Kỳ Hôn - Cuộc Hôn Nhân Kỳ Lạ
-
Chương 19: Mụ nhà quê
Tuy bên ngoài đang mưa rơi sấm chớp nhưng Tề Lẫm vẫn ngủ một giấc thật ngon, sáng dậy rất tỉnh táo.
Sáng sớm khu nhà Âu Dương rất yên ắng, các nữ hầu đi lại cũng nhẹ nhàng. Thức dậy Tề Lẫm cũng chỉ nhìn thấy một người quen thuộc là anh Giản, từ đó có thể biết anh em nhà này đều có thói quen ngủ nướng. Tề Lẫm dậy sớm, để lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt chủ nhân, đây là gia giáo nhà họ Tề của anh, đáng tiếc anh không bao giờ trở về được ngôi nhà ấy nữa.
Ăn xong bữa sáng, Tề Lẫm lại cùng anh Giản ngồi trong phòng uống trà chơi cờ. Bên ngoài vẫn mưa, bản tin còn đưa tin đường cao tốc phía trước có hiện tượng lún đường, mà nó lại chính là đường bắt buộc Tề Lẫm phải đi để về trường. Anh Giản giữ Tề Lẫm lại, anh cũng không hy vọng cậu xảy ra sự cố gì khi về. Theo pháp luật hiện tại, hợp đồng anh ký với Tề Lẫm có hiệu lực, chỉ cần cậu gặp sự cố trên đường tan tầm thì họ cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm, để tránh cho vấn đề không cần thiết này xảy ra anh quyết đoán giữ cậu ở lại.
Tuy nhiên không ngờ Tề Lẫm còn biết chơi cờ, Tề Lẫm ngại nói rằng trước kia học chơi là để theo đuổi nữ thần. Khi anh Giản hỏi, anh chỉ rụt rè trả lời là do sở thích, lại để lại một ấn tượng tốt đẹp nữa nên Tề Lẫm cảm thấy vô cùng áy náy. Đương nhiên học là học, cũng không có nghĩa anh chỉ ứng phó tạm thời. Tề Lẫm cũng không phải kiểu người nửa chừng, nếu muốn học một trò chơi hay là một môn nào đó, anh đều nghiêm túc đi thực hiện, luôn mong muốn làm được tốt nhất.
Bên ngoài tiếng sấm vẫn vang, xem ra dạy đôi song sinh hết buổi chiều mới có thể về. Trước đó, Tề Lẫm phải vượt qua một buổi sáng và một buổi trưa.
Đôi song sinh ngủ sớm nên cũng dậy sớm, nghỉ hè họ còn có những gia sư khác đến dạy, nhưng sau khi phiếu điểm cuối kỳ được gửi về, ngoài ngữ văn thì những môn khác đều có thành tích xuất sắc, nên huỷ bỏ các chương trình học kia. Thức dậy sớm, ăn sáng xong, được nữ hầu báo lại Tề Lẫm đang ở phòng cờ, đôi song sinh chạy đi tìm Tề Lẫm, quên luôn cả người anh hai đang làm biếng trên giường.
Đi vào phòng cờ, Tề Lẫm đang bức anh Giản đến đường cùng, anh Giản lắc đầu đầu hàng, cậu tới tôi đi mãi, mỗi người đều có thắng thua, không thể kết luận ai giỏi ai yếu. Đôi song sinh còn trẻ, ngồi không yên, họ thấy cờ đã xong nên đòi người, kéo Tề Lẫm tới phòng chơi chuyên thuộc của họ. Đương nhiên không phải đi chơi đồ chơi, mà là tìm Tề Lẫm cùng chơi với họ.
Nghỉ hè vốn được sắp xếp kín, sáng là thời gian chơi, chiều có hai tiếng học, còn lại họ có thể tự do hoạt động, không ai ép được. Đương nhiên thi thoảng đôi song sinh cũng sẽ đi tìm bạn ra ngoài chơi, hoặc mời bạn tới nhà mở tiệc, chơi điên đảo.
Mà lúc này anh Giản cũng phải đi chỉnh lý một ít danh sách, chuẩn bị cho tiệc sinh nhật vào tháng sau của cậu hai nhà mình.
Một buổi sáng, Tề Lẫm và đôi song sinh chơi vô cùng vui vẻ, nhưng có người lại không hề, đó chính là cậu hai nhà Âu Dương. Lúc y dậy mang theo đôi quầng thâm, nhấn mạnh tối qua y ngủ không ngon. Giữa trưa, y bảo người hầu chuẩn bị một phần cơm giống như đôi song sinh, tối qua nhìn họ ăn rất ngon.
Chỉ là bữa trưa không vui lắm, vì đang dùng cơm thì Lữ Duy Kim đến. Cậu ta vừa tới thì không khí đã căng thẳng, tính tình cậu ta không tốt lắm, lúc này càng có thể nhận ra là tâm trạng rất tệ. Nói đúng ra, hôm nay cậu ta tới tìm Âu Dương Khiêm Vũ kiếm chuyện.
Tề Lẫm không biết tình bạn của họ bắt đầu từ khi nào, nhưng anh biết giờ anh phải trốn đi, không để Lữ Duy Kim thấy được. Trong phim “Vườn sao băng”, Lữ Duy Kim tuyệt đối bảo vệ nữ chính Tôn Ái Tích. Ai bảo họ khi còn bé đã có một tình cảm sâu nặng, nhờ nó mà cậu ta có thể liên tục ra mặt cho Tôn Ái Tích trước Âu Dương Khiêm Vũ.
Hiện tại ra mặt nhiều lần, Lữ Duy Kim còn chưa mở miệng, Âu Dương Khiêm Vũ đã biết cậu ta tới làm gì. Chỉ là nhân chứng trong chuyện này không chỉ mình Âu Dương Khiêm Vũ: “Tớ biết cậu tới tìm tớ là vì chuyện gì, chắc là Tôn gì kia đi.”
Lữ Duy Kim không phủ nhận: “Cô ấy là Tôn Ái Tích.”
Âu Dương Khiêm Vũ nhàn nhã ngồi trên sô pha trong đại sảnh, liếc Tề Lẫm đang xuống dưới vì vừa chơi xong, liền gọi anh lại: “Tề Lẫm, tới đây.”
Bị nhớ tên là chuyện chẳng tốt tí nào, Tề Lẫm suy nghĩ xem có nên giả vờ không nghe thấy không, nhưng Âu Dương Khiêm Vũ lại nhàn nhã gọi lần nữa, Tề Lẫm không thể không đi lên chào hỏi Lữ Duy Kim.
Vì chuyện của Tôn Ái Tích, đã một thời gian Lữ Duy Kim không tới nhà Âu Dương Khiêm Vũ nên không rõ vì sao Tề Lẫm lại xuất hiện ở đây, nhưng với lễ phép, cậu vẫn gật đầu với Tề Lẫm.
“Tớ muốn biết chuyện đã xảy ra, vì sao Tôn Ái Tích lại bị đuổi đi, cậu ghét cô ấy vậy ư?” Lữ Duy Kim lại nhắc tới chủ đề chính.
Âu Dương Khiêm Vũ nhíu mày, y hoàn toàn không có hứng thú gì với Tôn Ái Tích, nhưng y rất khó chịu vì giọng điệu chất vấn của bạn mình: “Hôm nay cậu tới tìm hiểu sự thật, hay là tới tìm tớ cãi nhau?”
Chợt phát hiện giọng điệu của mình có vấn đề, Lữ Duy Kim hít một hơi thật sâu: “Đương nhiên tớ không tìm cậu cãi nhau, tớ chỉ muốn biết nguyên nhân.”
Âu Dương Khiêm Vũ lườm cậu một cái: “Cậu muốn biết thì tớ có thể nói cho cậu biết, tất cả sự việc trong nhà đều do quản gia Giản xử lý, cậu chắc biết rồi chứ?” Tề Lẫm bị quên tại một góc yên lặng rụt người.
Lữ Duy Kim gật đầu: “Tớ biết, nhưng…”
Âu Dương Khiêm Vũ ngăn lại: “Nhưng cậu không tin quản gia Giản sẽ làm chuyện đó, Tôn Ái Tích kia bị đuổi là vì tớ.” Nghe y nói vậy, Lữ Duy Kim không thể phản bác.
Tề Lẫm nghĩ thầm rằng anh đứng xem nam chính và nam phụ cãi nhau vì nữ chính có thật là tốt không?
Lữ Duy Kim bị nói tới không thể phản đối nên sốt ruột: “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Âu Dương Khiêm Vũ điện thoại gọi anh Giản tới: “Quản gia Giản sẽ nói với cậu mọi chuyện, Lữ Duy Kim à, tớ rất thất vọng về cậu.”
Anh Giản tới, kể lại tất cả cho Lữ Duy Kim, nhưng cậu cảm thấy có nghe hay không cũng đã không còn gì nữa, Âu Dương Khiêm Vũ là bạn cậu nói ra câu thất vọng về cậu rồi. Sau khi tìm hiểu rõ, Lữ Duy Kim trắng mặt, vì nội dung Tôn Ái Tích nói với cậu hoàn toàn không phải những gì đã xảy ra, cô ấy nói nửa thật nửa giả, mà video quản gia Giản cung cấp đã chứng minh tất thảy.
Rốt cuộc ai bắt nạt ai, rõ ràng Tôn Ái Tích bất ngờ ra tay trước, không chỉ có Âu Dương Khiêm Vũ mà ngay cả Lý Tân Hi cũng bị liên luỵ. Rốt cuộc Tôn Ái Tích đang làm gì chứ, sao cô ấy có thể bẻ cong sự thật tới thế, quả thực không thể tin nổi, cậu đã tin cô ấy vậy mà!
Khi Lữ Duy Kim ngơ ngác ngồi trên sô pha, Lý Tân Hi cũng vội vã xuất hiện, cậu thấy hai người bạn không cùng cảm xúc, biết rằng mọi chuyện đã xảy ra. Thật ra cậu tới đây là do quản gia Giản gọi đến, nhưng lần này cậu đứng về phía Âu Dương Khiêm Vũ, quả thật Lữ Duy Kim không đúng, dù Tôn Ái Tích là bạn thời bé nhưng không thể hiểu lầm bạn mình.
Tề Lẫm vô tình đứng xêm tiết mục anh em phản bội nhau chỉ vì phụ nữ, anh âm thầm vui vẻ, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, đành phải cúi đầu làm người tàng hình. Ai biết được Lý Tân Hi tinh mắt nhìn thấy, tuy tò mò vì sao cậu ta lại ở đây nhưng vẫn không nói gì. Hơn nữa, sao Âu Dương Khiêm Vũ lại đồng ý cậu ta tới nhà Âu Dương, càng nghĩ càng tò mò! Trước mặt, trọng điểm không phải là Tề Lẫm, mà là làm sao giải quyết được tình anh em cái đã.
Sau khi Lý Tân Hi đi vào, sắc mặt Lữ Duy Kim càng tái nhợt, lúc này cậu không chỉ hiểu lầm Âu Dương Khiêm Vũ mà còn cả Lý Tân Hi. Cậu không tin bạn mình, nghĩ thế cậu thất thểu đứng dậy ra ngoài.
Lý Tân Hi biết cậu đang đau khổ liền khẽ uỷ thác với Tề Lẫm: “Tề Lẫm, cậu giúp anh khuyên nhủ Khiêm Vũ, anh đi xem Lữ Duy Kim thế nào.”
Tề Lẫm sửng sốt: “Hả? Này, tôi không làm được…”
Lý Tân Hi cười cười, vỗ vai anh: “Anh nói được là được.”
Há miệng nhưng Tề Lẫm nào dám nói mình không được, đàn ông có thể nói bất cứ điều gì nhưng không thể nói mình không được, quả thực là khinh thường năng lực “cậu em” của anh.
Cứ thế, Tề Lẫm bị giữ lại. Lý Tân Hi đuổi theo Lữ Duy Kim chạy ra ngoài, anh Giản thì biến mất. Còn chưa tới bữa trưa, đôi song sinh vẫn đang ở trong phòng chơi game. Tề Lẫm chợt ảo não, sao anh lại lỗ mãng chạy xuống xem cơm đã được chưa, căn bản sẽ có người lên gọi anh xuống có được không vậy?
Dịch mông sang bên Âu Dương Khiêm Vũ đang lạnh mặt, Tề Lẫm cảm thấy mình như muốn chết. Y thấy anh dịch lại, hừ một tiếng, Tề Lẫm dừng lại, ngồi ở chỗ cũ, rót trà cho y.
Âu Dương Khiêm Vũ hừ lạnh: “Không uống.”
Tề Lẫm thăm dò: “Vậy tôi lấy nước trái cây cho anh?”
Âu Dương Khiêm Vũ tiếp tục hừ: “Không uống.”
Tề Lẫm lại hỏi: “Vậy tôi pha sữa cho anh?”
Âu Dương Khiêm Vũ không hừ: “Không uống.”
Tề Lẫm: “…” Nếu không uống, vậy anh cũng không hỏi nữa.
Âu Dương Khiêm Vũ đang định lên tiếng lại phát hiện Tề Lẫm không hỏi thêm câu nào, nếu cậu ta hỏi nữa thì y sẽ uống.
Mà Tề Lẫm nghĩ mình nên an ủi Âu Dương Khiêm Vũ thế nào. Theo lời Lý Tân Hi chứng minh giờ Âu Dương Khiêm Vũ đang cực kỳ đau lòng, thất vọng vì bạn không tin mình. Tề Lẫm cũng nhìn thấy, nhưng suy nghĩ xem tại sao anh phải giúp nam chính điều chỉnh tâm trạng chứ, chẳng liên quan nửa xu nào tới anh cả!
Bỗng nhiên, Tề Lẫm hỏi Âu Dương Khiêm Vũ: “Anh có cảm thấy Tôn Ái Tích là một cô bé đáng yêu xinh xắn kiên cường không?”
Âu Dương Khiêm Vũ khinh thường nhìn anh: “Cậu mắt mù hay đầu bị ủng, cô ta chỉ là một bà nhà quê ngu muội thôi.”
Tề Lẫm: “…” Nam chính đánh giá nữ chính “chỉ là một bà nhà quê” thế này, liệu bộ phim có thể tiếp tục được sao!?
Sáng sớm khu nhà Âu Dương rất yên ắng, các nữ hầu đi lại cũng nhẹ nhàng. Thức dậy Tề Lẫm cũng chỉ nhìn thấy một người quen thuộc là anh Giản, từ đó có thể biết anh em nhà này đều có thói quen ngủ nướng. Tề Lẫm dậy sớm, để lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt chủ nhân, đây là gia giáo nhà họ Tề của anh, đáng tiếc anh không bao giờ trở về được ngôi nhà ấy nữa.
Ăn xong bữa sáng, Tề Lẫm lại cùng anh Giản ngồi trong phòng uống trà chơi cờ. Bên ngoài vẫn mưa, bản tin còn đưa tin đường cao tốc phía trước có hiện tượng lún đường, mà nó lại chính là đường bắt buộc Tề Lẫm phải đi để về trường. Anh Giản giữ Tề Lẫm lại, anh cũng không hy vọng cậu xảy ra sự cố gì khi về. Theo pháp luật hiện tại, hợp đồng anh ký với Tề Lẫm có hiệu lực, chỉ cần cậu gặp sự cố trên đường tan tầm thì họ cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm, để tránh cho vấn đề không cần thiết này xảy ra anh quyết đoán giữ cậu ở lại.
Tuy nhiên không ngờ Tề Lẫm còn biết chơi cờ, Tề Lẫm ngại nói rằng trước kia học chơi là để theo đuổi nữ thần. Khi anh Giản hỏi, anh chỉ rụt rè trả lời là do sở thích, lại để lại một ấn tượng tốt đẹp nữa nên Tề Lẫm cảm thấy vô cùng áy náy. Đương nhiên học là học, cũng không có nghĩa anh chỉ ứng phó tạm thời. Tề Lẫm cũng không phải kiểu người nửa chừng, nếu muốn học một trò chơi hay là một môn nào đó, anh đều nghiêm túc đi thực hiện, luôn mong muốn làm được tốt nhất.
Bên ngoài tiếng sấm vẫn vang, xem ra dạy đôi song sinh hết buổi chiều mới có thể về. Trước đó, Tề Lẫm phải vượt qua một buổi sáng và một buổi trưa.
Đôi song sinh ngủ sớm nên cũng dậy sớm, nghỉ hè họ còn có những gia sư khác đến dạy, nhưng sau khi phiếu điểm cuối kỳ được gửi về, ngoài ngữ văn thì những môn khác đều có thành tích xuất sắc, nên huỷ bỏ các chương trình học kia. Thức dậy sớm, ăn sáng xong, được nữ hầu báo lại Tề Lẫm đang ở phòng cờ, đôi song sinh chạy đi tìm Tề Lẫm, quên luôn cả người anh hai đang làm biếng trên giường.
Đi vào phòng cờ, Tề Lẫm đang bức anh Giản đến đường cùng, anh Giản lắc đầu đầu hàng, cậu tới tôi đi mãi, mỗi người đều có thắng thua, không thể kết luận ai giỏi ai yếu. Đôi song sinh còn trẻ, ngồi không yên, họ thấy cờ đã xong nên đòi người, kéo Tề Lẫm tới phòng chơi chuyên thuộc của họ. Đương nhiên không phải đi chơi đồ chơi, mà là tìm Tề Lẫm cùng chơi với họ.
Nghỉ hè vốn được sắp xếp kín, sáng là thời gian chơi, chiều có hai tiếng học, còn lại họ có thể tự do hoạt động, không ai ép được. Đương nhiên thi thoảng đôi song sinh cũng sẽ đi tìm bạn ra ngoài chơi, hoặc mời bạn tới nhà mở tiệc, chơi điên đảo.
Mà lúc này anh Giản cũng phải đi chỉnh lý một ít danh sách, chuẩn bị cho tiệc sinh nhật vào tháng sau của cậu hai nhà mình.
Một buổi sáng, Tề Lẫm và đôi song sinh chơi vô cùng vui vẻ, nhưng có người lại không hề, đó chính là cậu hai nhà Âu Dương. Lúc y dậy mang theo đôi quầng thâm, nhấn mạnh tối qua y ngủ không ngon. Giữa trưa, y bảo người hầu chuẩn bị một phần cơm giống như đôi song sinh, tối qua nhìn họ ăn rất ngon.
Chỉ là bữa trưa không vui lắm, vì đang dùng cơm thì Lữ Duy Kim đến. Cậu ta vừa tới thì không khí đã căng thẳng, tính tình cậu ta không tốt lắm, lúc này càng có thể nhận ra là tâm trạng rất tệ. Nói đúng ra, hôm nay cậu ta tới tìm Âu Dương Khiêm Vũ kiếm chuyện.
Tề Lẫm không biết tình bạn của họ bắt đầu từ khi nào, nhưng anh biết giờ anh phải trốn đi, không để Lữ Duy Kim thấy được. Trong phim “Vườn sao băng”, Lữ Duy Kim tuyệt đối bảo vệ nữ chính Tôn Ái Tích. Ai bảo họ khi còn bé đã có một tình cảm sâu nặng, nhờ nó mà cậu ta có thể liên tục ra mặt cho Tôn Ái Tích trước Âu Dương Khiêm Vũ.
Hiện tại ra mặt nhiều lần, Lữ Duy Kim còn chưa mở miệng, Âu Dương Khiêm Vũ đã biết cậu ta tới làm gì. Chỉ là nhân chứng trong chuyện này không chỉ mình Âu Dương Khiêm Vũ: “Tớ biết cậu tới tìm tớ là vì chuyện gì, chắc là Tôn gì kia đi.”
Lữ Duy Kim không phủ nhận: “Cô ấy là Tôn Ái Tích.”
Âu Dương Khiêm Vũ nhàn nhã ngồi trên sô pha trong đại sảnh, liếc Tề Lẫm đang xuống dưới vì vừa chơi xong, liền gọi anh lại: “Tề Lẫm, tới đây.”
Bị nhớ tên là chuyện chẳng tốt tí nào, Tề Lẫm suy nghĩ xem có nên giả vờ không nghe thấy không, nhưng Âu Dương Khiêm Vũ lại nhàn nhã gọi lần nữa, Tề Lẫm không thể không đi lên chào hỏi Lữ Duy Kim.
Vì chuyện của Tôn Ái Tích, đã một thời gian Lữ Duy Kim không tới nhà Âu Dương Khiêm Vũ nên không rõ vì sao Tề Lẫm lại xuất hiện ở đây, nhưng với lễ phép, cậu vẫn gật đầu với Tề Lẫm.
“Tớ muốn biết chuyện đã xảy ra, vì sao Tôn Ái Tích lại bị đuổi đi, cậu ghét cô ấy vậy ư?” Lữ Duy Kim lại nhắc tới chủ đề chính.
Âu Dương Khiêm Vũ nhíu mày, y hoàn toàn không có hứng thú gì với Tôn Ái Tích, nhưng y rất khó chịu vì giọng điệu chất vấn của bạn mình: “Hôm nay cậu tới tìm hiểu sự thật, hay là tới tìm tớ cãi nhau?”
Chợt phát hiện giọng điệu của mình có vấn đề, Lữ Duy Kim hít một hơi thật sâu: “Đương nhiên tớ không tìm cậu cãi nhau, tớ chỉ muốn biết nguyên nhân.”
Âu Dương Khiêm Vũ lườm cậu một cái: “Cậu muốn biết thì tớ có thể nói cho cậu biết, tất cả sự việc trong nhà đều do quản gia Giản xử lý, cậu chắc biết rồi chứ?” Tề Lẫm bị quên tại một góc yên lặng rụt người.
Lữ Duy Kim gật đầu: “Tớ biết, nhưng…”
Âu Dương Khiêm Vũ ngăn lại: “Nhưng cậu không tin quản gia Giản sẽ làm chuyện đó, Tôn Ái Tích kia bị đuổi là vì tớ.” Nghe y nói vậy, Lữ Duy Kim không thể phản bác.
Tề Lẫm nghĩ thầm rằng anh đứng xem nam chính và nam phụ cãi nhau vì nữ chính có thật là tốt không?
Lữ Duy Kim bị nói tới không thể phản đối nên sốt ruột: “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Âu Dương Khiêm Vũ điện thoại gọi anh Giản tới: “Quản gia Giản sẽ nói với cậu mọi chuyện, Lữ Duy Kim à, tớ rất thất vọng về cậu.”
Anh Giản tới, kể lại tất cả cho Lữ Duy Kim, nhưng cậu cảm thấy có nghe hay không cũng đã không còn gì nữa, Âu Dương Khiêm Vũ là bạn cậu nói ra câu thất vọng về cậu rồi. Sau khi tìm hiểu rõ, Lữ Duy Kim trắng mặt, vì nội dung Tôn Ái Tích nói với cậu hoàn toàn không phải những gì đã xảy ra, cô ấy nói nửa thật nửa giả, mà video quản gia Giản cung cấp đã chứng minh tất thảy.
Rốt cuộc ai bắt nạt ai, rõ ràng Tôn Ái Tích bất ngờ ra tay trước, không chỉ có Âu Dương Khiêm Vũ mà ngay cả Lý Tân Hi cũng bị liên luỵ. Rốt cuộc Tôn Ái Tích đang làm gì chứ, sao cô ấy có thể bẻ cong sự thật tới thế, quả thực không thể tin nổi, cậu đã tin cô ấy vậy mà!
Khi Lữ Duy Kim ngơ ngác ngồi trên sô pha, Lý Tân Hi cũng vội vã xuất hiện, cậu thấy hai người bạn không cùng cảm xúc, biết rằng mọi chuyện đã xảy ra. Thật ra cậu tới đây là do quản gia Giản gọi đến, nhưng lần này cậu đứng về phía Âu Dương Khiêm Vũ, quả thật Lữ Duy Kim không đúng, dù Tôn Ái Tích là bạn thời bé nhưng không thể hiểu lầm bạn mình.
Tề Lẫm vô tình đứng xêm tiết mục anh em phản bội nhau chỉ vì phụ nữ, anh âm thầm vui vẻ, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, đành phải cúi đầu làm người tàng hình. Ai biết được Lý Tân Hi tinh mắt nhìn thấy, tuy tò mò vì sao cậu ta lại ở đây nhưng vẫn không nói gì. Hơn nữa, sao Âu Dương Khiêm Vũ lại đồng ý cậu ta tới nhà Âu Dương, càng nghĩ càng tò mò! Trước mặt, trọng điểm không phải là Tề Lẫm, mà là làm sao giải quyết được tình anh em cái đã.
Sau khi Lý Tân Hi đi vào, sắc mặt Lữ Duy Kim càng tái nhợt, lúc này cậu không chỉ hiểu lầm Âu Dương Khiêm Vũ mà còn cả Lý Tân Hi. Cậu không tin bạn mình, nghĩ thế cậu thất thểu đứng dậy ra ngoài.
Lý Tân Hi biết cậu đang đau khổ liền khẽ uỷ thác với Tề Lẫm: “Tề Lẫm, cậu giúp anh khuyên nhủ Khiêm Vũ, anh đi xem Lữ Duy Kim thế nào.”
Tề Lẫm sửng sốt: “Hả? Này, tôi không làm được…”
Lý Tân Hi cười cười, vỗ vai anh: “Anh nói được là được.”
Há miệng nhưng Tề Lẫm nào dám nói mình không được, đàn ông có thể nói bất cứ điều gì nhưng không thể nói mình không được, quả thực là khinh thường năng lực “cậu em” của anh.
Cứ thế, Tề Lẫm bị giữ lại. Lý Tân Hi đuổi theo Lữ Duy Kim chạy ra ngoài, anh Giản thì biến mất. Còn chưa tới bữa trưa, đôi song sinh vẫn đang ở trong phòng chơi game. Tề Lẫm chợt ảo não, sao anh lại lỗ mãng chạy xuống xem cơm đã được chưa, căn bản sẽ có người lên gọi anh xuống có được không vậy?
Dịch mông sang bên Âu Dương Khiêm Vũ đang lạnh mặt, Tề Lẫm cảm thấy mình như muốn chết. Y thấy anh dịch lại, hừ một tiếng, Tề Lẫm dừng lại, ngồi ở chỗ cũ, rót trà cho y.
Âu Dương Khiêm Vũ hừ lạnh: “Không uống.”
Tề Lẫm thăm dò: “Vậy tôi lấy nước trái cây cho anh?”
Âu Dương Khiêm Vũ tiếp tục hừ: “Không uống.”
Tề Lẫm lại hỏi: “Vậy tôi pha sữa cho anh?”
Âu Dương Khiêm Vũ không hừ: “Không uống.”
Tề Lẫm: “…” Nếu không uống, vậy anh cũng không hỏi nữa.
Âu Dương Khiêm Vũ đang định lên tiếng lại phát hiện Tề Lẫm không hỏi thêm câu nào, nếu cậu ta hỏi nữa thì y sẽ uống.
Mà Tề Lẫm nghĩ mình nên an ủi Âu Dương Khiêm Vũ thế nào. Theo lời Lý Tân Hi chứng minh giờ Âu Dương Khiêm Vũ đang cực kỳ đau lòng, thất vọng vì bạn không tin mình. Tề Lẫm cũng nhìn thấy, nhưng suy nghĩ xem tại sao anh phải giúp nam chính điều chỉnh tâm trạng chứ, chẳng liên quan nửa xu nào tới anh cả!
Bỗng nhiên, Tề Lẫm hỏi Âu Dương Khiêm Vũ: “Anh có cảm thấy Tôn Ái Tích là một cô bé đáng yêu xinh xắn kiên cường không?”
Âu Dương Khiêm Vũ khinh thường nhìn anh: “Cậu mắt mù hay đầu bị ủng, cô ta chỉ là một bà nhà quê ngu muội thôi.”
Tề Lẫm: “…” Nam chính đánh giá nữ chính “chỉ là một bà nhà quê” thế này, liệu bộ phim có thể tiếp tục được sao!?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook