Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ
Chương 254: Di chỉ quỷ dị

Editor: Waveliterature Vietnam

Di chỉ số chín.

Khúc núi này thế núi bằng phẳng, dưới chân núi là một vùng đồng bằng lớn, trên vùng đồng bằng dưới chân núi này có hai Khu An toàn tọa lạc, cách nhau không tới một trăm mét.

Không biết có phải là nguyên nhân này nên mới xuất hiện di chỉ hay không?

Đường Lăng nhìn di chỉ số chín trước mắt, cho dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập khiếp sợ và các loại tâm trạng phức tạp khác. 

Di chỉ là cái gì?

Tên như ý nghĩa chính là những vết tích của nền văn minh trước để lại. 

Có thể được gọi là di chỉ ở thời đại Tử Nguyệt đều là những loại thành trấn của nền văn minh trước được bảo tồn khá hoàn hảo. 

Mà thường thường có thể dưới sự ăn mòn của thời gian mà có thể giữ lại hoàn chỉnh như vậy cơ bản là có hai trường hợp. 

Một là do sự vận động của địa chất, trùng hợp lại trùng hợp cả di chỉ bị chôn vùi vào lòng đất. 

Thứ hai, chính là chỗ di chỉ này có một khối đá năng lượng, dưới sự phóng thích cuồn cuộn không dứt của đá năng lượng, mọi thứ vẫn được giữ nguyên như cũ. 

Đương nhiên là đá năng lượng thần kỳ, mà di chỉ có được đá năng lượng như vậy cơ bản đều là bị thế lực lớn chiếm lấy. 

Giống như ở thế giới này có mười di chỉ lớn nổi tiếng, trong đó có sáu di chỉ đã bị thế lực lớn chia cắt. 

Còn lại bốn cái là chỗ hiểm yếu của thế giới này. 

Bởi vì trong đó có ba cái đã trở thành thành phố dị nhân, mà một cái khác lại trở thành hang ổ của Sâu Chuột. 

Không phải mọi người không muốn đoạt lại, nhưng cho dù thế lực lớn cỡ nào cũng không dám làm bừa.

Nghe nói trong ba thành phố dị nhân đã tiến hóa thành Thi hoàng cấp tám thật sự, thậm chí còn bị nghi ngờ là Thi đế cấp chín. 

Còn về thành Sâu Chuột càng không có bất cứ thế lực nào có ý đồ với nó. 

Nghĩ mà xem dưới sự chỉ huy của Vua Sâu, côn trùng biến dị che ngợp trời, lại hoặc như dưới sự dẫn dắt của Vua Chuột hung thú cấp sáu trở lên -chuột biến dị che ngợp bầu trời. 

Vì vậy các thế lực lớn của con người chỉ có thể ở bên ngoài phạm vi của bốn di chỉ này bố trí đề phòng, miễn cưỡng duy trì hòa bình giả tạo và sự cân bằng yếu đuối.

Nhưng cuối cùng bọn chúng vẫn sẽ trở thành tâm bệnh của con người, sau khi quy mô của bọn chúng lớn mạnh hơn, nhu cầu tài nguyên cũng sẽ tăng lên. 

Chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận chiến. 

Trong đầu nhớ lại những tài liệu liên quan đến những di chỉ này nhưng Đường Lăng vẫn không thể triệt tiêu loại khiếp sợ khi nhìn thấy di chỉ số chín kia. 

Đương nhiên di chỉ số chín cũng là do nền văn minh trước để lại. 

Nó không lớn, chỉ là một thị trấn nhỏ, hơn nữa chỉ cần nhìn một cái là đã nhìn thấy điểm cuối của cả trấn.

Nhưng mấu chốt chính là nó được bảo tồn tốt như vậy, mặc kệ là kiến trúc hay là vật phẩm bên trong trấn đều giống như được thời gian ngưng đọng lại ở khoảnh khắc nào đó. 

Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ trong trấn chắc chắn có đá năng lượng. 

Nhưng những nơi mà Đường Lăng lướt qua lại không hề nhìn thấy đá năng lượng. 

Nếu như di chỉ số chín vỏn vẹn chỉ có như vậy thì Đường Lăng đã không khiếp sợ đến thế. 

Hắn cho rằng trong trấn chắc chắn có đá năng lượng, chẳng qua chỉ là ở nơi nào đó không muốn cho người ta biết mà thôi. 

Mà năng lượng kỳ lạ của đá năng lượng có thể có công hiệu bảo tồn vật phẩm, giống như nơi rào chắn gần với đá năng lượng, những kiến trúc của nền văn minh trước gần như không bị thời gian ăn mòn. 

Nếu như không phải vì đó là chiến trường, bị chiến tranh phá hoại giống như phế tích thì một góc của thành phố đó có thể được lưu lại hoàn chỉnh. 

Thật sự khiến cho Đường Lăng cảm thấy khiếp sợ đó chính là di chỉ số chính có người!

Đúng vậy, bên trong có người. 

Từ cách ăn mặc mà thấy chắc chắn bọn họ không phải là người của thời đại Tử Nguyệt, mà là người của nền văn minh trước. 

Vẻ mặt của những người này vô cùng tự nhiên, giống như bọn họ không hề biết những thay đổi kịch liệt đã xảy ra ở thế giới bên ngoài. Bọn họ đi tới đi lui làm công việc của mình một cách rất tự nhiên, căn bản không giống dị nhân. 

"Rất quỷ dị đúng không?" Lạc Tân đứng bên cạnh Đường Lăng nói. 

Đường Lăng gật đầu, không nhịn được đưa tay ra, thậm chí hắn bắt đầu hoài nghi di chỉ số chín là có tồn tại hay không? Hay là nói hắn hy vọng hàng rào đó chỉ là ảo giác của hình chiếu 3D sản xuất ra mà thôi. 

Chuyện này khó tránh khỏi khiến tâm trạng của người khác cũng vô cùng phức tạp, bởi vì đây là của nền văn minh trước! Không ai có thể nghĩ tới chứ? Trong thời đại này còn có một góc giống như di chỉ số chín này đang trình diễn lại cuộc sống của nền văn minh trước. 

Bà cụ ngồi trước nhà phơi nắng kia, người thanh niên huýt sáo chạy xe trên phố kia, người phụ nữ từ cửa hàng, chắc hẳn là cửa hàng chỉ xách theo hai cái túi lớn mới từ trong bước ra, ở bên cạnh có một người đàn ông sốt ruột đứng chờ trước xe... 

Hết thảy đều sống động giống như thật.

Nhưng nhìn hồi lâu bạn sẽ phát hiện, đám người trong trấn này đều làm những công việc lặp lại. Cũng giống như người thanh niên kia thỉnh thoảng sẽ lại đến một khúc nào đó, cũng chạy xe tới, ngay cả tư thế huýt sáo cũng giống hệt nhau... 

Người phụ nữ từ cửa hàng bước ra, sau khi ngồi lên xe, lúc xe nhanh chóng rời khỏi thì cô ta lại từ cửa hàng bước ra, chiếc xe kia vẫn đậu ngay chỗ cũ, bên cạnh đó là một người đàn ông đang sốt ruột. 

Tất cả những thứ này đều đang lặp lại!

"Bây giờ chúng ta phải đi vào." Lạc Tân nhắc nhở Đường Lăng. 

Đường Lăng cảm thấy cơ thể hơi cứng ngắc, thật sự hắn không biết di chỉ số chín quỷ dị như thế, vì thế trên đường đi không cùng Lạc Tân và Lạc Ly bàn luận quá nhiều về nó. 

Hắn chỉ biết đây là một di chỉ vừa nguy hiểm lại vừa quỷ dị. 

Trên thực tế, sau khi đến gần di chỉ này, phát hiện được sự thật này, Đường Lăng còn muốn hỏi thăm, nhưng hắn lại không biết nên bắt đầu từ đâu. 

Nhưng thời gian không còn nhiều nữa. 

Bởi vì di chỉ số chín tọa lạc tại một chỗ hơi cao trên sườn núi, từ trên nhìn xuống có thể nhìn thấy phía xa người của Hội nghị Ngôi Sao cũng đang chạy tới nơi này. 

Nếu như không nắm chắc thời gian tiến vào di chỉ thì hậu quả có thể tưởng tượng được.

Trên thực thế chắc hẳn bọn họ đã bị bại lộ rồi nhỉ? Đường Lăng không cho rằng bộ đội của Hội nghị Ngôi Sao ngay cả một cái kính viễn vọng cũng không có. 

Nhưng Lạc Tân đã nói chỉ cần có thể giành đến trước di chỉ số chín và tiến vào di chỉ số chín trước thì có bại lộ cũng không sao.

Cho dù chỉ là tiến vào khu vực đường biên của di chỉ số chín. 

Có thần kỳ như vậy không? Nhưng Đường Lăng tin tưởng Lạc Tân, chính là xuất phát từ phần tin tưởng này nên bọn họ mới lựa chọn vào thời điểm cuối cùng không tiếc bại bại lộ mình, trực tiếp xông lên sườn núi này đến bên cạnh di chỉ số chín. 

Lúc thấy rõ di chỉ số chín Đường Lăng biết sự việc thật sự có thể thần kỳ như vậy. 

Nếu không, một vùng di chỉ lớn như vậy bại lộ ở ngay chỗ này mà tại sao nhiều năm như vậy lại không có bất kỳ người nào, bất kỳ thế lực nào đến chiếm lĩnh nó?

"Chúng ta đi vào, ngươi và Lạc Ly nhất định phải đi theo tôi một bước không rời, ngay cả chỗ đặt chân cũng không được có sai lầm." Lạc Tân nói nhanh. 

"Được." Đường Lăng cũng không phí lời.

Hắn phát hiện người của Hội nghị Ngôi Sao rõ ràng đã tăng nhanh tốc độ hành quân, rõ ràng ba người bọn họ đã hoàn toàn bị bại lộ. 

Lạc Tân dẫn theo Đường Lăng và Lạc Ly nhanh chóng đi tới góc Đông Nam của trấn này. 

Nơi này có một con hẻm nhỏ bình thường không có gì kỳ lạ, từ vị trí địa lý mà nhìn, đi qua con hẻm nhỏ này thì có thể nối đến một con phố trong trấn, từ đó có thể tiến vào trong trấn. 

Chẳng lẽ chỉ có thể từ con hẻm nhỏ này tiến vào trong trấn thôi sao? Đường Lăng suy đoán lung tung, nhưng đây cũng không tính là bí mật gì?

Nhưng là Lạc tân không giải thích, cô cẩn thận từng li từng tí bước đi bước đầu tiên, chân trái đạp lên viên gạch hoa văn thứ ba lót trong hẻm nhỏ, chân phải lại đạp lên viên gạch thứ hai xéo góc với viên gạch thứ ba này. 

"Các người nhớ rõ vị trí của hai viên gạch này không? Lúc đặt chân không thể có sai lầm." Lạc Tân nói xong, bước đi bước thứ hai. 

Lạc Ly theo sát cô, cũng đạp lên những viên gạch giống hệt cô, thật sự là ngay cả thứ tự trước sau của chân phải chân trái cũng không dám có bất kỳ sai lầm nào. 

Trong lòng Đường Lăng hiện lên cảm giác kỳ lạ, nhưng lại nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Lạc Tân: "Tốt nhất ngươi đừng thử nghiệm lung tung, hậu quả rất nghiêm trọng, không phải là chuyện ngươi có thể chống đỡ được đâu."

Đường Lăng bĩu môi, ta không hiểu chuyện như vậy sao? Sau đó hắn phẫn nộ đuổi theo bước chân của Lạc Ly.

Trên thực tế Lạc Tân cảnh cáo rất đúng lúc, Đường Lăng thật sự là muốn thử một lần, nếu không đi theo cách như vậy sẽ xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ còn có thể xuất hiện thiên tai nhân họa? Không biết tại sao tính tò mò của hắn vì thế giới này, vì những gì mình đã trải qua mà đã trở nên vô cùng dồi dào. 

Lạc Tân cũng chỉ cảnh cáo Đường Lăng như thế, nhưng cô không giải thích bất cứ điều gì. Bước chân của cô không ngừng bước về phía trước, chỉ là mỗi bước đi vô cùng cẩn thận. 

Nhìn dáng vẻ của cô giống như hơi uể oải. 

Lúc đi tới giữa hẻm, thỉnh thoảng cô sẽ ngừng lại suy nghĩ một hồi sau đó mới thận trọng bước ra một bước, nhưng chính là trong thời gian ngắn ngủi như vậy, bộ đội của Hội nghị Ngôi Sao đã lên đến sườn núi. 

Đằng đẵng năm trăm người, năm trăm người võ trang đầy đủ, toàn bộ tập trung tại di chỉ số chín này. 

Khoảng cách này có thể nhìn thấy rất rõ ràng, phía trước đội ngũ có một thiếu niên áo niên cưỡi hung thú cấp sáu – sư tử Ao Mỹ Sa mắt đỏ như ngọn lửa. 

Vóc người của hắn ta rất khôi ngô, cách khoảng cách này còn chưa nhìn thấy rõ dung mạo của hắn ta, nhưng có thể cảm nhận được luồng khí thế mạnh mẽ của hắn ta. 

Đó là ai? Đường Lăng cũng không biết. 

Những ngày chạy trốn này, bọn họ ăn gió nằm sương, một đường gấp gấp, cũng không có bất cứ nguồn tin nào. 

Đương nhiên bọn họ cũng không biết nơi đóng quân của những người lưu lạc Lạc thị ngoại trừ bị hoàn toàn chiếm lĩnh ra, có rất nhiều tin tức cũng bị tra hỏi ra. 

Cũng bao gồm việc Đường Lăng đến nơi đóng quân Lạc thị, chi tiết trong đó được chuyển về cho tổng bộ Hội nghị Ngôi Sao, đương nhiên có người phân tích ra được đó chính là Đường Lăng. 

Vì thế Long Thất đích thân ra tay. 

Bất kể là bắt lấy Đường Lăng cũng được, bắt giết Lạc Ly trong danh sách Hỏa Chủng cũng xong hay là đoạt lấy tộc học Lạc thị bị mang đi cũng vậy... mỗi một chuyện đều là quan trọng trong quan trọng, nhất định hắn ta phải tự mình tới. 

Trong lòng hắn ta hiện lên vẻ sung sướng tàn nhẫn, hắn ta chờ không kịp muốn nói cho anh em Lạc thị biết bây giờ cha ruột của bọn họ Lạc Nghiêm đã hoàn toàn trở thành một kẻ ngốc. 

Vì ép tra hỏi tin tức, Hội nghị Ngôi Sao đã sử dụng một ít thuốc, đây không phải là chuyện cao thâm gì, từ trước đến giờ tổ chức tình báo nhiệm vụ đặc biệt của nền văn minh trước đều làm như vậy, Hội nghị Ngôi Sao chỉ là kế thừa thủ đoạn của bọn họ mà thôi. 

Nghiêm hình tra hỏi? Không tồn tại đâu! Một chút thuốc có thể khiến cho một người có ý chí kiên cường nhất sụp đổ, sau đó nói rải rác lung tung rất nhiều bí mật. 

Theo lý mà nói đáng lẽ Lạc Nghiêm phải lập tức bị xử tử. 

Nhưng Long thất có một thú vui độc ác, hắn ta muốn anh em Lạc thị xử tử cha ruột của bọn họ, hắn ta yêu thích từ linh hồn khiến người ta phải đau khổ, tuyệt vọng thậm chí là tự hủy hoại mình. 

Vì vậy nói hắn ta là người thích hợp làm tình báo nhất trong mười sáu thiếu niên, tất cả mọi người đều đương nhiên cho rằng sau khi đợi hắn ta trưởng thành hắn ta sẽ hợp lý tiếp quản bộ đội Ám Ảnh. 

"Báo cáo Thất thiếu, bây giờ bọn họ đang tiến vào di chỉ số chín từ một góc của hướng Đông Nam." Vào lúc này, một lính trinh sát báo cáo tin tức mới có được. 

"Chúng ta phải lập tức đuổi theo sao?" Bên cạnh Long thất một sĩ quan phụ tá cúi đầu thấp giọng hỏi thăm. 

"Không vội, trước tiên bao vây toàn bộ di chỉ số chín lại cho ta." Khóe miệng Long thất mang theo nụ cười tà nhẫn, nói tiếp: "Đừng dễ dàng tiến vào trong trấn, trên thực tế căn bản ta không gấp, hoàn toàn không gấp."

Long thất là một người chắc chắn sẽ không dễ dàng nói ra bất cứ cách nghĩ nào trong lòng mình, người như vậy không chỉ không ngu xuẩn lại là người vô cùng thông minh. 

Đương nhiên hắn ta rõ ràng di chỉ số chín quỷ dị này. Nếu như thật sự không có bất cứ vấn gì vậy tại sao nơi này đã nhiều năm trôi qua lại không có người chia sẻ. 

Lạc thị biết bí mật của di chỉ số chín, đến nơi này nhất định phải có chỗ dựa dẫm.

Long Thất hắn ta làm sao sẽ dễ dàng bị lừa chứ?

Cách tốt nhất là gì? Chính là bao vây nhưng không đánh!

Trên tâm lý chính là gây áp bức với ba kẻ kia, cắt đứt nguồn tài nguyên của bọn họ. 

Một di chỉ nhỏ nhoi lẽ nào bọn họ có thể ngây người ở bên trong cho đến trời đất già đi hay sao?

Đương nhiên Đường thất còn tự mình chuẩn bị một trò chơi nhỏ, một số câu chuyện tàn nhẫn, ví dụ như về quá trình thẩm vấn Lạc Nghiêm, lại ví dụ như bắt được mấy Long quân dằn vặt bọn họ như thế nào?

Hắn ta không ngại mỗi ngày cầm một cái loa lớn, kể chuyện cho ba người bọn họ nghe, nghĩ thử xem có phải rất thú vị hay không?

Nghĩ tới đây, Long thất duỗi đầu lưỡi đỏ thắm của mình ra, liếm liếm khóe miệng của mình. 

Mắt của hắn ta nhỏ và dài, hai con ngươi cũng không giống với người thường, không phải là tròn ngược lại giống như hình bầu dục, vừa nhìn cứ giống như mắt của hai con rắn. 

Ánh mắt của hắn ta đã như vậy còn phối hợp với biểu cảm này, khiến cho sĩ quan phụ tá bên cạnh nhìn thấy không khỏi cả người rùng mình. Trong số mười sáu thiếu niên, người có thủ đoạn tàn khốc nhất, bạo ngược nhất chính là vị thứ bảy này đây. 

Làm phụ tá của hắn ta thật sự có một loại áp lực rất lớn. 

"Chúng ta nhất định phải đi nhanh một chút." Đường Lăng nhìn thấy kẻ địch từng bước từng bước tiến lên, khi đi tới sườn núi, lúc cả đội ngũ đều tản ra, hắn nhịn không được hối Lạc Tân. 

Thông minh như Đường Lăng, từ một chi tiết nhỏ này cũng đã có thể suy đoán được dự định của Hội nghị Ngôi Sao, bọn họ muốn bao vây di chỉ số chín này. 

Sau khi bao vây trên chiến lược đã chiếm được quyền chủ động lớn.

Bản thân di chỉ số chín lại không lớn, bất cứ góc độ nào cũng có thể dễ dàng nhìn thấu cả trấn, mặc dù không thể nhìn thấy mỗi một ngõ ngách, nhưng cũng có nghĩa là phần lớn nơi chốn đều có thể sẽ bị bọn họ giám thị…

Mấu chốt chính là nếu như bọn họ chỉ bao vây mà không đánh thì sao?

Đường Lăng nhíu mày, không khỏi tự chủ bắt đầu suy nghĩ đối sách, mà đối với sự thúc giục của Đường Lăng vẻ mặt của Lạc Tân cũng không có bất cứ thay đổi nào. 

Cô đã ở chỗ đó sắp một phút rồi, mồ hôi tuôn đầy trán. 

"Ngươi đang lo cái gì?" Lạc Tân cũng nhìn thấy người của Hội nghị Ngôi Sao, nhưng cô hình như chẳng lo lắng gì cả, ngược lại còn hỏi Đường Lăng một câu. 

"Lo lắng bọn họ bao vây chúng ta, đồng thời cứ bao vây như vậy mãi." Hai tay Đường Lăng nhét vào túi, không biết tại sao nhìn dáng vẻ của Lạc Tân trong lòng hắn cũng không lo lắng lắm. 

Quả nhiên Lạc Tân trả lời một câu: "Bao vây chúng ta trong di chỉ số chín? Đây chắc chắn là chuyện cười, không thể nào đâu! Ngươi vẫn chưa hiểu sự thần kỳ thật sự của di chỉ số chín đâu!"

"Nhưng tiền đề là chúng ta có thể thật sự phá giải được toàn bộ di chỉ số chín này hay không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương