Kỳ Hiệp Côn Lôn Kiếm
Chương 17: Vị tiễn thù hận hoang sơn phùng quái kiệt, Trọng nhiêm nhân nhụy bảo kiếm tiễn đào hoa

Rời khỏi trang viện ra thôn khẩu, Bào Chấn Phi đảo mắt nhìn xung quanh.

Chỉ thấy đất đai vào đầu thu lúa mạch đã thu hoạch xong. Trên mấy cánh đồng, nông phu, thôn nữ đang lom khom làm việc, trâu bò nhàn tản thong dong gặm cỏ ven bờ.

Nhìn về con đường phía trang viện thì không thấy có người nào qua lại. Còn Bào Chấn Phi đứng ở nơi này thì tiếng người vừa làm đồng vừa chuyện trò vui vẻ, vừa ồn ào. Bào Chấn Phi quan sát khắp nơi cũng chưa nhận ra dấu hiệu nào cho thấy bọn người Lang Trung Hiệp sắp đến. Bào lão bèn tìm một tảng đá lớn ven đường mà ngồi xuống nghỉ ngơi, chờ đợi. Tay cầm đao mắt lão chăm chăm nhìn về phía trước, lòng không nén được những hồi ức mười năm cũ lần lượt trở về.

Lúc đó ở Bào gia thôn, trước gia trang mình đã cùng giao đấu với Lang Trung Hiệp, tôn nữ A Loan vì sợ ta đối địch không nổi nên chạy đến la lớn “Lão gia gia coi chừng cẩn thận, lão muốn đả thương gia gia”. Hiện giờ tôn nữ đã gả cho Kỷ Quảng Kiệt, không biết nay đã ra sao? Giang Tiểu Nhạn nghe tin đã ở Xuyên Bắc mà tin tức chúng nó lại không có. Hay chúng đã chết trong tay Giang Tiểu Nhạn ở Trường An rồi?

Lòng đang nhớ thương buồn bã chợt trước mặt có hai con ngựa đang phi nhanh tới một trước một sau như tên bắn vậy.

Bào Chấn Phi cầm đao đứng lên chờ đợi hai tuấn mã đến gần, thì ra họ không phải là bọn Lang Trung Hiệp mà là người thăm dò tin tức do Lưu Kiệt phái đi.

Bào Chấn Phi bước sang bên nhường đường, vẫy tay hỏi lớn :

- Thế nào? Lang Trung Hiệp đã đến chưa?

Người trên lưng ngựa đồng thanh đáp :

- Sắp đến rồi!

Hai tuấn mã lướt qua, Bào Chấn Phi chạy vào trong trang. Lúc này trong lòng Bào Chấn Phi như có một luồng nhiệt khí bừng bừng bốc lên, khiến lão đi về phía trước mà nghinh đón.

Đi chưa quá mấy mươi bước, thì thấy đầu đường chạy đến mười mấy con ngựa như một đội thiên mã phi vun vút. Tiếng chân ngựa cồm cộp khuấy động cả một khoảng không gian trống vắng, lưu lại phía sau từng đám bụi mù.

Bào Chấn Phi tay cầm cương đao như một dũng tướng đứng chận ngang đường. Ngựa càng lúc càng đến gần, lão nhìn thấy rõ, trên tuấn mã đi đầu chính là Lang Trung Hiệp.

Lang Trung Hiệp đầu đội nón cỏ, thân mặc áo lụa xanh, cưỡi bạch mã, trên cổ ngựa treo chuông bạc kêu leng keng.

Thoáng chốc ngựa của lão đã đến gần, Bào Chấn Phi thấy diện mạo của Lang Trung Hiệp chẳng khác xưa bao nhiêu, chỉ có dưới cằm lão mọc ra một chòm râu bạc ngắn ngắn.

Bào Chấn Phi vòng tay nói :

- Từ huynh, đã lâu không gặp xin dừng ngựa.

Cự ly giữa hai người chỉ cách khoảng chục bước. Lang Trung Hiệp dừng ngựa, rút kiếm bên lưng ngựa ra, sầm nét mặt nói :

- Lão cường đạo, còn vác mặt đến gặp ta sao? Tiếc thay, mười năm nay ta nhận lầm lão là một đấng anh hùng, luôn kính trọng lão. Sở dĩ trước nay ta không đến tìm lão nữa, thoái ẩn giang hồ, cam tâm đem cả vùng Thiểm Nam, Xuyên Bắc mà dâng cho Côn Lôn phái. Cho đến cách đây hai ngày, lão bị Giang Tiểu Nhạn bức đến nơi này, lòng ta cảm thương nên định lộ diện mà giải oán thù cho hai người. Hôm qua, nhi tức cả đêm lặn lội trở về Lang Trung kể rõ sự tình, thì ta mới biết lão là kẻ đáng khinh, đáng ghét. Đồ đệ lão là Long Chí Khởi ở Xuyên Bắc hoành hành, giết quan nhân, cướp quan quyến ở Loa Sư lãnh, làm cường đạo cướp của ở Bảo Thạch thôn, trêu ghẹo nhi tức ta, gây ra những hành vi bạo ác cực kỳ. Còn dám mạo danh Giang Tiểu Nhạn, đổ tội cho người. Họ Bào không những không đem đồ đệ giao nạp cho quan nha trừng trị, trái lại còn bao che bảo hộ cho tên hung đồ còn thua loài cầm thú mà giết cả Thái Tiểu Hùng, một tiểu hài tử chưa đến mười lăm. Lão là người gì? Lão thất phu, lão cường đạo kia?

Lang Trung Hiệp nói đến đây, tức giận căm gan, mắt lộ hung quang vung kiếm phóng vào người Bào Chấn Phi. Bào lão vội dùng đao ngăn đỡ.

Mấy con ngựa phía sau lưng Lang Trung Hiệp đã chạy đến vây chặt Bào lão. Từ Nhạn Vân, Thái Tiểu Tiên đều vung kiếm đánh với Bào Chấn Phi. Bọn tráng đinh Lang Trung Hiệp mang theo cũng tuốt kiếm vung đao, liều sống chết với Bào lão.

Bào lão chỉ với một khẩu đao, trên đỡ, dưới ngăn, trước đâm sau hất như một giao long vùng vẫy giữa muôn sóng triều.

Lúc này Lang Trung Hiệp hét lớn :

- Tránh mau! Giết lão tặc này không cần nhiều người ra tay.

Cũng vừa khi bọn Lưu Kiệt, Trương Hắc Hổ từ trong viện cũng lĩnh suất ba, bốn mươi người đều cầm đao kiếm xông ra, Bào lão cũng ngăn bọn họ lại, nói :

- Không ai được giúp ta!

Từ Nhạn Vân nghe phụ thân Lang Trung Hiệp Từ Lân nói, hắn bèn kéo thê tử ra sau.

Bọn Lưu Kiệt, Trương Hắc Hổ cũng không dám xông lên.

Mọi người vây quanh, chừa một khoảng trống hơn năm trượng ở chính giữa làm nơi quyết đấu của hai người.

Lang Trung Hiệp huy vũ trường kiếm, ngân quang của kiếm khí tỏa ra như muôn đóa hoa nhằm Bào Chấn Phi lao tới.

Võ nghệ của Lang Trung Hiệp Từ Lân so với mười năm trước tiến bộ rất nhiều.

Đao của Bào lão nhanh như điện đỡ lấy kiếm của Lang Trung Hiệp. Đao pháp của lão biến chuyển lợi hại hơn nhiều so với lần đấu trước với Lang Trung Hiệp ở Trấn Ba.

Chỉ thấy kiếm đao loang loáng, thân thủ giao nhau nhanh nhẹn phi thường, như mãnh hổ đối chiến, như song ưng đối đầu, kỳ phùng địch thủ, nhất thời khó phân thắng bại.

Ác đấu hơn hai mươi mấy hiệp. Bên này Trương Hắc Hổ đẩy Lưu Kiệt nói :

- Nếu Bào lão thua, Lang Trung Hiệp đâu chịu ra về, hắn sẽ thừa lúc đó đánh bọn ta.

Vừa nói xong, Trương Hắc Hổ và Lưu Kiệt chỉ huy đám thủ hạ vung thương nhất tề tiến lên.

Bên này, Từ Nhạn Vân và Thái Tiểu Tiên thấy tình hình bất ổn, cũng cùng đám tráng đinh xáp chiến.

Một trường ác chiến diễn ra. Tiếng binh khí chạm nhau, tiếng la hét xung phong, tiếng kêu đau đớn của kẻ bị trúng thương tạo nên một cục diện hỗn độn. Hơn năm mươi người càng đánh càng hăng máu.

Đột ngột, từ nơi xa xa có mấy con ngựa lao đến. Người trên lưng ngựa kêu to lên cũng đúng lúc Lang Trung Hiệp đã đâm trúng Bào lão một kiếm, nhưng vai trái của Lang Trung Hiệp cũng lãnh phải một đao.

Vòng người dần dần giãn ra. Có tiếng người hô to :

- Quan nhân đến rồi! Quan nhân đến rồi!

Thế là hai người đang đánh bất phân sống chết vội thu binh khí lại. Trên mặt đất nằm rải rác mấy người bị thương, hai tráng đinh của Lang Trung Hiệp, ba người của Lưu Kiệt và Trương Hắc Hổ bị một kiếm vào đầu nằm dài dưới đất, tắt thở rồi.

Thái Tiểu Tiên thừa lúc Bào lão thu đao, đề khí đâm mạnh một kiếm.

Lúc này, mấy quan nhân vừa đến, xông vào đám đông, miệng la lớn :

- Huyện quan đại gia đến rồi!

Khi đó, Thái Tiểu Tiên mới chịu dừng tay.

Lát sau, tiến đến một chiếc xe ngựa, có hai quan nhân cưỡi ngựa theo sau. Đi đầu bước xuống chính là Trình Bát. Hắn giậm chân nhăn nhó nói :

- Hai nhà còn đấu làm gì, đây thực là huynh đệ làm cho ta khó xử.

Lang Trung Hiệp mỉm cười nói :

- Lão bất tất khó xử. Cứ để huyện quan mang bọn ta vào nha môn là được rồi.

Quan huyện cũng đã bước xuống xe, cúi đầu nhìn thấy nhiều người bị thương nằm dưới đất, còn có Trương Hắc Hổ đã mạng vong, thì hỏi :

- Ai đã giết mấy người này?

Thái Tiểu Tiên lên tiếng :

- Song phương loạn đả, đao thương vô tình thì khó biết được ai là hung thủ.

Bào lão thở dài đồng ý, rồi lững thững đi về phòng mình.

* * * * *

Đến tối, Trình Bát mời Bào Chấn Phi cùng Lưu Kiệt, đến Nhạn Tập lầu uống rượu.

Bào lão thay đổi y phục chỉnh tề, vì sợ Thái Tiểu Tiên trên đường tập kích nên lão giắt theo Côn Lôn đao.

Ra cửa, ngựa đã sẵn sàng. Lưu Kiệt, Trình Bát và huynh đệ của Trương Hắc Hổ đồng lên ngựa cùng mấy gia nhân đi về phía Nhạn Tập lầu.

Nhạn Tập lầu tuy không lớn nhưng là tiệm cơm duy nhất ở nơi này. Trình Bát hẹn bày tiệc trên lầu nên bốn người đi lên lầu, thấy Lang Trung Hiệp còn chưa đến chỉ có Tưởng Thành đã đến trước rồi.

Bào Chấn Phi hỏi :

- Trình lão gia hôm nay mời những ai?

Trình Bát trả lời :

- Không có ai khác ngoài năm người chúng ta và phụ tử Lang Trung Hiệp. Còn có tiên sinh văn thư trong nha môn họ Ngưu, cũng là môn hạ của huyện lão gia nên mới mời đến.

Bào lão cùng mọi người ngồi xuống lòng cảm thấy âu lo, tâm thần hỗn loạn.

Tưởng Thành nói :

- Vừa rồi ta đến đây, thấy trước cửa Hắc Báo Tử Ngũ Kim Hổ mỉm miệng cười nhạt với ta.

Lưu Kiệt xua tay nói :

- Tạm đừng nhắc tới gã đó. Qua mấy ngày nữa ta nhất định quản giáo tên tiểu tử này.

Trình Bát chen lời :

- Không đáng đâu! Chờ việc của các vị giải quyết ổn thỏa rồi hãy nói. Nếu không chuyện này truyền đến tai tuần sát đại nhân ở Thành Đô phái người đến tra khảo thì tiểu tử này sẽ thành đại hán đó. Tên tiểu tử Ngũ Kim Hổ này quyết chẳng có bản lãnh bao nhiêu. Hắn chẳng qua là quen biết Tiểu Nhạn rồi thổi phồng mà thôi. Chờ lát nữa ta nói vài câu với bổn huyện Lư lão gia, tin chắc người sẽ có biện pháp bắt hắn, không để chúng ta phiền hà.

Bào lão thở dài cảm kích nói :

- Lão hủ vì Giang Tiểu Nhạn mà phải bôn tẩu giang hồ mới đến nơi này. May mắn kết giao cùng chư vị, huynh đệ không hiềm ta già lão mà hết lòng giúp đỡ. Thịnh tình này cả đời Bào Chấn Phi không quên. Nhưng thực đáng tiếc, chư vị tương trợ như vậy mà ta lại chẳng chút gì đền đáp. Trái lại, vì đồ đệ của lão khiến mọi người chuốc lấy nhiễu sự, để Trương Hắc Hổ lão đệ phải vì ta mà chết thảm.

Lưu Kiệt khoát tay nói :

- Bào lão ca ca bất tất phải thốt lời này. Lần này tuy bọn đệ chịu mệt nhọc một chút, nhưng được kết giao với người cũng đã mãn nguyện. Sau này, chỉ cần lão ca nhắc với đồ đệ khi đến Xuyên Bắc gặp gì phiền phức trở ngại ở Lang Trung thì có Trình Bát. Còn nơi đây thì có đệ, bọn ta nhất định sẽ giúp đỡ.

Bào Chấn Phi nói :

- Đúng rồi. Lão nay đã già nua, sau này tất nhiên bọn đồ tử đồ tôn lão chắc phải nhờ cậy vào chư vị chiếu cố. Chỉ cần lần này ta còn sống trở về cố hương, ta sẽ nói với bọn môn đồ Lưu trang chủ ở Nghi Long, Trình đại gia ở Lang Trung phủ đều là ân nhân của sư phụ.

Lưu Kiệt và Trình Bát nhất tề nói :

- Lão đại ca quá khách sáo rồi.

Đang nói chợt nghe có tiếng chân lên lầu. Đi đầu là Ngưu tiên sinh ở bổn huyện, kế tiếp là Lang Trung Hiệp Từ Lân, cuối cùng là Từ Nhạn Vân.

Lang Trung Hiệp mặc áo lụa xanh, phong thái bình thản không giống một kẻ đang bị thương ở vai. Lão cũng không mang binh khí, chỉ có nhi tử là Từ Nhạn Vân cầm một thanh trường kiếm.

Bào Chấn Phi đứng dậy nhưng lão chẳng biết phải nói lời nào. Lang Trung Hiệp bước đến gần nói :

- Bào lão quyền sư, chuyện hôm qua đã có nhiều người đứng ra hóa giải, cho nên chúng ta không cần nói nữa. Còn chuyện Thái Tiểu Hùng chỉ là chuyện ngộ sát, phụ tử ta cũng không muốn kết thù. Chỉ có nhi tức của ta cực kỳ bi thống, bọn ta đương nhiên sẽ tìm cách khuyên giải. Nhưng nhi tức ta cũng có chút bản lãnh sợ khi bọn ta phòng bị không chu đáo. Bào quyền sư sau này nên cẩn trọng. hiện giờ, còn có một việc. Vừa rồi ta nghe Ngưu tiên sinh nói Thôi bộ đầu của...

Ngưu tiên sinh ngăn Lang Trung Hiệp rồi nói :

- Từ đại gia xin để ta nói vài lời với Bào lão sư.

Rồi hắn với Bào Chấn Phi bước sang bên. Lúc này, mọi người đều đưa mắt nhìn hai người. Chỉ thấy Ngưu tiên sinh nói với Bào lão sư rất lâu mấy câu nhỏ nhỏ sau cùng khiến Bào lão giận dữ nói lớn :

- Ta không tin đồ đệ ta là cường đạo cướp quan quyến sát nhân đâu.

Lưu Kiệt bèn đến kéo Bào lão nói :

- Không cần lớn tiếng, có việc gì thì cùng nhau thương lượng.

Ngưu tiên sinh cười nói :

- Tính khí lão thực sự quá nóng nảy. Ta nói là vì có hảo ý thôi.

Rồi thấp giọng hỏi :

- Hôm nay chứng nhân ở Loa Sư lãnh đến rồi. Hắn chính là gia nhân của Phùng An huyện. Khi đó, gặp cường đạo, hắn là xa phu. Vừa rồi hắn cùng Thôi bộ đầu đến trang viện của Lưu gia nhìn qua họ Long. Chứng nhân đó nói rằng họ Long chính thực là Giang Tiểu Nhạn cướp gia quyến nhưng vì người này thương thế quá nặng không thể đưa đi nên việc này cũng dễ tính toán.

Bào lão sư nghe đến đây vỗ bàn nói :

- Ta không tin. Đồ đệ ta quyết không làm những điều vạn ác như vậy.

Lang Trung Hiệp đứng bên cạnh cười nhạt. Lưu Kiệt kinh dị ngăn Bào lão lại không cho lão phẫn nộ. Ngưu tiên sinh vẫn nhỏ giọng nói :

- Nhưng nhân chứng nói họ Long chính là tên cường đạo hôm đó. Hơn nữa, mấy ngày trước ở Thông Giang huyện, hắn đã đối chất qua với Giang Tiểu Nhạn, tên xa phu đó nói Tiểu Nhạn chắc chắn không phải là đạo tặc. Vả lại, tên nhân chứng đâu có thù hằn với đồ đệ Bào lão sư, sao lại đổ oan làm gì. Hơn nữa người đó nói họ Long hiện giờ thương thế quá nặng sợ rằng chưa đến huyện đường đã chết rồi nên chuyện này có thể tự mình giải quyết nhưng phải nhờ Bào lão sư xuất...

Ngưu tiên sinh chưa nói xong câu Bào lão sư phải xuất cái gì thì Bào lão đã trợn mắt, vỗ ngực như mãnh hổ phẫn nộ gầm lớn :

- Chư vị đều là bằng hữu tốt, Bào lão nay thề một câu, ta dám lấy mạng bảo đảm Côn Lôn phái ta quyết không có một đồ đệ gian tà như vậy. Ta không thể để kẻ khác vu oan cho đồ đệ ta là cường đạo. Nếu có người còn nói nữa bất luận là quan nhân hay bạn giang hồ ta đều muốn...

Bào Chấn Phi đang muốn phát nộ, mọi người đều kinh dị đứng dậy, nhưng ánh mắt kinh dị của họ không phải hướng vào Bào lão sư mà nhìn vào một người đang bước lên lầu.

Người này ước khoảng hơn hai mươi, thân thể cao lớn cường tráng nhưng không phải mập mạp, sắc mặt hơi đen, đôi mắt tinh anh, mắc áo xanh, tay cầm thanh bảo kiếm, hơi lạnh toát ra lạnh lẽo, thiếu niên đó như phi ưng như mãnh hổ nhìn Bào lão.

Lúc này, Trình Bát mới thất sắc kêu lớn :

- Giang Tiểu Nhạn!

Hắn sợ quá, cơ hồ muốn ngất xỉu. Lang Trung Hiệp rời bàn đứng lên cười nói :

- Giang lão đệ đến đây thật đúng lúc. Mời tiểu huynh đệ hãy ngồi xuống uống rượu trước đã, chuyện gì sẽ nói sau.

Giang Tiểu Nhạn không quan tâm đến Lang Trung Hiệp mà ánh mắt đầy căm thù nhìn xoáy vào Bào lão sư, cười nhạt nói :

- Bào Chấn Phi, món nợ hôm nay chúng ta phải tính toán cho xong. Chúng ta hãy tìm nơi khác để tránh vạ lây cho người khác. Lão hãy đi theo ta.

Bào lão mới vừa rồi hùng hổ như hùm như gấu, giờ hoàn toàn biến mất, gương mặt đỏ vừa nãy đã biến thành trắng bệch, toàn thân phát run. Bất chợt lão hét lên một tiếng :

- Hảo thủ nhân!

Rồi lão vọt lên. Côn Lôn đao bổ xuống đầu Tiểu Nhạn như sấm sét. Tiểu Nhạn đưa kiếm lên. Chỉ nghe “keng” một tiếng kinh hồn chấn động khiến mọi người bất giác thoái lui. Bào lão sư cũng phải liên tiếp lui lại mấy bước, hổ khẩu của lão tê chồn lão cảm thấy nội lực của Tiểu Nhạn thật vô cùng dũng mãnh. Bốn mươi năm nổi danh giang hồ của lão chưa từng gặp qua người mạnh mẽ như vậy. Lão cố cầm chặt cương đao thi triển tuyệt kỹ Côn Lôn đao phóng tới.

Tiểu Nhạn cũng dùng kiếm tương nghinh, đá bàn tiệc ra để rộng chỗ giao đấu. Hai người thi triển qua ba bốn hiệp. Thình lình nghe “vút” rồi vang lên tiếng kêu thảm.

Không ngờ đao của Bào lão sư bị kiếm Tiểu Nhạn đánh văng bay đi trúng ngay vào đầu Tưởng Thành khiến hắn bị thương ngã nhào xuống đất.

Lang Trung Hiệp chụp bảo kiếm trong tay nhi tử bước lên ngăn Tiểu Nhạn. Thừa cơ, Bào lão run sợ gấp rút chạy xuống lầu nhưng Tiểu Nhạn đã nhanh như sao băng một cước đá vào sau lưng Bào Chấn Phi. Lão như một tảng đá to lăn dài xuống cầu thang.

Tiểu Nhạn cũng phi thân theo, Lang Trung Hiệp gọi to :

- Giang Tiểu Nhạn đừng giết người ở đây.

Tiểu Nhạn xuống lầu cắp lấy Bào lão sư. Đám tiểu bảo nhìn thấy hoảng sợ chay tán loạn. Còn Tiểu Nhạn kẹp chặt Bào lão sư lên ngựa thúc về phía đông.

Trong màn đêm chập choạng của buổi chiều tàn. Tiểu Nhạn cho ngựa đi ước chừng mười dặm, ven đường có một người ở đó chờ đợi. Thấy ngựa đến, hắn bèn huýt sáo, Tiểu Nhạn bèn ném lão sư xuống ngựa.

Bào Chấn Phi muốn vùng ngồi dậy, người đó đã dùng cục đá ném vào lão khiến lão té ngửa xuống. Người đó dùng sợi dây cực to trói chặt lão lại.

Giang Tiểu Nhạn trên lưng ngựa dặn dò :

- Đừng lấy mạng lão. Đem lão đến nơi đó đi. Ta phải đi làm một việc khác nữa.

Dứt lời, Tiểu Nhạn dùng kiếm thay roi vút ngựa phi về phía Tây bắc, trong bóng đêm mờ mịt tiếng vó ngựa cồm cộp vang xa dần.

Lúc này, lão sư đã bị viên đá ném làm cho bất tỉnh. Người này vác lão lên lưng, rời đường lớn đi mải miết, chẳng biết bao lâu đã đến một ngôi miếu hoang.

Trong miếu không có một bóng tăng nhân, chỉ có mấy hành khất đang rải cỏ làm chỗ nghỉ ngơi, lấy củi mục đốt lên hâm nóng thức ăn.

Chợt có người hỏi lớn :

- Ngũ đại gia đã bắt được lão già đó rồi à?

Người mang Bào Chấn Phi đến đây chính là Hắc Báo Tử Ngũ Kim Hổ. Hắn “hừ” một tiếng ném lão sư xuống đất thở hổn hển nói :

- Lão già này nặng quá.

Mấy tên khất cái đốt thanh củi khô đến gần chiếu vào mặt lão sư xem thử.

Nãy giờ, Bào Chấn Phi đã tỉnh, lão giương mắt giận dữ, hậm hực hét lên :

- Bọn mi coi gì. Muốn giết ta thì cứ giết. Bảo Tiểu Nhạn đến đây. Trước khi chết, ta cũng muốn nói với hắn vài câu.

Nghe lão hét bọn khất cái sợ hãi lùi ra xa. Ngũ Kim Hổ đá cho lão sư một cước nói :

- Bào Chấn Phi, đây không phải là nơi cho lão tác oai tác quái đâu. Mười mấy năm nay lão dung túng cho mấy tên đồ đệ hoành hành khắp nơi, lão còn bảo hộ cho chúng. Hiện giờ lão đã bị báo ứng thay cho đồ đệ.

Lão sư tuy bị trói chặt nhưng không ngừng vùng vẫy, phẫn nộ nói :

- Cường tặc, mi muốn mắng ta thì được, nhưng không được vu oan cho đồ đệ ta. Trong đám môn đồ của ta, trừ Giang Chí Thăng bị ta giết chết. Không còn loại bại hoại nào như các ngươi đâu.

Bên ngoài chợt vang lên tiếng ngựa, Ngũ Kim Hổ cùng mấy khất cái vội chạy ra xem, tay cầm mấy thanh củi khô đang đốt cháy thì thấy Giang Tiểu Nhạn đã quay về, tay dắt thêm một con ngựa. Chàng bèn giao hai tuấn mã cho bọn khất cái.

Tiểu Nhạn tay cầm bảo kiếm, một tay ôm lấy một cái bọc tròn. Chàng trao cho Ngũ Kim Hổ nói :

- Đây là thủ cấp của Long Chí Khởi. Hãy cất vào hành lý của ta. Ta muốn mang đầu hắn hắn về Trấn Ba mà tế vong linh phụ thân.

Tiểu Nhạn bước vào trong miếu đứng nhìn Bào Chấn Phi, Bào Chấn Phi thấy trong mắt chàng lóe lên những tia sáng thù hận ghê người thì biết số mình đã tận. Lão phát run, lắc đầu thở dài nói :

- Ta không còn gì để nói. Ta chỉ mong được gặp lại hai nhi tử, cùng tôn nữ A Loan. Ấy da, không gặp cũng được nhưng mi hãy nói cho ta biết, họ có phải đã chết trong kiếm của mi không?

Lúc này, lòng sôi sục thù hận, chàng giơ cao kiếm định kết liễu đời lão, chợt nghe lão nhắc đến A Loan, tay chàng chùn xuống, cảm thấy mềm lòng. Thoáng chút đắn đo, bất ngờ chàng nghiến răng chém đứt dây trói Bào lão rồi đỡ lão ngồi dậy.

Bào Chấn Phi lấy làm kinh ngạc hỏi :

- Thế nào Giang Tiểu Nhạn, ngươi không giết ta sao?

Tiểu Nhạn hầm hừ nói :

- Mười năm gian khổ chờ đợi, ta làm sao không giết lão nhưng Tiểu Nhạn ta là hảo hán. Lão đã hơn bảy mươi lại lưu lạc bên ngoài không có người thân, ta giết lão nơi này tuy vì nhân gian trừ hại nhưng cũng cảm thấy tàn nhẫn. Người không rõ nội tình lại nghĩ ta uy hiếp kẻ già nhược, giờ ta mang lão trở về Hán Trung giao cho đồ tử đồ tôn. Sau đó, ta giết thì mới cam tâm.

Bào lão sư ngồi trên đất thở dài thườn thượt, sau đó mới trầm giọng nói :

- Cũng được! Lúc đầu tuy ta đối đãi với mi không tốt nhưng mà... Ấy da! Trời biết thôi... không cần nói nữa, miễn rằng mi cho ta gặp gia quyến, ta dẫu chết cũng cam.

Tiểu Nhạn bằng lòng :

- Được! Chúng ta lập tức khởi hành.

Nhưng Bào lão vẫn không đứng dậy mà vẫn ngồi bệt dưới đất dường như toàn thân chẳng còn chút hơi sức. Lão thở dài hồi lâu mới nói :

- Có một việc. Đồ đệ ta là Long Chí Khởi...

Tiểu Nhạn vừa nghe lão nhắc đến Long Chí Khởi, mắt đã lộ hung quang. Lão sư vẫn thê thảm nói :

- Đồ đệ này đã chịu khổ vì ta. Hiện giờ hắn đang mang trọng thương lại gặp phải oan khúc. Ta muốn được gặp hắn, sau đó ta mới có thể lên đường.

Tiểu Nhạn tức tối giơ cao bảo kiếm nói :

- Lão còn nhắc đến Long Chí Khởi. Hắn dựa vào thế lực của lão bao năm nay làm chuyện bạo ngược tàn ác. Lương dân ở Trấn Ba huyện vừa nghe nói đến sư đồ lão không ai là không nghiến răng căm hận. Lần này, Long Chí Khởi đến Xuyên Bắc giết quan nhân, cướp quan quyến ở Loa Sư lãnh, ở Giang Khẩu trấn bức đến nỗi phụ nhân phải thắt cổ tự vẫn, hoành hành khắp nơi lại còn mạo xưng tên của ta. Nếu không phải quan trên có chứng nhân, ta đã phải thay hắn làm tội đồ rồi, không vì bận việc của bằng hữu ở Thông Giang huyện ta đã sớm đến đây, đâu thể dung cho hắn sống đến bây giờ. Ta đã lấy đầu tên cẩu tặc đó rồi.

Bào lão vừa nghe Long Chí Khởi đã chết, lập tức nộ khí nhảy bổ đến Tiểu Nhạn muốn tung một quyền. Tiểu Nhạn xòe tay chụp lấy cổ tay lão quật xuống, dùng chân đạp lên ngực. “Hự”một tiếng, lão sư nằm bò trên đất.

Tiểu Nhạn lại nói với Ngũ Kim Hổ :

- Đem dây trói lão lại.

Ngũ Kim Hổ vội đem dây thừng vừa cắt đứt mà trói lại. Lúc, này Bào lão không giãy giụa nữa, chỉ có thở dài lòng buồn bã thầm nghĩ :

“Bào Chấn Phi ta tung hoành giang hồ bao nhiêu năm chưa từng gặp địch thủ. Hôm nay, Tiểu Nhạn bản lãnh như vậy đủ thấy sư phụ hắn cao siêu nhường nào. Thôi đành cứ để hắn xử trí”.

Nghĩ vậy, lão nhắm mắt không nói.

Tiểu Nhạn một tay kẹp lão sư đặt lên trên lưng ngựa rồi phóng người lên đồng thời nói với Ngũ Kim Hổ :

- Huynh đi trước dẫn đường đi.

Thế là Ngũ Kim Hổ cho ngựa chạy trước ra khỏi cổ miếu đến đại lộ đi về phía đông. Bởi vì ngựa phía sau chở nặng không thể đi nhanh.

Hai ngựa đi suốt một đêm mới đi được bảy, tám mươi dặm. Ngũ Kim Hổ tách ra đường nhỏ. Đến trời gần sáng, Tiểu Nhạn mới cởi trói cho Bào lão để lão một mình cưỡi ngựa.

Ngũ Kim Hổ không nhẫn nại được nữa, hắn ra dấu nói nhỏ với Tiểu Nhạn :

- Đến núi trước mặt kết liễu lão đầu này cho rồi để bớt phiền hà.

Tiểu Nhạn lắc đầu không nói. Bào lão sư tuy nghe Ngũ Kim Hổ nói sau lưng lòng có chút lo sợ nhưng kiên nhẫn không lên tiếng.

Ngũ Kim Hổ dẫn đi đường núi vắng vẻ. Ban ngày mua cơm ở hoang thôn, tối đến tìm phá miếu mà ngủ. Trời vừa tối là Ngũ Kim Hổ lấy dây trói lão sư lại đến sáng hôm sau mới tháo ra. Bào lão giờ giống như là một chú cừu non, một tiếng cũng không than vãn vì lão biết có kêu cũng vô ích, võ nghệ Tiểu Nhạn quá cao siêu còn Ngũ Kim Hổ lại thông thuộc đường sá nên đi bốn năm ngày cũng chẳng gặp bóng dáng một quan nhân nào. Dù lão sư muốn kêu cứu cũng hết cách, đành phải đi theo họ, lòng đầy bi thống.

Qua một ngày nữa, trước mặt có một dãy núi cao, lòng lão sư vô cùng hoan hỷ dường như trong tử lộ có nẻo cứu sinh vì lão biết trước mặt là Ba Cốc quan, ra khỏi Ba Cốc quan thì vượt Mễ Thương sơn đến sạn đạo về Hán Trung. Lại đi về phía đông thì đến quê hương mình.

Mấy hôm nay qua những nơi quan sơn vắng vẻ. Ngũ Kim Hổ thường đưa mắt nhìn mình một cách hung ác, thỉnh thoảng lại tranh luận với Tiểu Nhạn nhưng trước sau Tiểu Nhạn cũng chưa giết mình. Giờ đã đến nơi này hắn càng không thể giết mình.

Thế là lão sư thở dài ngoảnh đầu hỏi Tiểu Nhạn :

- Thế nào? Giờ đã sắp về gia hương của chúng ta rồi, đến nhà trước phải không?

Ngũ Kim Hổ vung roi đánh lão sư, mắng :

- Mấy hôm nay lão không lên tiếng, giờ đến Ba Cốc quan, người đã đông đúc, lão muốn mở miệng kêu cứu phải không?

Nói rồi lại vung roi đánh nữa. Tiểu Nhạn ở phía sau khoát tay không để Ngũ Kim Hổ đánh Bào lão.

Chàng hậm hực nói với Bào Chấn Phi :

- Ta đã nói rồi, ta quyết không tha lão. Nếu lúc này lão muốn chạy, ta tức khắc sẽ lấy mạng lão. Nếu thừa dịp ta không phòng bị mà trốn chạy, bất luận lão ở phía nào ta cũng tìm ra. Giờ ta không giết lão chỉ vì thấy lão tuổi hạc đã cao lại phải bôn ba bên ngoài không gần gũi người thân. Hơn nữa, những việc tàn ác lão làm ở Hán Trung, Quang Trung không ai được biết, ta phải hài tội lão trước quần chúng. Ta giết lão không chỉ vì tư thù mà còn là trừ ác cho thế gian. Ta sẽ đưa lão về Trấn Ba, hỏi lương dân xem lão đáng tội tử không, sau đó ta mới đưa lão đến Bắc Sơn mà tế hồn thân phụ.

Bào Chấn Phi nghe những lời này mặt biến sắc. Gió thu nhẹ thổi râu tóc lão phất phơ, lão thở dài nghẹn ngào nói :

- Tiểu Nhạn, mi thực quá ác độc,. Mi giết ta thì cứ giết, hà cớ phải tạo ra bao nhiêu tội cho ta. Mi giết Long Chí Khởi vì hắn võ nghệ kém hơn, chết cũng đúng. Cần gì phải vu cho hắn là cường đạo ở Loa Sư lãnh.

Ngũ Kim Hổ giận dữ quay người vung roi đánh Bào lão, luôn miệng chửi mắng :

- Lão già mù. Lão hồ đồ này đến giờ vẫn còn che chở cho đồ đệ. Ai không biết hắn là Giang Tiểu Nhạn giả dạng, mạo danh người mà gây tội ác.

Lão sư nghiến răng trợn mắt nói :

- Ta quyết không tin. Đấy là do ngươi hận hắn mà vu oan. Vì Côn Lôn phái đã đến hồi mạt vận nên bất luận chuyện nào cũng đổ lên mình sư đồ ta. Dù ta và bọn sư đồ bị ngươi giết chết nhưng quyết không thể diệt được Côn Lôn phái. Chỉ cần lưu lại một người cũng đủ thay ta trả thù.

Lão nhắm mắt, ngồi trên lưng ngựa, mong chờ có người cứu.

Ngũ Kim Hổ trợn mắt nhìn Tiểu Nhạn nói :

- Giang huynh đệ, lão già này làm việc gì cũng không biết hối hận. Mặc lão già hay trẻ, chỉ cần lão là người bất hảo, thừa lúc sớm mà kết liễu lão đi. Huynh đệ lưu lão lại thực là phiền toái còn là hậu hoạn nữa.

Giang Tiểu Nhạn chau mày hồi lâu, kỳ thực, chàng rất căm hận lão già hung hiểm ác độc này nhưng không hiểu vì sao, có lẽ vì râu tóc bạc phơ lão khiến chàng đang tâm mà không nỡ hạ thủ.

Lúc này Ngũ Kim Hổ ở phía trước lại kêu lên :

- Huynh đệ, trước mặt là Ba Cốc quan, chúng ta không đi ngang không được. Nếu lúc đó lão già này kêu lên...

Tiểu Nhạn không chờ hắn nói dứt, khoát tay nói :

- Bọn ta không sợ lão. Chỉ cần qua ải, lão kêu lên ta sẽ lập tức giết chết lão.

Bào lão thở dài cười nhạt nói :

- Các ngươi yên tâm, ta theo các ngươi như vầy chưa từng nghĩ đến chuyện đào thoát. Nếu gặp quan nhân ta chỉ nói là đồng hành. Bào Chấn Phi này cả đời xông pha giang hồ, trước nay tư thù tự kết liễu không cần kinh động quan nha. Giờ ta đã sắp chết mà để quan phủ giúp ta hóa ra đã khiến ta nhơ danh, ta quyết không làm. Ta đã rơi vào tay bọn ngươi thì để bọn ngươi xử lý.

Ngũ Kim Hổ ở bên cạnh nghe Bào lão nói ra những câu nghĩa khí khiến hắn tức giận muốn vung roi đánh lão. Tiểu Nhạn ngăn lại nói :

- Sắp đến Thiểm Nam, nơi này có nhiều người của Côn Lôn phái, bọn ta nên để người Côn Lôn phái tâm phục. Thế lực của lão ở đây tuy lớn nhưng ta không sợ. Còn Ngũ đại ca nếu gặp chuyện bất ổn khó tránh khỏi mệt nhọc, chi bằng bọn ta chia tay ở đây. Ngũ đại ca về, còn ta đưa lão này đến Trấn Ba. Khi giải quyết xong, ta sẽ về Lang Trung huynh đệ ta lại tương hội. Ngũ đại ca nghĩ thế nào?

Ngũ Kim Hổ không ngừng lắc đầu, tức tối nói :

- Không được! Không được! Ta tuy không có thù với Bào lão nhưng mà chỉ nghe người ta nhắc đến Côn Lôn phái, vừa nghe có một chữ Chí, ta đã tức giận không đánh không được. Hiện giờ trừ phi huynh đệ lập tức kết liễu lão man đầu ở đây ta mới trở về. Nếu không ta sẽ đi đến Trấn Ba, đến Hán Trung để giúp huynh đệ giết thêm vài tên Côn Lôn phái.

Tiểu Nhạn nghe nói đành bảo Ngũ Kim Hổ :

- Vậy thì chúng ta tiếp tục đi.

Thế rồi, ngựa Ngũ Kim Hổ đi phía trước, ngựa Bào lão đi giữa còn Tiểu Nhạn đoạn hậu, chầm chậm tiến về phía trước. Càng đi địa thế càng gập ghềnh hiểm trở nhưng người ngựa đi qua lại khá đông có cả tiêu đầu bảo vệ xe hàng.

Các tiêu đầu không biết Bào Chấn Phi và Tiểu Nhạn nhưng biết Ngũ Kim Hổ nên chào hỏi.

Ngũ Kim Hổ và các tiêu đầu nói mấy câu “hắc thoại”. Giang Tiểu Nhạn một câu cũng không biết họ nói gì, còn Bào Chấn Phi nghe nói lại rất nổi giận muốn nhảy xuống ngựa mà liều mạng với Ngũ Kim Hổ nhưng cuối cùng cúi đầu không nói một tiếng mà vào Ba Cốc.

Ra khỏi quan, hai ngựa ba người lại đi về phía Bắc. Càng đi địa thế càng cao, đường càng hẹp. Đi thêm hai ba dặm chỉ thấy tứ bề đá núi chập chùng, loạn thạch ngổn ngang, cỏ dại che lấp cả đường thì ra đã đi vào Mễ Thương sơn.

Tiểu Nhạn có chút bực dọc hỏi Ngũ Kim Hổ :

- Tạo sao lại đi vào đây?

Ngũ Kim Hổ kéo Tiểu Nhạn đến gần nói nhỏ :

- Vừa rồi huynh đệ không nghe ta nói chuyện với mấy tiêu đầu sao? Bọn họ bảo phía trước không xa, xe hàng Côn Lôn phái có mười mấy chiếc cùng bảy tám người hộ vệ. Họ chỉ nhận biết trong đó có Lỗ Chí Trung. Lỗ Chí Trung chắc huynh đệ biết hắn là đồ đệ đắc ý nhất của Bào Chấn Phi. Kỳ thực bọn ta không sợ hắn nhưng vạn nhất người chúng đông cứu được lão đầu. Chúng ta không phải chịu khổ một chuyến để rồi thả hổ về rừng.

Tiểu Nhạn vừa nghe chợt nhớ đến ân nghĩa năm đó của Chí Trung đối với mình đồng thời cũng nhớ đến Bào Chấn Phi đã truy bức mình kinh hãi đến thế nào, bất giác chàng nổi giận lên muốn thừa lúc trong núi vắng vẻ kết liễu lão này.

Còn Ngũ Kim Hổ ở bên cạnh luôn đốc xúi :

- Giết lão đi. Lưu lão già này có thể bán được tiền sao?

Tiểu Nhạn nghiến răng, trợn mắt nhìn Bào lão. Bào lão nhìn thấy thần sắc của họ, bất giác bi thảm kêu lớn :

- Không xong rồi.

Không ngờ Tiểu Nhạn không hạ thủ mà hậm hực nói với Ngũ Kim Hổ :

- Chúng ta đi.

Ngũ Kim Hổ không nhẫn nại nữa nói :

- Giang huynh đệ, ta thấy huynh đệ võ công cao cường, thân thể cường tráng không ngờ lại nhu nhược yếu đuối thua cả nhi nữ thường tình. Nếu huynh đệ muốn báo thù mà không muốn ra tay thì ta giết giùm cho.

Tiểu Nhạn nghe nói càng tức giận, càng bi thương. Lúc này Bào lão trên lưng ngựa rơi nước mắt ngoảnh mặt nhìn, bi thương nói :

- Tiểu Nhạn trong đời ta chưa từng cầu lụy ai, giờ phải van xin tiểu anh hùng một việc.

Tiểu Nhạn hầm hừ nói :

- Nói đi!

Bào lão trào nước mắt nói :

- Tôn nữ A Loan ta niên kỷ kém mi không nhiều. Năm đó, trong đêm tối mi đến tìm ta báo thù, lúc ấy, võ nghệ mi không cao, tuổi đời còn niên ấu, ta có thể giết mi nhưng ta bất nhẫn tha cho mi đi. Tôn nữ ta không bằng lòng nên đuổi theo và tỷ võ với mi trên tuyết. Ta nhìn thấy cảnh đó rất hoan hỷ thầm tán dương hai tiểu anh hùng.

Tiểu Nhạn buồn bã lắc đầu nói :

- Lão không cần nhắc lại chuyện xưa để ta thương hại?

Lão sư lắc đầu nói :

- Ta không có ý đó. Ta chỉ mong mi nhớ tới tôn nữ ta, nó với mi vô thù oán, nó cũng là người ta thương yêu nhất, võ nghệ ta đều truyền cho nó, lại gả cho Kỷ Quảng Kiệt. Tiểu phu thê của chúng vừa thành hôn hai ngày ta đã bảo đến Trường An đối phó mi, không biết mi đã gặp chưa?

Tiểu Nhạn trả lời :

- Ta đã gặp.

Bào Chấn Phi lại hỏi dò :

- Ta biết phu thê chúng không phải là đối thủ của mi, không biết chúng đã thảm tử dưới tay mi chưa?

Tiểu Nhạn thê thảm cười nhạt nói :

- Lão và huynh đệ họ Long sát tử phụ thân ta, người khác đối với ta có thù gì. Hơn nữa, họ có làm gì bại hoại, dù họ có đối địch với ta, ta cũng không nỡ ra tay hạ thủ.

Bào lão nghe nói, biết tôn nữ của mình chưa bị sát tử nên an tâm nhưng lòng càng bi thiết hơn nói :

- Ta cầu xin mi dung thứ ta vài ngày để gặp được tôn nữ một lần, được không?

Tiểu Nhạn suy nghĩ một hồi lâu rồi gật đầu. Ngũ Kim Hổ giật mình kinh dị nói :

- Giang huynh đệ, sao lại như vậy được. Trừ phi huynh đệ muốn gọi tôn nữ của lão già này bằng thê tử. Huynh đệ đừng để mắc lừa mỹ nhân kế của lão già này. Muốn cưới thê tử, trên giang hồ này thiếu gì mỹ nhân, nữ hiệp. Tức phụ xinh đẹp như Thái Tiểu Tiên đời này đâu thiếu. Đừng mắc lừa kế của lão. Hơn nữa, tôn nữ của lão đã gả cho Kỷ Quảng Kiệt.

Tiểu Nhạn khoát tay nói :

- Hồ đồ, đi thôi!

Ngũ Kim Hổ cười nói :

- Lời của ta, huynh đệ nhớ kỹ. Anh hùng nan quá mỹ nhân quan.

Hắn lại phi ngựa về phía trước. Bào lão giờ đã ổn định tinh thần. Tuy lão đi theo Tiểu Nhạn như một tội đồ, y phục rách nát, râu tóc bạc phơ đã nhuốm bụi phong trần thành màu đỏ bạc nhưng lão lại phấn chấn vội thúc ngựa đi theo Ngũ Kim Hổ. Lòng cứ mong ngóng mau về Trấn Ba để gặp tôn nữ. Tuy biết Quảng Kiệt và A Loan không phải đối thủ của Tiểu Nhạn nhưng việc sinh tử là có số mạng. Chỉ cần nói rõ với tôn nữ một câu lần này đến Xuyên Bắc trừ việc giết hại Thái Tiểu Hùng ngoài ra không làm điều gì ác, thiên hạ đồn đại, Chí Khởi đại ác cũng thật khó tin.

Lòng nghĩ vậy nên mặc Ngũ Kim Hổ châm chọc, mắng nhiếc thế nào lão cũng không màng đến.

Tiểu Nhạn tuy đi bộ nhưng thuật phi hành của chàng cao siêu nên không bị rơi lại phía sau nhưng suốt cuộc hành trình chàng cứ mãi chau mày nhăn nhó.

Đường khúc khủyu đi hơn hai mươi dặm chưa gặp bóng người. Chưa ra hết sơn lộ, trời đã về chiều. Ngũ Kim Hổ dừng ngựa ngoảnh đầu lại gọi :

- Giang huynh đệ giờ phải mau ra khỏi đây, thì đến một nơi bằng phẳng cách Hán Trung phủ không quá sáu mươi dặm.

Tiểu Nhạn phía sau giận dữ nói :

- Ai bảo đi Hán Trung? Ta muốn đến Trấn Ba.

Ngũ Kim Hổ cười nói :

- Lão huynh đệ mi vẫn không quên trở về nhà cưới tức phụ sao? Đã vậy chúng ta phải đi thêm hai mươi dặm nữa. Phải quay trở lại, phía sau chỗ ngã ba sơn lộ chúng ta vừa qua, hướng tây là tử lộ, hướng đông tuy đường hẹp nhưng càng đi càng rộng. Ra khỏi động khẩu thì đến Văn Thắng trấn còn gọi là Ôn Thần trấn, rồi đi về phía bắc ba mươi dặm là đến Trấn Ba.

Tiểu Nhạn vội nói :

- Nếu vậy chúng ta trở lại đi đến Ôn Thần trấn.

Cả ba quay lại dĩ ước khoảng hai dặm quả nhiên gặp một sơn lộ, vừa rồi Tiểu Nhạn không chú ý. Thấy sơn lộ này vừa hẹp chỉ đủ một người đi lên, hơn nữa phía dưới đá chập chùng, gập ghềnh, trơn trượt. Hàng trăm, hàng ngàn sơn điểu bị kinh động xao xác bay lên, dập cánh như cuồng phong cuốn bụi mù đầy trời.

Tiểu Nhạn nghi ngờ hỏi Ngũ Kim Hổ :

- Có chắc đúng đường không?

Ngũ Kim Hổ quả quyết :

- Chắc chắn thôi. Trước đây ta đã từng ở đây, không thể lầm được. Trừ phi mấy năm nay núi đã thay hình đổi dạng.

Dứt lời, hắn liền thúc ngựa đi lên phía trước. Bào lão cẩn thận từng buớc chân. Vừa đi lão vừa thở dài nặng nề lòng nặng trĩu đau buồn thê thiết. Lão nhớ đến Ngũ Kim Hổ trên đường đánh lão không dưới bảy tám mươi roi khiến toàn thân nhức buốt. Vì có Tiểu Nhạn đi phía sau nên không dám hoàn thủ đánh trả. Thứ hai, lão nghĩ cả đời ngang dọc giang hồ xưng nhất thế hảo hán, giờ tuy niên kỷ đã già nhưng sức lực không yếu the,?mà gặp Tiểu Nhạn như chuột gặp mèo, một chút võ nghệ cũng không thể thi triển. Đó thực là oan gia đối đầu. Thứ ba, sắp đến Trấn Ba rồi, đem thân thảm hại thế này mà trở về cố hương dù Tiểu Nhạn không giết nhưng lão còn mặt mũi nào nhìn lại cố nhân, môn đồ.

Mang mối thương tâm như vậy, lão thực không muốn sống, định tâm tự tận, bằng không trước đánh chết Ngũ Kim Hổ sau đó tùy nghi Tiểu Nhạn xử trí.

Trong lúc còn đang lưỡng lự chưa quyết, chợt Ngũ Kim Hổ phía trước kêu lên :

- Ái chà! Nơi đây có nhà kìa!

Tiểu Nhạn cũng ngẩng đầu nhìn, thấy xa xa khói bếp bốc lên lan tỏa trên cao.

Ngũ Kim Hổ nhìn Tiểu Nhạn nói :

- Trời đã về chiều, không lẽ chúng ta đi cả đêm đến Ôn Trấn sao?

Tiểu Nhạn tuy không mệt mỏi nhưng còn vướng bận trăm mối suy tư, vả chăng cũng cảm thấy đói bụng nên nói :

- Huynh tìm đi, nếu có chỗ trú chân chúng ta ở lại hôm sau hãy lên đường về Trấn Ba.

Ngũ Kim Hổ vừa đi, mắt vừa đảo nhìn xung quanh không xa, hắn liền thấy sơn trạch bên trái có mấy tầng thạch cấp là do nhân công làm thành. Hắn bèn xuống ngựa đồng thời cũng đẩy Bào lão xuống dùng dây trói chặt, miệng nói :

- Ta trói lão mới bảo đảm.

Bào lão nằm dài trên đất, tủi nhục thở dài. Tiểu Nhạn đặt bao hành lý và bảo kiếm xuống đất cột hai con ngựa vào gốc cây ven đường. Còn Ngũ Kim Hổ men theo thạch cấp mà đi lên.

Lúc này Tiểu Nhạn ngồi xổm định cột chặt bao hành lý nhưng đột ngột chàng cảm thấy như thiếu mất một vật gì trong đó. Kiểm lại chàng thấy rõ ràng thiếu mất chiếc tú hài mà chàng đã nhặt được ở sơn lãnh khi tìm kiếm A Loan.

Chàng mở bung bao hành lý xem xét cẩn thận nhưng chẳng còn thấy bóng dáng nó đâu. Chàng vô cùng nóng nảy.

Ngũ Kim Hổ đứng trên thạch cấp gọi với xuống :

- Giang huynh đệ, mau đưa lão già đó lên đây. Đại ca này là thợ săn trong núi, bằng lòng cho chúng ta nghỉ lại một đêm. Trong nhà nấu rất nhiều cơm.

Tiểu Nhạn nói :

- Ngũ huynh xuống đây mang người và hành lý lên, ta mất một vật phải đi tìm ngay.

Dứt lời không thể để Ngũ Kim Hổ nói gì, bèn cầm bảo kiếm thuận theo sơn lộ lúc nãy mà trở lại tìm. Chàng cầm kiếm đi về phía tây, vừa đi vừa khom lưng, mở to mắt cúi nhìn khắp nơi nhưng vì trời tối rất mau hơn nữa đá và cỏ rất nhiều. Chàng tìm kiếm hồi lâu, lưng đã mỏi nhừ nhưng vẫn không gặp chiếc tú hài hồng đó.

Lòng chàng hết sức nóng nảy, đứng thẳng lên nghỉ ngơi hồi lâu rồi tự mình nổi giận lấy mình. Nhớ lại những việc Bào Chấn Phi đã gây ra cho mình và gia đình mình và chẳng A Loan nào có tình cảm chi với mình, ngay cả gốc liễu năm đó, nàng cũng giận chém không tha thì một hồng tú hài của nàng có đáng gì để chàng mãi bận tâm. Thật quả nhi nữ thường tình, anh hùng chí đoản! Vì vậy chàng quyết tâm không tìm tú hài nữa mà quay về.

Chàng lần mò kiếm hồi lâu mới thấy thạch thất, ngựa và hành lý còn nằm dưới đất. Ngũ Kim Hổ không đem lên, Tiểu Nhạn thầm nghĩ :

“Kim Hổ thật hồ đồ. Cứ mong sớm nghỉ ngơi ăn uống, việc gì cũng không quản đến. Tánh khí cường đạo như hắn cũng rất thâm hiểm, cùng đồng hành với hắn khó tránh sau này gặp họa lớn, chi bằng thừa lúc này giải quyết Bào Chấn Phi tặng cho hắn một ít ngân lượng rồi chia tay...”.

Chàng vừa nghĩ, vừa ngồi xuống cột chặt bao hành lý. Một tay cầm kiếm, một tay xách hành lý, nhún mình phi thân lên trên thấy có một động nhỏ. Trước động có lắp một khung cửa, khói bếp từ đó nhè nhẹ bay ra.

Tiểu Nhạn bước đến trước cửa gọi vòng vào :

- Ngũ đại ca.

Bên trong không có tiếng hồi đáp, Tiểu Nhạn đẩy cửa vào chỉ thấy trên tường treo một đĩa đèn cháy leo lét. Tiểu Nhạn kinh hoàng thấy máu bắn khắp nơi, thi thể ngổn ngang. Thì ra, Ngũ Kim Hổ cùng người thợ săn mình mới gặp đã chết rồi. Dựa tường còn gặp một người, mái tóc xõa dài, Tiểu Nhạn dùng tay kéo người đó, ra đấy là một phụ nhân, có lẽ là thê tử của người thợ săn.

Tiểu Nhạn nhìn quanh không thấy bóng dáng Bào Chấn Phi. Chỉ thấy trên bếp nồi cơm vừa chín tới, tỏa hương thơm ngọt ngào, Tiểu Nhạn giận dữ đạp một cái mắng lớn :

- Giỏi cho lão tặc hung ác.

Chàng ném hành lý xuống, tay cầm bảo kiếm nhảy ra khỏi động truy tìm nhưng trời tối như bưng, gió núi gầm rít, rừng cây lao xao, tiếng chim đêm quang quác, không một bóng người.

Tiểu Nhạn chạy xuống núi thấy hai ngựa còn đó, nghĩ là Bào lão giết người xong tất chạy chưa xa, chàng vội tìm kiếm khắp nơi. Vì trời tối, núi non chập chùng, bóng cây âm u, nơi nào cũng có thể ẩn thân được, hết mong tìm gặp. Tiểu Nhạn khí giận bừng bừng, nghiến răng rít giọng :

- Bào Chấn Phi, lão cẩu tặc thừa lúc không có ta ở đây mà sát hại bằng hữu ta còn đang tâm giết chết những người vô tội. Lão cẩu mi có thể chạy thoát sao. Giang đại gia này để lão sống ba ngày nữa không phải là hảo hán. Mau ra đây đừng ẩn nấp trong huyệt mộ nữa.

Chàng mắng hồi lâu cũng chẳng ai lên tiếng nên lại tiếp tục tìm kiếm, cơ hồ đã lùng sục cả núi này, nhưng tung tích của Bào lão vẫn bặt vô âm tín.

Tiểu Nhạn tự mắng :

“Đây chỉ trách ta thôi. Nếu không vì ta đi tìm tú hài đó thì lão tặc làm sao có thể cắt dây mà giết chết phu phụ người thợ săn vô tội và Ngũ đại ca. Ngũ Kim Hổ là cường đạo có chết cũng đáng tội, chỉ thương cho phu thê người thợ săn lương thiện tốt bụng. Họ ẩn cư chốn hoang sơn đã cực kỳ cùng quẫn vậy mà vẫn bị lão tặc hại chết. Lão cẩu giết họ kỳ thực chính là ta giết họ. Nếu ta không vì nhi nữ thường tình, không nhẫn tâm sát tử lão đầu, lưu lão lại để gây nên oán nghiệt vô lương này”.

Càng về khuya gió núi càng dữ dội khiến rừng cây nghiêng ngả. Lòng Tiểu Nhạn như lửa thiêu đốt. Chàng vừa căm thù vừa hối hận, vừa chửi mắng vừa lục lọi hồi lâu mới nhìn ánh đèn leo lét phía dưới.

Tiểu Nhạn từ trên cao phi thân xuống. Đó là căn nhà vừa xảy ra việc sát nhân. Cửa mở rộng vì khi nãy chàng không đóng lại. Hương thơm của cơm chín đã bay mất, ánh đèn càng mờ nhạt hơn. Tiểu Nhạn càng tức giận bước vào trong.

Chàng cúi người xem xét thương tích của họ thì thấy phu thê người thợ săn trên ngực đều rách ra, cái chết thực thê thảm. Tiểu Nhạn đứng dậy thở dài rồi lại ngồi xổm xuống thu dọn hành lý mang vào lưng định rời khỏi nơi này đi nơi khác phía trong núi mà tầm nã Bào Chấn Phi.

Thình lình nghe tiếng gió sau lưng, Tiểu Nhạn vội vàng né sang một bên. Chỉ nghe “Bùng” một tiếng cực lớn, chấn động đến nỗi vách đá trên tường ào ào rơi xuống, đồ vật trong phòng xao động.

Thì ra, sau lưng chàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lão hòa thượng cao lớn. Lão hòa thượng này mặt đen mắt to, râu như lông nhím. Trong tay cầm một đại thiết côn dài hơn một trượng cực to, đen loáng.

Lão từ phía sau lưng Tiểu Nhạn đập một côn xuống. Tiểu Nhạn tránh ra đồng thời vung tay tuốt kiếm định đâm vào bụng hòa thượng.

Hắc hòa thượng đập thiết côn xuống, đè lên bảo kiếm của Tiểu Nhạn. Thanh âm của lão như tiếng sấm vang lên :

- Giang Tiểu Nhạn, mi cho anh hùng thiên hạ chỉ có mi sao? Mi hiếp đáp lão tiêu đầu như vậy. Mi giết quan nhân, cướp quan quyến ở Loa Sư lãnh, hôm nay ta thay trời hành đạo tróc nã cường tặc như mi.

Tiểu Nhạn vội buông bảo kiếm, hai tay chụp lấy thiết côn của đối phương trợn mắt nói :

- Lão hòa thượng hồ đồ không được mắng người, Tiểu Nhạn ta đường đường là hảo hán, Bào Chấn Phi là thù nhân của nhà ta. Từ Xuyên Bắc ta bắt được lão, giải đến đây vì lòng ta bất nhẫn. Việc Loa Sư lãnh là do Long Chí Khởi đồ đệ của lão mạo xưng danh ta.

Đại hòa thượng “hừ” lạnh. Hai bàn tay như hộ pháp nắm chặt thiết côn dùng sức giật lại.

Tiểu Nhạn cũng vận lực nắm chặt thiết côn không để hòa thượng giật được đồng thời chàng nói :

- Ta hỏi lão phải chăng là Thiết Trượng Tăng. Nếu phải thì lão cũng là một hiệp nghĩa giang hồ. Ngày trước ở nhà Lang Trung Hiệp, ta từng gặp qua ba thiết côn lão đặt ở đó. Bằng hữu của ta là Viên Kính Nguyên cũng là đồ đệ của lão. Chúng ta bất tất phải tranh hùng quyết sinh tử làm chi.

Thiết Trượng Tăng vẫn cố đoạt lại thiết côn, nghiến răng hậm hực nói :

- Mi sợ chết à? Nếu sợ chết sao còn ra giang hồ mà xưng hùng?

Tiểu Nhạn cười nhạt nói :

- Nếu quyết đấu chưa biết ai sống ai chết. Chẳng qua vì cửu ngưỡng đại danh của lão đã lâu nên muốn đem uẩn khúc trong Bào gia ra mà nói tỏ tường với lão. Sau khi nói rõ muốn đánh cứ đánh.

Thiết Trượng Tăng lại hét lớn như tiếng đại hồng chung ngân xa khiến tai Tiểu Nhạn lùng bùng. Lão đạp chân xuống đất khiến đá dưới chân nát vụn. Lão hét lớn :

- Ta đã biết mi là loài hung ác nên thay giang hồ mà trừ hại đây.

Lúc này đại hòa thượng dùng hết sức giật mạnh thiết côn ra sau. Tiểu Nhạn buông tay ra. Thiết Trượng Tăng như tảng núi lở “Bình” té nhào xuống đất.

Tiểu Nhạn cầm kiếm lên nhưng không ngờ Thiết Trượng Tăng tuy thân thể to lớn lại vô cùng linh hoạt, nhanh nhẹn, lão lăn người chồm dậy, chụp thiết côn lăn ra ngoài hét lớn :

- Ra đây!

“Ầm!” một tiếng long trời, thiết côn đã đập nát cánh cửa, sau đó thiết côn lão không ngừng đập vào vách đá kêu lớn :

- Ra đây! Ra đây!

Tiểu Nhạn ném đĩa đèn treo trên tường ra trước rồi cầm kiếm nhảy ra nhưng một côn của Thiết Trượng Tăng đã đập tới mặt chàng. Tiểu Nhạn không dám dùng kiếm ngăn đỡ mà vội nghiêng người né tránh rồi như tia chớp, bảo kiếm đâm vào bụng Thiết Trượng Tăng.

“Cảng” côn của Thiết Trượng Tăng đã bạt kiếm ra rồi thiết côn lại quét ngang bụng Tiểu Nhạn.

Tiểu Nhạn vọt lên tảng đá tránh né. Thiết côn đập đến, tảng đá Tiểu Nhạn đang đứng nát nhừ nhưng Tiểu Nhạn đã nhanh lẹ phi thân sang nơi khác tránh né.

Thiết Trượng Tăng dộng thiết côn xuống đất mắng :

- Giang Tiểu Nhạn, chạy sao? Mau ra đây!

Đang nói chợt nghe bên ngoài có tiếng gió. Thiết Trượng Tăng khom người, bảo kiếm của Tiểu Nhạn đã lướt trên đầu lão.

Thừa cơ, Tiểu Nhạn vọt ra sau phóng cước đá Thiết Trượng Tăng, khiến lão như con vụ xoay người vung côn.

“Ầm” một tiếng, thiết côn lại đập trên tảng đá tóe lửa còn hình bóng Tiểu Nhạn nơi nào không rõ.

Lão dộng mạnh côn hậm hực nói :

- Phỉ tặc! Đồ chuột thối! Mi đã làm ô danh sư phụ mi rồi. Giỏi thì đấu với ta, đừng rút đầu rút cổ như vậy.

Mặc cho lão hét toáng lên, chẳng ai thèm lên tiếng, lão bèn hầm hừ sải bước đi lên núi. Mới đi mấy bước chợt phía sau có người vọt lên chụp lấy thiết côn. Thiết Trượng Tăng giật mình quay đầu, thì kiếm quang đã ép tới, lão vội nghiêng người tránh.

Tiểu Nhạn tức tối đổi chiêu nghiêng nghiêng chém xuống. Thiết Trượng Tăng tung cước đá vào cổ tay của Tiểu Nhạn. Kiếm của chàng bị đá văng.

Thiết Trượng Tăng định hoành côn thì Tiểu Nhạn đã từ phía trước ngực đá một cước khiến lão té nhào. Cả người Thiết Trượng Tăng cùng thiết côn và đá núi lăn ầm ầm xuống núi. Thiết côn trong tay lão văng mất. Thiết Trượng Tăng định bò dậy nhưng từ trên Tiểu Nhạn như cánh đại bàng bay xuống đấm một quyền vào đầu lão, Thiết Trượng Tăng cảm thấy đầu nhức như búa bổ, trước mặt tối đen. Tuy nhiên lão cũng kịp thời tung ra một tay, điểm vào ngực Tiểu Nhạn.

Tiểu Nhạn biết Thiết Trượng Tăng am hiểu thuật điểm huyệt nên kịp thời bật ra sau tránh né cùng lúc nhặt luôn thiết côn của Thiết Trượng Tăng mà chạy lên sơn lộ về phía tây.

Thiết Trượng Tăng đuổi theo chưa được mấy bước. Tiểu Nhạn đã đứng trên tảng đá ven đường chờ đợi.

Lão vừa chạy đến Tiểu Nhạn đã vung côn bổ xuống đầu lão. Thiết côn này phân lượng rất nặng. Tiểu Nhạn dùng không quen tay nên thế đánh không chính xác.

Thiết Trượng Tăng đã tránh được, đồng thời đưa tay chụp lấy đầu côn. Hai người tận lực giựt lấy thiết côn giằng co hồi lâu bất phân thắng bại.

Tiểu Nhạn đứng phía trên, Thiết Trượng Tăng ngồi bệt xuống đất, bất thần lão vụt đứng dậy giựt mạnh.

“Cảng” một tiếng côn lại đập vào trên đá. Tiểu Nhạn vội né người sang bên rồi chuyển thân đá một cước sau lưng Thiết Trượng Tăng khiến lão té sấp mặt xuống.

Lão muốn ngồi dậy nhưng đầu nặng nề choáng váng, sức lực đã cạn, sau lưng dường như bị cắt đôi, lão đành rên “hừ hừ” nằm đó, hai tay nắm chặt thiết côn không buông. Từ một phía bên, Tiểu Nhạn lại phóng ra một cước khiến Thiết Trượng Tăng và côn cùng lăn xuống lôi theo mấy tảng đá lớn.

Tiểu Nhạn sợ rằng lão còn chưa chết muốn xuống núi mà kết thúc lão. Không ngờ, chàng còn chưa tới nơi thì đã nghe một tiếng kêu thảm “Á” vang vọng bên dưới chấn động cả sơn cốc.

Chính đó là thanh âm của lão hòa thượng. Tiểu Nhạn kinh ngạc đứng lại, một thoáng ngẩn người rồi chạy xuống. Xuống hết vách núi thì đến sơn đạo. Chàng không còn nghe thanh âm gì nữa. Thiết Trượng Tăng và thiết côn không còn biết lăn về phương nào, ngẩng mặt nhìn lên chỉ thấy muôn ngàn vì sao lấp lánh.

Tiểu Nhạn đứng hồi lâu động tĩnh gì khác, thầm nghĩ :

“Lão nhất định té chết rồi. Người này hung hãn mạnh bạo như vậy, từ khi mình hạ sơn đến nay chưa gặp qua. Có thể xem đây là đối thủ duy nhất trong đời mình. Tuy ta có thắng lợi nhưng hai cánh tay tê chồn, nếu giờ đây có người đến giao chiến, e rằng ta phải chịu thất cơ”.

Chàng thở dài bước mấy bước chợt cảm thấy không xong. Vì trận đánh vừa rồi đã chuyển đổi vị trí mấy lần, trong sơn đạo tối âm u này không nhìn ra đường đi và phương hướng, chàng đành phải ở đây chờ trời sáng.

Chàng mệt mỏi ngồi bệt xuống tảng đá âm thầm nghĩ :

“Có lẽ Thiết Trượng Tăng biết ta áp giải Bào Côn Lôn nhất định phải qua nơi này nên lão đến đây chờ đợi. Lão cứu Bào Côn Lôn đi lại còn dùng thiết côn đập chết phu phụ người thợ săn và Ngũ Kim Hổ. Hôm nay nếu không phải là ta tất đã táng mạng dưới côn của lão rồi”.

Chàng tức tối bật dậy nói :

- Bào Chấn Phi chạy rồi. Ta vì báo thù mà mười năm bị gian nan khổ cực, chẳng lẽ toàn bộ chẳng được gì. Nếu bắt lại được Bào Côn Lôn ta quyết không dung cho lão sống.

Thình lình chàng nghe tiếng ngựa hí. Tiểu Nhạn lắng tai nghe tiếng ngựa hí ở phía xa. Nó lại hí thêm hai tiếng, Tiểu Nhạn đã nhận ra phương hướng, từ từ đi về hướng đó.

Hồi lâu, Tiểu Nhạn đã tìm đến nơi nhưng cảnh tượng khiến chàng hoảng hốt. Vừa rồi, Ngũ Kim Hổ đã bị giết chết, Bào Côn Lôn trốn đi nhưng hai con ngựa vẫn còn cột nơi đó, giờ đây chỉ còn lại một tuấn mã. Phải chăng Thiết Trượng Tăng lăn xuống núi còn chưa chết? Lão đoạt ngựa chạy thoát hay là tự con ngựa giật đứt dây cương mà chạy.

Chàng nghĩ không ra, nên định lên nơi nhà thợ săn vừa bị giết tìm cơm ăn nhưng nhớ lại đèn nơi đó đã tắt, bên trong tối âm u, khắp nơi là máu. Nếu vướng vào y phục mình, ngày mai ra khỏi núi đi đường rất không tiện. Chàng bèn ngồi bên mình ngựa mà chịu đói, chịu rét cả đêm.

Trời về sáng sương đêm xuống nhiều. Ngựa bên mình chàng vừa đói, vừa khát, lại thêm rét lạnh nên cứ hí vang. Lúc này chim rừng cũng bắt đầu xào xạc.

Tiểu Nhạn liền lên nhà người thợ săn đưa mắt nhìn vào thấy thi thể Ngũ Kim Hổ và phu thê thợ săn, càng thêm thê thảm. Máu trên đất đã đông lại khô cứng. Chàng quan sát vết thương trên người họ thì quả thật đã bị thiết côn đập phải. Đá trên vách và dưới đất có mấy lỗ to hoàn toàn là vết tích của thiết côn.

Tiểu Nhạn vô cùng phẫn nộ, ra ngoài tìm kiếm hồi lâu nhưng không thấy có nơi nào có thể đào huyệt chôn cất mấy thi thể này nhưng chàng đã tìm thấy bảo kiếm mà đêm qua đã bị thiết côn đánh văng.

Tiểu Nhạn cầm kiếm lên lùng sục khắp nơi, trèo cả lên cây muốn tìm kiếm chốn ẩn thân của Bào lão đầu. Chàng leo lên vách núi chợt bắt gặp thi thể Thiết Trượng Tăng đang nằm bên dưới, đầu gật trên sơn thạch, chân vướng vào cỏ hoang, máu đọng thành vũng. Hình dáng lão như một con gấu xám nằm chết.

Tiểu Nhạn chạy nhanh xuống đó. Chàng nhìn thi thể của quái kiệt ba mươi năm danh chấn giang hồ không chút thương cảm, chỉ là kinh ngạc vì Thiết Trượng Tăng không phải té chết mà trên trán lão có một vết chém rất to máu tuôn ra nơi đó.

Tiểu Nhạn giật mình nghĩ :

“Thật quái lạ. Hôm qua đấu với lão trong tay ta đâu có bảo kiếm. Lúc lão rơi xuống chỉ nghe tiếng kêu thảm, trừ phi có người nào cầm đao kiếm chờ sẵn bên dưới, lão lăn xuống thừa cơ mà sát thủ”.

Lòng thắc mắc kinh nghi nên Tiểu Nhạn tìm kiếm chung quanh mong tìm ra manh mối, chỉ thấy cây thiết côn nặng nề của Thiết Trượng Tăng nằm chơ vơ. Chàng bèn đá sang bên.

Bước đi không xa chợt thấy một vật nổi lên trong đám cỏ xanh thì ra là chiếc hồng tú hài mà đêm qua chàng kiếm mãi không gặp. Tiểu Nhạn nhìn thấy vật này, lòng nổi lên căm hận đứng yên không muốn nhặt lên, nhưng rồi tim chàng lại cồn cào một tình cảm yếu mềm, nghiến răng lấy bao hành lý trên lưng xuống, nhét tú hài vào trong. Rồi một tay cầm bảo kiếm, một tay quảy hành lý ảo não tìm đường mà đi.

Đến nơi cột ngựa bèn cột hành lý lên lưng ngựa, bảo kiếm đút vào hành lý, đưa tay tháo dây trên gốc cây ra, nhưng đột nhiên chàng sực tỉnh, giật mình.

Thì ra con ngựa kia không phải tự giật đứt dây cương chạy đi, vì trên gốc cây còn lưu lại một đoạn dây, nhìn rõ là do đao kiếm cắt đứt.

Tiểu Nhạn chợt hiểu, có người đã âm thầm ở đây giết chết Thiết Trượng Tăng rồi cắt dây cưỡi ngựa đi, thầm nghĩ :

“Người này thực kỳ quái, võ nghệ tất không kém. Giết chết Thiết Trượng Tăng nhất định là một hiệp khách nhưng lúc ta giao thủ sao người này không ra mặt tương trợ. Nếu thế người này đã quá khinh thường ta rồi”.

Tiểu Nhạn thấy tức tối, cưỡi lên hắc mã mà đi. Vốn trước, đầu hắc mã có treo đầu của Long Chí Khởi nhưng giờ đã mất rồi. Hiện giờ, hắc mã trải qua một đêm đói khát nên kiệt sức vì vậy đi trên đường núi mấp mô này rất chậm chạp.

Hiện giờ mặt trời đã lên cao. Con đường nhỏ khúc khủyu quanh co như rắn bò đã thấy bóng vài người qua lại.

Tai chợt nghe tiếng “Boong boong” của chuông ngân dường như xa xa có một tòa miếu nhưng vì tiếng chuông quá xa nên Tiểu Nhạn khó định được phương hướng đành thuận theo sơn lộ mà thúc ngựa đi.

Đường đi gập ghềnh uốn lượn hơn mười dặm mới thấy trước mặt có một dãy nhà hình như đó là một trấn nhỏ.

Tiểu Nhạn nghĩ thầm :

“Ta cần vào đó dùng cơm, nghỉ ngơi rồi sẽ tính”.

Thế là chàng thúc ngựa đi nhanh. Thoáng chốc đã đến tiểu trấn. Nhiều người tay xách giỏ qua lại. Tiểu Nhạn tìm một tửu điếm, cột ngựa rồi đi vào bên trong.

Chưởng quỹ đang lom khom bên lò bếp, cạnh đó có nhiều người lao động đang dùng cơm. Tiểu Nhạn gọi :

- Chưởng quỹ, cho ta một bát.

Tiểu Nhạn tìm một băng ghế ngồi xuống. Người bên cạnh hỏi chàng :

- Huynh đài từ đâu đến?

Tiểu Nhạn ậm ừ đáp :

- Tại hạ từ Trấn Ba đến đây.

Chưởng quỹ bảo chàng chờ chút. Tiểu Nhạn lắc đầu hỏi :

- Ta không gấp nhưng ở trấn này có nơi nào bán cỏ cho ngựa ăn không?

Chưởng quỹ chỉ :

- Phía bắc có một tiệm cỏ đó, khách quan đến đấy mà mua.

Tiểu Nhạn đứng dậy nói :

- Được! Ta đem ngựa đến đó cho ăn, sau đó trở về mà dùng cơm.

Thế là chàng ra cửa dắt ngựa đi. Đến tiệm bán cỏ thấy có mấy chiếc xe nằm đó và mười mấy con lừa, ngựa cột ở trong chuồng. Tiểu Nhạn giao hắc mã cho người trong tiệm dặn lát nữa mình sẽ trở lại.

Chàng đi ra thì thấy trên lưng bảng hiệu của mấy điếm phố đều viết chữ Văn Trấn cùng tên hiệu quán mình.

Tiểu Nhạn trở về hướng nam định đến tửu điếm lúc nãy dùng cơm, nhưng đi chưa được mười mấy bước đã thấy một đạo sĩ đang đứng trước một cửa điếm hóa duyên. Trong tay đang cầm một chuông gõ leng keng, miệng lẩm nhẩm niệm Phật, mặc trường bào tay áo rộng, búi tóc không khác đạo sĩ nhưng xem kỹ mới biết đây là nữ nhân, ước khoảng trên bốn mươi.

Tiểu Nhạn nhớ đến lời Ngũ Kim Hổ nói với hắn mười lăm năm trước đã từng ở Ôn Thần trấn, xui rủi gặp một nữ đạo cô, nên Tiểu Nhạn càng chú ý vị đạo cô này.

Chàng thấy người trong điếm bước ra cho mấy đồng tiền, đạo cô cảm tạ rồi bước sang tiệm khác hóa duyên.

Tiểu Nhạn trầm tư quay trở về tửu điếm. Tiểu nhị mang cho chàng một tô mì nóng hổi. Tiểu Nhạn vừa ăn vừa hỏi thăm :

- Ta sinh trưởng ở Trấn Ba cách nơi này không xa, nhưng đây là lần đầu tiên ta đến Ôn Thần trấn, thấy nơi đây thật đặc biệt, ngay cả đạo sư hóa duyên cũng là phụ nữ.

Người bên cạnh nói :

- Đừng nói bậy. Đó là đạo cô ở Vân Thê lĩnh Cửu Tiên quan, không phải gặp điếm phố nào cũng hóa duyên đâu mà chỉ hóa duyên những nơi buôn bán lớn hoặc những gia đình giàu có.

Tiểu Nhạn vội hỏi :

- Cửu Tiên quan ở đâu?

Người đó nói :

- Trên đỉnh núi phía Tây bắc có một tòa Đại Trường Xuân, đạo cô trong miếu hơn hai mươi người.

Tiểu Nhạn trầm tư lại hỏi :

- Trong miếu có đạo cô không có hòa thượng sao?

Người bên cạnh lại trách :

- Nói bậy! Miếu đạo cô sao để hòa thượng vào? Đừng nói hòa thượng, ngay cả hình dạng như mi cầm hương đi vào, người ta cũng không mở cửa. Trừ khi là quan quyến hay thiện sĩ chân chính đi bái phật.

Đột nhiên có người khác hỏi :

- Chưởng quỹ, hai ngày nay hòa thượng đó không đến sao?

Tiểu Nhạn giật mình ngoảnh đầu nhìn, thấy chưởng quỹ đang nhăn mặt nói :

- Hai ngày nay không thấy đến. Hôm trước ăn ở Trần Gia điếm, hôm qua là ăn ở Phúc Nguyên điếm, hôm nay đến phiên nơi này của ta. Lão thật đáng sợ. Nhất là cây thiết trượng nặng mấy trăm cân, kế đến là sức ăn như hùm, như gấu của lão. Một mình lão có thể ăn hơn mười tô mì.

Tiểu Nhạn hỏi :

- Ăn xong lão không trả tiền à?

Chưởng quỹ nhăn nhó đau khổ :

- Lão mà trả tiền sao. Hòa thượng này đến đây đã hơn tháng rồi. Lão cũng ở trên Vân Thiên lãnh nhưng không biết ở miếu nào. Nghe nói vì sức ăn của lão quá mạnh nên miếu đó chỉ lo cho lão được một buổi còn lão phải tự kiếm lấy ăn. Lão vào tửu điếm nào không hỏi lấy một câu mà thiết trượng chỉ ngáng ngang cửa thì còn ai dám đắc tội với lão.

Tiểu Nhạn nghe họ đối đáp mà lòng cực kỳ vui vẻ thầm nghĩ :

“Bào Chấn Phi được Thiết Trượng Tăng cứu thoát có lẽ ở miếu nào đó. Còn giết Thiết Trượng Tăng chắc là thù gia của lão, đêm qua đã mai phục sẵn, thừa lúc lão té xuống hôn mê bèn ra tay báo thù rồi trộm ngựa của ta mà đi. Người này có vẻ vô can với việc đào thoát của Bào lão đầu. Nơi này bốn mặt đều là núi lại là giao giới của vùng Xuyên - Thiểm, nhất định ẩn tàng nhiều kỳ nhân dị sĩ. Ta bây giờ phải đi thám thính một phen”.

Chàng ăn vội vàng, ném tiền trả cho chưởng quỹ rồi nhanh chân đến tiệm cỏ, lấy ngựa ra roi chạy về phía nam. Ra khỏi Ôn Thần trấn thuận theo đường đi.

Thoáng chốc Tiểu Nhạn đã đến chân núi nhưng quanh quẩn tìm hồi lâu cũng không thấy đường lên núi. Xa xa có mấy nóc nhà. Tiểu Nhạn thúc ngựa chạy đến thì thấy nơi đó là một tiểu thôn. Những phụ nữ đang ngồi trước các khung cửi dệt vải. Còn các hán tử đập lúa trong sân, tiểu hài đang cho heo ăn.

Tiểu Nhạn đến gần hỏi mấy tiểu hài trước mặt :

- Nào mấy tiểu huynh đệ có biết đường đi đến Cửu Tiên quan trên núi để dâng hương phải đi đường nào không?

Mấy tiểu hài lắc đầu nhìn chàng đáp :

- Không biết!

Tiểu Nhạn bèn cột ngựa vào gốc cây nói :

- Mấy tiểu huynh đệ xem ngựa giùm ta nhé!

Rồi chàng đi đến trong sân phía sau bức tường gặp người của hai nhà đó, vòng tay hỏi mấy nam tử :

- Xin hỏi, muốn đến Vân Thê lĩnh Cửu Tiên quan để dâng hương phải đi đường nào lên núi.

Ánh mắt mấy hán tử nhìn chàng chăm chăm hồi lâu rồi lắc đầu đáp :

- Không biết!

Tiểu Nhạn rất hoài nghi lại vòng tay hỏi :

- Tại hạ muốn hỏi thăm hai người. Chư vị ở quanh núi này có từng thấy qua một lão đầu râu bạc, thân hình cao lớn và một đại hòa thượng cầm thiết côn không?

Mặt của những người này lại nhìn chăm chăm Tiểu Nhạn rồi vẫn nói :

- Không có!

Có một người cười nói :

- Từ đâu mà đến một lão đầu nhi và một đại hòa thượng chứ. Nơi này của bọn ta rất yên tĩnh. Cả năm cũng không có người ngoài đến đây.

Tiểu Nhạn ngạc nhiên lòng hồ nghi mấy người này có điều gì giấu diếm, lại trở ra hỏi mấy hài tử chăn heo. Nhưng dường như tiểu hài cũng được ai đó dặn dò, bất luận chàng hỏi gì chúng cũng chỉ đáp không biết.

Tiểu Nhạn thoáng mỉm cười, tháo ngựa ra mà đi, lòng nghĩ :

“Bào Chấn Phi không ẩn tránh trong thôn này thì nhất định là ở Cửu Tiên quan. Dù bọn họ nhất quyết nói không biết nhưng hôm nay nếu ta để cho lão tặc này chạy đi. Giang Tiểu Nhạn ta không kể là anh hùng hảo hán”.

Nghĩ vậy nên chàng thúc ngựa đến dưới gốc núi tìm một khu rừng vắng vẻ cột ngựa lại, hành lý tháo xuống mang sau lưng, tay cầm bảo kiếm đi vào trong rừng. Tuy ở đây đá núi sắc nhọn, nhưng Tiểu Nhạn đi đứng nhanh thoăn thoắt không chút phí sức, chẳng bao lâu đã lên tới đỉnh núi.

Trên đỉnh núi cây cối thưa thớt cũng chẳng có miếu tự gì. Nhìn xuống dưới chỉ thấy một màu xanh biếc đều là tùng bách dường như đã từng bị tiều phu chặt qua.

Tiểu Nhạn biết rừng cây có chủ nhân và chủ nhân cũng không xa nơi này.

Chàng bèn nhảy xuống dưới, nhánh cây, rễ cây đâm chân chàng đau nhói, tới mấy bước chân chàng đã làm kinh động chim rừng. Bọn sơn điểu từ dưới chân bay vọt lên kêu nháo nhác. Chàng đi tiếp bốn năm mươi bước thì thấy phía trước có một sơn lộ gập ghềnh.

Tiểu Nhạn lòng hoan hỷ nghĩ thầm :

“Có đường đi rồi, sợ gì không tìm được Cửu Tiên quan”.

Chàng càng nhanh bước hơn.

Lại đi xuống không xa, đột nhiên chàng nhìn thấy dưới đất có một sợi dây thừng rất dài, rất to giống như một mãng xà quấn trên tảng đá. Tiểu Nhạn nhận ra đây chính là sợi dây mà Ngũ Kim Hổ đã trói Bào Côn Lôn được tháo ra chứ không phải dùng đao mà cắt đứt.

Tiểu Nhạn nhìn thấy vật này chân càng bước nhanh hơn, tay cầm bảo kiếm, cước bộ nhẹ nhàng không gây tiếng động rồi ẩn tránh vào nhánh cây chỉ sợ kinh động bọn phi điểu. Chàng như một thợ săn đang truy lùng hang ổ của dã thú, mọp người xuống từ từ đi ba bốn mươi bậc thì thấy trước mặt thảo mộc càng nhiều. Len lỏi trong đám cỏ mọc từ khe đá có nhiều hoa dại mùa thu màu vàng, màu hồng chen lẫn nhau.

Chàng đang tiến về phía trước, chợt nghe “vù” hoa cỏ xao động lung lay, đám sơn điểu táo tác bay lên. Một chú hươu sừng to đang lao về phía chàng. Tiểu Nhạn vội nhảy lên một sơn thạch bên cạnh nhưng con hươu này vẫn vươn cổ không ngừng sục đầu dưới đất dường như đang tìm kiếm vật gì, phía sau lại chạy đến một chú hươu khác có vẻ sợ sệt.

Tiểu Nhạn chăm chú nhìn, thì ra phía sau đó là một lão già râu tóc bạc phơ, mắt láo liên, dáo dác nhìn xung quanh xem ra dáng điệu lão còn kinh sợ hơn hai chú hươu kia nữa. Tiểu Nhạn đắc ý muốn cười, từ trên sơn thạch nhảy xuống trước mặt lão già cười nói :

- Bào Chấn Phi, lão ẩn nấp nơi này định sống cùng với hươu nai cho rằng ta không tìm bắt được lão sao?

Bào Chấn Phi như thỏ rừng gặp hổ dữ, vừa nhìn thấy Tiểu Nhạn đã nhanh nhẹn quay người bỏ chạy, hai con hươu cũng kinh hoảng bỏ chạy luôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương