Kỳ Hôn - Cuộc Hôn Nhân Kỳ Lạ
-
Chương 58: Phiên ngoại- Đêm thất tịch
Mười mấy năm sau, Âu Dương Khiêm Vũ và Tề Lẫm rốt cuộc tu thành chín quả, cũng đã qua thất niên chi dương, sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc, cuộc sống tình dục cũng hài hoà, tất cả đều đi vào nhịp điệu hoàn hảo, cũng chính là hình thức vợ chồng lâu năm trong truyền thuyết.
Âu Dương Khiêm Vũ đang ngồi trong phòng tổng giám đốc lại có vẻ không vui lắm, trợ lý mới tới run rẩy đưa cho y cà phê, y liếc cô ta một cái, cô bối rối chạy ra ngoài. Tổng giám đốc Âu Dương rất đẹp trai rất phong độ, nhưng ánh mắt thật lạnh lùng, quả nhiên làm việc bên tổng giám đốc cũng không phải chuyện dễ dàng, trợ lý nghĩ.
Về việc vì sao qua mười mấy năm Âu Dương Khiêm Vũ trở thành một tổng giám đốc lạnh lùng tới hôm nay vẫn không thể kiểm soát nổi cảm xúc mà không ngừng mở rộng bầu không khí lạnh lẽ ra ngoài, thật sự rất đơn giản.
Chuyện là, ngày mai là thất tịch, mà Tề Lẫm nhà y cho tới giờ còn chưa chuẩn bị quà cho y, y không vui. Mà ngay lúc không vui y lại không gọi cho Tề Lẫm mà gọi cho Lý Tân Hi oán giận: “Cậu nói xem, chúng tôi kết hôn nhiều năm như vậy mà cậu ấy chưa từng chủ động tặng tôi quà, không phải cậu ấy không yêu tôi à?”
Lý Tân Hi: “…” Là bạn thân lâu năm, anh thật sự không biết an ủi như thế nào. Nếu là lần đầu tiên nghe Âu Dương Khiêm Vũ nói vậy, anh sẽ nhiệt tình an ủi, cũng đưa cho y một ít cách giải quyết. Nhưng vấn đề là đây không phải lần đầu tiên, mà mỗi năm tới dịp lễ tình nhân các kiểu, Âu Dương Khiêm Vũ sẽ hỏi anh câu hỏi Tề Lẫm có yêu cậu ta hay không. Âu Dương Khiêm Vũ, cậu đủ lắm rồi đó! Cậu có người yêu rồi, tôi giờ còn chưa nắm được bàn tay người yêu nhỏ bé của tôi đây này!
Lý Tân Hi vô cùng đố kỵ yên lặng day trán, bất đắc dĩ đáp: “Sao Tề Lẫm lại không yêu cậu, cậu ấy là người đã ngủ chung với cậu nhiều năm, chẳng lẽ cậu còn không biết sao?”
Âu Dương Khiêm Vũ bên kia vô lực tựa vào sô pha: “Nhưng cậu ấy luôn không nhớ tặng tôi quà, năm trước còn quên sinh nhật.”
Lý Tân Hi: “Vậy để tôi giúp cậu nhắc nhé?”
Âu Dương Khiêm Vũ lại quyết đoán nói: “Không cần, tôi muốn tự cậu ấy nhớ ra.”
Lý Tân Hi: “…” Vậy cậu nói với tôi cái *** ý!
Lại an ủi Âu Dương Khiêm Vũ mấy câu, Lý Tân Hi mới cúp điện thoại. Anh là bạn thân của Âu Dương Khiêm Vũ nhiều năm, đương nhiên cũng là bạn của Tề Lẫm, hơn nữa họ còn có quan hệ đàn anh đàn em. Âu Dương Khiêm Vũ vừa mới chấm dứt cuộc gọi, anh đã bỏ qua lời Âu Dương Khiêm Vũ nói, gửi tin nhắn cho Tề Lẫm.
Tề Lẫm nhận được tin thì cười cười, mỗi năm tới lễ tình nhân các kiểu lại có một lần, Âu Dương Khiêm Vũ thật sự nhớ kỹ mỗi ngày này.
Tề Lẫm có thói quen tặng quà, nhưng anh cũng có sự nghiệp riêng mình, sao có thể nhớ mỗi ngày chứ. Vừa nghĩ tới năm trước quà tặng chuẩn bị cho sinh nhật Âu Dương Khiêm Vũ, Tề Lẫm đã đau cúc hoa, rồi đau đầu.
Vì chuyện quà tặng, Âu Dương Khiêm Vũ gây áp lực cho anh không ít, nếu ngày nào không tặng thì anh ta sẽ nhắc đủ kiểu, anh cũng không biết tính tình của Âu Dương Khiêm Vũ lại có thể niệm như Đường Tăng vậy đấy. Xem ra lần này không cho anh ta một món quà bất ngờ thì anh có thể biết chắc, truyền thuyết tổng giám đốc Âu Dương một đêm bảy lần sói cũng không phải ảo, là thật, nghĩ thôi đã thấy đau lưng, thảo nào tối qua anh ta lại mạnh mẽ như vậy, chắc là vì món quà đêm thất tịch ngày mai rồi.
So với ngày lễ của phương Tây thì Tề Lẫm thích phương Đông mình hơn. Suy nghĩ cho thắt lưng của mình, Tề Lẫm cảm thấy cần phải cân nhắc thật kỹ nên tặng quà gì cho tốt. Tề Lẫm không như Âu Dương Khiêm Vũ, có chuyện gì là sẽ gọi cho bạn và hỏi ý kiến, không phải y không có chủ kiến mà đó là một thói quen, thật ra y đã sớm có đáp án rồi. Còn Tề Lẫm thì trực tiếp hơn nhiều, thích gì thì tặng đó. Đã kết hôn nhiều năm vậy rồi, nên tặng hay không nên tặng cũng đưa đủ, lần thất tịch này nên tặng gì đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, Âu Dương Khiêm Vũ không thiếu gì, y chỉ thiếu sự biểu đạt của mình. Thật ra tên kia chỉ muốn khoe với người khác rằng vào thất tịch y cũng có quà. Thật sự là quá tốt, muốn nói ai hiểu rõ Âu Dương Khiêm Vũ nhất thì chắc chỉ có mình đã chung sống với y nhiều năm. Cứ nghĩ tới ngày kỷ niệm kết hôn hàng năm đều có bất ngờ, Tề Lẫm lại thoáng ngọt ngào.
Tạm thời bỏ lại công việc, Tề Lẫm khởi động chiếc xe thể thao đi tới một cửa hàng hoa, mình vẫn nên tự chọn thì hơn, sau đó viết một tấm thiệp, ghi lời chúc mừng ngọt ngào, tin chắc Âu Dương Khiêm Vũ sẽ bị cảm động.
Ngày lễ tới, bên ngoài các cửa hàng hoa đều bày bán những bó hoa có chủ đề gắn với đêm thất tịch, bên ngoài treo băng rôn chúc mừng. Bây giờ là giờ làm, người tới chọn hoa cũng không nhiều, mà tiệm cũng có thể đặt hàng qua mạng. Tuy nhiên Tề Lẫm thích tới chọn tận tay, dù sao hình ảnh trên mạng và sự thật vẫn có chênh lệch. Được nhân viên giới thiệu ngọt ngào, Tề Lẫm nhìn mấy loại đều không thấy hợp lắm, kiểu lạnh lùng đẹp trai như Âu Dương Khiêm Vũ thì loài hoa hợp với y nhất là hoa hồng, không bằng lựa chọn tặng 99 đoá hồng, tượng trưng cho tình yêu và hôn nhân của họ sẽ kéo dài mãi mãi.
Mai mới là thất tịch, Tề Lẫm quyết định để cửa hàng chuẩn bị rồi đưa tới địa điểm chỉ định, cũng chính là công ty Âu Dương Khiêm Vũ và đề tên người nhận. Tề Lẫm hài lòng đặt nhà hàng, viết địa chỉ lên tấm thiệp, rồi đặt một bó hoa 99 đoá hồng, rồi anh rời đi.
Sau khi anh đi thì cũng có một người đàn ông tới cửa hàng đặt một bó tương tự.
Tối, Âu Dương Khiêm Vũ mang theo tâm trạng như mưa dầm về nhà, lúc ăn tối thấy Tề Lẫm hoàn toàn không đề cập chuyện hẹn hò đêm thất tịch thì càng suy sụp hơn. Quả nhiên, Tề Lẫm vẫn quên tạo cho y bất ngờ và tặng quà, chắc cậu ấy quên luôn ngày mai là thất tịch, đúng là không yêu mình rồi.
Lúc này Tề Lẫm không lên tiếng, tiếp tục giả vờ không biết gì, sau đó âm thầm quan sát Âu Dương Khiêm Vũ, biểu hiện của anh càng bình thường thì ngày mai Âu Dương Khiêm Vũ lại càng bất ngờ.
Ăn xong cơm tối, Tề Lẫm lấy cớ bận chuyện riêng mà chạy vào phòng làm việc ngủ, lén thấy sắc mặt Âu Dương Khiêm Vũ càng ngày càng kém, trong lòng anh vui như nở hoa. Trước khi đi ngủ, Tề Lẫm cũng không chúc Âu Dương Khiêm Vũ ngủ ngon mà nằm xuống ngủ luôn.
Âu Dương Khiêm Vũ muốn nói nhưng lại thôi, quả nhiên Tề Lẫm không yêu y, quả nhiên Tề Lẫm bắt đầu chán ghét y…
Sáng sớm ngày thất tịch, Tề Lẫm rời giường trước nhìn Âu Dương Khiêm Vũ đang ngủ say bên cạnh, chậc chậc, dưới mi mắt có một quầng đen sì, chắc tối qua tưởng tượng lắm quá nên ngủ không ngon, không biết tật xấu thích ảo tưởng của anh lúc nào mới có thể thay đổi nữa.
Vốn định cúi đầu hôn hôn rồi xuống ăn sáng, nhưng nghĩ tới món quà hôm nay thì lại thôi, nhìn Âu Dương Khiêm Vũ có đau lòng chút xíu cũng không chịu nổi ngu ngơ thế nào nào.
Rồi Tề Lẫm xuống ăn sáng, Âu Dương Khiêm Vũ tỉnh lại sau đó không nhìn thấy có người trong lòng lại bắt đầu nín thở, chờ đến lúc đánh răng rửa mặt xong xuống ăn sáng thì Tề Lẫm đã lái xe đi làm rồi. Âu Dương Khiêm Vũ vẻ mặt tối tăm, suýt nữa doạ người hầu bị bệnh tim, sao hôm nay cậu Âu Dương lại giận dữ đến vậy. nghĩ tới cậu Tề rời đi trước, chắc cô đã đoán ra phần nào.
Âu Dương Khiêm Vũ chưa ăn sáng đã tới công ty, mỗi nhân viên bị lướt qua đều cảm thấy hoảng hốt, hôm nay tổng giám đốc có chuyện gì vậy, sắc mặt thật là kém. Người người đều nói y sống cùng người yêu đã hơn mười năm, chẳng lẽ họ cãi nhau, chuẩn bị ly hôn rồi? Theo điều tra của Sở Hôn nhân, gần đây tỷ lệ ly hôn kể cả dị tính và đồng tính đều có chiều hướng tăng cao, không phải tổng giám đốc Âu Dương cũng muốn bước lên con đường đó chứ?
Nhân vật nổi tiếng luôn bị người ta săm soi cảm xúc mỗi khi buồn vui giận dỗi, sau đó hình thành đủ kiểu tin đồn, một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng biến dị thành dạng nào cũng không đoán được, tuy nhiên chắc chắn lời đồn hôm nay sẽ không thoát khỏi năm chữ tổng giám đốc Âu Dương rồi. Cho tới trưa tin tức tổng giám đốc sắp ly hôn đã truyền đến hang cùng ngõ hẻm, khi tới tai bác lao công đã biến thành tổng giám đốc tận mắt phát hiện người yêu mình chân đạp hai thuyền, hai bên đánh nhau một trận, còn đến mức gọi cả cảnh sát. Nghe nói người yêu của tổng giám đốc giờ còn đang nằm trong bệnh viện, bị đánh gãy hai chân, người anh em cũng bị phế bỏ. Lúc này, lời đồn càng truyền như lũ về, nhưng không ai dám nói trước mặt Âu Dương Khiêm Vũ.
Cho tới mười giờ sáng, bạn nam bên cửa hàng tặng hoa cầm một bó hoa xuất hiện ở cửa, nói phải tặng cho người có tên là Âu Dương Khiêm Vũ, người tặng hoa mang họ Tề. Thư ký trên tầng nhận được điện thoại, nhưng phải gọi Âu Dương Khiêm Vũ tới ký nhận, xem ra lời đồn hôm nay không phải thật rồi.
Điện thoại vang lên trong phòng Âu Dương Khiêm Vũ, y cau mày, chẳng lẽ Tề Lẫm tặng hoa cho y? Nghĩ đến sự lạnh lùng của Tề Lẫm hôm qua và cả biểu hiện dị thường sáng nay, Âu Dương Khiêm Vũ lại trở lại bình thường, hoá ra đang chuẩn bị khiến y bất ngờ đây mà. Nghĩ vậy, Âu Dương Khiêm Vũ bắt đầu vui vẻ. Trực tiếp đi xuống lấy hoa, sau đó y không thể chờ đợi mà rút ngay tấm thiệp bên trong, không ngừng kích động. 99 đoá hồng, thật là đẹp…
Chậm rãi rút thiệp ra, chữ đầu tiên đập vào mắt, khoé mắt Âu Dương Khiêm Vũ bắt đầu giật giật, càng nhìn xuống thì toàn thân y đã bùng phát lửa giận, hơn nữa giá trị tức giận còn không ngừng tăng cao, nhìn đến ba chữ cuối cùng “Lẫm thân yêu” thì giá trị tức giận nhảy lên mức cao nhất!
Hai dòng chữ buồn nôn căn bản không phải dành cho y mà là một kẻ tên “Tiềm”, Tề Lẫm ngoại tình? Cậu ấy thật sự không yêu mình? Sao y có thể cho phép chuyện này xảy ra chứ! Chắc chắn Tề Lẫm đã đặt hai bó hoa, một tặng y một tặng kẻ tên “Tiềm”, Tề Lẫm chết tiệt, lại dám lén lút cùng người khác, cùng người khác…
Run rẩy cầm tấm thiệp đọc lại “thời gian và địa điểm hẹn hò”, Âu Dương Khiêm Vũ quyết định muốn bắt tận tay day tận trán, sau đó sẽ khiến Tề Lẫm phải, phải… tức chết rồi, tức chết rồi!
Vất vả bình tĩnh tới thời gian chỉ định, Âu Dương Khiêm Vũ lái xe đi tới nhà hàng trên tấm thiệp. Trên đường Âu Dương Khiêm Vũ nổi giận đùng đùng lái xe, Tề Lẫm lại ngồi trong nhà hàng đợi y, anh đã hẹn sáu giờ, sao giờ còn chưa thấy? Lúc này, sáu giờ đúng lại xuất hiện một bạn nam trẻ tuổi đang ủ rũ, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi hơi nhăn, một chiếc quần bò bị tẩy đến mức bạc đi, hốc mắt đỏ lên.
Người này vừa tới thì tiến lên hỏi anh: “Anh là Khiêm Vũ?”
Tề Lẫm sửng sốt, anh không tên Khiêm Vũ nha, mà tên này rất là quen, Tề Lẫm bình tĩnh trả lời: “Tôi không tên là Khiêm Vũ, nhưng người yêu của tôi tên là Khiêm Vũ, giống với tên cậu nói, tôi đang chờ anh ấy đến cùng ăn cơm.”
Bạn nam đang đỏ hốc mắt thì đưa cho anh một tấm thiệp được xịt nước hoa, cậu ta chắc phải là người dịu dàng, tức giận cũng không nói to tiếng: “Buổi sáng tôi nhận được một bó hoa, trên đó có viết tên này, nhưng người tặng hoa là bạn trai tôi, tôi nghĩ đã có chuyện gì xảy ra, xin anh đừng gạt tôi.”
Tề Lẫm cầm thiệp: “Cậu đừng kích động, tôi xem tấm thiệp đã.”
Vừa xem Tề Lẫm đã biết là hiểu lầm, trên thiệp chính là nội dung anh viết cho Âu Dương Khiêm Vũ, nhưng người ký tên lại là tên người khác. Anh vỗ vai bạn nam trước mặt cười nói: “Hình như là hiểu lầm rồi, câu viết trên thiệp là tôi viết cho người yêu. Người ký tên là bạn trai cậu sao?”
Bạn nam gật đầu, mặt bắt đầu đỏ ửng, cậu ta nhìn Tề Lẫm ăn mặc xa xỉ, nhà hàng được đặt cũng không phải nơi cậu thường tới, nghe vậy đã tin tưởng: “Đúng rồi, đó là bạn trai tôi. Vậy anh có thể nói với tôi nguyên nhân tại sao không…”
Nhìn tấm thiệp Tề Lẫm đã đoán ra, anh kể mình tới cửa hàng đặt hoa, viết thiệp, chắc khi họ đóng dấu đã viết sai tên người gửi, sau đó đưa sai chỗ. Nói tới đây, Tề Lẫm giật mình một cái, kêu lên: “Xong rồi!”
Bạn nam hỏi anh: “Sao vậy?”
Tề Lẫm đáp: “Nếu tấm thiệp tôi viết ở đây vậy chắc chắn tấm thiệp bạn trai cậu viết là ở chỗ người yêu tôi, vậy cái thùng giấm kia còn không tức chết?” Nói xong Tề Lẫm đã gọi điện cho Âu Dương Khiêm Vũ, nhưng nửa ngày cũng không ai nghe máy, anh nhìn bạn nam: “Bình thường các cậu hẹn ăn cơm ở đâu, xảy ra chuyện là rắc rối to.”
Bạn nam tên Tiềm nói địa chỉ, hai người chạy như bay tới hiện trường. Tuy nhiên họ vẫn tới chậm, lửa này có vẻ bốc hơi to, khó dập ngay được. Khách hàng trong nhà hàng bạn nam tên Tiềm chỉ đều chạy ra hết, nhìn thấy đã biết có chuyện, Tề Lẫm yên lặng muốn che mặt.
Đẩy dòng người ra, hai người liều mạng chen vào trong, sau đó nhìn ở giữa nhà hàng có hai người đàn ông đang đánh nhau, Tề Lẫm và Tiềm xông lên trước kéo người.
Hai phút sau, được nhân viên nhà hàng và Tề Lẫm cùng Tiềm trợ giúp, hai người đánh nhau mới tách nhau ra.
Âu Dương Khiêm Vũ bị đánh tím khoé miệng thấy Tề Lẫm là hung hăng trừng, Tề Lẫm tiến lên nói: “Là hiểu lầm.”
Tiềm cũng đỡ lấy bạn trai, nhẹ nhàng kể hết mọi chuyện, nghe xong Âu Dương Khiêm Vũ liếc Tề Lẫm một cái, che miệng nói: “Đều do em.”
Tề Lẫm muốn cười nhưng không dám cười chỉnh quần áo cho y, rồi đưa tiền bồi thường những đồ đạc bị phá hỏng, lại nói chuyện với hai người kia rồi mới kéo Âu Dương Khiêm Vũ mất tự nhiên đi khỏi nhà hàng đó.
Lên xe, Tề Lẫm sờ sờ khoé miệng Âu Dương Khiêm Vũ: “Đau không?”
Âu Dương Khiêm Vũ xoay mặt hừ, Tề Lẫm kéo mặt y sang, hôn hôn khoé miệng y: “Còn đau không?”
Âu Dương Khiêm Vũ cũng biết là hiểu lầm, không thể nào giận nữa, nghiêng đầu qua vai Tề Lẫm, ấm ức nói: “Đau chết được, tên kia xuống tay nặng.”
Tề Lẫm xoa xoa tóc y: “Lần này là lỗi của tôi, về nhà tôi nấu đồ ăn ngon nhé.”
Âu Dương Khiêm Vũ lại cọ cọ vai anh: “Cũng tạm được, tôi còn muốn bồi thường khác.”
Hiểu lầm được cởi bỏ, Âu Dương Khiêm Vũ cũng hài lòng ăn bữa tối Tề Lẫm làm.
Qua màn vận động kịch liệt trên giường, Âu Dương Khiêm Vũ nắm tay Tề Lẫm, hỏi: “Tề Lẫm, em yêu tôi chứ?”
Tề Lẫm sắp gãy thắt lưng cười nói: “Sao lại không yêu?”
Âu Dương Khiêm Vũ hỏi: “Vậy rốt cuộc em có yêu hay không?”
Tề Lẫm: “Yêu, rất yêu…”
Âu Dương Khiêm Vũ cười ngây ngô, cũng ôm Tề Lẫm thật chặt.
Tề Lẫm mỉm cười, anh nên đổi tên cho Âu Dương Khiêm Vũ là đồ ngốc mới đúng.
– Toàn văn hoàn –
Âu Dương Khiêm Vũ đang ngồi trong phòng tổng giám đốc lại có vẻ không vui lắm, trợ lý mới tới run rẩy đưa cho y cà phê, y liếc cô ta một cái, cô bối rối chạy ra ngoài. Tổng giám đốc Âu Dương rất đẹp trai rất phong độ, nhưng ánh mắt thật lạnh lùng, quả nhiên làm việc bên tổng giám đốc cũng không phải chuyện dễ dàng, trợ lý nghĩ.
Về việc vì sao qua mười mấy năm Âu Dương Khiêm Vũ trở thành một tổng giám đốc lạnh lùng tới hôm nay vẫn không thể kiểm soát nổi cảm xúc mà không ngừng mở rộng bầu không khí lạnh lẽ ra ngoài, thật sự rất đơn giản.
Chuyện là, ngày mai là thất tịch, mà Tề Lẫm nhà y cho tới giờ còn chưa chuẩn bị quà cho y, y không vui. Mà ngay lúc không vui y lại không gọi cho Tề Lẫm mà gọi cho Lý Tân Hi oán giận: “Cậu nói xem, chúng tôi kết hôn nhiều năm như vậy mà cậu ấy chưa từng chủ động tặng tôi quà, không phải cậu ấy không yêu tôi à?”
Lý Tân Hi: “…” Là bạn thân lâu năm, anh thật sự không biết an ủi như thế nào. Nếu là lần đầu tiên nghe Âu Dương Khiêm Vũ nói vậy, anh sẽ nhiệt tình an ủi, cũng đưa cho y một ít cách giải quyết. Nhưng vấn đề là đây không phải lần đầu tiên, mà mỗi năm tới dịp lễ tình nhân các kiểu, Âu Dương Khiêm Vũ sẽ hỏi anh câu hỏi Tề Lẫm có yêu cậu ta hay không. Âu Dương Khiêm Vũ, cậu đủ lắm rồi đó! Cậu có người yêu rồi, tôi giờ còn chưa nắm được bàn tay người yêu nhỏ bé của tôi đây này!
Lý Tân Hi vô cùng đố kỵ yên lặng day trán, bất đắc dĩ đáp: “Sao Tề Lẫm lại không yêu cậu, cậu ấy là người đã ngủ chung với cậu nhiều năm, chẳng lẽ cậu còn không biết sao?”
Âu Dương Khiêm Vũ bên kia vô lực tựa vào sô pha: “Nhưng cậu ấy luôn không nhớ tặng tôi quà, năm trước còn quên sinh nhật.”
Lý Tân Hi: “Vậy để tôi giúp cậu nhắc nhé?”
Âu Dương Khiêm Vũ lại quyết đoán nói: “Không cần, tôi muốn tự cậu ấy nhớ ra.”
Lý Tân Hi: “…” Vậy cậu nói với tôi cái *** ý!
Lại an ủi Âu Dương Khiêm Vũ mấy câu, Lý Tân Hi mới cúp điện thoại. Anh là bạn thân của Âu Dương Khiêm Vũ nhiều năm, đương nhiên cũng là bạn của Tề Lẫm, hơn nữa họ còn có quan hệ đàn anh đàn em. Âu Dương Khiêm Vũ vừa mới chấm dứt cuộc gọi, anh đã bỏ qua lời Âu Dương Khiêm Vũ nói, gửi tin nhắn cho Tề Lẫm.
Tề Lẫm nhận được tin thì cười cười, mỗi năm tới lễ tình nhân các kiểu lại có một lần, Âu Dương Khiêm Vũ thật sự nhớ kỹ mỗi ngày này.
Tề Lẫm có thói quen tặng quà, nhưng anh cũng có sự nghiệp riêng mình, sao có thể nhớ mỗi ngày chứ. Vừa nghĩ tới năm trước quà tặng chuẩn bị cho sinh nhật Âu Dương Khiêm Vũ, Tề Lẫm đã đau cúc hoa, rồi đau đầu.
Vì chuyện quà tặng, Âu Dương Khiêm Vũ gây áp lực cho anh không ít, nếu ngày nào không tặng thì anh ta sẽ nhắc đủ kiểu, anh cũng không biết tính tình của Âu Dương Khiêm Vũ lại có thể niệm như Đường Tăng vậy đấy. Xem ra lần này không cho anh ta một món quà bất ngờ thì anh có thể biết chắc, truyền thuyết tổng giám đốc Âu Dương một đêm bảy lần sói cũng không phải ảo, là thật, nghĩ thôi đã thấy đau lưng, thảo nào tối qua anh ta lại mạnh mẽ như vậy, chắc là vì món quà đêm thất tịch ngày mai rồi.
So với ngày lễ của phương Tây thì Tề Lẫm thích phương Đông mình hơn. Suy nghĩ cho thắt lưng của mình, Tề Lẫm cảm thấy cần phải cân nhắc thật kỹ nên tặng quà gì cho tốt. Tề Lẫm không như Âu Dương Khiêm Vũ, có chuyện gì là sẽ gọi cho bạn và hỏi ý kiến, không phải y không có chủ kiến mà đó là một thói quen, thật ra y đã sớm có đáp án rồi. Còn Tề Lẫm thì trực tiếp hơn nhiều, thích gì thì tặng đó. Đã kết hôn nhiều năm vậy rồi, nên tặng hay không nên tặng cũng đưa đủ, lần thất tịch này nên tặng gì đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, Âu Dương Khiêm Vũ không thiếu gì, y chỉ thiếu sự biểu đạt của mình. Thật ra tên kia chỉ muốn khoe với người khác rằng vào thất tịch y cũng có quà. Thật sự là quá tốt, muốn nói ai hiểu rõ Âu Dương Khiêm Vũ nhất thì chắc chỉ có mình đã chung sống với y nhiều năm. Cứ nghĩ tới ngày kỷ niệm kết hôn hàng năm đều có bất ngờ, Tề Lẫm lại thoáng ngọt ngào.
Tạm thời bỏ lại công việc, Tề Lẫm khởi động chiếc xe thể thao đi tới một cửa hàng hoa, mình vẫn nên tự chọn thì hơn, sau đó viết một tấm thiệp, ghi lời chúc mừng ngọt ngào, tin chắc Âu Dương Khiêm Vũ sẽ bị cảm động.
Ngày lễ tới, bên ngoài các cửa hàng hoa đều bày bán những bó hoa có chủ đề gắn với đêm thất tịch, bên ngoài treo băng rôn chúc mừng. Bây giờ là giờ làm, người tới chọn hoa cũng không nhiều, mà tiệm cũng có thể đặt hàng qua mạng. Tuy nhiên Tề Lẫm thích tới chọn tận tay, dù sao hình ảnh trên mạng và sự thật vẫn có chênh lệch. Được nhân viên giới thiệu ngọt ngào, Tề Lẫm nhìn mấy loại đều không thấy hợp lắm, kiểu lạnh lùng đẹp trai như Âu Dương Khiêm Vũ thì loài hoa hợp với y nhất là hoa hồng, không bằng lựa chọn tặng 99 đoá hồng, tượng trưng cho tình yêu và hôn nhân của họ sẽ kéo dài mãi mãi.
Mai mới là thất tịch, Tề Lẫm quyết định để cửa hàng chuẩn bị rồi đưa tới địa điểm chỉ định, cũng chính là công ty Âu Dương Khiêm Vũ và đề tên người nhận. Tề Lẫm hài lòng đặt nhà hàng, viết địa chỉ lên tấm thiệp, rồi đặt một bó hoa 99 đoá hồng, rồi anh rời đi.
Sau khi anh đi thì cũng có một người đàn ông tới cửa hàng đặt một bó tương tự.
Tối, Âu Dương Khiêm Vũ mang theo tâm trạng như mưa dầm về nhà, lúc ăn tối thấy Tề Lẫm hoàn toàn không đề cập chuyện hẹn hò đêm thất tịch thì càng suy sụp hơn. Quả nhiên, Tề Lẫm vẫn quên tạo cho y bất ngờ và tặng quà, chắc cậu ấy quên luôn ngày mai là thất tịch, đúng là không yêu mình rồi.
Lúc này Tề Lẫm không lên tiếng, tiếp tục giả vờ không biết gì, sau đó âm thầm quan sát Âu Dương Khiêm Vũ, biểu hiện của anh càng bình thường thì ngày mai Âu Dương Khiêm Vũ lại càng bất ngờ.
Ăn xong cơm tối, Tề Lẫm lấy cớ bận chuyện riêng mà chạy vào phòng làm việc ngủ, lén thấy sắc mặt Âu Dương Khiêm Vũ càng ngày càng kém, trong lòng anh vui như nở hoa. Trước khi đi ngủ, Tề Lẫm cũng không chúc Âu Dương Khiêm Vũ ngủ ngon mà nằm xuống ngủ luôn.
Âu Dương Khiêm Vũ muốn nói nhưng lại thôi, quả nhiên Tề Lẫm không yêu y, quả nhiên Tề Lẫm bắt đầu chán ghét y…
Sáng sớm ngày thất tịch, Tề Lẫm rời giường trước nhìn Âu Dương Khiêm Vũ đang ngủ say bên cạnh, chậc chậc, dưới mi mắt có một quầng đen sì, chắc tối qua tưởng tượng lắm quá nên ngủ không ngon, không biết tật xấu thích ảo tưởng của anh lúc nào mới có thể thay đổi nữa.
Vốn định cúi đầu hôn hôn rồi xuống ăn sáng, nhưng nghĩ tới món quà hôm nay thì lại thôi, nhìn Âu Dương Khiêm Vũ có đau lòng chút xíu cũng không chịu nổi ngu ngơ thế nào nào.
Rồi Tề Lẫm xuống ăn sáng, Âu Dương Khiêm Vũ tỉnh lại sau đó không nhìn thấy có người trong lòng lại bắt đầu nín thở, chờ đến lúc đánh răng rửa mặt xong xuống ăn sáng thì Tề Lẫm đã lái xe đi làm rồi. Âu Dương Khiêm Vũ vẻ mặt tối tăm, suýt nữa doạ người hầu bị bệnh tim, sao hôm nay cậu Âu Dương lại giận dữ đến vậy. nghĩ tới cậu Tề rời đi trước, chắc cô đã đoán ra phần nào.
Âu Dương Khiêm Vũ chưa ăn sáng đã tới công ty, mỗi nhân viên bị lướt qua đều cảm thấy hoảng hốt, hôm nay tổng giám đốc có chuyện gì vậy, sắc mặt thật là kém. Người người đều nói y sống cùng người yêu đã hơn mười năm, chẳng lẽ họ cãi nhau, chuẩn bị ly hôn rồi? Theo điều tra của Sở Hôn nhân, gần đây tỷ lệ ly hôn kể cả dị tính và đồng tính đều có chiều hướng tăng cao, không phải tổng giám đốc Âu Dương cũng muốn bước lên con đường đó chứ?
Nhân vật nổi tiếng luôn bị người ta săm soi cảm xúc mỗi khi buồn vui giận dỗi, sau đó hình thành đủ kiểu tin đồn, một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng biến dị thành dạng nào cũng không đoán được, tuy nhiên chắc chắn lời đồn hôm nay sẽ không thoát khỏi năm chữ tổng giám đốc Âu Dương rồi. Cho tới trưa tin tức tổng giám đốc sắp ly hôn đã truyền đến hang cùng ngõ hẻm, khi tới tai bác lao công đã biến thành tổng giám đốc tận mắt phát hiện người yêu mình chân đạp hai thuyền, hai bên đánh nhau một trận, còn đến mức gọi cả cảnh sát. Nghe nói người yêu của tổng giám đốc giờ còn đang nằm trong bệnh viện, bị đánh gãy hai chân, người anh em cũng bị phế bỏ. Lúc này, lời đồn càng truyền như lũ về, nhưng không ai dám nói trước mặt Âu Dương Khiêm Vũ.
Cho tới mười giờ sáng, bạn nam bên cửa hàng tặng hoa cầm một bó hoa xuất hiện ở cửa, nói phải tặng cho người có tên là Âu Dương Khiêm Vũ, người tặng hoa mang họ Tề. Thư ký trên tầng nhận được điện thoại, nhưng phải gọi Âu Dương Khiêm Vũ tới ký nhận, xem ra lời đồn hôm nay không phải thật rồi.
Điện thoại vang lên trong phòng Âu Dương Khiêm Vũ, y cau mày, chẳng lẽ Tề Lẫm tặng hoa cho y? Nghĩ đến sự lạnh lùng của Tề Lẫm hôm qua và cả biểu hiện dị thường sáng nay, Âu Dương Khiêm Vũ lại trở lại bình thường, hoá ra đang chuẩn bị khiến y bất ngờ đây mà. Nghĩ vậy, Âu Dương Khiêm Vũ bắt đầu vui vẻ. Trực tiếp đi xuống lấy hoa, sau đó y không thể chờ đợi mà rút ngay tấm thiệp bên trong, không ngừng kích động. 99 đoá hồng, thật là đẹp…
Chậm rãi rút thiệp ra, chữ đầu tiên đập vào mắt, khoé mắt Âu Dương Khiêm Vũ bắt đầu giật giật, càng nhìn xuống thì toàn thân y đã bùng phát lửa giận, hơn nữa giá trị tức giận còn không ngừng tăng cao, nhìn đến ba chữ cuối cùng “Lẫm thân yêu” thì giá trị tức giận nhảy lên mức cao nhất!
Hai dòng chữ buồn nôn căn bản không phải dành cho y mà là một kẻ tên “Tiềm”, Tề Lẫm ngoại tình? Cậu ấy thật sự không yêu mình? Sao y có thể cho phép chuyện này xảy ra chứ! Chắc chắn Tề Lẫm đã đặt hai bó hoa, một tặng y một tặng kẻ tên “Tiềm”, Tề Lẫm chết tiệt, lại dám lén lút cùng người khác, cùng người khác…
Run rẩy cầm tấm thiệp đọc lại “thời gian và địa điểm hẹn hò”, Âu Dương Khiêm Vũ quyết định muốn bắt tận tay day tận trán, sau đó sẽ khiến Tề Lẫm phải, phải… tức chết rồi, tức chết rồi!
Vất vả bình tĩnh tới thời gian chỉ định, Âu Dương Khiêm Vũ lái xe đi tới nhà hàng trên tấm thiệp. Trên đường Âu Dương Khiêm Vũ nổi giận đùng đùng lái xe, Tề Lẫm lại ngồi trong nhà hàng đợi y, anh đã hẹn sáu giờ, sao giờ còn chưa thấy? Lúc này, sáu giờ đúng lại xuất hiện một bạn nam trẻ tuổi đang ủ rũ, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi hơi nhăn, một chiếc quần bò bị tẩy đến mức bạc đi, hốc mắt đỏ lên.
Người này vừa tới thì tiến lên hỏi anh: “Anh là Khiêm Vũ?”
Tề Lẫm sửng sốt, anh không tên Khiêm Vũ nha, mà tên này rất là quen, Tề Lẫm bình tĩnh trả lời: “Tôi không tên là Khiêm Vũ, nhưng người yêu của tôi tên là Khiêm Vũ, giống với tên cậu nói, tôi đang chờ anh ấy đến cùng ăn cơm.”
Bạn nam đang đỏ hốc mắt thì đưa cho anh một tấm thiệp được xịt nước hoa, cậu ta chắc phải là người dịu dàng, tức giận cũng không nói to tiếng: “Buổi sáng tôi nhận được một bó hoa, trên đó có viết tên này, nhưng người tặng hoa là bạn trai tôi, tôi nghĩ đã có chuyện gì xảy ra, xin anh đừng gạt tôi.”
Tề Lẫm cầm thiệp: “Cậu đừng kích động, tôi xem tấm thiệp đã.”
Vừa xem Tề Lẫm đã biết là hiểu lầm, trên thiệp chính là nội dung anh viết cho Âu Dương Khiêm Vũ, nhưng người ký tên lại là tên người khác. Anh vỗ vai bạn nam trước mặt cười nói: “Hình như là hiểu lầm rồi, câu viết trên thiệp là tôi viết cho người yêu. Người ký tên là bạn trai cậu sao?”
Bạn nam gật đầu, mặt bắt đầu đỏ ửng, cậu ta nhìn Tề Lẫm ăn mặc xa xỉ, nhà hàng được đặt cũng không phải nơi cậu thường tới, nghe vậy đã tin tưởng: “Đúng rồi, đó là bạn trai tôi. Vậy anh có thể nói với tôi nguyên nhân tại sao không…”
Nhìn tấm thiệp Tề Lẫm đã đoán ra, anh kể mình tới cửa hàng đặt hoa, viết thiệp, chắc khi họ đóng dấu đã viết sai tên người gửi, sau đó đưa sai chỗ. Nói tới đây, Tề Lẫm giật mình một cái, kêu lên: “Xong rồi!”
Bạn nam hỏi anh: “Sao vậy?”
Tề Lẫm đáp: “Nếu tấm thiệp tôi viết ở đây vậy chắc chắn tấm thiệp bạn trai cậu viết là ở chỗ người yêu tôi, vậy cái thùng giấm kia còn không tức chết?” Nói xong Tề Lẫm đã gọi điện cho Âu Dương Khiêm Vũ, nhưng nửa ngày cũng không ai nghe máy, anh nhìn bạn nam: “Bình thường các cậu hẹn ăn cơm ở đâu, xảy ra chuyện là rắc rối to.”
Bạn nam tên Tiềm nói địa chỉ, hai người chạy như bay tới hiện trường. Tuy nhiên họ vẫn tới chậm, lửa này có vẻ bốc hơi to, khó dập ngay được. Khách hàng trong nhà hàng bạn nam tên Tiềm chỉ đều chạy ra hết, nhìn thấy đã biết có chuyện, Tề Lẫm yên lặng muốn che mặt.
Đẩy dòng người ra, hai người liều mạng chen vào trong, sau đó nhìn ở giữa nhà hàng có hai người đàn ông đang đánh nhau, Tề Lẫm và Tiềm xông lên trước kéo người.
Hai phút sau, được nhân viên nhà hàng và Tề Lẫm cùng Tiềm trợ giúp, hai người đánh nhau mới tách nhau ra.
Âu Dương Khiêm Vũ bị đánh tím khoé miệng thấy Tề Lẫm là hung hăng trừng, Tề Lẫm tiến lên nói: “Là hiểu lầm.”
Tiềm cũng đỡ lấy bạn trai, nhẹ nhàng kể hết mọi chuyện, nghe xong Âu Dương Khiêm Vũ liếc Tề Lẫm một cái, che miệng nói: “Đều do em.”
Tề Lẫm muốn cười nhưng không dám cười chỉnh quần áo cho y, rồi đưa tiền bồi thường những đồ đạc bị phá hỏng, lại nói chuyện với hai người kia rồi mới kéo Âu Dương Khiêm Vũ mất tự nhiên đi khỏi nhà hàng đó.
Lên xe, Tề Lẫm sờ sờ khoé miệng Âu Dương Khiêm Vũ: “Đau không?”
Âu Dương Khiêm Vũ xoay mặt hừ, Tề Lẫm kéo mặt y sang, hôn hôn khoé miệng y: “Còn đau không?”
Âu Dương Khiêm Vũ cũng biết là hiểu lầm, không thể nào giận nữa, nghiêng đầu qua vai Tề Lẫm, ấm ức nói: “Đau chết được, tên kia xuống tay nặng.”
Tề Lẫm xoa xoa tóc y: “Lần này là lỗi của tôi, về nhà tôi nấu đồ ăn ngon nhé.”
Âu Dương Khiêm Vũ lại cọ cọ vai anh: “Cũng tạm được, tôi còn muốn bồi thường khác.”
Hiểu lầm được cởi bỏ, Âu Dương Khiêm Vũ cũng hài lòng ăn bữa tối Tề Lẫm làm.
Qua màn vận động kịch liệt trên giường, Âu Dương Khiêm Vũ nắm tay Tề Lẫm, hỏi: “Tề Lẫm, em yêu tôi chứ?”
Tề Lẫm sắp gãy thắt lưng cười nói: “Sao lại không yêu?”
Âu Dương Khiêm Vũ hỏi: “Vậy rốt cuộc em có yêu hay không?”
Tề Lẫm: “Yêu, rất yêu…”
Âu Dương Khiêm Vũ cười ngây ngô, cũng ôm Tề Lẫm thật chặt.
Tề Lẫm mỉm cười, anh nên đổi tên cho Âu Dương Khiêm Vũ là đồ ngốc mới đúng.
– Toàn văn hoàn –
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook