Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ
-
Chương 250: Mệnh trời, người chọn?
Editor: Waveliterature Vietnam
Sự thực chứng minh, Đường Phong không nói khoác.
Sau khi biến mất ba ngày, hắn đã làm ra hai thứ.
Một thứ là thuốc viên tinh thể màu xanh, thứ còn lại là một bình thuốc nước màu đỏ nhạt.
"Sau khi uống viên thuốc này con trai của ngươi sẽ khỏe lại, nhưng mà từ đây về sau thiên phú của nó sẽ không còn nữa, bởi vì thuốc viên này sẽ khóa kín Tùng Quả Thể của hắn, hơn nữa không thể nghịch lại được."
"Tuy rằng nó có chuỗi gien thiên phú Thất Tinh nhưng ngươi cũng phải hiểu rõ Tùng Quả Thể của nó hoàn toàn khóa kín, cũng có nghĩa là hoàn toàn không có giác quan thứ sáu, ngay cả năng lượng nó cũng không cảm nhận được vì thế căn bản không có cách nào tu hành được."
Vẻ mặt của Lạc Nghiêm không ngừng thay đổi, giữa mạng sống và thiên phú của con trai chắc chắn anh lựa chọn mạng sống của con trai mình.
Nhưng nếu có lựa chọn thì sao? Không phải còn một bình thuốc nước màu đỏ nhạt nữa hay sao? Vậy thì Lạc Nghiêm tuyệt đối không muốn con trai không có thiên phú.
Bởi vì nó là con cháu của Lạc thị, là con trai trưởng, còn gánh vác nơi đóng quân người lưu lạc của Lưu thị, nó không có thiên phú sau này sẽ chỉ càng thêm bị đè nén, càng thêm ảm đạm hơn người bình thường không có thiên phú khác.
"Nhìn dáng vẻ của anh chắc chắn là không muốn lựa chọn viên thuốc này rồi. Có điều trước tiên anh hãy cầm lấy đi, tránh cho sau này không có sự lựa chọn." Đường Phong nhét viên thuốc vào tay Lạc Nghiêm.
"Vậy bình thuốc nước này là gì?" Lạc Nghiêm nắm chặt viên thuốc, gân xanh trên tay đều nổi lên, hắn gần như không thể chờ đợi được mở miệng hỏi thăm.
"Cái này là cốt tủy của ta." Đường Phong mỉm cười với Lạc Nghiêm.
"A?" Vẻ mặt Lạc Nghiêm thay đổi, hắn đánh giá Đường Phong, vẻ mặt của anh ta hơi tái nhợt, rõ ràng những gì anh ta nói đều là nói thật.
"Nói chính xác là lấy cốt tủy của ta làm chủ pha chế một loại thuốc, nó sẽ không ngừng bổ sung cho cơ thể của con trai ngươi để bù đắp cho sự mất cân bằng do thiên phú tăng trưởng gây ra."
"Ta đã cố gắng lấy ra mức lớn nhất, nhiều hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của ta. Mà ta cũng phải gánh vác trách nhiệm của mình, không thể bị ảnh hưởng đến căn cơ." Đường Phong nói thật, rất thẳng thắn.
"Ta đã vô cùng cảm ơn." Lạc Nghiêm thật sự rất cảm ơn. Đây không phải là một thời đại hòa bình tốt đẹp, sinh tồn còn khó khăn như vậy, có mấy người đồng ý lấy ra cốt tủy của mình để trị liệu cho người khác đây?
Thời đại thay đổi lớn, nếu có thể người người đều khát cầu tu luyện, cho dù không thể tu luyện, cũng cần phải khát cầu mạnh mẽ.
Không có phá hoại căn cơ mà thôi nhưng có ảnh hưởng đến những thứ khác không? Hẳn là có.
Dù sao cốt tủy của là nguồn gốc của máu!
Đường Phong đã vô cùng không tự tư tự lợi rồi.
"Trước hết ngươi hãy nghe ta nói hết đã." Vẻ mặt của Đường Phong nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Những dịch cốt tủy này chỉ có thể cung cấp cho con trai của ngươi sử dụng đến mười tám tuổi. Nhưng dựa theo tính toán chính xác, số lượng dịch tủy phải đủ cho hắn sử dụng đến năm hai mươi hai tuổi mới hoàn toàn ổn định."
Vẻ mặt Lạc Nghiêm thay đổi mạnh mẽ, ông ta không khỏi hỏi: "Nếu như chỉ có thể sử dụng đến mười tám tuổi thì sao?"
"Trước hai mươi hai tuổi nếu như ngừng cung cấp thì giống như công dã tràng, hắn sẽ nhanh chóng suy yếu." Đường Phong không đùa nói.
Lạc Nghiêm lại cảm thấy Đường Phong đang nói đùa Hy vọng này thì tính là hy vọng gì chứ? Cái này còn không bằng dùng thuốc viên cho rồi.
Tuy rằng từ đáy lòng Lạc Nghiêm rất cảm kích Đường Phong nhưng hắn vô cùng mất mát, con trai hắn chẳng những có thiên phú hơn nữa còn rất mạnh!
"Đừng mất mát, con trai của ngươi là người có thể có tên trong danh sách Hỏa Chủng, vì thế chắc chắn hắn sẽ gặp con trai ta." Đường Phong vỗ vai Lạc Nghiêm, bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
"Có ý gì? Ngươi có con trai sao?" Lạc Nghiêm cảm thấy không hiểu ra sao.
"Bây giờ không có nhưng sau này chắc chắn sẽ có một đứa con trai." Nói tới đây, Đường Phong thở dài một tiếng, móc ra hai điếu thuốc lá, đưa cho Lạc Nghiêm một điếu, mình cũng đốt một điếu, sau đó chậm rãi nói: "Thật ra, cuộc đời của ta vô cùng tẻ nhạt. Rất nhiều lúc bị một tên nhìn thấu, ngươi nói bị nhìn thấu thì thôi đi, nhưng mà ở trên điểm mấu chốt nó lại như vậy, nói không chừng đâu."
Lạc Nghiêm hơi không biết nói gì, châm thuốc hút. Lần đầu tiên hắn cảm nhận Đường Phong rất thần bí. Quả thật những gì hắn nói, hắn làm nếu không cẩn thận sẽ khiến cho người khác cảm thấy mê man không hiểu rốt cuộc hắn có ý gì?
"Đừng để ý. Ngươi tin tưởng lời nói của ta, chắc chắn con trai của ta sẽ gặp gỡ con trai của ngươi, đến lúc đó mới là lúc ngươi cần lựa chọn." Đường Phong phun khói thuốc, quay đầu nhìn Lạc Nghiêm, vẫn là một dáng vẻ như cười mà không cười kia.
"Ta phải lựa chọn cái gì?" Lạc Nghiêm sẽ không vì dáng vẻ này của Đường Phong mà buông lỏng, từ tận đáy lòng, hắn cho rằng bắt đầu từ bây giờ mỗi một chữ Đường Phong nói ra đều vô cùng quan trọng.
Quả nhiên là như vậy, Đường Phong lại từ trong lồng ngực móc ra danh sách Hỏa Chủng đong đưa nói: "Người trong danh sách Hỏa Chủng đều đã định sẵn sẽ kề vai chiến đấu với con trai của ta, đương nhiên chuyện định sẵn này có cái do trời định, có cái do người định, trời định người không định đó không phải là định sẵn thật sự."
"Nếu như nói đến ngày đó, ngươi không muốn con trai ngươi kề vai chiến đấu với con trai ta, vậy thì cũng được, trực tiếp đòi tên tiểu tử cốt tủy là được rồi."
"Cốt tủy của nó cũng có tác dụng như của ta, đây là phương pháp điều chế, đòi được rồi dựa theo đó điều chế là được."
"Nói tiếp nếu như ngươi muốn con trai của ngươi làm một người bình thường thật sự thì ngươi để cho nó uống viên thuốc kia."
"Ta đã nói xong."
Cái gì? Lạc Nghiêm có cảm giác đơ người, dựa theo cách làm bình thường không phải trực tiếp đòi cốt tủy là được rồi sao?
Từ trong xương mà nói, Lạc Nghiêm cho rằng Lạc Ly nên kế thừa nơi đóng quân của Lạc thị, nếu nó kề vai chiến đấu với con trai của Đường Phong thì ai sẽ kế thừa nơi đóng quân của Lạc thị đây?
Nhưng mà Lạc Nghiêm là một người đàn ông, là một người đàn ông biết báo ân theo gia huấn, nếu như có một ngày thật sự gặp được con trai của Đường Phong, đòi cốt tủy của người khác lẽ nào có thể xem như chuyện đương nhiên hay sao? Lạc Nghiêm tự thấy mình làm không được.
Ông ta quay đầu nhìn Đường Phong, người đàn ông râu ria xồm xàm này đang chỉnh nút áo của hắn, cũng không biết có phải là buổi sáng vội ra ngoài nên đã cài sai nút áo hay không?
Nhưng Lạc Nghiêm hoàn toàn không cảm thấy mắc cười, hắn nhìn không rõ người đàn ông này.
Ánh mắt của hắn bình thản như vậy, trong suốt như vậy, hắn làm việc gần như không có mục đích, nhưng lại giống như đã có kế hoạch rất lâu dài.
Hắn căn bản không cầu báo đáp, hắn chỉ làm việc theo tính tình, nhưng chính là bạn sẽ không thể bỏ qua được những gì hắn đã bỏ ra, thậm chí còn có một loại cảm giác muốn cùng hắn sóng vai.
Lạc Nghiêm rít mạnh một hơi, sau đó nói: "Kề vai chiến đấu với con trai của ngươi nguy hiểm không?"
"Rất nguy hiểm! Có thể còn cực khổ hơn ta nữa, gần như là đối đầu với thế giới, cho dù có thắng, còn phải đối mặt với gian khổ dài lâu không biết trước được. Ta rất muốn con trai của ta là người bình." Đường Phong nhíu mày, sau đó bỗng nhiên lại cười rộ lên, hắn nhìn Lạc Nghiêm "Đáng tiếc, chắc chắn nó không phải là người bình thường, bởi vì nó là con trai của ta, đương nhiên nó là người mạnh mẽ, nếu không sẽ không gánh vác nổi sứ mệnh mà ta truyền thừa cho nó."
Đây là lời thúi hoắc gì chứ? Lúc ấy Lạc Nghiêm còn chưa hiểu Long Quân, và cũng chưa hiểu Đương Phong nên hắn thật sự không còn lời nào để nói.
Hắn không biết tiếp lời Đường Phong như thế nào.
"Không nên đáp ứng ta điều gì, cũng không nên vì cảm động mà hứa hẹn điều gì. Ta nói qua rồi, đây là một lựa chọn, là lựa chọn khi các ngươi gặp gỡ con trai ta."
"Thật ra ta cảm thấy lựa chọn tốt nhất chính là để cho con trai của ngươi làm một người bình thường."
"Đương nhiên ngươi làm cha không thể nào giúp con trai ngươi lựa chọn, nhưng ngươi có thể cố gắng hết sức khuyên bảo nó." Đường Phong vỗ vai Lạc Nghiêm, sau đó ngậm điếu thuốc trên môi rời đi, trở lại chỗ đóng quân của Long Quân.
Để lại một mình Lạc Nghiêm đứng trong tuyết vẫn không hiểu ra sao cả! Nhưng cho dù có không hiểu ra sao đi nữa hắn cũng và nhịn không được hứa hẹn trong lòng mình.
Nếu như thật sự có thể gặp gỡ con trai của Đường Phong, dùng cốt tủy của hắn thì chắc chắn hắn sẽ lựa chọn để cho Lạc Ly kề vai chiến đấu với con trai của hắn.
Đây là kiêu ngạo của gia tộc Lạc thị, mặc cho thời đại có tối tăm hơn nữa cũng không thể nào lật đổ sự kiêu ngạo và nền tảng của Lạc thị.
Nếu như không gặp gỡ, vậy thì cứ để cho con trai của ông ta làm người bình thường đi, có lúc con người cũng không thể mạnh mẽ chống lại vận mệnh.
Nhưng những lời nói này từ trước đến giờ Lạc Nghiêm vẫn chưa nói Đường Phong.
Mà Đường Phong từ hôm đó trở về sau cũng không còn nhắc đến đề tài này nữa.
Lạc Nghiêm lựa chọn sử dụng bình thuốc cốt tủy. Con người chính là như vậy, cho dù chỉ là một tia hy vọng cũng đều nhịn không được muốn nắm lấy, nếu như ngay cả thử cũng không muốn thì mới là tiếc nuối đấy!
Hiệu quả là lập tức rõ ràng, cơ thể của Lạc Ly mắt thấy mỗi ngày mỗi tốt hơn.
Không chỉ có tốt hơn, còn phát triển lên tương đối nhanh.
Có điều, mấy thứ thiên phú gì đó, còn có chỗ hơn người gì đó, chắc hẳn là sau khi nó hai mươi hai tuổi mới có thể hoàn toàn thể hiện ra nhỉ?
Mùa đông năm đó kết bạn với Long Quân cắm trại, thời gian trôi như tên bay, gần như chớp mắt đã đến đầu xuân.
Lúc tuyết tan Long Quân đã rời đi trước, bọn họ nói muốn đi đến khu An Toàn số mười bảy, Đường Phong cũng đành chào tạm biệt Lạc Nghiêm.
Đây là lần đầu tiên Lạc Nghiêm gặp gỡ Đường Phong, là khoảng thời gian đầu tiên chung đụng với Đường Phong.
Nhưng là cũng khoảng thời gian chung đụng cuối cùng.
Không thể không nói Đường Phong người này đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ông ta, chỉ sợ cả đời cũng không thể nào xóa nhòa.
Hoặc có lẽ là do một số nguyên nhân gì đó, Lạc Nghiêm bắt đầu quan tâm tới một số tin tức của thế giới.
Một hai năm sau đó, sau khi ông ta hiểu rõ Long Quân, hiểu rõ Đường Phong hắn mới bừng tỉnh ra mình đã có một cuộc gặp gỡ ghê gớm cỡ nào.
Ông ta cũng mới thật sự hiểu rõ dịch cốt tủy của Đường Phong là quý giá đến cỡ nào, thiên hạ này trừ dịch cốt tủy của hắn ra, dịch cốt tủy của những người khác đều không thể thay thế được, bởi vì hắn là ai?
Hắn là Đường Phong, hắn là truyền kỳ, hắn là người đàn ông như thần trong miệng của rất nhiều người, hắn là người số một của thế giới này.
Nhưng mà tại sao hắn lại chết đi? Chết đi giống như một câu đố?
**
Không hiểu sao Lạc Nghiêm hơi thương cảm.
Ông ta không hiểu rõ nhưng cũng không cần hiểu rõ, tại sao tình cờ nhớ tới cái chết của người đàn ông như bèo nước gặp nhau lại sẽ thương cảm như vậy.
Vẻn vẹn là bởi vì ân tình sao? Chắc hẳn không phải là như vậy!
Nhưng lúc này, Lạc Nghiêm cũng không muốn tìm đáp án hắn chỉ là đối mặt với sự hỏi thăm của Đường Lăng lần nữa do dự.
Hắn căn bản không nghĩ tới vận mệnh lại cho hắn con đường như vậy, đó chính là đòi cốt tủy của Đường Lăng, Lạc Ly trưởng thành sau đó thuận lợi tiếp nhận nơi đóng quân của Lạc Thị.
Mười sáu năm trước, cho dù là ông ta hay là Đường Phong cũng đều không dự đoán được nơi đóng quân của lạc thị sẽ rơi vào cục diện như ngày hôm nay.
Rõ ràng Jaime muốn trở mặt, điều này có nghĩa là gia tộc Pride muốn liên hợp bốn đại gia tộc trở mặt.
Tuy rằng Lạc thị hơi suy yếu, nhưng không có nghĩa là Lạc Nghiêm hồ đồ, ông ta vẫn có thế lực nhất định ở nơi đóng quân, từ lâu hắn đã hiểu rõ gia tộc Pride đã gặp gỡ riêng với Hội nghị Ngôi sao.
Nếu như trở mặt, chắc chắn Hội nghị Ngôi Sao có tham dự trong đó, ngay cả cơ hội phản kháng Lạc thị cũng không có. Cũng có nghĩa là Lạc Ly sẽ không có thời gian trưởng thành trong nơi đóng quân, không riêng là Lạc Ly, Lạc Tân cũng bị Jaime nhìn chằm chằm lâu rồi, tình cảnh của cô càng nguy hiểm hơn.
Quẻ tượng cũng đã nói, chỉ có rời khỏi Lạc thị mới có đường sống hơn nữa còn phải là lập tức rời đi.
Vì thế Đường Phong mới nói như thế, người có tên trong danh sách đã định sẵn sẽ kề vai chiến đấu với Đường Lăng.
Ông trời đã định sẵn như vậy, cái để lại cho con người chắc chắn không phải là lựa chọn ung dung.
"Ngươi đang do dự sao?" Đường Lăng cho rằng Lạc Nghiêm sẽ thuận thế đưa ra yêu cầu của hắn, nhưng cậu ta không nghĩ tới Lạc Nghiêm mãi mà vẫn không mở miệng được.
Trước mắt có ba con đường.
Thứ nhất, nhận lấy cốt tủy của Đường Lăng, nhưng không lựa chọn kề vai chiến đấu với Đường Lăng, để cho Lạc Ly rời đi tự mình trưởng thành.
Thứ hai, nhận lấy cốt tủy của Đường Lăng, từ đây về sau sẽ liên kết với vận mệnh của Đường Lăng.
Thứ ba để cho Lạc Ly trở thành người bình thường.
Đương nhiên tiền đề của ba con đường này là Đường Lăng sẽ đồng ý đưa cốt tủy ra.
Con đường thứ nhất? Lạc Nghiêm trực tiếp phủ định, làm như vậy chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào đối mặt với tổ tiên của gia tộc Lạc thị.
Con đường thứ hai cũng là khuynh hướng lựa chọn trong lòng Lạc Nghiêm.
Con đường thứ ba lại là sự băn khoăn của Lạc Nghiêm. Ông ta không dám bỏ qua lời nói của Đường Phong, Đường Phong đã nói rõ ràng có thể làm một người bình thường thì tốt hơn.
"Xin lỗi, ta không cách nào quyết định được gì! Nhưng ta cũng không có ý giấu diếm cái gì. Thời gian rất cấp bách, nhưng ta vẫn quyết định gọi Lạc Ly và Lạc Tân tới, ta sẽ kể lại một câu chuyện cũ." Lạc Nghiêm sắp bị sự do dự trong lòng ép đến điên rồi.
Nhưng mà ông đã không còn thời gian nữa, trước đó hắn đã thu được tình báo, ba tâm phúc thuộc về gia tộc Pride đã lặng lẽ rời khỏi nơi đóng quân.
Còn bao lâu nữa kẻ địch sẽ tới? Thời gian không còn được tính bằng ngày nữa mà là tính từng giờ.
Đường Lăng gật đầu nói "Tôn trọng sự lựa chọn của ngươi."
Rất nhanh Lạc Ly và Lạc Tân đã được gọi vào phòng, ngồi cùng hàng với Đường Lăng.
Vốn dĩ Lạc Tân còn muốn nói vài câu chuyện cười, nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của cha, cô không dám nhiều lời.
Lạc Nghiêm hoàn toàn không nói vòng vèo, trực tiếp mở miệng nói: "Ngày hôm nay là một ngày vô cùng nghiêm túc, cũng là lựa chọn vô cùng quan trọng của Lạc thị ta hơn một trăm năm qua. Đương nhiên đây chỉ là lựa chọn của các ngươi, ta đã quyết định lựa chọn của mình, tuyệt đối không lung lay."
"Lạc Ly, Lạc Tân, hai người các ngươi nếu như không tôn trọng lựa chọn của ta, đó chính là bất hiếu."
Bất hiếu? Tội danh nặng như vậy? Điều cấm tuyệt đối không được phạm phải của tộc huấn Lạc thị. Tại sao cha lại nói như vậy?
Lạc Ly nhíu mày, hắn ta còn không có bất cứ cảm giác nào, chẳng qua là cảm thấy bầu không khí vô cùng nghiêm túc.
Còn về Lạc Tân lại không biết tại sao lại có xúc động muốn khóc?
"Bây giờ ta sẽ kể một câu chuyện bắt đầu từ mùa đông của mười sáu năm trước, nó liên quan đến ta, liên quan đến nơi đóng quân, liên quan đến Lạc Ly, liên quan đến một người đàn ông truyền kỳ- Đường Phong."
Nghe được cái tên này trong lòng Đường Lăng nhảy lên một cái, cậu ta quay đầu đi không muốn nghe câu chuyện này, nhưng không biết tại sao nương theo lời kể của Lạc Nghiêm, hắn nghe không sót một chữ nào.
Đường Phong... Đường Lăng siết chặt nắm đấm, tâm trạng phức tạp căn bản không còn lời gì để nói. Người đàn ông rất có sức hấp dẫn sao? Tại sao mười sáu năm trước lúc cậu ta sắp ra đời rồi mà vẫn còn chưa nhìn bóng dáng cha ruột của mình?
Sự thực chứng minh, Đường Phong không nói khoác.
Sau khi biến mất ba ngày, hắn đã làm ra hai thứ.
Một thứ là thuốc viên tinh thể màu xanh, thứ còn lại là một bình thuốc nước màu đỏ nhạt.
"Sau khi uống viên thuốc này con trai của ngươi sẽ khỏe lại, nhưng mà từ đây về sau thiên phú của nó sẽ không còn nữa, bởi vì thuốc viên này sẽ khóa kín Tùng Quả Thể của hắn, hơn nữa không thể nghịch lại được."
"Tuy rằng nó có chuỗi gien thiên phú Thất Tinh nhưng ngươi cũng phải hiểu rõ Tùng Quả Thể của nó hoàn toàn khóa kín, cũng có nghĩa là hoàn toàn không có giác quan thứ sáu, ngay cả năng lượng nó cũng không cảm nhận được vì thế căn bản không có cách nào tu hành được."
Vẻ mặt của Lạc Nghiêm không ngừng thay đổi, giữa mạng sống và thiên phú của con trai chắc chắn anh lựa chọn mạng sống của con trai mình.
Nhưng nếu có lựa chọn thì sao? Không phải còn một bình thuốc nước màu đỏ nhạt nữa hay sao? Vậy thì Lạc Nghiêm tuyệt đối không muốn con trai không có thiên phú.
Bởi vì nó là con cháu của Lạc thị, là con trai trưởng, còn gánh vác nơi đóng quân người lưu lạc của Lưu thị, nó không có thiên phú sau này sẽ chỉ càng thêm bị đè nén, càng thêm ảm đạm hơn người bình thường không có thiên phú khác.
"Nhìn dáng vẻ của anh chắc chắn là không muốn lựa chọn viên thuốc này rồi. Có điều trước tiên anh hãy cầm lấy đi, tránh cho sau này không có sự lựa chọn." Đường Phong nhét viên thuốc vào tay Lạc Nghiêm.
"Vậy bình thuốc nước này là gì?" Lạc Nghiêm nắm chặt viên thuốc, gân xanh trên tay đều nổi lên, hắn gần như không thể chờ đợi được mở miệng hỏi thăm.
"Cái này là cốt tủy của ta." Đường Phong mỉm cười với Lạc Nghiêm.
"A?" Vẻ mặt Lạc Nghiêm thay đổi, hắn đánh giá Đường Phong, vẻ mặt của anh ta hơi tái nhợt, rõ ràng những gì anh ta nói đều là nói thật.
"Nói chính xác là lấy cốt tủy của ta làm chủ pha chế một loại thuốc, nó sẽ không ngừng bổ sung cho cơ thể của con trai ngươi để bù đắp cho sự mất cân bằng do thiên phú tăng trưởng gây ra."
"Ta đã cố gắng lấy ra mức lớn nhất, nhiều hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của ta. Mà ta cũng phải gánh vác trách nhiệm của mình, không thể bị ảnh hưởng đến căn cơ." Đường Phong nói thật, rất thẳng thắn.
"Ta đã vô cùng cảm ơn." Lạc Nghiêm thật sự rất cảm ơn. Đây không phải là một thời đại hòa bình tốt đẹp, sinh tồn còn khó khăn như vậy, có mấy người đồng ý lấy ra cốt tủy của mình để trị liệu cho người khác đây?
Thời đại thay đổi lớn, nếu có thể người người đều khát cầu tu luyện, cho dù không thể tu luyện, cũng cần phải khát cầu mạnh mẽ.
Không có phá hoại căn cơ mà thôi nhưng có ảnh hưởng đến những thứ khác không? Hẳn là có.
Dù sao cốt tủy của là nguồn gốc của máu!
Đường Phong đã vô cùng không tự tư tự lợi rồi.
"Trước hết ngươi hãy nghe ta nói hết đã." Vẻ mặt của Đường Phong nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Những dịch cốt tủy này chỉ có thể cung cấp cho con trai của ngươi sử dụng đến mười tám tuổi. Nhưng dựa theo tính toán chính xác, số lượng dịch tủy phải đủ cho hắn sử dụng đến năm hai mươi hai tuổi mới hoàn toàn ổn định."
Vẻ mặt Lạc Nghiêm thay đổi mạnh mẽ, ông ta không khỏi hỏi: "Nếu như chỉ có thể sử dụng đến mười tám tuổi thì sao?"
"Trước hai mươi hai tuổi nếu như ngừng cung cấp thì giống như công dã tràng, hắn sẽ nhanh chóng suy yếu." Đường Phong không đùa nói.
Lạc Nghiêm lại cảm thấy Đường Phong đang nói đùa Hy vọng này thì tính là hy vọng gì chứ? Cái này còn không bằng dùng thuốc viên cho rồi.
Tuy rằng từ đáy lòng Lạc Nghiêm rất cảm kích Đường Phong nhưng hắn vô cùng mất mát, con trai hắn chẳng những có thiên phú hơn nữa còn rất mạnh!
"Đừng mất mát, con trai của ngươi là người có thể có tên trong danh sách Hỏa Chủng, vì thế chắc chắn hắn sẽ gặp con trai ta." Đường Phong vỗ vai Lạc Nghiêm, bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
"Có ý gì? Ngươi có con trai sao?" Lạc Nghiêm cảm thấy không hiểu ra sao.
"Bây giờ không có nhưng sau này chắc chắn sẽ có một đứa con trai." Nói tới đây, Đường Phong thở dài một tiếng, móc ra hai điếu thuốc lá, đưa cho Lạc Nghiêm một điếu, mình cũng đốt một điếu, sau đó chậm rãi nói: "Thật ra, cuộc đời của ta vô cùng tẻ nhạt. Rất nhiều lúc bị một tên nhìn thấu, ngươi nói bị nhìn thấu thì thôi đi, nhưng mà ở trên điểm mấu chốt nó lại như vậy, nói không chừng đâu."
Lạc Nghiêm hơi không biết nói gì, châm thuốc hút. Lần đầu tiên hắn cảm nhận Đường Phong rất thần bí. Quả thật những gì hắn nói, hắn làm nếu không cẩn thận sẽ khiến cho người khác cảm thấy mê man không hiểu rốt cuộc hắn có ý gì?
"Đừng để ý. Ngươi tin tưởng lời nói của ta, chắc chắn con trai của ta sẽ gặp gỡ con trai của ngươi, đến lúc đó mới là lúc ngươi cần lựa chọn." Đường Phong phun khói thuốc, quay đầu nhìn Lạc Nghiêm, vẫn là một dáng vẻ như cười mà không cười kia.
"Ta phải lựa chọn cái gì?" Lạc Nghiêm sẽ không vì dáng vẻ này của Đường Phong mà buông lỏng, từ tận đáy lòng, hắn cho rằng bắt đầu từ bây giờ mỗi một chữ Đường Phong nói ra đều vô cùng quan trọng.
Quả nhiên là như vậy, Đường Phong lại từ trong lồng ngực móc ra danh sách Hỏa Chủng đong đưa nói: "Người trong danh sách Hỏa Chủng đều đã định sẵn sẽ kề vai chiến đấu với con trai của ta, đương nhiên chuyện định sẵn này có cái do trời định, có cái do người định, trời định người không định đó không phải là định sẵn thật sự."
"Nếu như nói đến ngày đó, ngươi không muốn con trai ngươi kề vai chiến đấu với con trai ta, vậy thì cũng được, trực tiếp đòi tên tiểu tử cốt tủy là được rồi."
"Cốt tủy của nó cũng có tác dụng như của ta, đây là phương pháp điều chế, đòi được rồi dựa theo đó điều chế là được."
"Nói tiếp nếu như ngươi muốn con trai của ngươi làm một người bình thường thật sự thì ngươi để cho nó uống viên thuốc kia."
"Ta đã nói xong."
Cái gì? Lạc Nghiêm có cảm giác đơ người, dựa theo cách làm bình thường không phải trực tiếp đòi cốt tủy là được rồi sao?
Từ trong xương mà nói, Lạc Nghiêm cho rằng Lạc Ly nên kế thừa nơi đóng quân của Lạc thị, nếu nó kề vai chiến đấu với con trai của Đường Phong thì ai sẽ kế thừa nơi đóng quân của Lạc thị đây?
Nhưng mà Lạc Nghiêm là một người đàn ông, là một người đàn ông biết báo ân theo gia huấn, nếu như có một ngày thật sự gặp được con trai của Đường Phong, đòi cốt tủy của người khác lẽ nào có thể xem như chuyện đương nhiên hay sao? Lạc Nghiêm tự thấy mình làm không được.
Ông ta quay đầu nhìn Đường Phong, người đàn ông râu ria xồm xàm này đang chỉnh nút áo của hắn, cũng không biết có phải là buổi sáng vội ra ngoài nên đã cài sai nút áo hay không?
Nhưng Lạc Nghiêm hoàn toàn không cảm thấy mắc cười, hắn nhìn không rõ người đàn ông này.
Ánh mắt của hắn bình thản như vậy, trong suốt như vậy, hắn làm việc gần như không có mục đích, nhưng lại giống như đã có kế hoạch rất lâu dài.
Hắn căn bản không cầu báo đáp, hắn chỉ làm việc theo tính tình, nhưng chính là bạn sẽ không thể bỏ qua được những gì hắn đã bỏ ra, thậm chí còn có một loại cảm giác muốn cùng hắn sóng vai.
Lạc Nghiêm rít mạnh một hơi, sau đó nói: "Kề vai chiến đấu với con trai của ngươi nguy hiểm không?"
"Rất nguy hiểm! Có thể còn cực khổ hơn ta nữa, gần như là đối đầu với thế giới, cho dù có thắng, còn phải đối mặt với gian khổ dài lâu không biết trước được. Ta rất muốn con trai của ta là người bình." Đường Phong nhíu mày, sau đó bỗng nhiên lại cười rộ lên, hắn nhìn Lạc Nghiêm "Đáng tiếc, chắc chắn nó không phải là người bình thường, bởi vì nó là con trai của ta, đương nhiên nó là người mạnh mẽ, nếu không sẽ không gánh vác nổi sứ mệnh mà ta truyền thừa cho nó."
Đây là lời thúi hoắc gì chứ? Lúc ấy Lạc Nghiêm còn chưa hiểu Long Quân, và cũng chưa hiểu Đương Phong nên hắn thật sự không còn lời nào để nói.
Hắn không biết tiếp lời Đường Phong như thế nào.
"Không nên đáp ứng ta điều gì, cũng không nên vì cảm động mà hứa hẹn điều gì. Ta nói qua rồi, đây là một lựa chọn, là lựa chọn khi các ngươi gặp gỡ con trai ta."
"Thật ra ta cảm thấy lựa chọn tốt nhất chính là để cho con trai của ngươi làm một người bình thường."
"Đương nhiên ngươi làm cha không thể nào giúp con trai ngươi lựa chọn, nhưng ngươi có thể cố gắng hết sức khuyên bảo nó." Đường Phong vỗ vai Lạc Nghiêm, sau đó ngậm điếu thuốc trên môi rời đi, trở lại chỗ đóng quân của Long Quân.
Để lại một mình Lạc Nghiêm đứng trong tuyết vẫn không hiểu ra sao cả! Nhưng cho dù có không hiểu ra sao đi nữa hắn cũng và nhịn không được hứa hẹn trong lòng mình.
Nếu như thật sự có thể gặp gỡ con trai của Đường Phong, dùng cốt tủy của hắn thì chắc chắn hắn sẽ lựa chọn để cho Lạc Ly kề vai chiến đấu với con trai của hắn.
Đây là kiêu ngạo của gia tộc Lạc thị, mặc cho thời đại có tối tăm hơn nữa cũng không thể nào lật đổ sự kiêu ngạo và nền tảng của Lạc thị.
Nếu như không gặp gỡ, vậy thì cứ để cho con trai của ông ta làm người bình thường đi, có lúc con người cũng không thể mạnh mẽ chống lại vận mệnh.
Nhưng những lời nói này từ trước đến giờ Lạc Nghiêm vẫn chưa nói Đường Phong.
Mà Đường Phong từ hôm đó trở về sau cũng không còn nhắc đến đề tài này nữa.
Lạc Nghiêm lựa chọn sử dụng bình thuốc cốt tủy. Con người chính là như vậy, cho dù chỉ là một tia hy vọng cũng đều nhịn không được muốn nắm lấy, nếu như ngay cả thử cũng không muốn thì mới là tiếc nuối đấy!
Hiệu quả là lập tức rõ ràng, cơ thể của Lạc Ly mắt thấy mỗi ngày mỗi tốt hơn.
Không chỉ có tốt hơn, còn phát triển lên tương đối nhanh.
Có điều, mấy thứ thiên phú gì đó, còn có chỗ hơn người gì đó, chắc hẳn là sau khi nó hai mươi hai tuổi mới có thể hoàn toàn thể hiện ra nhỉ?
Mùa đông năm đó kết bạn với Long Quân cắm trại, thời gian trôi như tên bay, gần như chớp mắt đã đến đầu xuân.
Lúc tuyết tan Long Quân đã rời đi trước, bọn họ nói muốn đi đến khu An Toàn số mười bảy, Đường Phong cũng đành chào tạm biệt Lạc Nghiêm.
Đây là lần đầu tiên Lạc Nghiêm gặp gỡ Đường Phong, là khoảng thời gian đầu tiên chung đụng với Đường Phong.
Nhưng là cũng khoảng thời gian chung đụng cuối cùng.
Không thể không nói Đường Phong người này đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ông ta, chỉ sợ cả đời cũng không thể nào xóa nhòa.
Hoặc có lẽ là do một số nguyên nhân gì đó, Lạc Nghiêm bắt đầu quan tâm tới một số tin tức của thế giới.
Một hai năm sau đó, sau khi ông ta hiểu rõ Long Quân, hiểu rõ Đường Phong hắn mới bừng tỉnh ra mình đã có một cuộc gặp gỡ ghê gớm cỡ nào.
Ông ta cũng mới thật sự hiểu rõ dịch cốt tủy của Đường Phong là quý giá đến cỡ nào, thiên hạ này trừ dịch cốt tủy của hắn ra, dịch cốt tủy của những người khác đều không thể thay thế được, bởi vì hắn là ai?
Hắn là Đường Phong, hắn là truyền kỳ, hắn là người đàn ông như thần trong miệng của rất nhiều người, hắn là người số một của thế giới này.
Nhưng mà tại sao hắn lại chết đi? Chết đi giống như một câu đố?
**
Không hiểu sao Lạc Nghiêm hơi thương cảm.
Ông ta không hiểu rõ nhưng cũng không cần hiểu rõ, tại sao tình cờ nhớ tới cái chết của người đàn ông như bèo nước gặp nhau lại sẽ thương cảm như vậy.
Vẻn vẹn là bởi vì ân tình sao? Chắc hẳn không phải là như vậy!
Nhưng lúc này, Lạc Nghiêm cũng không muốn tìm đáp án hắn chỉ là đối mặt với sự hỏi thăm của Đường Lăng lần nữa do dự.
Hắn căn bản không nghĩ tới vận mệnh lại cho hắn con đường như vậy, đó chính là đòi cốt tủy của Đường Lăng, Lạc Ly trưởng thành sau đó thuận lợi tiếp nhận nơi đóng quân của Lạc Thị.
Mười sáu năm trước, cho dù là ông ta hay là Đường Phong cũng đều không dự đoán được nơi đóng quân của lạc thị sẽ rơi vào cục diện như ngày hôm nay.
Rõ ràng Jaime muốn trở mặt, điều này có nghĩa là gia tộc Pride muốn liên hợp bốn đại gia tộc trở mặt.
Tuy rằng Lạc thị hơi suy yếu, nhưng không có nghĩa là Lạc Nghiêm hồ đồ, ông ta vẫn có thế lực nhất định ở nơi đóng quân, từ lâu hắn đã hiểu rõ gia tộc Pride đã gặp gỡ riêng với Hội nghị Ngôi sao.
Nếu như trở mặt, chắc chắn Hội nghị Ngôi Sao có tham dự trong đó, ngay cả cơ hội phản kháng Lạc thị cũng không có. Cũng có nghĩa là Lạc Ly sẽ không có thời gian trưởng thành trong nơi đóng quân, không riêng là Lạc Ly, Lạc Tân cũng bị Jaime nhìn chằm chằm lâu rồi, tình cảnh của cô càng nguy hiểm hơn.
Quẻ tượng cũng đã nói, chỉ có rời khỏi Lạc thị mới có đường sống hơn nữa còn phải là lập tức rời đi.
Vì thế Đường Phong mới nói như thế, người có tên trong danh sách đã định sẵn sẽ kề vai chiến đấu với Đường Lăng.
Ông trời đã định sẵn như vậy, cái để lại cho con người chắc chắn không phải là lựa chọn ung dung.
"Ngươi đang do dự sao?" Đường Lăng cho rằng Lạc Nghiêm sẽ thuận thế đưa ra yêu cầu của hắn, nhưng cậu ta không nghĩ tới Lạc Nghiêm mãi mà vẫn không mở miệng được.
Trước mắt có ba con đường.
Thứ nhất, nhận lấy cốt tủy của Đường Lăng, nhưng không lựa chọn kề vai chiến đấu với Đường Lăng, để cho Lạc Ly rời đi tự mình trưởng thành.
Thứ hai, nhận lấy cốt tủy của Đường Lăng, từ đây về sau sẽ liên kết với vận mệnh của Đường Lăng.
Thứ ba để cho Lạc Ly trở thành người bình thường.
Đương nhiên tiền đề của ba con đường này là Đường Lăng sẽ đồng ý đưa cốt tủy ra.
Con đường thứ nhất? Lạc Nghiêm trực tiếp phủ định, làm như vậy chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào đối mặt với tổ tiên của gia tộc Lạc thị.
Con đường thứ hai cũng là khuynh hướng lựa chọn trong lòng Lạc Nghiêm.
Con đường thứ ba lại là sự băn khoăn của Lạc Nghiêm. Ông ta không dám bỏ qua lời nói của Đường Phong, Đường Phong đã nói rõ ràng có thể làm một người bình thường thì tốt hơn.
"Xin lỗi, ta không cách nào quyết định được gì! Nhưng ta cũng không có ý giấu diếm cái gì. Thời gian rất cấp bách, nhưng ta vẫn quyết định gọi Lạc Ly và Lạc Tân tới, ta sẽ kể lại một câu chuyện cũ." Lạc Nghiêm sắp bị sự do dự trong lòng ép đến điên rồi.
Nhưng mà ông đã không còn thời gian nữa, trước đó hắn đã thu được tình báo, ba tâm phúc thuộc về gia tộc Pride đã lặng lẽ rời khỏi nơi đóng quân.
Còn bao lâu nữa kẻ địch sẽ tới? Thời gian không còn được tính bằng ngày nữa mà là tính từng giờ.
Đường Lăng gật đầu nói "Tôn trọng sự lựa chọn của ngươi."
Rất nhanh Lạc Ly và Lạc Tân đã được gọi vào phòng, ngồi cùng hàng với Đường Lăng.
Vốn dĩ Lạc Tân còn muốn nói vài câu chuyện cười, nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của cha, cô không dám nhiều lời.
Lạc Nghiêm hoàn toàn không nói vòng vèo, trực tiếp mở miệng nói: "Ngày hôm nay là một ngày vô cùng nghiêm túc, cũng là lựa chọn vô cùng quan trọng của Lạc thị ta hơn một trăm năm qua. Đương nhiên đây chỉ là lựa chọn của các ngươi, ta đã quyết định lựa chọn của mình, tuyệt đối không lung lay."
"Lạc Ly, Lạc Tân, hai người các ngươi nếu như không tôn trọng lựa chọn của ta, đó chính là bất hiếu."
Bất hiếu? Tội danh nặng như vậy? Điều cấm tuyệt đối không được phạm phải của tộc huấn Lạc thị. Tại sao cha lại nói như vậy?
Lạc Ly nhíu mày, hắn ta còn không có bất cứ cảm giác nào, chẳng qua là cảm thấy bầu không khí vô cùng nghiêm túc.
Còn về Lạc Tân lại không biết tại sao lại có xúc động muốn khóc?
"Bây giờ ta sẽ kể một câu chuyện bắt đầu từ mùa đông của mười sáu năm trước, nó liên quan đến ta, liên quan đến nơi đóng quân, liên quan đến Lạc Ly, liên quan đến một người đàn ông truyền kỳ- Đường Phong."
Nghe được cái tên này trong lòng Đường Lăng nhảy lên một cái, cậu ta quay đầu đi không muốn nghe câu chuyện này, nhưng không biết tại sao nương theo lời kể của Lạc Nghiêm, hắn nghe không sót một chữ nào.
Đường Phong... Đường Lăng siết chặt nắm đấm, tâm trạng phức tạp căn bản không còn lời gì để nói. Người đàn ông rất có sức hấp dẫn sao? Tại sao mười sáu năm trước lúc cậu ta sắp ra đời rồi mà vẫn còn chưa nhìn bóng dáng cha ruột của mình?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook