Kỳ Dao Lục
-
1: Lúc Nhỏ Gặp Nhau
** Truyện này được bạn edit LinhTheGirl edit được 33 chương rồi và drop khá lâu nên mình đã xin phép bạn ấy đăng lại 33 chương đó cho đỡ tốn thời gian edit và để câu truyện xuyên suốt được mạch lạc hơn, nên từ chương 1 - 33 là do bạn LinhTheGirl edit, từ chương 33 đến hết là sẽ do mình edit.
Đất đai Thần Châu rộng lớn khôn cùng, trong suốt trăm nghìn năm qua, hai phái Chính - Ma tranh đấu không ngừng nghỉ, nhưng chưa bao giờ đến mức một mất một còn.
Cho tới hơn một trăm năm trước, khi Ma Giáo chuẩn bị binh lực, dã tâm hòng xâm chiếm Trung Nguyên, Thanh Vân môn đứng đầu chính đạo, giải trừ phong ấn thần binh từ Thượng Cổ Tru Tiên kiếm, đại chiến Chính - Ma chính thức bắt đầu, cuối cùng Thanh Vân giành được chiến thắng, Ma Giáo đại bại, phải rút lui.
Song Ma Giáo chưa bao giờ vứt bỏ ý nghĩ tiến vào Trung Nguyên, mà Chính Đạo cũng không bao giờ lơi lỏng cảnh giác.
Nhiều năm sau đó, vào một ngày bình thường không có gì khác lạ, nhưng đối với tiểu Kỳ, lại là một ngày mà nàng thấy vô cùng vui vẻ.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật lần thứ 6 của nàng, sáng sớm ăn mì trường thọ do tự tay mẫu thân làm, tiểu Kỳ cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Mà càng kì lạ hơn nữa, phụ thân ngày thường toàn nổi giận vô cớ hôm nay lại vô cùng hòa nhã, còn dắt mình và mẫu thân ra ngoài mua quần áo mới.
Tiểu Kỳ tay trái kéo mẫu thân, tay phải kéo phụ thân, một nhà ba người đi trên đường, bất giác nở nụ cười hạnh phúc, đây là lần đầu tiên được đi chơi như một gia đình thế này, tiểu Kỳ thấy đây là ngày hạnh phúc nhất trong đời nàng.
Song, hạnh phúc vẫn luôn ngắn ngủi như vậy, chỉ trong chớp mắt, giống như cát nắm trong tay biến mất không còn dấu tích.
Tiểu Kỳ đang cùng mẫu thân chọn đồ trang sức trong một quầy hàng nhỏ, mẫu thân thử từng cái cho nàng, mà tiểu Kỳ thấy phụ thân đứng sau lưng cách mẫu thân không xa, đang nói chuyện với hai người đàn ông lạ mặt, thỉnh thoảng còn chỉ tay về hướng này.
Trong lòng tiểu Kỳ bỗng nhiên thấy bất an, nàng giơ tay túm lấy tay áo mẫu thân, mẫu thân cho rằng tiểu Kỳ thích món đồ này, nên vui vẻ đưa chủ quầy để mua cho tiểu Kỳ.
Nhưng khi bà chuẩn bị lấy ngân lượng ra, phụ thân đột nhiên bước nhanh tới, kéo mẫu thân đi.
Tiểu Kỳ không biết phụ thân tại sao lại làm vậy, nhìn thấy mẫu thân đi, nên cũng đi theo, nhưng lại bị hai người lạ mặt kia cản đường, còn dò xét nàng một lượt từ trên xuống dưới, tiểu Kỳ trong lòng vô cùng sợ hãi, gọi to: "Mẹ, mẹ ơi..."
Mẫu thân quay lại thấy tiểu Kỳ bị người lạ bắt đi bèn vội vàng chạy đến, nhưng bị phụ thân cầm tay kéo ngược lại, mẫu thân trong nháy mắt hiểu ra ý đồ của ông, ông muốn bán nữ nhi của mình đi! Mẫu thân thống khổ, kêu lên: "Tiểu Kỳ, tiểu Kỳ,..." Đồng thời muốn bắt lấy bàn tay đang vươn ra cầu cứu của tiểu Kỳ, song khoảng cách lại càng ngày càng xa, đến góc đường thì biến mất.
Tiểu Kỳ không thể phản kháng, bị hai người lạ mặt mang đi, niềm hạnh phúc mới vừa rồi cảm nhận được đã hoàn toàn tan biến, giọt nước mắt tuyệt vọng từ khóe mắt trào ra, nàng biết nàng từ giờ đã bị vứt bỏ, sẽ không còn được gặp lại mẫu thân nữa, sau này sẽ trở thành cô nhi không nơi nương tựa.
Một năm sau.
Một chiếc xe ngựa từ trên núi chậm rãi chạy xuống, bàn tay tựa ngọc ngà vén màn xe lên, trên mu bàn tay đeo một chiếc xích tay tinh xảo màu bạc, quấn từ ngón giữa đến cổ tay, đồng thời trên ngón giữa lại có đóa hoa màu bạc đang nở rộ, cánh hoa như có lục quang ẩn hiện, tỏa ra ánh sáng đủ các loại màu sắc.
Một vị nữ tử ló đầu nhìn sắc trời bên ngoài, hơi cau mày, bên trong truyền ra một giọng trẻ con, "Mẹ, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến ạ?"
Nữ tử hạ màn xuống quay lại trong xe, nhẹ nhàng âu yếm cô bé đang đung đưa hai chân, yên phận ngồi trên ghế, "Chúng ta đã tới biên thành rồi, trước mắt dừng lại ở biên thành, nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại vào đại mạc đi tìm Tiểu Trì trấn."
Cô bé một thân lục y ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt tròn mở to, nữ tử không khỏi cười một tiếng, "Sao vậy, Dao Dao đói rồi sao?" Không sai, nữ tử này chính là thê tử của Vạn Nhân Vãng, Tông chủ Quỷ Vương tông, tiểu Si, mà tiểu cô nương kia cũng là nữ nhi độc nhất của họ - Bích Dao.
"Con đó..." Tiểu Si bất lực chọc vào trán Bích Dao, Bích Dao biết mẹ đã đồng ý, vui vẻ nhào vào lòng tiểu Si, cao hứng nói, "Mẹ là tốt nhất!"
Sau khi xe ngựa đến được biên thành, sắc trời đã chuyển sang màu đen, tiểu Si cùng Bích Dao nghỉ chân tại một quán trọ, ăn xong bữa tối, Bích Dao phấn khích nhoài người ra cửa sổ nhìn đường phố bên ngoài sáng rực ánh đuốc.
Tiểu Si nhìn bộ dạng cô bé, cũng biết đứa trẻ nghịch ngợm này muốn đi ra ngoài chơi, nếu không cho đi, nó nhất định sẽ lén trốn ra, nghĩ thế, tiểu Si bước đến cầm tay Bích Dao, "Dao Dao muốn đi ra ngoài chơi không?"
Bích Dao gật đầu lia lịa, mở to mắt nhìn tiểu Si dáng vẻ mong chờ, tiểu Si nuông chiều cười, "Vậy thì đi thôi, mẹ dẫn con đi, nhưng mà không được phép chạy loạn."
"Dạ, vâng..." Bích Dao vừa đồng ý, vừa vui vẻ kéo tiểu Si ra ngoài, tiểu Si đành bất đắc dĩ đi theo.
Trên phố sáng rực ánh đèn, nhộn nhịp người qua lại, tiếng huyên náo không ngừng, có tiếng chào hàng, tiếng người đi đường cười nói, Bích Dao đi lại chỗ đám người náo nhiệt, đôi mắt ngập tràn sự tò mò, trước kia cha chỉ cho mình đến núi Hồ Kỳ, không cho xuống núi, nói là dưới chân núi có kẻ xấu, nhưng mình đã không còn là một đứa bé con nữa, Bích Dao có chút bất mãn nghĩ, kỳ thực cô bé cũng chỉ mới sáu tuổi mà thôi.
Tại một đại viện cách xa với sự huyên náo bên ngoài, một người vóc dáng nhỏ bé đang bận rộn sắp xếp đồ đạc, bất chợp một giọng nam vang lên: "Tiểu Kỳ, tối nay luyện tập kĩ vào, mai phải lên đài biểu diễn đấy!"
Tiểu Kỳ bỏ món đồ cầm trong tay ra, quay đầu lại nói: "Vâng, ban chủ!" Thì ra đây là một đoàn kịch, mà tiểu Kỳ chính là tân tú ở đây, chẳng những học kĩ thuật rất nhanh, hơn nữa còn chăm chỉ chịu khó, nên ban chủ đối với nàng cũng không tệ.
Đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày hôm đó, cho đến hôm nay, tiểu Kỳ vẫn mong chờ có một ngày mẫu thân đến tìm, đưa nàng trở về, đây là chút hi vọng nhỏ nhoi nàng luôn cất giữ ở sâu trong tim mình.
Trời tối, mọi người trong viện đã xong việc, tiểu Kỳ bắt đầu luyện tập những kỹ thuật phải biểu diễn ngày mai, một sư tỷ đi ngang qua thấy tiểu Kỳ còn đang luyện tập, liền đến hỏi: "Tiểu Kỳ, hôm nay ngoài đường đông vui lắm, sư tỷ dẫn muội đi dạo một chút nhé!"
Tiểu Kỳ nghe xong cả người khựng lại, nhớ tới ngày hôm đó phụ thân đưa nàng ra ngoài chơi, nàng vội vàng lắc đầu, nói xin lỗi sư tỷ: "Cảm ơn sư tỷ, muội không muốn đi, muội còn ít động tác chưa luyện."
Sư tỷ thở dài, đứa trẻ này từ một năm trước đã như vậy, luôn trốn tránh người khác, tuổi còn nhỏ nhưng lại không có vẻ ngây thơ và tính cách vui vẻ mà độ tuổi này nên có, sư tỷ nhìn bóng người đang gắng sức luyện tập, cuối cùng chỉ có thể bất lực rời đi.
Bích Dao kéo tay tiểu Si, trên đường nhìn ngang nhìn dọc, mắt ánh lên sự tò mò, nếu không phải là tiểu Si đang nắm chặt tay nàng, Bích Dao chắc chắn sẽ thừa dịp bà không chú ý sẽ chạy mất.
Nhìn thấy Bích Dao vui vẻ, tiểu Si cũng chỉ dịu dàng mỉm cười.
Lúc ấy, Bích Dao chỉ về phía một con sông nhỏ cách đó không xa, hào hứng nói: "Đây là cái gì, tại sao lại có nhiều người tập trung ở bờ sông như vậy?"
Tiểu Si nhướn mắt nhìn lên, giải thích: "Bọn họ đang thả Hà Hoa đăng, dùng để ước nguyện."
"Ước xong thì có thể thành hiện thực sao?" Bích Dao mở to mắt nghiêm túc nói.
"Thành tâm thì sẽ linh nghiệm." Tiểu Si nhìn ánh nến trên sông, nói.
"Vậy...!chúng ta đi thả Hà Hoa đăng đi!" Bích Dao kéo tiểu Si chạy về phía bờ sông.
Không ngờ đúng lúc đó một đám người lao tới, khiến hai người tách ra.
"Dao Dao, Dao Dao..." Tiểu Si bị đẩy tới bờ sông, lo lắng gọi tên nữ nhi,
"Mẹ ơi, mẹ,..." Bích Dao bị đám người chen sang bên cạnh, càng lúc càng xa bờ sông.
Tiểu Kỳ ở trong viện đang tập luyện, chợt nghe bên ngoài bức tường có tiếng khóc nức nở, nghe kĩ lại, hẳn là đang gọi, "Mẹ ơi, mẹ ở đâu?"
Tiểu Kỳ dừng lại, buông đạo cụ trong tay ra, đi về phía cánh cửa, trong lòng nổi lên một chút thương cảm, chẳng lẽ là một đứa trẻ bị tách khỏi mẹ? Nghĩ vậy, tiểu Kỳ bước tới, nhìn qua khe cửa ra ngoài, chỉ thấy ánh trăng lúc chiều tà chiếu lên một bóng người màu lục đang thu mình ngồi trên mặt đất, khiến cô bé càng trở nên bi thương và cô tịch.
Tiểu Kỳ vừa động lòng, vừa thấy đồng cảm, ngay lúc nàng đang chuẩn bị bước ra ngoài, một gã nam tử cười đầy ác ý từ trong bóng tối bước ra, thấy Bích Dao đang ngồi trên đất, trong mắt hiện ra vẻ tính toán, gã trưng ra bộ mặt hiền lành, dò hỏi: "Tiểu cô nương, lạc mẹ à?"
Bích Dao ngẩng đầu, nhìn hắn hơi cảnh giác, nam tử cười hà hà, "Tiểu cô nương không phải sợ, thúc thúc dẫn cháu đi tìm mẹ."
"Có thật không? Thúc thúc có thể tìm được mẹ con?" Tiểu Bích Dao dù sao vẫn còn ngây thơ, chỉ muốn gặp lại mẹ, căn bản không biết đây là cạm bẫy của tên buôn người.
Tiểu Kỳ đứng sau cánh cửa thấy vậy nghiến răng, đây là bộ mặt nàng đã vô cùng quen thuộc, là kỹ sảo bọn buôn người thường hay sử dụng.
Thấy Bích Dao sắp đi theo gã, tiểu Kỳ cảm thấy vô cùng nóng lòng, liền quay lại lấy một ít đạo cụ rồi mở cửa đi ra.
Tên buôn người nghe thấy sau lưng có tiếng động, liền cảnh giác quay đầu lại, nhưng nhìn thấy người bước ra là một tiểu cô nương thì thở phào nhẹ nhõm, trong lòng suy tính lần này có thể bắt được hai đứa, hẳn là sẽ bán được với giá cao.
Tiểu Kỳ cố gắng giả vờ bình tĩnh, bước về phía Bích Dao, kéo tay cô bé, cười nói: "Muội muội, ai cho muội chạy nhảy lung tung như thế, mẫu thân còn đang chờ chúng ta đó, đi nhanh đi!" Nói xong liền kéo Bích Dao rời khỏi con hẻm.
Tên buôn người cả kinh, chẳng lẽ là người nhà, gã bắt đầu suy tính làm thế nào để lừa gạt cả hai đứa trẻ cùng đi với mình.
Ai ngờ, lúc này Bích Dao lại nghi hoặc hỏi: "Tiểu tỷ tỷ, tỷ là ai vậy?"
Tiểu Kỳ thầm kêu không ổn rồi, không ngừng nháy mắt với Bích Dao, Bích Dao chỉ nhìn tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, vẻ mặt khó hiểu.
Nam tử đằng sau nghe thấy mới biết bị lừa, gã tức giận nói: "Giỏi lắm, một đứa oắt con dám lừa gạt ta, xem ta trừng trị mày thế nào!" Nói xong liền động thủ, chuẩn bị bắt cả Bích Dao lẫn tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ rút từ trong ống tay áo ra một túi vôi, tung ra đằng sau, nam tử vội vàng giơ tay lên ngang mắt chặn, sau đó tiểu Kỳ lại lấy ra một đoạn dây thừng hai đầu có buộc hai viên đá nhỏ, ném về hướng cổ chân gã.
Dây thừng lập tức quấn chặt lấy cổ chân tên buôn người, khiến gã mất thăng bằng, ngã đập xuống đất.
"Chạy mau!" Tiểu Kỳ nhân cơ hội này kéo Bích Dao bỏ chạy, còn chạy về phía có đông người, Bích Dao lúc này mới nhận ra thúc thúc ban nãy không phải là người tốt, tiểu tỷ tỷ này đã tới cứu mình.
Cô bé nhìn xuống tay mình, thấy hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, lại thấy dáng người màu trắng chạy phía trước, không hiểu sao lại cảm thấy rất yên tâm, rồi siết chặt hơn bàn tay không lớn hơn của mình bao nhiêu của người kia.
Cuối cùng cũng chạy đến nơi đường phố sầm uất, tiểu Kỳ quay đầu nhìn về phía con hẻm, thấy không có ai liền thở phào nhẹ nhõm, nàng buông tay Bích Dao ra, nói: "Tốt rồi, ở đây có nhiều người, không sợ tên xấu xa kia đuổi tới nữa."
Bích Dao mở to đôi mắt hồn nhiên, nghiêng đầu cười nói: "Muội không sợ, dù sao tiểu tỷ tỷ cũng sẽ lại đến cứu muội."
Tiểu Kỳ nhìn dáng vẻ tinh quái của Bích Dao, không khỏi bật cười, nhớ tới nguyên nhân lúc trước cô bé ngồi thu mình trong con hẻm nhỏ, liền hỏi: "Muội lạc mẹ à?"
"Vâng..." Bích Dao buồn bã gật đầu, "Mẹ chắc chắn đang rất lo lắng."
"Vậy muội còn nhớ hai người bị lạc ở chỗ nào không?" Tiểu Kỳ tiếp tục hỏi.
Bích Dao nhớ lại nói: "Lúc ấy, muội thấy trên bờ sông có rất đông người đang thả Hà Hoa đăng, liền kéo mẹ đi theo, sau đó đột nhiên có nhiều người đi qua lại, tách rời mẹ con muội."
Tiểu Kỳ gật đầu, ngẫm nghĩ một lát, bờ sông không cách xa đây, "Ta dẫn muội ra bờ sông." Nói xong, nàng liền cầm tay Bích Dao, để tránh lại bị lạc trong biển người, đi về phía bờ sông.
Đi tới bờ sông, quả nhiên đông nghịt người đến để thả Hà Hoa đăng, tiểu Kỳ dẫn Bích Dao đi tới dưới một tán cây đại thụ, ở đây khá vắng vẻ, tầm nhìn nhờ vậy cũng thoáng đãng, tiểu Kỳ nhìn xung quanh, sau đó nói với Bích Dao: "Ở đây mẹ muội hẳn là sẽ dễ dàng nhìn thấy muội, chúng ta đợi ở đây đi."
Bích Dao nhìn xung quanh, đoán mẹ cũng đang tìm quanh đây, nơi này cũng tương đối dễ thấy, cô bé gật đầu, kéo tiểu Kỳ ngồi dưới tán cây, nhìn những ngọn đèn đang dập dềnh trên sông.
Bích Dao chống cằm nhìn mọi người đang thả đèn bên bờ sông, cũng cười đầy hạnh phúc, cũng thành tâm cầu nguyện, trong lòng suy nghĩ, một lát nữa mẹ tới rồi, sẽ cũng tiểu tỷ tỷ đi thả Hà Hoa đăng!
"Hà Hoa đăng thật sự có thể thực hiện ước nguyện của mình sao?" Tiểu Kỳ hai mắt vô thần nhìn mặt sông, lẩm bẩm một mình.
Bích Dao nghe thấy vậy, quả quyết nói: "Mẹ nói, thành tâm thì sẽ linh nghiệm, cho nên nhất định sẽ thành hiện thực."
Tiểu Kỳ hạ mắt xuống, thì thầm: "Cho dù thành tâm, cũng có những nguyện vọng không thể thực hiện được." Nàng vùi mặt vào trong hai cánh tay, bỗng chốc cả người bị sự bi thương bao phủ, nàng biết mình vĩnh viễn không thể quay về nhà được nữa, mà cha mẹ nàng cũng sẽ không đến tìm nàng, chỉ là trong lòng không muốn dối diện với sự thật đó.
Bích Dao thấy tiểu Kỳ như vậy, cũng có chút bối rối, cô bé cảm nhận được sự thương tâm từ dáng vẻ của tiểu tỷ tỷ, nên nghiêng người ôm lấy tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ cả kinh, một cái ôm ấm áp đang bao bọc nàng, khiến cho bi thương trong lòng nàng cũng dần được sưởi ấm, nàng từ từ ngẩng đầu, "Muội..."
Bích Dao hơi lùi lại, giải thích: "Muội thấy mẹ muội mỗi lần an ủi cha muội cũng làm như vậy, mẹ muội nói rằng một người nếu thấy đau khổ sẽ muốn có người ở bên cạnh, như thế đau khổ sẽ chia sẻ cho hai người, nhờ vậy cũng sẽ giảm bớt rất nhiều, cho nên..." Bích Dao cười thật tươi, "Hãy để muội cùng gánh chịu, như vậy những tổn thương của tiểu tỷ tỷ sẽ giảm bớt một nửa."
Tiểu Kỳ xúc động, nàng cảm động đến tận tâm can bởi những lời của Bích Dao, nhìn nụ cười tựa ánh dương của Bích Dao, khóe miệng nàng không khỏi cong lên, nội tâm cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Bích Dao thấy tiểu Kỳ cười lại càng thêm vui vẻ, cô bé cao hứng nói: "Tiểu tỷ tỷ cười rồi, tiểu tỷ tỷ cười rồi..." Sau đó cũng cười theo.
"Dao Dao!!!" Đột nhiên một giọng nói đầy lo âu vang lên, Bích Dao vừa nghe thấy liền vui mừng quay đầu lại gọi, "Mẹ!"
Tiểu Kỳ thấy một nữ tử xinh đẹp như tiên phi thân tới, vừa hạ xuống lập tức chạy tới ôm lấy Bích Dao, sau đó vội vàng hỏi: "Sao rồi, có bị thương ở đâu không..."
Nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, nước mắt tiểu Kỳ cứ lặng lẽ rơi xuống, nàng nhớ lại lúc mình còn ở nhà, mẫu thân cũng quan tâm nàng như vậy, trừ khi không có ai, hay cả phụ thân thường hay nóng giận, thì gia đình thật sự giống như chỉ có hai mẹ con nàng.
Bích Dao nghe tiểu Si càng ngày càng hỏi han không ngừng, vội vàng ngắt lời: "Mẹ, con không sao, may có tiểu tỷ tỷ này dẫn con tới đây, không thì mẹ cũng không tìm được con," Bích Dao quay người, "Đúng rồi, tiểu tỷ tỷ, muội còn chưa biết..." Bích Dao bỗng nhiên dừng lại, thấy tiểu Kỳ nước mắt giàn giụa bèn lo lắng nói, "Tiểu tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy, tại sao lại khóc vậy?"
Tiểu Kỳ bừng tỉnh, nghe Bích Dao nói liền đưa tay lên lau mặt, quả nhiên là đã khóc, nàng vội vàng quay người, không đợi Bích Dao lên tiếng mà bỏ chạy thực nhanh, biến mất giữa biển người.
"Ơ kìa, tiểu tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ..." Dù Bích Dao gọi thế nào, tiểu Kỳ cũng không quay đầu lại, Bích Dao cúi mặt, có chút thất vọng, "Mẹ, có phải con vừa làm tiểu tỷ tỷ không vui rồi không?"
Tiểu Si cũng không hiểu rõ ngọn ngành, chỉ có thể xoa đầu Bích Dao, an ủi: "Không đâu, có lẽ là do tiểu tỷ tỷ nghĩ đến chuyện gì đó rất buồn thôi." Tiểu Si thấy Bích Dao vẫn còn buồn rầu, thấy cách đó không xa có bán Hà Hoa đăng, liền nói, "Bích Dao, chẳng phải con muốn thả Hà Hoa đăng sao? Chúng ta đi thả đèn đi!"
Thả đèn? Bích Dao vừa nghe thấy liền vội vàng gật đầu, "Vâng, mẹ, con muốn thả Hà Hoa đăng!"
Tiểu Kỳ chạy vào trong hẻm, dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt, nhớ tới nàng chưa nói tiếng nào đã quay người bỏ chạy, nhất định là khiến cô bé lo lắng, "Thì ra cô bé tên Dao Dao..." Tiểu Kỳ lẩm bẩm, nàng chỉ là vô thức chạy khỏi nơi đó, thôi bỏ đi, có lẽ sau này cũng sẽ không gặp lại nữa, tiểu Kỳ quay lại nhìn về phía bờ sông có chút lưu luyến.
Bích Dao vui vẻ cầm lấy Hà Hoa đăng, viết lên trên đó mong ước của mình, một hi vọng cha mẹ luôn bình an, hai hi vọng Thanh Long đại ca có thể chơi với mình nhiều hơn, ba...!Bích Dao cầm bút tự hỏi, xong nhớ lại dáng vẻ của tiểu Kỳ trước khi chạy đi, liền viết tiếp, hi vọng tiểu tỷ tỷ có thể vui vẻ hạnh phúc, cùng mình đi thả Hà Hoa đăng.
Bích Dao đốt Hà Hoa đăng, chắp tay trước ngực, thành tâm nhắm mắt cầu nguyện, cầu cho ước nguyện của mình có thể thành hiện thực.
Tiểu Si nhìn bộ dạng thành kính của Bích Dao, khẽ mỉm cười, tự nhiên cũng nhìn thấy nguyện vọng cô bé viết lên đèn, xem ra Bích Dao rất để ý tiểu tỷ tỷ kia.
Tiểu Si liền viết thêm một mong ước nữa lên trên Hà Hoa đăng của mình, chúc cho Dao Dao và tiểu tỷ tỷ kia có thể trở thành bạn tốt.
Hà Hoa đăng chậm rãi trôi theo dòng nước, Bích Dao cùng tiểu Si nhìn theo hai chiếc đèn, càng trôi càng xa, ánh nến lay động giống như ánh sao sáng trên bầu trời đêm, lúc tỏ lúc mờ, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Edit: Một chương của bộ truyện này thật là dài các bác à:))).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook