Diệp Thành tuy rằng sau một năm bị công phá, nhưng một hồi thủ thành này lại thành bước ngoặt trong “liệt kính chi chiến” Của Không Tang cùng Băng tộc.

Người Không Tang bị đánh đến lòng tin gần như bị phá hủy lại bắt đầu khôi phục lại.

Sau khi Diệp Thành bị công phá, ở dưới sự chỉ huy của hoàng thái tử Chân Lam, Già Lam thành thủ vững hơn mười năm.
“Nghe nói khi Diệp Thành bị công phá, ba nghìn kiêu kỵ binh chỉ còn lại có mình ngươi?” Nghe rượu ngon ừng ực chảy vào cổ họng của đối phương, Tô Ma mặt không chút thay đổi mà thao túng người gỗ, bỗng nhiên hỏi một câu.
Câu nói kia bất thình lình đâm vào tim của Tây Kinh.

Hắc y nam tử kịch liệt ho khan, ngồi dậy, khom người xuống.
“Rất thống khổ sao? Nghe nói Diệp Thành là bị từ bên trong công phá ra — những phú thương trong thành vì bảo toàn thân gia của bản thân, đã âm thầm liên hợp lại bán đứng Diệp Thành.” Khôi lỗi sư chậm rãi làm cho người gỗ bày ra tư thế của một người thống khổ co giật, té ngã ở trên bàn, “”Một ngày đó, thương hội viện cớ khao quân, ở trong rượu của kiêu kỵ quân hạ độc… Hơn một nghìn chiến sĩ cứ như vậy ngã xuống.

Cửa thành của Diệp Thành là bị bên trong mở ra, quân đội Băng tộc xông vào giết hết kiêu kỵ quân — ngươi xem, bất kể vỏ quả cứng như thế nào, nếu như trái cây là từ bên trong bắt đầu hư thối, cũng sẽ không thể làm gì được nữa a.”.
“Câm miệng.” Bầu rượu làm bằng thiếc trong tay Tây Kinh chậm rãi biến dạng, trầm giọng quát.
“Còn nhớ rõ ngươi một mình trở lại Già Lam Thành xin hoàng thái tử ban cho cái chết — thật nhục nhã a!” Tô Ma dường như không có nghe thấy, ngược lại cười rộ lên, “Tất cả thuộc hạ đều đã chết trận, làm thống soái lại còn sống — ngươi vì sao không chết chứ? Là bởi vì ngươi một giọt rượu cũng không uống, là một tướng quân tự hạn chế cực nghiêm chính mình?”.
“Câm miệng! Con mẹ nó, đồ mù lòa nhà ngươi im ngay cho ta!” Hắc y kiếm khách đột nhiên nổi điên, đem bầu rượu nặn dẹp ném tới trên mặt Tô Ma, rượu hắt vào mặt khôi lỗi sư, trên khuôn mặt tái nhợt tí tách nhỏ giọt.
Nhưng mà Tô Ma sắc mặt không thay đổi chút nào, tiếp tục thản nhiên nói: “Nhưng ngươi còn bị thống khổ hơn thế đúng không? Sau khi Diệp Thành rơi vào tay địch, vì trả thù, Băng tộc tiến hành bảy ngày bảy đêm tàn sát hàng loạt dân trong thành, ngoại trừ một ít phú thương, rất nhiều dân thường, nô lệ bị giết — hình như trong đó cũng có người nhà của ngươi sao? Thực sự là ngu xuẩn, vì cái gì không đưa người nhà chạy trốn chứ?”.
“Đáng tiếc hoàng thái tử Chân Lam không thể dùng tử hình để chấm dứt đau khổ của ngươi… Cho nên ngươi lại tiếp tục chịu đau khổ.” Dường như rõ như lòng bàn tay chuyện ngày xưa, khôi lỗi sư nói, thanh âm bỗng nhiên cũng có chút run rẩy, “Sư muội duy nhất của ngươi từ trên Bạch tháp nhảy xuống tự sát; Người trong Già Lam Thành bởi vì muốn giết hại giao nhân cho hả giận, ngươi lại không ngừng ngăn cản… Cuối cùng ngươi tự tiện mở ra đập nước dưới nền đất, thả ra rất nhiều nô lệ giao nhân — lúc này đây, hoàng thái tử Chân Lam cũng vô pháp che chở cho ngươi, đành phải tước đoạt tất cả tước vị của ngươi, vĩnh viễn lưu đày.”
“Sau đó ngươi đi nơi nào? Ai cũng không biết… Ta đoán ngươi là dùng bí quyết tên ‘diệt’ của Kiếm Thánh ở nơi nào đó ngủ say.


Sau khi tỉnh lại, đi khắp đại địa Vân Hoang, thành một gã hiệp khách.

Trăm năm trôi qua, năm tháng của ngươi như ngưng lại, cho nên vẫn duy trì dung mạo không hề già đi như vậy.” Dường như cuối cùng đã nói xong, Tô Ma cầm lấy một chén túy nhan hồng, nâng lên trước mặt Tây Kinh, mỉm cười: “Vì ngày xưa, cạn chén.”.
Tây Kinh không hề cử động, nhìn khôi lỗi sư uống xong rượu, lạnh lùng nói: “Tô Ma, ngươi nói những chuyện này là vì cái gì?”.
“Bởi vì…” Uống hết một ngụm rượu, khôi lỗi sư mỉm cười, đem chén rượu không nhẹ nhàng cọ vào má, thở hắt ra, “Tại ngươi trả thù ta trước, ta muốn cho ngươi chịu đau khổ một chút đi.”
Tây Kinh nhìn hắn, dường như muốn nhìn trong đôi mắt khôi lỗi sư mù này một chút chân thực suy nghĩ.
Trầm lặng giằng co hồi lâu, đột nhiên kiếm khách cười rộ lên, cổ tay khẽ động, cầm kiếm quang ngân sắc ở lòng bàn tay, khóe miệng giãn ra một chút: “Thành thật mà nói, lão tử con mẹ nó thật muốn một quyền đánh lên khuôn mặt này của ngươi.”.
“Đánh a!”.

Tô Ma cũng nở nụ cười, dường như khiêu khích đáp lại, vẻ mặt mơ hồ lại có chút sốt ruột.
“Con bà nó, đánh cũng là uổng phí lực.” Tây Kinh phao động kiếm quang trong tay, bỗng nhiên cười nhạt, “Trước đây lão tử phát thệ, nếu như nhìn thấy ngươi thế nào cũng phải thay A Anh đem ngươi tháo thành tám khối ném cho chó ăn, nhưng mà –“.
Hắc y kiếm khách liếc nhìn một chút Tô Ma, ánh mắt bỗng nhiên sắc nhọn, cười to: “Nhưng mà ban nãy nghe ngươi nói như vậy, đột nhiên đã sửa chủ ý — con bà nó, cùng ngươi tính toán làm gì? Trăm năm trước ngươi là một hài tử, trăm năm sau vẫn còn là một hài tử! Nếu bản thân A Anh cũng không ghi hận, lão tử cùng một hài tử tính toán cái gì đây?”.
“Ngươi nói cái gì?” Ngón tay của Tô Ma bỗng nhiên ngưng trệ, trong khi đối phương cười to như vậy, vẻ mặt hờ hững của hắn đột nhiên đông lại, trong con mắt trống rỗng hiện lên sát khí.
“Không được cười! Không được dùng giọng điệu khinh mạn như vậy!” Khôi lỗi sư bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng, giữa ngón tay quang mang chợt lóe, “Câm miệng!”.
Tây Kinh nghiêng người sang trái tránh, trở tay rút kiếm như tia chớp, keng một tiếng, bạch quang nhả ra.
Người gỗ trên bàn tay chân dường như được một sức mạnh vô hình tác động, mười chiếc nhẫn kiểu dáng khác nhau trong không khí lượn vòng, hướng mục tiêu, hiệu lực hoàn toàn khác nhau, kéo theo dây dẫn trong suốt, như là mũi đao sắc bén lao đến.
“Nguy rồi, bọn họ không ngờ lại đánh nhau!” Nghe được tiếng động, Đinh gấp đến độ nhảy dựng lên, vội vàng muốn vọt vào trong.
“Đừng đi.” Như Ý phu nhân chặn ngang thiếu nữ, cau mày, “Bọn họ hai người động thủ ai có thể xen vào?”

“Không được đâu! Như vậy sẽ càng nghiêm trọng, chủ nhân và thiếu chủ nhất định sẽ có người thụ thương!” Đinh giậm chân.
Như Ý phu nhân nở nụ cười, ý vị thâm trường mà nhìn nàng: “Như thế thì ngươi mong muốn người nào thụ thương chứ, Đinh cô nương?”
Đinh bỗng nhiên ngây người, nói không ra lời.
“Nếu như Tây Kinh trở thành kẻ địch của giao nhân chúng ta, Đinh cô nương, ngươi sẽ làm như thế nào?” Như Ý phu nhân lôi kéo thiếu nữ, móng tay gần như muốn làm cánh tay trắng mịn của thiếu nữ có những vết máu, “Ngươi trung thành với ‘ chủ nhân’, hay là trung thành với bộ tộc giao nhân chúng ta?”.
Thiếu nữ tóc xanh nghẹn lời: “Không, chủ nhân sẽ không như vậy… Hắn là ân nhân của giao nhân chúng ta.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Như Ý phu nhân bỗng nhiên trở nên rất đáng sợ, hạ giọng, gần như là bức bách: “Ta là nói nhỡ ra… Nhỡ ra hắn muốn đả thương, muốn giết thiếu chủ, ngươi sẽ làm như thế nào?”.
“Ta…” Sắc mặt Đinh trắng bệch, tay kịch liệt run rẩy, thấp giọng nói: “Ta giết hắn!”.
“Hảo hài tử.” Như Ý phu nhân cuối cùng cũng cười rộ lên, buông thiếu nữ tóc xanh ra, vuốt ve mái tóc của nàng: “Hảo hài tử — ngươi và chị gái phản quốc đó, chung quy còn không cùng một dạng.”.
Trong khi nàng thầm thì nói, cánh cửa của mật thất ầm ầm đổ, một người loạng choạng phá cửa ra, gắng gượng đứng.
“Chủ nhân!” Đinh kêu một tiếng sợ hãi, xông tới, thấy trên mặt chủ nhân có một vết thương, máu chảy đâỳ mặt, trông rất đáng sợ.
“Được!” Tây Kinh đẩy nàng ra, lại đem kiếm quang đổi sang tay trái, giơ tay phải bị thương lên, dùng ngón cái xoa máu trên mặt, để vào trong miệng liếm một chút.

Con mắt của hắn nhìn khôi lỗi sư và người gỗ cao hai thước trên bàn thản nhiên mà đứng, chậm rãi mở miệng: “Hay cho một ‘Thập Giới’, hay cho một ‘Liệt’!”.
“Thiên vấn chiêu thức thật nhanh.” Sau khi đánh nhau, Tô Ma thản nhiên trả lời.
“Đinh, chúng ta đi.” Tây Kinh chuyển cổ tay, răng rắc một tiếng, thu hồi kiếm quang, đối với thiếu nữ tóc xanh phân phó: “Ta không muốn cùng một kẻ không giống người đứng ở một chỗ.”.
“Ách? Vâng thưa chủ nhân!” Đinh sửng sốt một chút, vội vàng đi theo.
Như Ý phu nhân chạy vào mật thất, thấy khôi lỗi sư không bị thương một chút nào, kêu lên vui mừng: “Thiếu chủ Tô Ma, người lại có thể thắng Tây Kinh sao?!”.

Tô Ma không trả lời, khom lưng cúi đầu, ngón tay trên mặt đất tìm kiếm, nhặt lên một cái nhẫn — đó là cái nhẫn vừa rồi bị Tây Kinh một kiếm cắt đứt.

Khôi lỗi sư vô cùng chậm chạp đeo trở lại, đốt tay ở ngón áp út bên tay phải bỗng nhiên chảy máu.
Đầu bên kia dây dẫn bị chặt đứt, khuỷu tay bên phải của người gỗ trên bàn cư nhiên cũng lộ ra vết máu!
“Thiếu chủ Tô Ma? Thiếu chủ Tô Ma?” Như Ý phu nhân hít một ngụm lãnh khí, vội vàng đi tới đỡ khôi lỗi sư.
Tô Ma bỗng nhiên xoay tay lại che khuỷu tay bên phải của mình, giữa ngón tay máu tí tách rơi.
“Chủ nhân, chúng ta không ở sòng bạc chờ Mộ Dung công tử sao?” Trở ra cửa, Đinh lo sợ bất an hỏi, “Chúng ta hay là trở về đi? Vết thương của người phải tìm một chỗ để băng bó nha.’.
“Không quay về!” Hắc y kiếm khách cau mày, kiên quyết nói, “Ta cũng không muốn ở gần một kẻ không giống người!”.
“Ách?” Đinh sửng sốt một chút, không rõ lúc nãy chủ nhân đã nói qua một lần những lời này là có ý tứ gì, ngập ngừng hỏi: “Chủ nhân là mắng thiếu chủ Tô Ma không phải người sao? Chủ nhân khinh thường giao nhân sao?”.
“Nghĩ đi đâu vậy,” Tây Kinh bất đắc dĩ cau mày, “Ta là nói hắn không có chút tính người – kẻ như vậy vẫn còn là người sao? Đáng sợ… Sao lại trở nên như vậy?”.
“Trở nên…thế nào?” Đinh không hiểu nhìn chủ nhân, từ trong lòng lấy ra khăn tay cho hắn lau máu trên mặt, lo lắng bất an, “Chủ nhân, người không thích thiếu chủ Tô Ma? Người, người sẽ giết hắn sao?”.
“Giết hắn?” Tây Kinh nắm khăn tay Đinh đưa cho, thô bạo mà lau sạch sẽ, “Hắn không tự sát chính là kỳ tích rồi!”.
Dừng một chút, cầm khăn tay dính đầy máu, hắc y kiếm khách trầm ngâm, cười khổ: “Đã bao nhiêu năm rồi mới lần đầu tiên bị người làm bị thương.

Có thể có một đối thủ như vậy rất khó nha — hắn chết đi thì thật là đáng tiếc.”
“Chủ nhân?” Đinh nhìn Tây Kinh, vô cùng lo lắng.
Tây Kinh lấy khăn tay tuỳ tiện băng bó vết thương trên cánh tay phải, phân phó: “Đinh, ngươi quay về Như Ý đổ phường xem tiểu tử Mộ Dung kia tới chưa, ta sẽ không đi — còn có…” Dừng một chút, kiếm khách dường như cân nhắc một chút, sắc mặt ngưng trọng: “Còn có, ngươi trở lại nói cho cái tên kia, hắn phải cẩn thận một chút: nếu như không nhanh chóng chặt đứt dây dẫn, hắn sớm muộn cũng sẽ sụp đổ! Phương pháp tu luyện kia quá ác độc, khó trách hắn càng tu luyện càng không giống người.”.
“Phương pháp gì cơ?” Đinh vẫn không hiểu.
Tây Kinh cười khổ, vỗ vỗ: “Nha đầu,đã thấy tiểu người gỗ rồi chứ?”.
“Thấy được a, cùng thiếu chủ giống nhau như đúc.” Đinh gật đầu, “Huynh đệ song sinh giống nhau, rất dễ thương!”.
“Dễ thương? Đó chính là ‘Liệt’ …” Tây Kinh thở dài, trên mặt có vẻ lo âu, “Chưa từng nghe qua sao? Ta lúc đầu cũng cho rằng không có loại thuật pháp này — cái tên kia, là đem linh hồn, thần trí, sinh mệnh bản thân phân tách ra, đem một nửa ‘ác’ khác đặt vào trong con rối, sau đó thông qua bản thể, dùng dây dẫn điều khiển con rối giết người.”.
“Tại sao phải phân tách ra chứ?” Đinh nge xong ngẩn người.

“Chắc là vì tránh ‘phản phệ’ đi.” Tây Kinh gật đầu, trầm ngâm, “Mặc dù ta học là kiếm đạo mà không phải thuật pháp, nhưng cũng có biết một ít — tất cả thuật pháp đều có tác dụng ngược, nếu như sử dụng pháp thuật thất bại, trong khi trên người làm phép không có phòng hộ, chú ngữ sẽ mang ít nhất lực lượng gấp ba bắn ngược lại bản thân kẻ làm phép.

Cho dù sử dụng thành công, cũng sẽ nhất định bị lực lượng bắn ngược trở lại, tạo thành ảnh hưởng không tốt.”.
“Đó là lí do mà rất nhiều người tu luyện thuật pháp huyễn lực, đến cuối cùng không có cách gì tiến thêm nữa, hoặc không chịu nổi phản kích to lớn mà thuật pháp mang đến.” Tây Kinh giải thích với Đinh, “Bây giờ Tô Ma kiên quyết đem một phần thần hồn của mình phân tách ra, đem phong nhập vào tiểu người gỗ, dùng tiểu người gỗ làm thế thân chịu phản phệ, như vậy hắn có thể không ngừng đề cao tu vi bản thân… Một trăm năm qua, hắn chắc là tu hành như thế này đi?”.
“Thảo nào thiếu chủ lợi hại như vậy.” Đinh cái hiểu cái không, “Thế nhưng như vậy thì có chỗ nào không ổn đâu?”.
Tây Kinh lắc đầu: “Hậu quả là rất đáng sợ… Tô Ma tự cho là có thể khống chế người gỗ kia sao? Lại không biết trong khi bản thể của hắn tu luyện đề cao, sức mạnh của người gỗ cũng đồng thời tích luỹ, dần dần thoát khỏi khống chế của hắn — đến cuối cùng là hắn khống chế cái con rối kia hay là con rối đã khống chế hắn? Có thể là như vậy rồi…”.
“A? Nhưng mà cái con rối kia ban đầu chẳng phải là một nửa thần hồn của hắn sao?” Đinh vẫn còn khó hiểu: “Sao lại có ai khống chế ai được?”
“Đứa ngốc, một người là hắn ‘ban đầu’, một người là phần ‘ác’ của hắn — ở trong thân thể một người có hồn phách hai người hoàn toàn trái ngược nhau, kịch liệt tranh giành, ngươi nói cuối cùng sẽ làm sao?” Hắc y kiếm khách thở dài, hỏi.
Đinh giật mình, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Sẽ …phát điên.”.
“Tất nhiên là như thế.” Tây Kinh chậm rãi gật đầu, ánh mắt sáng như tuyết: “Hiện giờ xem ra Tô Ma còn có thể khống chế người gỗ kia, nhưng là đã tới giới hạn rồi.

Nếu như không nhanh chóng chặt đứt dây dẫn trên mười nhẫn, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được!”.
“Trời, ta lập tức đi nói cho Như Ý phu nhân!” Đinh kinh sợ, nhảy dựng lên, “Phải làm cho thiếu chủ chặt đứt những dây dẫn đó!”.
Tây Kinh thở dài, lắc đầu: “Thực ra nói cũng là vô ích, hắn đâu đồng ý a… Chuyện đã tới nước này, dây dẫn vừa đứt, người gỗ tự nhiên sẽ chết đi, thế nhưng sức mạnh hắn tích lũy nhiều năm liền sẽ tán đi, khớp xương toàn thân đều vỡ, trở thành một phế nhân — hắn quái gở lại kiệt ngạo như vậy, làm sao có thể đồng ý…”.
Trong gió vẫn còn mơ hồ truyền đến tiếng rít, những phong chuẩn dường như đã đi về hướng đông, trở thành một chấm nhỏ màu đen.

Ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm của Vân Hoang, kiếm khách chậm rãi thở dài: “Tên kia đối với ai đều không chút nào dung tình… Năm đó A Anh gặp gỡ hắn, bị hắn hại thành như vậy cũng là do số phận đi.”.
Những sợi tóc của kiếm khách bay theo chiều gió, nhìn bầu trời, hắn cười rộ lên: “Minh thứ phong thổi rồi… Gió từ phía đông thổi tới a.

Đinh, mùa xuân tới rồi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương