với nhau nên sẽ không hoàn toàn ẩn giấu kỹ năng sau này.
“Quạc…quack bác sĩ? Bạn có chắc không?”
“Vâng, thưa ngài, có vấn đề gì không” Lâm Ngọc nhì thấy vẻ thất vọng trên matej ông chủ, cảm thấy có chút không đúng.
Không phải sự nghiệp không quan trọng, mà là Lâm Ngọc cảm thấy mình giống như đã rơi vào một cái bẫy lớn, ngay cả tài năng “xanh” của mình ccungx không thể chống đỡ nổi.
“Không có gì, chúng ta đều đã thức tỉnh rồi, vậy thì cứ làm đi.

Các ngươi hãy về nghỉ ngơi thật tốt.

Đừng vì sự thức tỉnh này mà tạo ra khác biệt gì lớn, không có sự phân biệt nghề nghiệp cao thấp, bất kể là nghề nghiệp gì, miễn là bạn làm tốt, bạn sẽ có thể làm việc ở liên bang.

Nó toả sáng rực rỡ.”
Từ Lâm vội vàng kết thúc hoạt động thức tỉnh.

Mặc dù đứa trẻ cuối cùng nhận được tài năng xanh như mong đợi, nhưng anh thực sự không ngờ rằng đứa trẻ này sẽ thức tỉnh ngề lùa đảo đó.
Thiên phú quả thực không tệ, tốc độ lĩnh hội có thể khiến hắn thu hoạch được càng nhiều kỹ năng chuyên môn, nhưng ai lại muốn lãnh đạo một nghề có thể tuỳ thời đâm sau lưng đồng đội?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương