Khương Dao không nhìn hắn, để chiếc bánh sang một bên và tiếp tục ngồi lật từng trang sách ra xem, tay thì liên tục viết viết, chẳng để tâm một chút nào đến lời nói của hắn.

Căn phòng ở nên im ắng, chỉ còn lại tiếng đồng hồ kêu tạch tạch đan xen tiếng bút sột soạt trên giấy.
Qua một lúc, không thể phớt lờ được ánh mắt tò mò của hắn, Khương Dao nói:
- Chú à, tôi không muốn bị người ta chửi là có đại gia bao nuôi đâu.

Ai mà chẳng biết tôi là một đứa nghèo mạt cơ chứ.

Tôi biết chú có thể làm được rất nhiều việc cho tôi.

Nhưng bản thân tôi chỉ muốn sống đúng với cuộc sống mà mình mong muốn thôi.
Cái đó chỉ là nói dối, thật ra làm sao cô dám tin hắn được.

Muốn bỏ chạy xa vạn dặm là đằng khác.

Và thật lòng thì bản thân Khương Dao chẳng muốn liên quan đến hắn chút nào.
- Chú, tôi cần học bài.


Bây giờ đã trễ rồi, chú về nhà ngủ đi.

Nơi này không cho phép có sự xuất hiện của con trai, chú đừng làm khó tôi.
Hắn nhìn cô chăm chú, để ý đến từng hành động của Khương Dao đang làm.
- Ta là ác quỷ mà, không tính.

Ta biến đi nhanh lắm không ai phát hiện được đâu.
Khương Dao thở dài, lắc đầu ngao ngán, dừng hành động của mình lại quay sang nhìn hắn.

Hắn thấy sự chú ý của cô đang về phía mình nên trong lòng cảm thấy vui vui, lấy tay nghịch nghịch những sợi tóc dài nhìn cô.
Cả cuộc sống dài dằng dặc của hắn, cô là người thứ hai mang đến cho hắn sự thích thú vô cùng, lúc thì nhát cáy, lúc thì lạnh lùng.

Cứ thế mà mời gọi sự chú ý từ hắn.
- Ta nói đúng không? Ta nói thật, ác quỷ mà, ai mà không đi lừa người khác ký khế ước chứ, ta cũng thế thôi.

Mà ta hứa sẽ cho cô sống năm năm cũng là thật.

Ta nói rồi cứ tin tưởng ở ta một lần đi.
Vì muốn cho hắn đi khỏi đây càng sớm càng tốt nên Khương Dao đồng ý với những lời hắn vừa nói.
- Tôi tin chú, được chưa? Bây giờ tôi rất mệt nhưng vẫn phải học bài đây này, chú có thể rời khỏi đây không?
Quý Tửu Lạc bị đuổi thẳng thừng nên trong lòng có chút tức giận, miệng hắn chậc chậc vài cái theo kiểu chán chường rồi biến mất chẳng để lại câu nào.
***
- Thấy gì chưa? Đi học lại rồi kìa?
- Thật không biết xấu hổ.

Đúng là...
- Kệ đi, chỉ tội Khương Nguyệt và cha mẹ của nó.
Vừa bước vào lớp học, Khương Dao đã nghe những lời bàn tán xì xào và rất nhiều ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía mình.

Chuyện này có lẽ quá bình thường với cô, vì tin đồn xấu luôn bủa vây cô từ trước đến nay mà.

Nói đúng hơn là từ khi có Khương Nguyệt học cùng trường.

Mỗi cấp sẽ có một năm yên bình, đó là năm mà Khương Nguyệt chưa chuyển cấp học cùng với cô.

Ở An Bình, mỗi cấp sẽ có một trường học công lập, nhà của cô cũng chẳng gọi là khá giả gì để mà cho con theo học trường tư.

Cứ thế, từ tiểu học, trung học, đến trung học phổ thông, Khương Dao luôn bị Khương Nguyệt ăn hiếp, đặt điều đủ chuyện.

Tất cả mọi người chả ai đứng về phía cô, chỉ trừ một người, đó là Triệu Minh.

Mặc cho ai nói gì hắn cũng chẳng quan tâm cứ bám theo cô.

Khương Dao chỉ gặp hắn lần đầu khi cả hai được mười tuổi, ba hắn dẫn hắn đến nhà chơi vài ngày.
Từ lúc nhìn thấy Khương Dao, hắn cứ đeo bám đủ trò, dù cô có né tránh thì hắn vẫn lẽo đẽo theo sau đi khắp nhà và mặc kệ Khương Nguyệt.
Có lẽ vì quá quen thuộc với những lời bịa đặt và ánh mắt tràn đầy khinh thường nên cô chẳng mảy may quan tâm, cứ thế đi vào bàn học ở cuối lớp.

Thời gian còn sớm, Khương Dao mở sách ra học trước, bỗng từ cửa sổ có một giọng nam quen thuộc:
- Khương Dao!
Cô ngước mặt quay ngắt ra phía cửa thấy hình bóng của Triệu Minh liền chạy ra.

Biết Khương Dao nghỉ một bữa sẽ mượn tập của mình, nên hắn đã viết bài cẩn thận nhằm mục đích cho cô mượn.
Cũng nhờ cái miệng lẻo mép của Khương Nguyệt mà hắn biết được cô không còn ở nhà nữa.

Vì đã sắp đến giờ vào lớp, hắn đưa cho Khương Dao và dặn dò sơ qua những nội dung quan trọng, chẳng hỏi thêm gì.
Dù không hề học chung lớp với nhau năm nào nhưng mối quan hệ của cả hai lại thân thiết đến mức có thể khiến cho người khác nghĩ ngợi.

- Đây, cậu chép thấy chỗ nào không hiểu thì giờ trưa hỏi mình nhé!
Nói rồi hắn quay đi mất, vì lớp học của cô và của hắn sát bên nhau nên mới đó đã không thấy bóng dáng của hắn nữa.

Khương Dao lắc đầu cười cười nhìn ba quyển tập của hắn trở lại bàn học.

Tranh thủ ghi ghi chép chép để còn trả lại cho Triệu Minh.
Trưa hôm đó, vì để tiết kiệm tiền nên Khương Dao không đến căn tin, chỉ ngồi trong lớp tranh thủ giờ nghỉ giải lao mà học bài.

Triệu Minh bước đến bàn học của cô lúc nào không hay, trên tay hắn cầm một hộp sữa dâu và một ổ bánh mì đặt trên bàn Khương Dao.
- Cho cậu.
Khương Dao cảm thấy ngại trước sự quan tâm đối đãi của hắn, dù là bạn thân nhiều năm nhưng cô luôn là người nhận được sự giúp đỡ từ hắn.

Huống hồ, hắn ta sắp trở thành em rể của mình nữa.
Đẩy hai món đồ đặt trên bàn về phía tay hắn.

Thấy vậy, hắn nhăn mặt nói:
- Không cần đâu, mình không đói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương