Kinh Tủng Chi Thư
Chương 19

Jane

“Đừng sợ.”

Sau khoảnh khắc răng nanh bén nhọn đâm vào động mạch, thực ra đau đớn chỉ xuất hiện khi răng nanh cắn xuống da thịt, tiếp theo là một loại cảm giác kỳ lạ khi chất lỏng từ trong cơ thể bị rút ra ngoài. Dù sao máu cũng là một phần quan trọng gắn liền với sinh mạng, cảm giác kỳ lạ do bị mất máu nhanh chóng bị một loại cảm quan khác lấn át.

Truyền thuyết thế gian kể về ma cà rồng có rất nhiều loại, nhưng lại không ngờ truyền thuyết ấy lại có thật.

Ý thức của Sở Dương Băng dần dần trở nên lơ lửng mông lung, cậu hô hấp dồn dập, gương mặt phiếm hồng, trong cơn hoảng hốt ấy cậu như cảm nhận được bá tước Cappadocia rạch cổ mình ra bằng thứ gì đó, máu không ngừng chảy xuống. Nhưng toàn thân cậu lúc này như nhũn ra, ý thức mông lung, cả quỳ cũng quỳ không nổi, chỉ đành mặc cho chất lỏng gắn bó với sinh mạng của mình bị rút đi.

Bởi vì mất máu, Sở Dương Băng nhanh chóng mất ý thức.

Lần thứ hai tỉnh táo lại, cậu chống dậy từ mặt đất rồi nhìn ngó xung quanh, trong phòng đã không có bóng dáng của bá tước Cappadocia nữa.

Cửa phòng mở ra, quản gia đứng ngoài cửa cung kính nói: “Tiểu thư Alice, xin đi theo tôi.”

Sở Dương Băng vừa đứng dậy đã thấy đầu váng mắt hoa, nhớ lại chuyện vừa rồi cậu theo phản xạ nâng tay sờ cổ, ở nơi đó bóng loáng bằng phẳng không hề có bất kỳ vết thương nào, nhưng do bị mất một lượng máu lớn trong thời gian ngắn khiến cậu đi đứng lảo đảo, đầu nặng chân nhẹ.

“Tiểu thư Alice.” Quản gia trông thấy Alice đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cương quyết nói: “Mời.”

Sở Dương Băng ra khỏi phòng đi theo quản gia tới cầu thang, quản gia dừng bước, khom mình hành lễ ra hiệu cho Sở Dương Băng đi tiếp.

Sở Dương Băng thật muốn vái trời để quản gia tiếp tục đi theo cậu, bởi vì trên cầu thang có một người hầu gái khoác áo choàng đen đang đứng, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Sở Dương Băng đứng ở đầu cầu thang. Phần da thịt nơi vết thương từng bị chém đứt rồi lại được khâu lại xoắn tròn với nhau, trông vô cùng dữ tợn kinh dị.

Rõ ràng cô ta đang đứng đợi Sở Dương Băng.

Sở Dương Băng hít sâu một hơi, chỉ có một người hầu gái, hai người còn lại chắc đã bị Lilith và Vivian ngăn cản, nhìn tình huống có vẻ vẫn còn xoay sở được.

“Tiểu thư Alice, mời rời đi, trên lầu là không gian cá nhân của bá tước.” Quản gia lên tiếng đuổi người, Sở Dương Băng cũng không định đứng lì ở chỗ này.

Lilith từng nói người hầu gái ngoại trừ có sức mạnh vô cùng lớn ra thì các giác quan lại không được nhạy bén lắm, cậu đã có kinh nghiệm trốn thoát khỏi con rối kỵ sĩ, cậu chắc chắn làm được!

Sở Dương Băng nhìn người hầu gái, bỗng nhiên vén váy leo lên ngồi trên tay vịn của cầu thang, ngựa quen đường cũ thuận theo tay vịn trượt xuống!

Quả nhiên cảm quan của hầu gái không nhanh nhạy, sau khi Sở Dương Băng trượt qua người cô ta rồi, cô ta mới bất giác xoay người đuổi theo Sở Dương Băng.

Trượt tới dưới lầu, Sở Dương Băng nhảy xuống từ tay vịn, chân mềm oặt, lảo đảo một lát suýt thì ngã bịch xuống sàn.

Đậu má, cậu quên mất mình vừa bị bá tước Cappadocia hút một lượng máu lớn, bây giờ cơ thể yếu ớt, tay chân mềm nhũn như sợi bún, nhưng cậu cũng không để ý những chuyện này bởi vì người hầu gái đã bay từ cầu thang lao xuống dưới.

Sở Dương Băng xoay người co cẳng bỏ chạy, may nhờ mấy đêm nay thăm dò lâu đài nên cậu tương đối quen thuộc con đường ở tầng một này. Bởi vậy dù xung quanh tối đen như mực cậu vẫn có thể dựa vào trí nhớ và bản năng chạy nước rút qua hành lang phức tạp mà không đến nỗi đâm vào đường cụt.

Người hầu gái đuổi theo Sở Dương Băng sống chết không buông, cậu cũng phóng như bay không dám quay đầu lại, sau khi đẩy cửa ra một tia sáng bỗng lóe lên trong bóng đêm.,

“Cúi đầu!”

Trong bóng tối có một giọng nữ quát lên.

Sở Dương Băng phản xạ có điều kiện mà cúi đầu xuống, ngay sau đó là tiếng da thịt bị xé rách phát ra, cậu vừa quay đầu lại đã thấy người hầu gái bị chặt ngang cổ! Đầu của cô ta lăn lóc trên đất, thân thể cứng ngắc tại chỗ.

Một bàn tay đột nhiên thò ra kéo Sở Dương Băng vào trong, cậu lấy lại bình tĩnh phát hiện ra là Lilith và Vivian.

Trên tay Lilith cầm một chiếc rìu cao gần bằng người, ngẫm lại người vừa mới ra tay lúc nãy hẳn là Lilith.

Vivian kéo Sở Dương Băng vào bên trong, sau đó hắt thứ gì đó có mùi rất gay mũi về phía thi thể và cái đầu của người hầu gái đang nằm ở ngoài cửa, Sở Dương Băng đoán là dầu hỏa. Vivian hắt dầu xong bưng chân nến ở bên cạnh lên, không thèm chớp mắt mà ném ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Ngọn lửa bốc lên cuồn cuộn ở bên ngoài dù đã cách một cánh cửa nhưng Sở Dương Băng vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng hừng hực.

Cửa phòng đóng lại đột nhiên bị chấn động, tiếng đập cửa “rầm rầm” ở bên ngoài vang lên. Người hầu gái dù đã bị chặt đầu, trong trạng thái bị lửa đốt vẫn giãy dụa muốn phá cửa giết bọn họ, Sở Dương Băng hơi e sợ cô ta sẽ tông cửa mà vào.

“Yên tâm đi, chỉ cần mất đầu cô ta sẽ mất đi sức mạnh, lửa là khắc tinh của họ, không lâu sau sẽ bị thiêu sạch sẽ.” Vivian tựa như nhìn ra được nỗi lo lắng của Sở Dương Băng, nhẹ giọng giải thích cặn kẽ: “Trước lúc cậu quay lại chúng tôi đã tìm ra dầu hỏa, mai phục hai người hầu gái khác, thiêu chết họ. Chỉ còn một người cuối cùng không tìm ra được, tôi đoán cô ta bị phái đi để mai phục cậu.”

“Lúc đó cô ta đứng ở giữa cầu thang, quản gia ở đầu cầu thang nhìn, chúng tôi không tiện ra tay. Tôi và Lilith đành phải mai phục trên con đường mà cậu chắc chắn phải chạy ngang qua, diễn biến rất thuận lợi.”

Sự tình quả nhiên như Vivian dự liệu, không lâu sau ngoài cửa đã không còn tiếng động.

Lilith mở cửa, trên hành lang là dấu vết bị cháy xém, còn người hầu gái đã bị thiêu đốt sạch sẽ, chỉ còn lại một đống tro màu đen làm bằng chứng.

“Mary đâu?” Sở Dương Băng khàn giọng hỏi.

“Đừng vội vàng.” Lilith quăng rìu lên mặt đất, xoay xoay cổ tay nói: “Tôi biết cậu muốn giết bà ta nhưng đêm nay chưa phải lúc. Không còn người hầu gái, cũng không tóm được cậu, ngày mai Mary sẽ quay về trạng thái già yếu của bà ta, lúc đó chính là thời cơ ra tay của chúng ta.”

Vivian nói: “Alice, cậu có biết căn phòng mà Maria đề cập tới ở đâu không? Bây giờ chúng ta đi tìm thử, ngày mai chắc chắn tôi sẽ bị mời đi, đến lúc đó cậu và Lilith kéo Mary tới căn phòng ấy.”

Sở Dương Băng gật đầu, cậu dẫn Lilith và Vivian đến nơi mà cậu và Maria đã chia tách nhau lần trước.

“Tôi chạy về hướng phòng hình thất bên kia, Maria phải chạy về hướng ngược lại.”

Vivian gật đầu, ba người đi xuyên qua hành lang uốn khúc phức tạp, cuối cùng tìm được căn phòng mà Maria nhắc tới.

Toàn thể căn phòng này được xây từ đá đen, ngoại trừ cánh cửa lớn đang mở ra thì không có một khe hở nào để ánh sáng có thể lọt qua. Đứng ở cửa nhìn vào bóng tối dày đặc ấy tựa như một miệng máu khổng lồ đang há ra, chờ đợi để nuốt chửng ai đó bất cứ lúc nào.

“Hay lắm, chính là chỗ này.” Lilith nhẹ giọng nói: “Mary hẳn là không có năng lực chiến đấu, có lẽ bà ta còn không bằng những người hầu gái của bà ta nữa, khi còn sống dù gì cũng là quý phu nhân, chết rồi thì….”

Lilith cười lạnh một tiếng nói: “Chết rồi lại không biến được thành ma cà rồng đáng sợ như bá tước Cappadocia, chỉ là một kẻ sống dở chết dở phải dựa vào máu của thiếu nữ để bảo trì thanh xuân.”

Vivian thở dài một tiếng nói: “Hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi.”

Ba ngươi lần lượt quay trở lại phòng mình, chờ đợi ngày mai đến.

Lại qua một buổi chiều tà ánh dương nhè nhẹ, đây là buổi trà chiều lần thứ bảy, chiếc bàn tròn vốn dĩ có chín người ngồi vây quanh nay chỉ còn lại ba người Sở Dương Băng, Lilith và Vivian.

Những vấn đề mà ba người họ cần thảo luận đã bàn bạc xong xuôi từ lâu, họ yên lặng ăn chút trà bánh, chuẩn bị cho tiệc tối.

Thời gian trôi qua một cách thầm lặng, thoáng cái đã tới buổi tiệc tối đêm thứ bảy.

Trong buổi tiệc tối tâm trạng của bá tước Cappadocia có vẻ rất tốt, hắn giơ ly đế cao lên, mỉm cười nói: “Tuy rằng ta còn muốn được ở cùng bốn vị tiểu thư thêm một quãng thời gian nữa, nhưng rất tiếc, thời gian các vị ở lại đây đã đủ lâu. Ngày mai, ta sẽ để quản gia đưa các vị tiểu thư rời đi, hoan nghênh các vị nếu có thời gian hãy đến lâu đài Cappadocia lần nữa.”

Ở một bên của chiếc bàn dài, diện mạo dưới lớp mũ sa màu đen của Mary chằng chịt những nếp nhăn già yếu, bà ta nghe xong đập nát chiếc ly đế cao, mảnh vỡ thủy tinh lẫn với rượu đỏ tung tóe khắp nơi.

Sở Dương Băng ngẩn ngơ nhìn rượu đỏ trong ly.

Ngày mai, ngày mai sẽ được rời đi! Cơn ác mộng bỗng nhiên xuất hiện này rốt cuộc cũng kết thúc rồi à?

Bá tước Cappadocia nói sáng sớm ngày mai sẽ đưa bọn họ rời đi, tối nay là đến lượt Vivian nhận lời mời, Sở Dương Băng chỉ cần trốn trong phòng mình là có thể sống qua đêm cuối cùng này. Như vậy cậu không cần phải mạo hiểm, không cần đối chọi với một Mary khó lường, nhưng…..cậu sẽ không làm thế, trước khi rời đi cậu nhất định phải nhốt Mary vào trong căn phòng không một tia sáng kia.

Cậu muốn Mary phải nếm trải tất cả nỗi đau đớn, sợ hãi và tuyệt vọng mà cậu đã chịu đựng suốt bảy ngày nay.

Vì Maria, vì Diana, cũng vì hết thảy những thiếu nữ bị Mary hành hạ đến chết, khiến bà ta phải đi xuống địa ngục!

Sở Dương Băng hé miệng uống một hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly.

Bá tước Cappadocia vẫn như mọi khi đứng dậy nói với Vivian: “Đêm cuối cùng này, tiểu thư Vivian thân mến của ta, em có nguyện ý cùng ta chăng?”

“Đương nhiên.” Vivian nhấc váy lên tao nhã trả lời: “Đây là vinh hạnh của tôi.”

Bá tước Cappadocia và Vivian rời đi, trong sảnh tiệc chính chỉ còn lại Mary, Lilith và Sở Dương Băng.

“Ha.” Lilith khẽ cười thành tiếng, rút gậy batoong ra, ánh mắt lạnh như băng chăm chú nhìn Mary nói: “Thế nào? Mary, không, Elizabeth, khỏi giả bộ! Chúng tôi đã nhìn thấu bộ mặt thật của bà từ lâu, không còn ba người hầu gái kia bà còn làm được gì chứ?”

Mary ngẩng đầu lên, gương mặt dưới lớp mũ sa suy yếu lại dữ tợn.

“Mày thử xem!”

Dưới ánh nến, cái bóng của Mary đung đưa vặn vẹo, tiếng kêu gào thảm thiết nhỏ vụn, tuyệt vọng, đau đớn truyền vào tai Sở Dương Băng, như vô số con sâu đang gặm nhấm não cậu, khiến tâm trí cậu đờ đẩn.

Cái bóng của Mary từ từ phóng to lên, sau đó bỗng nhiên vồ tới phía Lilith!

“Giết ả! Giết ả! Ta muốn máu của ả! Lấy lại tươi trẻ của ta bằng máu của ả!” Tiếng rít gào khủng bố của Mary thậm chí lấn át cả âm thanh ma quái kia.

Lilith giơ gậy baton lên, đá một cước vào ghế của Sở Dương Băng hét: “Chạy!”

Sở Dương Băng bỗng nhiên hoàn hồn, sau đó phóng như bay về phía căn phòng bằng đá đen kia.

Lilith là người chơi lâu năm, cô có thủ đoạn của riêng mình, mà giá trị của người cái gì cũng không có như Sở Dương Băng chính là làm mồi nhử!

Nhưng mồi nhử cũng có giá trị của mồi nhử nhé, Mary hai mắt đỏ ké, khát vọng với máu tươi đã lấn át lý trí của bà ta từ lâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương