"Vì em là em của chị!"
Tiếng nói ôn hoà vang lên bên tai, Thanh Hoà ngây người nhìn thiếu nữ trước mắt, lúc này hắn mới nhớ tới bản thân chính là có người nhà bên cạnh, bọn họ sẽ trước tiên lo lắng cho hắn sau đó lựa chọn tin tưởng hắn sẽ không không có lý do mà làm việc.
Là hắn chưa tin tưởng họ...
Dù trải qua một thời gian tại thế giới này, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng bọn họ...
Nhưng bọn họ lại bao dung mà chờ đợi đứa trẻ có chút phản nghịch kia, biết được bọn họ vẫn luôn ở phía sau, là cảng tránh gió.
Trong lòng Thanh Hoà cảm thấy có chút thất bại, tự kiểm điểm lại bản thân.
Nhưng trước tiên phải nhanh chóng giải thích cho Diệp Liên việc trước mắt, hệ thống vừa mới hoảng sợ báo cho hắn cảnh sát đang chạy đến bên này.
Thanh Hoà đưa thanh đao quay trở lại vỏ, hiện tại có Diệp Liên ở đây, hắn không thể như thường lệ mà cất đao vào trong không gian, sau đó tay không bình thường trở về.
Thanh Hoà lấy tay chỉ chỉ thân xác huyết tộc bị chém đầu tiên, hiện tại đang bị năng lực của thanh kiếm đặc chế làm cho nhanh chóng mất máu sau đó tan rã biến mất.
"Bọn họ không phải là con người, mà là huyết tộc." Thanh Hoà ngữ khí bình đạm mà quăng xuống một viên bom.
"A?" Diệp Liên bị một tin tức này đánh bất ngờ không kịp phòng ngừ, chưa kịp lý giải chuyện gì thì thấy Thanh Hoà tiến tới giữ chặt tay nàng kéo đi.
"Không kịp giải thích tỉ mỉ, xe của chị đỗ ở đâu?" Thanh Hoà nhanh chóng hỏi, kéo theo Diệp Liên không ngừng chạy vào sâu trong hẻm.
"Ở bãi đỗ xe gần đây!" Diệp Liên bị hành động của Thanh Hoà làm cho không hiểu chuyện gì, nàng bản năng trả lời câu hỏi của Thanh Hoà.

[Thanh Hoà: A thống, ngươi xử lý một chút video theo dõi, chỉnh sửa Liên tỷ tiếp tục lên xe lái về nhà, ngươi mang theo thẻ bài đi che giấu chiếc xe của chị ấy.]
[Hệ thống: Ta đã biết.]
Hệ thống rời đi phương hướng ngược lại xử lý việc khả năng mang tới phiền toái, Thanh Hoà kéo theo Diệp Liên chạy rẽ trái rẽ phải giữa những con hẻm rắc rối phức tạp.
Khu vực này trong thời gian này hắn làm nhiệm vụ cũng đã nhớ hết con đường, thậm chí có vài con đường không có khi vào bản đồ, chỉ có người địa phương mới biết thì hắn cũng biết tới.
"Làm sao vậy...!Tiểu Hoà??" Diệp Liên bị Thanh Hoà kéo theo chạy vội, nàng thở hồng hộc mở miệng hỏi.
Rõ ràng đang êm đẹp, hiện tại không phải nên cùng nàng giải thích từ đầu tới cuối, sau đó nàng mạnh mẽ an ủi em trai, nói bản thân sẽ bảo vệ gia đình, rồi nhận được ánh mắt sùng bái a.
Hiện tại làm sao lại chạy a!!
Nàng hiện tại cũng biết được khả năng bản thân chưa hiểu rõ thế giới, ai có ngờ trên thế giới thật sự có huyết tộc như phim truyền hình.
"Cảnh sát đuổi tới." Thanh Hoà mở miệng giải thích, sau đó lại quẹo trái lần nữa rồi dừng lại ở một đống thùng giấy.
"Cảnh sát?!" Lúc này Diệp Liên mới nhớ đến, là nàng vừa nãy gọi điện cảnh sát a.
Sau đó, Diệp Liên thấy Thanh Hoà nắm một góc tấm vải kéo ra, lộ ra con xe màu bạc nhìn vào không ai không yêu thích.
"Lên xe." Thanh Hoà ném chiếc nón phụ cho Diệp Liên, bản thân cũng đã khởi động xe chờ nàng đi lên.
Diệp Liên hơi chút hốt hoảng, nàng nhanh chóng đội nón sau đó lên xe, nàng chỉ vừa ngồi ổn thì Thanh Hoà ở phía trước lên tiếng.
"Ôm em vào."
Dứt lời, động cơ xe nổ vang bọn họ trong nháy mắt đã đi ra hơn chục mét, bỏ lại tiếng còi cảnh sát ở phía sau.
Diệp Liên bị tốc độ đột nhiên tăng lên hoảng hồn, nàng vội vàng ôm chặt eo Thanh Hoà hai mắt theo bản năng nhắm chặt.
Nghe tiếng xé gió bên tai, cuồng phong thổi bay đuôi tóc cùng tiếng vạt áo bay phấp phới của Thanh Hoà.
Diệp Liên lúc này mới dám hí mắt ra, nhìn cảnh vật xung quanh đều nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Bốn phía gió thổi mạnh lạnh thấu xương, bởi vì khẩn trương, kích thích, adrenalin đang không ngừng bay lên, tim đập cũng kịch liệt nhảy lên, hô hấp đều có chút không thoải mái.
Nàng lần đầu tiên trải nghiệm tốc độ xe nhanh thế này, cho dù là lần trước Tịch ca mang cả nhà chạy tới vách đá cũng chưa có nhanh như thế này!
Nàng lần đầu tiên biết tiểu Hoà thích chơi như thế này!!
"A a a a a...!Chậm một chút!!!" Rốt cuộc Diệp Liên tại lúc Thanh Hoà chạy bay nhanh mà hét lớn.
Động cơ được hoạt động đến lớn nhất, cả chiếc xe gầm rú vui sướng như chủ nhân của nó bay nhanh chạy đi, chỉ có người ngồi sau hoảng sợ thét chói tai.

Thanh Hoà lái xe đến một cái vách đá rồi dừng lại, cả người nhẹ nhàng bước xuống xe.
Trái ngược với Thanh Hoà, Diệp Liên hai chân run rẩy bủn rủn mà xuống xe, sau đó nàng vẫn là không nhịn được chạy đến vách đá nôn trời đất tối sầm.
Thanh Hoà lúc này mới nhớ tới Diệp Liên còn ngồi phía sau, hắn chạy lại xe lấy chai nước suối đi lại gần Diệp Liên.
Vỗ vỗ lưng nàng, đưa chai nước suối qua, nhận lấy nước suối Diệp Liên lập tức súc miệng sau đó mới cảm giác bản thân sống lại.
"Xin lỗi Liên tỷ." Thanh Hoà cúi đầu xin lỗi.
"Không có gì, chỉ là không thói quen thôi, thật là không ngờ tiểu Hoà chơi mạnh bạo như vậy a." Diệp Liên vẫy vẫy tay, cười nhìn Thanh Hoà trêu ghẹo.
"Liên tỷ, chị đừng có nói làm người hiểu làm như vậy được không!" Thanh Hoà bất đắc dĩ nói.
"Nói đi, thế giới này có huyết tộc thật sao!?" Diệp Liên đầy mặt tò mò hỏi.
"Đúng vậy." Thanh Hoà gật gật đầu trả lời, sau đó giải thích tại sao bản thân biết tới.
Đương nhiên không thể kể tới hệ thống, chỉ có thể kể từ lúc đi thực tập phát hiện cùng chuyện sau đó.
"Đợi đã...!" Diệp Liên đang nghe Thanh Hoà nói, đột nhiên mở miệng đánh gãy.
"?"
"Nói như vậy...!Là ba cùng Tịch ca đều biết việc này?!" Diệp Liên vẻ mặt nghiêm túc mà hỏi.
Thanh Hoà không biết chuyện gì, hoang mang gật đầu.
"Mẹ có biết hay không?!" Diệp Liên nói.
Vẻ mặt Thanh Hoà có chút không rõ nguyên do, nhưng vẫn thành thật lắc đầu.
"Ba cha con các người có biết hậu quả, khi mà mẹ biết ba người giấu mẹ việc này không?!" Diệp Liên vẻ mặt nghiêm trọng nói ra.

Vẻ mặt Thanh Hoà có chút dừng lại, có lẽ là sẽ tức giận vì bị che giấu, có khả năng sẽ mắng hay đánh bọn họ.
Hắn cũng biết khi bị giấu việc gì đó, bản thân cũng sẽ khó chịu không chấp nhận được.
Nhưng là...!Tại sao mặt Liên tỷ nhìn nghiêm túc như vậy?
"Chỉ cần không để mẹ biết là được." Thanh Hoà nghiêm túc trả lời.
Diệp Liên trực tiếp khiếp sợ hít hà một hơi, nàng bản năng vẫn là có chút sợ mẹ.
Có lần nàng cùng Tịch ca, cùng ba giấu mẹ không nghe lời nghỉ bệnh mà đi la cà, sau đó bị mẹ phát hiện, chuyện sau đó...
Nghĩ đến đây, Diệp Liên cả người rùng mình một chút không dám nghĩ tiếp.
Nàng chỉ có thể thì thào nói: "Hi vọng mẹ đừng biết đi..."
Mặc dù không hiểu tại sao Diệp Liên có biểu hiện như vậy, nhưng Thanh Hoà cũng không có hỏi, hắn tiếp tục nói tiếp câu chuyện bị Diệp Liên đánh gãy.
Giữa ban đêm thanh vắng cùng tiếng sóng vỗ, ánh trăng chiếu sáng bên dưới hai bóng người.
Giọng thiếu niên nhẹ nhàng kể chuyện, thỉnh thoảng có tiếng cảm thán, hay kinh ngạc hô lên của thiếu nữ.
Ban đêm tối tăm có người làm bạn, cũng không tệ phải không?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương