Konosuba Của Tui
Chương 19: Trải nghiệm kinh hoàng cùng sự gặp gỡ

“Henshin!!!!! Piraruku Piraruku Byou Byou Byou Byou Byou. Bishoujo Daisuki!!!!”

'Ah!!!!!!!!!!!!"

Tui hô lớn câu thần chú và ngay sau đó một trận đau đớn đã xuất hiện lan tỏa toàn thân

*Rầm!!!*

..........

Một không gian xám xịt, chung quanh là một không gian xám xịt, cả thân thể tui không cử động được một ly, tầm nhìn lờ mờ không rõ ràng. Tui không biết đã trải qua bao lâu, nhưng dường như sự đau đớn khi biến hình đã dừng lại.

"Nếu vậy thật sự kì lạ đó. Mình không cảm thấy sự thay đổi gì của cơ thể cả."

Tuy không thể cử động nhưng tui lại có thể chắc chắn được một điều là cơ thể hiện tại này vẫn là của Satou Sumeragi. Hay là chiếc vòng hỏng rồi nhỉ, mình tự hỏi như vậy, nhưng nếu nó hỏng thì làm sao có thể hành mình một trận đau đớn sống dở chết dở như vậy được.

"Uh!!!!!." Tui cố gắng nghiến răng vận sức cơ thể nhưng không có chút hiệu quả nào và ngay khi đó

"Chết đi đồ khốn khiếp." Một giọng nói dữ dằn vang vang trong không gian và hàng loạt bóng đen có hình hài tựa như con người xuất hiện

"Đồ khốn! Chính mày đã phá hoại kế hoạch bọn tao gây dựng gần 20 năm trời."

"Ah!!!!!!!!!!!!!!." Bóng đen tung một cú đạp thẳng vào ngực tui

"Ah!!!!!. Đau quá" Những cú đạp liên tiếp nhau giáng lên cơ thể, tui cảm thấy phổi mình bị tắc hầu như không thể thở, nội tạng thì như bị lộn tung lên. Vì cơ thể không cử động nổi, nên mình chỉ có thể chịu trận

"Khốn khiếp.... Bọn này rốt cuộc muốn nói gì đây. Tại sao.... Mình lại phá hỏng... kế hoạch của chúng."

"Chỉ vì mày..... Chỉ vì cái thứ rác rưởi như mày..... Thế nên cho dù mày có chết, bọn tao cũng sẽ không bỏ qua gia đình của mày đâu...."

"Ah!!!!!! Đủ rồi đó, tuy ta không cử động được, nhưng ta vẫn còn tôn nghiêm! Muốn đánh muốn giết thì phải.... nói cho rõ…." Đến bây giờ mình mới nhận ra... Mình không nói được...

Không thể cử động cũng không thể lên tiếng cái duy nhất tui có thể làm chính là nghiến rắng chịu những trận mưa đòn đánh lên người mình.

"Thì ra đây tên rác rưởi xã hội thích làm anh hùng cứu mĩ nhân sao."

Một giọng nói lại vang lên, và tuy chỉ thấy lờ mờ nhưng những bóng đen đang tránh ra tạo đường cho một bóng đen khác có vẻ là cấp trên của bọn chúng tiến lại gần tui.

Hắn ngó xung quanh "Thật là lãng phí, một tên rác rưởi như thế mà lại thổ táng, để ta hỏa táng mày cho đỡ chiếm đất của cái quốc gia chật hẹp người đông này."

Hắn nói xong, một người tiến tới xối cái gì đó lên người của tui. Cái mùi này.... Xăng! Khốn khiếp bọn chúng quả thật muốn thiêu cháy tui đây mà.

"Đừng có lo! Với cái tội của mày thì ngay cả tro cốt cũng không được toàn vẹn đâu."

Hắn nói xong rồi ném một thứ giống như cái bật lửa xuống đất....

"Ah!!!!!!!!!!!!!!." Một nỗi đau khủng khiếp, nó thậm chí còn hơn cả nỗi đau khi biến mình, từ tế bào trong người tui đều đồng thanh gào thét trước cái đau đó. Đồ khốn bọn chúng không phải là người mà là một bọn dã thú, tui gào thét không biết thời gian trôi qua, không biết chuyện gì đang xảy ra chỉ gào thét, gào thét để mong mình đươc chết đi chấn dứt nỗi dau này.

"Đau quá! Ai cứu tôi với! Nếu có ai gần đó thì hãy giết tôi đi! Giúp tôi thoát khỏi cái địa ngục này."

Không biết bao nhiêu lần tui gào thét câu này trong tâm trí, thật quá là đau đớn, không từ đau đớn cùng cực cũng không thể diễn tả được cảm giác tui đang phải trải qua. Một thứ đau đớn giày vò như thịt nát xương tan, như hỏa diệm thiêu người, như bị hàng trăm ngàn con dao đâm chém. Giết tôi đi, đó là nguyện vọng duy nhất của tui lúc này.

"Satou! Em yêu anh! Em yêu anh rất nhiều."

Một giọng nói vang lên, và chỉ như vậy, sự đau đớn tàn bạo đến cùng cực đang hoành hành không kiên kì trên người tui biến mất không một dấu vết. Cảm giác cơ thể dần quay lại, tui ngồi dậy, một cô gái, không phải, người đó được bao trong một làn sương mù xám nhưng tui biết chắc rằng đó là một cô gái.

*Thịch!!!* Cả người tui run lên vì kích động. Cái cảm giác vừa lạ vừa quen này là gì đây.

"Mình không biết cô ấy, nhưng sao mình vẫn có vẻ như là biết, rốt cuộc đó là gì...."

"Em yêu anh! Yêu anh rất nhiều."

Giọng cô ấy như nấc lên từng chập như vừa vui vừa buồn tủi, nhìn thấy nó lồng ngực của tui đau nhói, nó tựa như đang bảo với tui rằng tui đã đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng liên quan đến cô gái này

Tui đứng lên bước đến bên cô ấy nhưng....

"Sao lại như thế! Sao lại như vậy." Tui thở hồng hộc, càng đi khoảng cách của tui và cô ấy lại càng xa.

Rốt cuộc tui dừng lại nghiến răng nhìn thẳng về cô ấy, đưa nắm đấm ra phía trước.

"Chúng ta chắc chắn sẽ còn gặp lại, hãy chờ anh nhé, chắc chắn anh sẽ làm được."

"Uh!.” Cô gái gật đầu có vẻ thỏa mãn

“Em sẽ chờ anh! Mãi mãi chờ anh. Cho dù là...."

Tui không thể nghe được phần còn lại của câu nói trước khi cô ấy biến mất, nhưng cô ấy vẫn để lại cho tui nghe thứ mà tui muốn nghe nhất, thứ khiến tui hạnh phúc nhất. Đó là nụ cười và tiếng lệ rơi, chỉ như vậy là đủ rồi. Cuộc đời có gì tuyệt vời hơn khi có một người con gái cười vì bạn, rơi nước mắt vì bạn chứ. Như vậy đủ rồi! Thật sự đủ rồi...

*Tách!* Tiếng nước rơi xuống đất lại vang lên

"Cám ơn em, giọt nước mắt này là quà chia tay của anh, và cũng là thứ đánh dấu cho lời hứa sẽ tìm được em cho dù em ở bất cứ nơi nào."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương